“Gì đây !? Ngoài thành đang nguy ngập, sao trong thành vẫn tồn đọng cao thủ thế này !?” Hans cười khổ nói.
Đối diện câu ta, cô gái kia cười khẽ:
“Chàng trai trẻ, muốn cứu công chúa cũng đâu có đơn giản, theo ngôn ngữ của gamer các cậu, còn cần phải đi qua vài cửa boss phụ đã chứ !?”
Với thiếu niên hết sức thú vị này, cô gái kia lại có vẻ rất hiểu biết, tùy ý vui đùa một câu.
Trên thực tế, đứng sau lưng Stellar một thời gian dài, từ khi sự cố về các AI bắt đầu, cho tới khi nghe hết câu chuyện của Lilith, cô gái chỉ được gọi là thư ký này có cái nhìn tương đối tường tận với đầu cua tai nheo của sự việc, thậm chí còn muốn hơn Stellar.
Vì nữ chủ nhân của IMI kia bận rộn tới trăm công ngàn việc, sử lý đám AI và player nổi loạn trong thế giới thứ hai này chỉ là một phần rất nhỏ trong cái lịch làm việc kín đặc của cô ta mà thôi. Còn người được tiếp xúc, thậm chí tìm hiểu sâu nhất về sự việc hỗn loạn này, lại là viên thư ký lúc nào cũng che miệng tủm tìm cười đây.
Thật sự thì... cô ta tham gia thuần túy cho vui.
“Boss phụ vừa gặp một thằng, tôi để cả hội quây hắn ngoài kia rồi !” Hans nhún vai nói. Tuy có vẻ thong dong, nhưng Brave Sword đã nắm chặt trong tay. Đám lính xung quanh lập tức giăng trận với tư thế đề phòng.
“Cậu muốn nói Thần Tiễn ấy hả !? Hắn chỉ là boss siêu phụ của phụ thôi !” Liếc nhìn về phía cồng thành đằng xa, cô gái kia nhẹ giọng đáp.
“À, hiểu hiểu, theo lệ chơi game thì boss càng xuất hiện sớm trình độ càng cùi mà ! Chỉ tại so về mức độ đáng ghét, thằng đó xứng đáng làm trùm cuối. Tên tuổi cũng kỳ quái thật.” Hans đảo mắt đáp.
Vừa nói chuyện câu giờ vừa tìm cách vượt qua, đây vốn là ý định từ đầu của cậu ta. Thế nhưng cô gái nhìn mảnh mai yếu ớt này lại chẳng để lộ chút sơ hở nào cả, lấy nhãn lực của một player 5x như Hans, không thể tìm được đường nào mà lách qua.
Nói thế nào nhỉ !? Giống như con nhện lơ lửng ở đó, mà tơ đã giăng khắp chốn vậy. Cảm giác như chạy đường nào cô ta cũng có thể đuổi tới quấn giết. Hết sức phiền toái.
Hơn nữa đừng nhìn bà chị này yếu liễu đào tơ mà xem thường, chỉ mới đây thôi cô ta còn ở dưới đất, đột ngột đã bắn vọt lên cao, cầm tập hồ sơ phẳng phiu kia đập bộp một cái, thế là vòng bảo vệ của chiếc tàu lượn tan nát, còn Hans thì lập tức rơi tự do.
Lực công kích không dưới một Player 5x, không – có lẽ phải là 6x. Dùng bất cứ skill tham trắc nào số liệu phản hồi về cũng là ??? cả. Chênh lệch chắc chắn không dưới 10 cấp.
“Ồ, cậu tính toán với hắn từ đó đến giờ, vậy mà cái tên còn không biết sao !? Hắn nghe được chắc đau lòng lắm !” Thư ký mìm cười nhàn nhạt.
Cô ta phẩy phẩy tay, đám lính bao vây Hans khóe mắt giật giật mấy cái đều tản đi hết, cực kỳ tuân lệnh. Trên thực tế, so sánh đẳng cấp giữa hai người, Hans hoàn toàn không phải đối thủ của người này, một màn không kích vừa rồi đã nói rõ điều đó, đám player còn trú trong thành dĩ nhiên là nhẹ nhàng rời đi, còn đám NPC thì bảo gì nghe nấy, cũng chẳng phản kháng lại chút nào
“Tôi thấy hắn không phải dạng người thích để ý những chuyện như vậy đâu. Nhưng nếu chị thấy đau lòng thì giờ tôi hỏi vậy !? Chị tên gì thế chị gái !?”
Hans nhíu mày nhìn đám lính kia rời đi, cái này nói lên điều gì !?
Nói lên người ta không thèm để mình vào trong mắt chứ sao. Cô ta giống như con mèo, đang vờn chuột nhỏ đáng thương vậy.
Hai tiếng chị gái này khiến khóe môi cô gái cong lên thành nụ cười thưởng thức nhàn nhạt:
“Từ rất lâu rồi, cái tên của tôi đã bị xóa bỏ. Chẳng qua hiện tại, mọi người đều gọi tôi là tiểu Bạch, hay Bạch thư ký.”
“À, Bạch thư ký, Thần Tiễn. Hai người đều có một điểm chung làm tôi ghét nhất.” Hans đưa lên lưỡi kiếm ngang tầm mắt, sống kiếm cách cổ khoảng một gang tay, trọng tâm cả người thấp xuống, hình thành tư thế chuẩn bị đột kích tiêu chuẩn.
“Là vì chúng tôi đều cản đường cậu sao !? Thật nhỏ mọn.” Bạch thư ký nghiêng nghiêng đầu hỏi. Mái tóc dài qua vai nhẹ nhàng rủ xuống vừa quyến rũ vừa thanh nhã. Khí chất như làn thu thủy tươi mát mà đậm đà.
“Không, vì cả hai đều là dân Trung của.” Hans cười nhạt, cả người giống như cái lò xo đã nén lại cực đại, đột ngột bùng ra.
Lưỡi kiếm màu đen giống như mũi tên bắn tới, theo sau đó là Hans với khí thế tích xúc từ nãy, vô cùng lăng lệ.
Đối diện câu ta, cô gái kia cười khẽ:
“Chàng trai trẻ, muốn cứu công chúa cũng đâu có đơn giản, theo ngôn ngữ của gamer các cậu, còn cần phải đi qua vài cửa boss phụ đã chứ !?”
Với thiếu niên hết sức thú vị này, cô gái kia lại có vẻ rất hiểu biết, tùy ý vui đùa một câu.
Trên thực tế, đứng sau lưng Stellar một thời gian dài, từ khi sự cố về các AI bắt đầu, cho tới khi nghe hết câu chuyện của Lilith, cô gái chỉ được gọi là thư ký này có cái nhìn tương đối tường tận với đầu cua tai nheo của sự việc, thậm chí còn muốn hơn Stellar.
Vì nữ chủ nhân của IMI kia bận rộn tới trăm công ngàn việc, sử lý đám AI và player nổi loạn trong thế giới thứ hai này chỉ là một phần rất nhỏ trong cái lịch làm việc kín đặc của cô ta mà thôi. Còn người được tiếp xúc, thậm chí tìm hiểu sâu nhất về sự việc hỗn loạn này, lại là viên thư ký lúc nào cũng che miệng tủm tìm cười đây.
Thật sự thì... cô ta tham gia thuần túy cho vui.
“Boss phụ vừa gặp một thằng, tôi để cả hội quây hắn ngoài kia rồi !” Hans nhún vai nói. Tuy có vẻ thong dong, nhưng Brave Sword đã nắm chặt trong tay. Đám lính xung quanh lập tức giăng trận với tư thế đề phòng.
“Cậu muốn nói Thần Tiễn ấy hả !? Hắn chỉ là boss siêu phụ của phụ thôi !” Liếc nhìn về phía cồng thành đằng xa, cô gái kia nhẹ giọng đáp.
“À, hiểu hiểu, theo lệ chơi game thì boss càng xuất hiện sớm trình độ càng cùi mà ! Chỉ tại so về mức độ đáng ghét, thằng đó xứng đáng làm trùm cuối. Tên tuổi cũng kỳ quái thật.” Hans đảo mắt đáp.
Vừa nói chuyện câu giờ vừa tìm cách vượt qua, đây vốn là ý định từ đầu của cậu ta. Thế nhưng cô gái nhìn mảnh mai yếu ớt này lại chẳng để lộ chút sơ hở nào cả, lấy nhãn lực của một player 5x như Hans, không thể tìm được đường nào mà lách qua.
Nói thế nào nhỉ !? Giống như con nhện lơ lửng ở đó, mà tơ đã giăng khắp chốn vậy. Cảm giác như chạy đường nào cô ta cũng có thể đuổi tới quấn giết. Hết sức phiền toái.
Hơn nữa đừng nhìn bà chị này yếu liễu đào tơ mà xem thường, chỉ mới đây thôi cô ta còn ở dưới đất, đột ngột đã bắn vọt lên cao, cầm tập hồ sơ phẳng phiu kia đập bộp một cái, thế là vòng bảo vệ của chiếc tàu lượn tan nát, còn Hans thì lập tức rơi tự do.
Lực công kích không dưới một Player 5x, không – có lẽ phải là 6x. Dùng bất cứ skill tham trắc nào số liệu phản hồi về cũng là ??? cả. Chênh lệch chắc chắn không dưới 10 cấp.
“Ồ, cậu tính toán với hắn từ đó đến giờ, vậy mà cái tên còn không biết sao !? Hắn nghe được chắc đau lòng lắm !” Thư ký mìm cười nhàn nhạt.
Cô ta phẩy phẩy tay, đám lính bao vây Hans khóe mắt giật giật mấy cái đều tản đi hết, cực kỳ tuân lệnh. Trên thực tế, so sánh đẳng cấp giữa hai người, Hans hoàn toàn không phải đối thủ của người này, một màn không kích vừa rồi đã nói rõ điều đó, đám player còn trú trong thành dĩ nhiên là nhẹ nhàng rời đi, còn đám NPC thì bảo gì nghe nấy, cũng chẳng phản kháng lại chút nào
“Tôi thấy hắn không phải dạng người thích để ý những chuyện như vậy đâu. Nhưng nếu chị thấy đau lòng thì giờ tôi hỏi vậy !? Chị tên gì thế chị gái !?”
Hans nhíu mày nhìn đám lính kia rời đi, cái này nói lên điều gì !?
Nói lên người ta không thèm để mình vào trong mắt chứ sao. Cô ta giống như con mèo, đang vờn chuột nhỏ đáng thương vậy.
Hai tiếng chị gái này khiến khóe môi cô gái cong lên thành nụ cười thưởng thức nhàn nhạt:
“Từ rất lâu rồi, cái tên của tôi đã bị xóa bỏ. Chẳng qua hiện tại, mọi người đều gọi tôi là tiểu Bạch, hay Bạch thư ký.”
“À, Bạch thư ký, Thần Tiễn. Hai người đều có một điểm chung làm tôi ghét nhất.” Hans đưa lên lưỡi kiếm ngang tầm mắt, sống kiếm cách cổ khoảng một gang tay, trọng tâm cả người thấp xuống, hình thành tư thế chuẩn bị đột kích tiêu chuẩn.
“Là vì chúng tôi đều cản đường cậu sao !? Thật nhỏ mọn.” Bạch thư ký nghiêng nghiêng đầu hỏi. Mái tóc dài qua vai nhẹ nhàng rủ xuống vừa quyến rũ vừa thanh nhã. Khí chất như làn thu thủy tươi mát mà đậm đà.
“Không, vì cả hai đều là dân Trung của.” Hans cười nhạt, cả người giống như cái lò xo đã nén lại cực đại, đột ngột bùng ra.
Lưỡi kiếm màu đen giống như mũi tên bắn tới, theo sau đó là Hans với khí thế tích xúc từ nãy, vô cùng lăng lệ.
/96
|