Ầm ầm!
Sơn lâm run rẩy, mặt đất rung chuyển, tất cả cổ thụ nơi đây đều ngả nghiêng, lá bay tán loạn giống như một cơn động đất vậy.
Một con Thổ Hành Long rống lớn, thân thể nó to lớn như một ngọn núi, nhảy một cái hơn trăm thước. Khi xuyên qua núi rừng hung thú như vậy đủ để húc sụp núi thấp.
Một cái vuốt lớn hạ xuống là cổ thụ đổ gãy, cự thạch nứt toác. Nó băng qua núi rừng, tuy trông có vẻ vụng về nhưng tầm vóc khổng lồ, mỗi bước đều có thể đi được rất xa.
Nhưng một con thú to lớn hung mãnh như vậy bây giờ đang trốn chạy, sau lưng nó là một thân ảnh nho nhỏ như sao băng đang đuổi theo, mỗi bước chân hạ xuống đều khiến mặt đất bị giẫm văng tung tóe. Tuy người ấy nhìn như rất nhỏ nhưng thần lực cái thế!
“Gào...”
Thổ Hành Long rống to hơn, nó biết mình chạy hết nổi rồi. Cái thân ảnh nho nhỏ kia tóm được đuôi của nó, kéo nó lộn ngược về phía sau như vác túi tiền vậy.
Loạn thạch quay cuồng, cổ thụ đổ rạp, Nhóc Tỳ lôi con Thổ Hành Long khổng lồ ra khỏi núi. Dưới ánh tà dương một thân ảnh nho nhỏ kéo một cự thú như một ngọn núi nhỏ vậy, trông có vẻ vô cùng kinh khủng.
Mặt trời chiều đổ bóng của họ kéo dài rất xa, trông không cân xứng.
“Nhóc Tỳ quá mạnh mẽ!” Xa xa đám Bì Hầu, Nhị Mãnh nhìn mà trợn mắt líu lưỡi.
Mấy ngày liên tiếp Nhóc Tỳ tiến hành các loại rèn luyện. Chẳng có gì phải nghi ngờ, nó cứng chọi cứng với cự thú theo một cách đơn giản và trực tiếp. Nó cũng không đánh chết mà bắt mấy con mãnh thú có thể uy hiếp được người trong thôn lôi đi chỗ khác thật xa.
Đây là con cự thú thứ tám bị nó hàng phục, cực kỳ kinh người.
Sáng sớm Nhóc Tỳ thức dậy, nó lại ra ngoài một lần nữa. Lần này nó đi tới trước một cụm thác nước cách xa hơn năm trăm dặm. Nó đứng ở dưới thác chống lại nước đang ập xuống.
Bên trên là một mảng trắng xóa. Nếu không có cự thạch lăn xuống nó vẫn chưa hoa quyền. Cả người nó phát sáng, phù văn dày đặc, nó dùng thứ đó để chống lại.
“Lên cho ta!” Miệng nó thét lớn.
“Ầm!”
Thác nước trắng xóa ngừng lại trong giây lát, sau đó đổi chiều chảy ngược lên trên. Nó bị từng mảng phù văn màu vàng bao bọc trông giống như thần sông vậy.
Trong quá khứ khi Nhóc Tỳ luyện thể cũng từng ở dưới thác nước lớn chịu va đập, đối kháng cự thạch lăn xuống. Bây giờ hoàn toàn ngược lại, chỉ dựa vào một hơi thở, thét lớn một tiếng là phù văn dâng lên tận trời, nhấc bổng thác nước lớn!
Trong con mắt phàm nhân đấy là thần tích. Cả cụm thác nước đều bị nhuộm một màu vàng kim, phù văn đan dệt để lại dấu ấn trong đầm nước, thoạt nhìn như thần thánh rực rỡ vô cùng.
Nhóc Tỳ đang tôi luyện và củng cố tu vi Động Thiên cảnh. Nó đang đợi Liễu Thần tẩy lễ cho nó, biết đâu còn có thể sáng tạo kỳ tích một lần nữa!
Động Thiên thứ mười dựa vào bản thân nó mà mở ra đã vượt quá dự liệu của Liễu Thần, thế nhưng ngài vẫn khăng khăng muốn tẩy lễ cho đứa bé này, thử nhìn xem liệu có thể lột xác một lần nữa.
Buổi trưa Nhóc Tỳ đi tới trước một hồ nước, nó “ào ào” một tiếng ngụp cắm đầu vào trong hồ, hồ nước sau đó sôi trào ‘ầm ầm” một tiếng. Hơn mười vạn cân nước bắn lên, nó đứng ở một chỗ nơi đáy hồ đã trở nên một dải đất cạn khô mà đỡ lấy non nửa hồ nước lơ lửng trên không trung. Nó tựa như một con giao long đang giam cầm đầm nước ở giữa không trung.
Nhóc Tỳ tự rèn đúc thân thể, thời kỳ nâng cự thạch đã chấm dứt, thay vào đó nó kháng cự như vậy để tiêu hao lớn hơn nữa. Thân thể và phù văn toàn diện thử thách, thậm chí tinh thần cũng đều hao kiệt.
Mười Động Thiên đã mở, Nhóc Tỳ có thể trong một phạm vi nhất định cầm cố tất cả. Đây là một dạng phóng thích thần năng cực cảnh, thông thường địch thủ rất khó đột phá.
Đây không phải là bảo thuật mà là một loại thần lực chồng chất, sau khi tăng vọt sẽ bùng phát, quả thực gần trở thành một loại trường vực. Đây chính là điểm mấu chốt để nó có thể quét ngang địch thủ Động Thiên cảnh.
Tại đại cảnh giới này nó đã đạt tới cực hạn, có thể nhìn xuống mọi người cùng cảnh giới giống như thần linh vậy!
Rốt cục lại một lần nữa tiêu hao hết thần năng.”Ầm” một tiếng, phù văn màu vàng biến mất, nửa hồ nước trút xuống như sấm rền làm mặt đất run rẩy.
Nhóc Tỳ bị đập thẳng xuống dưới vô cùng chật vật, một lúc lâu sau mới bò từ trong hồ lớn ra ngoài. Sức cùng lực kiệt, nó ngã xuống bãi cỏ bên hồ.
Nó đang tiến hành rèn luyện cực cảnh. Chưa hài lòng với tình trạng hiện nay nó còn định khiến Động thiên cảnh thăng hoa tiến thêm một bước, đánh vỡ cực hạn mười Động Thiên!
“Ta phải vượt qua, phải đạt tới tối cường!”
Hùng Hài Tử kêu gào. Sau khi đã nghỉ ngơi đủ nó lại một lần nữa lăn qua lộn lại, cả vùng núi non này cũng chẳng được bình an, tất cả hung cầm mãnh thú ở đây đều bị dọa chạy.
Chớp mắt một cái đã hai tháng trôi qua, cây liễu ở đầu thôn trước sau vẫn phát quang, có sương mù bao phủ, có khí tức tường hòa tỏa ra làm mọi người cảm thấy thư thái, ở bên cạnh ngài tu hành thì làm chơi ăn thật.
Mấy ngày gần đây Đại Hồng Điểu, Tử Vân, độc giác thú Tiểu Bạch cả bọn tụ tập lại chen nhau ở nơi này tiềm tu. Chúng đều có thu hoạch rất lớn.
Hùng Hài Tử cả ngày đi sớm về muộn, nó dày vò bản thân đến sức cùng lực kiệt. Nó triệt để củng cố Động Thiên cảnh, hơn nữa thử nghiệm đột phá, gắng sức trở nên mạnh mẽ hơn.
Rốt cục cũng tới tháng thứ ba. Liễu Thần đã khôi phục yên lặng, đây là thời gian yên lặng ngắn ngủi vì nó phát ra thần âm gọi Nhóc Tỳ trở về.
Mặc dù đang ở sâu trong đại hoang cách xa mấy trăm dặm Nhóc Tỳ vẫn cảm ứng được. Loại lạc ấn này như một tia chớp vắt ngang hư không hiển hóa ngay trước mắt nó.
“Cuối cùng cũng bắt đầu!” Nó buông bỏ tất cả, cực nhanh xông ngược trở về Thạch thôn.
Người trong thôn đều bị kinh động. Đây là đại sự, tất cả mọi người đều khẩn trương. Ngay cả đám Nhị Ngốc Tử, Bát Trân Kê cũng run sợ thò đầu ra nhìn.
Mao Cầu càng vò đầu bứt tai, nó hận không thể cùng tiến lên nhưng bị cản trở không thể tới gần.
Nhóc Tỳ trở lại, nó điều hòa nhịp thở để cho tinh khí thần no đủ, sau đó ngồi xếp bằng dưới cây liễu. Nó chăm chú nghiêm túc, không còn vẻ cười đùa tí tửng thường ngày.
“Bắt đầu rồi!” Liễu Thần rất bình tĩnh, ngài chỉ nói ba chữ như vậy, sau đó cả người phát sáng, hơn mười cành cây tỏa hào quang như dây xích thần rủ xuống.
Đầu tiên bốn bình ngọc vỡ tan, bốn giọt thần dịch trong suốt bay lên. Ầm ầm một tiếng, chúng nổ tung và hóa thành một ráng mây hừng hực giống như đại dương mênh mông cuộn trào mãnh liệt.
Đó là bảo huyết của bốn đại hung thú lần lượt là Thôn Thiên Tước, sinh linh ở Nghi Sơn, Cùng Kỳ, sinh linh ở Nam Lĩnh Thần Sơn. Đó là tinh hoa được Liễu Thần tế luyện và cô đọng.
Lúc này bốn giọt máu nổ tung, phát tán thần uy như đất trời sụp đổ vậy. Loại chấn động chí cường này đủ để phá hủy cái thôn này cùng với cả vùng đất.
Chỉ có điều tất cả sóng chấn động đều bị hơn mười cành liễu ngăn chặn, đại dương hào quang mênh mông bị thuần phục hóa thành vô số dòng suối nhỏ, ngưng tụ thành rất nhiều thác nước từ không trung trút xuống, tưới lên người Nhóc Tỳ.
Đây là một cảnh thật đặc sắc giống như tiên giới mở ra. Thần tuyền cam lộ trút xuống, tẩm bổ cho một thiếu niên chốn phàm trần làm cho thân thể nó được tôi luyện, đoạt tạo hóa của đất trời.
Nhóc Tỳ nhắm mắt, cơ thể nó phát sáng long lanh, toàn bộ máu huyết của cường giả hóa thành hào quang nhập vào thân thể nó nghe âm vang ù ù. Giờ khắc này ngũ tạng nó phát sáng, thân thể như ráng mây giống như muốn vén mây phi thăng.
Một làn lại một làn sóng chấn động tỏa ra, xương cốt cả người Nhóc Tỳ nổ vang, huyết nhục toàn thân chuyển động nghe "ầm ầm ầm" như một đoạn thần âm vậy, có một kiểu đạo vận.
Nó đạt tới cực cảnh tại Động Thiên cảnh, khó có thể tiến thêm. Chỉ là thân thể mạnh mẽ hơn nhiều lắm. Phù văn tuy cháy rực cả trong lẫn ngoài cơ thể nhưng không có biến hóa quá lớn.
“Ta không tin, đây không phải là cực cảnh. Còn có thể tiếp tục đột phá!”
Trong phút chốc Nhóc Tỳ mở mắt ra, mái tóc đen dày trên đầu tung bay, mắt nó như thiểm điện, cả người mây tím dâng lên trông giống như một thiếu niên thiên thần có khí tức kinh thế.
Ầm!
Chung quanh nó mười Động Thiên đều hiện ra. Lúc này ‘nham thạch nóng chảy’ không còn rủ xuống mà là hi quang được luyện hóa, chúng hấp thu thần tính tinh hoa của tứ đại cường giả, nổ vang không ngừng.
Trong đó Động thiên ở trên đỉnh đầu là to nhất. Nó dồn nén hư không và chỉ huy chín Động thiên khác, tràn đầy cảm giác áp bách không gì sánh nổi.
Mấy ngày nay Nhóc Tỳ một mực nghiên cứu tại sao Động thiên lớn nhất lại khác biệt, nếu có thể khiến chín Động thiên cũng biến thành to lớn như vậy nhất định thần năng sẽ tăng vọt.
“Cái này sẽ không lãng phí hết chứ?” Đằng xa tộc trưởng già kinh hãi. Nếu thần tính tinh hoa này bị mười Động thiên làm hao tổn hết như vậy sẽ rất đáng tiếc.
“Nó bồi dưỡng ngược trở lại. Thường ngày từ mười Động thiên hấp thu thần lực, mà nay dùng thần hoa vô tận để tẩm bổ. Nó đang định mở Động thiên hay sao?” Nhị Ngốc Tử không giải thích được. Mười Động thiên đã viên mãn rồi, còn có thể làm gì được?
Đột nhiên Nhóc Tỳ thét lớn một tiếng. Toàn thân nó phù văn bùng cháy, khớp xương rung động đùng đùng, huyết nhục rung động. Tinh khí thần vô tận hóa thành một con Chân Long vọt lên chia thành mười phần ở bên ngoài cơ thể và tiến nhập vào trong mười Động Thiên.
Ầm ầm!
Đạo âm vang lên không dứt bên tai. Mười Động thiên nổ vang trông càng thêm rực rỡ như tiên giới hiện ra. Mười Động thiên gắn liền thành một khối sáng rực kinh người, nơi đó thần huy sôi trào.
Trên bầu trời thần tính tinh hoa của tứ đại cường giả hóa thành dòng thác toàn bộ trút vào. Nơi đây tựa như khai thiên tích địa, còn có một chút hỗn độn khí bao phủ.
Mười động thiên hút sạch tất cả, nhưng như vậy vẫn chưa đủ!
Liễu Thần ra tay, ngài buông xuống hơn mười cành liễu xanh mơn mởn. Chúng đột ngột trở nên rực sáng, chồi non ở đầu mỗi cành đều có chất lỏng nhỏ xuống.
Thần quang xuyên thủng trời cao. Đây là thần tính tinh hoa của Liễu Thần. Chất lỏng rơi xuống tựa như một biển sinh mệnh trút xuống, chỉ riêng loại khí tức này cũng đủ để thảm thực vật ở Thạch thôn và vùng núi phụ cận trở nên tươi tốt, sinh cơ kinh thiên!
Trong bụi cỏ, trong đất bùn rất nhiều mầm cây lập tức mọc rễ nảy mầm, trong nháy mắt đột ngột mọc lên từ lòng đất, sinh trưởng cực nhanh.
Trên vách đá dựng đứng cây khô chết già, bụi mây khổng lồ đã chết trong khoảng khắc phát ra ánh sáng màu xanh lá rất đậm, lập tức lấy được sức sống mới mà hồi sinh.
...
Đây là một dạng thần tích. Chất lỏng của Liễu Thần giống như khai thiên tích địa, tạo ra một phương thế giới ở nơi tận cùng của hư vô, làm xuất hiện sinh mệnh khí cơ mênh mông!
Trước thôn tất cả mọi người toàn thân thư thái nói không nên lời, bệnh cũ khỏi hẳn, sức sống quá nồng đậm rồi.
Ngay cả tộc lão cao niên sắc mặt cũng trong nháy mắt trở nên hồng hào, tinh khí vượng hẳn lên như trẻ ra vài tuổi.
Giữa sân Nhóc Tỳ ngồi xếp bằng dưới cây liễu, sau lưng nó là thân cây cháy đen, bên cạnh là cành cây tươi tốt, trong không trung có chất lỏng lóng lánh. Nó cảm nhận được một loại đạo vận khó diễn tả nổi.
Tinh khí vô tận, đạo âm ào ào, tất cả đều trút vào cơ thể nó, sau đó lại cuộn trào mãnh liệt tiến nhập vào trong mười Động thiên rồi hóa thành vô số phú văn dày đặc, thực hiện một lần tẩy lễ kinh thế.
Nó chỉ dựa vào bản thân từng bước từng bước mà đi tới chặng đường này, sau khi bước lên cực cảnh Liễu Thần mới tẩy lễ cho nó. Ngài cũng muốn thử nhìn xem nếu nó cũng như những người khác được tương trợ mà đi tới một bước kia, liệu có thể khai sáng một kỳ tích hay không!
“Ầm!”
Khí tức hào hùng, mười Động Thiên nổ vang, bành trướng mãnh liệt, rất nhanh dung nạp không nổi thần tính tinh hoa của Liễu Thần. Mỗi giọt tựa như một đại dương mênh mông, thật sự là nhiều như biển vậy.
Ầm!
Thân thể Nhóc Tỳ phát sáng, nó nén một hơi thở, tinh khí thần cô đọng thành một tia sáng vọt ra khỏi thân thể bay vào trong miệng mười Động thiên.
Giờ khắc này trời đất phảng phất như lắng xuống, thời gian tựa như đọng lại, hết thảy đều quay về trong hư vô tĩnh lặng. Nhóc Tỳ như vũ trụ hồng hoang chuyển kiếp đang ngưng luyện thiên địa huyền hoàng!
Trong thời gian nháy mắt mà tựa như kéo dài ức vạn năm, tựa hồ đi vào cõi thần tiên thái hư khai thiên tích địa, tinh thần cùng với mười Động thiên dung hợp với nhau hóa thành một tiên vực!
“Ta có lẽ đã biết nên làm thế nào!”
Sơn lâm run rẩy, mặt đất rung chuyển, tất cả cổ thụ nơi đây đều ngả nghiêng, lá bay tán loạn giống như một cơn động đất vậy.
Một con Thổ Hành Long rống lớn, thân thể nó to lớn như một ngọn núi, nhảy một cái hơn trăm thước. Khi xuyên qua núi rừng hung thú như vậy đủ để húc sụp núi thấp.
Một cái vuốt lớn hạ xuống là cổ thụ đổ gãy, cự thạch nứt toác. Nó băng qua núi rừng, tuy trông có vẻ vụng về nhưng tầm vóc khổng lồ, mỗi bước đều có thể đi được rất xa.
Nhưng một con thú to lớn hung mãnh như vậy bây giờ đang trốn chạy, sau lưng nó là một thân ảnh nho nhỏ như sao băng đang đuổi theo, mỗi bước chân hạ xuống đều khiến mặt đất bị giẫm văng tung tóe. Tuy người ấy nhìn như rất nhỏ nhưng thần lực cái thế!
“Gào...”
Thổ Hành Long rống to hơn, nó biết mình chạy hết nổi rồi. Cái thân ảnh nho nhỏ kia tóm được đuôi của nó, kéo nó lộn ngược về phía sau như vác túi tiền vậy.
Loạn thạch quay cuồng, cổ thụ đổ rạp, Nhóc Tỳ lôi con Thổ Hành Long khổng lồ ra khỏi núi. Dưới ánh tà dương một thân ảnh nho nhỏ kéo một cự thú như một ngọn núi nhỏ vậy, trông có vẻ vô cùng kinh khủng.
Mặt trời chiều đổ bóng của họ kéo dài rất xa, trông không cân xứng.
“Nhóc Tỳ quá mạnh mẽ!” Xa xa đám Bì Hầu, Nhị Mãnh nhìn mà trợn mắt líu lưỡi.
Mấy ngày liên tiếp Nhóc Tỳ tiến hành các loại rèn luyện. Chẳng có gì phải nghi ngờ, nó cứng chọi cứng với cự thú theo một cách đơn giản và trực tiếp. Nó cũng không đánh chết mà bắt mấy con mãnh thú có thể uy hiếp được người trong thôn lôi đi chỗ khác thật xa.
Đây là con cự thú thứ tám bị nó hàng phục, cực kỳ kinh người.
Sáng sớm Nhóc Tỳ thức dậy, nó lại ra ngoài một lần nữa. Lần này nó đi tới trước một cụm thác nước cách xa hơn năm trăm dặm. Nó đứng ở dưới thác chống lại nước đang ập xuống.
Bên trên là một mảng trắng xóa. Nếu không có cự thạch lăn xuống nó vẫn chưa hoa quyền. Cả người nó phát sáng, phù văn dày đặc, nó dùng thứ đó để chống lại.
“Lên cho ta!” Miệng nó thét lớn.
“Ầm!”
Thác nước trắng xóa ngừng lại trong giây lát, sau đó đổi chiều chảy ngược lên trên. Nó bị từng mảng phù văn màu vàng bao bọc trông giống như thần sông vậy.
Trong quá khứ khi Nhóc Tỳ luyện thể cũng từng ở dưới thác nước lớn chịu va đập, đối kháng cự thạch lăn xuống. Bây giờ hoàn toàn ngược lại, chỉ dựa vào một hơi thở, thét lớn một tiếng là phù văn dâng lên tận trời, nhấc bổng thác nước lớn!
Trong con mắt phàm nhân đấy là thần tích. Cả cụm thác nước đều bị nhuộm một màu vàng kim, phù văn đan dệt để lại dấu ấn trong đầm nước, thoạt nhìn như thần thánh rực rỡ vô cùng.
Nhóc Tỳ đang tôi luyện và củng cố tu vi Động Thiên cảnh. Nó đang đợi Liễu Thần tẩy lễ cho nó, biết đâu còn có thể sáng tạo kỳ tích một lần nữa!
Động Thiên thứ mười dựa vào bản thân nó mà mở ra đã vượt quá dự liệu của Liễu Thần, thế nhưng ngài vẫn khăng khăng muốn tẩy lễ cho đứa bé này, thử nhìn xem liệu có thể lột xác một lần nữa.
Buổi trưa Nhóc Tỳ đi tới trước một hồ nước, nó “ào ào” một tiếng ngụp cắm đầu vào trong hồ, hồ nước sau đó sôi trào ‘ầm ầm” một tiếng. Hơn mười vạn cân nước bắn lên, nó đứng ở một chỗ nơi đáy hồ đã trở nên một dải đất cạn khô mà đỡ lấy non nửa hồ nước lơ lửng trên không trung. Nó tựa như một con giao long đang giam cầm đầm nước ở giữa không trung.
Nhóc Tỳ tự rèn đúc thân thể, thời kỳ nâng cự thạch đã chấm dứt, thay vào đó nó kháng cự như vậy để tiêu hao lớn hơn nữa. Thân thể và phù văn toàn diện thử thách, thậm chí tinh thần cũng đều hao kiệt.
Mười Động Thiên đã mở, Nhóc Tỳ có thể trong một phạm vi nhất định cầm cố tất cả. Đây là một dạng phóng thích thần năng cực cảnh, thông thường địch thủ rất khó đột phá.
Đây không phải là bảo thuật mà là một loại thần lực chồng chất, sau khi tăng vọt sẽ bùng phát, quả thực gần trở thành một loại trường vực. Đây chính là điểm mấu chốt để nó có thể quét ngang địch thủ Động Thiên cảnh.
Tại đại cảnh giới này nó đã đạt tới cực hạn, có thể nhìn xuống mọi người cùng cảnh giới giống như thần linh vậy!
Rốt cục lại một lần nữa tiêu hao hết thần năng.”Ầm” một tiếng, phù văn màu vàng biến mất, nửa hồ nước trút xuống như sấm rền làm mặt đất run rẩy.
Nhóc Tỳ bị đập thẳng xuống dưới vô cùng chật vật, một lúc lâu sau mới bò từ trong hồ lớn ra ngoài. Sức cùng lực kiệt, nó ngã xuống bãi cỏ bên hồ.
Nó đang tiến hành rèn luyện cực cảnh. Chưa hài lòng với tình trạng hiện nay nó còn định khiến Động thiên cảnh thăng hoa tiến thêm một bước, đánh vỡ cực hạn mười Động Thiên!
“Ta phải vượt qua, phải đạt tới tối cường!”
Hùng Hài Tử kêu gào. Sau khi đã nghỉ ngơi đủ nó lại một lần nữa lăn qua lộn lại, cả vùng núi non này cũng chẳng được bình an, tất cả hung cầm mãnh thú ở đây đều bị dọa chạy.
Chớp mắt một cái đã hai tháng trôi qua, cây liễu ở đầu thôn trước sau vẫn phát quang, có sương mù bao phủ, có khí tức tường hòa tỏa ra làm mọi người cảm thấy thư thái, ở bên cạnh ngài tu hành thì làm chơi ăn thật.
Mấy ngày gần đây Đại Hồng Điểu, Tử Vân, độc giác thú Tiểu Bạch cả bọn tụ tập lại chen nhau ở nơi này tiềm tu. Chúng đều có thu hoạch rất lớn.
Hùng Hài Tử cả ngày đi sớm về muộn, nó dày vò bản thân đến sức cùng lực kiệt. Nó triệt để củng cố Động Thiên cảnh, hơn nữa thử nghiệm đột phá, gắng sức trở nên mạnh mẽ hơn.
Rốt cục cũng tới tháng thứ ba. Liễu Thần đã khôi phục yên lặng, đây là thời gian yên lặng ngắn ngủi vì nó phát ra thần âm gọi Nhóc Tỳ trở về.
Mặc dù đang ở sâu trong đại hoang cách xa mấy trăm dặm Nhóc Tỳ vẫn cảm ứng được. Loại lạc ấn này như một tia chớp vắt ngang hư không hiển hóa ngay trước mắt nó.
“Cuối cùng cũng bắt đầu!” Nó buông bỏ tất cả, cực nhanh xông ngược trở về Thạch thôn.
Người trong thôn đều bị kinh động. Đây là đại sự, tất cả mọi người đều khẩn trương. Ngay cả đám Nhị Ngốc Tử, Bát Trân Kê cũng run sợ thò đầu ra nhìn.
Mao Cầu càng vò đầu bứt tai, nó hận không thể cùng tiến lên nhưng bị cản trở không thể tới gần.
Nhóc Tỳ trở lại, nó điều hòa nhịp thở để cho tinh khí thần no đủ, sau đó ngồi xếp bằng dưới cây liễu. Nó chăm chú nghiêm túc, không còn vẻ cười đùa tí tửng thường ngày.
“Bắt đầu rồi!” Liễu Thần rất bình tĩnh, ngài chỉ nói ba chữ như vậy, sau đó cả người phát sáng, hơn mười cành cây tỏa hào quang như dây xích thần rủ xuống.
Đầu tiên bốn bình ngọc vỡ tan, bốn giọt thần dịch trong suốt bay lên. Ầm ầm một tiếng, chúng nổ tung và hóa thành một ráng mây hừng hực giống như đại dương mênh mông cuộn trào mãnh liệt.
Đó là bảo huyết của bốn đại hung thú lần lượt là Thôn Thiên Tước, sinh linh ở Nghi Sơn, Cùng Kỳ, sinh linh ở Nam Lĩnh Thần Sơn. Đó là tinh hoa được Liễu Thần tế luyện và cô đọng.
Lúc này bốn giọt máu nổ tung, phát tán thần uy như đất trời sụp đổ vậy. Loại chấn động chí cường này đủ để phá hủy cái thôn này cùng với cả vùng đất.
Chỉ có điều tất cả sóng chấn động đều bị hơn mười cành liễu ngăn chặn, đại dương hào quang mênh mông bị thuần phục hóa thành vô số dòng suối nhỏ, ngưng tụ thành rất nhiều thác nước từ không trung trút xuống, tưới lên người Nhóc Tỳ.
Đây là một cảnh thật đặc sắc giống như tiên giới mở ra. Thần tuyền cam lộ trút xuống, tẩm bổ cho một thiếu niên chốn phàm trần làm cho thân thể nó được tôi luyện, đoạt tạo hóa của đất trời.
Nhóc Tỳ nhắm mắt, cơ thể nó phát sáng long lanh, toàn bộ máu huyết của cường giả hóa thành hào quang nhập vào thân thể nó nghe âm vang ù ù. Giờ khắc này ngũ tạng nó phát sáng, thân thể như ráng mây giống như muốn vén mây phi thăng.
Một làn lại một làn sóng chấn động tỏa ra, xương cốt cả người Nhóc Tỳ nổ vang, huyết nhục toàn thân chuyển động nghe "ầm ầm ầm" như một đoạn thần âm vậy, có một kiểu đạo vận.
Nó đạt tới cực cảnh tại Động Thiên cảnh, khó có thể tiến thêm. Chỉ là thân thể mạnh mẽ hơn nhiều lắm. Phù văn tuy cháy rực cả trong lẫn ngoài cơ thể nhưng không có biến hóa quá lớn.
“Ta không tin, đây không phải là cực cảnh. Còn có thể tiếp tục đột phá!”
Trong phút chốc Nhóc Tỳ mở mắt ra, mái tóc đen dày trên đầu tung bay, mắt nó như thiểm điện, cả người mây tím dâng lên trông giống như một thiếu niên thiên thần có khí tức kinh thế.
Ầm!
Chung quanh nó mười Động Thiên đều hiện ra. Lúc này ‘nham thạch nóng chảy’ không còn rủ xuống mà là hi quang được luyện hóa, chúng hấp thu thần tính tinh hoa của tứ đại cường giả, nổ vang không ngừng.
Trong đó Động thiên ở trên đỉnh đầu là to nhất. Nó dồn nén hư không và chỉ huy chín Động thiên khác, tràn đầy cảm giác áp bách không gì sánh nổi.
Mấy ngày nay Nhóc Tỳ một mực nghiên cứu tại sao Động thiên lớn nhất lại khác biệt, nếu có thể khiến chín Động thiên cũng biến thành to lớn như vậy nhất định thần năng sẽ tăng vọt.
“Cái này sẽ không lãng phí hết chứ?” Đằng xa tộc trưởng già kinh hãi. Nếu thần tính tinh hoa này bị mười Động thiên làm hao tổn hết như vậy sẽ rất đáng tiếc.
“Nó bồi dưỡng ngược trở lại. Thường ngày từ mười Động thiên hấp thu thần lực, mà nay dùng thần hoa vô tận để tẩm bổ. Nó đang định mở Động thiên hay sao?” Nhị Ngốc Tử không giải thích được. Mười Động thiên đã viên mãn rồi, còn có thể làm gì được?
Đột nhiên Nhóc Tỳ thét lớn một tiếng. Toàn thân nó phù văn bùng cháy, khớp xương rung động đùng đùng, huyết nhục rung động. Tinh khí thần vô tận hóa thành một con Chân Long vọt lên chia thành mười phần ở bên ngoài cơ thể và tiến nhập vào trong mười Động Thiên.
Ầm ầm!
Đạo âm vang lên không dứt bên tai. Mười Động thiên nổ vang trông càng thêm rực rỡ như tiên giới hiện ra. Mười Động thiên gắn liền thành một khối sáng rực kinh người, nơi đó thần huy sôi trào.
Trên bầu trời thần tính tinh hoa của tứ đại cường giả hóa thành dòng thác toàn bộ trút vào. Nơi đây tựa như khai thiên tích địa, còn có một chút hỗn độn khí bao phủ.
Mười động thiên hút sạch tất cả, nhưng như vậy vẫn chưa đủ!
Liễu Thần ra tay, ngài buông xuống hơn mười cành liễu xanh mơn mởn. Chúng đột ngột trở nên rực sáng, chồi non ở đầu mỗi cành đều có chất lỏng nhỏ xuống.
Thần quang xuyên thủng trời cao. Đây là thần tính tinh hoa của Liễu Thần. Chất lỏng rơi xuống tựa như một biển sinh mệnh trút xuống, chỉ riêng loại khí tức này cũng đủ để thảm thực vật ở Thạch thôn và vùng núi phụ cận trở nên tươi tốt, sinh cơ kinh thiên!
Trong bụi cỏ, trong đất bùn rất nhiều mầm cây lập tức mọc rễ nảy mầm, trong nháy mắt đột ngột mọc lên từ lòng đất, sinh trưởng cực nhanh.
Trên vách đá dựng đứng cây khô chết già, bụi mây khổng lồ đã chết trong khoảng khắc phát ra ánh sáng màu xanh lá rất đậm, lập tức lấy được sức sống mới mà hồi sinh.
...
Đây là một dạng thần tích. Chất lỏng của Liễu Thần giống như khai thiên tích địa, tạo ra một phương thế giới ở nơi tận cùng của hư vô, làm xuất hiện sinh mệnh khí cơ mênh mông!
Trước thôn tất cả mọi người toàn thân thư thái nói không nên lời, bệnh cũ khỏi hẳn, sức sống quá nồng đậm rồi.
Ngay cả tộc lão cao niên sắc mặt cũng trong nháy mắt trở nên hồng hào, tinh khí vượng hẳn lên như trẻ ra vài tuổi.
Giữa sân Nhóc Tỳ ngồi xếp bằng dưới cây liễu, sau lưng nó là thân cây cháy đen, bên cạnh là cành cây tươi tốt, trong không trung có chất lỏng lóng lánh. Nó cảm nhận được một loại đạo vận khó diễn tả nổi.
Tinh khí vô tận, đạo âm ào ào, tất cả đều trút vào cơ thể nó, sau đó lại cuộn trào mãnh liệt tiến nhập vào trong mười Động thiên rồi hóa thành vô số phú văn dày đặc, thực hiện một lần tẩy lễ kinh thế.
Nó chỉ dựa vào bản thân từng bước từng bước mà đi tới chặng đường này, sau khi bước lên cực cảnh Liễu Thần mới tẩy lễ cho nó. Ngài cũng muốn thử nhìn xem nếu nó cũng như những người khác được tương trợ mà đi tới một bước kia, liệu có thể khai sáng một kỳ tích hay không!
“Ầm!”
Khí tức hào hùng, mười Động Thiên nổ vang, bành trướng mãnh liệt, rất nhanh dung nạp không nổi thần tính tinh hoa của Liễu Thần. Mỗi giọt tựa như một đại dương mênh mông, thật sự là nhiều như biển vậy.
Ầm!
Thân thể Nhóc Tỳ phát sáng, nó nén một hơi thở, tinh khí thần cô đọng thành một tia sáng vọt ra khỏi thân thể bay vào trong miệng mười Động thiên.
Giờ khắc này trời đất phảng phất như lắng xuống, thời gian tựa như đọng lại, hết thảy đều quay về trong hư vô tĩnh lặng. Nhóc Tỳ như vũ trụ hồng hoang chuyển kiếp đang ngưng luyện thiên địa huyền hoàng!
Trong thời gian nháy mắt mà tựa như kéo dài ức vạn năm, tựa hồ đi vào cõi thần tiên thái hư khai thiên tích địa, tinh thần cùng với mười Động thiên dung hợp với nhau hóa thành một tiên vực!
“Ta có lẽ đã biết nên làm thế nào!”
/1929
|