“Nào nào, không nên chen lấn, xếp hàng từ từ thôi, rồi ai cũng sẽ tới lượt.” Danny vỗ vỗ bàn tay thô ráp của mình, lớn tiếng kêu gào. Âm lượng thanh quản của thợ rèn không hề nhỏ, màng nhĩ của đám người đang chen chúc trước cửa quán bị chấn động như vừa có phản lực bay ngang đầu, cả đám ôm tai im lặng hẳn.
“Đúng rồi, xếp hàng, xếp hàng vào đi nào. Rồi làm theo hướng dẫn của lễ tân, mỗi người chờ nửa tiếng là sẽ đến lượt. Hôm nay chỉ tiếp mười người nữa thôi, các đồng chí khác… chúc may mắn lần sau vậy.” Đứng cạnh Danny, Hỏa hồ ly Candy cũng cao giọng nói. Thanh âm nhẹ nhàng nhưng có sức hút, đặc biệt trong lúc đám đông đang bị tra tấn vì cái giọng ồm ồm của Danny, thứ này như linh dược chữa thương, xoa dịu con tim yếu đuối của họ.
Vừa đấm vừa xoa bao giờ cũng có hiệu quả hơn đơn phương ra lệnh. Dòng người tiu nghỉu như mèo bị cắt tai, nhưng cũng đàng ủ rũ ra về. Thấy vậy, cá sấu ẻo lả Jonathan giơ một ngón tay cái lên với Candy thể hiện sự kính nể. Hắn và Danny hò hét từ nãy mà đám đông này vẫn cứ như thánh cuồng thấy thần tượng, hay như bò tót thấy vải đỏ, chẳng tản đi chút nào. Thế mới biết, giá trị của người đẹp không phải chỉ ở khuôn mặt.
Tất cả cũng vì đoạn băng ghi lại cảnh chiến đấu lần đầu tiên với đám đồng nhân kia. Chồn bạc nổi tiếng còn chưa đánh được hai chiêu ra hồn đã bị óanh thành bánh thịt, độ khó của trận hình luyện tập này, kết hợp với phần thưởng thật lớn do Danny quảng cáo đã hấp dẫn được hàng loạt anh tài mộ danh đến thử sức. Thua chỉ mất chút tiền, thắng thì được vinh danh thiên hạ qua mấy cái sổ đen ở chợ tối, rồi thì đơn đặt hàng, ủy thác nhiệm vụ cũng sẽ cao cấp hơn…v..v… Nhìn chung, có quá nhiều lợi ích, đủ để quán nhỏ của Danny muốn sập.
“Con chồn đó, lại chạy đi đâu rồi !?” Đưa ngón cái lên đôi môi đỏ mọng cắn cắn, Candy nhíu mày bực bội.
“Còn không phải vì nghe tin chị tới nên chạy mất dạng rồi…” Jonathan lẩm bẩm, cố gắng không để ai nghe thấy, nhưng cái giọng eo éo của hắn đã bán đứng chủ nhân của mình, Candy nghe vậy quay lại, bộ áo đỏ rực như được tiếp them nộ khí, càng lúc càng chói mắt.
Jonathan biết mình lỡ miệng, nghĩ đến cái viễn cảnh roi da quất quất, gót giày dẵm dẵm, hắn sợ tới mức phụt máu mũi, tòan than khô nóng, xuân tâm rạo rực…
Tới đi…
Tới đây đi…
Đàn em này rửa thân chờ mong lắm lắm….
“Được rồi Candy, cô cứ như vậy, người ta lại tưởng hỏa hồ li bị bệnh yêu thích trẻ con thì chết.” Danny cười khổ nói. Không nhanh chóng cản lại, trước dòng người đông đảo này mà biểu diễn một màn SM như đêm hôm nọ, quán chắc sẽ làm ăn phát đạt lắm, chỉ là lúc đó mặt mũi ông chủ dấu đi đâu cho vừa.
Dù sao trên danh nghĩa, Hỏa hồ li Candy cũng là bạn gái anh ta. Nhưng chỉ có mấy người trong nhóm bọn họ mới hiểu, ngoại trừ mấy đứa bị M, cô nàng này chỉ có hứng thú với chồn bạc thôi, làm thằng bé cứ thấy bóng cô ta từ xa đã kinh hoảng chạy miết.
“Yên tâm, có anh làm bia đỡ đạn rồi, họ tưởng tôi thích loại cao to đen hôi người bẩn bẩn cơ, nhắc mới nhớ, hôm qua có vài gã tự xưng lực sĩ gì đó đến uống éo khoe cơ bắp, buồn nôn muốn chết, tôi quất cho mỗi đứa vài roi đã kêu oai oái rồi !” Candy cười lạnh nói.
Northnan vừa mới đến nghe được một màn này. Cánh tay kéo rèm cửa thóang cứng lại, hồi tưởng lại cảnh nhộn nhịp tối hôm trước, nửa thành chủ của Mirgar này cười tủm tỉm một cách quỷ dị.
“Chào mọi người, Danny, làm ăn tốt thật đấy chứ !?”
“Cũng nhờ Hans chịu biểu diễn lần đó. Giờ chắc cậu ta thành minh tinh nổi tiếng rồi nha.” Danny cười hềnh hệch.
“Nhưng anh tự tiện lấy ảnh cậu ấy đi như vậy, không sao chứ !?” Northnan trầm ngâm nói.
“Ờm, không sao, cùng lắm thì tôi bồi thường phí người mẫu cho cậu ta sau. Mà thằng bé này cũng khá đẹp trai đấy !! Chậc chậc…”
Northnan không biết nói gì hơn. Đúng lúc này, ngòai cửa chợt có tiếng lộn xộn.
“Chờ đã thưa ngài, hôm nay chúng tôi đã đủ người vào trận rồi.” Đây là tiếng cô lễ tân.
“Ô cái củ cải, thằng kia… chen hàng à !? Ở lại cho ông.” Đây là tiếng người qua đường A.
“Móa, còn dám đánh người, chen hàng mà kiêu ngạo vậy !? Mày lv bao nhiêu, ra thành solo coi !?” Đây là tiếng người qua đường B
“Ồ, không có lv, không có lv mà còn làm mặt lạnh, mày tưởng mày là Lý Liên Kiệt à !? Đánh nó mọi người ơi.” Đây là tiếng người qua đường C
Binh bốp, ặc, á á, hự đ… ối ối, khoan, từ từ, chưa kịp đọc ski… óe… đại ca tha mạng… em cày ba năm mới được chừng này lv, đừng bắt em reset mà…
Đến khi đám Danny chạy ra ngòai cửa, thân ảnh Thần tiễn ngạo nghễ đứng giữa đám người nằm rạp, lăn lê bò tòai. Liếc nhìn mấy người vừa chạy ra, đóan chừng là ông chủ chỗ này. Hắn lấy ra một tinh thạch ghi hình, chính là cảnh Hans chiến đấu với đám đồng nhân trước đó Danny thu trộm rồi đem đi quảng cáo.
“Cho ta biết, tên này là ai !? Hiện đang ở đâu !?”
“Đúng rồi, xếp hàng, xếp hàng vào đi nào. Rồi làm theo hướng dẫn của lễ tân, mỗi người chờ nửa tiếng là sẽ đến lượt. Hôm nay chỉ tiếp mười người nữa thôi, các đồng chí khác… chúc may mắn lần sau vậy.” Đứng cạnh Danny, Hỏa hồ ly Candy cũng cao giọng nói. Thanh âm nhẹ nhàng nhưng có sức hút, đặc biệt trong lúc đám đông đang bị tra tấn vì cái giọng ồm ồm của Danny, thứ này như linh dược chữa thương, xoa dịu con tim yếu đuối của họ.
Vừa đấm vừa xoa bao giờ cũng có hiệu quả hơn đơn phương ra lệnh. Dòng người tiu nghỉu như mèo bị cắt tai, nhưng cũng đàng ủ rũ ra về. Thấy vậy, cá sấu ẻo lả Jonathan giơ một ngón tay cái lên với Candy thể hiện sự kính nể. Hắn và Danny hò hét từ nãy mà đám đông này vẫn cứ như thánh cuồng thấy thần tượng, hay như bò tót thấy vải đỏ, chẳng tản đi chút nào. Thế mới biết, giá trị của người đẹp không phải chỉ ở khuôn mặt.
Tất cả cũng vì đoạn băng ghi lại cảnh chiến đấu lần đầu tiên với đám đồng nhân kia. Chồn bạc nổi tiếng còn chưa đánh được hai chiêu ra hồn đã bị óanh thành bánh thịt, độ khó của trận hình luyện tập này, kết hợp với phần thưởng thật lớn do Danny quảng cáo đã hấp dẫn được hàng loạt anh tài mộ danh đến thử sức. Thua chỉ mất chút tiền, thắng thì được vinh danh thiên hạ qua mấy cái sổ đen ở chợ tối, rồi thì đơn đặt hàng, ủy thác nhiệm vụ cũng sẽ cao cấp hơn…v..v… Nhìn chung, có quá nhiều lợi ích, đủ để quán nhỏ của Danny muốn sập.
“Con chồn đó, lại chạy đi đâu rồi !?” Đưa ngón cái lên đôi môi đỏ mọng cắn cắn, Candy nhíu mày bực bội.
“Còn không phải vì nghe tin chị tới nên chạy mất dạng rồi…” Jonathan lẩm bẩm, cố gắng không để ai nghe thấy, nhưng cái giọng eo éo của hắn đã bán đứng chủ nhân của mình, Candy nghe vậy quay lại, bộ áo đỏ rực như được tiếp them nộ khí, càng lúc càng chói mắt.
Jonathan biết mình lỡ miệng, nghĩ đến cái viễn cảnh roi da quất quất, gót giày dẵm dẵm, hắn sợ tới mức phụt máu mũi, tòan than khô nóng, xuân tâm rạo rực…
Tới đi…
Tới đây đi…
Đàn em này rửa thân chờ mong lắm lắm….
“Được rồi Candy, cô cứ như vậy, người ta lại tưởng hỏa hồ li bị bệnh yêu thích trẻ con thì chết.” Danny cười khổ nói. Không nhanh chóng cản lại, trước dòng người đông đảo này mà biểu diễn một màn SM như đêm hôm nọ, quán chắc sẽ làm ăn phát đạt lắm, chỉ là lúc đó mặt mũi ông chủ dấu đi đâu cho vừa.
Dù sao trên danh nghĩa, Hỏa hồ li Candy cũng là bạn gái anh ta. Nhưng chỉ có mấy người trong nhóm bọn họ mới hiểu, ngoại trừ mấy đứa bị M, cô nàng này chỉ có hứng thú với chồn bạc thôi, làm thằng bé cứ thấy bóng cô ta từ xa đã kinh hoảng chạy miết.
“Yên tâm, có anh làm bia đỡ đạn rồi, họ tưởng tôi thích loại cao to đen hôi người bẩn bẩn cơ, nhắc mới nhớ, hôm qua có vài gã tự xưng lực sĩ gì đó đến uống éo khoe cơ bắp, buồn nôn muốn chết, tôi quất cho mỗi đứa vài roi đã kêu oai oái rồi !” Candy cười lạnh nói.
Northnan vừa mới đến nghe được một màn này. Cánh tay kéo rèm cửa thóang cứng lại, hồi tưởng lại cảnh nhộn nhịp tối hôm trước, nửa thành chủ của Mirgar này cười tủm tỉm một cách quỷ dị.
“Chào mọi người, Danny, làm ăn tốt thật đấy chứ !?”
“Cũng nhờ Hans chịu biểu diễn lần đó. Giờ chắc cậu ta thành minh tinh nổi tiếng rồi nha.” Danny cười hềnh hệch.
“Nhưng anh tự tiện lấy ảnh cậu ấy đi như vậy, không sao chứ !?” Northnan trầm ngâm nói.
“Ờm, không sao, cùng lắm thì tôi bồi thường phí người mẫu cho cậu ta sau. Mà thằng bé này cũng khá đẹp trai đấy !! Chậc chậc…”
Northnan không biết nói gì hơn. Đúng lúc này, ngòai cửa chợt có tiếng lộn xộn.
“Chờ đã thưa ngài, hôm nay chúng tôi đã đủ người vào trận rồi.” Đây là tiếng cô lễ tân.
“Ô cái củ cải, thằng kia… chen hàng à !? Ở lại cho ông.” Đây là tiếng người qua đường A.
“Móa, còn dám đánh người, chen hàng mà kiêu ngạo vậy !? Mày lv bao nhiêu, ra thành solo coi !?” Đây là tiếng người qua đường B
“Ồ, không có lv, không có lv mà còn làm mặt lạnh, mày tưởng mày là Lý Liên Kiệt à !? Đánh nó mọi người ơi.” Đây là tiếng người qua đường C
Binh bốp, ặc, á á, hự đ… ối ối, khoan, từ từ, chưa kịp đọc ski… óe… đại ca tha mạng… em cày ba năm mới được chừng này lv, đừng bắt em reset mà…
Đến khi đám Danny chạy ra ngòai cửa, thân ảnh Thần tiễn ngạo nghễ đứng giữa đám người nằm rạp, lăn lê bò tòai. Liếc nhìn mấy người vừa chạy ra, đóan chừng là ông chủ chỗ này. Hắn lấy ra một tinh thạch ghi hình, chính là cảnh Hans chiến đấu với đám đồng nhân trước đó Danny thu trộm rồi đem đi quảng cáo.
“Cho ta biết, tên này là ai !? Hiện đang ở đâu !?”
/96
|