Bách Đoạn Sơn là một nơi nguy hiểm, tỉ lệ tử vong cực cao, có người đã thống kê, thiên tài sống sót được khoảng bốn phần mười đã là không tệ rồi. Trên thực tế, vào những năm đáng sợ nhất, số người sống sót đi ra chưa được nổi một phần.
Đây là một vùng đất trù phú nhưng cũng là ma địa nhiễm máu đầy đất, kỳ ngộ đồng hành với tử vong, dùng sinh mệnh để đi thu hoạch. Bách Đoạn Sơn đại loạn, mãnh thú chạy ra từ các nơi vô cùng nhiều. Ác điểu cùng cổ sinh vật hình người đều có lệ khí kinh người như thể vừa lao ra từ địa ngục, cái mồm như chậu máu mở ra, chém giết khắp nơi.
"A. . ."
Chỉ trong nháy mắt, các nơi truyền tới tiếng kêu thảm thiết, các loại cổ thú xuất hiện trên các dãy núi quét sạch thiên tài ở các tộc, toàn bộ đều là quái vật sống lâu năm, cực kỳ cường đại.
Một tiếng rống to làm trời như muốn sụp, khắp nơi rung chuyển, cát bay đá chạy. Một con thú đầu đen chạy ra từ trong núi, tuy không phải thuần huyết nhưng hình thể khổng lồ kinh người, trong lúc chạy cuồng phong gào thét, đất rung núi chuyển. Nó há cái mồm to như chậu máu, lập tức cắn chết một người khổng lồ màu xanh, nuốt sống vào trong, rồi sau đó móng vuốt chụp xuống, ba vị thiên tài nát xác, huyết quang bay thẳng vào miệng nó.
"Giết nó." Cường giả ở các tộc kinh hãi hô lên, dồn dập chống cự.
Con ngươi của nó lạnh như băng, phun ra một luồng sáng tươi đẹp làm phía trước nổ tung, lập tức máu thịt tung tóe, các loại phần thân thể tán loạn, không người nào có thể cản nổi. Con thú đầu đen này vừa há miệng đã nuốt vào hơn mười vị thiên tài. Nó quả thật như một Tu La vương, hung mãnh vô địch.
Trong những năm thái cổ, vào thời đại chư thần giáng lâm, đó chính là tồn tại vô địch, vạn linh nhìn thấy đều phải e sợ, giết thần cũng không phải chuyện không tưởng. Tuy là hậu duệ, huyết mạch không còn thuần khiết nhưng vẫn còn rất đáng sợ, bọn chúng dựa vào lai tạp để lưu lại giống nòi nhưng vẫn có thể tu hành tới cảnh giới rất cao, chém giết bốn phương. Con thú đầu đen trước mặt này chính là điển hình nhất, một mạch đại khai sát giới, cắn nuốt hơn chục cường giả, hoàn toàn đều là nghiền áp, khó có đối thủ. Đương nhiên, việc này cũng liên quan tới ngày tháng tu hành lâu dài của nó. Trải qua năm tháng khổ tu lâu dài, nó đã trở nên khủng bố ngập trời, luôn gào thét muốn tìm sinh linh thuần huyết mạnh mẽ, hi vọng sau khi cắn nuối có thể lên cấp, làm cho mình bước lên một quãng dài.
Thiên tài ở các tộc không thể oán hận được. Đi vào Bách Đoạn Sơn là đã có chuẩn bị đầy đủ, cơ duyên phải dùng tính mạng để gắp lấy, thời gian tu hành gần như chỉ là con số không đáng để nói.
"Gào. . ."
Con thú đầu đen gào rú, đẫm máu lao tới phía tụ tập nhiều thiên tài nhất.
Các nơi khác đều vậy.
Ác điểu, dị thú cường đại thoát ra từ phong ấn, chém giết một mạch làm nơi nơi máu chảy. Ánh mắt khiếp người của chúng quét qua tìm những thức ăn mạnh mẽ nhất. Nơi này vốn là bảo địa, thiên tài các tộc vào tìm linh dược, tầm bảo, tìm ghi chép của chư thánh để lại, đạt được cơ duyên nghịch thiên. Nhưng lúc này mọi thứ đều thay đổi, từ tịnh thổ tường hòa hóa thành địa ngục, nơi nơi đều là giết chóc, các thiên tài trở thành món ăn của sinh linh bản địa. Ở trong bảy tám khu vực đáng sợ nhất như Chúc Phân Bảo Nhai, Bách Thảo Viên, cấm khu Thiên Cốt, toàn bộ các lão quái lâu đời đều vọt tới, mong muốn tìm hậu duệ của thần điểu, mãnh thú thái cổ.
"Ô. . ."
Cuồng phong gào thét, một con sư tử sừng rồng cao mấy trăm mét lao thẳng tới phía trước chém giết, một bộ móng vuốt bổ tới làm cả ngọn núi sụp đổ, cường đại tới khiếp người, làm cho hơn mười thiên tài bổ nhào xuống dưới.
"Phù."
Nó há mồn phun, bảo quang bay múa tạo ra những lưỡi đao sáng. Hơn chục thiên tài bị chặt đứt, chân tay gãy vụn. Sau đó, cái mồm đầy răng sáng lên, lốc xoáy xuất hiện, nuốt toàn bộ máu thịt kia vào trong miệng.
Giết chóc vô tình bắt đầu.
Đây là một thế giới đẫm máu, trái ngược hoàn toàn với khi trước. Rất nhiều thiên tài phải kêu rên, bỏ chạy. Bọn chúng tuổi còn nhỏ, nếu lớn lên, sau này nhất định sẽ trở thành nhân vật danh chấn một phương, nhưng hiện tại lại gặp kiến nạn quá khó, bị một đám lão quái đuổi giết. Trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào. Nhưng không thể trách ai được, bản thân tự chọn tới đây rèn luyện, muốn đạt được cơ duyên thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý trả giá bằng tính mạng.
Một con thú mắt ngọc ngươi vàng hiện ra bên ngoài Phân Bảo Nhai, chặn đường cường giả các tộc. Nó giống như Kỳ Lân, nhưng lại có răng nanh nhô ra, tạo ra dáng vẻ vô cùng hung ác. Chỉ trong chớp mắt, nó đã nuốt một đám thiên tài, giữa hàm răng trắng tuyết nhỏ máu ròng ròng.
Trong những năm thượng cổ, loài thú mắt ngọc ngươi vàng là một trong mười thú cưỡi mạnh mẽ nhất, là niềm kiêu hãnh của chư thánh. Ngoài vẻ ngoài thần tuấn uy mãnh ra thì ai cũng phải công nhận về sự cường đại của nó.
"Gào. . ."
Bên ngoài di tích Phân Bảo Nhai, thi thể rơi xuống lớp lớp, mưa máu bay đầy trời. Những con mãnh thú đang đại khai sát giới đều có cảnh giới hơn xa mọi người.
Thế giới đẫm máu, núi rừng hỗn loạn, toàn bộ cường giả đều trốn chạy, thiên tài các tộc đều e sợ, chưa bao giờ nghĩ tới tình thế xoay chuyển đột ngột thế này, không hề có chút báo trước nào. Hiện tại việc đi tìm cơ duyên là vọng tưởng, có thể sống sót dù là may mắn, giữ được tính mạng trong mấy ngày kế tiếp chính là thử thách lớn nhất với bọn họ.
Thông thường, tình huống này sẽ diễn ra trong vài ngày, sau đó cửa ra Bách Đoạn Sơn sẽ mở ra, khi đó chính là thời cơ cho bọn họ rời khỏi địa ngục đẫm máu này.
Ánh sáng vàng vô tận lóe ra. Một con chim bằng giương cánh xé trời, lấn áp cả trời cao, chém giết cấm khu Thiên Cốt làm sương mù nơi đó hoàn toàn tan đi. Mục đích của nó rất rõ ràng: chặn giết sinh linh thuần huyết, cắn nuốt bảo dược huyết nhục, rèn luyện chân huyết Đại Bằng trong cơ thể, làm cho bản thân đi được nửa bước đầu tiên, mạnh mẽ hơn.
"Ầm ầm."
Đôi cánh sáng lớn vô cùng, dài tới vài trăm thước, đảo qua đảo lại, vài ngọn núi xung quanh bị thần sí chặt bay, mặt cắt bóng loáng. Giữa tiếng ầm ầm vang vọng, từng ngọn núi đổ ập xuống, bụi mù đầy trời. Với đông đảo thiên tài, đây quả thật là thần uy không thể khiêu chiến. Ai dám dùng lực đối đầu? Cho dù là hậu duệ mãnh thú thái cổ cũng không phải đối thủ.
Ánh sáng vàng ngọc chói mắt, thân thể bằng điểu khổng lồ quét ngang trời, tỏa ra hơi thở khủng bố làm cho rất nhiều thiên tài sợ hãi, thầm rùng mình. Con Kim Bằng kia vẫn còn đang soi xét, không vội ra tay, một mực tìm kiếm thức ăn cường đại, bởi vì nó tu hành đã rất lâu, những 'sinh linh nhỏ yếu' không đáng để vào mắt.
Mây đen che lấp mặt trời, đàn dơi trưởng thành xuất hiện, mỗi một con đều dài tới mấy mét, đông nghìn nghịt, bay như Dực Long ngang trời lao xuống đám người, trên thực tế tên của chúng đã là Bức Long rồi. Bảo thuật của chúng rất đáng sợ, là một loại sóng âm vô hình, xuyên kim phá thạch, làm đám người trên mặt đất kêu lên thảm thiết. Rất nhiều sinh linh chảy máu thất khiếu, nhất là vùng tai đã trở nên gần như nát bấy.
Đây là một trận đồ sát.
Một con Bức Long thì có lẽ cũng không đáng sợ, nhưng đây là cả một đàn đông nghìn nghịt tràn ngập không trung ngoài cấm khu Thiên Cốt. Ai có thể chống đỡ đây? Phía dưới, sinh linh đồ thán, một rồi lại một thi thể ngã xuống, sau đó bị Bức Long cắn nuốt.
Cuối cùng, Kim Sí Đại Bằng khó chịu, gào lên một tiếng, lông cánh sáng vàng vô tận bay ra, âm thanh vù vù vang lên không dứt bên tai, hơn mười con Bức Long bị đục thủng, rơi rào rào xuống đất. Uy nghiêm khủng bố của nó không thể để mạo phạm, dám can đảm chọc tức thì phải trả giá bằng máu và sinh mệnh. Làm vậy là do đám Bức Long ảnh hưởng tới việc nó đi tìm kiếm thức ăn. Trên thực tế, hậu duệ mãnh thú thái cổ mạnh mẽ đã thông linh sẽ có linh giác cực kỳ nhạy bén, trước khi đi lại được trưởng bối dặn dò, vừa rồi đã sớm vận dụng đại thần thông che lấp hơi thở, rời xa tạo khoảng cách an toàn.
"Mạnh quá, ta cũng chuồn thôi!" Nhóc tỳ xen giữa đám người chạy ra ngoài, không chạy đầu mà chạy ở đoạn giữa, bắt đầu bỏ trốn.
Ngoài những cường giả cực mạnh kia ra, trong Bách Đoạn Sơn còn có rất nhiều thiên tài có thực lực, đám sinh linh bản địa bắt đầu tới gần triển khai vây giết. Mọi người hoảng sợ, lúc tiến vào sóng êm gió lặng, không hề để ý tới những sinh vật này, hiện giờ tất cả đều bạo động, đồng loạt xuất hiện, biến bọn họ trở thành con mồi.
Cuối cùng nhóc tỳ trốn khỏi cấm khu Thiên Cốt, rời khỏi vùng sa mạc, chạy vào dãy núi bao la. Nhóc tỳ nhanh chóng phải há hốc mồm, bởi vì ở bất kể đâu đều có mãnh thú tàn sát. Sinh vật sống tràn ngập Bách Đoạn Sơn. Rất nhiều hung linh được sinh ra từ tiểu thế giới rộng lớn này đang chặn giết mọi người.
Trên đường, nó nhìn thấy rất nhiều người đã chết, máu nhuộm đỏ cả đất rừng. Những sinh linh bản địa dữ tợn kia có cái hình người có cái hình thú, ngoài ra còn có cả thực vật, há mồm cắn nuốt các cường giả, âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên, máu tươi chảy xuống làm người khác phát lạnh.
Cực kỳ thê thảm! Đây là một thế giới đẫm máu!
Nhóc tỳ điểm qua phát hiện ra phải tới bảy phần mười cường giả trong cấm khu Thiên Cốt đã chết, trở thành mồi ngon trong miệng đám vương giả. Màu đỏ tươi của máu phun ra tung tóe, cuối cùng chỉ còn lại chút xương cốt vỡ vụn.
"Ca ca!" Một cô gái nhân tộc tê tâm liệt phế gào lên.
Ở xa xa, một thiếu niên mặc áo đen rống lên, ra sức giãy dụa nhưng gần như vô dụng. Hắn bị một con cá sấu không lồ cắn đứt cả thân thể, đang chui dần vào trong bụng của con thú.
"Mau tránh ra!" Nhóc tỳ hét to.
Hai mắt thiếu nữ kia vô thần, tới lúc nghe thấy được tiếng cảnh báo thì đã quá muộn, một con chim lao xuống từ trời cao, sau một tiếng phù, phần lớn cơ thể của nàng đã vào miệng con chim. Nhóc tỳ nhấc một tảng đá nặng mấy vạn cân lên, ầm ầm ném lên không trung, 'phịch' một tiếng, rơi thẳng vào đầu con hung điểu miệng như răng cưa kia, máu thịt bắn tung tóe, rồi rơi xuống đất. Nhưng tất cả đã muộn, thiếu nữ kia đã chết.
Nhóc tỳ cũng không nán lại, nhanh chóng rời đi, bởi vì nó quản không nổi. Đây chỉ là một bức tranh thu nhỏ, ở các khu vực khác đều đang phát sinh những chuyện như vậy. Nó như lao ra từ đống máu thịt, rất nhiều sinh linh đã bị giết.
"Gào. . ."
Một con dị thú hung mãnh gào thét phía đối diện, miệng rộng mở ra, răng nanh như đao, bảo thuật lao tới chém về phía nhóc tỳ.
"Gào!" Nhóc tỳ cũng rống lên, thanh âm còn cuồng bạo hơn, lao thẳng cả người tới, miệng lộ ra răng nanh trắng tuyết như hổ, dáng vẻ như tính ăn thịt đối thủ ngay.
Con mãnh thú kia giật mình. Sao tự nhiên nó lại tự cảm thấy nó trái lại trở thành con mồi thế này? Nó lập tức tức giận, lao về phía trước chiến đầu kịch liệt! Kết quả, nhóc tỳ lao vào chém giết, sau một tiếng vút đã chém bay đầu con quái, máu tươi tuôn ra.
"Lại là một con bảo thú cường đại, tuy phù cốt vỡ vụn, nhưng tinh hoa máu thịt thì vẫn còn nguyên!"
Đây là con mãnh thú thứ mười hai được nó thu vào túi càn khôn sau quãng đường ra khỏi cấm khu. Nó cũng không để ý tới đám sinh linh bình thường lắm, chủ yếu chỉ thu lại một vài con dị thú cực mạnh, bởi vì đây chính là bảo dược huyết nhục.
"Ta có ước hẹn với đám Đại Hồng, Hỏa Linh Nhi, Cửu Đầu Sư Tử ở chỗ cách trung tâm Bách Đoạn Sơn không xa. Giờ phải đi tìm bọn họ thôi."
Nhóc tỳ lo bọn họ gặp nạn, mặc dù cảnh tượng giết chóc ở thế giới đẫm máu cứ hiện ra trước mắt, tìm người sẽ rất nguy hiểm, nhưng vẫn quyết không bỏ qua, một mạch lao tới chém giết.
"Hic, càng gần khu vực trung tâm thì lại càng lắm hang ổ vương giả."
Nó giật mình.
Khi trước đã tới đây nhưng lúc đó miệng núi lửa, vực sâu kia đều im lìm như kiểu bị phong ấn, không hề có hung linh nào xuất hiện. Hiện tại thì đã hoàn toàn khác xa, lối đi màu vàng ở Bách Đoạn Sơn biến mất, các khu vực nối với nhau, tất cả phong ấn đều cởi bỏ ra, khu vực trung tâm trở thành nơi nguy hiểm nhất.
"Tất Phương!"
Giữa đường, sau khi qua một vùng núi, nhóc tỳ lắp bắp, thấy một con chim thần điểu đang ẩn hiện nơi này. Nếu dùng thân thể quyết đấu, nó không kém bất kỳ kẻ nào, nhưng với so sánh về thời gian tu hành, trình độ phù văn thì sau khi rời khỏi Bách Thảo Viên, kẻ kia hoàn toàn có thể xưng vương xưng bá.
"Nó đang làm cái gì thế?" Khu vực này tương đối an tĩnh hơn, bởi vì ở đây có vương giả ẩn hiện, các mãnh thú không dám tới xâm phạm.
Hình thể Tất Phương như hạc, cả người như được đúc từ thanh kim, trên người điểm xuyết vết vằn đỏ máu, lông thần bao bọc cả người trong suốt sáng lạn. Nó đang cố gắng bay sát bụi cỏ, cẩn thận tới gần một dãy núi cụt. Ở nơi xa xa kia có một cái tổ khổng lồ.
"Kẻ kia thật thông minh lanh lợi." Mặt nhóc tỳ hơi biến đổi.
Vương giả rời tổ, lao ra tìm kiếm đồ ăn, các di loại chí cường là thứ được chúng thích nhất. Mà hậu duệ của thần điểu, mãnh thú thái cổ cũng phải tích dầu thắp đèn, trốn tránh đuổi giết. Tiến vào hang ổ của chúng chính là vào bắt hậu duệ.
Nhóc tỳ leo lên một tòa núi, nhìn xuống dãy núi cụt phía dưới. Nơi đó có một sào huyệt, ở giữa quả trứng màu bạc như đang bị thiêu đốt, lửa cháy hừng hực, tỏa ra ánh sáng chói lòa.
Sau khi phán đoán không có sinh linh bảo vệ, Tất Phương nhanh chóng lao lên, chọc thủng vỏ trứng, trực tiếp mút thẳng.
"Phá gia chi tử." Nhóc tỳ đau lòng muốn chết. Kia chắc chắn là một quả trứng của di loại chí cường, nếu trứng có thể nở ra thì chắc chắn sẽ có một loại bảo thuật cường đại. Nhưng Tất Phương thân là thần điểu chân chính, cần gì phải để ý tới bảo thuật di loại, nhất là giống chim, nó lại càng không cần, vì vậy chỉ coi đó là bảo dược.
"Ngươi không cần thì cho ta đi, đổi lấy một đống bảo dược khác là được."
Đôi răng hổ của nhóc tỳ nghiến vào nhau ken két. Nó chỉ có hai loại bảo thuật, đều phải trải qua trăm đắng nghìn cay mới có được, không cần so sánh với đám Thạch Nghị, Tất Phương, Chư Kiền, mà chỉ cần so với di loại khác thôi cũng đã là một hài tử khổ thân rồi.
"Cho ta.”
Nhóc tỳ mở túi càn khôn ra, trong miệng gầm nhẹ, nhất thời ánh sáng mờ mờ tỏa ra, quả trứng vỡ vỏ kia lập tức bị thu lại, bay thẳng tới miệng túi. Tất Phương ngẩng đầu giận dữ, không ngờ lại có kẻ dám đoạt mồi trong miệng hổ. Nó mới ăn được có nửa, cảm thấy trong trứng này còn ẩn chứa rất nhiều tinh hoa, hiện giờ không ngờ lại bị kẻ khác đoạt lấy. Ngay khi vừa nhìn ra kia là thiếu niên nhân tộc đáng hận thì nó lại càng không kiềm được giận, giương cánh lao tới giết.
"Thu!"
Nhóc tỳ lấy túi càn khôn ra nhắm ngay vào nó, đôi mắt sáng lên, định thu một con thần điểu về. Nếu có thể thành công thì ưu đãi chắc chắn sẽ rất lớn, khó có thể tưởng tượng nổi.
"Ngươi đào trộm trứng thần, để thân thể lại." Hài tử hung tàn kêu lên.
Trên búi tóc của nó, Đả Thần Thạch câm nín không biết nói gì. Tất Phương bị chọc tức, kêu lên một tiếng, nhưng thân thể lại mất khống chế, dần bay về phía túi càn khôn. Đây là một bảo cụ cực kỳ cường đại.
"Đứng yên lại cho ta!"
Tất Phương quát, phía sau xuất hiện một trăm lẻ tám cái thần vũ, rung động leng keng, bảo huy phát ra như kiếm tiên bao phủ toàn bộ núi cụt.
Nhóc tỳ không nói không rằng, rút kiếm gãy ra bổ xuống. Tất Phương biến đổi vẻ mặt, một dải sáng bay ra từ miệng, một món bảo cụ chí cường hiện ra, lập tức ngăn kiếm khí chắc khỏe lại, kết quả làm cho cả vùng núi phía dưới ổ chim bị vỡ vụn.
Đá bay tận mây, bụi mù cuồn cuộn. Khi khói bụi tản đi thì nhóc tỳ đã mất hút.
Trong mắt Tất Phương lộ ra hung quang ngút trời, tìm kiếm nơi hài tử xấu trốn, nhưng ngay khi bay lên không trung, ở xa xa đã có một con hung cầm như gào rú, thân thể như dải ngân hà, sáng trắng thanh khiết đang lao tới, phẫn nộ hơn cả nó.
"Vèo!"
Tất Phương thu hồi tức giận lại, nó cũng phải chạy ngay, vì chủ nhân thật sự đã quay về.
"Đám kia có lá gan lớn thật. Không ngờ lại đi riêng thẳng vào chỗ sâu trong Bách Đoạn Sơn. Nhất định ta phải hốt sạch bảo địa của đám sinh linh cực mạnh này mới được." Nhóc tỳ đi thẳng về trước, phát hiện ra tung tích của đám hậu duệ thái cổ như Chư Kiền, Ly Long.
Không chỉ riêng một tên Tất Phương, rất nhiều sinh linh khác cũng đều tiến vào.
"Ta thích!"
Đôi mắt to tròn của nhóc tỳ sáng lên, tay nắm chặt. Sao có thể bỏ qua được cơ duyên nghịch thiên như vậy được? Dù sao cũng thuận đường vào núi, vừa hay có thể ở đó cướp sạch đám thần điểu mãnh thú kia.
"Hả, là nàng!"
Sau đó không lâu, nhóc tỳ phát hiện ra thiếu nữ áo tím ở chỗ sâu trong Bách Đoạn Sơn, nàng ta đang bí mật đi vào.
"Thiếu nữ có thân thể trắng tinh như ngà voi, được một trăm lẻ tám thần hoàn bao phủ kia là thần điểu hay mãnh thú? Hiện tại đang tìm cơ duyên gì vậy?" Nhóc tỳ nghiêng eo, cẩn thận theo dõi, thầm nghĩ nếu có cơ hội nhất định phải đánh ngã nàng ta một lần mới được.
Đây là một vùng đất trù phú nhưng cũng là ma địa nhiễm máu đầy đất, kỳ ngộ đồng hành với tử vong, dùng sinh mệnh để đi thu hoạch. Bách Đoạn Sơn đại loạn, mãnh thú chạy ra từ các nơi vô cùng nhiều. Ác điểu cùng cổ sinh vật hình người đều có lệ khí kinh người như thể vừa lao ra từ địa ngục, cái mồm như chậu máu mở ra, chém giết khắp nơi.
"A. . ."
Chỉ trong nháy mắt, các nơi truyền tới tiếng kêu thảm thiết, các loại cổ thú xuất hiện trên các dãy núi quét sạch thiên tài ở các tộc, toàn bộ đều là quái vật sống lâu năm, cực kỳ cường đại.
Một tiếng rống to làm trời như muốn sụp, khắp nơi rung chuyển, cát bay đá chạy. Một con thú đầu đen chạy ra từ trong núi, tuy không phải thuần huyết nhưng hình thể khổng lồ kinh người, trong lúc chạy cuồng phong gào thét, đất rung núi chuyển. Nó há cái mồm to như chậu máu, lập tức cắn chết một người khổng lồ màu xanh, nuốt sống vào trong, rồi sau đó móng vuốt chụp xuống, ba vị thiên tài nát xác, huyết quang bay thẳng vào miệng nó.
"Giết nó." Cường giả ở các tộc kinh hãi hô lên, dồn dập chống cự.
Con ngươi của nó lạnh như băng, phun ra một luồng sáng tươi đẹp làm phía trước nổ tung, lập tức máu thịt tung tóe, các loại phần thân thể tán loạn, không người nào có thể cản nổi. Con thú đầu đen này vừa há miệng đã nuốt vào hơn mười vị thiên tài. Nó quả thật như một Tu La vương, hung mãnh vô địch.
Trong những năm thái cổ, vào thời đại chư thần giáng lâm, đó chính là tồn tại vô địch, vạn linh nhìn thấy đều phải e sợ, giết thần cũng không phải chuyện không tưởng. Tuy là hậu duệ, huyết mạch không còn thuần khiết nhưng vẫn còn rất đáng sợ, bọn chúng dựa vào lai tạp để lưu lại giống nòi nhưng vẫn có thể tu hành tới cảnh giới rất cao, chém giết bốn phương. Con thú đầu đen trước mặt này chính là điển hình nhất, một mạch đại khai sát giới, cắn nuốt hơn chục cường giả, hoàn toàn đều là nghiền áp, khó có đối thủ. Đương nhiên, việc này cũng liên quan tới ngày tháng tu hành lâu dài của nó. Trải qua năm tháng khổ tu lâu dài, nó đã trở nên khủng bố ngập trời, luôn gào thét muốn tìm sinh linh thuần huyết mạnh mẽ, hi vọng sau khi cắn nuối có thể lên cấp, làm cho mình bước lên một quãng dài.
Thiên tài ở các tộc không thể oán hận được. Đi vào Bách Đoạn Sơn là đã có chuẩn bị đầy đủ, cơ duyên phải dùng tính mạng để gắp lấy, thời gian tu hành gần như chỉ là con số không đáng để nói.
"Gào. . ."
Con thú đầu đen gào rú, đẫm máu lao tới phía tụ tập nhiều thiên tài nhất.
Các nơi khác đều vậy.
Ác điểu, dị thú cường đại thoát ra từ phong ấn, chém giết một mạch làm nơi nơi máu chảy. Ánh mắt khiếp người của chúng quét qua tìm những thức ăn mạnh mẽ nhất. Nơi này vốn là bảo địa, thiên tài các tộc vào tìm linh dược, tầm bảo, tìm ghi chép của chư thánh để lại, đạt được cơ duyên nghịch thiên. Nhưng lúc này mọi thứ đều thay đổi, từ tịnh thổ tường hòa hóa thành địa ngục, nơi nơi đều là giết chóc, các thiên tài trở thành món ăn của sinh linh bản địa. Ở trong bảy tám khu vực đáng sợ nhất như Chúc Phân Bảo Nhai, Bách Thảo Viên, cấm khu Thiên Cốt, toàn bộ các lão quái lâu đời đều vọt tới, mong muốn tìm hậu duệ của thần điểu, mãnh thú thái cổ.
"Ô. . ."
Cuồng phong gào thét, một con sư tử sừng rồng cao mấy trăm mét lao thẳng tới phía trước chém giết, một bộ móng vuốt bổ tới làm cả ngọn núi sụp đổ, cường đại tới khiếp người, làm cho hơn mười thiên tài bổ nhào xuống dưới.
"Phù."
Nó há mồn phun, bảo quang bay múa tạo ra những lưỡi đao sáng. Hơn chục thiên tài bị chặt đứt, chân tay gãy vụn. Sau đó, cái mồm đầy răng sáng lên, lốc xoáy xuất hiện, nuốt toàn bộ máu thịt kia vào trong miệng.
Giết chóc vô tình bắt đầu.
Đây là một thế giới đẫm máu, trái ngược hoàn toàn với khi trước. Rất nhiều thiên tài phải kêu rên, bỏ chạy. Bọn chúng tuổi còn nhỏ, nếu lớn lên, sau này nhất định sẽ trở thành nhân vật danh chấn một phương, nhưng hiện tại lại gặp kiến nạn quá khó, bị một đám lão quái đuổi giết. Trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào. Nhưng không thể trách ai được, bản thân tự chọn tới đây rèn luyện, muốn đạt được cơ duyên thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý trả giá bằng tính mạng.
Một con thú mắt ngọc ngươi vàng hiện ra bên ngoài Phân Bảo Nhai, chặn đường cường giả các tộc. Nó giống như Kỳ Lân, nhưng lại có răng nanh nhô ra, tạo ra dáng vẻ vô cùng hung ác. Chỉ trong chớp mắt, nó đã nuốt một đám thiên tài, giữa hàm răng trắng tuyết nhỏ máu ròng ròng.
Trong những năm thượng cổ, loài thú mắt ngọc ngươi vàng là một trong mười thú cưỡi mạnh mẽ nhất, là niềm kiêu hãnh của chư thánh. Ngoài vẻ ngoài thần tuấn uy mãnh ra thì ai cũng phải công nhận về sự cường đại của nó.
"Gào. . ."
Bên ngoài di tích Phân Bảo Nhai, thi thể rơi xuống lớp lớp, mưa máu bay đầy trời. Những con mãnh thú đang đại khai sát giới đều có cảnh giới hơn xa mọi người.
Thế giới đẫm máu, núi rừng hỗn loạn, toàn bộ cường giả đều trốn chạy, thiên tài các tộc đều e sợ, chưa bao giờ nghĩ tới tình thế xoay chuyển đột ngột thế này, không hề có chút báo trước nào. Hiện tại việc đi tìm cơ duyên là vọng tưởng, có thể sống sót dù là may mắn, giữ được tính mạng trong mấy ngày kế tiếp chính là thử thách lớn nhất với bọn họ.
Thông thường, tình huống này sẽ diễn ra trong vài ngày, sau đó cửa ra Bách Đoạn Sơn sẽ mở ra, khi đó chính là thời cơ cho bọn họ rời khỏi địa ngục đẫm máu này.
Ánh sáng vàng vô tận lóe ra. Một con chim bằng giương cánh xé trời, lấn áp cả trời cao, chém giết cấm khu Thiên Cốt làm sương mù nơi đó hoàn toàn tan đi. Mục đích của nó rất rõ ràng: chặn giết sinh linh thuần huyết, cắn nuốt bảo dược huyết nhục, rèn luyện chân huyết Đại Bằng trong cơ thể, làm cho bản thân đi được nửa bước đầu tiên, mạnh mẽ hơn.
"Ầm ầm."
Đôi cánh sáng lớn vô cùng, dài tới vài trăm thước, đảo qua đảo lại, vài ngọn núi xung quanh bị thần sí chặt bay, mặt cắt bóng loáng. Giữa tiếng ầm ầm vang vọng, từng ngọn núi đổ ập xuống, bụi mù đầy trời. Với đông đảo thiên tài, đây quả thật là thần uy không thể khiêu chiến. Ai dám dùng lực đối đầu? Cho dù là hậu duệ mãnh thú thái cổ cũng không phải đối thủ.
Ánh sáng vàng ngọc chói mắt, thân thể bằng điểu khổng lồ quét ngang trời, tỏa ra hơi thở khủng bố làm cho rất nhiều thiên tài sợ hãi, thầm rùng mình. Con Kim Bằng kia vẫn còn đang soi xét, không vội ra tay, một mực tìm kiếm thức ăn cường đại, bởi vì nó tu hành đã rất lâu, những 'sinh linh nhỏ yếu' không đáng để vào mắt.
Mây đen che lấp mặt trời, đàn dơi trưởng thành xuất hiện, mỗi một con đều dài tới mấy mét, đông nghìn nghịt, bay như Dực Long ngang trời lao xuống đám người, trên thực tế tên của chúng đã là Bức Long rồi. Bảo thuật của chúng rất đáng sợ, là một loại sóng âm vô hình, xuyên kim phá thạch, làm đám người trên mặt đất kêu lên thảm thiết. Rất nhiều sinh linh chảy máu thất khiếu, nhất là vùng tai đã trở nên gần như nát bấy.
Đây là một trận đồ sát.
Một con Bức Long thì có lẽ cũng không đáng sợ, nhưng đây là cả một đàn đông nghìn nghịt tràn ngập không trung ngoài cấm khu Thiên Cốt. Ai có thể chống đỡ đây? Phía dưới, sinh linh đồ thán, một rồi lại một thi thể ngã xuống, sau đó bị Bức Long cắn nuốt.
Cuối cùng, Kim Sí Đại Bằng khó chịu, gào lên một tiếng, lông cánh sáng vàng vô tận bay ra, âm thanh vù vù vang lên không dứt bên tai, hơn mười con Bức Long bị đục thủng, rơi rào rào xuống đất. Uy nghiêm khủng bố của nó không thể để mạo phạm, dám can đảm chọc tức thì phải trả giá bằng máu và sinh mệnh. Làm vậy là do đám Bức Long ảnh hưởng tới việc nó đi tìm kiếm thức ăn. Trên thực tế, hậu duệ mãnh thú thái cổ mạnh mẽ đã thông linh sẽ có linh giác cực kỳ nhạy bén, trước khi đi lại được trưởng bối dặn dò, vừa rồi đã sớm vận dụng đại thần thông che lấp hơi thở, rời xa tạo khoảng cách an toàn.
"Mạnh quá, ta cũng chuồn thôi!" Nhóc tỳ xen giữa đám người chạy ra ngoài, không chạy đầu mà chạy ở đoạn giữa, bắt đầu bỏ trốn.
Ngoài những cường giả cực mạnh kia ra, trong Bách Đoạn Sơn còn có rất nhiều thiên tài có thực lực, đám sinh linh bản địa bắt đầu tới gần triển khai vây giết. Mọi người hoảng sợ, lúc tiến vào sóng êm gió lặng, không hề để ý tới những sinh vật này, hiện giờ tất cả đều bạo động, đồng loạt xuất hiện, biến bọn họ trở thành con mồi.
Cuối cùng nhóc tỳ trốn khỏi cấm khu Thiên Cốt, rời khỏi vùng sa mạc, chạy vào dãy núi bao la. Nhóc tỳ nhanh chóng phải há hốc mồm, bởi vì ở bất kể đâu đều có mãnh thú tàn sát. Sinh vật sống tràn ngập Bách Đoạn Sơn. Rất nhiều hung linh được sinh ra từ tiểu thế giới rộng lớn này đang chặn giết mọi người.
Trên đường, nó nhìn thấy rất nhiều người đã chết, máu nhuộm đỏ cả đất rừng. Những sinh linh bản địa dữ tợn kia có cái hình người có cái hình thú, ngoài ra còn có cả thực vật, há mồm cắn nuốt các cường giả, âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên, máu tươi chảy xuống làm người khác phát lạnh.
Cực kỳ thê thảm! Đây là một thế giới đẫm máu!
Nhóc tỳ điểm qua phát hiện ra phải tới bảy phần mười cường giả trong cấm khu Thiên Cốt đã chết, trở thành mồi ngon trong miệng đám vương giả. Màu đỏ tươi của máu phun ra tung tóe, cuối cùng chỉ còn lại chút xương cốt vỡ vụn.
"Ca ca!" Một cô gái nhân tộc tê tâm liệt phế gào lên.
Ở xa xa, một thiếu niên mặc áo đen rống lên, ra sức giãy dụa nhưng gần như vô dụng. Hắn bị một con cá sấu không lồ cắn đứt cả thân thể, đang chui dần vào trong bụng của con thú.
"Mau tránh ra!" Nhóc tỳ hét to.
Hai mắt thiếu nữ kia vô thần, tới lúc nghe thấy được tiếng cảnh báo thì đã quá muộn, một con chim lao xuống từ trời cao, sau một tiếng phù, phần lớn cơ thể của nàng đã vào miệng con chim. Nhóc tỳ nhấc một tảng đá nặng mấy vạn cân lên, ầm ầm ném lên không trung, 'phịch' một tiếng, rơi thẳng vào đầu con hung điểu miệng như răng cưa kia, máu thịt bắn tung tóe, rồi rơi xuống đất. Nhưng tất cả đã muộn, thiếu nữ kia đã chết.
Nhóc tỳ cũng không nán lại, nhanh chóng rời đi, bởi vì nó quản không nổi. Đây chỉ là một bức tranh thu nhỏ, ở các khu vực khác đều đang phát sinh những chuyện như vậy. Nó như lao ra từ đống máu thịt, rất nhiều sinh linh đã bị giết.
"Gào. . ."
Một con dị thú hung mãnh gào thét phía đối diện, miệng rộng mở ra, răng nanh như đao, bảo thuật lao tới chém về phía nhóc tỳ.
"Gào!" Nhóc tỳ cũng rống lên, thanh âm còn cuồng bạo hơn, lao thẳng cả người tới, miệng lộ ra răng nanh trắng tuyết như hổ, dáng vẻ như tính ăn thịt đối thủ ngay.
Con mãnh thú kia giật mình. Sao tự nhiên nó lại tự cảm thấy nó trái lại trở thành con mồi thế này? Nó lập tức tức giận, lao về phía trước chiến đầu kịch liệt! Kết quả, nhóc tỳ lao vào chém giết, sau một tiếng vút đã chém bay đầu con quái, máu tươi tuôn ra.
"Lại là một con bảo thú cường đại, tuy phù cốt vỡ vụn, nhưng tinh hoa máu thịt thì vẫn còn nguyên!"
Đây là con mãnh thú thứ mười hai được nó thu vào túi càn khôn sau quãng đường ra khỏi cấm khu. Nó cũng không để ý tới đám sinh linh bình thường lắm, chủ yếu chỉ thu lại một vài con dị thú cực mạnh, bởi vì đây chính là bảo dược huyết nhục.
"Ta có ước hẹn với đám Đại Hồng, Hỏa Linh Nhi, Cửu Đầu Sư Tử ở chỗ cách trung tâm Bách Đoạn Sơn không xa. Giờ phải đi tìm bọn họ thôi."
Nhóc tỳ lo bọn họ gặp nạn, mặc dù cảnh tượng giết chóc ở thế giới đẫm máu cứ hiện ra trước mắt, tìm người sẽ rất nguy hiểm, nhưng vẫn quyết không bỏ qua, một mạch lao tới chém giết.
"Hic, càng gần khu vực trung tâm thì lại càng lắm hang ổ vương giả."
Nó giật mình.
Khi trước đã tới đây nhưng lúc đó miệng núi lửa, vực sâu kia đều im lìm như kiểu bị phong ấn, không hề có hung linh nào xuất hiện. Hiện tại thì đã hoàn toàn khác xa, lối đi màu vàng ở Bách Đoạn Sơn biến mất, các khu vực nối với nhau, tất cả phong ấn đều cởi bỏ ra, khu vực trung tâm trở thành nơi nguy hiểm nhất.
"Tất Phương!"
Giữa đường, sau khi qua một vùng núi, nhóc tỳ lắp bắp, thấy một con chim thần điểu đang ẩn hiện nơi này. Nếu dùng thân thể quyết đấu, nó không kém bất kỳ kẻ nào, nhưng với so sánh về thời gian tu hành, trình độ phù văn thì sau khi rời khỏi Bách Thảo Viên, kẻ kia hoàn toàn có thể xưng vương xưng bá.
"Nó đang làm cái gì thế?" Khu vực này tương đối an tĩnh hơn, bởi vì ở đây có vương giả ẩn hiện, các mãnh thú không dám tới xâm phạm.
Hình thể Tất Phương như hạc, cả người như được đúc từ thanh kim, trên người điểm xuyết vết vằn đỏ máu, lông thần bao bọc cả người trong suốt sáng lạn. Nó đang cố gắng bay sát bụi cỏ, cẩn thận tới gần một dãy núi cụt. Ở nơi xa xa kia có một cái tổ khổng lồ.
"Kẻ kia thật thông minh lanh lợi." Mặt nhóc tỳ hơi biến đổi.
Vương giả rời tổ, lao ra tìm kiếm đồ ăn, các di loại chí cường là thứ được chúng thích nhất. Mà hậu duệ của thần điểu, mãnh thú thái cổ cũng phải tích dầu thắp đèn, trốn tránh đuổi giết. Tiến vào hang ổ của chúng chính là vào bắt hậu duệ.
Nhóc tỳ leo lên một tòa núi, nhìn xuống dãy núi cụt phía dưới. Nơi đó có một sào huyệt, ở giữa quả trứng màu bạc như đang bị thiêu đốt, lửa cháy hừng hực, tỏa ra ánh sáng chói lòa.
Sau khi phán đoán không có sinh linh bảo vệ, Tất Phương nhanh chóng lao lên, chọc thủng vỏ trứng, trực tiếp mút thẳng.
"Phá gia chi tử." Nhóc tỳ đau lòng muốn chết. Kia chắc chắn là một quả trứng của di loại chí cường, nếu trứng có thể nở ra thì chắc chắn sẽ có một loại bảo thuật cường đại. Nhưng Tất Phương thân là thần điểu chân chính, cần gì phải để ý tới bảo thuật di loại, nhất là giống chim, nó lại càng không cần, vì vậy chỉ coi đó là bảo dược.
"Ngươi không cần thì cho ta đi, đổi lấy một đống bảo dược khác là được."
Đôi răng hổ của nhóc tỳ nghiến vào nhau ken két. Nó chỉ có hai loại bảo thuật, đều phải trải qua trăm đắng nghìn cay mới có được, không cần so sánh với đám Thạch Nghị, Tất Phương, Chư Kiền, mà chỉ cần so với di loại khác thôi cũng đã là một hài tử khổ thân rồi.
"Cho ta.”
Nhóc tỳ mở túi càn khôn ra, trong miệng gầm nhẹ, nhất thời ánh sáng mờ mờ tỏa ra, quả trứng vỡ vỏ kia lập tức bị thu lại, bay thẳng tới miệng túi. Tất Phương ngẩng đầu giận dữ, không ngờ lại có kẻ dám đoạt mồi trong miệng hổ. Nó mới ăn được có nửa, cảm thấy trong trứng này còn ẩn chứa rất nhiều tinh hoa, hiện giờ không ngờ lại bị kẻ khác đoạt lấy. Ngay khi vừa nhìn ra kia là thiếu niên nhân tộc đáng hận thì nó lại càng không kiềm được giận, giương cánh lao tới giết.
"Thu!"
Nhóc tỳ lấy túi càn khôn ra nhắm ngay vào nó, đôi mắt sáng lên, định thu một con thần điểu về. Nếu có thể thành công thì ưu đãi chắc chắn sẽ rất lớn, khó có thể tưởng tượng nổi.
"Ngươi đào trộm trứng thần, để thân thể lại." Hài tử hung tàn kêu lên.
Trên búi tóc của nó, Đả Thần Thạch câm nín không biết nói gì. Tất Phương bị chọc tức, kêu lên một tiếng, nhưng thân thể lại mất khống chế, dần bay về phía túi càn khôn. Đây là một bảo cụ cực kỳ cường đại.
"Đứng yên lại cho ta!"
Tất Phương quát, phía sau xuất hiện một trăm lẻ tám cái thần vũ, rung động leng keng, bảo huy phát ra như kiếm tiên bao phủ toàn bộ núi cụt.
Nhóc tỳ không nói không rằng, rút kiếm gãy ra bổ xuống. Tất Phương biến đổi vẻ mặt, một dải sáng bay ra từ miệng, một món bảo cụ chí cường hiện ra, lập tức ngăn kiếm khí chắc khỏe lại, kết quả làm cho cả vùng núi phía dưới ổ chim bị vỡ vụn.
Đá bay tận mây, bụi mù cuồn cuộn. Khi khói bụi tản đi thì nhóc tỳ đã mất hút.
Trong mắt Tất Phương lộ ra hung quang ngút trời, tìm kiếm nơi hài tử xấu trốn, nhưng ngay khi bay lên không trung, ở xa xa đã có một con hung cầm như gào rú, thân thể như dải ngân hà, sáng trắng thanh khiết đang lao tới, phẫn nộ hơn cả nó.
"Vèo!"
Tất Phương thu hồi tức giận lại, nó cũng phải chạy ngay, vì chủ nhân thật sự đã quay về.
"Đám kia có lá gan lớn thật. Không ngờ lại đi riêng thẳng vào chỗ sâu trong Bách Đoạn Sơn. Nhất định ta phải hốt sạch bảo địa của đám sinh linh cực mạnh này mới được." Nhóc tỳ đi thẳng về trước, phát hiện ra tung tích của đám hậu duệ thái cổ như Chư Kiền, Ly Long.
Không chỉ riêng một tên Tất Phương, rất nhiều sinh linh khác cũng đều tiến vào.
"Ta thích!"
Đôi mắt to tròn của nhóc tỳ sáng lên, tay nắm chặt. Sao có thể bỏ qua được cơ duyên nghịch thiên như vậy được? Dù sao cũng thuận đường vào núi, vừa hay có thể ở đó cướp sạch đám thần điểu mãnh thú kia.
"Hả, là nàng!"
Sau đó không lâu, nhóc tỳ phát hiện ra thiếu nữ áo tím ở chỗ sâu trong Bách Đoạn Sơn, nàng ta đang bí mật đi vào.
"Thiếu nữ có thân thể trắng tinh như ngà voi, được một trăm lẻ tám thần hoàn bao phủ kia là thần điểu hay mãnh thú? Hiện tại đang tìm cơ duyên gì vậy?" Nhóc tỳ nghiêng eo, cẩn thận theo dõi, thầm nghĩ nếu có cơ hội nhất định phải đánh ngã nàng ta một lần mới được.
/1929
|