Edit: Nặc
Beta: Yin
- -----
Đôi mắt Lục Cận Ngôn sâu thẳm, anh cúi đầu nhìn chằm chằm những ngón tay trắng như ngọc trong tay mình, ánh mắt lại tối sầm.
Giây tiếp theo, trước khi Thịnh Hoan kịp phản ứng, một bàn tay to đã nắm lấy eo cô, nhấc cả người cô lên bồn rửa.
Thịnh Hoan ngước mắt định nhìn Lục Cận Ngôn, khuôn mặt cô đã bị người trước mắt dùng tay chế ngự, sau đó, một nụ hôn nóng bỏng lập tức rơi xuống.
Tất cả thanh âm sắp thốt ra đều bị anh chặn lại hoàn toàn, hơi thở nóng bỏng của anh vây quanh cô.
Thịnh Hoan chìm đắm trong hơi thở Lục Cận Ngôn, như con vịt nhỏ bé giữa biển sâu, mọi sự va chạm cũng có thể làm cô khó thở.
Thịnh Hoan bị Lục Cận Ngôn nhìn đến cơ thể mềm nhũn, gần như tuột khỏi bồn rửa, thế nhưng bàn tay Lục Cận Ngôn đã nắm chặt eo cô, giam cô lại với lực đạo đáng kinh ngạc.
Vài giây sau, anh dùng lực khép hai chân Thịnh Hoan lại, buông cô xuống để cả người cô đều dựa vào anh, dùng tay nâng mặt cô lên.
Nắm lấy bàn tay cô đang chống trên bồn rửa, mười ngón đan vào nhau, anh càng tùy ý hôn cô.
Mãi đến khi Thịnh Hoan thật sự sắp không thể thở nổi, Lục Cận Ngôn mới buông cô ra, đôi môi mỏng trằn trọc dời lên vành tai phiếm hồng của cô, khẽ cắn: "Vì sao lại hôn tôi, hả?" đôi môi nóng mỏng thổi qua, thanh âm cuối cùng hơi tăng lên, mang theo sự mê hoặc không thể giải thích.
Thịnh Hoan thở hổn hển, tự bình phục nhịp tim của mình, ánh mắt không còn thẳng thắn mà có chút bối rối, nhưng cô vẫn biết tình cảnh trước mắt và chuyện gì vừa mới xảy ra, cũng biết mình phải nói gì, vì vậy cô mở miệng hỏi ngược lại: "Vậy còn anh, vì sao lại hôn tôi?"
Lục Cận Ngôn xoa xoa mái tóc mềm mượt của cô, trái tim anh dậy sóng.
Anh khẽ cười: "Cô hôn tôi, nếu như tôi không hôn lại thì có phải là tôi bị lỗ rồi không?"
Thịnh Hoan cắn môi, cô thế nhưng không thể tìm được bất kì lý do nào để phản bác anh.
Lục Cận Ngôn là thương nhân, luôn coi trọng lợi ích nhất, vì vậy lời anh nói vô cùng phù hợp với suy nghĩ trong kinh doanh.
Nhưng trực giác cho biết thật ra anh không phải thật sự vì lý do đó mà hôn cô, có điều cô lại không có dũng khí nói ra.
Trước đây khi chưa thích Lục Cận Ngôn, mọi thứ với cô đều bình thường.
Nhưng sau khi thích rồi, cô luôn sợ anh sẽ coi thường mình, cười nhạo và khinh bỉ mình.
Thịnh Hoan duỗi tay chống trước ngực Lục Cận Ngôn nhưng không cần tốn sức, anh đã tự động lùi ra.
Cám giác áp bách dần biến mất, Thịnh Hoan nhảy xuống khỏi bồn rửa tay, phớt lời anh.
Lục Cận Ngôn cúi xuống bồn rửa, dùng nước dội vào mặt mình, những suy nghĩ hỗn độn từ từ hiện ra rõ ràng.
Anh nhìn thẳng vào mặt mình trong gương, chợt nhận ra đôi mắt ấy quá sâu và khó hiểu.
Có chút hoảng hốt, anh nhanh chóng dời mắt.
Thịnh Hoan lấy khăn giấy từ túi xách lau tay rồi ném vào thùng rác.
Hành động này chính là để tỏ ra mình rất bình thường, vì cô sợ Lục Cận Ngôn phát hiện mình đang xấu hổ.
Sau đó, cô liếc nhìn anh một cái, hơi hếch cằm lên kiêu ngạo: "Đi thôi."
Khi cô đi ngang qua, không khí dường như nhuốm một mùi hương thanh nhã.
Đôi mắt Lục Cận Ngôn tối sầm lại, anh đưa tay chạm vào môi mình, tựa hồ có thể cảm nhận được tàn dư của sự mềm mại.
Thấy Thịnh Hoan đã đi đến chỗ rẽ hành lang, anh không do dự nhấc gót tiến theo.
Đi qua nơi xảy ra sự việc ban nãy, Thịnh Hoan nhìn vào sàn nhà đã được dì lao công dọn dẹp sạch sẽ, bước chân cô khẽ dừng lại, cảm thấy hơi chán nản.
Lục Cận Ngôn dường như nhận ra những thay đổi trong cảm xúc Thịnh Hoan, anh không muốn cô ở lại đây lâu hơn nữa nên đẩy đẩy lưng cô về hướng thang máy.
Không có sự đụng chạm đáng kể nào, anh cũng không ôm cô mà chỉ đẩy, động tác rất nhẹ, thế nhưng lại có một cảm giác thân mật khó tả.
Thang máy không đông đúc như thường lệ, nhưng vẫn trong thời gian làm việc nên có khá nhiều người, chỉ còn dư lại một khoảng trống nhỏ.
Thịnh Hoan nép mình trong góc, nhìn bóng dáng cao lớn đang che chắn trước mặt mình, bỗng cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Mặc dù Lục Cận Ngôn lạnh lùng nhưng nhất cử nhất động của anh luôn thể hiện sự chu đáo và lịch thiệp đúng chỗ.
Huống chi anh còn có điểm cộng từ địa vị và ngoại hình, thật sự, muốn không động tâm là một việc không hề dễ dàng.
Thang máy dừng lại, vài người đi ra và một nhóm người khác bước vào.
Ngay khi Thịnh Hoan ló đầu ra từ phía sau lưng Lục Cận Ngôn, cô lập tức bắt gặp một đôi mắt quen thuộc.
Giang Dịch hơi ngạc nhiên khi gặp Thịnh Hoan.
Tin tức trong bệnh viện lan truyền rất anh, Giang Dịch đương nhiên cũng nghe về sự việc đã xảy ra ở khoa phụ sản.
Đó lại là nơi làm việc của Thịnh Hoan, vì vậy anh không nhịn được mà mở miệng hỏi: "Tôi đã nghe nói sự việc xảy ra ở bộ phận của cô, cô có sao không?"
Thịnh Hoan mỉm cười với anh ta, có phần miễn cưỡng: "Ừ."
Có lẽ đều là ảnh hưởng tâm lý từ thiên tính làm mẹ của phụ nữ nên sự việc đó tuy không xảy ra với cô mà xảy ra với người ở bên cạnh cô, lại vì gần gũi lâu ngày, bản thân cô cũng sinh ra sự khó chịu như đang đồng cảm.
Ngay khi lời nói vừa rơi xuống, Thịnh Hoan liền cảm thấy bên thắt lưng mình bị đẩy.
Quần áo vào mùa hè mỏng manh nên cô cảm nhận được nhiệt độ ấm áp sát sau lưng mình, cả người cô gọn trong lồng ngực rắn chắc của Lục Cận Ngôn.
Thịnh Hoan vừa ngước mắt lên đã thấy quai hàm căng chặt của Lục Cận Ngôn cùng với những đường nét trên gương mặt anh.
Nương theo động tác của Thịnh Hoan, lúc này Giang Dịch mới nhận ra sự tồn tại của Lục Cận Ngôn.
Thật ra ngay khi vừa bước vào thang máy, anh ta đã nhìn thấy Lục Cận Ngôn.
Giang Dịch gần như ngay lập tức nhận ra đây là người nhìn chằm chằm vào anh ta và Thịnh Hoan trong nhà hàng tối hôm đó.
Không phải sự tồn tại của Lục Cận Ngôn khiến anh ta khó quên, chỉ là vì đôi mắt của anh quá lạnh lùng và ảm đạm, như một con mãnh thú đang ngủ yên trong tối, phát ra ánh sáng kì lạ, chỉ chực chờ người ta lơ là mà đánh một cú.
Nhưng hôm nay anh lại có chút khác biệt, giống như sự lạnh nhạt đã biến mất và chỉ còn lại một chút dịu dàng dành riêng cho Thịnh Hoan.
Nghĩ về sự khác biệt đó, Giang Dịch lập tức đoán được quan hệ giữa anh và Thịnh Hoan.
Đơn giản là xem anh ta như tình địch thôi.
Anh ta thừa nhận rằng có cảm giác với Thịnh Hoan, nhưng cũng không phải quá mãnh liệt.
Huống chi cô đã có bạn trai rồi, anh ta sẽ không bao giờ làm việc thiếu đạo đức như thế.
Chưa nói đến việc sau đó Thịnh Hoan có thích anh ta hay không nhưng bất kể thế nào thì sẽ vô cùng rắc rối.
Giang Dịch gật đầu với Thịnh Hoan, không nói gì thêm, lặng lẽ đứng vào một góc khác.
Lục Cận Ngôn nhìn động tác của Giang Dịch, hơi nheo mắt lại.
Từ trước tới nay anh luôn dễ dàng nắm bắt tâm lý của người khác nên đương nhiên hiểu được hành động của Giang Dịch mang theo ý nghĩa gì.
Cảm giác phòng bị trên người Lục Cận Ngôn dần biến mất, sắc mặt cũng nhu hòa hơn.
Đừng nói là Giang Dịch, ngay cả những người đàn ông khác xuất hiện bên Thịnh Hoan anh cũng sẽ không bỏ qua.
Với Lục Cận Ngôn mà nói, anh có rất nhiều thủ đoạn khiến Thịnh Hoan thuộc về mình nhưng hiện giờ, anh chỉ muốn cô cam tâm tình nguyện.
Khuôn mặt với cặp kính nhã nhặn mà lãnh đạm, tất cả cảm xúc sau khuôn mặt đó đều được giam hãm ở nơi sâu nhất, chỉ đối mặt với Thịnh Hoan bằng sự đẹp trai và tự phụ.
--Truyện-đăng-trê[email protected]_yinyanghouse-
Đối với động tác vừa nãy của Lục Cận Ngôn, Thịnh Hoan không nghĩ nhiều, cô biết anh là người đàn ông có tính chiếm hữu cao nên tự nhiên cũng không mở miệng hỏi.
Có lẽ đàn ông luôn có một chút tự ti, cho dù đó là thứ họ không thích nhưng khi người khác dây vào, họ sẽ tự ý thức như thể lãnh thổ của mình bị xâm phạm.
Điều này không liên quan đến tình cảm mà liên quan đến sĩ diện.
Lục Cận Ngôn đưa Thịnh Hoan đến Nhà hàng thủy tạ Giang Nam, nhưng không như lần trước, anh yêu cầu một phòng riêng.
Thành thật mà nói, khi anh đang ở một mình với Thịnh Hoan, anh không thích bị quấy rầy bởi người khác, điều này sẽ khiến anh chướng mắt.
Sau những gì vừa trải qua, Thịnh Hoan không muốn ăn uống gì, đối với những câu hỏi của Lục Cận Ngôn cô chỉ đáp bừa rồi quay đầu khung cảnh tao nhã bên ngoài với sự bàng hoàng.
Lục Cận Ngôn xem thực đơn, đọc tên những món ăn cho người phục vụ.
Mặc dù Thịnh Hoan không có tâm trạng ăn uống nhưng cô vẫn nghe Lục Cận Ngôn nói với người phục vụ và thoáng giật mình.
Những món ăn anh gọi đều là món yêu thích của cô.
Cô lơ đãng nhìn Lục Cận Ngôn, vẻ mặt anh vẫn như thường lệ.
Giả vờ cái nhìn này chỉ là vô tình, cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Lục Cận Ngôn luôn luôn trầm mặc ít lời, lại thêm cảm xúc Thịnh Hoan hôm nay không tốt nên không nói chuyện, vì vậy bữa cơm trở nên vô cùng an tĩnh.
Lục Cận Ngôn rất thích bầu không khí này.
Thịnh Hoan cúi đầu ăn cơm, ánh mắt anh không chút che dấu đặt lên người cô.
Thịnh Hoan đang lang thang trong suy nghĩ, chỉ máy móc ăn cơm, vậy nên không hề nhận ra ánh mắt si mê của Lục Cận Ngôn đang nhìn mình.
Lục Cận Ngôn hầu như không ăn gì, chỉ ngồi nhìn Thịnh Hoan, nhưng Thịnh Hoan rất nhanh chóng buông đũa vì cô chỉ có nửa giờ để ăn cơm theo kế hoạch.
Thời điểm Lục Cận Ngôn vừa quay lại sau khi thanh toán hóa đơn, Thịnh Hoan đúng lúc ra ngoài để rửa tay.
Ngay khi Thịnh Hoan ra khỏi ghế, điện thoại di động đang đặt trên bàn bỗng reo lên.
Lục Cận Ngôn vốn định tiến lên cầm đồ của Thịnh Hoan ra ngoài cửa chờ trước, nhưng anh vô tình thấy cái tên không ngừng nhấp nháy trên màn hình điện thoại, bàn tay đột ngột dừng lại.
Thịnh Hoan đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Lục Cận Ngôn đang đứng đơ người kì lạ.
Đang muốn mở miệng hỏi, lại thấy cái tên trên màn hình điện thoại, cô bỗng cảm thấy bất ngờ.
Cảm xúc bất ngờ đó đều rơi vào mắt Lục Cận Ngôn.
Tối hôm đó, điện thoại của cô không biết đã bị người kia ném đi đâu, khi tỉnh lại, cô chỉ thấy quần áo trên người như cũ, còn lại mọi thứ khác đã biến mất.
Vào giờ nghỉ trưa, Thịnh Hoan đã ra ngoài mua một chiếc điện thoại khác cùng kiểu dáng chiếc cũ, đồng thời làm lại thẻ điện thoại.
Gân xanh bên huyệt Thái Dương Lục Cận Ngôn nổi lên, khóa mắt cũng hơi đỏ.
Anh nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng bên tai: "Thẩm Trí, sao anh lại gọi điện cho em?" khuôn mặt hạnh phúc, giọng nói dịu dàng, cô chưa từng đối với anh như vậy.
Lục Cận Ngôn nhắm mắt lại, đột nhiên liền nhớ vào một đêm hè sáu năm trước, giọng nói giòn giã vang lên bên tai anh từ đầu bên kia di động: "Thịnh Hoan, cô ấy thích Thẩm Trí.
Vì anh ta nên cô ấy mới ra nước ngoài.".
/38
|