May thay, anh sếp bụng dạ đen tối chơi đủ rồi.
Lúc Hình Vận tắm xong đi ra, anh đang thay đổi ga trải giường trong phòng ngủ chính, ý là cho cô ngủ trên giường và nói rằng sợ cô ngủ trên sô-pha sẽ chật.
=_= …Nhưng căn bản đó không phải vấn đề chỗ ngủ mà là tư thế ngủ? Cô vẫn rất tự tin với tư thế ngủ của mình.
Song cuối cùng cô không cưỡng lại nổi Hạ Kha bèn nhượng bộ.
Dù sao người ta đã thay ga giường rồi, mình cứ khăng khăng đòi ngủ sô-pha thì cũng không hay, lại còn mang tiếng phụ ý tốt của người ta.
Vả lại, sô-pha nhà anh ấy cũng to, anh ấy ngủ trên đó cũng không hẳn là chật. Vì vậy cô yên tâm trèo lên giường ngủ.
Thực tế, Hình Vận nhận ra hơi giường quen, bố cục nhà giống kiểu khách sạn, phòng khách bán mở chỉ có kệ TV ở chính giữa phòng ngủ làm vách ngăn, không cách âm nổi cũng không cần nhắc đến bị ngăn cản tầm nhìn. Cô còn đang lo lắng buổi tối không ngủ được, trằn trọc hay đi vệ sinh đêm sẽ đánh thức Hạ Kha.
Kết quả…
Có lẽ là do quá mệt mỏi, cũng có lẽ là do cốc sữa nóng ấy, mọi người đều nói uống sữa nóng buổi tối có thể giúp ngủ ngon hơn ư?
Nói chung, cô cảm thấy rất buồn ngủ, gần như chạm vào gối là thiếp đi ngay.
Mãi đến khi Hạ Kha đánh thức cô mới nhận ra trời đã sáng, ánh nắng ngoài cửa sổ hơi chói, với nắng đầu đông này có lẽ đã hơn 10 giờ sáng…
À, phải rồi, cô bị Hạ Kha kéo xuống giường đến cho tỉnh dậy.
– Gì vậy… – Hình Vận mơ mơ màng màng, mở đôi mắt lim dim buồn ngủ nheo mắt nhìn anh.
– Không có thời gian để giải thích đâu! – Anh mở cánh cửa tủ quần áo cố gắng đẩy cô vào – Cứ trốn trước đã.
Cô còn chưa hiểu gì đã bị anh đẩy vào trong tủ quần áo, ngay giây sau anh cũng chui vào.
Sao hai người phải trốn cùng nhau? Có chuyện gì?
– Động…động đất sao? – Đây là khả năng duy nhất mà Hình Vận có thể nghĩ đến. Nghe nói khi nghe rằng trận động đất có thể ẩn trong tủ quần áo.
– Đừng nói nữa! – Cánh tay anh đập vào vai Hình Vận kéo cô vào lòng sẵn tiện bịt miệng cô.
– ⊙.⊙… – Chẳng lẽ trốn bọn cho vay nặng lãi?!
Trước đây từng nghe nói công ty họ vận hành game nào đó thua lỗ một khoản lớn, tài chính công ty lao đao làm sếp phải tìm người đầu tư. Cứ tưởng anh ta sẽ tìm Giai Ốc rồi sẽ đồng ý giao quyền điều hành, song bây giờ nhìn lại… có vẻ như không phải loại đó thì cũng là đi vay nặng lãi!
Cái đó không nên động vào! Trước đây anh cô cũng từng lén đi vay nặng lãi khiến cả nhà bị vạ lây, cuối cùng cậu mợ đành phải bán nhà trả nợ cho con trai, chứ nếu không anh ấy chẳng thể gánh nổi với cái mạng của mình!
Mà hình như nhà này của Hạ Kha cũng là thuê, không biết tình hình nhà anh ta như thế nào, toàn bộ tiền có thể trả đã đầu tư vào công ty hết rồi thì bán nhà gán nợ cũng không được, bây giờ mới bị người ta mò đến tận cửa…
Không khéo một giây sau cửa tủ quần áo sẽ bị mở ra, một đám đàn ông hung hãn lao vào đâm đâm chém chém, liên lụy tới cả cô.
Nghĩ đến đây, cô vô thức liếm môi cố gắng giảm căng thẳng và kìm nén sự run rẩy.
Cái lưỡi mềm mại đột nhiên lướt qua lòng bàn tay Hạ Kha, cảm giác ngứa ngáy đột ngột ấy làm anh đứng hình, vội vội vàng vàng bỏ tay ra khỏi miệng cô khẽ hét:
– Gì thế hả?
Sau khi được hít thở không khí trong lòng, cô mới cuống quýt trả lời:
– Sếp thiếu tiền sao không nói? Sếp có thể mượn em mà, trong mấy năm qua em tiết kiệm được khá nhiều tiền, có thể cho sếp vay mà không tính lãi, sao lại đi vay nặng lãi?
– …Ai nói với em tôi đi vay nặng lãi? – Rốt cuộc từ nãy đến giờ trong đầu cô nàng này nghĩ toàn thứ quái quỷ gì vậy?
– Được rồi, đừng sĩ diện hão nữa, tưởng chúng ta đang trốn bọn cho vay nặng lãi?
– Điên thật mà!
– …
– Hay là sếp lại giấu em nhận cuộc sống riêng?
– Cuộc sống riêng không liên quan đến hoạt động kinh doanh của công ty.
– Em… – Loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân lại gần, Hạ Kha đột ngột dừng lại, nói nhỏ – Lát nữa tôi tính sổ với em! Cấm nói đấy!
Hình Vận vẫn cứ đinh ninh anh đang trốn bọn cho vay nặng lãi, vì tính mạng bản thân cô quyết định nghe lời.
Sự yên tĩnh đột ngột làm Hạ Kha cảm thấy hơi khó chịu, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Dù chỉ một tiếng động nhỏ cũng bị phóng đại ra rất lớn, ví dụ như tiếng thở gần như gang tấc của cô ấy…
Nhịp điệu dồn dập càng khiến đầu óc anh thêm hỗn loạn.
Cổ họng anh như thắt lại, thậm chí bắt đầu nhớ lại cảm giác ngứa ngáy khi cô sờ lòng bàn tay.
Hiện tại Hạ Kha biết mình rất tỉnh táo – Anh chẳng khác nào cầm thú!
Ấy thế mà có ý nghĩ ra tay với Hình Vận! Đây là Hình Vận! Một khi ra tay mối quan hệ giữa hai người sẽ bối rối vô cùng, đừng nói là bạn bè thậm chí đồng nghiệp cũng không có cơ hội!
Ngay lúc lý trí và ham muốn của anh đang đánh nhau…
– Sếp ơi… – Cô bất ngờ ngẩng đầu cất tiếng gọi khẽ.
– Hả? – Có thể nói cẩn thận không! Gọi anh bằng giọng điệu như tiếng thở hổn hển là có ý gì hả!
– Em không chịu được…
Hóa ra không chỉ mình anh đang miên man suy nghĩ? Không phải chỉ mình anh bị bản năng sinh học chi phối đến mức sắp cạn kiệt sức chịu đựng? Mặc dù suy nghĩ như thế khiến trái tim thanh thản hơn nhưng cũng đồng nghĩa anh đang phải đối mặt bài kiểm tra ngặt nghèo hơn, cần phải tạo thêm quyết tâm mới có thể ngăn chặn tình huống vượt ngoài tầm kiểm soát.
– Cố chịu đi! – Anh nghiến rắng, không chỉ là nói với Hình Vận mà còn tự nói với chính mình – Đó chỉ là ảo giác thôi, khoa học đã chứng minh con người trong không gian chật hẹp và môi trường căng thẳng dễ tiết ra một loại hoóc-môn cảm xúc tương tự như tình yêu, chỉ là tương tự thôi, nhưng không phải đâu! Nói chung, phải cố chịu đựng, kích động là ma quỷ! Sai một li đi một dặm đấy!
– Nhưng… nhưng mà… chân em đau quá…
Đau đến toát mồ hôi lạnh!!!
– Hả?
– Lúc vào đây bị sếp đè lên, giờ đau quá… Em sắp không chịu nổi nữa…
Khóc ngàn dòng sông.
Còn chưa dứt lời, cô không chịu nổi nữa bèn quờ quạng mò mẫm trong bóng tối cố gắng hất cái chân Hạ Kha đang đè lên mình ra.
Lúc Hình Vận tắm xong đi ra, anh đang thay đổi ga trải giường trong phòng ngủ chính, ý là cho cô ngủ trên giường và nói rằng sợ cô ngủ trên sô-pha sẽ chật.
=_= …Nhưng căn bản đó không phải vấn đề chỗ ngủ mà là tư thế ngủ? Cô vẫn rất tự tin với tư thế ngủ của mình.
Song cuối cùng cô không cưỡng lại nổi Hạ Kha bèn nhượng bộ.
Dù sao người ta đã thay ga giường rồi, mình cứ khăng khăng đòi ngủ sô-pha thì cũng không hay, lại còn mang tiếng phụ ý tốt của người ta.
Vả lại, sô-pha nhà anh ấy cũng to, anh ấy ngủ trên đó cũng không hẳn là chật. Vì vậy cô yên tâm trèo lên giường ngủ.
Thực tế, Hình Vận nhận ra hơi giường quen, bố cục nhà giống kiểu khách sạn, phòng khách bán mở chỉ có kệ TV ở chính giữa phòng ngủ làm vách ngăn, không cách âm nổi cũng không cần nhắc đến bị ngăn cản tầm nhìn. Cô còn đang lo lắng buổi tối không ngủ được, trằn trọc hay đi vệ sinh đêm sẽ đánh thức Hạ Kha.
Kết quả…
Có lẽ là do quá mệt mỏi, cũng có lẽ là do cốc sữa nóng ấy, mọi người đều nói uống sữa nóng buổi tối có thể giúp ngủ ngon hơn ư?
Nói chung, cô cảm thấy rất buồn ngủ, gần như chạm vào gối là thiếp đi ngay.
Mãi đến khi Hạ Kha đánh thức cô mới nhận ra trời đã sáng, ánh nắng ngoài cửa sổ hơi chói, với nắng đầu đông này có lẽ đã hơn 10 giờ sáng…
À, phải rồi, cô bị Hạ Kha kéo xuống giường đến cho tỉnh dậy.
– Gì vậy… – Hình Vận mơ mơ màng màng, mở đôi mắt lim dim buồn ngủ nheo mắt nhìn anh.
– Không có thời gian để giải thích đâu! – Anh mở cánh cửa tủ quần áo cố gắng đẩy cô vào – Cứ trốn trước đã.
Cô còn chưa hiểu gì đã bị anh đẩy vào trong tủ quần áo, ngay giây sau anh cũng chui vào.
Sao hai người phải trốn cùng nhau? Có chuyện gì?
– Động…động đất sao? – Đây là khả năng duy nhất mà Hình Vận có thể nghĩ đến. Nghe nói khi nghe rằng trận động đất có thể ẩn trong tủ quần áo.
– Đừng nói nữa! – Cánh tay anh đập vào vai Hình Vận kéo cô vào lòng sẵn tiện bịt miệng cô.
– ⊙.⊙… – Chẳng lẽ trốn bọn cho vay nặng lãi?!
Trước đây từng nghe nói công ty họ vận hành game nào đó thua lỗ một khoản lớn, tài chính công ty lao đao làm sếp phải tìm người đầu tư. Cứ tưởng anh ta sẽ tìm Giai Ốc rồi sẽ đồng ý giao quyền điều hành, song bây giờ nhìn lại… có vẻ như không phải loại đó thì cũng là đi vay nặng lãi!
Cái đó không nên động vào! Trước đây anh cô cũng từng lén đi vay nặng lãi khiến cả nhà bị vạ lây, cuối cùng cậu mợ đành phải bán nhà trả nợ cho con trai, chứ nếu không anh ấy chẳng thể gánh nổi với cái mạng của mình!
Mà hình như nhà này của Hạ Kha cũng là thuê, không biết tình hình nhà anh ta như thế nào, toàn bộ tiền có thể trả đã đầu tư vào công ty hết rồi thì bán nhà gán nợ cũng không được, bây giờ mới bị người ta mò đến tận cửa…
Không khéo một giây sau cửa tủ quần áo sẽ bị mở ra, một đám đàn ông hung hãn lao vào đâm đâm chém chém, liên lụy tới cả cô.
Nghĩ đến đây, cô vô thức liếm môi cố gắng giảm căng thẳng và kìm nén sự run rẩy.
Cái lưỡi mềm mại đột nhiên lướt qua lòng bàn tay Hạ Kha, cảm giác ngứa ngáy đột ngột ấy làm anh đứng hình, vội vội vàng vàng bỏ tay ra khỏi miệng cô khẽ hét:
– Gì thế hả?
Sau khi được hít thở không khí trong lòng, cô mới cuống quýt trả lời:
– Sếp thiếu tiền sao không nói? Sếp có thể mượn em mà, trong mấy năm qua em tiết kiệm được khá nhiều tiền, có thể cho sếp vay mà không tính lãi, sao lại đi vay nặng lãi?
– …Ai nói với em tôi đi vay nặng lãi? – Rốt cuộc từ nãy đến giờ trong đầu cô nàng này nghĩ toàn thứ quái quỷ gì vậy?
– Được rồi, đừng sĩ diện hão nữa, tưởng chúng ta đang trốn bọn cho vay nặng lãi?
– Điên thật mà!
– …
– Hay là sếp lại giấu em nhận cuộc sống riêng?
– Cuộc sống riêng không liên quan đến hoạt động kinh doanh của công ty.
– Em… – Loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân lại gần, Hạ Kha đột ngột dừng lại, nói nhỏ – Lát nữa tôi tính sổ với em! Cấm nói đấy!
Hình Vận vẫn cứ đinh ninh anh đang trốn bọn cho vay nặng lãi, vì tính mạng bản thân cô quyết định nghe lời.
Sự yên tĩnh đột ngột làm Hạ Kha cảm thấy hơi khó chịu, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Dù chỉ một tiếng động nhỏ cũng bị phóng đại ra rất lớn, ví dụ như tiếng thở gần như gang tấc của cô ấy…
Nhịp điệu dồn dập càng khiến đầu óc anh thêm hỗn loạn.
Cổ họng anh như thắt lại, thậm chí bắt đầu nhớ lại cảm giác ngứa ngáy khi cô sờ lòng bàn tay.
Hiện tại Hạ Kha biết mình rất tỉnh táo – Anh chẳng khác nào cầm thú!
Ấy thế mà có ý nghĩ ra tay với Hình Vận! Đây là Hình Vận! Một khi ra tay mối quan hệ giữa hai người sẽ bối rối vô cùng, đừng nói là bạn bè thậm chí đồng nghiệp cũng không có cơ hội!
Ngay lúc lý trí và ham muốn của anh đang đánh nhau…
– Sếp ơi… – Cô bất ngờ ngẩng đầu cất tiếng gọi khẽ.
– Hả? – Có thể nói cẩn thận không! Gọi anh bằng giọng điệu như tiếng thở hổn hển là có ý gì hả!
– Em không chịu được…
Hóa ra không chỉ mình anh đang miên man suy nghĩ? Không phải chỉ mình anh bị bản năng sinh học chi phối đến mức sắp cạn kiệt sức chịu đựng? Mặc dù suy nghĩ như thế khiến trái tim thanh thản hơn nhưng cũng đồng nghĩa anh đang phải đối mặt bài kiểm tra ngặt nghèo hơn, cần phải tạo thêm quyết tâm mới có thể ngăn chặn tình huống vượt ngoài tầm kiểm soát.
– Cố chịu đi! – Anh nghiến rắng, không chỉ là nói với Hình Vận mà còn tự nói với chính mình – Đó chỉ là ảo giác thôi, khoa học đã chứng minh con người trong không gian chật hẹp và môi trường căng thẳng dễ tiết ra một loại hoóc-môn cảm xúc tương tự như tình yêu, chỉ là tương tự thôi, nhưng không phải đâu! Nói chung, phải cố chịu đựng, kích động là ma quỷ! Sai một li đi một dặm đấy!
– Nhưng… nhưng mà… chân em đau quá…
Đau đến toát mồ hôi lạnh!!!
– Hả?
– Lúc vào đây bị sếp đè lên, giờ đau quá… Em sắp không chịu nổi nữa…
Khóc ngàn dòng sông.
Còn chưa dứt lời, cô không chịu nổi nữa bèn quờ quạng mò mẫm trong bóng tối cố gắng hất cái chân Hạ Kha đang đè lên mình ra.
/15
|