Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 264: Trở về

/1929


Bên trong ao máu, ánh đỏ lượn lờ bốc lên trên, rồi toàn bộ tiến vào trong cơ thể của Thạch Hạo, khiến cho cơ thể nó trở nên óng ánh và rực rỡ.

Nó ngồi im ngộ đạo, cơ thể tự động hấp thu máu Côn Bằng, khí tức cả người càng ngày càng mạnh mẽ.

Lúc này, túi càn khôn hé mở liền xuất hiện một vật nhỏ màu vàng, mặt mày dáo dác, đây chính là Bóng Lông tham ăn đang mấp máy chiếc mũi nhỏ, nó cũng nhập cuộc, tiếp thu sự gột rửa của máu Côn Bằng.

Không nói cái khác, chỉ riêng một giọt chân huyết này cũng đủ để cho các tôn giả choảng nhau vỡ đầu rồi, tác dụng quá to lớn, thật sự có thể khiến cho người ta thoát thai hoán cốt.

Thạch Hạo không biết gì nên dựa theo bản năng của thân thể hút lấy loại sức mạnh này, nó ngộ đạo ở đây, ánh đỏ lượn lờ bao phủ nó lại, cứ như là thần kim lưu ly phát sáng vậy.

"Bùm" một tiếng, thập đại Động Thiên xuất hiện, bên trong một Động Thiên có một con Côn Bằng mở mắt, dưỡng Linh đã sớm bắt đầu, hiện tại chính là hóa hình thật sự, ban tặng sinh mệnh.

Thời khắc này, bên trong thập đại Động Thiên có một luồng khí tức sinh mệnh dồi dào, mà lại bao hàm ý chí tinh thần vô cùng mạnh mẽ.

Đặc biệt là Động Thiên Côn Bằng, nơi đó có một con chim bằng đang giương cánh, bễ nghễ thiên hạ, khí phách vô địch, toàn thân vàng óng kèm theo những đốm đen, phù hợp với đại đạo chân nghĩa.

Đúng vào lúc này, thân thể Thạch Hạo run bần bật, vòng xoáy màu vàng ở bên ngoài thân thể thu lại rồi hiện lên dày đặc những phù văn, sau đó toàn bộ vọt lên cao cuối cùng tiến vào trong Động Thiên kia, kết hợp với con Côn Bằng đó.

Đây chính là áo nghĩa phù văn được lưu lại bên trong ao máu, Thạch Hạo đã hoàn toàn nhỡ rõ, khắc vào nơi sâu nhất trong đầu óc, bao gồm cả một viên phù văn bản nguyên nhất.

Hiện tại, những dấu ấn truyền thừa khác nó trực tiếp đẩy vào trong một tòa Động Thiên, cùng dung hợp với linh thân Côn Bằng, hóa làm một thể, luyện thành một lò.

Đây chính là một loại biến hóa kinh người!

Thực lực của linh thân này tăng vọt, càng ngày càng linh động. Trong lúc đó một con Côn Bằng chân chính thức tỉnh, bay lượn trên chín tầng trời, ngạo thế hồng hoang vũ trụ, không ai địch nổi.

Hóa Linh, nếu đi tới cực điểm thì có thể ban tặng thần thức cho linh thân ở bên trong Động Thiên, giống như có sinh mệnh thật sự vậy.

Động Thiên dưỡng Linh, vĩnh viễn không có điểm dừng, cuối cùng dùng ý chí của bản thân hút ra rồi trở lại thân thể, chỉ để lại loại bảo thuật đó, tự mình diễn biến ra gần như là một thứ có sinh mệnh.

Đương nhiên, chuyện này dính dáng đến rất nhiều việc. Nếu chân chính có thể xem như Động Thiên dưỡng Linh thành công, có thể ban tặng sinh mệnh cho linh thân thì thế đã thành Thần rồi.

Dùng Côn Bằng làm một luồng linh thân, người bình thường rất khó thành công, bởi vì loại sinh linh này quá mạnh mẽ, rất khó ngưng tụ ra chân linh và hình dáng của nó.

Trên thực tế, nếu không ngừng ngưng tụ chân linh Côn Bằng ở trong thiên địa thì nó sẽ càng ngày càng khủng bố, cho đến gần như tái hiện lại chân thân khến cho sức chiến đấu không gì sánh được.

Cuối cùng, hết thảy những ký hiệu màu vàng và màu đen được lưu lại trong áo máu Thái Cổ ngưng tụ cùng với con Côn Bằng trong Động Thiên của Thạch Hạo, khiến cho nó có thể sống lại.

"Hoàn thành!" Thạch Hạo biết loại bảo thuật này mặc dù ngay cả chính mình cũng chưa tìm hiểu thấu đáo, thế nhưng chỉ dựa vào linh thân đặc biệt này cũng đủ khả năng thể hiện ra một vài uy thế, e rằng không gì sánh được.

Sau đó, nó lại tế luyện những Động Thiên khác. Trong đó có một con Toan Nghê đang ngẩng cao đầu huýt dài. Tựa như tràn đầy địch ý với chín tầng trời ở bên ngoài, muốn thả sức xông thẳng lên.

Còn tám tòa Động Thiên khác không có chim thần hay hung thú để tẩm bổ, cuối cùng Thạch Hạo truyền ý chí của mình vào trong một tòa Động Thiên, đắp nặn thành một người y như mình, còn bên trong những tòa Động Thiên khác thì hóa thành kiếm thai, tháp, chung, đỉnh, chiến kích...

Nó vô cùng thiếu khuyết bảo thuật, hiện tại trước mắt chỉ có thể lấy những vũ khí này thay thế.

Bất quá hiệu quả là như thế, Động Thiên dưỡng Linh chính là muốn mở ra linh tính, diễn biến sinh cơ, bảo thuật tương ứng sau này liền có thể đặt vào bên trong.

Với tu vi trước mắt của nó, Linh của dưỡng chủ là ý chí của bản thân, sớm muộn gì cũng phải trở về lại với bản thể.

Dưỡng Linh chỉ cần mở ra thì liền có độ ăn khớp.

Mà nó đã làm được, hiện tại mười tòa Động Thiện đều đã dưỡng Linh thành công, đạt tới ranh giới trong truyền thuyết, một loại khí tức sinh mệnh vô cùng phồn thịnh tràn ngập khắp nơi, vô cùng thần bí.

Còn cần phải tập hợp hoàn chỉnh những bảo thuật đối ứng với những sinh vật chân linh ở trong thiên địa, đây là một quá trình dài dằng dặc, có thể kéo dài tới Phong Thần Kỳ.

Ngày hôm đó, Thạch Hạo mở mắt, mấy tháng đã qua đi, sau khi đi vào thì nó vẫn ngồi xếp bằng ở trong ao máu, Động Thiên dưỡng linh đã viên mãn.

Mà vào lúc này, ao máu lờ mờ, toàn bộ ánh đỏ biến mất, tất cả đều bị nó và Bóng Lông thi nhau thu nạp, luyện hóa vào trong chân thân.

Bóng Lông cũng đã được thu vào trong túi càn khôn, lại tiếp tục ngủ say như chết, bộ lông của nó cũng đã được thay mới, tái hiện lại một chút da lông màu vàng đầy rực rỡ vốn có.

Thạch Hạo cúi đầu liếc nhìn chính mình, phát hịện lớp da cũ cũng được được thay mới, cơ thể mới này cứ như là ngọc thạch, lấp lánh lóe sáng, ngay cả con gái cũng phải đố kị.

Nó đứng dậy, hoạt động gân cốt, đùng đùng vang vọng, không ngờ lại cao thêm chút nữa, một thiếu niên mười ba tuổi ở trong Đại Hoang thì đã có thể cưới vợ sinh con rồi.

Thạch Hạo rất thanh tú, cặp mắt linh động ẩn hiện cảm giác kỳ ảo, sau khi thay y phục toàn thân thành màu trắng thì bồng bềnh xuất trần, giống như là một vị "Trích Tiên".

Một cường giả Hóa Linh Cảnh mười ba tuổi, ba giai đoạn đầu đều đạt đến viên mãn, hơn nữa còn là ranh giới trong truyền thuyết, nếu như truyền ra ngoài thì tất sẽ gây náo động cả Đại Hoang.

"Truyền thuyết có thể phá vỡ sao?" Thạch Hạo tự hỏi, Bàn Huyết Cảnh, Động Thiên Cảnh nó một đường tiến tới, cuối cùng cũng bước lên con đường của chính mình.

"Nên đi ra ngoài rồi." Nó phất tay áo, như tiên nhân dạo chơi, xoạt một tiếng nhằm phía ngoài Hóa Ma Động mà đi.

Bởi vì tế đàn đã sụp đổ, lối ra cũng bị chôn vùi, một con Côn Bằng trong Động Thiên của Thạch Hạo vọt lên, ầm ầm vang vọng, không gì không thể giải quyết được, ngay lập tức mở ra một con đường hầm to lớn.

Nó suy nghĩ vu vơ, ngày đó đã diễn ra đến bốn trận chiến, rặng đá ngầm vẫn còn đó, cánh cửa thần bí vẫn đứng sừng sững, thế nhưng hang ổ Côn Bằng đã bị phá nát.

Từ nay về sau, nơi này sắp trở thành di tích, không còn dấu ấn của Côn Bằng nữa. Thạch Hạo thở dài, cho dù có là tồn tại vô địch đi nữa chung quy cũng muốn bị dập tắt trong năm tháng.

Nó cũng không có ngay lập tức rời đi mà là lao vào trong đáy biển, lại tiến vào động Cực Dương, cảm thụ sự nóng bức của thần hỏa thiêu đốt thân thể, cho đến lúc ngồi xếp bằng trên bệ đá đầy thần bí kia.

Lần này, ngọn lửa tựa như là tia chớp bay xung quanh cơ thể nó, khó lòng lòng mà thương tổn được nó, mà tinh thần giống như là ngọn lửa rực sáng, không còn cảm giác nóng bỏng như ngày nào.

Không biết duyên cớ do một giọt chân huyết của Côn Bằng hay là do Động Thiên dưỡng Linh của nó đã thành công mà tạo thành, hiện tại thì có thể chống lại ngọn lửa đáng sợ ở nơi đây.

Cuối cùng, nó lại đi tới cực Huyền Băng, mộ Vẫn Tinh, tất cả nó đều tiến vào sâu nhất ở bên trong và cũng chẳng bị hao tổn gì. Chứng thực rằng ở cảnh giới Hóa Linh Cảnh nó đã đạt tới viêm mãn.

"Hú..." Hùng Hài Tử hét lớn, đạp trên sóng biển nhằm về phía phương xa.

Đây là một thần thoại, mười ba tuổi liền đạt được những thành tựu như thế, đủ để chấn động cả thế gian, nó đang nhanh chóng trưởng thành, một thiếu niên chí tôn đang quật khởi!

Phù cốt Côn Bằng xuất thế, chấn động mạnh cả Hoang Vực, cũng không biết có bao nhiêu thế lực lớn bị cuốn vào trong. Tục truyền có tôn giả chết trận ở Bắc Hải, mức ảnh hưởng vô cùng to lớn.

Trận chiến đó vô cùng khốc liệt, các tôn giả giết tới cả cửu thiên, đánh ra ngoài vực ngoại, khủng bố đến dị thường!

Kết cục cuối cùng vô cùng thê thảm, ngoại trừ có tôn giả chết đi, Thái Cổ Thần Sơn, thần đảo ở hải ngoại... Nguyên khí đều đại thương, những Chí Cường giả không chết nhưng lại thụ trọng thương.

Vì vậy, chiến dịch này qua đi, tuy rằng bùng phát thêm một vài trận chiến thế nhưng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Thần thổ cổ xưa tổn thất nghiêm trọng, ai cũng không chịu nổi với kết quả này. Một hồi sóng gió ngất trời qua đi, lại rơi vào sự yên tĩnh ngắn ngủi, nghỉ ngơi lấy sức.

Bầu không khí như thế này rất kỳ lạ!

Mọi người tin chắc rằng sự tình vẫn chưa xong. Những thế lực đạt được phù cốt sớm muốn gì cũng sẽ trở thành chốn thị phi, và sóng lớn lại nổi lên rồi đại chiến liên miên tất diễn ra.

Đương nhiên, đây chính là đang nói tới mấy đại Cổ Quốc của Hoang Vực, nhưng cũng không tính là tin tức xấu.

Bởi vì hành trình đi Bắc Hải lần này, bọn họ điều nhân mã đi rất ít. Tổn thất lớn nhất chính là thế ngoại Thần Sơn, chính là hậu đại của Thái Cổ hung thú trong truyền thuyết.

Thời kỳ yên tĩnh hiếm thấy đã đến, mấy quốc gia trong Nhân Tộc cũng rất ôn hòa.

Hoang Vực, rừng rậm đầy yên tĩnh, toàn bộ cây rừng rất đặc biệt, toàn thân đen kịt, ngay cả lá cũng như thế. Không có tiếng chim hót, cũng không có thú qua lại, nơi đây yên tĩnh đến mức đáng sợ.

Đây là một khu rừng sâu màu đen, sinh linh khi xông vào bên trong hầu như đều chết hết cả, không có mấy ai có thể còn sống sót đi ra.

Nhưng mà, ngày hôm nay bên trong rừng cây già màu đen này truyền ra những tiếng vang, một ông lão xông ra ngoài, toàn thân lảo đảo, nghiêng nghiêng vẹo vẹo, thế nhưng thật sự y đã đã sống sót đi ra.

Trong chớp mắt y xông ra cấm địa màu đen, nhìn thấy ánh mặt trời nhịn không được mà ngửa mặt lên cao hét dài một tiếng, mấy tòa núi nhỏ gần đó bị chấn đến nổ tung, mà toàn bộ dãy núi thì cũng phải run rẩy.

Đây chính là một vị Nhân Tộc có thực lực vô cùng đáng sợ, y vóc người khôi ngô, tóc hoa râm rối bời, mà râu mép cũng như thế, không biết đã bao nhiêu năm rồi không có cắt tỉa qua.

Người này khi còn trẻ hẳn là rất anh tuấn, mặc dù hiện tại râu ria xồm xàm, mọc lổm chổm như cỏ dại thế nhưng loại khí chất này cũng rất đặc biệt, giống như một vị vương giả đứng sừng sững nơi đây.

Đáng tiếc chính là, y chỉ có một cánh tay, phía sau mang theo một chiếc cung lớn, tuy rằng dáng vẻ tàn tạ nhưng lại có vẽ vô cùng thần võ.

"Rốt cuộc ta cũng đi ra rồi, ha ha... Tên Tỳ Hưu chết tiệt, ngươi không chỉ không diệt được ta mà ngay cả ông trời cũng không thể bắt ta!"

Y cười to, vô cùng dũng cảm, tuy rằng chịu khổ nhiều năm, bị nhốt trong tuyệt địa thế nhưng như trước vẫn rất lạc quan.

"Mười ba năm qua đi, tôn nhi của ta cũng đã lớn rồi, nhất định là anh tư cái thế giống như ta vậy, ha ha..."

Y ngồi trên mặt đất, đả tọa điều tức, hiển nhiên khi xông ra phải trả một cái giá cực lớn, trên người loang lổ những vết máu, chòm râu nơi khóe miệng toàn là máu.

Tinh khí trời đất điên cuồng kéo tới tiến vào trong cơ thể y, rất nhanh toàn thân liền phát sáng, xung quanh Kim Sí Đại Bằng, Bệ Ngạn... không ngừng hiện lên, chuyển động xung quanh y, khủng bố ngập trời.

Rất lâu sau, y đứng dậy, tự nói: "Khi ta còn trẻ Tử Lăng cũng không hề kém ta, hiện tại một mũi tên chắc có thể giết chết một con di chủng cao quý rồi?"

Lão già này tuy bị nhốt, nhận lấy vô tận đau khổ thế nhưng tinh thần không hề uể oải, ngược lại rất cao hứng, nói: "Rốt cuộc cũng có thể đoàn tụ rồi."

Y nhanh chân hướng ra ngoài dãy núi, tự lẩm bẩm với chính mình, bởi vì bị vây ở đây rất nhiều năm nên gần như bị tự kỷ.

"Hạo nhi, năm đó gia gia đặt hết hy vọng lên trên người cháu, không tiếc tiến vào chiến trường bách tộc, giao chiến các địch thủ khắp nơi, chỉ vì muốn tìm lấy một ít thuần huyết tiến hành gột rửa."

Nói đến đây, ông lão trở nên hiền lành, tựa như nhìn thấy đứa tôn nhi bụ bẫm đáng yêu và thông minh năm đó, lúc rời đi đứa bé đó chỉ mới có mấy tháng tuổi.

"Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gia gia gặp nạn, không thể mang thuần huyết về cho cháu, thế nhưng ở đây gia gia lại tìm được một viên thần đan, có thể bù đắp tất cả cho cháu." Ông lão nở nụ cười đầy hài lòng, cứ như là đứa bé vậy.

"Cháu là tôn nhi của ta, hẳn cũng phải mạnh mẽ đến khiếp người mới đúng, ta nghĩ không có bất cứ ai có thể bắt nạt được cháu?" Nói tới đây, y cười ha hả không ngớt.

"Mười mấy năm trôi qua, thật nhớ các ngươi quá, Tử Lăng, còn có tôn nhi của ta nữa, ta phải quay về." Nói xong lời cuối này, trong mắt ông lão này ứa ra dòng nước mắt.

/1929

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status