Kì Nhạc nhìn Cố Bách, người nọ vẫn chuyên tâm đọc sách, ánh mắt an tĩnh, vừa nhìn đã khiến người ta có ấn tượng tốt, lúc còn đi học có rất nhiều nữ sinh thích Cố Bách, đáng tiếc người này luôn hững hờ, Kì Nhạc cứ tưởng Cố Bách muốn tập trung vào việc học, bây giờ mới biết không phải.
Cố Bách lật sang trang tiếp theo, vẫn không ngẩng đầu lên: “Nhìn tôi làm gì? Nhớ lại gì chưa?”
Kì Nhạc hoàn hồn, cảm thấy có chút không được tự nhiên: “Không, tôi có một vấn đề muốn hỏi, là về Kì Nhạc.”
Cố Bách hơi khựng lại, sau đó ngẩng đầu lên: “Hỏi đi.”
“Anh thích cậu ấy. . . . Bao lâu rồi?”
Cố Bách không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu thích Ninh Tiêu từ lúc nào?”
Kì Nhạc giật giật khóe miệng: “Nghe nói là từ cấp ba, thế nào?”
“Hỏi cho biết vậy thôi, thời gian của tôi lâu hơn cậu nhiều, từ lúc học cấp hai tôi đã phát hiện mình thích cậu ấy, đời này sẽ không bao giờ thay đổi. . . .” Cố Bách dừng lại, ánh mắt trầm xuống, không thay đổi thì thế nào, cậu ấy đã mất rồi, nửa đời còn lại của mình sẽ mãi mãi sống trong cô độc và hoài niệm.
Kì Nhạc biết Cố Bách đang nghĩ tới mình, trong lòng có chút khó chịu: “Xin lỗi, tôi không nên nhắc tới. . . . .”
Cố Bách nhìn cậu: “Nếu cậu không mất trí nhớ, chắc chắn bây giờ cậu vẫn không chịu rời xa Ninh Tiêu, nhất định sẽ chạy đi tìm hắn. Cậu mới yêu hắn bốn năm mà đã như vậy, còn tôi, tôi sống với Tiểu Nhạc hơn mười mấy năm, đối với tôi mà nói, cậu ấy không chỉ là người yêu hoặc người thân, bây giờ cậu ấy đã chết, cậu có hiểu cảm giác của tôi không?”
Kì Nhạc giật mình nhớ lại từng sự kiện đã qua, sau đó nhớ tới lúc ở nghĩa trang nghe Cố Bách nói “tôi cảm thấy cả người trống rỗng”, mũi bắt đầu nóng lên, giống như sắp khóc đến nơi: “Tôi xin lỗi. . . . .”
Cố Bách im lặng một lúc: “Cậu cảm thấy cậu rất có lỗi với tôi?”
“Ừ!”
“Vậy cậu lập tức đưa thư và tranh cho tôi đi, chúng rất quan trọng đối với tôi.”
Kì Nhạc im lặng tiêu hóa thông tin, sau đó xoay người nằm xuống giường: “Anh đọc sách tiếp đi.”
Cố Bách: “. . . . .”
Cố Bách lạnh lùng nhìn cậu, rất muốn hỏi xem những thứ kia có thật sự tồn tại hay không, đúng lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, một y tá dẫn theo một vị bác sĩ trẻ tuổi đi vào phòng, chỉ chỉ đạo sĩ: “Chính là người đó.”
Bác sĩ trẻ gật đầu, đi qua ngồi xuống bên giường đạo sĩ. Y tá đẩy xe phát thuốc vào trong, Kì Nhạc thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không phải hôm qua cậu nói anh ta lại phát bệnh sao, lúc nãy tôi vừa đến khoa tâm thần thông báo, đây là bác sĩ mới chuyển tới. . . . Nói sao nhỉ?” Y tá tìm từ thích hợp để miêu tả, “Hơi nhiệt tình một chút.”
Kì Nhạc: “. . . . .”
Má, vận khí của mình tốt vậy sao? Đối với những trường hợp này, bác sĩ khoa tâm thần của bệnh viện đã không còn cảm thấy kì lạ nữa, chỉ dựa theo thông lệ bảo y tá chú ý bệnh nhân một chút, bệnh nhân nào phát bệnh thường xuyên mới đưa đi điều trị, nhưng vị này là người mới đến, người mới đến thường rất nhiệt tình. Kì Nhạc lo lắng nhìn sang bên kia, chỉ nghe bác sĩ trẻ hỏi: “Tôi nghe nói sau khi tỉnh lại, anh cảm thấy mình là một người khác phải không?”
Đạo sĩ hiển nhiên không muốn đến khoa tâm thần uống trà thêm lần nữa, vì thế bình tĩnh nói: “Tôi chỉ bị mất trí nhớ thôi.”
“Anh làm vậy là không đúng.” Bác sĩ nhẹ nhàng khuyên bảo, “Không được giấu bệnh sợ thầy, nếu anh không nói thật, sao tôi có thể chẩn đoán đúng bệnh được?”
Vẻ mặt đạo sĩ vẫn không hề thay đổi: “Tôi chỉ bị mất trí nhớ thôi.”
“Anh hợp tác một chút đi.” Bác sĩ trẻ hạ giọng, “Tôi nghe nói bệnh viện này thường xuyên xảy ra trường hợp bệnh nhân vừa tỉnh lại đã phát hiện mình bị hoán đổi thân xác, chuyện này có thật không? Tôi muốn điều tra xem đây rốt cuộc là bệnh hay bị linh hồn người khác nhập vào, có lẽ từ đó sẽ tìm được nguyên nhân và cách khắc phục chuyện này.”
“. . . . Tôi chỉ bị mất trí nhớ thôi.”
Kì Nhạc càng nghe càng run, cậu nhìn Cố Bách, thấy Cố Bách cũng đang nhìn sang bên kia, vì thế vội vàng mở miệng: “Này. . . . . Tôi cảm thấy hơi chóng mặt, anh đi rửa trái táo cho tôi được không?” Dựa theo sự hiểu biết của cậu về Cố Bách, chắc chắn Cố Bách sẽ đồng ý.
Quả nhiên, Cố Bách nhanh chóng quay đầu lại: “Táo đâu?”
“Hồi nãy tôi thấy ở trên bàn mà. . . .” Kì Nhạc quay đầu nhìn sang bên kia, thấy Dịch Hàng đang cầm trái táo cuối cùng trên tay, vừa gặm vừa dùng đôi mắt trong suốt nhìn đạo sĩ, hình như cảm nhận được tầm mắt của cậu, Dịch Hàng quay đầu lại, chậm rãi nói: “Cho cậu nè. . . .”
Kì Nhạc: “. . . .”
Bên kia, bác sĩ trẻ khuyên nửa ngày vẫn không có hiệu quả, dứt khoát tiến đến trước mặt Dịch Hàng: “Tôi nghe nói anh cũng mắc chứng bệnh này, đúng không?”
Dịch Hàng im lặng cầm quả táo, buồn bực cắn một ngụm.
“Cứ bình tĩnh, tôi không có ý xấu.”
Dịch Hàng tiếp tục gặm táo.
“Nếu anh chịu hợp tác, tôi sẽ nghĩ cách cho anh xuất viện sớm, thế nào?”
Dịch Hàng đặt quả táo xuống, xoay lưng lại ngủ.
Bác sĩ: “. . . . .”
Bác sĩ trẻ đặt hi vọng cuối cùng vào Kì Nhạc: “Cậu ở chung với bọn họ đã lâu, chắc cũng biết chút đỉnh nhỉ?”
Kì Nhạc: “Ha ha.”
“Sau khi tỉnh lại, bọn họ có những biểu hiện gì?”
“Ha ha.”
Bác sĩ: “. . . . .”
Bác sĩ tràn đầy nhiệt huyết nhưng không có chỗ dùng, đành phải ôm trái tim bị thương tổn của mình rời đi, Cố Bách kinh ngạc hỏi: “Bác sĩ nói hoán đổi thân xác. . . . Là ý gì?”
Kì Nhạc đổ mồ hôi lạnh, cười gượng: “Chuyện này sao có thể tin là thật được, tại đầu óc của hai người kia có vấn đề thôi.”
Hai người kia đồng loạt nhìn qua, Kì Nhạc trừng mắt với bọn họ, ánh mắt hung dữ mang theo ý cảnh cáo “nếu hai người dám nói bậy bạ, hai người nhất định sẽ chết”. Dịch Hàng cúi đầu đếm ngón tay, đạo sĩ thì ngồi xếp bằng trên giường, không nói lời nào, Kì Nhạc tiếp tục giải thích, “Bọn họ từng phải tới khoa tâm thần điều trị, không tin anh cứ đi hỏi y tá.”
Cố Bách hỏi tiếp: “Nếu cậu biết rõ như vậy, sao vừa rồi cậu không trả lời vấn đề của bác sĩ?”
“. . . .” Kì Nhạc nói, “Thì là vì. . . .”
Cố Bách nhíu mày: “Vì cái gì?”
Kì Nhạc suy nghĩ một lúc lâu, sau đó chợt nảy ra sáng kiến: “Nếu tôi nói cho bác sĩ, bọn họ sẽ phải đến khoa tâm thần lần nữa, lỡ tôi cũng bị lôi theo thì làm sao? Đến lúc đó nói không chừng còn bị người nhà bọn họ đánh một trận, đúng không?”
Cố Bách gật đầu, quan sát cậu một lúc, Kì Nhạc cố giữ vẻ trấn định: “Sao thế?”
“Chuyện cậu là bạn của Tiểu Nhạc, bây giờ tôi đã hiểu tại sao rồi, cách nói chuyện của hai người rất giống nhau.” Cố Bách đánh giá, “Tôi nhớ trước kia cậu không phải như vậy, nhưng có lẽ do tôi và cậu không quen biết nhau.”
Kì Nhạc đổ mồ hôi lạnh lần hai, cười trừ một tiếng, sau đó im lặng nằm xuống giường, âm thầm quan sát Cố Bách, thấy người nọ không có nghi ngờ lời giải thích vừa rồi của mình mới thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ lại cũng đúng, nếu không tự mình trải nghiệm, ai mà tin được chuyện hoang đường này?
Mọi người sống hòa thuận với nhau một ngày, buổi tối, tên đàn ông ưu tú lại đến, hắn và Cố Bách liếc nhau, hai người đều cười với đối phương, Kì Nhạc thấy thế thì rất kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi: “Anh biết anh ta?”
“Có gặp qua vài lần.” Cố Bách đặt bữa tối lên bàn, “Cậu nhớ lại cái gì chưa?”
Kì Nhạc nhìn hộp cơm mua từ căn tin bệnh viện, thầm nghĩ, đúng là đồ phân biệt đối xử, lúc trước mình nằm viện, cậu ta đâu có cho mình ăn mấy món tạm bợ thế này. . . . Kì Nhạc mở hộp cơm ra: “Không nhớ gì hết.”
Cố Bách gật đầu đứng dậy: “Ngày mai gặp.”
Kì Nhạc vẫy tay, quyết định đêm nay sẽ trốn viện, tranh thủ vẽ tranh và viết thư để có thể đưa kịp thời hạn cho Cố Bách vào tối ngày mai hoặc sáng ngày mốt.
Tên đàn ông ưu tú nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng lại, sau đó quay sang nhìn Kì Nhạc: “Trong giới có rất nhiều tiểu 0 muốn trèo lên giường Cố Bách, cậu ta chưa thèm liếc một cái, sao hôm nay lại đến đây chăm sóc cậu?”
Kì Nhạc ngẩn ra: “Cố Bách nổi tiếng lắm sao?”
Tên đàn ông ưu tú gật đầu: “Cao ráo giàu có đẹp trai, dịu dàng lại si tình, ai mà không thích. Nghe nói người cậu ta yêu là trai thẳng, yêu đã nhiều năm rồi, tôi nhớ mấy năm trước có vài tên 0 định đi dằn mặt người nọ, bảo người nọ nếu không thích Cố Bách thì đừng dính lấy Cố Bách nữa, kết quả bị Cố Bách chặn giữa đường dạy dỗ một trận, đó cũng là lần đầu tiên Cố Bách nổi giận như thế, vì vậy sau này không ai dám đi tìm người nọ nữa. Nghe nói người nọ được Cố Bách bảo vệ rất kĩ, người nọ không hề biết cậu ta là gay, cũng chưa từng tiếp xúc với giới gay trong thành phố C, bây giờ cậu ta lại đi chăm sóc cậu, tại sao lại như vậy?”
Kì Nhạc im lặng lắng nghe, cảm thấy trong lòng rối bời, không rõ là tư vị gì.
Tên đàn ông ưu tú thấy cậu không trả lời, cũng không để ý nữa, bình tĩnh nói: “Cậu nên học tập Cố Bách, cả hai đều chung tình với một người nhưng danh tiếng của cậu không tốt bằng người ta.”
Kì Nhạc: “. . . . .”
Tên ưu tú sờ sờ đầu Dịch Hàng: “Để anh đi hỏi bác sĩ xem chừng nào em có thể xuất viện.”
Dịch Hàng thấy hắn rời đi, lập tức chạy qua giường Kì Nhạc: “Người mà anh chàng kia thích là cậu phải không?”
Kì Nhạc ừ một tiếng, thở dài.
“Ái chà, si tình thật, sao cậu không nhận lời?”
“. . . . Trước giờ tôi chỉ coi cậu ấy là bạn bè.”
Dịch Hàng bức xúc lên án: “Cậu không thấy người ta rất đau khổ sao. . . . .”
“Anh nghĩ tôi với anh, ai mới là người khó chịu hơn? Cậu ấy còn thân với tôi hơn cả người nhà của tôi nữa.” Kì Nhạc trừng hắn, khóe mắt đỏ lên, “Anh nói xem, tôi nên viết thư bảo cậu ấy sống thật tốt hay nói cho cậu ấy biết tôi vẫn còn sống, sau đó từ chối cậu ấy, cho cậu ấy chứng kiến cảnh tôi cưới vợ sinh con?”
Dịch Hàng ôm ngực: “Tôi thấy để cậu ta chứng kiến cảnh cậu sống hạnh phúc thì tốt hơn. . . Ít ra vẫn tốt hơn việc cho rằng cậu đã chết. . . .”
“Bắt cậu ấy chứng kiến tôi có một gia đình hạnh phúc vợ hiền con ngoan sao?” Kì Nhạc cười mỉa mai, “Nếu là vậy, tôi thà để cậu ấy nghĩ tôi đã chết còn hơn.”
“Chuyện này. . . .” Dịch Hàng nhức đầu, “Sao cậu không thử chấp nhận cậu ấy?”
Lần này Kì Nhạc không có phản bác, thật ra cậu đã từng nghĩ đến vấn đề này, nếu đối phương là Cố Bách, cậu cũng muốn thử xem sao, nếu thật sự có thể thì đến lúc đó ngả bài với Cố Bách cũng không muộn. Thấy Dịch Hàng vẫn chưa chịu đi, Kì Nhạc lên tiếng nhắc nhở: “Anh yêu của anh đi thương lượng chuyện xuất viện rồi kìa.”
Dịch Hàng: “= 口 =”
Dịch Hàng hoảng hết cả lên: “Làm sao bây giờ? Tôi không muốn xuất viện! Cậu có cách nào giúp tôi không? Tôi đập đầu vào tường giống cậu có được không?” Dịch Hàng run rẩy nhìn bức tường, “Tôi tôi tôi không dám. . . . Lỡ đập bể đầu luôn thì sao?”
Kì Nhạc bình tĩnh cúi đầu ăn cơm, Dịch Hàng sắp khóc đến nơi, quay sang cầu cứu đạo sĩ, “Đạo sĩ, anh nói làm người phải tích đức mà!”
Đạo sĩ: “. . . . . .”
Cả ngày nay lực chú ý của Kì Nhạc đều tập trung trên người Cố Bách, vì thế đã quên mất vụ di động của mình đang tắt máy, cũng như không hề hay biết người bên ngoài đang tìm mình như điên. Đám người Diệp Thủy Xuyên gọi cho người quen chia nhau đi tìm, thế nhưng tìm suốt hai ngày một đêm vẫn không có kết quả gì, bọn họ bắt đầu sắp xếp lại thông tin, sau đó tổng kết được một sự thật kinh hoàng. Theo lời kể của Diệp Thủy Xuyên, Trịnh Tiểu Viễn đã khôi phục trí nhớ, nhưng tại sao sau khi tỉnh lại, cậu ta lại không thừa nhận điều đó? Mọi người tìm Mặt Trẻ Con hỏi thăm, Mặt Trẻ Con khóc thảm thiết, nói lúc ấy Trịnh Tiểu Viễn lại thấy mình và Ninh Tiêu thân mật, sau đó còn tha thứ cho mình. Mọi người hít một hơi, tự động liên tưởng đến một khả năng khủng bố, sau đó toàn bộ giới gay đều chấn động.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Cố Bách gặp được một người bạn trong giới, người nọ lập tức hỏi hắn: “Xảy ra chuyện lớn rồi, cậu biết chưa?”
Cố Bách kinh ngạc: “Chuyện gì?”
“Nghe nói Trịnh Tiểu Viễn vất vả lắm mới khôi phục lại trí nhớ, ai ngờ vừa về nhà lại nhìn thấy hai người kia thân thiết, rốt cuộc không thể chịu được nữa, hôm sau ăn mặc chỉnh tề đi tự sát.”
Cố Bách: “. . . . . .”
Sau khi Cố Bách liên lạc với Diệp Thủy Xuyên, cả đám người liền chạy tới bệnh viện, vừa lúc nhìn thấy Kì Nhạc đang thu dọn đồ để trốn viện, còn đạo sĩ đã bị Dịch Hàng thuyết phục thành công, đang dùng vẻ mặt từ bi ấn đầu Dịch Hàng vào tường, trong nháy mắt, mọi thứ đều dừng lại.
Mọi người đứng bất động, trong bầu không khí lặng ngắt như tờ, Diệp Thủy Xuyên nổi giận rống to: “Mẹ nó, nhìn cái thằng này là thấy không bình thường rồi. Một thằng chưa đủ hay sao mà bây giờ tới hai thằng, bệnh viện này làm ăn kiểu gì thế?!”
Dịch Hàng: “= 口 =”
Đạo sĩ: “. . . . .”
Bây giờ Cố Bách đã tin đầu óc hai người kia có vấn đề, anh quay sang nhìn Kì Nhạc: “Cậu đi đâu đấy?”
“. . . . .” Kì Nhạc nói, “Đi. . . Toilet. . . .”
Cố Bách lật sang trang tiếp theo, vẫn không ngẩng đầu lên: “Nhìn tôi làm gì? Nhớ lại gì chưa?”
Kì Nhạc hoàn hồn, cảm thấy có chút không được tự nhiên: “Không, tôi có một vấn đề muốn hỏi, là về Kì Nhạc.”
Cố Bách hơi khựng lại, sau đó ngẩng đầu lên: “Hỏi đi.”
“Anh thích cậu ấy. . . . Bao lâu rồi?”
Cố Bách không trả lời mà hỏi ngược lại: “Cậu thích Ninh Tiêu từ lúc nào?”
Kì Nhạc giật giật khóe miệng: “Nghe nói là từ cấp ba, thế nào?”
“Hỏi cho biết vậy thôi, thời gian của tôi lâu hơn cậu nhiều, từ lúc học cấp hai tôi đã phát hiện mình thích cậu ấy, đời này sẽ không bao giờ thay đổi. . . .” Cố Bách dừng lại, ánh mắt trầm xuống, không thay đổi thì thế nào, cậu ấy đã mất rồi, nửa đời còn lại của mình sẽ mãi mãi sống trong cô độc và hoài niệm.
Kì Nhạc biết Cố Bách đang nghĩ tới mình, trong lòng có chút khó chịu: “Xin lỗi, tôi không nên nhắc tới. . . . .”
Cố Bách nhìn cậu: “Nếu cậu không mất trí nhớ, chắc chắn bây giờ cậu vẫn không chịu rời xa Ninh Tiêu, nhất định sẽ chạy đi tìm hắn. Cậu mới yêu hắn bốn năm mà đã như vậy, còn tôi, tôi sống với Tiểu Nhạc hơn mười mấy năm, đối với tôi mà nói, cậu ấy không chỉ là người yêu hoặc người thân, bây giờ cậu ấy đã chết, cậu có hiểu cảm giác của tôi không?”
Kì Nhạc giật mình nhớ lại từng sự kiện đã qua, sau đó nhớ tới lúc ở nghĩa trang nghe Cố Bách nói “tôi cảm thấy cả người trống rỗng”, mũi bắt đầu nóng lên, giống như sắp khóc đến nơi: “Tôi xin lỗi. . . . .”
Cố Bách im lặng một lúc: “Cậu cảm thấy cậu rất có lỗi với tôi?”
“Ừ!”
“Vậy cậu lập tức đưa thư và tranh cho tôi đi, chúng rất quan trọng đối với tôi.”
Kì Nhạc im lặng tiêu hóa thông tin, sau đó xoay người nằm xuống giường: “Anh đọc sách tiếp đi.”
Cố Bách: “. . . . .”
Cố Bách lạnh lùng nhìn cậu, rất muốn hỏi xem những thứ kia có thật sự tồn tại hay không, đúng lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, một y tá dẫn theo một vị bác sĩ trẻ tuổi đi vào phòng, chỉ chỉ đạo sĩ: “Chính là người đó.”
Bác sĩ trẻ gật đầu, đi qua ngồi xuống bên giường đạo sĩ. Y tá đẩy xe phát thuốc vào trong, Kì Nhạc thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Không phải hôm qua cậu nói anh ta lại phát bệnh sao, lúc nãy tôi vừa đến khoa tâm thần thông báo, đây là bác sĩ mới chuyển tới. . . . Nói sao nhỉ?” Y tá tìm từ thích hợp để miêu tả, “Hơi nhiệt tình một chút.”
Kì Nhạc: “. . . . .”
Má, vận khí của mình tốt vậy sao? Đối với những trường hợp này, bác sĩ khoa tâm thần của bệnh viện đã không còn cảm thấy kì lạ nữa, chỉ dựa theo thông lệ bảo y tá chú ý bệnh nhân một chút, bệnh nhân nào phát bệnh thường xuyên mới đưa đi điều trị, nhưng vị này là người mới đến, người mới đến thường rất nhiệt tình. Kì Nhạc lo lắng nhìn sang bên kia, chỉ nghe bác sĩ trẻ hỏi: “Tôi nghe nói sau khi tỉnh lại, anh cảm thấy mình là một người khác phải không?”
Đạo sĩ hiển nhiên không muốn đến khoa tâm thần uống trà thêm lần nữa, vì thế bình tĩnh nói: “Tôi chỉ bị mất trí nhớ thôi.”
“Anh làm vậy là không đúng.” Bác sĩ nhẹ nhàng khuyên bảo, “Không được giấu bệnh sợ thầy, nếu anh không nói thật, sao tôi có thể chẩn đoán đúng bệnh được?”
Vẻ mặt đạo sĩ vẫn không hề thay đổi: “Tôi chỉ bị mất trí nhớ thôi.”
“Anh hợp tác một chút đi.” Bác sĩ trẻ hạ giọng, “Tôi nghe nói bệnh viện này thường xuyên xảy ra trường hợp bệnh nhân vừa tỉnh lại đã phát hiện mình bị hoán đổi thân xác, chuyện này có thật không? Tôi muốn điều tra xem đây rốt cuộc là bệnh hay bị linh hồn người khác nhập vào, có lẽ từ đó sẽ tìm được nguyên nhân và cách khắc phục chuyện này.”
“. . . . Tôi chỉ bị mất trí nhớ thôi.”
Kì Nhạc càng nghe càng run, cậu nhìn Cố Bách, thấy Cố Bách cũng đang nhìn sang bên kia, vì thế vội vàng mở miệng: “Này. . . . . Tôi cảm thấy hơi chóng mặt, anh đi rửa trái táo cho tôi được không?” Dựa theo sự hiểu biết của cậu về Cố Bách, chắc chắn Cố Bách sẽ đồng ý.
Quả nhiên, Cố Bách nhanh chóng quay đầu lại: “Táo đâu?”
“Hồi nãy tôi thấy ở trên bàn mà. . . .” Kì Nhạc quay đầu nhìn sang bên kia, thấy Dịch Hàng đang cầm trái táo cuối cùng trên tay, vừa gặm vừa dùng đôi mắt trong suốt nhìn đạo sĩ, hình như cảm nhận được tầm mắt của cậu, Dịch Hàng quay đầu lại, chậm rãi nói: “Cho cậu nè. . . .”
Kì Nhạc: “. . . .”
Bên kia, bác sĩ trẻ khuyên nửa ngày vẫn không có hiệu quả, dứt khoát tiến đến trước mặt Dịch Hàng: “Tôi nghe nói anh cũng mắc chứng bệnh này, đúng không?”
Dịch Hàng im lặng cầm quả táo, buồn bực cắn một ngụm.
“Cứ bình tĩnh, tôi không có ý xấu.”
Dịch Hàng tiếp tục gặm táo.
“Nếu anh chịu hợp tác, tôi sẽ nghĩ cách cho anh xuất viện sớm, thế nào?”
Dịch Hàng đặt quả táo xuống, xoay lưng lại ngủ.
Bác sĩ: “. . . . .”
Bác sĩ trẻ đặt hi vọng cuối cùng vào Kì Nhạc: “Cậu ở chung với bọn họ đã lâu, chắc cũng biết chút đỉnh nhỉ?”
Kì Nhạc: “Ha ha.”
“Sau khi tỉnh lại, bọn họ có những biểu hiện gì?”
“Ha ha.”
Bác sĩ: “. . . . .”
Bác sĩ tràn đầy nhiệt huyết nhưng không có chỗ dùng, đành phải ôm trái tim bị thương tổn của mình rời đi, Cố Bách kinh ngạc hỏi: “Bác sĩ nói hoán đổi thân xác. . . . Là ý gì?”
Kì Nhạc đổ mồ hôi lạnh, cười gượng: “Chuyện này sao có thể tin là thật được, tại đầu óc của hai người kia có vấn đề thôi.”
Hai người kia đồng loạt nhìn qua, Kì Nhạc trừng mắt với bọn họ, ánh mắt hung dữ mang theo ý cảnh cáo “nếu hai người dám nói bậy bạ, hai người nhất định sẽ chết”. Dịch Hàng cúi đầu đếm ngón tay, đạo sĩ thì ngồi xếp bằng trên giường, không nói lời nào, Kì Nhạc tiếp tục giải thích, “Bọn họ từng phải tới khoa tâm thần điều trị, không tin anh cứ đi hỏi y tá.”
Cố Bách hỏi tiếp: “Nếu cậu biết rõ như vậy, sao vừa rồi cậu không trả lời vấn đề của bác sĩ?”
“. . . .” Kì Nhạc nói, “Thì là vì. . . .”
Cố Bách nhíu mày: “Vì cái gì?”
Kì Nhạc suy nghĩ một lúc lâu, sau đó chợt nảy ra sáng kiến: “Nếu tôi nói cho bác sĩ, bọn họ sẽ phải đến khoa tâm thần lần nữa, lỡ tôi cũng bị lôi theo thì làm sao? Đến lúc đó nói không chừng còn bị người nhà bọn họ đánh một trận, đúng không?”
Cố Bách gật đầu, quan sát cậu một lúc, Kì Nhạc cố giữ vẻ trấn định: “Sao thế?”
“Chuyện cậu là bạn của Tiểu Nhạc, bây giờ tôi đã hiểu tại sao rồi, cách nói chuyện của hai người rất giống nhau.” Cố Bách đánh giá, “Tôi nhớ trước kia cậu không phải như vậy, nhưng có lẽ do tôi và cậu không quen biết nhau.”
Kì Nhạc đổ mồ hôi lạnh lần hai, cười trừ một tiếng, sau đó im lặng nằm xuống giường, âm thầm quan sát Cố Bách, thấy người nọ không có nghi ngờ lời giải thích vừa rồi của mình mới thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ lại cũng đúng, nếu không tự mình trải nghiệm, ai mà tin được chuyện hoang đường này?
Mọi người sống hòa thuận với nhau một ngày, buổi tối, tên đàn ông ưu tú lại đến, hắn và Cố Bách liếc nhau, hai người đều cười với đối phương, Kì Nhạc thấy thế thì rất kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi: “Anh biết anh ta?”
“Có gặp qua vài lần.” Cố Bách đặt bữa tối lên bàn, “Cậu nhớ lại cái gì chưa?”
Kì Nhạc nhìn hộp cơm mua từ căn tin bệnh viện, thầm nghĩ, đúng là đồ phân biệt đối xử, lúc trước mình nằm viện, cậu ta đâu có cho mình ăn mấy món tạm bợ thế này. . . . Kì Nhạc mở hộp cơm ra: “Không nhớ gì hết.”
Cố Bách gật đầu đứng dậy: “Ngày mai gặp.”
Kì Nhạc vẫy tay, quyết định đêm nay sẽ trốn viện, tranh thủ vẽ tranh và viết thư để có thể đưa kịp thời hạn cho Cố Bách vào tối ngày mai hoặc sáng ngày mốt.
Tên đàn ông ưu tú nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng lại, sau đó quay sang nhìn Kì Nhạc: “Trong giới có rất nhiều tiểu 0 muốn trèo lên giường Cố Bách, cậu ta chưa thèm liếc một cái, sao hôm nay lại đến đây chăm sóc cậu?”
Kì Nhạc ngẩn ra: “Cố Bách nổi tiếng lắm sao?”
Tên đàn ông ưu tú gật đầu: “Cao ráo giàu có đẹp trai, dịu dàng lại si tình, ai mà không thích. Nghe nói người cậu ta yêu là trai thẳng, yêu đã nhiều năm rồi, tôi nhớ mấy năm trước có vài tên 0 định đi dằn mặt người nọ, bảo người nọ nếu không thích Cố Bách thì đừng dính lấy Cố Bách nữa, kết quả bị Cố Bách chặn giữa đường dạy dỗ một trận, đó cũng là lần đầu tiên Cố Bách nổi giận như thế, vì vậy sau này không ai dám đi tìm người nọ nữa. Nghe nói người nọ được Cố Bách bảo vệ rất kĩ, người nọ không hề biết cậu ta là gay, cũng chưa từng tiếp xúc với giới gay trong thành phố C, bây giờ cậu ta lại đi chăm sóc cậu, tại sao lại như vậy?”
Kì Nhạc im lặng lắng nghe, cảm thấy trong lòng rối bời, không rõ là tư vị gì.
Tên đàn ông ưu tú thấy cậu không trả lời, cũng không để ý nữa, bình tĩnh nói: “Cậu nên học tập Cố Bách, cả hai đều chung tình với một người nhưng danh tiếng của cậu không tốt bằng người ta.”
Kì Nhạc: “. . . . .”
Tên ưu tú sờ sờ đầu Dịch Hàng: “Để anh đi hỏi bác sĩ xem chừng nào em có thể xuất viện.”
Dịch Hàng thấy hắn rời đi, lập tức chạy qua giường Kì Nhạc: “Người mà anh chàng kia thích là cậu phải không?”
Kì Nhạc ừ một tiếng, thở dài.
“Ái chà, si tình thật, sao cậu không nhận lời?”
“. . . . Trước giờ tôi chỉ coi cậu ấy là bạn bè.”
Dịch Hàng bức xúc lên án: “Cậu không thấy người ta rất đau khổ sao. . . . .”
“Anh nghĩ tôi với anh, ai mới là người khó chịu hơn? Cậu ấy còn thân với tôi hơn cả người nhà của tôi nữa.” Kì Nhạc trừng hắn, khóe mắt đỏ lên, “Anh nói xem, tôi nên viết thư bảo cậu ấy sống thật tốt hay nói cho cậu ấy biết tôi vẫn còn sống, sau đó từ chối cậu ấy, cho cậu ấy chứng kiến cảnh tôi cưới vợ sinh con?”
Dịch Hàng ôm ngực: “Tôi thấy để cậu ta chứng kiến cảnh cậu sống hạnh phúc thì tốt hơn. . . Ít ra vẫn tốt hơn việc cho rằng cậu đã chết. . . .”
“Bắt cậu ấy chứng kiến tôi có một gia đình hạnh phúc vợ hiền con ngoan sao?” Kì Nhạc cười mỉa mai, “Nếu là vậy, tôi thà để cậu ấy nghĩ tôi đã chết còn hơn.”
“Chuyện này. . . .” Dịch Hàng nhức đầu, “Sao cậu không thử chấp nhận cậu ấy?”
Lần này Kì Nhạc không có phản bác, thật ra cậu đã từng nghĩ đến vấn đề này, nếu đối phương là Cố Bách, cậu cũng muốn thử xem sao, nếu thật sự có thể thì đến lúc đó ngả bài với Cố Bách cũng không muộn. Thấy Dịch Hàng vẫn chưa chịu đi, Kì Nhạc lên tiếng nhắc nhở: “Anh yêu của anh đi thương lượng chuyện xuất viện rồi kìa.”
Dịch Hàng: “= 口 =”
Dịch Hàng hoảng hết cả lên: “Làm sao bây giờ? Tôi không muốn xuất viện! Cậu có cách nào giúp tôi không? Tôi đập đầu vào tường giống cậu có được không?” Dịch Hàng run rẩy nhìn bức tường, “Tôi tôi tôi không dám. . . . Lỡ đập bể đầu luôn thì sao?”
Kì Nhạc bình tĩnh cúi đầu ăn cơm, Dịch Hàng sắp khóc đến nơi, quay sang cầu cứu đạo sĩ, “Đạo sĩ, anh nói làm người phải tích đức mà!”
Đạo sĩ: “. . . . . .”
Cả ngày nay lực chú ý của Kì Nhạc đều tập trung trên người Cố Bách, vì thế đã quên mất vụ di động của mình đang tắt máy, cũng như không hề hay biết người bên ngoài đang tìm mình như điên. Đám người Diệp Thủy Xuyên gọi cho người quen chia nhau đi tìm, thế nhưng tìm suốt hai ngày một đêm vẫn không có kết quả gì, bọn họ bắt đầu sắp xếp lại thông tin, sau đó tổng kết được một sự thật kinh hoàng. Theo lời kể của Diệp Thủy Xuyên, Trịnh Tiểu Viễn đã khôi phục trí nhớ, nhưng tại sao sau khi tỉnh lại, cậu ta lại không thừa nhận điều đó? Mọi người tìm Mặt Trẻ Con hỏi thăm, Mặt Trẻ Con khóc thảm thiết, nói lúc ấy Trịnh Tiểu Viễn lại thấy mình và Ninh Tiêu thân mật, sau đó còn tha thứ cho mình. Mọi người hít một hơi, tự động liên tưởng đến một khả năng khủng bố, sau đó toàn bộ giới gay đều chấn động.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Cố Bách gặp được một người bạn trong giới, người nọ lập tức hỏi hắn: “Xảy ra chuyện lớn rồi, cậu biết chưa?”
Cố Bách kinh ngạc: “Chuyện gì?”
“Nghe nói Trịnh Tiểu Viễn vất vả lắm mới khôi phục lại trí nhớ, ai ngờ vừa về nhà lại nhìn thấy hai người kia thân thiết, rốt cuộc không thể chịu được nữa, hôm sau ăn mặc chỉnh tề đi tự sát.”
Cố Bách: “. . . . . .”
Sau khi Cố Bách liên lạc với Diệp Thủy Xuyên, cả đám người liền chạy tới bệnh viện, vừa lúc nhìn thấy Kì Nhạc đang thu dọn đồ để trốn viện, còn đạo sĩ đã bị Dịch Hàng thuyết phục thành công, đang dùng vẻ mặt từ bi ấn đầu Dịch Hàng vào tường, trong nháy mắt, mọi thứ đều dừng lại.
Mọi người đứng bất động, trong bầu không khí lặng ngắt như tờ, Diệp Thủy Xuyên nổi giận rống to: “Mẹ nó, nhìn cái thằng này là thấy không bình thường rồi. Một thằng chưa đủ hay sao mà bây giờ tới hai thằng, bệnh viện này làm ăn kiểu gì thế?!”
Dịch Hàng: “= 口 =”
Đạo sĩ: “. . . . .”
Bây giờ Cố Bách đã tin đầu óc hai người kia có vấn đề, anh quay sang nhìn Kì Nhạc: “Cậu đi đâu đấy?”
“. . . . .” Kì Nhạc nói, “Đi. . . Toilet. . . .”
/76
|