Biểu tình của Kì Ngạc cứng ngắc, cả người đều hóa đá, trong đầu bất chợt xuất hiện một khung cảnh — Sau khi biết được sự thật, Cố Bách giận dữ xông tới lột sạch quần áo của cậu, sau đó bắt cậu quỳ úp sấp trên giường, giống tư thế của Mặt Trẻ Con lần trước, cuối cùng túm lấy eo cậu, bắt đầu bạo cúc của cậu, bạo tới bạo lui, bạo đến chết đi sống lại.
Mẹ nó, quá tàn nhẫn rồi! Tim Kì Nhạc run lên, cậu cố gắng giữ bình tĩnh, lắc lắc thứ trên tay: “Vào bằng cái này.”
Cố Bách nhận ra đó là chìa khóa của nhà trọ, nghiền ngẫm hỏi, “Là Tiểu Nhạc nói cho cậu biết?”
Kì Nhạc cười gượng: “Phải, tôi vừa khôi phục được một chút trí nhớ.”
Cố Bách nhíu mày: “Có nhớ ra việc hai người quen nhau thế nào chưa?”
Kì Nhạc chột dạ trả lời: “. . . . . Cái này thì chưa.”
Cố Bách gật gật đầu, quan sát cậu: “Vậy cậu tới đây làm gì?”
Kì Nhạc nháy mắt mấy cái, sau đó nháy thêm mấy cái nữa: “Là vì. . . . .”
“Sao?”
“Được rồi, tôi sẽ nói thật cho anh biết.” Kì Nhạc dùng ánh mắt chân thành nhìn Cố Bách, “Thật ra tôi cũng chưa nhớ được gì nhiều nên mới tới đây nhìn thử, biết đâu có thể nhớ thêm gì đó, đúng không?”
Cố Bách không trả lời, nếu vừa rồi không nghe thấy tràng cười khoái trá của cậu, anh đã miễn cưỡng tin vào điều này, nhưng anh đã nghe được, sau đó còn nhớ tới một chuyện, lúc trước người này có thể mặt không đổi sắc lừa Dịch Hàng, bây giờ khó mà đảm bảo người này không lừa anh.
Kì Nhạc bị Cố Bách nhìn đến sợ hãi, cười gượng: “Thật mà, anh thử nghĩ xem, chúng ta không thân cũng chẳng quen, tôi lừa anh làm gì chứ.”
“Ừ.” Cố Bách đáp một tiếng, hỏi ngược lại, “Cậu đã đến đây rồi, có nhớ được gì chưa?”
Kì Nhạc còn đang lo lắng không biết Cố Bách có nghe được tràng cười khoái trá của mình không, nghe anh hỏi vậy mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn xung quanh đánh giá: “Để tôi suy nghĩ chút đã.”
Cố Bách không thích người khác đi qua đi lại trong phòng mình, đang định đuổi cậu ra phòng khách thì con mèo cụp tai trong ngực đột nhiên giật giật, anh đưa tay vỗ vỗ nó để trấn an, nhưng nó lại dùng móng vuốt gạt ra, sau đó nhảy xuống đất. Cố Bách liếc nhìn tay mình, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Con mèo cụp tai xám trắng này được Tiểu Nhạc nuôi lớn, Tiểu Nhạc đã chiều hư nó, từ trước tới giờ nó chỉ nghe lời của một mình Tiểu Nhạc, những người khác đều bị nó ghét bỏ, từ sau khi Tiểu Nhạc qua đời, nó liền trở nên ỉu xìu, phần lớn thời gian đều nằm co ro trong ổ của mình. Cố Bách cứ tưởng nó muốn trở về ổ, ai ngờ lại thấy nó bước đến chỗ Trịnh Tiểu Viễn rồi ngước đầu lên nhìn cậu, nhất thời có chút kinh ngạc.
Kì Nhạc im lặng nhìn con mèo, thật sự rất muốn nhào qua hôn nó một cái, con trai, bố rất nhớ con!
Con mèo cụp tai nhìn cậu vài giây, sau đó tiến lên cọ cọ đầu vào ống quần của cậu, làm nũng kêu meo meo mấy tiếng.
Kì Nhạc lập tức ôm lấy nó, vui vẻ sờ sờ người nó: “Tôi nhớ ra rồi, tôi tới đây để cho mèo ăn, Kì Nhạc từng nói con mèo này không chịu nghe lời người khác, cho nên mới nhờ tôi cho nó ăn. Đúng rồi, thể chất của tôi rất hút mèo, tôi thích mèo, bọn mèo cũng rất thích tôi.”
Cố Bách càng thêm kinh ngạc, anh và Tiểu Nhạc ở chung với nhau lâu như vậy, nếu đổi lại là anh, con mèo này cũng không thật sự đồng ý cho anh ôm, thế mà bây giờ nó lại cho người xa lạ ôm. Cố Bách im lặng nhìn, thấy nó cọ cọ gáy vào tay người nọ, con ngươi hơi nheo lại: “Meo ~”
Kì Nhạc gãi gãi gáy của nó, trong mắt tràn ngập ý cười: “Ngoan ~”
Hình ảnh quá quen thuộc khiến Cố Bách sửng sốt trong chốc lát, ánh mắt trở nên thâm trầm, đây là lần thứ hai anh tìm được cảm giác quen thuộc trên người đối phương, anh đè nén cảm xúc trong lòng, nói: “Đồ ăn cho mèo ở phòng bên cạnh.”
Kì Nhạc gật đầu, hưng phấn ôm con trai của mình đi ăn, Cố Bách đi theo phía sau, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Diệp Thủy Xuyên: Tôi muốn tìm hiểu một chút về Tiểu Viễn, cậu ấy thích cái gì? Có thích mèo không? Đừng nói cho cậu ấy biết, tôi muốn dành cho cậu ấy một bất ngờ.
Cố Bách cất di động, xoay người bước về phòng của Tiểu Nhạc. Kì Nhạc đã ở bên trong, cậu nhìn xung quanh một vòng, nhất thời cảm thấy mũi mình cay cay, cậu cứ tưởng đồ đạc của mình đã bị đóng gói lại, không ngờ nơi này vẫn được bài trí y như cũ, hầu như không có gì thay đổi.
Cố Bách tìm thức ăn cho mèo: “Mấy ngày nay nó ăn rất ít, cậu có biện pháp gì không?”
“Để tôi thử xem.” Kì Nhạc ôm con trai nhà mình ngồi xuống tấm thảm lông mềm mại trước giường, kiên nhẫn cho nó ăn.
Cố Bách đóng cửa tủ lại, suy nghĩ một lát rồi mở ngăn kéo phía trên lấy điện thoại của Tiểu Nhạc ra, lúc trước bố mẹ Tiểu Nhạc cũng định đến đây thu dọn đồ đạc của cậu, nhưng anh nói tạm thời cứ để như vậy, để từ từ anh thu dọn, hai người kia biết anh cảm thấy khó chịu, vì thế không miễn cưỡng nữa.
Bây giờ anh rất nghi ngờ người này, vì thế mấy lời nói của cậu, anh phải tìm ra chứng cứ cho bằng được. Anh đưa lưng về phía cậu, nhanh chóng tìm kiếm trong di động, kết quả trong danh bạ, hộp thư, hay lịch sử cuộc gọi đều không thấy tên của Trịnh Tiểu Viễn, điều này chứng tỏ từ đầu đến cuối Tiểu Nhạc không hề quen biết Trịnh Tiểu Viễn, vậy cái đống lộn xộn mà Trịnh Tiểu Viễn nói là ở đâu ra?
Cố Bách cất kĩ di động rồi quay đầu lại, con mèo cụp tai đang chơi đùa trong ngực người nào đó, ăn đồ ăn người nọ đút, vô cùng nghe lời. Cố Bách im lặng nhìn, thấy di động của mình kêu một tiếng nên mở ra xem, Diệp Thủy Xuyên hồi âm lại rất nhiều, đều là những thứ mà Trịnh Tiểu Viễn thích, Cố Bách không đọc kĩ, đọc đến câu “không thích chó mèo” liền tắt, anh nhìn chằm chằm người nào đó: “Hình như nó rất thích cậu.”
“Vậy sao, tôi rất có duyên với mèo.” Kì Nhạc sờ sờ đầu con trai, vui vẻ nói.
Ánh mắt Cố Bách trở nên phức tạp, người này căn bản không phải là Trịnh Tiểu Viễn trước kia, rốt cuộc cậu ta là ai? Anh nhíu mày, bắt đầu sắp xếp lại tất cả hình ảnh từ lúc gặp nhau đến giờ, sau đó chụp được một tin tức gần như hoang đường.
— Tôi nghe nói trong bệnh viện thường xuyên xảy ra trường hợp bệnh nhân vừa mở mắt liền phát hiện mình đã bị đổi cơ thể, chuyện này có thật không?
Cố Bách cảm thấy đầu óc trống rỗng, gần như sắp đứng không vững, anh chậm rãi ngồi xuống đối diện người nọ, không nói tiếng nào. Kì Nhạc đang nghịch tai mèo, ngẩng đầu lên thì giật mình: “Anh sao thế?”
Cố Bách đưa tay che mắt, không để cậu nhìn thấy sắc mặt của mình, nhỏ giọng nói: “Không có gì, gần đây tâm tình không được tốt cho lắm. . . . .”
“Sao vậy?” Kì Nhạc quan tâm bước qua, “Lại là vì chuyện kia?”
“Ừ.” Cố Bách cúi đầu trả lời, qua thật lâu mới buông tay ra, “Tôi đã đọc thư mà Tiểu Nhạc để lại, tại sao cậu ấy lại muốn tôi chăm sóc cậu?”
Kì Nhạc nháy mắt mấy cái: “. . . . Xin lỗi, tôi bị mất trí nhớ.”
Cố Bách cũng không để ý, tiếp tục nói: “Cậu ấy bảo tôi tìm người yêu cho mình, còn nói trên đời còn rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, đừng bó buộc bản thân vào một cành cây, tôi cảm thấy. . . . Hình như cậu ấy biết tôi thích cậu ấy, muốn bảo tôi đừng đau lòng mà hãy bắt đầu cuộc sống mới.”
Kì Nhạc lại nháy mắt mấy cái: “Vậy sao, vậy anh nghĩ thế nào?”
Cố Bách quan sát cậu một lúc rồi nhìn ra bên ngoài: “Tôi không biết.” Anh đứng dậy, “Tôi muốn đi uống vài ly, cậu đi không?”
Thấy bạn thân của mình u sầu như vậy, tất nhiên Kì Nhạc đồng ý đi theo, cậu thả con mèo xuống, đứng dậy đi với Cố Bách, ai ngờ con mèo cứ níu chặt ống quần cậu không buông. Kì Nhạc cúi xuống bế nó lên, kiên nhẫn trấn an nó, lúc này nó mới chịu yên.
Cố Bách im lặng nhìn cậu, thấy cậu bước lại đây mới cầm chìa khóa cùng cậu ra ngoài.
Hôm nay trong đầu Kì Nhạc chỉ nghĩ đến việc khung tranh che mất ngày tháng trên bức tranh, sau đó đến nơi này trộm tranh, vì thế lúc hai người đi ra ngoài thì trời đã tối, không khí có chút ẩm ướt, có vẻ như sắp đổ mưa. Hai người tới quán bar, tìm một góc khuất ngồi xuống, nơi này chính là cái gay bar mà Kì Nhạc từng đến, cậu im lặng ngồi trên sô pha, không biết có phải do ảo giác hay không, cậu cảm thấy có rất nhiều người đang nhìn sang bên này.
Cố Bách vờ như không thấy những ánh mắt xung quanh, kêu một đống rượu, thay phiên rót cho cả hai, sau khi uống cạn một ly, anh nói: “Tôi sẽ chăm sóc cậu theo lời Tiểu Nhạc, nếu cậu nhớ lại chuyện gì về cậu ấy thì cứ đến tìm tôi.” Anh dừng lại một lúc, thấp giọng nói, “Có người tâm sự về cậu ấy với tôi, tôi sẽ có cảm giác như cậu ấy còn ở bên cạnh. . .”
Kì Nhạc lập tức cảm thấy xót xa, cậu ở lại uống rượu với Cố Bách, “Tôi sẽ làm thế.”
Cố Bách gật gật đầu, rót đầy ly cho cậu, sau đó chăm chú nhìn ly của cậu, bảo đảm lúc nào ly của cậu cũng được rót đầy, một lúc sau Kì Nhạc bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, giọng nói dần dần trở nên mơ hồ: “Anh nói đi. . . . Rốt cuộc Kì Nhạc có gì tốt mà anh lại thích cậu ấy đến thế?”
“Cái gì cậu ấy cũng tốt hết. . . . .” Cố Bách âm thầm quan sát cậu, thấy cậu đã say liền kéo cậu ra ngoài. Bên ngoài chẳng biết đã đổ mưa khi nào, Cố Bách bước thật nhanh, vừa định dìu người lên xe thì đột nhiên ngẩn ra: “Sao cậu lại ở đây?”
Kì Nhạc mở to đôi mắt đầy sương mù của mình ra nhìn, nhất thời tỉnh táo lại đôi chút, người vừa xuất hiện không phải ai khác mà chính là Tiểu Dĩnh. Tiểu Dĩnh giơ ô lên che cho Cố Bách, khóe mắt đỏ hoe: “Dì nói cậu đã không về nhà suốt ba ngày, tớ đến nhà trọ tìm mà không thấy nên mới tới đây tìm cậu, cậu lại đi uống rượu sao?”
Cố Bách lùi về phía sau, kéo Kì Nhạc đến dưới ô: “Tớ không sao.”
“Cậu như vậy mà còn nói không sao?” Hiếm khi Tiểu Dĩnh mới tức giận như thế, “Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì? Cậu ấy đã chết, đã chết rồi cậu hiểu chưa? Cậu đừng hành hạ bản thân mình nữa có được không?!”
Kì Nhạc nghe mấy từ “đã chết”, thân thể theo bản năng run lên.
Cố Bách nhướng mày: “Câm miệng.”
“Tớ không câm!” Cả người Tiểu Dĩnh run rẩy, nước mắt trượt xuống hai má, cô cố gắng lau nó đi, “Theo tớ về nhà.”
“Không.”
“Cậu. . . . .” Tiểu Dĩnh tức giận ném ô xuống, định bước qua kéo Cố Bách đi.
Kì Nhạc chưa từng thấy Tiểu Dĩnh kích động như vậy, cậu bị Tiểu Dĩnh dọa đến choáng váng, lúc này thấy Tiểu Dĩnh tiến lại gần, cậu tưởng Tiểu Dĩnh sắp cho Nhị Quyển một cái tát, vì thế lập tức đứng che trước mặt anh: “Đừng, nếu muốn đánh thì đánh tôi đi. . . . .”
Dù sao cậu ấy ra nông nỗi này cũng vì mình, ăn một cái tát giùm cậu ấy cũng không có gì oan uổng.
Cố Bách nghe thấy rất rõ ràng, hô hấp ngừng lại, tính tình của người này thay đổi 180 độ, người này đến nghĩa trang bái tế, người này quen với Tiểu Nhạc, người này biết chìa khóa nhà trọ đặt ở đâu, người này và con mèo cụp tai ở nhà đặc biệt thân thiết. . . . Nếu như tin đồn ở bệnh viện là thật, nếu thật ra người này không hề mất trí nhớ. . . . .
— Tớ biết, là cậu đã trở về.
Tiểu Dĩnh dừng lại, khóe mắt càng lúc càng đỏ, Kì Nhạc hơi ngẩn ra, sau đó quay đầu sang nhìn, trái tim lập tức nhói đau. Cố Bách đứng ở đó, biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi, nhưng nước mắt đã bắt đầu chảy xuống, dần dần thấm đẫm cả khuôn mặt.
“Cậu. . . . .” Tiểu Dĩnh càng khóc dữ dội hơn, theo bản năng định chạy qua ôm đối phương.
Cố Bách lui về sau vài bước, mặc dù đang khóc nhưng bộ dáng không hề chật vật chút nào: “Cậu về đi, chuyện của tớ không cần cậu quan tâm.” Anh dừng một chút, “Cậu muốn quan tâm cũng không được.”
Tuy bình thường người này rất ôn hòa, nhưng đối với người mình không cần thì lại rất lạnh nhạt. . . . Rốt cuộc Tiểu Dĩnh chịu không nổi, quay đầu chạy đi.
Cố Bách chuyển tầm mắt về phía Kì Nhạc, thấp giọng hỏi: “Cậu khóc cái gì?”
Kì Nhạc há miệng, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Tôi cũng không biết. . . . Tôi khóc cái gì nữa. . .”
Mẹ nó, quá tàn nhẫn rồi! Tim Kì Nhạc run lên, cậu cố gắng giữ bình tĩnh, lắc lắc thứ trên tay: “Vào bằng cái này.”
Cố Bách nhận ra đó là chìa khóa của nhà trọ, nghiền ngẫm hỏi, “Là Tiểu Nhạc nói cho cậu biết?”
Kì Nhạc cười gượng: “Phải, tôi vừa khôi phục được một chút trí nhớ.”
Cố Bách nhíu mày: “Có nhớ ra việc hai người quen nhau thế nào chưa?”
Kì Nhạc chột dạ trả lời: “. . . . . Cái này thì chưa.”
Cố Bách gật gật đầu, quan sát cậu: “Vậy cậu tới đây làm gì?”
Kì Nhạc nháy mắt mấy cái, sau đó nháy thêm mấy cái nữa: “Là vì. . . . .”
“Sao?”
“Được rồi, tôi sẽ nói thật cho anh biết.” Kì Nhạc dùng ánh mắt chân thành nhìn Cố Bách, “Thật ra tôi cũng chưa nhớ được gì nhiều nên mới tới đây nhìn thử, biết đâu có thể nhớ thêm gì đó, đúng không?”
Cố Bách không trả lời, nếu vừa rồi không nghe thấy tràng cười khoái trá của cậu, anh đã miễn cưỡng tin vào điều này, nhưng anh đã nghe được, sau đó còn nhớ tới một chuyện, lúc trước người này có thể mặt không đổi sắc lừa Dịch Hàng, bây giờ khó mà đảm bảo người này không lừa anh.
Kì Nhạc bị Cố Bách nhìn đến sợ hãi, cười gượng: “Thật mà, anh thử nghĩ xem, chúng ta không thân cũng chẳng quen, tôi lừa anh làm gì chứ.”
“Ừ.” Cố Bách đáp một tiếng, hỏi ngược lại, “Cậu đã đến đây rồi, có nhớ được gì chưa?”
Kì Nhạc còn đang lo lắng không biết Cố Bách có nghe được tràng cười khoái trá của mình không, nghe anh hỏi vậy mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn xung quanh đánh giá: “Để tôi suy nghĩ chút đã.”
Cố Bách không thích người khác đi qua đi lại trong phòng mình, đang định đuổi cậu ra phòng khách thì con mèo cụp tai trong ngực đột nhiên giật giật, anh đưa tay vỗ vỗ nó để trấn an, nhưng nó lại dùng móng vuốt gạt ra, sau đó nhảy xuống đất. Cố Bách liếc nhìn tay mình, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Con mèo cụp tai xám trắng này được Tiểu Nhạc nuôi lớn, Tiểu Nhạc đã chiều hư nó, từ trước tới giờ nó chỉ nghe lời của một mình Tiểu Nhạc, những người khác đều bị nó ghét bỏ, từ sau khi Tiểu Nhạc qua đời, nó liền trở nên ỉu xìu, phần lớn thời gian đều nằm co ro trong ổ của mình. Cố Bách cứ tưởng nó muốn trở về ổ, ai ngờ lại thấy nó bước đến chỗ Trịnh Tiểu Viễn rồi ngước đầu lên nhìn cậu, nhất thời có chút kinh ngạc.
Kì Nhạc im lặng nhìn con mèo, thật sự rất muốn nhào qua hôn nó một cái, con trai, bố rất nhớ con!
Con mèo cụp tai nhìn cậu vài giây, sau đó tiến lên cọ cọ đầu vào ống quần của cậu, làm nũng kêu meo meo mấy tiếng.
Kì Nhạc lập tức ôm lấy nó, vui vẻ sờ sờ người nó: “Tôi nhớ ra rồi, tôi tới đây để cho mèo ăn, Kì Nhạc từng nói con mèo này không chịu nghe lời người khác, cho nên mới nhờ tôi cho nó ăn. Đúng rồi, thể chất của tôi rất hút mèo, tôi thích mèo, bọn mèo cũng rất thích tôi.”
Cố Bách càng thêm kinh ngạc, anh và Tiểu Nhạc ở chung với nhau lâu như vậy, nếu đổi lại là anh, con mèo này cũng không thật sự đồng ý cho anh ôm, thế mà bây giờ nó lại cho người xa lạ ôm. Cố Bách im lặng nhìn, thấy nó cọ cọ gáy vào tay người nọ, con ngươi hơi nheo lại: “Meo ~”
Kì Nhạc gãi gãi gáy của nó, trong mắt tràn ngập ý cười: “Ngoan ~”
Hình ảnh quá quen thuộc khiến Cố Bách sửng sốt trong chốc lát, ánh mắt trở nên thâm trầm, đây là lần thứ hai anh tìm được cảm giác quen thuộc trên người đối phương, anh đè nén cảm xúc trong lòng, nói: “Đồ ăn cho mèo ở phòng bên cạnh.”
Kì Nhạc gật đầu, hưng phấn ôm con trai của mình đi ăn, Cố Bách đi theo phía sau, lấy di động ra gửi tin nhắn cho Diệp Thủy Xuyên: Tôi muốn tìm hiểu một chút về Tiểu Viễn, cậu ấy thích cái gì? Có thích mèo không? Đừng nói cho cậu ấy biết, tôi muốn dành cho cậu ấy một bất ngờ.
Cố Bách cất di động, xoay người bước về phòng của Tiểu Nhạc. Kì Nhạc đã ở bên trong, cậu nhìn xung quanh một vòng, nhất thời cảm thấy mũi mình cay cay, cậu cứ tưởng đồ đạc của mình đã bị đóng gói lại, không ngờ nơi này vẫn được bài trí y như cũ, hầu như không có gì thay đổi.
Cố Bách tìm thức ăn cho mèo: “Mấy ngày nay nó ăn rất ít, cậu có biện pháp gì không?”
“Để tôi thử xem.” Kì Nhạc ôm con trai nhà mình ngồi xuống tấm thảm lông mềm mại trước giường, kiên nhẫn cho nó ăn.
Cố Bách đóng cửa tủ lại, suy nghĩ một lát rồi mở ngăn kéo phía trên lấy điện thoại của Tiểu Nhạc ra, lúc trước bố mẹ Tiểu Nhạc cũng định đến đây thu dọn đồ đạc của cậu, nhưng anh nói tạm thời cứ để như vậy, để từ từ anh thu dọn, hai người kia biết anh cảm thấy khó chịu, vì thế không miễn cưỡng nữa.
Bây giờ anh rất nghi ngờ người này, vì thế mấy lời nói của cậu, anh phải tìm ra chứng cứ cho bằng được. Anh đưa lưng về phía cậu, nhanh chóng tìm kiếm trong di động, kết quả trong danh bạ, hộp thư, hay lịch sử cuộc gọi đều không thấy tên của Trịnh Tiểu Viễn, điều này chứng tỏ từ đầu đến cuối Tiểu Nhạc không hề quen biết Trịnh Tiểu Viễn, vậy cái đống lộn xộn mà Trịnh Tiểu Viễn nói là ở đâu ra?
Cố Bách cất kĩ di động rồi quay đầu lại, con mèo cụp tai đang chơi đùa trong ngực người nào đó, ăn đồ ăn người nọ đút, vô cùng nghe lời. Cố Bách im lặng nhìn, thấy di động của mình kêu một tiếng nên mở ra xem, Diệp Thủy Xuyên hồi âm lại rất nhiều, đều là những thứ mà Trịnh Tiểu Viễn thích, Cố Bách không đọc kĩ, đọc đến câu “không thích chó mèo” liền tắt, anh nhìn chằm chằm người nào đó: “Hình như nó rất thích cậu.”
“Vậy sao, tôi rất có duyên với mèo.” Kì Nhạc sờ sờ đầu con trai, vui vẻ nói.
Ánh mắt Cố Bách trở nên phức tạp, người này căn bản không phải là Trịnh Tiểu Viễn trước kia, rốt cuộc cậu ta là ai? Anh nhíu mày, bắt đầu sắp xếp lại tất cả hình ảnh từ lúc gặp nhau đến giờ, sau đó chụp được một tin tức gần như hoang đường.
— Tôi nghe nói trong bệnh viện thường xuyên xảy ra trường hợp bệnh nhân vừa mở mắt liền phát hiện mình đã bị đổi cơ thể, chuyện này có thật không?
Cố Bách cảm thấy đầu óc trống rỗng, gần như sắp đứng không vững, anh chậm rãi ngồi xuống đối diện người nọ, không nói tiếng nào. Kì Nhạc đang nghịch tai mèo, ngẩng đầu lên thì giật mình: “Anh sao thế?”
Cố Bách đưa tay che mắt, không để cậu nhìn thấy sắc mặt của mình, nhỏ giọng nói: “Không có gì, gần đây tâm tình không được tốt cho lắm. . . . .”
“Sao vậy?” Kì Nhạc quan tâm bước qua, “Lại là vì chuyện kia?”
“Ừ.” Cố Bách cúi đầu trả lời, qua thật lâu mới buông tay ra, “Tôi đã đọc thư mà Tiểu Nhạc để lại, tại sao cậu ấy lại muốn tôi chăm sóc cậu?”
Kì Nhạc nháy mắt mấy cái: “. . . . Xin lỗi, tôi bị mất trí nhớ.”
Cố Bách cũng không để ý, tiếp tục nói: “Cậu ấy bảo tôi tìm người yêu cho mình, còn nói trên đời còn rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, đừng bó buộc bản thân vào một cành cây, tôi cảm thấy. . . . Hình như cậu ấy biết tôi thích cậu ấy, muốn bảo tôi đừng đau lòng mà hãy bắt đầu cuộc sống mới.”
Kì Nhạc lại nháy mắt mấy cái: “Vậy sao, vậy anh nghĩ thế nào?”
Cố Bách quan sát cậu một lúc rồi nhìn ra bên ngoài: “Tôi không biết.” Anh đứng dậy, “Tôi muốn đi uống vài ly, cậu đi không?”
Thấy bạn thân của mình u sầu như vậy, tất nhiên Kì Nhạc đồng ý đi theo, cậu thả con mèo xuống, đứng dậy đi với Cố Bách, ai ngờ con mèo cứ níu chặt ống quần cậu không buông. Kì Nhạc cúi xuống bế nó lên, kiên nhẫn trấn an nó, lúc này nó mới chịu yên.
Cố Bách im lặng nhìn cậu, thấy cậu bước lại đây mới cầm chìa khóa cùng cậu ra ngoài.
Hôm nay trong đầu Kì Nhạc chỉ nghĩ đến việc khung tranh che mất ngày tháng trên bức tranh, sau đó đến nơi này trộm tranh, vì thế lúc hai người đi ra ngoài thì trời đã tối, không khí có chút ẩm ướt, có vẻ như sắp đổ mưa. Hai người tới quán bar, tìm một góc khuất ngồi xuống, nơi này chính là cái gay bar mà Kì Nhạc từng đến, cậu im lặng ngồi trên sô pha, không biết có phải do ảo giác hay không, cậu cảm thấy có rất nhiều người đang nhìn sang bên này.
Cố Bách vờ như không thấy những ánh mắt xung quanh, kêu một đống rượu, thay phiên rót cho cả hai, sau khi uống cạn một ly, anh nói: “Tôi sẽ chăm sóc cậu theo lời Tiểu Nhạc, nếu cậu nhớ lại chuyện gì về cậu ấy thì cứ đến tìm tôi.” Anh dừng lại một lúc, thấp giọng nói, “Có người tâm sự về cậu ấy với tôi, tôi sẽ có cảm giác như cậu ấy còn ở bên cạnh. . .”
Kì Nhạc lập tức cảm thấy xót xa, cậu ở lại uống rượu với Cố Bách, “Tôi sẽ làm thế.”
Cố Bách gật gật đầu, rót đầy ly cho cậu, sau đó chăm chú nhìn ly của cậu, bảo đảm lúc nào ly của cậu cũng được rót đầy, một lúc sau Kì Nhạc bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, giọng nói dần dần trở nên mơ hồ: “Anh nói đi. . . . Rốt cuộc Kì Nhạc có gì tốt mà anh lại thích cậu ấy đến thế?”
“Cái gì cậu ấy cũng tốt hết. . . . .” Cố Bách âm thầm quan sát cậu, thấy cậu đã say liền kéo cậu ra ngoài. Bên ngoài chẳng biết đã đổ mưa khi nào, Cố Bách bước thật nhanh, vừa định dìu người lên xe thì đột nhiên ngẩn ra: “Sao cậu lại ở đây?”
Kì Nhạc mở to đôi mắt đầy sương mù của mình ra nhìn, nhất thời tỉnh táo lại đôi chút, người vừa xuất hiện không phải ai khác mà chính là Tiểu Dĩnh. Tiểu Dĩnh giơ ô lên che cho Cố Bách, khóe mắt đỏ hoe: “Dì nói cậu đã không về nhà suốt ba ngày, tớ đến nhà trọ tìm mà không thấy nên mới tới đây tìm cậu, cậu lại đi uống rượu sao?”
Cố Bách lùi về phía sau, kéo Kì Nhạc đến dưới ô: “Tớ không sao.”
“Cậu như vậy mà còn nói không sao?” Hiếm khi Tiểu Dĩnh mới tức giận như thế, “Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì? Cậu ấy đã chết, đã chết rồi cậu hiểu chưa? Cậu đừng hành hạ bản thân mình nữa có được không?!”
Kì Nhạc nghe mấy từ “đã chết”, thân thể theo bản năng run lên.
Cố Bách nhướng mày: “Câm miệng.”
“Tớ không câm!” Cả người Tiểu Dĩnh run rẩy, nước mắt trượt xuống hai má, cô cố gắng lau nó đi, “Theo tớ về nhà.”
“Không.”
“Cậu. . . . .” Tiểu Dĩnh tức giận ném ô xuống, định bước qua kéo Cố Bách đi.
Kì Nhạc chưa từng thấy Tiểu Dĩnh kích động như vậy, cậu bị Tiểu Dĩnh dọa đến choáng váng, lúc này thấy Tiểu Dĩnh tiến lại gần, cậu tưởng Tiểu Dĩnh sắp cho Nhị Quyển một cái tát, vì thế lập tức đứng che trước mặt anh: “Đừng, nếu muốn đánh thì đánh tôi đi. . . . .”
Dù sao cậu ấy ra nông nỗi này cũng vì mình, ăn một cái tát giùm cậu ấy cũng không có gì oan uổng.
Cố Bách nghe thấy rất rõ ràng, hô hấp ngừng lại, tính tình của người này thay đổi 180 độ, người này đến nghĩa trang bái tế, người này quen với Tiểu Nhạc, người này biết chìa khóa nhà trọ đặt ở đâu, người này và con mèo cụp tai ở nhà đặc biệt thân thiết. . . . Nếu như tin đồn ở bệnh viện là thật, nếu thật ra người này không hề mất trí nhớ. . . . .
— Tớ biết, là cậu đã trở về.
Tiểu Dĩnh dừng lại, khóe mắt càng lúc càng đỏ, Kì Nhạc hơi ngẩn ra, sau đó quay đầu sang nhìn, trái tim lập tức nhói đau. Cố Bách đứng ở đó, biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi, nhưng nước mắt đã bắt đầu chảy xuống, dần dần thấm đẫm cả khuôn mặt.
“Cậu. . . . .” Tiểu Dĩnh càng khóc dữ dội hơn, theo bản năng định chạy qua ôm đối phương.
Cố Bách lui về sau vài bước, mặc dù đang khóc nhưng bộ dáng không hề chật vật chút nào: “Cậu về đi, chuyện của tớ không cần cậu quan tâm.” Anh dừng một chút, “Cậu muốn quan tâm cũng không được.”
Tuy bình thường người này rất ôn hòa, nhưng đối với người mình không cần thì lại rất lạnh nhạt. . . . Rốt cuộc Tiểu Dĩnh chịu không nổi, quay đầu chạy đi.
Cố Bách chuyển tầm mắt về phía Kì Nhạc, thấp giọng hỏi: “Cậu khóc cái gì?”
Kì Nhạc há miệng, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Tôi cũng không biết. . . . Tôi khóc cái gì nữa. . .”
/76
|