Edit: Yang
Beta: Yin
__________
Sáng hôm sau lúc Thịnh Hoan thức dậy, Lục Cận Ngôn đã rời khỏi biệt thự trước cô.
Cô không biết tối qua có chuyện gì, thậm chí cũng không biết Lục Cận Ngôn trở về lúc nào.
Thịnh Hoan chậm rãi hồi tưởng lại, có lẽ đêm qua Lục Cận Ngôn không hề quay về, không nhìn thấy anh khiến lòng cô không khỏi sinh ra một cảm giác thất vọng.
Không biết cảm giác đó từ đâu ra mà đến, nhưng những gì xảy ra tối qua cộng với trạng thái của Lục Cận Ngôn khiến Thịnh Hoan cảm thấy kỳ lạ.
Trực giác mách bảo cho cô rằng Lục Cận Ngôn đang có gì muốn nói, nhưng cuối cùng anh vẫn chưa hề nói gì cả.
Thịnh Hoan ăn xong bữa sáng đã được Lục Cận Ngôn hâm nóng, sau đó cô lái xe đến bệnh viện.
Trong ngày hôm nay, sẽ có một số thực tập sinh đến khoa.
Bệnh viện số 1 thành phố An có một luật bất thành văn chính là, sau khi bác sĩ nhận chức và công tác được một năm sẽ luân phiên nhau đến các khoa ngoại sản, khoa kế hoạch hoá gia đình, nhưng chỉ có phụ khoa cùng với phòng khám sản phụ khoa mới phải trực ban một mình ở phòng cấp cứu.
Nhưng Thịnh Hoan lại là một ngoại lệ, cô chưa công tác ở bệnh viện được một năm, cũng chưa thể luân phiên qua bốn khoa trụ cột trên, nhưng bởi vì cô đi du học ở nước ngoài và từng có khoảng thời gian tham gia MSF, nên vì thế mà cô đã sớm đạt đến độ cao không ai có thể sánh bằng.
Mọi người đều biết, sau khi kết thúc quá trình học y và đạt được tấm bằng cử nhân, thạc sĩ hoặc thậm chí là tiến sĩ cũng chưa chắc bạn sẽ chạm vào được con dao phẫu thuật, chỉ có thể làm một trợ thủ, đi theo chủ nhiệm khoa mà tích lũy kinh nghiệm lâm sàng từng chút một.
Thịnh Hoan tuổi còn trẻ đã có thể đứng ra tự mình hoàn thành giải phẫu, thậm chí còn tạo nên danh hiệu "Bàn tay vàng khoa sản", khiến cho một nhóm bác sĩ thực tập vô cùng thán phục.
Đối với điều này Thịnh Hoan không có cảm giác gì quá lớn, chỉ có thể nói đội ngũ y tế ở địa phương khá hạn chế, cho nên số ca sinh đẻ vào tay cô khá là nhiều.
Điều kiện và tài nguyên y tế ở địa phương quá thấp, sản phụ đều phải đối mặt với các loại biến chứng cùng nhiều loại bệnh khác nhau.
Nhưng dù sao cũng vì thiên chức của một người mẹ, họ cắn răng kiên cường mà sinh con.
(1)
Có thể nói đây là kết quả của sự hợp tác giữa bác sĩ với sản phụ, cũng không thể xem như vinh dự của một mình cô được.
Cô không phải chúa cứu thế của một ai, đây vốn dĩ là công việc của cô.
Cô chỉ sử dụng những kiến thức học được qua nhiều năm, cộng với phương pháp sinh nở tự nhiên, từ đó mà danh tiếng đồn xa.
Nhưng nó chỉ gây ra áp lực từ bên ngoài vào, quấy nhiễu đến cuộc sống của cô, không có chỗ nào tốt cả.
Mọi ánh mắt đều sẽ đổ dồn vào những khu vực bị chiến tranh tàn phá cách xa hàng nghìn km, những tiêu đề và bài báo đó không thể bởi vì bọn họ mà thay đổi sự chết chóc được, đối với cô, chúng chỉ là những chữ Hán bình thường, không có ý nghĩa.
Thịnh Hoan tiếp nhận các thực tập sinh được giao, phần lớn nhiệm vụ của thực tập sinh chỉ là viết hồ sơ bệnh án, kiểm tra sức khoẻ, rất ít khả năng được tiếp cúc với dao mổ.
Nhưng Thịnh Hoan vẫn cố gắng hết sức để giảng giải cho họ vào lúc nghỉ ngơi, chẳng hạn như cách bắt mạch trước khi thai phụ sắp sinh, đó vòng bụng chiều cao tử cung, đo khung chậu, nghe tim thai,..
đợi đến khi Thịnh Hoan nói xong rồi, sắc mặt nghiêm trang yên tĩnh của các thực tập sinh mới dần dần buông xuống, ríu rít mở cửa đi ra khỏi phòng.
Bản thân Thịnh Hoan không thích môi trường ầm ĩ như vậy, bọn họ cũng nhớ rõ bệnh viện không cho phép lớn tiếng ồn ào, cho nên rất tận lực khống chế âm lượng của mình.
Thịnh Hoan bật cười, rõ ràng bản thân cô cũng không lớn hơn bao nhiêu tuổi, nhưng bọn họ lại có tinh thần phấn trấn thuộc về người trẻ tuổi khiến cô không khỏi ghen tỵ.
Cô vẫn còn nhớ trước kia, vì một vấn đề mà bản thân đã từng đỏ mặt tía tai cùng giáo sư tranh cãi.
Đó là một ông già có cá tính kỳ quái, lại nói tiếng anh vô cùng lưu loát.
Ông ta thay đổi ngữ điệu nói với cô - khi đó vẫn còn là một thực tập sinh: "Youll be an excellent doctor, after all, and no intern will be able to defend herself a bit with her tutor, and win an absolute victory" (Sau này bạn sẽ là một bác sĩ cực kỳ xuất sắc, sẽ không có một thực tập sinh nào tranh cãi về một vấn đề với giáo sư cả, hơn nữa còn lấy được thắng lợi tuyệt đối như thế).
Khi đó cô vô cùng lạnh nhạt mà trả lời một câu: "Of course", vốn cô chỉ muốn ông ấy thay đổi thái độ giảng dạy của mình, cũng không cần sự khích lệ khen ngợi như thế.
Mặc kệ là thật lòng hay giả dối, nếu đã nhận được lời khen thì cô đương nhiên sẽ không sợ hãi rụt rè, hay ngượng ngùng xoắn xít từ chối.
Nếu nói đúng, cô sẽ không chút gánh nặng mà nhận lấy.
Chờ đến khi Thịnh Hoan rút ra khỏi dòng ký ức, một số thực tập sinh đi bước tới cửa khoa.
Dù sao cũng đi tới nhà ăn bệnh viện, nên bước đi hơi có chút vội vàng.
Hai ba cô gái trẻ vừa đi vừa nói chuyện, thanh âm thanh thúy, vì khoảng cách không xa nên đều vô tình lọt vào lỗ tai Thịnh Hoan.
"Bộ phim của đạo diễn Khương được rất nhiều cư dân mạng không tiếc lời khen ngợi, nếu không phải không có thời gian, tôi đã chạy tới xem rồi......"
"Cậu nói xem, hai người đều là tiểu hoa đán tuyến đầu, sao lại có sự khác biệt lớn như vậy nhỉ?"
"Ừ?"
"Đứng đầu hot search tối qua chính là tin tức MK Entertainment đã chấm dứt hợp đồng với Thời Dao.
Thông báo đã phát ra hết rồi, không giả được đâu.
Xem ra Thời Dao đã thật sự hết thời rồi, đáng tiếc."
"Cô ta cọ nhiệt với vô số nam diễn viên, lúc trước tôi còn trong CP của nam thần với cô ta nữa.
Cmn ai mà biết thanh thuần như vậy đều là giả vờ." Có lẽ là nói trúng nỗi lòng rồi, nên thanh âm cũng vô thức lớn hơn.
"Suỵt, nói nhỏ thôi.".....!
Tay Thịnh Hoan đang lật sách liền dừng lại, nghe được nhiều lời như vậy, nhưng trong đầu cô chỉ tồn đọng mỗi một câu: "MK Entertainment đã chấm dứt hợp đồng với Thời Dao".
Đương nhiên cô biết MK Entertainment chứ, là công ty giải trí của Lục Cận Ngôn.
Trước đó cô còn đến quay một cuộc phỏng vấn cá nhân ở đó nữa, nhưng sao anh vô duyên vô cớ lại chấm dứt hợp đồng với Thời Dao? Như thể những lời về Thời Dao trên mạng đều không liên quan đến anh, là nghệ sĩ dưới trướng của công ty, không phải anh nên ra mặt giúp cô ta giải quyết gièm pha sao? Nhưng Lục Cận Ngôn không chỉ mặc kệ Thời Dao bị gièm pha ngày càng nghiêm trọng, thậm chí đưa tay cứu vớt cô ta cũng chưa từng, trực tiếp hủy hợp đồng luôn? Vì cái gì? Bởi vì cô sao? Cô có thể vì thế mà tự luyến một chút không?
--Truyện-đăng-trê[email protected]_yinyanghouse-
Thịnh Hoan lại đọc sách liên quan đến y học một lúc, mới vừa cầm điện thoại trên bàn lên muốn đi ăn tối, màn hình tối đen liền lập tức sáng lên.
Nhìn cái tên hiển thị, ánh mắt Thịnh Hoan bất giác trở nên lạnh lẽo.
Thời Dao, chuyện đã thế này rồi, Thịnh Hoan không biết cô ta tìm mình để làm gì.
Cô trực tiếp ấn nghe, giọng điệu lạnh lùng: "Cô tìm tôi có chuyện gì?"
Trái ngược với suy nghĩ của cô, giọng điệu của Thời Dao rất bình tĩnh, không có sự căm giận bất bình mà cô ta thường mang theo nữa: "Tôi chờ cô ở quán cà phê cách bệnh viện không xa," dường như sợ Thịnh Hoan từ chối, Thời Dao lập tức nói thêm: "Tôi có việc muốn nói với cô."
Thịnh Hoan cười một chút: "Tôi không có hứng thú với chuyện của cô, không có gì thì tôi cúp máy đây."
Thời gian nghỉ ngơi của bác sĩ khoa phụ sản không nhiều lắm, giải quyết xong cơm trưa đã phải chạy nhanh về cương vị của mình.
Thịnh Hoan không rảnh để ý tới Thời Dao, ai biết cô ta lại có ý đồ xấu xa gì với cô chứ, cô cũng không có hứng thú biết.
"Chuyện liên quan đến Lục Cận Ngôn," thấy Thịnh Hoan muốn cúp điện thoại, Thời Dao liền vội vàng nói, ngữ khí của cô ta cũng biến đổi theo, có chút chế nhạo: "Thịnh Hoan, không phải cô thích Lục Cận Ngôn sao? Cô không muốn biết anh ấy thích ai ư?"
Đều là phụ nữ, cô ta thấy rõ, tuy trước kia Thịnh Hoan không có tí tình cảm nào với Lục Cận Ngôn, chỉ muốn cùng cô ta tranh đoạt.
Nhưng lần này trở về, không biết vì cái gì, cô ta cảm thấy thái độ của Thịnh Hoan đối với Lục Cận Ngôn đã thay đổi.
Thời Dao đối với chuyện này cũng không nắm chắc, nhưng cô ta không còn cách nào khác, hiện tại có thể giúp cô ta chỉ có Thịnh Hoan.
Thời Dao đang đánh cược, nếu Thịnh Hoan thật sự đồng ý gặp mặt, liền cho thấy cô ấy muốn biết đáp án, cũng thật sự để ý tới Lục Cận Ngôn.
Nghĩ đến khả năng có thể thành đôi của bọn họ, Thời Dao tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô ta vẫn cố gắng đè nén cảm xúc của mình xuống, tận lực lấy lại bình tĩnh nói: "Tôi biết Lục Cận Ngôn thích ai, chỉ cần cô đến đây, tôi sẽ nói cho cô biết."
Thịnh Hoan căn bản không hề tin tưởng lòng tốt của Thời Dao, nhưng cô cũng không có cách nào lừa gạt chính mình, đối với đề nghị của Thời Dao liền động tâm.
Trước kia cô cho rằng Lục Cận Ngôn thích Thời Dao, xem ra không phải, cô cũng muốn biết liệu Lục Cận Ngôn có người mình thích hay không, là ai? Thích một người, cô phải quang minh chính đại mà có được người đó nguyên vẹn, từ trái tim cho đến thể xác.
Nếu trong lòng anh thật sự đã có người khác, đương nhiên Thịnh Hoan sẽ không níu kéo không buông, như vậy quá mất giá.
Đừng nói Lục Cận Ngôn không thích, ngay cả cô cũng không chấp nhận được.
Chiếu theo mối quan hệ giữa mình với Thời Dao, cô không tin Thời Dao có thể nói ra cái gì.
Nhưng Thịnh Hoan chỉ muốn biết cái tên của người kia, Thời Dao theo đuổi Lục Cận Ngôn lâu như vậy, có một số việc chắc chắn sẽ tường tận hơn cô.
Cũng không sợ người Thời Dao nói không phải người Lục Cận Ngôn thích thật sự, người đó nhất định sẽ có chút quan hệ với anh.
Cô sẽ từ đó mà ra tay, có thể điều tra ra một số chuyện.
Nhìn thấy cuộc gọi đã bị tắt, trong lòng Thời Dao có chút lo lắng, hiện giờ cô đã không còn tự tin nữa, việc này chính là con át chủ bài cuối cùng của cô.
Ngay cả khi không thích Thịnh Hoan với Lục Cận Ngôn ở bên nhau, nhưng đã đến nước này, cô cũng chỉ có thể làm như vậy.
Quán cafe (2) mà Thời Dao nói cách bệnh viện không xa, Thịnh Hoan đi bộ chưa đến vài phút đã đến.
Cô cảm thấy có chút buồn cười, Thời Dao thật đúng là đã đến đường cùng, mới có thể tính kế trên người cô như thế.
Mấy năm nay trong làng giải trí, cô ta đã học được không ít.
Nắm bắt vô cùng chính xác tâm tư con người, bóp chặt điểm yếu, dùng thứ cô quan tâm nhất để ép cô đến gặp cô ta.
Nhìn Thịnh Hoan bước vào, Thời Dao đã thả lỏng hơn nhiều, nhưng trong lòng cô ta lại tăng thêm mấy phần châm chọc.
Nếu Thịnh Hoan đã tới, liền chứng minh cô quan tâm tới Lục Cận Ngôn.
Cô ta đã làm nhiều chuyện như thế, nhưng đối với bọn họ, căn bản không có một chút uy hiếp nào.
Chỉ có cô ta tận tâm diễn một mình, nhảy lên nhảy xuống giống như một chú hề.
Cô ta thua hoàn toàn, không có tình yêu, cũng không có sự nghiệp.
Mà bọn họ thông suốt tâm ý, yêu thích lẫn nhau.
(1): Khoảng thời gian Thịnh Hoan tham gia MSF
(2): Chỗ này tác giả ghi là nhà hàng nhưng đến chương 30 lại ghi là quán cafe nên tụi mình xin phép sửa để hợp ngữ cảnh quán cafe có chuông gió của chương 30.
/38
|