Nùi rừng yên tĩnh, toàn bộ các động vật đều nằm phục trên mặt đất, trong lòng hoảng sợ, không ngừng hướng về một hướng mà quỳ lạy, sợ hãi vô cùng.
Nơi sâu trong rừng rậm, bãi cỏ nhuộm thành màu đỏ tươi, Nhóc Tỳ ngồi xếp bằng ở giữa, cả người đều là vết thương, thân thể rách nát, ban đầu hẳn là phải chết thế nhưng hiện tại hết thảy đều nghịch chuyển.
Động Thiên thứ mười mở ra, từng làn khí làn xuất hiện, an lành và thần thánh, chính là đang tẩm bổ cơ thể, trị liệu thân thể cho nó.
Lần này, thương tích của nó quá nặng, ở những tình huống bình thường phải chết là cái chắc, cơ bản không có con đường sống sót, nhưng dưới tình huống đèn dầu cạn kiệt thì sinh cơ lại tái hiện, chuyển ngược tình thế.
Cũng chỉ có tiến hành niết bàn một lần như thế mới có thể cứu mạng, khiến cho nó sống sót.
Động Thiên thứ mười có thần hà vọt lên, giống như là xích thần trật tự, từng tia từng tia, tường luồng từng luồng từ trong hư không chảy ra ngoài, toàn bộ tiến vào trong thân thể của Nhóc Tỳ.
Đây là một sự tuần hoàn thuận lợi, toàn bộ các phương diện đều đang phát triển rất tốt.
Giờ khắc này, tiềm năng trong thân thể nó bộc phát, thức tỉnh triệt để, như là một vùng đất chết khô cằn bắt đầu đâm chồi nảy lộc, mạnh mẽ phát triển, kèm theo những loại khí sơ sinh (sơ sinh chi khí) để cho nó tái sinh.
Thân thể rách nát trở bên thoải mái, như hoang mạc gặp mưa bão, dần dần có sinh cơ, không có cô tịch như trước nữa.
"Ầm ầm ầm!"
Bên trong thể phách của Nhóc Tỳ, luồng tiềm năng như là sông lớn không ngừng xung kích, nối qua Động Thiên thứ mười, khiến cho Động Thiên trở nên chân thật, từ trong hư không hàng lâm xuống dưới.
Đây chính là đang đoạt tạo hóa thiên địa, người bình thường khi mở ra bốn tòa là có thể tiến vào một đại cảnh giới tiếp theo, mà Nhóc Tỳ một đường tiến mạnh, mãi cho đến mở ra tòa thứ chín cũng chưa hề kết thúc việc tu hành của một đại cảnh giới này.
Những tiếng vang không dứt bên tai, Động Thiên thứ mười hiện ra một cách chân thật, từng sợi từng sợi tiên khí bốc lên phóng thích một loại khí tức của bất hủ.
Có thể đi tới một bước này thật chẳng dễ dàng chút nào, thân thể của Nhóc Tỳ chia năm xẻ bảy, rách nát tả tơi, ngay cả tinh khí trong cơ thể cũng đều khô héo cả, coi như là đã chết rồi.
Nó đã nếm thử cảm giác tử vong là gì, mất sạch toàn bộ sinh cơ trong cơ thể, tiêu hao hết mọi tinh khí thần, giống như sống lại một lần nữa, đây là một lần niết bàn tái sinh!
Vì sinh mà chết, lại từ chết mà sinh, người thường sao có thể chịu đựng được?
Con đường này là khó nhất, ngay cả hậu nhân của Thần Linh cũng khó mà mở ra được Động Thiên thứ mười, mặc dù có thiên phú đi được tới bước cuối cùng thì cũng có thể sẽ chết đi, "Thân thử đạo tiêu".
Nửa tháng này là một sự dày vò không thể nào tả xiết với Nhóc Tỳ, ở trong thất bại, cay đắng, đau khổ vẫn nhen nhóm một niềm hi vọng, chịu đủ mọi dằn vặt như dưới địa ngục, cuối cùng cũng coi như là gắng gượng vượt qua được.
Động Thiên thứ mười, nếu như nói tới hiện tại thì trước nay chưa ai đạt tới. Ngay cả sách cổ của Nhân Tộc cũng giống như là lảng tránh với việc này, như là một loại cấm kỵ nào đó, không có ghi chép cụ thể những ai đã thành công vượt qua.
"Bùm!"
Rốt cuộc, nó chân chính đã thành công mở ra, không có phát sinh thêm biến cố gì nữa.
Chín tòa Động Thiên khác cũng xoay tròn vây quanh tòa Động Thiên này, cùng giao hòa với nhau, tiến hành rèn luyện, bùng phát ra những ánh sáng rực rỡ không gì sánh được, giống như mười mặt trời cùng xuất hiện trên trời không.
Cuối cùng, một tiếng run rẩy dữ dội vang lên, Động Thiên thứ mười chen lấn giữa các Động Thiên khác tiến vào vị trí của chính mình, nó xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Nhóc Tỳ, hiệu lệnh các Động Thiên khác.
Tòa "núi lửa" này tựa hồ rất mạnh mẽ, hùng vĩ và bao la, nguy nga và hào hùng, "dung nham" từ bên trong chảy xuống giống như là thác đổ, tinh khí sinh mệnh chí cường vô cùng mãnh liệt.
Trên thân thể của Nhóc Tỳ, những vết thương đang nhanh chóng khép lại, thân thể suýt chút nữa đứt rời đang được tẩm bổ, một lần nữa bắt đầu tái sinh.
Đây chính là một luồng gợn sóng mạnh mẽ, như là gió lốc vòi rồng bao phủ cả khu rừng rậm, toàn bộ dãy núi đều chấn động giống như đại dương to lớn nổi lên những cơn sóng thần chập trùng.
Đông đảo động vật nơi đây hoảng sợ, nằm phục trên mặt đất, nơm nớp lo sợ.
Nhóc Tỳ ngồi chỗ đó, con mắt nhắm nghiền điều trị thương thế, máu cũng ngừng chảy, tỏa ra bảo quang, từng dòng máu đỏ nhanh chóng khô lại rồi tạo thành những lớp vảy khô.
Ở trên đầu, Động Thiên thứ mười càng thêm óng ánh, ánh sáng thần thánh đến chói cả mắt, thời khắc này khiến cho cả mặt trời trên không trung cũng phai mờ đi, nó như trở thành thứ duy nhất trong thiên địa này.
Bên trong Động Thiên thứ mười, từng sợi từng sợi ánh sáng thần tiên như là thác nước không ngừng buông xuống, tất cả đều chảy lên trên người Nhóc Tỳ, vô cùng trông suốt lấp lánh, những vết thương còn lại nhanh chóng khép lại.
Sương mù mông lung, bên trong núi rừng xem ra vô cùng thần bí, Nhóc Tỳ như là một tượng thần đang tiếp nhận những cơn dễ chịu từ Động Thiên của bản thân, không ngừng biến hóa.
Tử khí bị đẩy ra ngoài, sương máu biến mất không còn thấy tăm hơi, hiện này chỉ còn lại mỗi sinh cơ khiến người khác cảm giác như vạn vật như sơ sinh, thiên địa lúc ban đầu, tràn đầy hi vọng.
Lúc này, cây cỏ xung quanh không ngừng sinh trưởng, đâm chồi nảy lộc, không ngừng lớn mạnh, một cây hạt giống chìm sâu trong bùn đất nhanh chóng mọc rễ sinh ra chồi non.
Trong làn ánh sáng thần thánh như sương mù kia, tất cả thảm thực vật đều giống như Nhóc Tỳ, bắt đầu trải qua một quá trình tái sinh.
Động Thiên thứ mười chói mắt, đoạt tạo hóa thiên địa, tẩm bổ Hùng Hài Tử, vào lúc này vảy máu ở trên những vết thương nhanh chóng bong tróc ra, rồi biến mất.
Thời gian không lâu, cơ thể của nó trở nên óng ánh sáng rực, không một vết rách, không chút máu bầm, hoàn toàn không tổn hại gì, mà tinh khí không ngừng tràn vào trong cơ thể nó, bù đắp chỗ thiếu hụt.
Rất nhanh, trong vùng rừng núi này hiện lên một chùm ánh sáng, mà Nhóc Tỳ được bao lại bên trong, giống như một lần niết bàn và tân sinh, hoàn toàn khác nhau, thực hiện quá trình lột xác.
Trong cơ thể nó sinh cơ dồi dào, cuối cùng giống như Trường Giang biển lớn vô cùng mãnh liệt, đột phá cảnh giới vốn có, mạnh đến nổi khiến cho những động vật nơi đây run rẩy, nằm phục trên mặt đất mà run cầm cập.
Cuối cùng, Nhóc Tỳ hoàn toàn khôi phục, thương thế chữa khỏi, hơn nữa còn mạnh mẽ và cường thịnh hơn xa lúc trước, chân chính đã đạt tới đỉnh cao của cảnh giới này, được xưng là Cực Cảnh.
Mười Động Thiên được khai mở, nó đứng sừng sững trên đỉnh cao, nhìn khắp khu vực này, có thể quét ngang tứ phương.
Cũng không biết bao lâu nữa, Nhóc Tỳ mở cặp mắt to, như là hai tia chớp xẹt ngang hư không, toàn bộ trong rừng rậm sáng ngời làm cho người ta kinh hãi!
Cho đến giờ phút này, lần lột xác này mới kết thúc hoàn toàn, nó và quá khứ khác nhau như trời với đất, chân chính có thể bễ nghễ tứ phương, ngạo thị quần hùng.
Mười tòa Động Thiên thu lại, rồi chậm rãi thối lui, giấu kín trong hư không, tất cả chẳng thấy đâu.
Bên trong núi rừng, những gợn sóng khủng bố như là thủy triều rút đi, từ từ bình phục lại, không có ngột ngạt, không có khiếp người mà chỉ có một loại yên tĩnh.
Tất cả kết thúc, những động vật đang run rẩy trong núi rứng nhanh chóng đứng dậy rồi bỏ chạy thật xa, giống như được giải thoát vậy, không cần làm lễ với Chí Tôn nữa.
Nhóc Tỳ đứng dậy, không có tia tàn độc nào mà trong con mắt chỉ còn lại sự trong trẻo, ôn hòa và yên tĩnh, ánh sáng thần thánh toàn thân cũng thu lại, tinh thần sung mãn, nó nhìn về phương xa, có cảm giác như phản phác quy chân.
"Pháp lực của Chư Thần vô lượng, khai sáng ra một thế giới như thế này cũng chẳng khác nhau gì với thế giới hiện thực, những gì xảy ra ở đây thì bên ngoài cũng tương tự." Hùng Hài Tử tự nói, hồi tưởng lại những việc trong nửa tháng qua, cơ bản chẳng giống như trong thế giới tinh thần mà lại giống như thân thể tiến nhập vào một thế giới chân thật vậy.
Vào giờ phút này, bên ngoài vô cùng náo động, quần hùng cùng nổi lên, các dại giáo lâu đời cũng rục rịch, rất nhiều cao thủ xuất hiện đang không ngừng tìm kiếm tung tích của Hùng Hài Tử, phải giết cho bằng được nó.
Trong nửa tháng này, bất kể là thế giới hiện thực hay là trong Hư Thần Giới, tất cả đều trở nên sôi trào, mọi người nghị luận sôi nổi, cường giả qua lại, tất cả đều đang hành động.
"Thiếu niên này thật đáng sự, rõ ràng trọng thương sắp chết thế nhưng lại có thể trốn thoát, không hề bị người khác săn giết."
"Tất nhiên là hắn không chống đỡ nổi rồi, nếu không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, trong hai ngày này sẽ bị giết chết, thân thể cũng chết theo luôn."
Hùng Hài Tử muốn mở ra Động Thiên thứ mười, tác động đến tâm thần của mọi người, Tây Lăng Thú Sơn, gia tộc Thác Bạt cổ xưa, hay mười mấy môn phái lớn như Vũ Tộc đều không hy vọng nó sẽ thành công.
Máy ngày nay, ngoại giới gió nổi mây vần, chẳng yên tĩnh chút nào, mười Động Thiên, đó chính là một thần thoại, nếu như phá quan thành công thì đại biểu cho sự quật khởi của một thiếu niên Nhân Tộc Chí Tôn.
Hùng Hài Tử hiện tại thất bại, thế nhưng vẫn khiến người khác không yên lòng, những thế lực không có thù oán gì với nó cũng đang ra sức tìm kiếm.
"Yên tâm được rồi, Tây Lăng Thú Sơn truyền tới tin tức, mười Động Thiên cũng không phải dễ dàng mở ra được, hơn nữa cơ hội chỉ có một lần, chớp mắt là vụt bay, hắn đã lỡ mất rồi!"
Chính vào hôm ấy, gia tộc Thác Bạt, Vũ Tộc tung ra một tin tức như thế, khiến cho những người quan tâm tới chiến dịch này chấn động.
Những người bình thường không biết, thế nhưng Thái Cổ Thần Sơn tuyệt đối hiểu rõ về mười Động Thiên này, tổ tiên của bọn họ, ngọn nguồn huyết mạch của bọn họ cũng từng xuất hiện một Chí Tôn như vậy.
Tây Lăng Thú Sơn có không ít di chủng Thái Cổ, một vài cường giả của bọn họ làm nô bộc ở hái Cổ Thần Sơn nên cũng hiểu được một phần.
Sau đó, một vị cường giả lớn tuổi làm nô bộc cho Nam Vẫn Thần Sơn trở về trong bộ tộc của mình chứng thực lại chuyện này cho con cháu mình nghe, nếu là vụt mất, rất khó có thể thành công lần nữa.
Thế giới hiện thực và Hư Thần Giới trở nên xôn xao.
Có người thở dài, cảm thấy đáng tiếc cho Hùng Hài Tử, đây là một tổn thất quá lớn cho Nhân Tộc, giống như mất đi một Chí Tôn có thể tranh bá cùng vạn tộc.
Thái độ của không ít người phát sinh những biến hóa rõ ràng, rất bất mãn với đám người Thác Bạt Tộc, Tây Lăng Thú Sơn lại chặt đứt con đường phía trước của một thiếu niên Chí Tôn.
"Thật quá đáng tiếc, chỉ kém một chút xíu nữa thì đã thành công rồi!"
Mặc kệ người đời than thở như thế nào, tin tức chính là như vậy, tất cả mọi người đều lắc đầu, không thể thay đổi gì cả.
"Ha ha..." Người của bốn tộc Côn, Mông, Ly, Uyên cười to không ngừng, ở góc độ của bọn họ mà nói, Hùng Hài Tử đáng phải chết, nếu trở thành Chí Tôn, đó mới là mối nguy hại nhất.
"Rốt cuộc cũng mất đi cơ hội, nửa tháng trôi qua, hắn đã bỏ qua thời gian tốt nhất, cơ hội đã qua đi, như vậy chắc chắn hắn sẽ chìm trong hối hận, ủ rủ, dày vò." Vẻ mặt của đám Vũ tộc rất lãnh khốc, lên tiếng.
Lần này, tổn thất của bọn họ rất nặng nề, tịnh thổ bị san bằng, bị nhổ tận gốc, cao thủ trong tộc bị đồ sát khiến cho ở Thạch Quốc bọn họ không thể ngốc đầu lên được, đây chính là một sự sỉ nhục.
Đương nhiên, sự tình không thể kết thúc như vậy được, hiện tại chính là thời khắc tốt nhất để truy tìm Hùng Hài Tử, phải giết cho bằng được nó.
"Đến bước này, nó còn có thể gây nên sóng gió gì nữa? Nên đi chém đầu hắn cho rồi." Gia tộc Thác Bạt cổ xưa, mấy vị công tử cùng nhau hành động, dẫn người tìm đến vùng núi rừng này.
Trên thực tế, ngoại trừ bọn họ, còn có rất nhiều thế lực lớn khác cũng đang đuổi tới, tiếp cận khu rừng này.
Chỉ là, bọn họ chính là nhóm đầu tiên tới đây, tốc độ nhanh nhất, hơn trăm người như hổ như vượn xẹt ngang rừng rậm nhanh chóng chạy tới.
"Lần trước, chỉ chút nữa thôi là ta đã tóm được hắn, lần này tuyệt đối không để cho hắn chạy thoát." Một người trẻ tuổi với bộ đồ màu đỏ thẫm lạnh lùng nói, lúc này ánh mắt rất lạnh.
Bên cạnh, một thanh niên trên người mặc chiến y màu bạc, phong thái hiên ngang cười lớn: "Lục đệ, đừng tức giận, lần trước ta cùng với mấy vị nguyên lão bổ đôi hắn gần như thành hai nửa, nhưng đáng tiếc vẫn để cho hắn chạy thoát, lần này thử xem ai có thể lấy được đầu hắn trước."
Tuy rằng đang cười nhưng vị nhị công tử của Thác Bạt tộc này, trên người tản ra sát ý càng thêm nồng nặc, hiển nhiên đã phát hiện được tung tích của Nhóc Tỳ, nói thế nào cũng quyết không cho chạy thoát,
Hiện tại ai cũng biết, Hùng Hài Tử bị thương rất nặng, sức chiến đấu đã khô cằn, một con dã thú bình thường cũng có thể tước đi mạng sống của nó, nếu để nó chạy thoát thì còn mặt mũi sao?
"Nhị ca, hai chúng ta cá thử xem, ầàn này chắc chắn ta sẽ giết chết hắn trước." Trên tay của Lục công tử xuất hiện một ma châm màu đỏ đậm, lấp lánh ánh sáng lạnh buốt.
Một ít đại tộc, như cổ gia tộc Thác Bạt đều vận dụng những thứ quý giá, lấy ra ma khí phải tiêu diệt hoàn toàn Nhóc Tỳ, khiến cho hư thân và chân thân đồng thời tử vong.
"Được, ta nhận thua, miếng đồng thau (thanh đồng) trên người của hắn ta cũng không muốn, tất cả đều là công của đệ, do đệ nộp lên tộc." Nhị công tử cười nhạt nói.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Nhóc Tỳ giống như là cá nằm trên thớt, chạy trời không khỏi nắng, thế nào cũng sẽ không có bất cứ một cơ hội sống sót.
Một hướng khác, người của Vũ Tộc cũng nhanh chóng tới đây, không một ai có thể nóng ruột hơn bọn họ, Hùng Hài Tử giết quá nhiều cao thủ, hủy đi tịnh thổ, đạp nát mặt mũi của bọn họ. Vũ Tộc cần phải hành hạ, dày vò nó cho đến chết, nếu không thì không thể nào cọ rửa hết được sự sỉ nhục kia.
"Hi vọng ngươi có thể sống thêm một thời gian, chờ đến khi chúng ta tới!" Đám cường giả của Vũ Tộc lạnh lùng, tràn đầy sát khí lạnh thấu xương.
"Nhanh lên, không nên bị tên Ly Long kia tới trước một bước, nếu không, chúng ta cũng chẳng còn cơ hội gì!"
Phương xa, những cường giả của các đại giáo cổ xưa khác cũng xuất hiện, đang tìm kiếm Nhóc Tỳ trong khu rừng này, thề rằng phải giết chết nó, khiến cho chân thân cũng phải hủy diệt theo.
Bỏi vì, bọn họ từng tiến công Bổ Thiên Các, sợ nó trả thù.
Ngoài ra, còn có một nhóm người vì Thanh Đồng Bảo Thư mà tới, mặc dù không thể gom lại đầy đủ, thế nhưng cũng có thể trao đổi chí bảo với người khác.
Nơi sâu trong rừng rậm, bãi cỏ nhuộm thành màu đỏ tươi, Nhóc Tỳ ngồi xếp bằng ở giữa, cả người đều là vết thương, thân thể rách nát, ban đầu hẳn là phải chết thế nhưng hiện tại hết thảy đều nghịch chuyển.
Động Thiên thứ mười mở ra, từng làn khí làn xuất hiện, an lành và thần thánh, chính là đang tẩm bổ cơ thể, trị liệu thân thể cho nó.
Lần này, thương tích của nó quá nặng, ở những tình huống bình thường phải chết là cái chắc, cơ bản không có con đường sống sót, nhưng dưới tình huống đèn dầu cạn kiệt thì sinh cơ lại tái hiện, chuyển ngược tình thế.
Cũng chỉ có tiến hành niết bàn một lần như thế mới có thể cứu mạng, khiến cho nó sống sót.
Động Thiên thứ mười có thần hà vọt lên, giống như là xích thần trật tự, từng tia từng tia, tường luồng từng luồng từ trong hư không chảy ra ngoài, toàn bộ tiến vào trong thân thể của Nhóc Tỳ.
Đây là một sự tuần hoàn thuận lợi, toàn bộ các phương diện đều đang phát triển rất tốt.
Giờ khắc này, tiềm năng trong thân thể nó bộc phát, thức tỉnh triệt để, như là một vùng đất chết khô cằn bắt đầu đâm chồi nảy lộc, mạnh mẽ phát triển, kèm theo những loại khí sơ sinh (sơ sinh chi khí) để cho nó tái sinh.
Thân thể rách nát trở bên thoải mái, như hoang mạc gặp mưa bão, dần dần có sinh cơ, không có cô tịch như trước nữa.
"Ầm ầm ầm!"
Bên trong thể phách của Nhóc Tỳ, luồng tiềm năng như là sông lớn không ngừng xung kích, nối qua Động Thiên thứ mười, khiến cho Động Thiên trở nên chân thật, từ trong hư không hàng lâm xuống dưới.
Đây chính là đang đoạt tạo hóa thiên địa, người bình thường khi mở ra bốn tòa là có thể tiến vào một đại cảnh giới tiếp theo, mà Nhóc Tỳ một đường tiến mạnh, mãi cho đến mở ra tòa thứ chín cũng chưa hề kết thúc việc tu hành của một đại cảnh giới này.
Những tiếng vang không dứt bên tai, Động Thiên thứ mười hiện ra một cách chân thật, từng sợi từng sợi tiên khí bốc lên phóng thích một loại khí tức của bất hủ.
Có thể đi tới một bước này thật chẳng dễ dàng chút nào, thân thể của Nhóc Tỳ chia năm xẻ bảy, rách nát tả tơi, ngay cả tinh khí trong cơ thể cũng đều khô héo cả, coi như là đã chết rồi.
Nó đã nếm thử cảm giác tử vong là gì, mất sạch toàn bộ sinh cơ trong cơ thể, tiêu hao hết mọi tinh khí thần, giống như sống lại một lần nữa, đây là một lần niết bàn tái sinh!
Vì sinh mà chết, lại từ chết mà sinh, người thường sao có thể chịu đựng được?
Con đường này là khó nhất, ngay cả hậu nhân của Thần Linh cũng khó mà mở ra được Động Thiên thứ mười, mặc dù có thiên phú đi được tới bước cuối cùng thì cũng có thể sẽ chết đi, "Thân thử đạo tiêu".
Nửa tháng này là một sự dày vò không thể nào tả xiết với Nhóc Tỳ, ở trong thất bại, cay đắng, đau khổ vẫn nhen nhóm một niềm hi vọng, chịu đủ mọi dằn vặt như dưới địa ngục, cuối cùng cũng coi như là gắng gượng vượt qua được.
Động Thiên thứ mười, nếu như nói tới hiện tại thì trước nay chưa ai đạt tới. Ngay cả sách cổ của Nhân Tộc cũng giống như là lảng tránh với việc này, như là một loại cấm kỵ nào đó, không có ghi chép cụ thể những ai đã thành công vượt qua.
"Bùm!"
Rốt cuộc, nó chân chính đã thành công mở ra, không có phát sinh thêm biến cố gì nữa.
Chín tòa Động Thiên khác cũng xoay tròn vây quanh tòa Động Thiên này, cùng giao hòa với nhau, tiến hành rèn luyện, bùng phát ra những ánh sáng rực rỡ không gì sánh được, giống như mười mặt trời cùng xuất hiện trên trời không.
Cuối cùng, một tiếng run rẩy dữ dội vang lên, Động Thiên thứ mười chen lấn giữa các Động Thiên khác tiến vào vị trí của chính mình, nó xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Nhóc Tỳ, hiệu lệnh các Động Thiên khác.
Tòa "núi lửa" này tựa hồ rất mạnh mẽ, hùng vĩ và bao la, nguy nga và hào hùng, "dung nham" từ bên trong chảy xuống giống như là thác đổ, tinh khí sinh mệnh chí cường vô cùng mãnh liệt.
Trên thân thể của Nhóc Tỳ, những vết thương đang nhanh chóng khép lại, thân thể suýt chút nữa đứt rời đang được tẩm bổ, một lần nữa bắt đầu tái sinh.
Đây chính là một luồng gợn sóng mạnh mẽ, như là gió lốc vòi rồng bao phủ cả khu rừng rậm, toàn bộ dãy núi đều chấn động giống như đại dương to lớn nổi lên những cơn sóng thần chập trùng.
Đông đảo động vật nơi đây hoảng sợ, nằm phục trên mặt đất, nơm nớp lo sợ.
Nhóc Tỳ ngồi chỗ đó, con mắt nhắm nghiền điều trị thương thế, máu cũng ngừng chảy, tỏa ra bảo quang, từng dòng máu đỏ nhanh chóng khô lại rồi tạo thành những lớp vảy khô.
Ở trên đầu, Động Thiên thứ mười càng thêm óng ánh, ánh sáng thần thánh đến chói cả mắt, thời khắc này khiến cho cả mặt trời trên không trung cũng phai mờ đi, nó như trở thành thứ duy nhất trong thiên địa này.
Bên trong Động Thiên thứ mười, từng sợi từng sợi ánh sáng thần tiên như là thác nước không ngừng buông xuống, tất cả đều chảy lên trên người Nhóc Tỳ, vô cùng trông suốt lấp lánh, những vết thương còn lại nhanh chóng khép lại.
Sương mù mông lung, bên trong núi rừng xem ra vô cùng thần bí, Nhóc Tỳ như là một tượng thần đang tiếp nhận những cơn dễ chịu từ Động Thiên của bản thân, không ngừng biến hóa.
Tử khí bị đẩy ra ngoài, sương máu biến mất không còn thấy tăm hơi, hiện này chỉ còn lại mỗi sinh cơ khiến người khác cảm giác như vạn vật như sơ sinh, thiên địa lúc ban đầu, tràn đầy hi vọng.
Lúc này, cây cỏ xung quanh không ngừng sinh trưởng, đâm chồi nảy lộc, không ngừng lớn mạnh, một cây hạt giống chìm sâu trong bùn đất nhanh chóng mọc rễ sinh ra chồi non.
Trong làn ánh sáng thần thánh như sương mù kia, tất cả thảm thực vật đều giống như Nhóc Tỳ, bắt đầu trải qua một quá trình tái sinh.
Động Thiên thứ mười chói mắt, đoạt tạo hóa thiên địa, tẩm bổ Hùng Hài Tử, vào lúc này vảy máu ở trên những vết thương nhanh chóng bong tróc ra, rồi biến mất.
Thời gian không lâu, cơ thể của nó trở nên óng ánh sáng rực, không một vết rách, không chút máu bầm, hoàn toàn không tổn hại gì, mà tinh khí không ngừng tràn vào trong cơ thể nó, bù đắp chỗ thiếu hụt.
Rất nhanh, trong vùng rừng núi này hiện lên một chùm ánh sáng, mà Nhóc Tỳ được bao lại bên trong, giống như một lần niết bàn và tân sinh, hoàn toàn khác nhau, thực hiện quá trình lột xác.
Trong cơ thể nó sinh cơ dồi dào, cuối cùng giống như Trường Giang biển lớn vô cùng mãnh liệt, đột phá cảnh giới vốn có, mạnh đến nổi khiến cho những động vật nơi đây run rẩy, nằm phục trên mặt đất mà run cầm cập.
Cuối cùng, Nhóc Tỳ hoàn toàn khôi phục, thương thế chữa khỏi, hơn nữa còn mạnh mẽ và cường thịnh hơn xa lúc trước, chân chính đã đạt tới đỉnh cao của cảnh giới này, được xưng là Cực Cảnh.
Mười Động Thiên được khai mở, nó đứng sừng sững trên đỉnh cao, nhìn khắp khu vực này, có thể quét ngang tứ phương.
Cũng không biết bao lâu nữa, Nhóc Tỳ mở cặp mắt to, như là hai tia chớp xẹt ngang hư không, toàn bộ trong rừng rậm sáng ngời làm cho người ta kinh hãi!
Cho đến giờ phút này, lần lột xác này mới kết thúc hoàn toàn, nó và quá khứ khác nhau như trời với đất, chân chính có thể bễ nghễ tứ phương, ngạo thị quần hùng.
Mười tòa Động Thiên thu lại, rồi chậm rãi thối lui, giấu kín trong hư không, tất cả chẳng thấy đâu.
Bên trong núi rừng, những gợn sóng khủng bố như là thủy triều rút đi, từ từ bình phục lại, không có ngột ngạt, không có khiếp người mà chỉ có một loại yên tĩnh.
Tất cả kết thúc, những động vật đang run rẩy trong núi rứng nhanh chóng đứng dậy rồi bỏ chạy thật xa, giống như được giải thoát vậy, không cần làm lễ với Chí Tôn nữa.
Nhóc Tỳ đứng dậy, không có tia tàn độc nào mà trong con mắt chỉ còn lại sự trong trẻo, ôn hòa và yên tĩnh, ánh sáng thần thánh toàn thân cũng thu lại, tinh thần sung mãn, nó nhìn về phương xa, có cảm giác như phản phác quy chân.
"Pháp lực của Chư Thần vô lượng, khai sáng ra một thế giới như thế này cũng chẳng khác nhau gì với thế giới hiện thực, những gì xảy ra ở đây thì bên ngoài cũng tương tự." Hùng Hài Tử tự nói, hồi tưởng lại những việc trong nửa tháng qua, cơ bản chẳng giống như trong thế giới tinh thần mà lại giống như thân thể tiến nhập vào một thế giới chân thật vậy.
Vào giờ phút này, bên ngoài vô cùng náo động, quần hùng cùng nổi lên, các dại giáo lâu đời cũng rục rịch, rất nhiều cao thủ xuất hiện đang không ngừng tìm kiếm tung tích của Hùng Hài Tử, phải giết cho bằng được nó.
Trong nửa tháng này, bất kể là thế giới hiện thực hay là trong Hư Thần Giới, tất cả đều trở nên sôi trào, mọi người nghị luận sôi nổi, cường giả qua lại, tất cả đều đang hành động.
"Thiếu niên này thật đáng sự, rõ ràng trọng thương sắp chết thế nhưng lại có thể trốn thoát, không hề bị người khác săn giết."
"Tất nhiên là hắn không chống đỡ nổi rồi, nếu không có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, trong hai ngày này sẽ bị giết chết, thân thể cũng chết theo luôn."
Hùng Hài Tử muốn mở ra Động Thiên thứ mười, tác động đến tâm thần của mọi người, Tây Lăng Thú Sơn, gia tộc Thác Bạt cổ xưa, hay mười mấy môn phái lớn như Vũ Tộc đều không hy vọng nó sẽ thành công.
Máy ngày nay, ngoại giới gió nổi mây vần, chẳng yên tĩnh chút nào, mười Động Thiên, đó chính là một thần thoại, nếu như phá quan thành công thì đại biểu cho sự quật khởi của một thiếu niên Nhân Tộc Chí Tôn.
Hùng Hài Tử hiện tại thất bại, thế nhưng vẫn khiến người khác không yên lòng, những thế lực không có thù oán gì với nó cũng đang ra sức tìm kiếm.
"Yên tâm được rồi, Tây Lăng Thú Sơn truyền tới tin tức, mười Động Thiên cũng không phải dễ dàng mở ra được, hơn nữa cơ hội chỉ có một lần, chớp mắt là vụt bay, hắn đã lỡ mất rồi!"
Chính vào hôm ấy, gia tộc Thác Bạt, Vũ Tộc tung ra một tin tức như thế, khiến cho những người quan tâm tới chiến dịch này chấn động.
Những người bình thường không biết, thế nhưng Thái Cổ Thần Sơn tuyệt đối hiểu rõ về mười Động Thiên này, tổ tiên của bọn họ, ngọn nguồn huyết mạch của bọn họ cũng từng xuất hiện một Chí Tôn như vậy.
Tây Lăng Thú Sơn có không ít di chủng Thái Cổ, một vài cường giả của bọn họ làm nô bộc ở hái Cổ Thần Sơn nên cũng hiểu được một phần.
Sau đó, một vị cường giả lớn tuổi làm nô bộc cho Nam Vẫn Thần Sơn trở về trong bộ tộc của mình chứng thực lại chuyện này cho con cháu mình nghe, nếu là vụt mất, rất khó có thể thành công lần nữa.
Thế giới hiện thực và Hư Thần Giới trở nên xôn xao.
Có người thở dài, cảm thấy đáng tiếc cho Hùng Hài Tử, đây là một tổn thất quá lớn cho Nhân Tộc, giống như mất đi một Chí Tôn có thể tranh bá cùng vạn tộc.
Thái độ của không ít người phát sinh những biến hóa rõ ràng, rất bất mãn với đám người Thác Bạt Tộc, Tây Lăng Thú Sơn lại chặt đứt con đường phía trước của một thiếu niên Chí Tôn.
"Thật quá đáng tiếc, chỉ kém một chút xíu nữa thì đã thành công rồi!"
Mặc kệ người đời than thở như thế nào, tin tức chính là như vậy, tất cả mọi người đều lắc đầu, không thể thay đổi gì cả.
"Ha ha..." Người của bốn tộc Côn, Mông, Ly, Uyên cười to không ngừng, ở góc độ của bọn họ mà nói, Hùng Hài Tử đáng phải chết, nếu trở thành Chí Tôn, đó mới là mối nguy hại nhất.
"Rốt cuộc cũng mất đi cơ hội, nửa tháng trôi qua, hắn đã bỏ qua thời gian tốt nhất, cơ hội đã qua đi, như vậy chắc chắn hắn sẽ chìm trong hối hận, ủ rủ, dày vò." Vẻ mặt của đám Vũ tộc rất lãnh khốc, lên tiếng.
Lần này, tổn thất của bọn họ rất nặng nề, tịnh thổ bị san bằng, bị nhổ tận gốc, cao thủ trong tộc bị đồ sát khiến cho ở Thạch Quốc bọn họ không thể ngốc đầu lên được, đây chính là một sự sỉ nhục.
Đương nhiên, sự tình không thể kết thúc như vậy được, hiện tại chính là thời khắc tốt nhất để truy tìm Hùng Hài Tử, phải giết cho bằng được nó.
"Đến bước này, nó còn có thể gây nên sóng gió gì nữa? Nên đi chém đầu hắn cho rồi." Gia tộc Thác Bạt cổ xưa, mấy vị công tử cùng nhau hành động, dẫn người tìm đến vùng núi rừng này.
Trên thực tế, ngoại trừ bọn họ, còn có rất nhiều thế lực lớn khác cũng đang đuổi tới, tiếp cận khu rừng này.
Chỉ là, bọn họ chính là nhóm đầu tiên tới đây, tốc độ nhanh nhất, hơn trăm người như hổ như vượn xẹt ngang rừng rậm nhanh chóng chạy tới.
"Lần trước, chỉ chút nữa thôi là ta đã tóm được hắn, lần này tuyệt đối không để cho hắn chạy thoát." Một người trẻ tuổi với bộ đồ màu đỏ thẫm lạnh lùng nói, lúc này ánh mắt rất lạnh.
Bên cạnh, một thanh niên trên người mặc chiến y màu bạc, phong thái hiên ngang cười lớn: "Lục đệ, đừng tức giận, lần trước ta cùng với mấy vị nguyên lão bổ đôi hắn gần như thành hai nửa, nhưng đáng tiếc vẫn để cho hắn chạy thoát, lần này thử xem ai có thể lấy được đầu hắn trước."
Tuy rằng đang cười nhưng vị nhị công tử của Thác Bạt tộc này, trên người tản ra sát ý càng thêm nồng nặc, hiển nhiên đã phát hiện được tung tích của Nhóc Tỳ, nói thế nào cũng quyết không cho chạy thoát,
Hiện tại ai cũng biết, Hùng Hài Tử bị thương rất nặng, sức chiến đấu đã khô cằn, một con dã thú bình thường cũng có thể tước đi mạng sống của nó, nếu để nó chạy thoát thì còn mặt mũi sao?
"Nhị ca, hai chúng ta cá thử xem, ầàn này chắc chắn ta sẽ giết chết hắn trước." Trên tay của Lục công tử xuất hiện một ma châm màu đỏ đậm, lấp lánh ánh sáng lạnh buốt.
Một ít đại tộc, như cổ gia tộc Thác Bạt đều vận dụng những thứ quý giá, lấy ra ma khí phải tiêu diệt hoàn toàn Nhóc Tỳ, khiến cho hư thân và chân thân đồng thời tử vong.
"Được, ta nhận thua, miếng đồng thau (thanh đồng) trên người của hắn ta cũng không muốn, tất cả đều là công của đệ, do đệ nộp lên tộc." Nhị công tử cười nhạt nói.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Nhóc Tỳ giống như là cá nằm trên thớt, chạy trời không khỏi nắng, thế nào cũng sẽ không có bất cứ một cơ hội sống sót.
Một hướng khác, người của Vũ Tộc cũng nhanh chóng tới đây, không một ai có thể nóng ruột hơn bọn họ, Hùng Hài Tử giết quá nhiều cao thủ, hủy đi tịnh thổ, đạp nát mặt mũi của bọn họ. Vũ Tộc cần phải hành hạ, dày vò nó cho đến chết, nếu không thì không thể nào cọ rửa hết được sự sỉ nhục kia.
"Hi vọng ngươi có thể sống thêm một thời gian, chờ đến khi chúng ta tới!" Đám cường giả của Vũ Tộc lạnh lùng, tràn đầy sát khí lạnh thấu xương.
"Nhanh lên, không nên bị tên Ly Long kia tới trước một bước, nếu không, chúng ta cũng chẳng còn cơ hội gì!"
Phương xa, những cường giả của các đại giáo cổ xưa khác cũng xuất hiện, đang tìm kiếm Nhóc Tỳ trong khu rừng này, thề rằng phải giết chết nó, khiến cho chân thân cũng phải hủy diệt theo.
Bỏi vì, bọn họ từng tiến công Bổ Thiên Các, sợ nó trả thù.
Ngoài ra, còn có một nhóm người vì Thanh Đồng Bảo Thư mà tới, mặc dù không thể gom lại đầy đủ, thế nhưng cũng có thể trao đổi chí bảo với người khác.
/1929
|