“Tất cả chú ý, giờ quyền điểu khiển sẽ chuyển giao cho Queen Stellar, mọi người nghe theo hiệu lệnh, thủ bị quân ai về tổ nấy, tạm thời mặc kệ thực nhân thụ còn sót trên tường thành.”
“Loa loa loa... chú ý, chú ý...”
Rầm rập... rầm rập...
“Diễn luyện đội hình lần thứ nhất, điểm danh quân số.”
“Tất cả xếp hàng theo đường thẳng, sải chân bằng vai, cách bạn phía trước một sải tay, bước đều, bước... Au, Stellar, đừng đánh, em chỉ đùa thôi mà !”
Ren ngồi góc phòng, trên một chiếc ghế salon lớn, ôm đầu khóc thút thít. Tất nhiên chỉ là giả vờ, với tố chất của player cấp độ 9x, một con voi tông phải cũng chẳng làm cho cô ta xây sước được, Stellar chỉ vỗ mạnh một cái lên đầu cô em lắm chuyện này mà thôi.
“Giờ là lúc nào rồi còn đùa được !?” Stellar bực mình nói.
“Thấy chị căng thẳng quá nên em nghĩ cách giảm stress thôi mà !?” Ren bĩu môi đáp.
Stellar chỉ lên thái dương, nheo mắt nói:
“Thấy cái gân xanh này không !? Vì em mà chị già thêm mấy tuổi !”
“Chị già là do cách suy nghĩ !!” Ren không yếu thế đáp.
“Ai đó lôi nó ra ngoài cho ta !” Stellar mất kiên nhẫn phất tay.
“Ai dám ! Hì hì...” Ren đảo mắt quanh quanh với vẻ uy hiếp.
“Đừng có làm loạn nữa !”
“Vậy chị đừng can thiệp vào chuyện em đi hát nữa nhé !” Ren bắt đầu thương lượng.
“Biến khỏi đây ngay !” Stellar quát lên.
“Vâng thưa sếp.” Ren cười tươi sáng lạn, điện mang dưới chân nổ lách cách, đã thật sự biến mất khỏi căn phòng.
“Gia môn bất hạnh !” Stellar ôm trán sầu não. Lúc này nữ hoàng của IMI bất chợt quên mất, item loa phát thanh vẫn còn mở, toàn quân đã nghe được chuyện gia đình của lãnh đạo. Vẻ mặt cả đám rất cổ quái, không ngờ chủ tịch kiêu ngạo lạnh lùng, làm việc quyết đoán đầy vẻ sát phạt cũng có lúc tỏ ra bất lực như vậy.
“Quả nhiên ác nhân có ác nhân trị.” Sau hôm nay, lượng fan trung thành của Ren tăng thêm một con số kha khá, còn số nhân viên kính sợ Stellar giảm đi một chút.
...
Sau cùng thì chính sự vẫn phải làm, vì tường thành đang run lên bần bật ngoài kia, lúc nào cũng có thể vỡ thành chết người. Stellar nhanh chóng khởi động một item loa phát thanh khác, trầm giọng nói:
“Các người cũng thấy tình cảnh bên ngoài rồi. Chúng ta lúc này đang ở vào tình thế không quá tốt, tuy việc thủ thành thất bại thì căn cơ của tập đoàn cũng không mấy ảnh hưởng. Nhưng nếu thành đã mất thì nhân viên trong này còn để làm gì. Nếu không muốn sang công ty khác phỏng vấn chạy vạy xin việc thì làm việc thành thật một chút cho tôi.”
Một cơn gió rét thổi qua, ý tưởng xem náo nhiệt chuyện nhà chủ tướng đã bị dập tắt không còn, chỉ còn một mảng băng hàn chạy dọc xương sống mỗi nhân viên, cùng viễn cảnh tồi tệ trong tương lai sắp đến.
Dù sao thì những gì Stellar nói không hoàn toàn là uy hiếp. Tòa thành này là một nửa công ty của bọn họ, là công cụ lấp đầy bát cơm của mỗi người. Nay thành sắp mất, bát cơm duy nhất sắp bị một đàn thú cuốn đi mất, còn không nghiêm túc thì cả đám sẽ chết đói.
“Tôi cũng không hi vọng phải thấy các người ra đi như vậy. Chúng ta dù không quá thân thiết, nhưng gương mặt mỗi người đều đã in sâu trong bộ nhớ của tôi. Phải đổi người khác, tôi thật sự thấy không quen, chắc các người cũng vậy.”
“Vì thế, những ai còn muốn ở lại tập đoàn, nghe kỹ những hiệu lệnh tôi sắp nói tới đây. Từ bây giờ, tôi sẽ là chỉ huy trực tiếp của các vị. Cùng nhau, hãy vượt qua cửa ải khó khăn này.”
“Yes. Ma’am !”
Mười người một tổ, mười tổ một đội, 5 đội một đoàn, binh sĩ tự động đứng theo đội hình thẳng tắp, đều đặn, tất cả cùng đồng thanh hô lớn.
Khí thế vang dột, nhất thời át hẳn đi tiếng ầm ầm rung chấn bên tường thành.
Ngoài kia, dòng lũ thú rừng vẫn ùn ùn đổ xuống, nhưng tất cả tin chắc, sẽ không còn quá lâu nữa.
...
“Ô, đám lính trên tường thành đang ổn định lại kìa, hiệu suất làm cỏ chỗ thực nhân thụ còn lại cao hơn hẳn.” Candy cầm lấy cái ống nhòm siêu cự ly của Hans mà yêu thích không nỡ buông tay, trực tiếp tuyên bố quyền sở hữu, và trở thành hoa tiêu mới cho cả đội.
“Không sao, đoàn kết là chết hết, chia rẽ là chết lẻ tẻ. Tôi không nghĩ ra được bọn họ có cách nào ! Trừ khi tắt hệ thống, hoặc triệu hồi thần ru ngủ đến.” Hans chẳng mấy quan tâm đáp.
Dưới áp lực của đám thú thì việc hiệu suất làm việc để bảo vệ miếng cơm manh áo sẽ tăng lên, không có gì đặc biệt, con người ai cũng như vậy mà thôi.
Hiển nhiên, Hans cũng không ngờ, quyền điều khiển đội quân thủ thành đã được chuyển giao, giờ phút này, chiến sự lặng lẽ có biến hóa.
“Loa loa loa... chú ý, chú ý...”
Rầm rập... rầm rập...
“Diễn luyện đội hình lần thứ nhất, điểm danh quân số.”
“Tất cả xếp hàng theo đường thẳng, sải chân bằng vai, cách bạn phía trước một sải tay, bước đều, bước... Au, Stellar, đừng đánh, em chỉ đùa thôi mà !”
Ren ngồi góc phòng, trên một chiếc ghế salon lớn, ôm đầu khóc thút thít. Tất nhiên chỉ là giả vờ, với tố chất của player cấp độ 9x, một con voi tông phải cũng chẳng làm cho cô ta xây sước được, Stellar chỉ vỗ mạnh một cái lên đầu cô em lắm chuyện này mà thôi.
“Giờ là lúc nào rồi còn đùa được !?” Stellar bực mình nói.
“Thấy chị căng thẳng quá nên em nghĩ cách giảm stress thôi mà !?” Ren bĩu môi đáp.
Stellar chỉ lên thái dương, nheo mắt nói:
“Thấy cái gân xanh này không !? Vì em mà chị già thêm mấy tuổi !”
“Chị già là do cách suy nghĩ !!” Ren không yếu thế đáp.
“Ai đó lôi nó ra ngoài cho ta !” Stellar mất kiên nhẫn phất tay.
“Ai dám ! Hì hì...” Ren đảo mắt quanh quanh với vẻ uy hiếp.
“Đừng có làm loạn nữa !”
“Vậy chị đừng can thiệp vào chuyện em đi hát nữa nhé !” Ren bắt đầu thương lượng.
“Biến khỏi đây ngay !” Stellar quát lên.
“Vâng thưa sếp.” Ren cười tươi sáng lạn, điện mang dưới chân nổ lách cách, đã thật sự biến mất khỏi căn phòng.
“Gia môn bất hạnh !” Stellar ôm trán sầu não. Lúc này nữ hoàng của IMI bất chợt quên mất, item loa phát thanh vẫn còn mở, toàn quân đã nghe được chuyện gia đình của lãnh đạo. Vẻ mặt cả đám rất cổ quái, không ngờ chủ tịch kiêu ngạo lạnh lùng, làm việc quyết đoán đầy vẻ sát phạt cũng có lúc tỏ ra bất lực như vậy.
“Quả nhiên ác nhân có ác nhân trị.” Sau hôm nay, lượng fan trung thành của Ren tăng thêm một con số kha khá, còn số nhân viên kính sợ Stellar giảm đi một chút.
...
Sau cùng thì chính sự vẫn phải làm, vì tường thành đang run lên bần bật ngoài kia, lúc nào cũng có thể vỡ thành chết người. Stellar nhanh chóng khởi động một item loa phát thanh khác, trầm giọng nói:
“Các người cũng thấy tình cảnh bên ngoài rồi. Chúng ta lúc này đang ở vào tình thế không quá tốt, tuy việc thủ thành thất bại thì căn cơ của tập đoàn cũng không mấy ảnh hưởng. Nhưng nếu thành đã mất thì nhân viên trong này còn để làm gì. Nếu không muốn sang công ty khác phỏng vấn chạy vạy xin việc thì làm việc thành thật một chút cho tôi.”
Một cơn gió rét thổi qua, ý tưởng xem náo nhiệt chuyện nhà chủ tướng đã bị dập tắt không còn, chỉ còn một mảng băng hàn chạy dọc xương sống mỗi nhân viên, cùng viễn cảnh tồi tệ trong tương lai sắp đến.
Dù sao thì những gì Stellar nói không hoàn toàn là uy hiếp. Tòa thành này là một nửa công ty của bọn họ, là công cụ lấp đầy bát cơm của mỗi người. Nay thành sắp mất, bát cơm duy nhất sắp bị một đàn thú cuốn đi mất, còn không nghiêm túc thì cả đám sẽ chết đói.
“Tôi cũng không hi vọng phải thấy các người ra đi như vậy. Chúng ta dù không quá thân thiết, nhưng gương mặt mỗi người đều đã in sâu trong bộ nhớ của tôi. Phải đổi người khác, tôi thật sự thấy không quen, chắc các người cũng vậy.”
“Vì thế, những ai còn muốn ở lại tập đoàn, nghe kỹ những hiệu lệnh tôi sắp nói tới đây. Từ bây giờ, tôi sẽ là chỉ huy trực tiếp của các vị. Cùng nhau, hãy vượt qua cửa ải khó khăn này.”
“Yes. Ma’am !”
Mười người một tổ, mười tổ một đội, 5 đội một đoàn, binh sĩ tự động đứng theo đội hình thẳng tắp, đều đặn, tất cả cùng đồng thanh hô lớn.
Khí thế vang dột, nhất thời át hẳn đi tiếng ầm ầm rung chấn bên tường thành.
Ngoài kia, dòng lũ thú rừng vẫn ùn ùn đổ xuống, nhưng tất cả tin chắc, sẽ không còn quá lâu nữa.
...
“Ô, đám lính trên tường thành đang ổn định lại kìa, hiệu suất làm cỏ chỗ thực nhân thụ còn lại cao hơn hẳn.” Candy cầm lấy cái ống nhòm siêu cự ly của Hans mà yêu thích không nỡ buông tay, trực tiếp tuyên bố quyền sở hữu, và trở thành hoa tiêu mới cho cả đội.
“Không sao, đoàn kết là chết hết, chia rẽ là chết lẻ tẻ. Tôi không nghĩ ra được bọn họ có cách nào ! Trừ khi tắt hệ thống, hoặc triệu hồi thần ru ngủ đến.” Hans chẳng mấy quan tâm đáp.
Dưới áp lực của đám thú thì việc hiệu suất làm việc để bảo vệ miếng cơm manh áo sẽ tăng lên, không có gì đặc biệt, con người ai cũng như vậy mà thôi.
Hiển nhiên, Hans cũng không ngờ, quyền điều khiển đội quân thủ thành đã được chuyển giao, giờ phút này, chiến sự lặng lẽ có biến hóa.
/96
|