"Hành khánh trên chuyến bay CZ6876 xin lưu ý, có một vị khách đột nhiên lên cơn đau tim, ai là nhân viên y tế hoặc có kinh nghiệm cấp cứu xin hãy mau chóng liên hệ với bên phi hành đoàn càng sớm càng tốt."
Chuyến bay này bay từ Mỹ đến thành phố An vào buổi sáng, hiện tại cách thành phố An cũng không quá xa, vốn tưởng rằng có thể an toàn hạ cánh, không nghĩ tới đột nhiên xảy ra tình huống khẩn cấp.
Chuyện liên quan đến mạng người, chỉ có thể gọi loa tìm kiếm bác sĩ, để mọi chuyện không quá tồi tệ trước khi đưa đến bệnh viện.
Bác gái Trương ở khoang phổ thông toàn thân đổ mồ hôi lạnh, một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể liên tục thở gấp.
Cô ấy bị hội chứng tiền kích thích (1), giờ phút này tim đập rất nhanh, vô cùng khó chịu.
Cơ trưởng đứng sang một bên với tiếp viên trưởng, cùng người của phi hành đoàn.
Đối với loại tình huống này hiển nhiên có chút bó tay không biện pháp.
Ngay cả khi trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng chuyện liên quan đến tính mạng con người, cũng không dám tùy ý phán đoán dùng thuốc hoặc là áp dụng các cách khác theo ý muốn.
Cơ trưởng trầm tư vài giây mới nói, "Nếu không có nhân viên y tế, hãy chuẩn bị cấp cứu khẩn cấp."
Tiền kích thích nhẹ thì sẽ không có triệu chứng gì, nhưng khi trong trường hợp nghiêm trọng thì tim đập nhanh, phát sinh cơn sốc, suy tim thậm chí là bỗng nhiên tử vong, không ai có thể vỗ ngực bảo đảm chính mình có thể gánh vác hậu quả của một sinh mệnh.
Lúc này ở khoang hạng nhất, bốn phía rất an tĩnh, có người nhắm mắt nghỉ ngơi, có người ở cúi đầu xem báo.
Dường như không khí đều nhiễm một hương vị ngọt ngào, Thịnh Hoan ngồi ở trên ghế cúi đầu xem báo chí, nhìn vào nội dung trên tờ báo, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.
Nghe được thông báo vừa rồi, vẻ mặt cô liền trở nên ngưng trọng, lập tức buông tờ báo trong tay, đứng lên đi về phía tiếp viên gần đó, thấp giọng giải thích, "Tôi là bác sĩ, hy vọng có thể giúp đỡ, mang tôi đến xem tình huống của bệnh nhân một chút được không?"
Tiếp viên không thể làm chủ được chuyện này, cô ấy không biết chi tiết gì về Thịnh Hoan, nhưng thân phận bác sĩ của cô đối bọn họ mà nói chính là đưa than nóng giữa trời tuyết lạnh giá.
Suy xét vài giây, cô ấy liền dẫn Thịnh Hoan đi đến khoang phổ thông.
Tuy nói là tình huống nguy cấp, nhưng nhìn Thịnh Hoan tuổi còn trẻ, không giống như bác sĩ có kinh nghiệm công tác, cơ trưởng hiển nhiên không dám đem tính mạng hành khánh giao phó cho cô.
Thịnh Hoan không bỏ qua những nghi ngờ cùng không tin tưởng trên mặt bọn họ, hơi hạ mi mắt, nói, "Tôi tốt nghiệp đại học y khoa Stanford, lấy thành tích cao nhất toàn khoa trực tiếp đến Mayo Clinic làm việc, đã có hai năm kinh nghiệm công tác, hôm nay vừa mới về nước."
Đại học y khoa Stanford là ngôi trường nổi danh nhất Bờ Tây nước Mỹ, đứng đầu ở Mỹ về học thuật cũng như là trường y khoa đứng đầu thế giới.
Trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học và giảng dạy cũng là một trong những vị trí hàng đầu.
Mà Mayo Clinic, chính là bệnh viện hạng nhất nước Mỹ, bên cạnh đó các chuyên khoa trong bệnh viện đều đứng ở vị trí số một số hai Hoa Kỳ.
Năng lực cùng kinh nghiệm công tác của cô là không thể nghi ngờ.
Thịnh Hoan cúi người xem kỹ tình trạng bệnh nhân, tình huống không tính là quá nghiêm trọng, cô thấp giọng dò hỏi, "Không mang theo Lidocaine hay Verapamil sao?"
Trước đó bác gái Trương vẫn còn có chút nghi ngờ, nhưng khi nghe được Thịnh Hoan nói ra tên các loại thuốc, trong lòng cô ấy liền bình tĩnh trở lại, "Bởi vì gần đây cơ thể không khó chịu, liền bỏ bê, không có mang theo thuốc khẩn cấp."
Thịnh Hoan lấy ra một loại thuốc trị bệnh tim từ trong túi, nhẹ nói, "Tuy loại thuốc này không đúng bệnh, nhưng có thể giảm bớt triệu chứng của cô."
Bác gái Trương chần chờ một chút, nhận lấy thuốc từ trong tay Thịnh Hoan
"Nghỉ ngơi một lát đi, nếu chỗ nào không thoải mái thì nói với tôi." Cô nói xong, ngẩng đầu nhìn thoáng qua môi trường trong khoang phổ thông, ghế ngồi trong khoang nhỏ, lại sắp xếp quá chặt chẽ, không thể bảo đảm luồng không khí lưu thông, cô hơi nhíu nhíu mày mở miệng, "Sự lưu thông không khí nơi này không có lợi cho sự hồi phục của cô, nếu không ngại, tôi đổi vị trí với cô."
Chờ tiếp viên đỡ Trương nữ sĩ đến khoang hạng nhất, lại thấy sắc mặc của bác gái Trương sau khi uống thuốc xong có chút hồi phục, nhân viên phi hành đoàn mới thở một hơi dài nhẹ nhõm.
"Bác sĩ, xin hỏi cô tên là gì, là người thành phố An sao? Có tiện nói địa chỉ không? Tôi muốn cảm ơn cô thật tốt." bác gái Trương nói, nhìn Thịnh Hoan tràn đầy cảm kích.
Thịnh Hoan mỉm cười, khuôn mặt xinh đẹp nhiễm lên một tầng dịu dàng, cô không nói ra tên của mình, chỉ trả lời, "Không cần, đây là chức trách của tôi, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì."
Đối với người xa lạ luôn là như thế, chuyện nhỏ nhặt vậy đấy cũng sẽ được phóng đại không cần lý do, do đó cảm động đến rơi nước mắt.
Cô chẳng qua chỉ là đúng lúc gặp được, cũng đúng lúc trợ giúp mà thôi, nào đáng giá được biết ơn đến vậy.
Thịnh Hoan ngồi xuống chỗ ngồi, lại cầm lấy tờ báo phía trước lên xem, ánh mắt lướt đến ảnh chụp trên báo lạnh đi vài phần.
Tờ báo này là có người nặc danh gửi từ Trung Quốc đến cho cô hai ngày trước, cô vốn tưởng rằng sẽ là một món đồ gì đó, ai biết được nó lại là một tờ báo.
Người biết mối quan hệ của bọn cô đã ít càng thêm ít, huống chi, còn biết rất rõ địa chỉ của cô ở nước Mỹ.
Chỉ có thể tự hỏi liệu có ai đó đang âm thầm nhìn chằm chằm bọn cô trong bóng tối hay không.
Mà người đó muốn làm gì khi gửi cho cô tờ báo này?
Mấy ngày hôm trước, trên tờ báo giải trí, dòng tiêu đề được ghi rõ đập thẳng vào mắt cô, "Tổng tài Lục Cận Ngôn của công ty giải trí MK cùng Thời Dao tình cảm mãnh liệt trong 24h, hư hư thực thực ở biệt thự phong lưu một đêm, tình yêu bị đưa ra ánh sáng", ảnh chụp rõ ràng là chụp lén, tên đàn ông ôm lấy người phụ nữ yêu kiều tinh tế, cùng đi vào cổng lớn biệt thự, chỉ là bóng dáng mơ hồ, nhưng lại chọc cho người ta hoang mang.
Đêm tối mông lung, trai đơn gái chiếc, củi khô bốc lửa cũng là chuyện bình thường.
Đáng tiếc, cô đã trở lại, mọi thứ đều phải được dừng lại.
------Truyện-chỉ-đăng-duy-nhất-trê[email protected]_yinandyang----
Sau khi máy bay hạ cánh, nhìn xe cứu thương chở bệnh nhân rời đi, Thịnh Hoan mới đi ra khỏi sân bay, nhìn mặt trời nắng gắt, cô nhíu nhíu mày, lấy ra di động.
Ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ ấn ấn trên màn hình, gõ nhẹ một dãy số, hơi chần chờ vài giây, sau đó ấn nút gọi.
Sau một tràng tiếng bíp bíp, rốt cuộc một giọng nữ vang lên, "Xin chào, số điện thoại này tạm thời không nhấc máy."
Thịnh Hoan hét lên, thẳng tay cúp điện thoại, giơ tay ngăn một chiếc xe taxi, báo tài xế địa chỉ mà cô chỉ nhớ mang máng, hơi nhấp môi dựa ra sau ghế.
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ nhanh chóng rút lui, tiếng gió thổi qua tai cô, đem mái tóc được chăm sóc tỉ mỉ của Thịnh Hoan làm rối tung, cô cũng không duỗi tay sửa sang lại, chỉ là nhìn chằm chằm đường phố chạy qua phát ngốc.
Là một thành phố phát triển hạng nhất cả nước, mấy năm nay thành phố An thay đổi không tính là quá lớn, vẫn như trước đây, cũng không biết là do sự rụt rè từ trong thâm tâm hay là do nguyên nhân gì khác, Thịnh Hoan cảm thấy có chút xa lạ.
Ban đầu cô không tính trở về sớm như vậy, mấy năm nay ở nước Mỹ, ngoại trừ luôn liên lạc với cha, cô dường như đã quên hết mọi thứ ở ở đây.
Nếu không phải vì tờ báo kia, cô gần như đã quên mất người kia.
Chiếc taxi dần dần hòa nhịp vào dòng xe cộ trong thành phố, thời điểm đi qua khu trung tâm thương mại, cô lơ đãng nhìn về phía trước, liền thấy tấm biển quảng cáo thật lớn được treo trên tòa nhà.
Nữ người mẫu quyến rũ Thời Dao, mặc chiếc váy cúp ngực màu đen, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp tinh xảo, trên cổ trắng nõn đeo chiếc dây chuyền ngọc trai, năm ngón tay đưa ra phía trước, trên tay mang chiếc nhẫn trân châu lóng lánh, nhẫn trân châu phối cùng dây chuyền ngọc trai, đen trắng đối lập mãnh liệt, khiến cho người khác không khỏi nhìn thêm vài lần.
Cô ở nước ngoài cũng có biết một chút, công ty châu báu lớn nhất thế giới ký hợp đồng với nữ minh tinh Thời Dao không lâu trước đây, vì là người phát ngôn duy nhất của Châu Á, quảng cáo rất nhanh đã được tung ra.
Tốc độ cũng quá mau, chỉ là không biết có phải do ý tứ của công ty hay là do Thời Dao muốn hay không.
Chiếc xe taxi dừng ở trước lối vào khu biệt thự East Lake, một khu vực nổi tiếng và giàu có.
Mặc dù khu biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố, nhưng bởi vì xung quanh yên tĩnh, trang thiết bị hoàn chỉnh, đây là lựa chọn hàng đầu của những đại gia giàu có, giá đất còn cao hơn so với khu vực nội thành.
Thịnh Hoan trả tiền xuống xe, xách theo vali dọc theo con đường đi vào, sau đó chầm chậm dừng lại ở trước cổng một căn biệt thự.
Biệt thự màu trắng ngà được điểm xuýt bằng hoa lá và cây cỏ, rõ ràng là phong cách kiến trúc châu Âu.
Các cửa sổ sát đất đóng chặt, chỉ có rèm cửa trên cửa sổ tầng hai bị gió thổi táng loạn.
Thịnh Hoan cúi đầu, chạm vào khóa mật mã, hơi suy nghĩ một chút, mới duỗi tay ấn vài con số.
Ngay lúc mật mã thành công, Thịnh Hoan liền ngây ra một lúc, vẻ mặt có chút phức tạp, cô nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, nhấc chân đi vào.
Biệt thự to như vậy, đồ vật trong nhà lại lạnh nhưng băng, không có một tia hơi người.
Thịnh Hoan đóng cửa lại, cởi giày ra, không có một chút ngập ngừng, trực tiếp đi lên lầu hai.
Cô lấy quần áo dơ từ trong vali ra, đi vào phòng tắm.
Thời điểm lau khô cả người đi ra, cô bọc khăn tắm đi đến trước tủ quần áo, bàn tay trắng nõn lướt qua hàng áo sơ mi cắt may thủ công, cuối cùng chọn một chiếc áo sơ mi trắng để mặc.
Lục Cận Ngôn vừa mở cửa nhà ra, đầu tiên là nhìn thấy một đôi giày thể thao nữ, sau đó nhìn thấy chiếc TV đã lâu chưa mở đang phát tin truyền hình, trên màn hình hiện lên mấy khuôn mặt xinh đẹp tươi sáng, nhưng phòng khách lại là trống rỗng, ngoại trừ tiếng của TV truyền ra, không còn bất cứ một âm thanh nào nữa.
Nhớ lại cuộc gọi nhỡ vào buổi trưa kia, khuôn mặt điển trai dưới cặp kính liền trở nên lạnh lẽo, gần như không một chút do dự, nhanh chóng bước lên cầu thang.
Chỉ là vừa đến bước ngoặt cầu thang, đã nghe được tiếng bước chân dần dần lại gần, từ từ tiến đến.
Như là đang ở bên tai, chậm rãi, gõ vào trong lòng anh, tạo nên một làn sóng mạnh mẽ.
Thịnh Hoan nhìn người đàn ông đứng dưới, nhếch môi cười cười, khuôn mặt tinh xảo kiều diễm động lòng người, có chút ngạo nghễ lười biếng vô cớ.
Một giọng điệu lười nhác pha thêm phần mỉa mai, "Yo, đã trở về?"
Người đàn ông vẫn như cũ đứng nguyên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn cô, không nhúc nhích, phảng phất như đang rất chuyên chú cùng nghiêm túc.
Bởi vì vừa tắm xong, khuôn mặt không trang điểm vẫn có chút ửng hồng do hơi nước, làn da trắng nõn gần như trong suốt.
Ở Mỹ mấy năm, cô cũng không bị phơi đen, chỉ có sợi tóc là rối tung thôi, toàn thân trên dưới từ đầu tới đuôi, không có chỗ nào mà không lộ ra sự bảo dưỡng tinh tế tỉ mỉ, thậm chí giờ phút này đang nhấp môi, cũng thật xinh đẹp.
Tuổi còn trẻ, khí chất đoan trang ưu nhã, chính là một loại hương vị câu người như có như không.
Thịnh Hoan từng bước đi xuống cầu thang, là một loại tư thái không nhanh không chậm, không đủ lực để góc áo màu trắng lay động theo chuyển động, bắp đùi trắng nõn như ẩn như hiện, cô dừng chân ở trước mặt Lục Cận Ngôn, cách khoảng hai ba bậc thang.
Cô hơi hơi khom lưng, chậm rãi tiến đến trước mặt anh, vẻ mặt có chút trào phúng, với thái độ lạnh lùng cùng khinh thường, "Không nhận điện thoại tôi, còn tưởng rằng đang say trong hương thơm ôn nhu rồi đấy, vậy mà còn biết trở về sao?"
Dưới mắt kính đã che đậy một phần vẻ lạnh lùng ban đầu, lại nhiều thêm một chút dịu dàng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một chút hơi thở âm trầm cùng hững hờ quanh người Lục Cận Ngôn.
Nói xong, Thịnh Hoan cũng không nhìn anh, nhấc chân đi xuống mấy bậc cầu thang, cô phải đi qua anh để bước xuống lầu dưới.
Thời điểm vừa thoáng qua vai anh, bàn tay đang buông thõng kia đột nhiên giơ lên chế trụ tay cô, sức lực rất lớn, như thể không kiểm soát được, muốn đem tay cô bẻ gãy.
Thịnh Hoan muốn ném tay anh ra, nhưng sức lực trên tay lại dần dần gia tăng, cô ngửa đầu đối mặt với khuôn mặt gian ác nham hiểm kia.
Ngay sau đó thanh âm của anh dừng ở bên tai cô, có chút nghiến răng nghiến lợi: "Vì sao lại đột nhiên trở về?"
(1): Hội chứng WPW (tên viết tắt của từ tiếng Anh: Wolff-Parkinson-White), còn được gọi là hội chứng tiền kích thích, là một hội chứng đặc trưng bởi những cơn loạn nhịp tim do rối loạn dẫn truyền có tính chất bẩm sinh.
Bình thường, quả tim đập theo nhịp được tạo ra do các xung động điện thế phát ra từ nút xoang (gần tĩnh mạch chủ trên).
Các xung động này đi theo hướng xuống dưới, ra trước, từ phải sang trái, từ tâm nhĩ (phía trên) qua nút nhĩ thất, xuống tâm thất (phía dưới) để kích thích cơ tim co bóp.
Trong hội chứng WPW, xung động không đi theo con đường chính mà "đi tắt" qua con đường phụ, vì vậy các xung động này có thể kích thích quả tim đập theo nhịp bất thường gây nên những cơn loạn nhịp tim.
Hết chương 1.
/38
|