Khối cốt này tại sao lại xuất hiện? Thạch Hạo không biết, không cầm trong tay nó khó có thể phân biệt thật giả, nó rất khát vọng tìm hiểu.
"Thật là một khối Thiên Cốt ư, vì cái gì lại đặt ở lượt đấu giá đầu tiên?" Có người khó hiểu đưa ra nghi vấn.
Cô gái trên đài một thân áo đỏ, đường cong uốn lượn, cực kỳ xinh đẹp quyến rũ, sau khi nghe vậy cô gái đó liền giơ khối cốt lên cho mọi người thấy, bổ sung: "Hoàn toàn chính xác là một khối Thiên Cốt, thế nhưng nó không trọn vẹn, không có phù văn cũng không phải bảo cụ, thế nhưng nó thật sự vô cùng cứng rắn. Chúng ta đã thử rất nhiều biện pháp, ví dụ như sử dụng bảo cụ chí cường oanh kích, hoặc vùi vào trong lò luyện, kết quả là nó vẫn không tổn hao gì."
"Hóa ra chỉ là một khối tàn cốt, cũng không có phù văn, ta đã nói làm sao lại xuất hiện sớm như vậy, cũng không phải là bảo vật vô giá gì."
"Sớm nói một chút, hại trái tim ta thiếu chút nữa ngừng đập, nếu thật là Thiên Cốt đoán chừng Nhân Hoàng cũng sẽ tới cạnh tranh."
Mọi người nói, cảm giác như trút được gánh nặng, bởi vì rất nhiều người căn bản không có năng lực cạnh tranh một khối Thiên Cốt, đồng thời còn có chút bất mãn, hai người trên đài chỉ vì muốn thay đổi bầu không khí nhưng cũng khiến cho bọn họ sợ hãi.
"Cũng không phải không có chút hoa văn nào, có một ít đường cong mơ hồ, thế nhưng không phải phù văn." Ông lão trên đài tiếp tục bổ sung, sau đó đưa cho một cô gái mang tới lần lượt tất cả các phòng khách quý.
Những vị khách quý đều có đặc quyền trong phòng đấu giá, họ có thể tiếp xúc đến trân phẩm.
Thạch Hạo tự nhiên là cầu còn không được, sau khi cầm trong tay, nó càng thêm vững tin khối cốt này và Nguyên Thủy Chân Giải có cùng tính chất, chắc chắn không có gì khác nhau.
Bên trên khối cốt trắng muốt này có một ít đường cong tán loạn, nó không phải là cốt văn hay bảo thuật. Hai mắt nó chớp động, cuối cùng giao lại cho cô gái kia tiếp tục mang sang phòng khách quý khác.
"Ta ra 100 tinh bích." Có người báo giá.
"Ta ra 500 tinh bích!"
"Ta ra 1000 tinh bích!"
Mặc dù không có phù văn nhưng loại chất liệu đặc biệt này vẫn hấp dẫn sự hứng thú của rất nhiều người, tất cả đều muốn cạnh tranh mang về nghiên cứu một phen.
Tinh bích là một loại ngọc thạch ẩn chứa tinh hoa thiên địa, chỉ những đồ vật có thể hỗ trợ tu hành mới có tư cách làm tiền tệ cho những tu sĩ.
Trên thực tế tại trong mắt các tu sĩ, mấy trăm tinh bích cũng không phải là ít, khối cốt này có thể tăng lên đến một ngàn tinh bích cũng xem như xa xỉ.
Thạch Hạo vò đầu, nó thật sự là không có tinh bích, liền một tich bích cũng không. Chẳng lẽ thật muốn đấu giá khối Hải Lam Tủy kia, loại đồ vật tương tự như thế trong Túi Càn Khôn của nó vẫn còn.
"Một khối Hải Lam Tủy như vậy giá trị bao nhiêu tinh bích?" Nó hỏi hai thiếu nữ trong phòng.
Một thiếu nữ nghe vậy cả kinh, thè lưỡi rồi mới nói: "Báu vật vô giá, trước kia một khối lớn như nắm đấm cũng báo ra giá trên trời rồi."
"Như vậy à ..." Thạch Hạo xuất chỉ như đao, trong tiếng vang nhẹ trực tiếp chặt đứt một khối như đốt ngón tay, sau đó sao cho thiếu nữ, nói: "Thay ta hô giá."
"A ..." Hai thiếu nữ kinh hô. Một người run rẩy tiếp nhận khối Hải Lam Tủy kia, một thiếu nữ khác thì tranh thủ chạy đi thông báo với người phụ trách, tên nhóc thật sự là chà đạp thứ tốt mà.
"Ta ra ... một hạt Hải Lam Tủy." Thiếu nữ báo giá, thanh âm run run.
Trong phòng lập tức vang lên tiếng xôn xao, Hải Lam Tủy là vật gì? Bản thân nó không cứng rắn, nếu trong lúc luyện khí cho thêm vào một ít thôi cũng có thể gia tăng phẩm chất bảo cụ, là một tài liệu hiếm thấy.
Loại vật có thể tăng lên cấp bậc pháp khí, chân chính là thiên tài địa bảo.
Một khối cốt như vậy xác thực rất đặc thù, tuy nhiên cũng không đáng phải sử dụng Hải Lam Tủy để đổi chứ? Nó không có ấn ký phù văn, cũng không phải bảo cụ thông linh, mọi người đều cảm thấy không đáng.
"Ta đối với khối cốt này cảm thấy hứng thú, muốn đạt được." Thanh âm êm tai của thiếu nữ lúc trước lại vang lên, tiếng nói xuất ra từ phòng khách quý.
Nàng xuất ra một khối phù cốt trong suốt màu tím, hào quang lưu động, chỉ xem là biết khối cốt này giá trị bất phàm.
Rất nhiều người đều giật mình, khối cốt này có thể bày trận, cũng có thể tế luyện thành một bảo cụ mạnh mẽ, là nguyên thủy bảo cốt của một con Thái Cổ di chủng.
"Ta lại ra một khối Hải Lam Tủy." Lúc này đây Thạch Hạo tự mình đấu giá, hơn nữa còn chuẩn bị tiếp tục cắt xuống một khối.
"Tổ tông, hạ thủ lưu tình!" Người của phòng bán đấu giá chạy đến, mấy lão giả đều bị dọa phát run, một khối bảo vật lớn như thế, nếu bị chặt đi như thế thì thật đáng tiếc. Nếu để nguyên chỉnh thể có thể tế luyện được một kiện pháp khí cỡ lớn, có khi còn tạo ra một kiện chú bảo!
Giám định sư của phòng đấu giá xuất hiện, mấy lão giả này tuyệt đối được xem như nhân vật quyền uy, bọn hắn không thể dễ dàng tha thứ cho hành động phá hoại như vậy, cả đám đều đau đớn phẫn nỗ, hận không thể đạp tiểu tử này mấy cước.
"Ta không có tinh bích, nếu không các ngươi cho ta mượn một ít?" Thạch Hạo nói.
"Đấu giá đi, đem khối Hải Lam Tủy này ra đấu giá." Một vị giám định sư khuyên nhủ.
"Mua một khối tàn cốt cũng không cần nhiều như vậy, ta còn muốn giữ lại cho mình nữa, không muốn đem ra đấu giá." Thạch Hạo cự tuyệt.
Cuối cùng mấy lão giả thương lượng cho nó ký sổ, báo bao nhiêu thì trước tiên ghi chép lại, không được tự tiện cắt ra, bằng không chính là phạm vào đại tội!
"Ta ra một khối Long Cốt Thiết!" Thiếu nữ tựa hồ nóng vội, lập tức lấy ra một khối thần thiết bằng đốt ngón tay.
"Cái gì?" Mọi người kinh hô.
Long Cốt Thiết là vật gì? Tài liệu chư thánh sử dụng để luyện khí cũng không hơn thứ này, tương truyền nó là do Chân Long vẫn lạc bên trên quặng sắt hình thành tài liệu thần cấp.
Tuy chỉ có một khối như đốt ngón tay như vậy nhưng giá trị cũng rất kinh người, chỉ cần dung luyện vào trong binh khí chắn chắc sẽ tạo ra bảo cụ kinh người.
Thạch Hạo cũng líu lưỡi, nó chỉ có một lần nhìn thấy qua Long Cốt Thiết ở bên trong sào huyệt Côn Bằng mà thôi, đó là một trong những phôi thô của Côn Bằng.
Tương đối mà nói một khối Long Cốt Thiết bằng đốt ngón tay như vậy tuyệt đối hơn xa rất nhiều tài liệu, người bình thường căn bản không có quyết đoán xuất ra thứ này.
"Thứ này ... Ta dùng bao nhiêu Hải Lam Tủy mới có vượt qua?" Thạch Hạo hỏi mấy vị giám định sư.
Mọi người trong phòng đấu giá khiếp sợ, thật không ngờ một khối cốt không có phù văn lại dẫn tới cạnh tranh kinh người như thế, đây chính là giá trên trời.
"Ít nhất cũng phải hơn phân nửa khối Hải Lam Tủy này, bởi Long Cốt Thiết là tuyệt thế thần liệu quá quý hiếm, nếu như đủ nhiều thì có luyện thần khí cũng không có vấn đề!" Một vị lão giả đáp.
Cuối cùng một vị lão giả mang khối Hải Lam Tủy cực lớn kia lên đài, mọi người trở nên xôn xao, đây chính là bảo bối a, một khối lớn như vậy thật là kinh người.
"Hừ!"
Trong phòng khách quý truyền đến tiếng hừ lạnh, một cô gái nhìn về phía bên này một cái, tỏ vẻ rất bất mãn, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn bỏ qua.
Khi mọi người nhìn thấy hình dáng của cô thì cảm thấy tim đập nhanh hơn, cô gái này cực kỳ xinh đẹp, khoảng mười tám mười chín tuổi, mặc trang phục màu lam, làn da trắng nõn, thanh lệ xuất trần.
Những người trẻ tuổi ở Hoàng Đô khi trông thấy nàng trái tim liền gia tốc, lập tức nhận ra cô gái đó, ánh mắt nhìn về phía cô trở nên cuồng nhiệt.
"Viên minh châu của Lôi tộc, nàng cũng trở lại rồi à!"
Đại tiểu thư Lôi tộc có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, được xưng là một trong những cô gái xinh đẹp nhất Hoàng Đô, những thiếu niên trẻ tuổi vô cùng ngưỡng mộ cô, cuối cùng đều gặp trắc trở.
Dòng họ này cũng tồn tại lâu đời tương đương với Vũ tộc, không chỉ giới hạn trong Thạch Quốc hay Hoang Vực, Phong, Lôi, Vũ, Điện đều là những dòng tộc thế gia cổ xưa trong Nhân tộc.
"Muội muội của cô ta cũng đã trở về, được xưng là viên minh châu đệ nhất Hoàng Đô, dường như cũng trở thành đệ nhất Thạch Quốc. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã danh chấn tứ phương." Có người nhỏ giọng nói.
Lôi gia còn có một vị tiểu thư, hiện tại chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi. Nghe đồn cực kỳ kinh diễm, hơn nữa thiên tư cực cao, sau khi ra ngoài tu luyện nhiều năm thì một năm trước cũng đã trở về rồi.
Thậm chí có người còn phỏng đoán, trong thế hệ trẻ của Thạch Quốc, người có thể đối đầu với Thạch Nghị có lẽ chỉ có viên minh châu đệ nhất Hoàng Đô này.
Thạch Hạo nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người, mắt không khỏi nhíu lại. Nó từng được Liễu Thần tương trợ, khi còn nhỏ còn phát sinh qua một việc, dường như Lôi tộc cùng nó có chút liên quan.
Khi còn bé cha mẹ nó hình như có đề cấp tới, dường như còn nhắc tới danh tự của hai viên minh châu này, chỉ là hiện tại đã rất mơ hồ.
"Lôi tộc không hổ là đại tộc cổ xưa của Nhân tộc, mà dòng tộc ở Thạch Quốc này có lẽ cũng chỉ là một nhánh của Lôi tộc mà thôi."
Thạch Hạo ánh mắt ngây dại, nó thấy được bên cạnh viên minh châu Lôi tộc có một chàng trai, tuổi tác cũng không lớn, chỉ khoảng hai mươi mà thôi, khí thế bức nhân, hắn là một con sinh linh thuần huyết.
Bởi vì nó đã qua lại quá nhiều với loại sinh linh này rồi, còn từng tự tay làm thịt qua, bởi vậy đối với những loại này vô cùng mẫn cảm.
"Cùng Thái Cổ Thần Sơn có quan hệ ..." Nó nhẹ giọng tự nói, sau đó cũng không chú ý nữa.
Để tỏ lòng tôn kính, người bán đấu giá phá lệ đem khối cốt đó đến cho Thạch Hạo, nó cực kỳ vui vẻ, cái gọi là khách quý quả nhiên là vẫn có chút đặc quyền đấy.
Tiểu tháp chấn động, truyền âm trong đầu nó: "Đưa cho ta."
"Không đưa!" Thạch Hạo cự tuyệt, khối cốt này rất thần bí, có lẽ còn cất giấu bí mật nào đó, sao có thể tùy tiện hủy diệt.
"Cũng đúng, bên trong có ẩn tàng một đại pháp vô thượng, ngươi trước tạm giữ lại, sau này vô dụng thì đưa ta." Lúc này đây tiểu tháp nói nhiều hơn một chút.
Nghe nó nói như vậy Thạch Hạo hoàn toàn yên tâm, khối bảo cốt này không có phí công tranh giành, quả nhiên là bảo bối.
Đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra, tất cả đều là tinh phẩm, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kinh hô, theo đó là một kiện trân phẩm xuất hiện, hào khí càng lúc càng sôi nổi.
"Huyết Ma Xích, nghi ngờ nó được đúc thành từ bảo cốt Thượng Cổ Thần Ma, tuy nhiên đã bị chút tổn hại, trước mắt chỉ là binh khí cấp vương hầu, nhưng vẫn có khả năng chữa trị, một khi hoàn toàn khôi phục sẽ có uy năng ngập trời." Một ông lão giới thiệu.
Đó là một cây thước đỏ thẫm, tuy có thiếu một khối nhưng như trước vẫn đỏ như máu, tản ra thần năng mạnh mẽ.
"Ta muốn!" Hỗn Thiên Hầu đứng lên, hắn mặc dù chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi, thân hình cao lớn hùng vĩ, một mực trấn thủ biên cương, là một nhân vật có thực quyền, có quyền thế rất lớn.
Hắn tỏ thái độ như vậy thật không có người dám vạch mặt tới tranh đoạt.
Quả nhiên thanh Huyết Ma Xích này rơi vào trong tay hắn, tuy vậy giá cả vẫn rất kinh người, được cho là giá trên trời, tuy nhiên vẫn còn trong phạm vi thừa nhận của một vị vương hầu.
"Cây thước này bị đánh giá thấp, đưa ta bốn thanh như thế, ta có thể cứu ngươi một mạng." Tiểu tháp đột nhiên truyền âm.
Thạch Hạo ngẩn người, thanh Huyết Ma Xích giá trị kinh người, bất quá Thạch Hạo cũng phẫn uất, cây thước như vậy đi đâu mà kiếm bốn thanh, nó cũng không phải cải trắng! Hơn nữa Hỗn Thiên Hầu này nhìn qua cũng không dễ chọc vào, dáng vẻ ai dám cùng hắn tranh thì lập tức liều mạng như thế, lần này nó chỉ đành bỏ qua thôi.
Đấu giá tiếp tục diễn ra, cao trào liên tục xuất hiện, lần này là một bảo thuật!
Đó là một khối mai rùa, bên trên phù văn chằng chịt, có khắc rất nhiều văn tự ghi lại thần thông của bộ tộc Huyền Quy.
Thạch Hạo giật mình, cũng có người xuất ra bảo thuật đấu giá, cái này thật đúng là kinh người, đồng thời nó cũng thấy hưng phấn, nó thiếu nhất đúng là loại thần thông này, bảo thuật này nó nhất định phải đoạt được.
"Đây là con Huyền Quy làm loạn Tây Cương năm đó, chắc mọi người sẽ có ấn tượng, cuối cùng nó bị một vị cường giả chém chết, không cho nó tự hủy, sau đó nhận được bảo thuật của nó."
Đây là một con di chủng cực kỳ mạnh mẽ, tuy không phải thuần huyết nhưng cũng rất kinh khủng, nó từng đại náo ở Tây Cương, vì muốn bắt nó mà từng chết hai vị vương hầu.
"Ta nguyện dùng một bộ sát trận để đổi!"
"Ta dùng Hoàng Tuyền Thủy để đổi!"
"Ta nguyện dùng bảo thuật đồng cấp tiến hành trao đổi!"
Trên đài vừa dứt lời phía dưới lập tức sôi trào, đấu giá lập tức bắt đầu, lúc này không có ai đề cập đến tinh bích rồi, những thứ đó không cùng đẳng cấp, nhất định phải dùng kỳ trân tiên hành trao đổi.
Thạch Hạo líu lưỡi, thật sự nôn nóng, nhưng nó nhất định phải đạt được bảo thuật này, loại đinh cấp bảo thuật như vậy không thể bỏ qua, nó thực sự rất cần.
"Chư vị, vị tiền bối này không muốn thứ khác, chỉ muốn tìm một cái phương thuốc tẩy tủy tráng cốt, bảo trì huyết khí cường thịnh." Vị lão giả chủ trì đấu giá nói.
Năm đó đến tột cùng là ai giết con Huyền Quy mạh mẽ này vẫn không ai biết, bây giờ người này lại xuất hiện, còn xuất ra bảo thuật Huyền Quy để trao đổi, cần đúng là phương thuốc như vậy, mọi người có lý do tin tưởng đây là một người tuổi tác rất lớn.
Vốn Thạch Hạo thầm nghĩ, trong Túi Càn Khôn của nó có không ít thứ tốt, tuy nhiên cũng không phải mỗi thứ đều có thể đưa ra ánh sáng, ví dụ như Thái Nhất Chân Thủy, hiện tại khi nghe yêu cầu này nó cũng bắt đầu suy nghĩ.
Bỗng dưng nó nghĩ đến phương thuốc tổ truyền của Thạch Thôn truyền xuống, những phương thuốc đó đều thỏa mãn yêu cầu.
Những cái phương thuốc đó nó đều từng tận mắt trông thấy, cần dược thảo rất quý giá, động cái là linh dược, thậm chí chủ dược còn yêu cầu thánh dược. Lão tộc trưởng cho bọn nhỏ rèn luyện gân cốt đều là sử dụng phương thuốc đó, tuy nhiên đều là dùng dược liệu khác thay thế.
Thạch Hạo ôm thái độ thử một lần, y theo yêu cầu, nó lần lượt viết ra vài phương thuốc đơn giản.
Cuối cùng có người nói cho nó biết, vị cường giả thần bí kia lựa chọn phương thuốc của nó.
Đương nhiên phương thuốc mà Thạch Hạo giao ra đều có tên, còn có nói rõ khi dùng sẽ có tác dụng gì.
Đối phương rất vui vẻ, đợi đến khi nó viết ra phương thuốc chính thức giao cho đối phương, đương nhiên tất cả đều tiến hành bí mật, sau đó nhà đấu giá lặng lẽ mang khối mai rùa đến.
Thạch Hạo chăm chú nghiên cứu, con mắt tỏa sáng, trong nội tâm cực kỳ vui vẻ, quả nhiên là một bảo thuật mạnh mẽ, nó rất cần loại bảo thuật như vậy!
Bảo thuật Huyền Quy chủ yếu là để phòng ngự, quả thật có xu thế kim cương bất hoại, Thạch Hạo để cho hai thiếu nữ lui xuống, nó bắt đầu nhắm mắt tìm hiểu.
Rất nhanh, trên thân thể của nó xuất hiện hào quang màu vàng đất, cơ thể trở nên cứng rắn, ngón tay điểm lên phát ra âm thanh leng keng.
Hiện tại chỉ mới bắt đầu tìm hiểu nó đã thông hiểu rất nhiều điểm mấu chốt, chủ yếu là do lần kỳ ngộ ở hải ngoại giúp nó có cảm ngộ rất lớn, trong đầu không có tạp niệm, thời điểm ngộ pháp càng dễ tiến nhập trạng thái tu luyện.
"A ..., ta từ trong sào huyệt Côn Bằng đạt được một cái bồ đoàn, chính là dùng Côn Mộc bện thành, chờ sau khi rời khỏi đây sẽ ngồi lên đó tham ngộ, tin tưởng có thể nhanh chóng nắm giữ loại thần thông này!"
Thạch Hạo vô cùng vui sướng, nhưng nó cũng không dám chủ quan, chỉ ở nơi này thử một chút liền ngừng lại, không có tiếp tục tìm hiểu.
"Ngay cả loại bảo thuật trấn giáo như vậy đều có thể đấu giá được, thật sự là khiến người khác chờ mong a!" Thạch Hạo rất hưng phấn, nó mong có thêm càng nhiều đồ tốt nữa xuất hiện.
"Thật là một khối Thiên Cốt ư, vì cái gì lại đặt ở lượt đấu giá đầu tiên?" Có người khó hiểu đưa ra nghi vấn.
Cô gái trên đài một thân áo đỏ, đường cong uốn lượn, cực kỳ xinh đẹp quyến rũ, sau khi nghe vậy cô gái đó liền giơ khối cốt lên cho mọi người thấy, bổ sung: "Hoàn toàn chính xác là một khối Thiên Cốt, thế nhưng nó không trọn vẹn, không có phù văn cũng không phải bảo cụ, thế nhưng nó thật sự vô cùng cứng rắn. Chúng ta đã thử rất nhiều biện pháp, ví dụ như sử dụng bảo cụ chí cường oanh kích, hoặc vùi vào trong lò luyện, kết quả là nó vẫn không tổn hao gì."
"Hóa ra chỉ là một khối tàn cốt, cũng không có phù văn, ta đã nói làm sao lại xuất hiện sớm như vậy, cũng không phải là bảo vật vô giá gì."
"Sớm nói một chút, hại trái tim ta thiếu chút nữa ngừng đập, nếu thật là Thiên Cốt đoán chừng Nhân Hoàng cũng sẽ tới cạnh tranh."
Mọi người nói, cảm giác như trút được gánh nặng, bởi vì rất nhiều người căn bản không có năng lực cạnh tranh một khối Thiên Cốt, đồng thời còn có chút bất mãn, hai người trên đài chỉ vì muốn thay đổi bầu không khí nhưng cũng khiến cho bọn họ sợ hãi.
"Cũng không phải không có chút hoa văn nào, có một ít đường cong mơ hồ, thế nhưng không phải phù văn." Ông lão trên đài tiếp tục bổ sung, sau đó đưa cho một cô gái mang tới lần lượt tất cả các phòng khách quý.
Những vị khách quý đều có đặc quyền trong phòng đấu giá, họ có thể tiếp xúc đến trân phẩm.
Thạch Hạo tự nhiên là cầu còn không được, sau khi cầm trong tay, nó càng thêm vững tin khối cốt này và Nguyên Thủy Chân Giải có cùng tính chất, chắc chắn không có gì khác nhau.
Bên trên khối cốt trắng muốt này có một ít đường cong tán loạn, nó không phải là cốt văn hay bảo thuật. Hai mắt nó chớp động, cuối cùng giao lại cho cô gái kia tiếp tục mang sang phòng khách quý khác.
"Ta ra 100 tinh bích." Có người báo giá.
"Ta ra 500 tinh bích!"
"Ta ra 1000 tinh bích!"
Mặc dù không có phù văn nhưng loại chất liệu đặc biệt này vẫn hấp dẫn sự hứng thú của rất nhiều người, tất cả đều muốn cạnh tranh mang về nghiên cứu một phen.
Tinh bích là một loại ngọc thạch ẩn chứa tinh hoa thiên địa, chỉ những đồ vật có thể hỗ trợ tu hành mới có tư cách làm tiền tệ cho những tu sĩ.
Trên thực tế tại trong mắt các tu sĩ, mấy trăm tinh bích cũng không phải là ít, khối cốt này có thể tăng lên đến một ngàn tinh bích cũng xem như xa xỉ.
Thạch Hạo vò đầu, nó thật sự là không có tinh bích, liền một tich bích cũng không. Chẳng lẽ thật muốn đấu giá khối Hải Lam Tủy kia, loại đồ vật tương tự như thế trong Túi Càn Khôn của nó vẫn còn.
"Một khối Hải Lam Tủy như vậy giá trị bao nhiêu tinh bích?" Nó hỏi hai thiếu nữ trong phòng.
Một thiếu nữ nghe vậy cả kinh, thè lưỡi rồi mới nói: "Báu vật vô giá, trước kia một khối lớn như nắm đấm cũng báo ra giá trên trời rồi."
"Như vậy à ..." Thạch Hạo xuất chỉ như đao, trong tiếng vang nhẹ trực tiếp chặt đứt một khối như đốt ngón tay, sau đó sao cho thiếu nữ, nói: "Thay ta hô giá."
"A ..." Hai thiếu nữ kinh hô. Một người run rẩy tiếp nhận khối Hải Lam Tủy kia, một thiếu nữ khác thì tranh thủ chạy đi thông báo với người phụ trách, tên nhóc thật sự là chà đạp thứ tốt mà.
"Ta ra ... một hạt Hải Lam Tủy." Thiếu nữ báo giá, thanh âm run run.
Trong phòng lập tức vang lên tiếng xôn xao, Hải Lam Tủy là vật gì? Bản thân nó không cứng rắn, nếu trong lúc luyện khí cho thêm vào một ít thôi cũng có thể gia tăng phẩm chất bảo cụ, là một tài liệu hiếm thấy.
Loại vật có thể tăng lên cấp bậc pháp khí, chân chính là thiên tài địa bảo.
Một khối cốt như vậy xác thực rất đặc thù, tuy nhiên cũng không đáng phải sử dụng Hải Lam Tủy để đổi chứ? Nó không có ấn ký phù văn, cũng không phải bảo cụ thông linh, mọi người đều cảm thấy không đáng.
"Ta đối với khối cốt này cảm thấy hứng thú, muốn đạt được." Thanh âm êm tai của thiếu nữ lúc trước lại vang lên, tiếng nói xuất ra từ phòng khách quý.
Nàng xuất ra một khối phù cốt trong suốt màu tím, hào quang lưu động, chỉ xem là biết khối cốt này giá trị bất phàm.
Rất nhiều người đều giật mình, khối cốt này có thể bày trận, cũng có thể tế luyện thành một bảo cụ mạnh mẽ, là nguyên thủy bảo cốt của một con Thái Cổ di chủng.
"Ta lại ra một khối Hải Lam Tủy." Lúc này đây Thạch Hạo tự mình đấu giá, hơn nữa còn chuẩn bị tiếp tục cắt xuống một khối.
"Tổ tông, hạ thủ lưu tình!" Người của phòng bán đấu giá chạy đến, mấy lão giả đều bị dọa phát run, một khối bảo vật lớn như thế, nếu bị chặt đi như thế thì thật đáng tiếc. Nếu để nguyên chỉnh thể có thể tế luyện được một kiện pháp khí cỡ lớn, có khi còn tạo ra một kiện chú bảo!
Giám định sư của phòng đấu giá xuất hiện, mấy lão giả này tuyệt đối được xem như nhân vật quyền uy, bọn hắn không thể dễ dàng tha thứ cho hành động phá hoại như vậy, cả đám đều đau đớn phẫn nỗ, hận không thể đạp tiểu tử này mấy cước.
"Ta không có tinh bích, nếu không các ngươi cho ta mượn một ít?" Thạch Hạo nói.
"Đấu giá đi, đem khối Hải Lam Tủy này ra đấu giá." Một vị giám định sư khuyên nhủ.
"Mua một khối tàn cốt cũng không cần nhiều như vậy, ta còn muốn giữ lại cho mình nữa, không muốn đem ra đấu giá." Thạch Hạo cự tuyệt.
Cuối cùng mấy lão giả thương lượng cho nó ký sổ, báo bao nhiêu thì trước tiên ghi chép lại, không được tự tiện cắt ra, bằng không chính là phạm vào đại tội!
"Ta ra một khối Long Cốt Thiết!" Thiếu nữ tựa hồ nóng vội, lập tức lấy ra một khối thần thiết bằng đốt ngón tay.
"Cái gì?" Mọi người kinh hô.
Long Cốt Thiết là vật gì? Tài liệu chư thánh sử dụng để luyện khí cũng không hơn thứ này, tương truyền nó là do Chân Long vẫn lạc bên trên quặng sắt hình thành tài liệu thần cấp.
Tuy chỉ có một khối như đốt ngón tay như vậy nhưng giá trị cũng rất kinh người, chỉ cần dung luyện vào trong binh khí chắn chắc sẽ tạo ra bảo cụ kinh người.
Thạch Hạo cũng líu lưỡi, nó chỉ có một lần nhìn thấy qua Long Cốt Thiết ở bên trong sào huyệt Côn Bằng mà thôi, đó là một trong những phôi thô của Côn Bằng.
Tương đối mà nói một khối Long Cốt Thiết bằng đốt ngón tay như vậy tuyệt đối hơn xa rất nhiều tài liệu, người bình thường căn bản không có quyết đoán xuất ra thứ này.
"Thứ này ... Ta dùng bao nhiêu Hải Lam Tủy mới có vượt qua?" Thạch Hạo hỏi mấy vị giám định sư.
Mọi người trong phòng đấu giá khiếp sợ, thật không ngờ một khối cốt không có phù văn lại dẫn tới cạnh tranh kinh người như thế, đây chính là giá trên trời.
"Ít nhất cũng phải hơn phân nửa khối Hải Lam Tủy này, bởi Long Cốt Thiết là tuyệt thế thần liệu quá quý hiếm, nếu như đủ nhiều thì có luyện thần khí cũng không có vấn đề!" Một vị lão giả đáp.
Cuối cùng một vị lão giả mang khối Hải Lam Tủy cực lớn kia lên đài, mọi người trở nên xôn xao, đây chính là bảo bối a, một khối lớn như vậy thật là kinh người.
"Hừ!"
Trong phòng khách quý truyền đến tiếng hừ lạnh, một cô gái nhìn về phía bên này một cái, tỏ vẻ rất bất mãn, cuối cùng nàng vẫn lựa chọn bỏ qua.
Khi mọi người nhìn thấy hình dáng của cô thì cảm thấy tim đập nhanh hơn, cô gái này cực kỳ xinh đẹp, khoảng mười tám mười chín tuổi, mặc trang phục màu lam, làn da trắng nõn, thanh lệ xuất trần.
Những người trẻ tuổi ở Hoàng Đô khi trông thấy nàng trái tim liền gia tốc, lập tức nhận ra cô gái đó, ánh mắt nhìn về phía cô trở nên cuồng nhiệt.
"Viên minh châu của Lôi tộc, nàng cũng trở lại rồi à!"
Đại tiểu thư Lôi tộc có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, được xưng là một trong những cô gái xinh đẹp nhất Hoàng Đô, những thiếu niên trẻ tuổi vô cùng ngưỡng mộ cô, cuối cùng đều gặp trắc trở.
Dòng họ này cũng tồn tại lâu đời tương đương với Vũ tộc, không chỉ giới hạn trong Thạch Quốc hay Hoang Vực, Phong, Lôi, Vũ, Điện đều là những dòng tộc thế gia cổ xưa trong Nhân tộc.
"Muội muội của cô ta cũng đã trở về, được xưng là viên minh châu đệ nhất Hoàng Đô, dường như cũng trở thành đệ nhất Thạch Quốc. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng đã danh chấn tứ phương." Có người nhỏ giọng nói.
Lôi gia còn có một vị tiểu thư, hiện tại chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi. Nghe đồn cực kỳ kinh diễm, hơn nữa thiên tư cực cao, sau khi ra ngoài tu luyện nhiều năm thì một năm trước cũng đã trở về rồi.
Thậm chí có người còn phỏng đoán, trong thế hệ trẻ của Thạch Quốc, người có thể đối đầu với Thạch Nghị có lẽ chỉ có viên minh châu đệ nhất Hoàng Đô này.
Thạch Hạo nghe thấy tiếng nghị luận của mọi người, mắt không khỏi nhíu lại. Nó từng được Liễu Thần tương trợ, khi còn nhỏ còn phát sinh qua một việc, dường như Lôi tộc cùng nó có chút liên quan.
Khi còn bé cha mẹ nó hình như có đề cấp tới, dường như còn nhắc tới danh tự của hai viên minh châu này, chỉ là hiện tại đã rất mơ hồ.
"Lôi tộc không hổ là đại tộc cổ xưa của Nhân tộc, mà dòng tộc ở Thạch Quốc này có lẽ cũng chỉ là một nhánh của Lôi tộc mà thôi."
Thạch Hạo ánh mắt ngây dại, nó thấy được bên cạnh viên minh châu Lôi tộc có một chàng trai, tuổi tác cũng không lớn, chỉ khoảng hai mươi mà thôi, khí thế bức nhân, hắn là một con sinh linh thuần huyết.
Bởi vì nó đã qua lại quá nhiều với loại sinh linh này rồi, còn từng tự tay làm thịt qua, bởi vậy đối với những loại này vô cùng mẫn cảm.
"Cùng Thái Cổ Thần Sơn có quan hệ ..." Nó nhẹ giọng tự nói, sau đó cũng không chú ý nữa.
Để tỏ lòng tôn kính, người bán đấu giá phá lệ đem khối cốt đó đến cho Thạch Hạo, nó cực kỳ vui vẻ, cái gọi là khách quý quả nhiên là vẫn có chút đặc quyền đấy.
Tiểu tháp chấn động, truyền âm trong đầu nó: "Đưa cho ta."
"Không đưa!" Thạch Hạo cự tuyệt, khối cốt này rất thần bí, có lẽ còn cất giấu bí mật nào đó, sao có thể tùy tiện hủy diệt.
"Cũng đúng, bên trong có ẩn tàng một đại pháp vô thượng, ngươi trước tạm giữ lại, sau này vô dụng thì đưa ta." Lúc này đây tiểu tháp nói nhiều hơn một chút.
Nghe nó nói như vậy Thạch Hạo hoàn toàn yên tâm, khối bảo cốt này không có phí công tranh giành, quả nhiên là bảo bối.
Đấu giá vẫn tiếp tục diễn ra, tất cả đều là tinh phẩm, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kinh hô, theo đó là một kiện trân phẩm xuất hiện, hào khí càng lúc càng sôi nổi.
"Huyết Ma Xích, nghi ngờ nó được đúc thành từ bảo cốt Thượng Cổ Thần Ma, tuy nhiên đã bị chút tổn hại, trước mắt chỉ là binh khí cấp vương hầu, nhưng vẫn có khả năng chữa trị, một khi hoàn toàn khôi phục sẽ có uy năng ngập trời." Một ông lão giới thiệu.
Đó là một cây thước đỏ thẫm, tuy có thiếu một khối nhưng như trước vẫn đỏ như máu, tản ra thần năng mạnh mẽ.
"Ta muốn!" Hỗn Thiên Hầu đứng lên, hắn mặc dù chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi, thân hình cao lớn hùng vĩ, một mực trấn thủ biên cương, là một nhân vật có thực quyền, có quyền thế rất lớn.
Hắn tỏ thái độ như vậy thật không có người dám vạch mặt tới tranh đoạt.
Quả nhiên thanh Huyết Ma Xích này rơi vào trong tay hắn, tuy vậy giá cả vẫn rất kinh người, được cho là giá trên trời, tuy nhiên vẫn còn trong phạm vi thừa nhận của một vị vương hầu.
"Cây thước này bị đánh giá thấp, đưa ta bốn thanh như thế, ta có thể cứu ngươi một mạng." Tiểu tháp đột nhiên truyền âm.
Thạch Hạo ngẩn người, thanh Huyết Ma Xích giá trị kinh người, bất quá Thạch Hạo cũng phẫn uất, cây thước như vậy đi đâu mà kiếm bốn thanh, nó cũng không phải cải trắng! Hơn nữa Hỗn Thiên Hầu này nhìn qua cũng không dễ chọc vào, dáng vẻ ai dám cùng hắn tranh thì lập tức liều mạng như thế, lần này nó chỉ đành bỏ qua thôi.
Đấu giá tiếp tục diễn ra, cao trào liên tục xuất hiện, lần này là một bảo thuật!
Đó là một khối mai rùa, bên trên phù văn chằng chịt, có khắc rất nhiều văn tự ghi lại thần thông của bộ tộc Huyền Quy.
Thạch Hạo giật mình, cũng có người xuất ra bảo thuật đấu giá, cái này thật đúng là kinh người, đồng thời nó cũng thấy hưng phấn, nó thiếu nhất đúng là loại thần thông này, bảo thuật này nó nhất định phải đoạt được.
"Đây là con Huyền Quy làm loạn Tây Cương năm đó, chắc mọi người sẽ có ấn tượng, cuối cùng nó bị một vị cường giả chém chết, không cho nó tự hủy, sau đó nhận được bảo thuật của nó."
Đây là một con di chủng cực kỳ mạnh mẽ, tuy không phải thuần huyết nhưng cũng rất kinh khủng, nó từng đại náo ở Tây Cương, vì muốn bắt nó mà từng chết hai vị vương hầu.
"Ta nguyện dùng một bộ sát trận để đổi!"
"Ta dùng Hoàng Tuyền Thủy để đổi!"
"Ta nguyện dùng bảo thuật đồng cấp tiến hành trao đổi!"
Trên đài vừa dứt lời phía dưới lập tức sôi trào, đấu giá lập tức bắt đầu, lúc này không có ai đề cập đến tinh bích rồi, những thứ đó không cùng đẳng cấp, nhất định phải dùng kỳ trân tiên hành trao đổi.
Thạch Hạo líu lưỡi, thật sự nôn nóng, nhưng nó nhất định phải đạt được bảo thuật này, loại đinh cấp bảo thuật như vậy không thể bỏ qua, nó thực sự rất cần.
"Chư vị, vị tiền bối này không muốn thứ khác, chỉ muốn tìm một cái phương thuốc tẩy tủy tráng cốt, bảo trì huyết khí cường thịnh." Vị lão giả chủ trì đấu giá nói.
Năm đó đến tột cùng là ai giết con Huyền Quy mạh mẽ này vẫn không ai biết, bây giờ người này lại xuất hiện, còn xuất ra bảo thuật Huyền Quy để trao đổi, cần đúng là phương thuốc như vậy, mọi người có lý do tin tưởng đây là một người tuổi tác rất lớn.
Vốn Thạch Hạo thầm nghĩ, trong Túi Càn Khôn của nó có không ít thứ tốt, tuy nhiên cũng không phải mỗi thứ đều có thể đưa ra ánh sáng, ví dụ như Thái Nhất Chân Thủy, hiện tại khi nghe yêu cầu này nó cũng bắt đầu suy nghĩ.
Bỗng dưng nó nghĩ đến phương thuốc tổ truyền của Thạch Thôn truyền xuống, những phương thuốc đó đều thỏa mãn yêu cầu.
Những cái phương thuốc đó nó đều từng tận mắt trông thấy, cần dược thảo rất quý giá, động cái là linh dược, thậm chí chủ dược còn yêu cầu thánh dược. Lão tộc trưởng cho bọn nhỏ rèn luyện gân cốt đều là sử dụng phương thuốc đó, tuy nhiên đều là dùng dược liệu khác thay thế.
Thạch Hạo ôm thái độ thử một lần, y theo yêu cầu, nó lần lượt viết ra vài phương thuốc đơn giản.
Cuối cùng có người nói cho nó biết, vị cường giả thần bí kia lựa chọn phương thuốc của nó.
Đương nhiên phương thuốc mà Thạch Hạo giao ra đều có tên, còn có nói rõ khi dùng sẽ có tác dụng gì.
Đối phương rất vui vẻ, đợi đến khi nó viết ra phương thuốc chính thức giao cho đối phương, đương nhiên tất cả đều tiến hành bí mật, sau đó nhà đấu giá lặng lẽ mang khối mai rùa đến.
Thạch Hạo chăm chú nghiên cứu, con mắt tỏa sáng, trong nội tâm cực kỳ vui vẻ, quả nhiên là một bảo thuật mạnh mẽ, nó rất cần loại bảo thuật như vậy!
Bảo thuật Huyền Quy chủ yếu là để phòng ngự, quả thật có xu thế kim cương bất hoại, Thạch Hạo để cho hai thiếu nữ lui xuống, nó bắt đầu nhắm mắt tìm hiểu.
Rất nhanh, trên thân thể của nó xuất hiện hào quang màu vàng đất, cơ thể trở nên cứng rắn, ngón tay điểm lên phát ra âm thanh leng keng.
Hiện tại chỉ mới bắt đầu tìm hiểu nó đã thông hiểu rất nhiều điểm mấu chốt, chủ yếu là do lần kỳ ngộ ở hải ngoại giúp nó có cảm ngộ rất lớn, trong đầu không có tạp niệm, thời điểm ngộ pháp càng dễ tiến nhập trạng thái tu luyện.
"A ..., ta từ trong sào huyệt Côn Bằng đạt được một cái bồ đoàn, chính là dùng Côn Mộc bện thành, chờ sau khi rời khỏi đây sẽ ngồi lên đó tham ngộ, tin tưởng có thể nhanh chóng nắm giữ loại thần thông này!"
Thạch Hạo vô cùng vui sướng, nhưng nó cũng không dám chủ quan, chỉ ở nơi này thử một chút liền ngừng lại, không có tiếp tục tìm hiểu.
"Ngay cả loại bảo thuật trấn giáo như vậy đều có thể đấu giá được, thật sự là khiến người khác chờ mong a!" Thạch Hạo rất hưng phấn, nó mong có thêm càng nhiều đồ tốt nữa xuất hiện.
/1929
|