Điều duy nhất Hạ Kha cảm thấy vui mừng chính là trong tình huống khẩn cấp này, anh chưa bịa lời nói dối quá hoàn mĩ mà dựa vào sự thật lúc trước. Nói cách khác, lý do thoái thác đó của anh nửa thật nửa giả, có nhà điều hành game thật song chi tiết cụ thể thực ra đều đã thảo luận gần hết rồi, cơ bản không cần Hình Vận chuẩn bị soạn hồ sơ này.
Giám đốc công ty đối phương phụ trách hạng mục này tên là Hà Ngộ, người quen cũ của anh, giúp đỡ diễn một vở kịch không có vấn đề gì, có điều hơi mất mặt.
Hạ Kha không có lựa chọn nào khác đành phải bất chấp khó khăn gọi người ta.
Đúng như dự đoán của anh, Hà Ngộ đồng ý ngay lập tức, nhưng bị mỉa mai là điều không thể tránh khỏi…
– Đãi ngộ của công ty ông tốt nhỉ, nhân viên muốn yêu đương mà cũng được ông chủ nhiệt tình giúp đỡ đề phòng lừa đảo! Có phải muốn sắp xếp đám cưới cho người ta luôn không? Còn thiếu người không? Tôi cũng muốn đến.
– Ông bị điếc hả? Tôi đã nói tình huống lần này đặc biệt rồi mà, nếu không nhúng tay vào vụ này thì Thẩm Thanh sẽ lật tung cả trời đấy!
– Chao ôi, sếp Hạ, thái độ, thái độ, chú ý thái độ, nhờ người giúp đỡ phải có thái độ đúng mực.
– Chỗ tôi có mấy chị em xinh đẹp, nếu ông không có quan tâm… – Hạ Kha xưa nay đều cảm thấy dụ dỗ luôn hiệu quả hơn cầu xin.
– Ấy chết, nói sớm chứ, hai ta ai so với ai chứ, chút chuyện nhỏ chỉ cần ông mở miệng, anh em đây quyết không chối từ!
– Ừ. – Mục đích đã đạt được, anh nói thẳng vào chuyện chính – Hẹn ở chỗ nào thuận tiện với ông?
– Hiện tôi phải đến khu nghỉ dưỡng tiếp sếp đánh gôn.
– …Lão Lưu nhà ông có bị bệnh không? Chơi gôn gì vào buổi thế này? Ông đi soi đèn pin cho lão à? – Hạ Kha kinh ngạc một hồi mới dám chắc mình không nghe nhầm.
– Ông đã quên trên đời này còn có loại gọi là hệ thống chiếu sáng sân golf à?
– Lắm tiền thế? – Đều là sếp như nhau, sao anh sống chán nản vậy nhỉ? Ngưởi ta mặc đẹp dưới ánh đèn sân gôn, còn mình tìm người diễn trò để lừa nhân viên!
– Tất nhiên không lắm tiền như thế rồi.
– … – Mẹ nó, dám trêu ông đây.
– Thì do trình độ của lão Lưu đấy, ban ngày đi đánh 18 lỗ sợ mất mặt nên chuyển sang buổi tối, tôi phụ trách dạy lão.
– Vậy rốt cuộc ông có giúp được không? Cô ấy đang chờ ông gửi địa chỉ đó, thời gian gấp gáp, ông cho một câu trả lời chắc chắn đi.
– Hẹn cô ấy đến khu nghỉ dưỡng là được rồi. Ông đừng lái xe, để tôi qua đón.
– Ông có ngốc không đấy? Lão Lưu còn chưa chơi đâu. – Anh ta cũng phải có sĩ diện, ít ra cũng phải có phong phạm ông chủ trước mặt một chủ của công ty đối tác.
– Ông mới ngốc ấy! Đã nói rồi mà, lão Lưu sợ mất mặt, ông chỉ cần đứng ở bên cạnh khua gậy mấy cái, cũng không cần ông mở miệng ông ta đã chủ động trở về phòng rồi. Đến lúc đó cô ấy cũng vừa lúc đến nơi. Chúng ta vừa đánh gôn vừa bàn chuyện, quá tuyệt vời.
– Được đấy, rất hợp lý. – Thế là quyết định hợp tác như vậy.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hạ Kha gửi ngay địa chỉ cụ thể của khu nghỉ dưỡng có sân gôn này cho Hình Vận.
Một lát sau Hà Ngộ đến, anh ta làm việc vẫn hiệu suất như trước.
Phải mất hơn một tiếng lái xe mới đến khu nghỉ dưỡng ấy, dĩ nhiên Hạ Kha không nhàm chán đến mức thật sự chạy đến chỗ lão Lưu vung gậy trêu đùa, vẫn nên cho người ta mặt mũi thì hơn.
Vì thế, anh giả vờ như tình cờ gặp và chào hỏi lão Lưu, chờ Hình Vận liên lạc lại cùng Hà Ngộ, sau đó đến quán để giết thời gian.
Đến tận 9 giờ, Hình Vận vẫn chưa gọi cho anh.
Quả thực chỗ này hơi khó tìm nhưng đâu đến mức lâu như vậy? Hai tiếng trước cô ấy nói đã xuất phát rồi.
Anh thử gọi điện thoại cho Hình Vận song không có ai nhận, có lẽ là để trong túi không nghe thấy tiếng chuông?
Hạ Kha cũng không từ bỏ, cách vài phút anh lại gọi.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần, cuối cùng đến lúc gần 10 giờ 30 phút, cô ấy mới nhận máy…
– Cô thật sự không cần dùng điện thoại nữa hả! Hơn sáu nghìn tệ có thể mua 1 dây chuyền rất đẹp để đeo lên cổ mà trang trí đấy, mua điện thoại di động để làm gì hả?! – Chẳng đợi Hình Vận mở miệng, Hạ Kha gào thét một trận vào trong điện thoại.
– Xin lỗi, xin lỗi sếp… Vừa nãy em không tiện nghe máy…
Nghe vậy, anh bỗng nhăn mặt, hỏi:
– Vậy giờ em đang ở đâu?
– À… – Cô úp úp mở mở – Em ở bên này có chút việc, không thể qua đấy kịp được, nếu không thì em đưa cho người khác sắp xếp lại rồi gửi vào hòm mail của sếp nhé?
Hạ Kha càng nhăn nhó mặt mày hơn.
– Em còn ở nhà của tên kia à?
– Đâu chứ!
– Vậy đang ở đâu? Vì sao không kịp qua đây?”
– …
– Hỏi em thì trả lời đi! – Anh gầm nhẹ, cảm xúc không kiểm soát được, thậm chí có thể tưởng tượng ra Hình Vận bên kia đã bị dọa.
Quả nhiên không phụ sự kì vọng, thành thật khai báo:
– Đồn… đồn công an.
Đáp án bất ngờ này khiến Hạ Kha sững sờ, một lúc sau anh mới hồi hồn, lo lắng hỏi:
– Xảy ra chuyện gì rồi? Bị cướp sao?
Đây là tình huống anh nghĩ có khả năng xảy ra nhất, thế mới phải đến đồn công an.
– Gần như vậy…
– Đồn công an nào? Anh đến đón em.
– Không cần không cần…
Giọng nam ở bên đang nói rất lớn lấn át cả lời khách sáo của cô:
– Chị ơi, nếu có bạn đến đón thì tốt quá rồi! Chõ này hẻo lánh lắm, cũng khó bắt taxi nữa, lỡ như gặp phải nguy hiểm gì thì làm sao? Mà không phải lần nào chị cũng gặp may mắn như hôm nay được, phải có ý thức tự bảo vệ mình…
Chủ nhân của giọng nói này chắc là cảnh sát.
Hiển nhiên cô không chịu được vị cảnh sát chỉ nói đâu đâu này, âm thầm nhượng bộ:
– Sếp, làm phiền anh rồi!
Hết chương 10
Giám đốc công ty đối phương phụ trách hạng mục này tên là Hà Ngộ, người quen cũ của anh, giúp đỡ diễn một vở kịch không có vấn đề gì, có điều hơi mất mặt.
Hạ Kha không có lựa chọn nào khác đành phải bất chấp khó khăn gọi người ta.
Đúng như dự đoán của anh, Hà Ngộ đồng ý ngay lập tức, nhưng bị mỉa mai là điều không thể tránh khỏi…
– Đãi ngộ của công ty ông tốt nhỉ, nhân viên muốn yêu đương mà cũng được ông chủ nhiệt tình giúp đỡ đề phòng lừa đảo! Có phải muốn sắp xếp đám cưới cho người ta luôn không? Còn thiếu người không? Tôi cũng muốn đến.
– Ông bị điếc hả? Tôi đã nói tình huống lần này đặc biệt rồi mà, nếu không nhúng tay vào vụ này thì Thẩm Thanh sẽ lật tung cả trời đấy!
– Chao ôi, sếp Hạ, thái độ, thái độ, chú ý thái độ, nhờ người giúp đỡ phải có thái độ đúng mực.
– Chỗ tôi có mấy chị em xinh đẹp, nếu ông không có quan tâm… – Hạ Kha xưa nay đều cảm thấy dụ dỗ luôn hiệu quả hơn cầu xin.
– Ấy chết, nói sớm chứ, hai ta ai so với ai chứ, chút chuyện nhỏ chỉ cần ông mở miệng, anh em đây quyết không chối từ!
– Ừ. – Mục đích đã đạt được, anh nói thẳng vào chuyện chính – Hẹn ở chỗ nào thuận tiện với ông?
– Hiện tôi phải đến khu nghỉ dưỡng tiếp sếp đánh gôn.
– …Lão Lưu nhà ông có bị bệnh không? Chơi gôn gì vào buổi thế này? Ông đi soi đèn pin cho lão à? – Hạ Kha kinh ngạc một hồi mới dám chắc mình không nghe nhầm.
– Ông đã quên trên đời này còn có loại gọi là hệ thống chiếu sáng sân golf à?
– Lắm tiền thế? – Đều là sếp như nhau, sao anh sống chán nản vậy nhỉ? Ngưởi ta mặc đẹp dưới ánh đèn sân gôn, còn mình tìm người diễn trò để lừa nhân viên!
– Tất nhiên không lắm tiền như thế rồi.
– … – Mẹ nó, dám trêu ông đây.
– Thì do trình độ của lão Lưu đấy, ban ngày đi đánh 18 lỗ sợ mất mặt nên chuyển sang buổi tối, tôi phụ trách dạy lão.
– Vậy rốt cuộc ông có giúp được không? Cô ấy đang chờ ông gửi địa chỉ đó, thời gian gấp gáp, ông cho một câu trả lời chắc chắn đi.
– Hẹn cô ấy đến khu nghỉ dưỡng là được rồi. Ông đừng lái xe, để tôi qua đón.
– Ông có ngốc không đấy? Lão Lưu còn chưa chơi đâu. – Anh ta cũng phải có sĩ diện, ít ra cũng phải có phong phạm ông chủ trước mặt một chủ của công ty đối tác.
– Ông mới ngốc ấy! Đã nói rồi mà, lão Lưu sợ mất mặt, ông chỉ cần đứng ở bên cạnh khua gậy mấy cái, cũng không cần ông mở miệng ông ta đã chủ động trở về phòng rồi. Đến lúc đó cô ấy cũng vừa lúc đến nơi. Chúng ta vừa đánh gôn vừa bàn chuyện, quá tuyệt vời.
– Được đấy, rất hợp lý. – Thế là quyết định hợp tác như vậy.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hạ Kha gửi ngay địa chỉ cụ thể của khu nghỉ dưỡng có sân gôn này cho Hình Vận.
Một lát sau Hà Ngộ đến, anh ta làm việc vẫn hiệu suất như trước.
Phải mất hơn một tiếng lái xe mới đến khu nghỉ dưỡng ấy, dĩ nhiên Hạ Kha không nhàm chán đến mức thật sự chạy đến chỗ lão Lưu vung gậy trêu đùa, vẫn nên cho người ta mặt mũi thì hơn.
Vì thế, anh giả vờ như tình cờ gặp và chào hỏi lão Lưu, chờ Hình Vận liên lạc lại cùng Hà Ngộ, sau đó đến quán để giết thời gian.
Đến tận 9 giờ, Hình Vận vẫn chưa gọi cho anh.
Quả thực chỗ này hơi khó tìm nhưng đâu đến mức lâu như vậy? Hai tiếng trước cô ấy nói đã xuất phát rồi.
Anh thử gọi điện thoại cho Hình Vận song không có ai nhận, có lẽ là để trong túi không nghe thấy tiếng chuông?
Hạ Kha cũng không từ bỏ, cách vài phút anh lại gọi.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy nhiều lần, cuối cùng đến lúc gần 10 giờ 30 phút, cô ấy mới nhận máy…
– Cô thật sự không cần dùng điện thoại nữa hả! Hơn sáu nghìn tệ có thể mua 1 dây chuyền rất đẹp để đeo lên cổ mà trang trí đấy, mua điện thoại di động để làm gì hả?! – Chẳng đợi Hình Vận mở miệng, Hạ Kha gào thét một trận vào trong điện thoại.
– Xin lỗi, xin lỗi sếp… Vừa nãy em không tiện nghe máy…
Nghe vậy, anh bỗng nhăn mặt, hỏi:
– Vậy giờ em đang ở đâu?
– À… – Cô úp úp mở mở – Em ở bên này có chút việc, không thể qua đấy kịp được, nếu không thì em đưa cho người khác sắp xếp lại rồi gửi vào hòm mail của sếp nhé?
Hạ Kha càng nhăn nhó mặt mày hơn.
– Em còn ở nhà của tên kia à?
– Đâu chứ!
– Vậy đang ở đâu? Vì sao không kịp qua đây?”
– …
– Hỏi em thì trả lời đi! – Anh gầm nhẹ, cảm xúc không kiểm soát được, thậm chí có thể tưởng tượng ra Hình Vận bên kia đã bị dọa.
Quả nhiên không phụ sự kì vọng, thành thật khai báo:
– Đồn… đồn công an.
Đáp án bất ngờ này khiến Hạ Kha sững sờ, một lúc sau anh mới hồi hồn, lo lắng hỏi:
– Xảy ra chuyện gì rồi? Bị cướp sao?
Đây là tình huống anh nghĩ có khả năng xảy ra nhất, thế mới phải đến đồn công an.
– Gần như vậy…
– Đồn công an nào? Anh đến đón em.
– Không cần không cần…
Giọng nam ở bên đang nói rất lớn lấn át cả lời khách sáo của cô:
– Chị ơi, nếu có bạn đến đón thì tốt quá rồi! Chõ này hẻo lánh lắm, cũng khó bắt taxi nữa, lỡ như gặp phải nguy hiểm gì thì làm sao? Mà không phải lần nào chị cũng gặp may mắn như hôm nay được, phải có ý thức tự bảo vệ mình…
Chủ nhân của giọng nói này chắc là cảnh sát.
Hiển nhiên cô không chịu được vị cảnh sát chỉ nói đâu đâu này, âm thầm nhượng bộ:
– Sếp, làm phiền anh rồi!
Hết chương 10
/15
|