Đồng tiền xu xoay xoay trên bàn.
Căn phòng âm vang từng tiếng giảng bài của giáo viên trên bục, không khí yên ắng này làm cho tiếng tiền xu quay có phần nổi bật. Tuy vậy, giáo viên cũng không nghe thấy, và không nhìn tới.
Chỗ của Hans vừa hay là điểm mù trong mắt giáo viên trên bục. Chỉ cần không khoa chân múa tay quá khoa trương thì chẳng thầy cô nào chú ý đến cậu. Những người xung quanh cũng thấy buồn bực, làm sao mà cha này lại lên cơn tự kỉ rồi !? Tuy thế, cả đám nhìn thấy khuôn mặt sa sầm của Hans thì đều sáng suốt ngậm miệng lại. Học sinh chứ không phải lưu manh, nhìn thấy một khuôn mặt đằng đằng sát khí thì phản ứng đầu tiên sẽ là tránh xa chứ không phải cà khịa.
Hans dường như đã quên mất phải luôn treo nụ cười giả tạo trên môi, nếu muốn hòa nhập với xã hội, cậu ta chỉ thất thần nhìn vào đồng xu xoay tít trên bàn.
Dù có xoay nhanh và mạnh mẽ đến đâu, nó cũng sẽ phải đổ xuống.
Tại sao ư !? Chẳng tại sao cả. Quy luật của thế giới này là vậy, một đồng xu nhỏ bé mà đòi có sự ngoại lệ ư !? Không thể nào.
Quy luật thế giới cũng đã chỉ định: người là người, máy là máy. Không thể nào đánh đồng được. Cũng đừng mong có ngoại lệ !?
Giống như một samurai yêu quý thanh kiếm của mình, đến chết vẫn muốn chôn cùng với nó. Anh ta có thể coi nó như một sinh mạng, là thân nhân duy nhất của mình, ôm một nỗi cuồng si, nhưng chưa nghe thấy một samurai muốn cưới thanh kiếm của mình bao giờ. Người là người, kiếm là kiếm, thật sự không thể nào ở chung !? Cũng không thể có ngoại lệ !?
Quy luật thế giới, thật sự rất đáng ghét.
Cho dù có năng lực phá hủy thế giới, cũng đừng mong phá hủy đi những quy luật này. Tại sao nhỉ !? Ai đã định ra những thứ rối rắm phức tạp này, nếu quay trở về quá khứ, giết chết kẻ đó, thì quy luật này có biến mất không !?
Không biết làm như thế nào, không biết nên bắt đầu từ đâu, và trên hết...
Sức người yếu ớt, không có khả năng.
Bụp.
Đột nhiên Hans giật mình tỉnh lại từ cơn mộng mị, đồng tiên xu xoay xoay đã ngừng lại từ bao giờ, đổ rạp xuống, nằm yên trên mặt bàn bằng phẳng, như một vật chết, chẳng cục cựa gì. Cậu xoa xoa đầu, nở một nụ cười xã giao với người vừa đập bộp quyển sách lên đầu mình.
“Có chuyện gì vậy !?”
“Cậu có thể thôi làm phiền lỗ tai của mọi người đi được không !? Cậu có thù gì với đồng xu à !?” Linh chống tay ngang hông, bực mình nói. Ngày hôm nay tâm trạng cô đang rất không tốt, lại nghe tiếng đồng xu quay quay như vo ve như muỗi kêu bên tai thế này, thật sự sắp bùng nổ.
“Xin lỗi, đang tính xem mới mười xu thì chốc nữa đi xe bus về kiểu gì.” [ vé lên xe bus 1 lần là 100 xu, chính phủ trợ cấp cho học sinh sinh viên 70 xu.] Hans cười trừ.
“Đừng cười với tôi, rất giả tạo.” Linh khoanh tay trước ngực, giương mắt lên nói.
“Hả !?” Nụ cười của Hans có phần cứng ngắc.
“Cậu có nhận ra là mình luôn cười theo 1 kiểu duy nhất không !? Cứ như diễn tập cả trăm lần rồi ấy, rất thành thạo, như nước chảy mây trôi, nhưng chẳng có biến hóa gì, lần nào cũng như lần nào, đều đều và dập khuôn....”
Hans vội vàng xoa xoa má.
“Đó không phải là cười, chỉ là căng cơ mặt đổi lấy thiện cảm của người nghe thôi.” Linh không khách khí, tuông một tràng chỉ trích dài ngoằng.
“Cậu có vẻ đang rất bực !?” Hans giả lả đánh trống lảng.
“Vừa thoát khỏi một tên lập dị, lại phải ngồi cạnh một tên lập dị khác, cậu bảo tôi có vui được không !?” Linh bĩu môi nói.
“Tên đó đáng ghét lắm à !?” Hans híp mắt hỏi lại.
“Cậu biết người ngoài hành tinh không !? Giống như vậy đấy. Chắc chắn đây là người ngoài hành tinh đang đội lốt cư dân mặt trăng đến để do thám chúng ta.” Linh liếc nhìn về góc lớp đằng xa, giả bộ run rẩy. Tường đang ngồi đó, chăm chú đọc sách, thỉnh thoảng cậu ta cũng liếc về phía này, nhưng chỉ lướt qua rồi thôi, ánh mắt lạnh nhạt, dường như chẳng mấy quan tâm đến thứ gì.
Khuôn mặt Hans có chút rung động, dường như vừa nghĩ ra được gì đó.
“Maz, đừng phân biệt đối xử chỉ vì cậu ấy khác người chứ !?”
“Khác người không phải là tội. Tội lỗi lớn nhất của cậu ta là làm cho người khác không thể hòa đồng. Giống như chúng ta thuộc về thế giới khác vậy.” Linh lắc đầu, từ chối cho ý kiến.
“Cho dù cậu ta có thật sự là người ngoài hành tinh, tôi cũng có thể chấp nhận, không sao cả. Nhưng lúc đối thoại với cậu ta, tôi có cảm giác như đang nói chuyện với một cái máy khô khan, không sáo rỗng, nhưng rất khó chịu. Cậu ta giống như từ chối tín hiệu giao tiếp với mọi người ấy.”
“Chịu thôi, chúng ta có thể ở trong cùng môi trường, nhưng bản chất khác nhau mà. Người ta là siêu thiên tài, đầu toàn chữ với số, người thường khó khăn trong việc giao tiếp cùng họ là tất nhiên.” Hans nhún vai đáp.
“Bên trong không quan trọng. Không phải tất cả đều mang hình dáng con người sao !? Chừng nào còn mang dáng vẻ con người, nói, suy nghĩ và làm như con người. Đó chính là con người. Tại sao cứ phải phân biệt xem ta khác nhau thế nào !?” Linh khoanh tay, nhắm một mắt, mở một mắt, thao thao bất tuyệt.
Hans ngây ngốc...
Cái này...
Cái này giống như...
“Nếu cứ so sánh cái nội tâm bên trong, làm gì có ai giống nhau chứ ! Bên trong mỗi người đều có một thế giới riêng biệt, cậu nghe qua bao giờ chưa !? Này, tôi đang nói chuyện với cậu mà !?”
Ngẫm nghĩ một chút rồi Hans mới lẩm bẩm một câu rất bâng quơ, sau đó mặt đần ra mấy giây rồi chợt quay ngoắt lên hỏi:
“Nè, nếu một cái máy mang ngoại hình của con người, có tình cảm và suy nghĩ như con người thì sao !?”
“Thì nó không còn là máy nữa rồi.” Linh nhún vai nói với vẻ lạ lùng.
“Đúng vậy nhỉ !! Làm sao có thể là máy được nữa.” Hans đột nhiền cười rất lạ lùng. Khối mòng mòng trong đầu dường như vừa được cái gì đó đả thông.
“Được. Quyết tâm rồi.” Sau cùng cậu ta hét lớn.
“Quyết tâm gì !?”
“Không chán đời nữa.”
“Ồ, nhờ tôi đấy hả !?” Linh cười đáp.
Khuôn mặt Hans cũng treo lên nụ cười tươi sáng: “Ừm, để biểu thị lòng biết ơn, ôm cái nào.”
Nói rồi giang tay ra, đứng lên với vẻ nồng nhiệt.
“Mơ đi thằng ngốc.”
Bốp.
Một cú móc hàm tiêu chuẩn đánh bay Hans lên khỏi mặt đất, sau đó ngã bịch xuống cái ghế đằng sau, ê ẩm.
“Thật tình, con trai đứa nào cũng như nhau hết. Đừng có quay đồng xu nữa đấy !!!” Nói rồi Linh ngán ngẩm, quay trở lại chỗ ngồi của mình, bên cạnh tên wikipedia sống.
Chỉ còn Hans ngồi đó, xoa xoa cằm, vừa cười một mình, vừa ngẩn ngơ như bị ngớ ngẩn.
Căn phòng âm vang từng tiếng giảng bài của giáo viên trên bục, không khí yên ắng này làm cho tiếng tiền xu quay có phần nổi bật. Tuy vậy, giáo viên cũng không nghe thấy, và không nhìn tới.
Chỗ của Hans vừa hay là điểm mù trong mắt giáo viên trên bục. Chỉ cần không khoa chân múa tay quá khoa trương thì chẳng thầy cô nào chú ý đến cậu. Những người xung quanh cũng thấy buồn bực, làm sao mà cha này lại lên cơn tự kỉ rồi !? Tuy thế, cả đám nhìn thấy khuôn mặt sa sầm của Hans thì đều sáng suốt ngậm miệng lại. Học sinh chứ không phải lưu manh, nhìn thấy một khuôn mặt đằng đằng sát khí thì phản ứng đầu tiên sẽ là tránh xa chứ không phải cà khịa.
Hans dường như đã quên mất phải luôn treo nụ cười giả tạo trên môi, nếu muốn hòa nhập với xã hội, cậu ta chỉ thất thần nhìn vào đồng xu xoay tít trên bàn.
Dù có xoay nhanh và mạnh mẽ đến đâu, nó cũng sẽ phải đổ xuống.
Tại sao ư !? Chẳng tại sao cả. Quy luật của thế giới này là vậy, một đồng xu nhỏ bé mà đòi có sự ngoại lệ ư !? Không thể nào.
Quy luật thế giới cũng đã chỉ định: người là người, máy là máy. Không thể nào đánh đồng được. Cũng đừng mong có ngoại lệ !?
Giống như một samurai yêu quý thanh kiếm của mình, đến chết vẫn muốn chôn cùng với nó. Anh ta có thể coi nó như một sinh mạng, là thân nhân duy nhất của mình, ôm một nỗi cuồng si, nhưng chưa nghe thấy một samurai muốn cưới thanh kiếm của mình bao giờ. Người là người, kiếm là kiếm, thật sự không thể nào ở chung !? Cũng không thể có ngoại lệ !?
Quy luật thế giới, thật sự rất đáng ghét.
Cho dù có năng lực phá hủy thế giới, cũng đừng mong phá hủy đi những quy luật này. Tại sao nhỉ !? Ai đã định ra những thứ rối rắm phức tạp này, nếu quay trở về quá khứ, giết chết kẻ đó, thì quy luật này có biến mất không !?
Không biết làm như thế nào, không biết nên bắt đầu từ đâu, và trên hết...
Sức người yếu ớt, không có khả năng.
Bụp.
Đột nhiên Hans giật mình tỉnh lại từ cơn mộng mị, đồng tiên xu xoay xoay đã ngừng lại từ bao giờ, đổ rạp xuống, nằm yên trên mặt bàn bằng phẳng, như một vật chết, chẳng cục cựa gì. Cậu xoa xoa đầu, nở một nụ cười xã giao với người vừa đập bộp quyển sách lên đầu mình.
“Có chuyện gì vậy !?”
“Cậu có thể thôi làm phiền lỗ tai của mọi người đi được không !? Cậu có thù gì với đồng xu à !?” Linh chống tay ngang hông, bực mình nói. Ngày hôm nay tâm trạng cô đang rất không tốt, lại nghe tiếng đồng xu quay quay như vo ve như muỗi kêu bên tai thế này, thật sự sắp bùng nổ.
“Xin lỗi, đang tính xem mới mười xu thì chốc nữa đi xe bus về kiểu gì.” [ vé lên xe bus 1 lần là 100 xu, chính phủ trợ cấp cho học sinh sinh viên 70 xu.] Hans cười trừ.
“Đừng cười với tôi, rất giả tạo.” Linh khoanh tay trước ngực, giương mắt lên nói.
“Hả !?” Nụ cười của Hans có phần cứng ngắc.
“Cậu có nhận ra là mình luôn cười theo 1 kiểu duy nhất không !? Cứ như diễn tập cả trăm lần rồi ấy, rất thành thạo, như nước chảy mây trôi, nhưng chẳng có biến hóa gì, lần nào cũng như lần nào, đều đều và dập khuôn....”
Hans vội vàng xoa xoa má.
“Đó không phải là cười, chỉ là căng cơ mặt đổi lấy thiện cảm của người nghe thôi.” Linh không khách khí, tuông một tràng chỉ trích dài ngoằng.
“Cậu có vẻ đang rất bực !?” Hans giả lả đánh trống lảng.
“Vừa thoát khỏi một tên lập dị, lại phải ngồi cạnh một tên lập dị khác, cậu bảo tôi có vui được không !?” Linh bĩu môi nói.
“Tên đó đáng ghét lắm à !?” Hans híp mắt hỏi lại.
“Cậu biết người ngoài hành tinh không !? Giống như vậy đấy. Chắc chắn đây là người ngoài hành tinh đang đội lốt cư dân mặt trăng đến để do thám chúng ta.” Linh liếc nhìn về góc lớp đằng xa, giả bộ run rẩy. Tường đang ngồi đó, chăm chú đọc sách, thỉnh thoảng cậu ta cũng liếc về phía này, nhưng chỉ lướt qua rồi thôi, ánh mắt lạnh nhạt, dường như chẳng mấy quan tâm đến thứ gì.
Khuôn mặt Hans có chút rung động, dường như vừa nghĩ ra được gì đó.
“Maz, đừng phân biệt đối xử chỉ vì cậu ấy khác người chứ !?”
“Khác người không phải là tội. Tội lỗi lớn nhất của cậu ta là làm cho người khác không thể hòa đồng. Giống như chúng ta thuộc về thế giới khác vậy.” Linh lắc đầu, từ chối cho ý kiến.
“Cho dù cậu ta có thật sự là người ngoài hành tinh, tôi cũng có thể chấp nhận, không sao cả. Nhưng lúc đối thoại với cậu ta, tôi có cảm giác như đang nói chuyện với một cái máy khô khan, không sáo rỗng, nhưng rất khó chịu. Cậu ta giống như từ chối tín hiệu giao tiếp với mọi người ấy.”
“Chịu thôi, chúng ta có thể ở trong cùng môi trường, nhưng bản chất khác nhau mà. Người ta là siêu thiên tài, đầu toàn chữ với số, người thường khó khăn trong việc giao tiếp cùng họ là tất nhiên.” Hans nhún vai đáp.
“Bên trong không quan trọng. Không phải tất cả đều mang hình dáng con người sao !? Chừng nào còn mang dáng vẻ con người, nói, suy nghĩ và làm như con người. Đó chính là con người. Tại sao cứ phải phân biệt xem ta khác nhau thế nào !?” Linh khoanh tay, nhắm một mắt, mở một mắt, thao thao bất tuyệt.
Hans ngây ngốc...
Cái này...
Cái này giống như...
“Nếu cứ so sánh cái nội tâm bên trong, làm gì có ai giống nhau chứ ! Bên trong mỗi người đều có một thế giới riêng biệt, cậu nghe qua bao giờ chưa !? Này, tôi đang nói chuyện với cậu mà !?”
Ngẫm nghĩ một chút rồi Hans mới lẩm bẩm một câu rất bâng quơ, sau đó mặt đần ra mấy giây rồi chợt quay ngoắt lên hỏi:
“Nè, nếu một cái máy mang ngoại hình của con người, có tình cảm và suy nghĩ như con người thì sao !?”
“Thì nó không còn là máy nữa rồi.” Linh nhún vai nói với vẻ lạ lùng.
“Đúng vậy nhỉ !! Làm sao có thể là máy được nữa.” Hans đột nhiền cười rất lạ lùng. Khối mòng mòng trong đầu dường như vừa được cái gì đó đả thông.
“Được. Quyết tâm rồi.” Sau cùng cậu ta hét lớn.
“Quyết tâm gì !?”
“Không chán đời nữa.”
“Ồ, nhờ tôi đấy hả !?” Linh cười đáp.
Khuôn mặt Hans cũng treo lên nụ cười tươi sáng: “Ừm, để biểu thị lòng biết ơn, ôm cái nào.”
Nói rồi giang tay ra, đứng lên với vẻ nồng nhiệt.
“Mơ đi thằng ngốc.”
Bốp.
Một cú móc hàm tiêu chuẩn đánh bay Hans lên khỏi mặt đất, sau đó ngã bịch xuống cái ghế đằng sau, ê ẩm.
“Thật tình, con trai đứa nào cũng như nhau hết. Đừng có quay đồng xu nữa đấy !!!” Nói rồi Linh ngán ngẩm, quay trở lại chỗ ngồi của mình, bên cạnh tên wikipedia sống.
Chỉ còn Hans ngồi đó, xoa xoa cằm, vừa cười một mình, vừa ngẩn ngơ như bị ngớ ngẩn.
/96
|