Sư Tử chín đầu tự nhiên rất giận dữ, huyết thống cao quý, lai lịch lại rất lớn, người nào dám bắt nó làm thú cưỡi trừ phi là Thượng Cổ Chư Thần chuyển thế!
Hào quang màu vàng bộc phát, thảo nguyên đều bị nhuộm thành một màu vàng, nó cố gắng lắc đầu quẫy đuôi, cả người Phù Văn dày đặc, chống trả kịch liệt, muốn đánh chết tên thiếu niên Nhân tộc này.
Nhưng mà, nhóc tỳ nắm chặc lấy tóc mai của nó, ngồi ngay ngắn trên lưng vững như bàn thạch, làm cho nó không thể nhúc nhích chút nào, như là ngưng kết làm thành một thể, sinh trưởng ngay trên lưng nó.
"Nếu như ngươi cứ nhúc nhích, ta sẽ ăn thịt ngươi ngay!" Nhóc tỳ cảnh cáo.
"Giết!"
Sư Tử chín đầu liều mạng, tự nhiên sẽ không chịu khuất phục, Phù Văn trong cơ thể vọt lên dáng vẻ như là liều mạng, muốn ép cho nhóc tỳ phải đứng dậy, rời khỏi lưng nó.
Vô thanh vô tức, hạt niệm châu lại xuất hiện, mỗi một hạt đều lóng lánh giống như là một thế giới nhỏ vậy, sương mù lượn lờ xung quanh, cố gắng trấn áp nhóc tỳ, cuối cùng chín thanh răng nanh màu vàng hóa thành phi kiếm bổ thẳng về đầu của nhóc tỳ.
"Keng"
Cốt Tiễn màu vàng khẽ kêu lên, bảo kính Toan Nghê cũng phát ra ánh sáng chống chọi lại bảo cụ này, kịch liệt giao phong.
Nhóc tỳ giận dữ, không lưu chút tình cảm nào nữa, một tay nắm chặt tóc mai màu vàng, tay kia tạo thành nắm đấm nện thẳng xuống đầu lâu, kim quang bắn ra rực rỡ như là núi lửa đang phun trào, nguyên khí nơi đây chuyển động dữ dội.
"Gào........"
Hoàng Kim sư tử gào lên trong tiếng đau đớn, phát ra tiếng hú, một cái đầu lâu của nó bị đánh đến nổi máu thịt be bét, suýt chút nữa thì nứt cả ra.
"Thiếu niên Nhân tộc kia, ngươi làm ta nổi giận rồi đó!"
Sư Tử chín đầu gào thét, bộ lông hoàng kim trên người dựng thẳng đứng, từng sợi dựng đứng, nhìn rất kinh khủng, trong đó có một cái đầu lâu đột nhiên to lên mấy lần, như là một cái cối xay, kim quang chói sáng.
"Sư đệ hãy cẩn thận!" Phía sau, một vị sư huynh của Bổ Thiên các lớn tiếng nhắc nhở, Sư Tử chín đầu muốn tự bạo rồi.
Nhóc tỳ quát khẽ một tiếng rồi bay thẳng lên trời, thoát khỏi lưng sư tử, thật sự nó cũng không muốn cùng đối phương đồng quy vu tận chút nào.
Nhưng mà, khiến cho mọi người kinh ngạc đó là, cái đầu lâu đang biến to của con sư tử đột nhiên nhanh chóng thu nhỏ lại, chỉ trong nháy mắt hồi phục lại như cũ. Hơn nữa, Sư Tử chín đầu điều khiển bảo cụ đánh mạnh về phía nhóc tỳ, như muốn đánh chết cho bằng được nhóc tỳ đang ở trên không trung.
"Đúng là một con sư tử quái dị đáng ghét mà!" Nhóc tỳ quát lạnh, há miệng hét to một tiếng, cả người liền biến thành hải dương đầy sấm sét, tia chớp màu vàng óng ánh bay lượn, ngay cả tóc của nó cũng biến thành màu vàng, giống như là một vầng mặt trời lộng lẫy muốn nổ tung.
"Đi!"
Nó thu hồi Cốt Tiễn đang quyết đấu với niệm châu rồi đánh thẳng về Sư Tử chín đầu. Còn chính mình lại vận dụng bảo thuật mạnh mẽ nhất. Điều khiển sấm sét đánh thẳng về mỗi một hạt niệm châu, chống lại món bảo vật này.
"Oanh"
Nhóc tỳ sử dụng bảo thuật cứng rắn chống lại chín hạt niệm châu cực kỳ long lanh, rực rỡ kia, giống như đang đối kháng cùng với một mảnh thế giới, khóe miệng bị chấn động xuất hiện một vệt máu tươi.
Mọi người đều hoảng sợ, rung động không gì sánh nổi, thân thể và khí phách của thiếu niên Nhân tộc này mạnh mẽ đến cỡ nào? Tiến hành sử dụng Bảo Thuật cứng rắng mà chống đỡ với niệm châu màu vàng, thế mà có thể chống lại, lực lượng lại tương đương nhau!
Cùng lúc đó, Cốt Tiễn màu vàng lại phát huy được tác dụng lớn, hóa thành hai con giao long nhanh chóng đáp xuống, hai đuôi vẩy mạnh phát ra âm thanh rồng gầm giao rít, phá vỡ trời cao nhanh chóng chém tới.
Hoàng Kim sư tử sợ hãi nhanh chóng tránh né, nhưng mà vẫn chậm, 'Phốc phốc' hai tiếng nhẹ nhàng vang lên, hai cái đầu ở bên trái bị cắt đứt máu tươi không ngừng tuôn ra, nhỏ giọt trên mặt đất.
"A..." Nó phát ra tiếng gào kinh thiên động địa, tràn đầy sợ hãi cùng không cam lòng, thu hồi lại Bảo Cụ rồi nhanh chóng lùi về sau.
"Phốc", "Phốc"
Lại là hai tiếng nhẹ nhàng vang lên, huyết quang vọt lên cao mấy chục mét, lại có thêm hai cái đầu lâu màu vàng rơi xuống đất, Hoàng Kim sư tử gào lên đau đớn, hai cái đầu ở gần sát bên phải bị Cốt Tiễn cắt đứt.
Nó không có nghịch thiên như nhóc tỳ, không thể lấy bảo thuật cứng rắn mà chống đỡ Long Giao tiễn được.
Bởi vì, bất kể là Cốt Tiễn màu vàng hay là niệm châu màu vàng của nó, đều đã vượt xa cấp bậc của bản thân nó, những sinh linh bình thường sao có thể vượt cấp mà chống cự?!
Vào lúc này, chín cái răng nanh trở về, bay vào trong cơ thể của Hoàng Kim sư tử, chín hạt niệm châu phát sáng xuất hiện ở dưới chân của nó, sau đó thân thể như thể bốc cháy rồi biến thành một vòng ánh sáng hình tròn, nhanh chóng bay sát mặt đất bỏ trốn.
"Chạy đi đâu, lưu lại bảo cụ cho ta, đưa ta Huyết dược đầu sư tử đây!"
Nhóc tỳ hét lớn, đứng ở trên cốt kính trắng toát, hào quang lấp lánh, nó cũng rời khỏi mặt đất nhanh chóng bay theo, trong tay nắm chặc Cốt Tiễn màu vàng, theo sát không thôi.
Rất nhiều người không rõ nhưng chỉ có mấy vị đệ tử của Bổ Thiên các mới hiểu được, thế nào gọi là trả lại Bảo Cụ cho nó, đó chính là hai cái Bảo Cụ của Hoàng Kim sư tử, bởi vì trong mắt nó những vật này đều là của nó.
Mọi người chấn động, trận chiến này như vậy mà kết thúc, Sư Tử chín đầu thảm bại, nhóc tỳ quá mạnh mẽ.
Hỏa Linh Nhi cùng với hơn mười thiên tài của Nhân tộc cực kỳ hoảng sợ, mà người khổng lồ Ngân Huyết, Vũ Vương, những sinh linh khác thì lại thêm sợ hãi, thiếu niên Nhân tộc này quá hung tàn, đã đánh bại Sư Tử chín đầu mà giờ lại còn muốn ăn thịt nó nữa, khiến cho bọn họ không ngừng hoảng sợ.
Nghĩ lại không lâu trước đây bọn họ còn muốn thu thiếu niên Nhân tộc này làm chiến sủng, hiện tại đám sinh linh này không ai không run rẩy, đây quả thực là muốn chết mà, lại chủ động đi trêu chọc một tên tiểu Ma vương.
Tất cả mọi người đều đuổi theo, nhất quyết phải xem được kết quả cuối cùng.
Hoàng Kim sư tử bị truy đuổi đến nỗi lên trời không đường xuống đất không cửa, thiếu niên Nhân tộc hung tàn truy sát ở phía sau, tuy rằng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, thế nhưng trong mắt nó giống như đang há một cái miệng đỏ như chậu máu, là một ác thú thời tiền sử muốn ăn tươi nuốt sống nó.
Cuối cùng, nó bị ép đến bước đường cùng phải chạy tới trước một ngọn núi đá có khí thế hào hùng, không thể lo nhiều nữa, nó nhảy thẳng vào một cái lỗ thủng đen ngòm ở giữa sườn núi.
"Sư Tử chín đầu tiến vào Thần Quật rồi!" Một đám người kinh ngạc thốt lên.
"Không được, chúng ta phải nhanh chóng tiến vào, nếu không vạn nhất nó mà đoạt được tạo hóa của Thần linh thì lúc đó hối hận cũng đã muộn rồi!" Tiểu công chú Hỏa quốc kêu lên.
Người không lồ Ngần Huyết, Vũ Vương cùng với một đám sinh linh Dị tộc đều do dự, không biết có nên tiến vào hay không.
"Chư vị chúng ta cùng nhau liên thủ!" Hỏa Linh Nhi mở miệng, hàng lông mày hơi nhíu lại, trên mặt trắng như tuyết xuất hiện một tia xúc động, nàng biết rõ nói này chính là vùng đất vẫn lạc của một vị Thần linh.
Nhóc tỳ đứng ở trước Thần Quật, vẫn chưa có đi vào, bên trong tối om, phát ra những tiếng nghẹn ngào, như là có rất nhiều ác quỷ đang gào khóc.
Mà vào lúc này, trời đầy sao, ánh trăng treo cao thế nhưng bên trong Thần Quật lại đen kịt, khiến cho mọi người sinh ra sợ hãi.
"Xấu xa, ngươi có theo chúng ta đi vào không?" Hỏa Linh Nhi hỏi, liếc mắt nhìn sang nó.
"Ta vào chỉ muốn hàng phục con Sư Tử chín đầu này làm thú cưỡi, chắc sẽ tạo nên một hồi đại loạn đấy." Nhóc tỳ thật thà nói.
Hỏa Linh Nhi kiên quyết phản đối, nói: "Không được, sau khi tiến vào không thể đối địch nếu không sẽ chạm vào lực lượng cấm kỵ. Chúng ta cần phải kết hợp lại cùng nhau thăm dò, nơi này chính là vùng ngủ say của một vị Thượng Cổ Thần linh, chắc sẽ có chí bảo mà nàng lưu lại."
"Vậy thì ngươi đưa cho ta một vật cưỡi đi." Nhóc tỳ nói, lúc này nó thu lại tia chớp màu vàng, cũng thu lại hai Bảo Cụ, hoàn toàn thả lòng cơ thể.
"Không có!" Công chúa Hỏa quốc trợn mắt lườm lườm nó.
"Nếu vậy thì ta không vào." Nhóc tỳ lắc đầu, cặp mắt to chớp chớp, nghiêm túc nhắc nhở, nói: "Ta có cảm giác nơi này rất quỷ dị khiến cho lòng người không yên, ngươi tốt nhất đừng đi vào. Hãy ở bên ngoài, ta sẽ mời ngươi ăn đầu sư tử kho."
"Quỷ nhát gan." Công chúa Hỏa quốc cau mày, nàng rất coi trọng sức chiến đấu của nhóc tỳ nên hi vọng nó tham gia, nhưng nhìn nó từ chối một cách thẳng thừng như vậy cho nên cũng không có biện pháp nào khác.
Cuối cùng, Hỏa Linh Nhi dẫn theo hơn mười gã thiên tài Nhân tộc tiến vào Thần Quật.
Người khổng lồ Ngân Huyết, Vũ Vương cùng với một đám sinh linh cũng theo sát ở phía sau cùng kết minh mới đám người của công chúa Hỏa quốc. Đáng lẽ bọn họ cũng đang do dự nhưng nghe thấy lý sự của nhóc tỳ, đám người này đều nổi hết da gà lên. Đến cùng ai mới là Thái Cổ di chủng đây? Tên thiếu niên Nhân tộc này làm sao lại hung tàn như vậy, lại còn muốn ăn thịt bọn họ nữa chứ.
Đám sinh linh này ai nấy đều sợ hãi, ngay cả Sư Tử chín đầu mạnh mẽ đến như thế mà cũng phải thất bại, bọn họ ai có thể là đối thủ đây? Mỗi một người đều run rẩy không giám ở cùng chỗ với nó.
Mấy vị sư huynh sư tỷ của Bổ Thiên các cũng không có đi vào, một đường thẳng tiến cho nên bọn họ rất tin phục nhóc tỳ, cho nên cùng nhau ở lại canh giữ ở bên ngoài với nó.
"Sư đệ ngươi bị thương sao?" Một vị sư tỷ xinh đẹp đưa đến một bình linh dược bảo nó ăn vào.
"Không có chuyện gì, chút nữa ăn bữa cơm là khỏe lại liền, trên miệng chỉ chảy một vài giọt máu thôi mà, con sư tử này quả nhiên lợi hại, ngoài cả dự liệu của đệ." Nhóc tỳ lắc đầu.
Mấy người còn lại không nói được gì nữa, đâu chỉ lợi hại, con Sư Tử chín đầu này tuyệt đối đứng đầu trong một đám sinh linh mạnh mẽ nhất, lại bị ngươi chém rụng bốn cái đầu lâu màu vàng, nếu mà truyền đi nhất định sẽ tạo ra một trận sóng to gió lớn.
"Ăn cơm đi!" Nhóc tỳ vui mừng, nuốt nước miếng ừng ực.
Bốn cái đầu sư tử màu vàng được ba vị sư huynh ôm lại đây, cũng không có mùi vị máu tanh nào, ngược lại lại có một loại hương thơm, có thể thấy được dược hiệu huyết nhục của nó mạnh mẽ tới cỡ nào.
Gần bên ngọn núi đá có một dòng sông, sau khi được sử lý sạch sẽ, bốn cái đầu lâu bị lột da rửa sạch, rồi một cái đỉnh đồng được dựng ngay bên bờ sông.
"Sư đệ... đệ chuẩn bị đầy đủ hết rồi a." Mấy vị sư huynh của Bổ Thiên các vẻ mặt có chút quái dị.
Chẳng trách cái áo da trên người nó lại nặng như vậy, thì ra bên trong lại có một cái đỉnh đồng loại nhỏ, đúng là một cái nhà nhỏ di động, không thiếu thứ gì cả.
"Dùng đỉnh đồng nấu đầu sư tử là tốt nhất, nồi sắt thì không đủ độ dày." Nhóc tỳ nói.
Ngọn lửa được đốt lên, đã qua một canh giờ, chiếc đầu sư tử ở trong đỉnh đồng tỏa sáng, nổi lên chìm xuống bên trong nồi nước sôi, hào quang lưu chuyển, mùi thịt thơm lừng.
"Sư tỷ lấy bốn cây linh dược bỏ vào đi, nếu thêm vào chắc chắn lò bảo dược huyết nhục càng thêm kinh người." Nhóc tỳ ngửi thấy một mùi thơm lộ ra vẻ mặt say sưa.
Ở bên hồ hái được bốn cây linh dược mùi thơm ngát, hào quang lưu chuyển, cây nào cũng sáng rực, lúc bỏ vào trong đỉnh lập tức xuất hiện điềm lành.
"Rất tốt, lại nấu thêm lúc nữa rồi thu lấy chất lỏng, như thế đầu sư tử này ăn mới ngon được."
Hơi bốc lên từ nắp đỉnh, ánh lửa lập lòe, mùi thơm xộc vào mũi, đầu sư tử bị hầm thành màu vàng óng, thịt đã chín, tinh huyết hóa thành những vầng sáng như ánh mặt trời sáng loáng hòa quyện vào với nước dùng, sau đó thấm nhập vào trong da thịt.
Không cần nói tỉ mỉ làm gì, đây tuyệt đối là một lò bảo dược khó có thể tưởng tượng được!
Rất nhiều tinh hoa của Sư Tử chín đầu đều tập trung trên tám cái đầu lâu nhỏ, đây cũng không phải là đầu lâu chân chính, mà là nơi chứa đựng thần tính cùng tinh khí thần, ẩn chứa một lượng sức mạnh màu vàng cực lớn.
Công đoạn hầm thịt đã xong, lực lượng thần tính màu vàng của Sư Tử chín đầu liền bị tan ra, trở thành một đỉnh bảo dược tỏa ra hào quang, hương thơm bay xa.
Hơn nữa còn thả vào bên trong bốn cây linh dược, dược tính càng mạnh thêm, chất lòng màu vàng ở bên trong đỉnh cùng với chất lỏng như mặt trời chọi lọi làm say lòng người.
"Thơm quá mà, không nhịn được nữa rồi." Nhóc tỳ liếm miệng, nước miếng sắp tràn ra khỏi miệng rồi, bên trong cặp mắt tràn đầy những ngôi sao nhỏ.
"Tốt quá, ăn được rồi." Một vị sư huynh nói.
"Ăn thôi." Nhóc tỳ bắt chuyện, cầm một cái đầu sư tử màu vàng mà cắn một miếng, thịt vừa vào trong miệng ngay lập tức tan ra, chất lỏng màu vàng dâng lên, hào quang tuôn ra giống như ngọn lửa đang thiêu đốt vậy.
"Thật là mạnh, dược hiệu quả nhiên kinh người!" Mấy vị sư huynh sư tỷ của Bổ Thiên các đều kinh ngạc thốt lên, cảm giác bản thân như phun ra lửa, thất khiếu đều phát ra ánh sáng lấp lánh.
"Ăn nhanh đi, nhân lúc đang còn nóng ăn mới ngon." Nhóc tỳ ngồm ngoàm, chất lỏng đậm đặc màu vàng chảy xuôi xuống , mùi thơm xộc lên mũi, quả là làm cho xương cốt đều tê dại.
"Đã sớm nghe nói, đầu lâu của Sư Tử chín đầu rất đặc biệt, là một trong những món ăn ngon nhất của thế gian và đây cũng là một bảo dược, hiện tại nhìn thấy thì quả đúng là như thế." Ngay cả hai vị sư tỷ xinh đẹp cũng không thèm để ý đến hình tượng nữa, nhanh chóng tham gia vào cuộc tranh đoạt đồ ăn.
Đầu lâu màu vàng này không có xương, đều là những chất lỏng đậm đặc cùng chất thịt màu vàng thơm nức. Đây cũng không phải là một cái đầu lâu chân chính, mà là bao hàm lực lượng thần tính.
Năm vị thiên tài của Bổ Thiên các cộng lại ăn được nửa cái đầu lâu, uống xong gần nửa chất lỏng màu vàng thì no căng bụng, không thể nhúc nhích nổi. Lập tức ngồi xếp bằng, vận chuyển Phù Văn mà bắt đầu tu hành.
Nhóc tỳ kêu lên ô ô, nó quá tham ăn, nó ăn không biết trời trăng mấy gió gì hết, chất lỏng màu vàng dính đầy cả miệng, vô cùng thỏa mãn, ngay cả đầu lưỡi cũng muốn nuốt luôn vào trong bụng.
"Thật là no!" Một mình nó ăn hết hai cái đầu sư tử màu vàng. Cùng với hơn nửa đỉnh chất lỏng màu vàng còn lại. Nằm trên bãi cỏ bên bờ sông không muốn nhúc nhích.
"Sư đệ, không nên lười biếng, nhanh chóng vận công, mượn lực lượng này mà đột phá đi." Một vị sư huynh của Bổ Thiên các thúc giục.
"Không cần, đệ sẽ hoàn tan dòng tinh khí thần đang tràn đầy này vào trong huyết nhục cùng xương cốt, lần sau đột phá dùng tới thì cũng không muộn." Nhóc tỳ thỏa mãn ợ lên một tiếng.
Nó vừa mượn Tử Vân Tâm để đột phá, mở ra miệng Động Thiên thứ bảy, hiện tại cũng không vội vàng làm gì, nó muốn tạo dựng cơ sở vững chắc để sau này miễn lưu lại những mầm họa không đáng.
Sau nửa đêm, màn hào quang óng ánh xuất hiện, năm vị thiên tài của Bổ Thiên các lần lượt đột phá, từng gương mặt mang vẻ mặt hồng hào, nhảy vọt lên cao, tràn ngập vui sướng cùng hưng phấn.
"Đa tạ tiểu sư đệ!" Lời cảm ơn của bọn họ phát ra từ tận đáy lòng.
"Không có gì, lần sau chúng ta tiếp tục ăn Phì Di, Bạch Hổ, những món ăn này còn ngon hơn rất nhiều." Nhóc tỳ chẳng hề để ý nói, sau đó ngủ khò khò, lạc vào cõi mộng đẹp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện nụ cười tinh khiết.
Mấy người hai mắt nhìn nhau, sư đệ hung tàn như vậy lại lớn lên thanh tú đáng yêu như thế, làm cho người ta không biết phải nói gì.
Sâu bên trong Thần Quật thỉnh thoảng truyền ra từng trận ầm ầm, thế nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của mọi người, mãi cho đến tận nửa đêm có tiếng sàn sạt truyền đến, nhóc tỳ ngồi xổm lông tơ toàn bộ dựng cả lên.
Khắp nơi, từng cặp mắt hiện ra, giống như là đèn lồng vậy, tất cả vô cùng lớn từ bốn phương tám hướng xông tới.
"Trời ạ, đều là sói a, có bộ lông dài kinh khủng, bọn nó thành tinh hết rồi sao?" Sư huynh sư tỷ của Bổ Thiên các đều thức tỉnh lộ vẻ hoảng sợ.
"Tình huống có chút không đúng, bọn nó đến để vây công Thần Quật, vô tình chúng ta bị bao vây lại." Nhóc tỳ nhíu mày.
Những thứ này còn nghiêm trọng hơn cả thú triều bởi vì đây đều là những sinh vật có tổ chức và kỷ luật, toàn bộ trên thảo nguyên đều chật ních ùn ùn kéo đến, căn bản không thể nào biết được số lượng của chúng.
Điều quan trọn nhất là chúng đều là dị chủng của loài sói, đều biến dị cả, cũng không phải là những con sói hoang bình thường,
Bọn chúng to lớn như voi, có con toàn thân trắng bạc, có con cả người đen thùi lùi, có con lại là màu xanh đen, con nào con nấy đều rất hung hãn, bề ngoài rực rỡ, bên trong con ngươi có ánh hào quang của sự xảo trá cùng hung tàn.
"Lùi lại!" Nhóc tỳ thấp giọng quát lên, dẫn đầu mọi người xông đến một ngọn núi đá cao to gần bên, cũng không phải tiến vào Thần Quật ở giữa sườn núi mà xông thẳng lên đỉnh núi.
"Bọn nó hơn phần nửa là muốn tiến vào cái lỗ đen kia, chúng ta cứ ngồi đợi chờ cơ hội, thừa lúc hỗn loạn điều khiển Bảo Cụ để chạy trốn!"
"Gào..."
Quả nhiên, hét dài một tiếng, ngay ở phía Đông xuất hiện một con sói bạc cao mười mấy mét, ngẩng cổ nhìn mặt trăng mà gào thét, cả người tỏa ra bảo quang, như ra lệnh cho bầy sói xông thẳng vào Thần Quật.
"Ô ô..."
Còn ở phương Bắc, lại có một con sói lớn màu đỏ thẫm đứng thẳng cả người lên, cao tới mấy chục mét, cả người lấp lánh ánh đỏ, trên trán còn mọc ra một chiếc sừng, trông cực kỳ kinh khủng.
Bốn phương tám hướng liên tiếp vang lên những tiếng sói tru, chỉ trong chớp mắt liền xuất hiện mấy chục con Lang Vương, đều biết được những Bảo Thuật mạnh mẽ, điên cuồng xung kích về phía Thần Quật.
Cũng không biết đã có bao nhiêu con cự lang vọt thẳng vào bên trong lỗ đen, cả tòa núi tựu như là một cái động không đáy, vô số cự lang vọt vào mà cũng không thể nào lấp đầy được.
Trong lúc này, những con Lang Vương kia cũng đã hành động, chúng nhanh chóng xông vào Thần Quật.
Lúc sáng sớm, cả tòa núi đá đều rung động như là phát sinh qua bạo động, ngọn núi gần như muốn sụp đổ.
"Gào..." Người khổng lồ Ngân Huyết lao nhanh ra, máu me đầy người, vết thương tùm lum, trên người có không ít xác sói đã chết mà vẫn cắt chặt không tha.
"Không phải Thần Quật, đây là Ma Quật mà!" Hắn lảo đảo, gần như muốn lật nhào xuống đất.
Sau đó quang ảnh lóe lên, Vũ Vương vọt ra, đôi cánh năm màu đều nát bét hết cả, máu thịt lẫn lộn, hắn cơ hồ muốn ngã chổng vó vào trong vũng máu.
Thủ hạ của bọn họ cũng không còn mấy người, gần như chết hết cả.
Tiếp theo là Hỏa Linh Nhi, trên người nàng đều đã nhuộm đầy máu, có mấy người đội nón lá máu me khắp người bảo hộ nàng ở bên trong.
Phía sau còn có mười mấy gã thiên tài Nhân tộc vọt ra, tất cả đều bị thương nặng, bước chân lảo đảo.
"Đây chính là vùng đất trầm tịch của Lang Thần, cũng chính là Ma thổ nuôi sói, căn bản không phải là Thần Quật gì hết!" Lao ra cuối cùng chính là Sư Tử chín đầu, cả người đều đang chảy máu.
"Các ngươi có đoạt được thứ gì không?" Người khổng lồ Ngân Huyết quay đầu lại nhìn về phía Hỏa Linh Nhi.
Đứng ở bên cạnh nàng là một người đội nón lá có mang theo một cái túi bằng da thú, tỏa ra ánh sáng, cho dù muốn giấu cũng giấu không được.
"Chỉ là một quả trứng mà thôi." Hỏa Linh Nhi bình tĩnh nói.
"Cái gì, rất có khả năng chính là hậu duệ của Lang Thần!" Vũ Vương giật mình.
Hoàng Kim sư tử cùng với người khổng lồ Ngân Huyết càng thêm chấn động, thứ này cùng với chữ viết được khắc ở trên vách tường hoàn toàn giống nhau, Lang Thần có hậu duệ, chính là một quả trứng vàng.
"Sói mà cũng đẻ trứng sao?" Trên núi đá, nhóc tỳ hỏi mấy vị sư huynh.
"…Không biết."
"Sư muội, quả trứng kia của ngươi chắc là giả rồi, không phải trứng của Lang Thần đâu, chúng ta cùng nhau ăn đi!" Nhóc tỳ hấp tấp lao xuống núi, đánh bay bầy sói hoang.
"Hống..." Một bầy Lang Vương xuất hiện, Bảo Thuật dăng kín đầy trời, Phù Văn bao phủ kín nơi đây.
Một người đội nón lá đứng bên cạnh Hỏa Linh Nhi run lên bần bật, hắn bị thương nặng, túi da trong tay cũng bị phá nát, một quả trứng vàng to bằng chậu nước rơi ra ngoài.
Sư Tử chín đầu, người khổng lồ Ngân Huyết, Vũ Vương cùng với những thủ hạ còn xót lại đồng thời xông về phía trước, như muốn cướp quả trứng này về tay mình.
Hỏa Linh Nhi cùng với mấy vị thiên tài của Nhân tộc vô cùng lo lắng, cũng nhanh chóng lao về phía trước hòng cướp lại cho bằng được.
Mấy chục con Lang Vương rít gào, dẫn đầu cả bầy sói hoang đến vây công, nhấn chìm toàn bộ nơi đây.
Cuối cùng, quả trứng màu vàng bị đánh bay, nhóc tỳ vọt tới ôm chặt lấy nó, vô cùng hài lòng, đôi mắt to uốn cong thành một hình lưỡi liềm, quay về phía mọi người nói: "Nhanh lên, chúng ta luộc lên rồi ăn."
"Không được!" Tất cả mọi người đều biến sắc, cùng lúc xông về phía trước.
"Ăn ngon mà, các ngươi phải tin ta!" Nhóc tỳ vui mừng, ôm chặt quả trứng màu vàng, chạy thật nhanh về phía chân núi, dũng cảm xông thẳng qua bầy sói, như một làm khói nháy mắt không còn bóng dáng.
"A…Không!" Cả đám người kêu lên thảm thiết, như muốn phát điên lên, liều mạng truy đuổi ở phía sau quyết không để cho nó ăn quả trứng này.
Hào quang màu vàng bộc phát, thảo nguyên đều bị nhuộm thành một màu vàng, nó cố gắng lắc đầu quẫy đuôi, cả người Phù Văn dày đặc, chống trả kịch liệt, muốn đánh chết tên thiếu niên Nhân tộc này.
Nhưng mà, nhóc tỳ nắm chặc lấy tóc mai của nó, ngồi ngay ngắn trên lưng vững như bàn thạch, làm cho nó không thể nhúc nhích chút nào, như là ngưng kết làm thành một thể, sinh trưởng ngay trên lưng nó.
"Nếu như ngươi cứ nhúc nhích, ta sẽ ăn thịt ngươi ngay!" Nhóc tỳ cảnh cáo.
"Giết!"
Sư Tử chín đầu liều mạng, tự nhiên sẽ không chịu khuất phục, Phù Văn trong cơ thể vọt lên dáng vẻ như là liều mạng, muốn ép cho nhóc tỳ phải đứng dậy, rời khỏi lưng nó.
Vô thanh vô tức, hạt niệm châu lại xuất hiện, mỗi một hạt đều lóng lánh giống như là một thế giới nhỏ vậy, sương mù lượn lờ xung quanh, cố gắng trấn áp nhóc tỳ, cuối cùng chín thanh răng nanh màu vàng hóa thành phi kiếm bổ thẳng về đầu của nhóc tỳ.
"Keng"
Cốt Tiễn màu vàng khẽ kêu lên, bảo kính Toan Nghê cũng phát ra ánh sáng chống chọi lại bảo cụ này, kịch liệt giao phong.
Nhóc tỳ giận dữ, không lưu chút tình cảm nào nữa, một tay nắm chặt tóc mai màu vàng, tay kia tạo thành nắm đấm nện thẳng xuống đầu lâu, kim quang bắn ra rực rỡ như là núi lửa đang phun trào, nguyên khí nơi đây chuyển động dữ dội.
"Gào........"
Hoàng Kim sư tử gào lên trong tiếng đau đớn, phát ra tiếng hú, một cái đầu lâu của nó bị đánh đến nổi máu thịt be bét, suýt chút nữa thì nứt cả ra.
"Thiếu niên Nhân tộc kia, ngươi làm ta nổi giận rồi đó!"
Sư Tử chín đầu gào thét, bộ lông hoàng kim trên người dựng thẳng đứng, từng sợi dựng đứng, nhìn rất kinh khủng, trong đó có một cái đầu lâu đột nhiên to lên mấy lần, như là một cái cối xay, kim quang chói sáng.
"Sư đệ hãy cẩn thận!" Phía sau, một vị sư huynh của Bổ Thiên các lớn tiếng nhắc nhở, Sư Tử chín đầu muốn tự bạo rồi.
Nhóc tỳ quát khẽ một tiếng rồi bay thẳng lên trời, thoát khỏi lưng sư tử, thật sự nó cũng không muốn cùng đối phương đồng quy vu tận chút nào.
Nhưng mà, khiến cho mọi người kinh ngạc đó là, cái đầu lâu đang biến to của con sư tử đột nhiên nhanh chóng thu nhỏ lại, chỉ trong nháy mắt hồi phục lại như cũ. Hơn nữa, Sư Tử chín đầu điều khiển bảo cụ đánh mạnh về phía nhóc tỳ, như muốn đánh chết cho bằng được nhóc tỳ đang ở trên không trung.
"Đúng là một con sư tử quái dị đáng ghét mà!" Nhóc tỳ quát lạnh, há miệng hét to một tiếng, cả người liền biến thành hải dương đầy sấm sét, tia chớp màu vàng óng ánh bay lượn, ngay cả tóc của nó cũng biến thành màu vàng, giống như là một vầng mặt trời lộng lẫy muốn nổ tung.
"Đi!"
Nó thu hồi Cốt Tiễn đang quyết đấu với niệm châu rồi đánh thẳng về Sư Tử chín đầu. Còn chính mình lại vận dụng bảo thuật mạnh mẽ nhất. Điều khiển sấm sét đánh thẳng về mỗi một hạt niệm châu, chống lại món bảo vật này.
"Oanh"
Nhóc tỳ sử dụng bảo thuật cứng rắn chống lại chín hạt niệm châu cực kỳ long lanh, rực rỡ kia, giống như đang đối kháng cùng với một mảnh thế giới, khóe miệng bị chấn động xuất hiện một vệt máu tươi.
Mọi người đều hoảng sợ, rung động không gì sánh nổi, thân thể và khí phách của thiếu niên Nhân tộc này mạnh mẽ đến cỡ nào? Tiến hành sử dụng Bảo Thuật cứng rắng mà chống đỡ với niệm châu màu vàng, thế mà có thể chống lại, lực lượng lại tương đương nhau!
Cùng lúc đó, Cốt Tiễn màu vàng lại phát huy được tác dụng lớn, hóa thành hai con giao long nhanh chóng đáp xuống, hai đuôi vẩy mạnh phát ra âm thanh rồng gầm giao rít, phá vỡ trời cao nhanh chóng chém tới.
Hoàng Kim sư tử sợ hãi nhanh chóng tránh né, nhưng mà vẫn chậm, 'Phốc phốc' hai tiếng nhẹ nhàng vang lên, hai cái đầu ở bên trái bị cắt đứt máu tươi không ngừng tuôn ra, nhỏ giọt trên mặt đất.
"A..." Nó phát ra tiếng gào kinh thiên động địa, tràn đầy sợ hãi cùng không cam lòng, thu hồi lại Bảo Cụ rồi nhanh chóng lùi về sau.
"Phốc", "Phốc"
Lại là hai tiếng nhẹ nhàng vang lên, huyết quang vọt lên cao mấy chục mét, lại có thêm hai cái đầu lâu màu vàng rơi xuống đất, Hoàng Kim sư tử gào lên đau đớn, hai cái đầu ở gần sát bên phải bị Cốt Tiễn cắt đứt.
Nó không có nghịch thiên như nhóc tỳ, không thể lấy bảo thuật cứng rắn mà chống đỡ Long Giao tiễn được.
Bởi vì, bất kể là Cốt Tiễn màu vàng hay là niệm châu màu vàng của nó, đều đã vượt xa cấp bậc của bản thân nó, những sinh linh bình thường sao có thể vượt cấp mà chống cự?!
Vào lúc này, chín cái răng nanh trở về, bay vào trong cơ thể của Hoàng Kim sư tử, chín hạt niệm châu phát sáng xuất hiện ở dưới chân của nó, sau đó thân thể như thể bốc cháy rồi biến thành một vòng ánh sáng hình tròn, nhanh chóng bay sát mặt đất bỏ trốn.
"Chạy đi đâu, lưu lại bảo cụ cho ta, đưa ta Huyết dược đầu sư tử đây!"
Nhóc tỳ hét lớn, đứng ở trên cốt kính trắng toát, hào quang lấp lánh, nó cũng rời khỏi mặt đất nhanh chóng bay theo, trong tay nắm chặc Cốt Tiễn màu vàng, theo sát không thôi.
Rất nhiều người không rõ nhưng chỉ có mấy vị đệ tử của Bổ Thiên các mới hiểu được, thế nào gọi là trả lại Bảo Cụ cho nó, đó chính là hai cái Bảo Cụ của Hoàng Kim sư tử, bởi vì trong mắt nó những vật này đều là của nó.
Mọi người chấn động, trận chiến này như vậy mà kết thúc, Sư Tử chín đầu thảm bại, nhóc tỳ quá mạnh mẽ.
Hỏa Linh Nhi cùng với hơn mười thiên tài của Nhân tộc cực kỳ hoảng sợ, mà người khổng lồ Ngân Huyết, Vũ Vương, những sinh linh khác thì lại thêm sợ hãi, thiếu niên Nhân tộc này quá hung tàn, đã đánh bại Sư Tử chín đầu mà giờ lại còn muốn ăn thịt nó nữa, khiến cho bọn họ không ngừng hoảng sợ.
Nghĩ lại không lâu trước đây bọn họ còn muốn thu thiếu niên Nhân tộc này làm chiến sủng, hiện tại đám sinh linh này không ai không run rẩy, đây quả thực là muốn chết mà, lại chủ động đi trêu chọc một tên tiểu Ma vương.
Tất cả mọi người đều đuổi theo, nhất quyết phải xem được kết quả cuối cùng.
Hoàng Kim sư tử bị truy đuổi đến nỗi lên trời không đường xuống đất không cửa, thiếu niên Nhân tộc hung tàn truy sát ở phía sau, tuy rằng khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, thế nhưng trong mắt nó giống như đang há một cái miệng đỏ như chậu máu, là một ác thú thời tiền sử muốn ăn tươi nuốt sống nó.
Cuối cùng, nó bị ép đến bước đường cùng phải chạy tới trước một ngọn núi đá có khí thế hào hùng, không thể lo nhiều nữa, nó nhảy thẳng vào một cái lỗ thủng đen ngòm ở giữa sườn núi.
"Sư Tử chín đầu tiến vào Thần Quật rồi!" Một đám người kinh ngạc thốt lên.
"Không được, chúng ta phải nhanh chóng tiến vào, nếu không vạn nhất nó mà đoạt được tạo hóa của Thần linh thì lúc đó hối hận cũng đã muộn rồi!" Tiểu công chú Hỏa quốc kêu lên.
Người không lồ Ngần Huyết, Vũ Vương cùng với một đám sinh linh Dị tộc đều do dự, không biết có nên tiến vào hay không.
"Chư vị chúng ta cùng nhau liên thủ!" Hỏa Linh Nhi mở miệng, hàng lông mày hơi nhíu lại, trên mặt trắng như tuyết xuất hiện một tia xúc động, nàng biết rõ nói này chính là vùng đất vẫn lạc của một vị Thần linh.
Nhóc tỳ đứng ở trước Thần Quật, vẫn chưa có đi vào, bên trong tối om, phát ra những tiếng nghẹn ngào, như là có rất nhiều ác quỷ đang gào khóc.
Mà vào lúc này, trời đầy sao, ánh trăng treo cao thế nhưng bên trong Thần Quật lại đen kịt, khiến cho mọi người sinh ra sợ hãi.
"Xấu xa, ngươi có theo chúng ta đi vào không?" Hỏa Linh Nhi hỏi, liếc mắt nhìn sang nó.
"Ta vào chỉ muốn hàng phục con Sư Tử chín đầu này làm thú cưỡi, chắc sẽ tạo nên một hồi đại loạn đấy." Nhóc tỳ thật thà nói.
Hỏa Linh Nhi kiên quyết phản đối, nói: "Không được, sau khi tiến vào không thể đối địch nếu không sẽ chạm vào lực lượng cấm kỵ. Chúng ta cần phải kết hợp lại cùng nhau thăm dò, nơi này chính là vùng ngủ say của một vị Thượng Cổ Thần linh, chắc sẽ có chí bảo mà nàng lưu lại."
"Vậy thì ngươi đưa cho ta một vật cưỡi đi." Nhóc tỳ nói, lúc này nó thu lại tia chớp màu vàng, cũng thu lại hai Bảo Cụ, hoàn toàn thả lòng cơ thể.
"Không có!" Công chúa Hỏa quốc trợn mắt lườm lườm nó.
"Nếu vậy thì ta không vào." Nhóc tỳ lắc đầu, cặp mắt to chớp chớp, nghiêm túc nhắc nhở, nói: "Ta có cảm giác nơi này rất quỷ dị khiến cho lòng người không yên, ngươi tốt nhất đừng đi vào. Hãy ở bên ngoài, ta sẽ mời ngươi ăn đầu sư tử kho."
"Quỷ nhát gan." Công chúa Hỏa quốc cau mày, nàng rất coi trọng sức chiến đấu của nhóc tỳ nên hi vọng nó tham gia, nhưng nhìn nó từ chối một cách thẳng thừng như vậy cho nên cũng không có biện pháp nào khác.
Cuối cùng, Hỏa Linh Nhi dẫn theo hơn mười gã thiên tài Nhân tộc tiến vào Thần Quật.
Người khổng lồ Ngân Huyết, Vũ Vương cùng với một đám sinh linh cũng theo sát ở phía sau cùng kết minh mới đám người của công chúa Hỏa quốc. Đáng lẽ bọn họ cũng đang do dự nhưng nghe thấy lý sự của nhóc tỳ, đám người này đều nổi hết da gà lên. Đến cùng ai mới là Thái Cổ di chủng đây? Tên thiếu niên Nhân tộc này làm sao lại hung tàn như vậy, lại còn muốn ăn thịt bọn họ nữa chứ.
Đám sinh linh này ai nấy đều sợ hãi, ngay cả Sư Tử chín đầu mạnh mẽ đến như thế mà cũng phải thất bại, bọn họ ai có thể là đối thủ đây? Mỗi một người đều run rẩy không giám ở cùng chỗ với nó.
Mấy vị sư huynh sư tỷ của Bổ Thiên các cũng không có đi vào, một đường thẳng tiến cho nên bọn họ rất tin phục nhóc tỳ, cho nên cùng nhau ở lại canh giữ ở bên ngoài với nó.
"Sư đệ ngươi bị thương sao?" Một vị sư tỷ xinh đẹp đưa đến một bình linh dược bảo nó ăn vào.
"Không có chuyện gì, chút nữa ăn bữa cơm là khỏe lại liền, trên miệng chỉ chảy một vài giọt máu thôi mà, con sư tử này quả nhiên lợi hại, ngoài cả dự liệu của đệ." Nhóc tỳ lắc đầu.
Mấy người còn lại không nói được gì nữa, đâu chỉ lợi hại, con Sư Tử chín đầu này tuyệt đối đứng đầu trong một đám sinh linh mạnh mẽ nhất, lại bị ngươi chém rụng bốn cái đầu lâu màu vàng, nếu mà truyền đi nhất định sẽ tạo ra một trận sóng to gió lớn.
"Ăn cơm đi!" Nhóc tỳ vui mừng, nuốt nước miếng ừng ực.
Bốn cái đầu sư tử màu vàng được ba vị sư huynh ôm lại đây, cũng không có mùi vị máu tanh nào, ngược lại lại có một loại hương thơm, có thể thấy được dược hiệu huyết nhục của nó mạnh mẽ tới cỡ nào.
Gần bên ngọn núi đá có một dòng sông, sau khi được sử lý sạch sẽ, bốn cái đầu lâu bị lột da rửa sạch, rồi một cái đỉnh đồng được dựng ngay bên bờ sông.
"Sư đệ... đệ chuẩn bị đầy đủ hết rồi a." Mấy vị sư huynh của Bổ Thiên các vẻ mặt có chút quái dị.
Chẳng trách cái áo da trên người nó lại nặng như vậy, thì ra bên trong lại có một cái đỉnh đồng loại nhỏ, đúng là một cái nhà nhỏ di động, không thiếu thứ gì cả.
"Dùng đỉnh đồng nấu đầu sư tử là tốt nhất, nồi sắt thì không đủ độ dày." Nhóc tỳ nói.
Ngọn lửa được đốt lên, đã qua một canh giờ, chiếc đầu sư tử ở trong đỉnh đồng tỏa sáng, nổi lên chìm xuống bên trong nồi nước sôi, hào quang lưu chuyển, mùi thịt thơm lừng.
"Sư tỷ lấy bốn cây linh dược bỏ vào đi, nếu thêm vào chắc chắn lò bảo dược huyết nhục càng thêm kinh người." Nhóc tỳ ngửi thấy một mùi thơm lộ ra vẻ mặt say sưa.
Ở bên hồ hái được bốn cây linh dược mùi thơm ngát, hào quang lưu chuyển, cây nào cũng sáng rực, lúc bỏ vào trong đỉnh lập tức xuất hiện điềm lành.
"Rất tốt, lại nấu thêm lúc nữa rồi thu lấy chất lỏng, như thế đầu sư tử này ăn mới ngon được."
Hơi bốc lên từ nắp đỉnh, ánh lửa lập lòe, mùi thơm xộc vào mũi, đầu sư tử bị hầm thành màu vàng óng, thịt đã chín, tinh huyết hóa thành những vầng sáng như ánh mặt trời sáng loáng hòa quyện vào với nước dùng, sau đó thấm nhập vào trong da thịt.
Không cần nói tỉ mỉ làm gì, đây tuyệt đối là một lò bảo dược khó có thể tưởng tượng được!
Rất nhiều tinh hoa của Sư Tử chín đầu đều tập trung trên tám cái đầu lâu nhỏ, đây cũng không phải là đầu lâu chân chính, mà là nơi chứa đựng thần tính cùng tinh khí thần, ẩn chứa một lượng sức mạnh màu vàng cực lớn.
Công đoạn hầm thịt đã xong, lực lượng thần tính màu vàng của Sư Tử chín đầu liền bị tan ra, trở thành một đỉnh bảo dược tỏa ra hào quang, hương thơm bay xa.
Hơn nữa còn thả vào bên trong bốn cây linh dược, dược tính càng mạnh thêm, chất lòng màu vàng ở bên trong đỉnh cùng với chất lỏng như mặt trời chọi lọi làm say lòng người.
"Thơm quá mà, không nhịn được nữa rồi." Nhóc tỳ liếm miệng, nước miếng sắp tràn ra khỏi miệng rồi, bên trong cặp mắt tràn đầy những ngôi sao nhỏ.
"Tốt quá, ăn được rồi." Một vị sư huynh nói.
"Ăn thôi." Nhóc tỳ bắt chuyện, cầm một cái đầu sư tử màu vàng mà cắn một miếng, thịt vừa vào trong miệng ngay lập tức tan ra, chất lỏng màu vàng dâng lên, hào quang tuôn ra giống như ngọn lửa đang thiêu đốt vậy.
"Thật là mạnh, dược hiệu quả nhiên kinh người!" Mấy vị sư huynh sư tỷ của Bổ Thiên các đều kinh ngạc thốt lên, cảm giác bản thân như phun ra lửa, thất khiếu đều phát ra ánh sáng lấp lánh.
"Ăn nhanh đi, nhân lúc đang còn nóng ăn mới ngon." Nhóc tỳ ngồm ngoàm, chất lỏng đậm đặc màu vàng chảy xuôi xuống , mùi thơm xộc lên mũi, quả là làm cho xương cốt đều tê dại.
"Đã sớm nghe nói, đầu lâu của Sư Tử chín đầu rất đặc biệt, là một trong những món ăn ngon nhất của thế gian và đây cũng là một bảo dược, hiện tại nhìn thấy thì quả đúng là như thế." Ngay cả hai vị sư tỷ xinh đẹp cũng không thèm để ý đến hình tượng nữa, nhanh chóng tham gia vào cuộc tranh đoạt đồ ăn.
Đầu lâu màu vàng này không có xương, đều là những chất lỏng đậm đặc cùng chất thịt màu vàng thơm nức. Đây cũng không phải là một cái đầu lâu chân chính, mà là bao hàm lực lượng thần tính.
Năm vị thiên tài của Bổ Thiên các cộng lại ăn được nửa cái đầu lâu, uống xong gần nửa chất lỏng màu vàng thì no căng bụng, không thể nhúc nhích nổi. Lập tức ngồi xếp bằng, vận chuyển Phù Văn mà bắt đầu tu hành.
Nhóc tỳ kêu lên ô ô, nó quá tham ăn, nó ăn không biết trời trăng mấy gió gì hết, chất lỏng màu vàng dính đầy cả miệng, vô cùng thỏa mãn, ngay cả đầu lưỡi cũng muốn nuốt luôn vào trong bụng.
"Thật là no!" Một mình nó ăn hết hai cái đầu sư tử màu vàng. Cùng với hơn nửa đỉnh chất lỏng màu vàng còn lại. Nằm trên bãi cỏ bên bờ sông không muốn nhúc nhích.
"Sư đệ, không nên lười biếng, nhanh chóng vận công, mượn lực lượng này mà đột phá đi." Một vị sư huynh của Bổ Thiên các thúc giục.
"Không cần, đệ sẽ hoàn tan dòng tinh khí thần đang tràn đầy này vào trong huyết nhục cùng xương cốt, lần sau đột phá dùng tới thì cũng không muộn." Nhóc tỳ thỏa mãn ợ lên một tiếng.
Nó vừa mượn Tử Vân Tâm để đột phá, mở ra miệng Động Thiên thứ bảy, hiện tại cũng không vội vàng làm gì, nó muốn tạo dựng cơ sở vững chắc để sau này miễn lưu lại những mầm họa không đáng.
Sau nửa đêm, màn hào quang óng ánh xuất hiện, năm vị thiên tài của Bổ Thiên các lần lượt đột phá, từng gương mặt mang vẻ mặt hồng hào, nhảy vọt lên cao, tràn ngập vui sướng cùng hưng phấn.
"Đa tạ tiểu sư đệ!" Lời cảm ơn của bọn họ phát ra từ tận đáy lòng.
"Không có gì, lần sau chúng ta tiếp tục ăn Phì Di, Bạch Hổ, những món ăn này còn ngon hơn rất nhiều." Nhóc tỳ chẳng hề để ý nói, sau đó ngủ khò khò, lạc vào cõi mộng đẹp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện nụ cười tinh khiết.
Mấy người hai mắt nhìn nhau, sư đệ hung tàn như vậy lại lớn lên thanh tú đáng yêu như thế, làm cho người ta không biết phải nói gì.
Sâu bên trong Thần Quật thỉnh thoảng truyền ra từng trận ầm ầm, thế nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của mọi người, mãi cho đến tận nửa đêm có tiếng sàn sạt truyền đến, nhóc tỳ ngồi xổm lông tơ toàn bộ dựng cả lên.
Khắp nơi, từng cặp mắt hiện ra, giống như là đèn lồng vậy, tất cả vô cùng lớn từ bốn phương tám hướng xông tới.
"Trời ạ, đều là sói a, có bộ lông dài kinh khủng, bọn nó thành tinh hết rồi sao?" Sư huynh sư tỷ của Bổ Thiên các đều thức tỉnh lộ vẻ hoảng sợ.
"Tình huống có chút không đúng, bọn nó đến để vây công Thần Quật, vô tình chúng ta bị bao vây lại." Nhóc tỳ nhíu mày.
Những thứ này còn nghiêm trọng hơn cả thú triều bởi vì đây đều là những sinh vật có tổ chức và kỷ luật, toàn bộ trên thảo nguyên đều chật ních ùn ùn kéo đến, căn bản không thể nào biết được số lượng của chúng.
Điều quan trọn nhất là chúng đều là dị chủng của loài sói, đều biến dị cả, cũng không phải là những con sói hoang bình thường,
Bọn chúng to lớn như voi, có con toàn thân trắng bạc, có con cả người đen thùi lùi, có con lại là màu xanh đen, con nào con nấy đều rất hung hãn, bề ngoài rực rỡ, bên trong con ngươi có ánh hào quang của sự xảo trá cùng hung tàn.
"Lùi lại!" Nhóc tỳ thấp giọng quát lên, dẫn đầu mọi người xông đến một ngọn núi đá cao to gần bên, cũng không phải tiến vào Thần Quật ở giữa sườn núi mà xông thẳng lên đỉnh núi.
"Bọn nó hơn phần nửa là muốn tiến vào cái lỗ đen kia, chúng ta cứ ngồi đợi chờ cơ hội, thừa lúc hỗn loạn điều khiển Bảo Cụ để chạy trốn!"
"Gào..."
Quả nhiên, hét dài một tiếng, ngay ở phía Đông xuất hiện một con sói bạc cao mười mấy mét, ngẩng cổ nhìn mặt trăng mà gào thét, cả người tỏa ra bảo quang, như ra lệnh cho bầy sói xông thẳng vào Thần Quật.
"Ô ô..."
Còn ở phương Bắc, lại có một con sói lớn màu đỏ thẫm đứng thẳng cả người lên, cao tới mấy chục mét, cả người lấp lánh ánh đỏ, trên trán còn mọc ra một chiếc sừng, trông cực kỳ kinh khủng.
Bốn phương tám hướng liên tiếp vang lên những tiếng sói tru, chỉ trong chớp mắt liền xuất hiện mấy chục con Lang Vương, đều biết được những Bảo Thuật mạnh mẽ, điên cuồng xung kích về phía Thần Quật.
Cũng không biết đã có bao nhiêu con cự lang vọt thẳng vào bên trong lỗ đen, cả tòa núi tựu như là một cái động không đáy, vô số cự lang vọt vào mà cũng không thể nào lấp đầy được.
Trong lúc này, những con Lang Vương kia cũng đã hành động, chúng nhanh chóng xông vào Thần Quật.
Lúc sáng sớm, cả tòa núi đá đều rung động như là phát sinh qua bạo động, ngọn núi gần như muốn sụp đổ.
"Gào..." Người khổng lồ Ngân Huyết lao nhanh ra, máu me đầy người, vết thương tùm lum, trên người có không ít xác sói đã chết mà vẫn cắt chặt không tha.
"Không phải Thần Quật, đây là Ma Quật mà!" Hắn lảo đảo, gần như muốn lật nhào xuống đất.
Sau đó quang ảnh lóe lên, Vũ Vương vọt ra, đôi cánh năm màu đều nát bét hết cả, máu thịt lẫn lộn, hắn cơ hồ muốn ngã chổng vó vào trong vũng máu.
Thủ hạ của bọn họ cũng không còn mấy người, gần như chết hết cả.
Tiếp theo là Hỏa Linh Nhi, trên người nàng đều đã nhuộm đầy máu, có mấy người đội nón lá máu me khắp người bảo hộ nàng ở bên trong.
Phía sau còn có mười mấy gã thiên tài Nhân tộc vọt ra, tất cả đều bị thương nặng, bước chân lảo đảo.
"Đây chính là vùng đất trầm tịch của Lang Thần, cũng chính là Ma thổ nuôi sói, căn bản không phải là Thần Quật gì hết!" Lao ra cuối cùng chính là Sư Tử chín đầu, cả người đều đang chảy máu.
"Các ngươi có đoạt được thứ gì không?" Người khổng lồ Ngân Huyết quay đầu lại nhìn về phía Hỏa Linh Nhi.
Đứng ở bên cạnh nàng là một người đội nón lá có mang theo một cái túi bằng da thú, tỏa ra ánh sáng, cho dù muốn giấu cũng giấu không được.
"Chỉ là một quả trứng mà thôi." Hỏa Linh Nhi bình tĩnh nói.
"Cái gì, rất có khả năng chính là hậu duệ của Lang Thần!" Vũ Vương giật mình.
Hoàng Kim sư tử cùng với người khổng lồ Ngân Huyết càng thêm chấn động, thứ này cùng với chữ viết được khắc ở trên vách tường hoàn toàn giống nhau, Lang Thần có hậu duệ, chính là một quả trứng vàng.
"Sói mà cũng đẻ trứng sao?" Trên núi đá, nhóc tỳ hỏi mấy vị sư huynh.
"…Không biết."
"Sư muội, quả trứng kia của ngươi chắc là giả rồi, không phải trứng của Lang Thần đâu, chúng ta cùng nhau ăn đi!" Nhóc tỳ hấp tấp lao xuống núi, đánh bay bầy sói hoang.
"Hống..." Một bầy Lang Vương xuất hiện, Bảo Thuật dăng kín đầy trời, Phù Văn bao phủ kín nơi đây.
Một người đội nón lá đứng bên cạnh Hỏa Linh Nhi run lên bần bật, hắn bị thương nặng, túi da trong tay cũng bị phá nát, một quả trứng vàng to bằng chậu nước rơi ra ngoài.
Sư Tử chín đầu, người khổng lồ Ngân Huyết, Vũ Vương cùng với những thủ hạ còn xót lại đồng thời xông về phía trước, như muốn cướp quả trứng này về tay mình.
Hỏa Linh Nhi cùng với mấy vị thiên tài của Nhân tộc vô cùng lo lắng, cũng nhanh chóng lao về phía trước hòng cướp lại cho bằng được.
Mấy chục con Lang Vương rít gào, dẫn đầu cả bầy sói hoang đến vây công, nhấn chìm toàn bộ nơi đây.
Cuối cùng, quả trứng màu vàng bị đánh bay, nhóc tỳ vọt tới ôm chặt lấy nó, vô cùng hài lòng, đôi mắt to uốn cong thành một hình lưỡi liềm, quay về phía mọi người nói: "Nhanh lên, chúng ta luộc lên rồi ăn."
"Không được!" Tất cả mọi người đều biến sắc, cùng lúc xông về phía trước.
"Ăn ngon mà, các ngươi phải tin ta!" Nhóc tỳ vui mừng, ôm chặt quả trứng màu vàng, chạy thật nhanh về phía chân núi, dũng cảm xông thẳng qua bầy sói, như một làm khói nháy mắt không còn bóng dáng.
"A…Không!" Cả đám người kêu lên thảm thiết, như muốn phát điên lên, liều mạng truy đuổi ở phía sau quyết không để cho nó ăn quả trứng này.
/1929
|