Em phải là một gốc cây bông gòn bên cạnh anh, làm hình ảnh cái cây cùng anh đứng chung một chỗ.
From: Hi Hi, 16 tuổi, môn học yêu thích ngữ văn, ghét nhất thể dục
To: Tôi của mười năm sau:
Nếu cả đời một người chỉ có thể thực hiện một điều ước, bây giờ tôi đã muốn dùng nó. Tôi muốn có một người bạn tốt cả đời sẽ không bao giờ rời đi. Cũng không phải bây giờ tôi không có bạn bè, chính là, nói như thế nào nhỉ, tôi cảm thấy các cô ấy rất tốt, tôi cũng không phải rất thiệt tình. Tôi biết không thể nói xấu sau lưng người khác, tôi ngay cả mẹ cũng không dám nói, cho nên chỉ có viết thư cho bạn.
Trong trường học tôi qua lại với mấy người bạn, là ba bạn nữ rất có tiếng tăm. Một người trong nhà rất có tiền, hai người kia rất có tài hoa, hơn nữa mấy cô ấy còn đều rất được, chắc là cả trường không ai không biết các cô ấy. Có đôi khi đi cùng họ, tôi đã nghĩ, nhờ phúc của họ, tôi hẳn là ít nhiều có phần nổi tiếng rồi nhỉ.
Tôi cũng không biết bắt đầu trở thành bạn của họ như thế nào. Chỉ nhớ rõ có một lần tiết thể dục, giáo viên cho hai người một tổ luyện tập động tác, một bạn trong số ba cô gái đi đến trước mặt tôi, cười hỏi tôi có đồng ý làm người cộng tác với cô ấy hay không, tôi luống cuống đến mức ngay cả nói cũng nói không rõ ràng lắm. Sau đó họ làm gì thỉnh thoảng sẽ gọi tôi, rồi số lần càng ngày càng thường xuyên. Cho đến có một ngày, tôi nói chuyện phiếm với nữ sinh bàn trên, cô ấy nói: “Thật hâm mộ cậu quá, có thể cùng các cô ấy trở thành bạn bè.”
Tôi vui vẻ đến mức cảm thấy mình có thể bay lên.
Sau đó có một lần, một trong những cô gái nói rất nhớ bánh bơ của nhà nào đó. Lúc giữa trưa tôi liền đặc biệt đạp xe đến cửa hàng gia đình kia, mặt trời đỉnh đầu lại chạy trở về, để cô ấy thừa lúc còn nóng ăn bánh. Cô ấy lúc ấy rất cảm động, ôm tôi vừa bánh vừa nhảy, nói tôi thật tốt.
Sau đó, vì sao cũng dần dần biến chất?
Họ bắt đầu sai khiến tôi làm này làm nọ. Lần đầu tiên không kịp làm bài tập tôi giúp các cô ấy, sau này bài tập tất cả do tôi viết; lần đầu tiên lấy đồ vật này nọ để quên trong trường học, tôi lấy về cho họ, về sau toàn bộ cặp sách đều là tôi xách; muốn ăn gì đó toàn bộ do tôi mua, chậm một chút sẽ bực mình; còn chỉ trỏ cách ăn mặc của tôi, chê cười tôi vừa quê vừa không có thẩm mỹ... Có rất nhiều chuyện như vậy.
Nếu chúng tôi bốn người cùng nhau đến muộn, các cô ấy nhất định sẽ đẩy tôi lên trước chịu “cuồng phong bão táp” của giáo viên. Làm chuyện gì sai, cũng là tôi đến thay mặt các cô ấy viết kiểm điểm.
Mỗi lần họ đến để yêu cầu tôi làm điều gì đó, tôi sẽ hãnh diện và tự hào, nhưng sau khi làm những điều này, tôi rất đau khổ, vì họ căn bản chưa từng suy nghĩ đến cảm xúc của tôi.
Mà nếu tôi có chuyện gì nhờ họ giúp đỡ thì nhất định sẽ bị từ chối. Có một lần, kì sinh lý của tôi đau bụng ghê gớm, nhờ họ giúp tôi đến cửa hàng thuốc mua thuốc giảm đau. Họ ra sức từ chối, nói cái gì uống thuốc không tốt, nắng to như vậy ngộ nhỡ bị cảm nắng làm sao bây giờ, cuối cùng cho tôi một ly nước ấm, bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt rồi rời đi.
Mấy ngày hôm trước sinh nhật tôi. Tôi lòng tràn đầy vui mừng đeo cặp sách đi vào trường học, tôi không hồn nhiên đến mức cho rằng họ cũng có thể phân công nhau mở sinh nhật cho tôi, cho tôi một bữa tiệc náo nhiệt, nhưng vẫn là nhịn không được chờ mong họ sẽ mua cho tôi một cái bánh ngọt xinh đẹp, sẽ tặng cho tôi những món quà sinh nhật tỉ mỉ chuẩn bị.
Nhưng mà cái gì cũng không có.
Đối với họ mà nói, đó chỉ là một ngày bình thường. Đi học, trang điểm, thảo luận về các cửa hàng quần áo mới, còn có tháng sau sẽ mở các buổi biểu diễn của các ngôi sao. Tôi nói hôm nay buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm bên ngoài đi, họ lại đều có việc, nói ngày mai sẽ hẹn.
Nhưng ngày mai không phải là sinh nhật tôi mà.
Tôi biết thật ra trong lòng họ hoàn toàn không xem tôi là bạn bè. Tôi chỉ là một chân chạy, làm lặt vặt...
Họ luôn nói với tôi một vài lời nói đùa nhìn như không có tính công kích, thật ra tôi không vui, lại còn phải làm bộ như không chút nào để ý cùng nhau cười với họ, còn phải thường dùng sự tự ti để kéo gần khoảng cách với họ hơn.
Tôi không biết đây là vì cái gì
Nói theo ý nghĩa nào đó, bọn họ thật sự là những người bạn làm cho người ta kiêu ngạo. Có phải bởi vì điều này cho nên tôi hoàn toàn không xứng làm bạn bè với họ hay không? Làm bạn bè cần có tư cách sao? Cần ngang sức ngang tài sao? Muốn thành bạn bè của họ, tôi cũng phải vừa xinh đẹp vừa có tiền sao?
Tôi cũng không phải ngu thật sự, cũng không phải suốt ngày chỉ biết ngốc ha ha mà cười, thật ra trong lòng tôi cái gì cũng nhìn ra hết.
Không, có lẽ tôi vẫn không nhìn ra nhỉ, nếu thật sự nhìn ra, chắc là có thể buông xuống rồi.
Mặc dù trong lòng tự an ủi mình, mọi người đều có nhu cầu, bọn họ cần một “nha hoàn” chân chạy, tôi cần một “người bạn” có thể làm tôi trông có vẻ không cô đơn.
Mặc dù tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu nhưng tôi không thể rời xa họ, họ khiến tôi không còn lúc nào cũng cô đơn, cũng không có ai đến để bắt nạt tôi. Tôi sợ rằng sau khi rời bỏ họ, họ sẽ trả thù tôi, tôi sẽ sống khổ sở, tôi sợ.
Vì sao, tôi không thể gặp tình bạn thực sự?
Tôi một chút cũng không xứng có được một mối quan hệ tốt đẹp sao?
Reply from: Tôi của mười năm sau:
Bạn cho rằng người với người kết giao quan trọng nhất là gì? Là thật lòng? Là nỗ lực? Là hy sinh? Là bao dung? Nếu để tôi trả lời, tôi cảm thấy, là bình đẳng. Bạn phải đặt vị trí của mình và họ giống nhau, nói ra suy nghĩ của bạn, có lẽ bạn cảm thấy họ ngay cả nghe cũng sẽ không nghe, nhưng bạn phải nói ra. Bạn luôn ngưỡng mộ họ, thật cẩn thận mà lấy lòng họ, bạn sống như vậy không mệt sao?
Coi thường con người của bạn đầu tiên chính là chính bạn đấy. Khi bạn mười sáu tuổi, vấp ngã một cái trên tình bạn, nhưng không tiến bộ, không rút ra bài học. Khi mười chín tuổi, bạn lại gặp thứ mà bạn cho là tình yêu, kết quả lại bị giáng một gậy vào đầu.
Khi đó bạn thích một người, vất vả lắm mới tình đầu ý hợp ở bên nhau, cũng không biết được hòa hợp với anh ấy như thế nào. Bạn chỉ biết đối tốt với anh ấy, lấy lòng anh ấy, hận không thể mỗi ngày đều đưa đồ ăn sáng đến trước mặt anh ấy đút đến trong miệng anh ấy.
Kết cục không cần tôi nói nhỉ, tình cảm không bình đẳng như vậy, nhất định chỉ có thể đổi lấy một kết cục “Nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ”. Bạn có biết chết người nhất chính là gì không? Là cái bạn vừa nói xong, tôi không cần người trả ơn, tôi nhất định muốn đối tốt với anh ấy, muốn nhìn thấy anh ấy vui vẻ. Thật ra cũng không phải như vậy.
Dần dần, tôi phát hiện có người chủ động đến tới gần tôi, rất tốt với tôi, bên cạnh tôi không biết từ lúc nào có một số bạn bè thật tình.
Có một lần tôi nhịn không được hỏi họ: “Các cậu vì sao lại làm bạn bè với tôi?” Có người trả lời: “Bởi vì thích cậu.”
Chúng tôi lần lượt kể một ưu điểm trên người đối phương, tôi mới biết được, ở trong mắt họ, tôi thông minh, nỗ lực, dịu dàng, có kiên nhẫn, lương thiện, lại biết chăm sóc người khác, còn làm đồ ăn và đồ ngọt ngon miệng, từng đọc rất nhiều sách...
Ngay cả chính tôi cũng không biết thì ra tôi là một người giỏi giang như vậy đâu.
Trái lại tôi của mười năm trước, cũng chính là bạn, khi đó bạn có cái gì chứ?
Thành tích học tập của bạn không tốt, cũng không chịu cố gắng, bạn chỉ biết một mực đối tốt với người khác, sùng bái người khác, hâm mộ người khác, sau đó oán trách sự bất công của số phận. Bạn bị hấp dẫn bởi những cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp, đường hoàng, sáng sủa, nổi tiếng, là bởi vì bạn cũng muốn trở thành người như vậy, cho nên khi bạn ở gần họ sẽ bắt chước, sẽ học theo.
Ngay cả điểm ấy bạn cũng không hiểu được, bạn không chút cố gắng hướng tới người mà mình muốn trở thành, vậy bạn cũng không có tư cách oán giận người khác không coi bạn ra gì.
Bởi vì không ai muốn trở thành bạn.
Một mối quan hệ thoải mái, cho dù đó là tình bạn hay tình yêu, gia đình, tôi nghĩ đó nên là sự đánh giá cao, tôn trọng lẫn nhau, sẽ không ép buộc bên kia phải làm những việc mà họ không muốn làm.
Lúc đó bạn thực sự đã phá hỏng một số thứ. Bạn không tôn trọng chính mình, là lỗi của bạn, bạn nên giải thích với chính mình, họ không tôn trọng bạn, là họ không đúng.
Nhưng nó không quá tệ, vì như bạn đã nói, mối quan hệ bạn cần xây dựng, giống như bạn, vốn dĩ không ổn định và sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Bây giờ bạn vẫn còn rất yếu đuối, bạn không thể vượt qua đại dương của tuổi trẻ một mình, bạn cần cây gỗ nổi, dây thừng, thuyền… Bất kể điều gì đang xảy ra phía trước bạn, bạn hãy nắm bắt nó và đừng buông tay.
Bởi vì bạn rất cô đơn, ban đêm này như không có bờ bến, trên biển vừa lạnh vừa yên tĩnh, ngẩng đầu vừa nhìn, mờ mịt như vậy không có điểm chung, ngay cả ánh trăng cũng không chiếu tới nơi này.
Bạn hai bàn tay trắng.
Nhưng không sao. Sau khi bạn quen với sự cô đơn này, sau khi cuối cùng bạn bị tổn thương và buông vũ khí mà bạn cầm chặt trong tay, bạn sẽ gặp một người bạn tâm tình thực sự, một người tâm sự biết cách uống một ngàn chén.
Sau khi bạn trở thành một người tốt hơn.
From: Hi Hi, 16 tuổi, môn học yêu thích ngữ văn, ghét nhất thể dục
To: Tôi của mười năm sau:
Nếu cả đời một người chỉ có thể thực hiện một điều ước, bây giờ tôi đã muốn dùng nó. Tôi muốn có một người bạn tốt cả đời sẽ không bao giờ rời đi. Cũng không phải bây giờ tôi không có bạn bè, chính là, nói như thế nào nhỉ, tôi cảm thấy các cô ấy rất tốt, tôi cũng không phải rất thiệt tình. Tôi biết không thể nói xấu sau lưng người khác, tôi ngay cả mẹ cũng không dám nói, cho nên chỉ có viết thư cho bạn.
Trong trường học tôi qua lại với mấy người bạn, là ba bạn nữ rất có tiếng tăm. Một người trong nhà rất có tiền, hai người kia rất có tài hoa, hơn nữa mấy cô ấy còn đều rất được, chắc là cả trường không ai không biết các cô ấy. Có đôi khi đi cùng họ, tôi đã nghĩ, nhờ phúc của họ, tôi hẳn là ít nhiều có phần nổi tiếng rồi nhỉ.
Tôi cũng không biết bắt đầu trở thành bạn của họ như thế nào. Chỉ nhớ rõ có một lần tiết thể dục, giáo viên cho hai người một tổ luyện tập động tác, một bạn trong số ba cô gái đi đến trước mặt tôi, cười hỏi tôi có đồng ý làm người cộng tác với cô ấy hay không, tôi luống cuống đến mức ngay cả nói cũng nói không rõ ràng lắm. Sau đó họ làm gì thỉnh thoảng sẽ gọi tôi, rồi số lần càng ngày càng thường xuyên. Cho đến có một ngày, tôi nói chuyện phiếm với nữ sinh bàn trên, cô ấy nói: “Thật hâm mộ cậu quá, có thể cùng các cô ấy trở thành bạn bè.”
Tôi vui vẻ đến mức cảm thấy mình có thể bay lên.
Sau đó có một lần, một trong những cô gái nói rất nhớ bánh bơ của nhà nào đó. Lúc giữa trưa tôi liền đặc biệt đạp xe đến cửa hàng gia đình kia, mặt trời đỉnh đầu lại chạy trở về, để cô ấy thừa lúc còn nóng ăn bánh. Cô ấy lúc ấy rất cảm động, ôm tôi vừa bánh vừa nhảy, nói tôi thật tốt.
Sau đó, vì sao cũng dần dần biến chất?
Họ bắt đầu sai khiến tôi làm này làm nọ. Lần đầu tiên không kịp làm bài tập tôi giúp các cô ấy, sau này bài tập tất cả do tôi viết; lần đầu tiên lấy đồ vật này nọ để quên trong trường học, tôi lấy về cho họ, về sau toàn bộ cặp sách đều là tôi xách; muốn ăn gì đó toàn bộ do tôi mua, chậm một chút sẽ bực mình; còn chỉ trỏ cách ăn mặc của tôi, chê cười tôi vừa quê vừa không có thẩm mỹ... Có rất nhiều chuyện như vậy.
Nếu chúng tôi bốn người cùng nhau đến muộn, các cô ấy nhất định sẽ đẩy tôi lên trước chịu “cuồng phong bão táp” của giáo viên. Làm chuyện gì sai, cũng là tôi đến thay mặt các cô ấy viết kiểm điểm.
Mỗi lần họ đến để yêu cầu tôi làm điều gì đó, tôi sẽ hãnh diện và tự hào, nhưng sau khi làm những điều này, tôi rất đau khổ, vì họ căn bản chưa từng suy nghĩ đến cảm xúc của tôi.
Mà nếu tôi có chuyện gì nhờ họ giúp đỡ thì nhất định sẽ bị từ chối. Có một lần, kì sinh lý của tôi đau bụng ghê gớm, nhờ họ giúp tôi đến cửa hàng thuốc mua thuốc giảm đau. Họ ra sức từ chối, nói cái gì uống thuốc không tốt, nắng to như vậy ngộ nhỡ bị cảm nắng làm sao bây giờ, cuối cùng cho tôi một ly nước ấm, bảo tôi nghỉ ngơi cho tốt rồi rời đi.
Mấy ngày hôm trước sinh nhật tôi. Tôi lòng tràn đầy vui mừng đeo cặp sách đi vào trường học, tôi không hồn nhiên đến mức cho rằng họ cũng có thể phân công nhau mở sinh nhật cho tôi, cho tôi một bữa tiệc náo nhiệt, nhưng vẫn là nhịn không được chờ mong họ sẽ mua cho tôi một cái bánh ngọt xinh đẹp, sẽ tặng cho tôi những món quà sinh nhật tỉ mỉ chuẩn bị.
Nhưng mà cái gì cũng không có.
Đối với họ mà nói, đó chỉ là một ngày bình thường. Đi học, trang điểm, thảo luận về các cửa hàng quần áo mới, còn có tháng sau sẽ mở các buổi biểu diễn của các ngôi sao. Tôi nói hôm nay buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm bên ngoài đi, họ lại đều có việc, nói ngày mai sẽ hẹn.
Nhưng ngày mai không phải là sinh nhật tôi mà.
Tôi biết thật ra trong lòng họ hoàn toàn không xem tôi là bạn bè. Tôi chỉ là một chân chạy, làm lặt vặt...
Họ luôn nói với tôi một vài lời nói đùa nhìn như không có tính công kích, thật ra tôi không vui, lại còn phải làm bộ như không chút nào để ý cùng nhau cười với họ, còn phải thường dùng sự tự ti để kéo gần khoảng cách với họ hơn.
Tôi không biết đây là vì cái gì
Nói theo ý nghĩa nào đó, bọn họ thật sự là những người bạn làm cho người ta kiêu ngạo. Có phải bởi vì điều này cho nên tôi hoàn toàn không xứng làm bạn bè với họ hay không? Làm bạn bè cần có tư cách sao? Cần ngang sức ngang tài sao? Muốn thành bạn bè của họ, tôi cũng phải vừa xinh đẹp vừa có tiền sao?
Tôi cũng không phải ngu thật sự, cũng không phải suốt ngày chỉ biết ngốc ha ha mà cười, thật ra trong lòng tôi cái gì cũng nhìn ra hết.
Không, có lẽ tôi vẫn không nhìn ra nhỉ, nếu thật sự nhìn ra, chắc là có thể buông xuống rồi.
Mặc dù trong lòng tự an ủi mình, mọi người đều có nhu cầu, bọn họ cần một “nha hoàn” chân chạy, tôi cần một “người bạn” có thể làm tôi trông có vẻ không cô đơn.
Mặc dù tôi vẫn cảm thấy rất khó chịu nhưng tôi không thể rời xa họ, họ khiến tôi không còn lúc nào cũng cô đơn, cũng không có ai đến để bắt nạt tôi. Tôi sợ rằng sau khi rời bỏ họ, họ sẽ trả thù tôi, tôi sẽ sống khổ sở, tôi sợ.
Vì sao, tôi không thể gặp tình bạn thực sự?
Tôi một chút cũng không xứng có được một mối quan hệ tốt đẹp sao?
Reply from: Tôi của mười năm sau:
Bạn cho rằng người với người kết giao quan trọng nhất là gì? Là thật lòng? Là nỗ lực? Là hy sinh? Là bao dung? Nếu để tôi trả lời, tôi cảm thấy, là bình đẳng. Bạn phải đặt vị trí của mình và họ giống nhau, nói ra suy nghĩ của bạn, có lẽ bạn cảm thấy họ ngay cả nghe cũng sẽ không nghe, nhưng bạn phải nói ra. Bạn luôn ngưỡng mộ họ, thật cẩn thận mà lấy lòng họ, bạn sống như vậy không mệt sao?
Coi thường con người của bạn đầu tiên chính là chính bạn đấy. Khi bạn mười sáu tuổi, vấp ngã một cái trên tình bạn, nhưng không tiến bộ, không rút ra bài học. Khi mười chín tuổi, bạn lại gặp thứ mà bạn cho là tình yêu, kết quả lại bị giáng một gậy vào đầu.
Khi đó bạn thích một người, vất vả lắm mới tình đầu ý hợp ở bên nhau, cũng không biết được hòa hợp với anh ấy như thế nào. Bạn chỉ biết đối tốt với anh ấy, lấy lòng anh ấy, hận không thể mỗi ngày đều đưa đồ ăn sáng đến trước mặt anh ấy đút đến trong miệng anh ấy.
Kết cục không cần tôi nói nhỉ, tình cảm không bình đẳng như vậy, nhất định chỉ có thể đổi lấy một kết cục “Nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ”. Bạn có biết chết người nhất chính là gì không? Là cái bạn vừa nói xong, tôi không cần người trả ơn, tôi nhất định muốn đối tốt với anh ấy, muốn nhìn thấy anh ấy vui vẻ. Thật ra cũng không phải như vậy.
Dần dần, tôi phát hiện có người chủ động đến tới gần tôi, rất tốt với tôi, bên cạnh tôi không biết từ lúc nào có một số bạn bè thật tình.
Có một lần tôi nhịn không được hỏi họ: “Các cậu vì sao lại làm bạn bè với tôi?” Có người trả lời: “Bởi vì thích cậu.”
Chúng tôi lần lượt kể một ưu điểm trên người đối phương, tôi mới biết được, ở trong mắt họ, tôi thông minh, nỗ lực, dịu dàng, có kiên nhẫn, lương thiện, lại biết chăm sóc người khác, còn làm đồ ăn và đồ ngọt ngon miệng, từng đọc rất nhiều sách...
Ngay cả chính tôi cũng không biết thì ra tôi là một người giỏi giang như vậy đâu.
Trái lại tôi của mười năm trước, cũng chính là bạn, khi đó bạn có cái gì chứ?
Thành tích học tập của bạn không tốt, cũng không chịu cố gắng, bạn chỉ biết một mực đối tốt với người khác, sùng bái người khác, hâm mộ người khác, sau đó oán trách sự bất công của số phận. Bạn bị hấp dẫn bởi những cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp, đường hoàng, sáng sủa, nổi tiếng, là bởi vì bạn cũng muốn trở thành người như vậy, cho nên khi bạn ở gần họ sẽ bắt chước, sẽ học theo.
Ngay cả điểm ấy bạn cũng không hiểu được, bạn không chút cố gắng hướng tới người mà mình muốn trở thành, vậy bạn cũng không có tư cách oán giận người khác không coi bạn ra gì.
Bởi vì không ai muốn trở thành bạn.
Một mối quan hệ thoải mái, cho dù đó là tình bạn hay tình yêu, gia đình, tôi nghĩ đó nên là sự đánh giá cao, tôn trọng lẫn nhau, sẽ không ép buộc bên kia phải làm những việc mà họ không muốn làm.
Lúc đó bạn thực sự đã phá hỏng một số thứ. Bạn không tôn trọng chính mình, là lỗi của bạn, bạn nên giải thích với chính mình, họ không tôn trọng bạn, là họ không đúng.
Nhưng nó không quá tệ, vì như bạn đã nói, mối quan hệ bạn cần xây dựng, giống như bạn, vốn dĩ không ổn định và sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
Bây giờ bạn vẫn còn rất yếu đuối, bạn không thể vượt qua đại dương của tuổi trẻ một mình, bạn cần cây gỗ nổi, dây thừng, thuyền… Bất kể điều gì đang xảy ra phía trước bạn, bạn hãy nắm bắt nó và đừng buông tay.
Bởi vì bạn rất cô đơn, ban đêm này như không có bờ bến, trên biển vừa lạnh vừa yên tĩnh, ngẩng đầu vừa nhìn, mờ mịt như vậy không có điểm chung, ngay cả ánh trăng cũng không chiếu tới nơi này.
Bạn hai bàn tay trắng.
Nhưng không sao. Sau khi bạn quen với sự cô đơn này, sau khi cuối cùng bạn bị tổn thương và buông vũ khí mà bạn cầm chặt trong tay, bạn sẽ gặp một người bạn tâm tình thực sự, một người tâm sự biết cách uống một ngàn chén.
Sau khi bạn trở thành một người tốt hơn.
/27
|