“AAAA..”
...
“Đứa nào nửa đêm la toáng lên thế? Không để cho người ta ngủ à?”
“Ai nửa đêm động kinh, hả?”
...
Khu dân cư số 5, một tiếng thét cao vút từ đâu đó bỗng cất lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm,. Trước tiếng thét đinh tai nhức óc, nhiều người đã bị giật mình mà tỉnh dậy. Họ không ngại chửi rủa một tiếng để cho cái thanh âm ấy ngừng đi, lúc đó họ mới có thể tiếp tục ngủ.
Thanh âm đó đã dừng hẳn, những người bị đánh thức cũng bắt đầu kéo chăn lên và ngủ, trong miệng không ngừng thầm oán người phát ra âm thanh này.
...
Sáng hôm sau, một cô bé tóc đen, dài ngang vai, trên người mặc đồng phục THPT Trương Thanh lững thức bước đến trạm xe bus. Hành động của cô có vẻ là một cô gái lịch sự và văn minh, nhưng đôi mắt thâm quầng của cô đã chứng minh cho mọi người thấy rằng tối qua cô không ngủ đủ, làm cho những người xung quanh nhiều lần liếc nhìn và bắt đầu nghĩ linh tinh.
...
“Thuý à? Vẫn đến sớm như mọi khi...”
“À? Vâng, như mọi khi...”
Bước vào trong trường, Thuý nhanh chóng tiến về lớp học. Ngay khi bước vào trong lớp, tiếng nói của Kern cất lên tiếng chào hỏi. Cô cũng chỉ cố nặn ra một nụ cười xã giao và trả lời.
“Mắt làm sao vậy? Đêm qua ngủ không đủ à...” - Kern hơi lo lắng nhìn lấy đôi mắt thâm quầng của Thuý, quan tâm hỏi han.
“Không sao đâu...hôm qua ngồi đọc sách khuya quá thôi...” - Trên trán Thuý bỗng bạo nổi gân xanh, miễn cưởng quay người lại trả lời, sau đó từ trong cặp của mình lấy ra một đống sách vở ngồi xem qua trước cái nhìn soi mói của anh chàng Kern.
...
“Phải nhanh chóng đi hỏi xem tại sao...”
Tiếng chuông thứ hai báo hiệu cho tiết học thứ hai đã kết thúc, Thuý thầm nghĩ trong lòng. Thu dọn đồ đạc nhanh hơn và bước đến khu vực lớp 10A10 ở dãy nhà số 3 tầng 2. Trong lòng cô không khỏi nghĩ đến những sự việc xảy ra hôm qua...
“Này, Harry!” - Đứng trước cửa lớp 10A10, Thuý nhanh chóng nhìn thấy mục tiêu của mình, Harry, người cầm quyền party hôm qua. Harry đang cùng với nhóm người của mình vẫn đang nói chuyện vui vẻ với nhau thì bị gọi, hơi nhìn thoáng qua rồi cười cười với bạn cùng lớp và đi ra.
“Thuý à? Có chuyện gì không?” - Harry rất lịch sự hỏi lại.
“Tại sao hôm qua lại không Buff HP cho tớ? Chỉ một lần thôi mà?” - Thuý cố gắng kìm nén cơn giận của mình, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt Harry và nói
“Cậu cũng thông cảm cho bọn tớ. Vì lúc đó chúng tớ còn mải chiến Boss nên không đựơc phép phân tâm, chứ thực ra bọn tớ cũng muốn giúp lắm, chỉ là...” - Harry nỏ nụ cười ngây thơ, đưa tay lên gãi đầu trả lời.
Đúng vậy, ngày hôm qua Thuý cùng 4 bạn học khác đã cùng nhau triển khai kế hoạch giết Boss Ma Nữ Tiria level 37 ở khu vực Jungle Forest - Âm u lãnh địa. Họ cũng đã lường trước được khó khăn của việc này nhưng không ngờ điều đó lại khó khăn hơn sự tưởng tượng của họ. Sau thời gian dài chiến đấu thì cuối cùng họ cũng giết chết được Ma Nữ Tiria, chỉ tiếc rằng đã có một người thương vong.
Thuý là class Mage hệ Thunder, vì vậy sức tấn công chủ yếu của party là Thuý. Với lực phá hoại khá tàn bạo và lượng MP dồi dào, Thuý đóng vai trò “Damage Dealer” chính trong party 5 người. Chính vì việc gây sát thương nhiều nhất nên đã lỡ tay để Ma Nữ Tiria chuyển cửu hận sang bên này.
Kết quả rất hiển nhiên, Thuý chỉ là pháp sư, không có da dày máu trâu đâu mà đón đỡ, chỉ có thể từng bước từng bước lui về sau, để rồi cuối cùng Boss tung ngay một chiêu khiến cho cô lâm vào tình trạng mất máu, không thể làm gì khác hơn ngoài việc ngồi nhìn lấy HP của mình giảm dần về 0. Lúc đó Thuý cũng đã hô kêu cứu, cần đồng đội hỗ trợ bởi vì bình HP ngay lúc nãy đã dùng xong, tiếc là 4 người bên này vẫn đang bận rộn với Ma Nữ, đến cả người trị liệu cũng chẳng rảnh hơi liếc cô một lần. Cô mang theo ánh mắt không cam lòng nhìn lấy khung cảnh trước mặt rồi tối sầm lại, bị đá ra khỏi trò chơi.
Chết rồi thì ai cũng tức, tất nhiên không ngoại lệ đối với Thuý. Cô cũng tức đến độ đêm đêm kêu vang, thức trắng một đêm vì đau lòng. Hơn 1 năm cày cấy chứ ít gì? Bây giờ mà phải luỵên lại thì ai cũng không thể không đau lòng.
“Thôi được rồi, bỏ qua vụ này, những món đồ tớ rớt ra khi tớ chết chắc các cậu cũng nhặt rồi, phiền các cậu trả lại cho tớ...luyện lại từ level 0 thế này mệt lắm...” - Thuý thở dài một hơi, dù sao lúc đó cũng là khá hiểm ác, gần như không có chỗ nào không nguy hiểm, có thể bỏ qua cho lần này. Nhanh chóng nói ra những gì mình đang muốn nói.
“Việc này có lẽ...không thể đựơc rồi...” - Harry có chút khó xử nói.
“Hả? Tại sao?” - Khuôn mặt Thuý cứng ngắc lại, mắt to tròn không thể tin được nhìn Harry.
“Đồ của cậu có lẽ còn hữu dụng đối với chúng tớ, chúng tớ sẽ lấy dùng tạm...Dù sao đi nữa cậu cũng phải luyện lại từ đầu, vì vậy mong cậu hiểu cho bọn tớ...” - Harry thở dài, bất đắc dĩ từng câu từng chữ giải thích.
“Không thể nào !” - Thuý sắc mặt trắng bệch ngay lập tức trả lời.
“Điều đó là không được ! Cậu có biết nó trị giá như thế nào không?” - Thuý nhìn một chút Harry, cảm giác không còn thuận mắt như ngày nào nữa mà cực kì chán ghét. Cô hơi lấy dũng khí nói lại một lần nữa.
“Bọn tớ sẽ bồi thường bằng tiền cho cậu.” - Harry ngữ khí kiên định trả lời...
“...Bao nhiêu?” - Thuý chầm chậm hỏi lại...
“Từng...này đi” - Harry hơi nhìn ngón tay của mình rồi đưa ra 3 ngón tay.
Thuý nhìn một chút con số trên tay, vẻ mặt khinh bỉ lắc đầu.
“Vậy từng này?” - Harry hơi run run giơ ra 5 ngón tay.
Thuý vẫn lắc đầu, nhẹ nhàng đưa 1 ngón tay ra, kèm theo đó là một nắm đấm bên cạnh.
“Đây là trắng trợn ăn cướp, bọn tớ không có nhiều như vậy...” - Harry mặt càng ngày càng đen nhìn con số trong tay Thuý, khẳng định nói.
“Các cậu mới là ăn cướp. Nếu không thì trả đồ cho tớ, nể mặt chúng ta là bạn học, tớ sẽ coi như việc này không có gì to tát...” - Thuý ánh mắt kiên cường trừng mắt Harry, khiến cho Harry cảm giác có đôi chút sợ hãi.
“Tớ không thể...” - Harry xoắn xuýt trả lời
“Vô liêm sỉ...” - Tiếng chuông vào tiết thứ 3 vang len, Thuý bỏ lại một câu cho Harry sau đó nhanh chóng đi về phía lớp học của mình.
“Phiền toái thật...” Harry vẻ mặt bất đắc dĩ, không biết làm sao nhìn bóng dáng dần biến mất cuối hành lang của Thuý.
...
“Vẫn chỉnh tề ngay ngắn, vẫn chưa có ai trở về...” - Mở cửa bước vào trong nhà, Thuý nhìn thoáng qua những chiếc dép dưới đất kia, trong lòng không khỏi thở dài một hơi rồi bước vào trong nhà.
Cả gia đình đều chuyển lên mặt trăng, được phân ở khu dân cư số 5 này. Ở đây tập trung hầu hết là người Châu Á, cũng có một số người ở các Châu lục khác nhưng số lượng rất ít. Việc hoạt động tại khu dân cư này cũng muốn hình muôn trạng, từ cửa hàng bán hoa quả, cửa hàng tiện ích hay các loại gì đó...nói chung là cũng đủ cả, đủ phục vụ đời sống nhân dân.
Bố mẹ của Thuý đều có công tác từ chiều đến đêm, còn lịch học của Thuý lại là từ sáng đến trưa. Vì vậy cơ hội gặp mặt nói chuyện hay gia đình xôm tụ nói chuyện với nhau cũng là rất hiếm, trừ phi là cả nhà đều được nghỉ, lúc đó mới có không khí của gia đình.
“Mệt mỏi thật...” - Trở về phòng của mình, Thuý bỏ lại cặp sách sang một bên, nhào lên giường và lấy ra IMI’s Gear, trong lòng hơi nghĩ nghĩ.
“Chuyện cũng đã xảy ra rồi, đằng nào mình cũng phải luyện lại. Mà 3 ngày sau còn có một bài kiểm tra nữa, trong khi đầu óc mình hoàn toàn rỗng tuếch thế này thì...” - Cảm thấy hơi nhức đầu,, Thuý bỏ IMI’s Gear sang một bên, hai tay đưa lên xoa xoa huyệt thái dương.
“Để kiểm tra xong tính sau vậy, dù sao ba mẹ mình cũng không muốn mình học tập yếu kém như vậy, nhất là cái môn Toán này...” - Thuý hơi bất đắc dĩ đưa tay che lại đôi mắt như muốn trốn tránh thực tại, sau đó bật dậy và bắt đầu lấy từ kệ sách ra vở toán và ôn tập...
“Thật là ghét môn Toán này quá đi !!!..”
Thời gian: 14/12/2013 - 16h00 - Số chữ: 1.422
Thiện Lương Ác Ma viết.
Chương 2: Level 0
“Vậy là đã xong...tự do rồi...” - Thuý nhẹ nhàng khép lại cánh cửa bước vào trong phòng. Thoáng nhìn qua ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ, cô từ từ thay đồng phục học sinh về quần áo ở nhà, cô nhanh chóng nhảy thẳng lên giường. Tiếng kẽo kẹt của chiếc giường khiến cô hơi giật mình, trong lòng âm thầm nghĩ “Lần sau không nên làm như vậy...”
“Việc tiếp theo...là vào <>, khì khì...” - Thuý cầm lên IMI’s Gear nhỏ giọng cười, tất cả muộn phiền dường như đã tan biến hết.
Sau 3 ngày vất vả ôn đi ôn lại, cuối cùng Thuý cũng đã vượt qua bài kiểm tra này với số điểm chắc chắn trên trung bình. Cũng trong khoảng thời gian đó, Harry có tìm đến và muốn bồi thường cho cô, chỉ tiếc là Thuý bắt đầu cảm thấy chán ghét những con người như vậy.
Tuy rằng Thuý cũng biết họ là bất đắc dĩ, nhưng nếu là một đội tốt thì không nên để cho cô chết đi như vậy. Họ có thể từ từ lùi lại để cứu mình, nhưng ngược lại họ lại đẩy lên và nhanh chóng tiêu diệt con Boss. Theo suy luận “khoa học” của cô thì họ coi trọng “Item quý” hơn với những người bạn “ngoài cuộc” như mình, vì vậy cô coi như mình xui xẻo khi đã gặp phải như vậy và quyết tâm lần này sẽ độc hành.
Cũng trong khoảng thời gian này, cô từ một số người bạn cho biết dường như < > có một bản cập nhật mới sau vụ công thành chiến của một nhóm Player với Thành IMI. Admin của < > cũng đã công nhận “NPC là công dân của < >”, vì vậy lần này sẽ có nhiều đổi mới.
Rất nhiều người bàn tán về vấn đề này, họ bắt đầu suy luận xem nó sẽ có những thay đổi gì. Có người đoán là trò chơi sẽ chân thực hơn, cũng có người nói là quái vật sẽ mạnh hơn, hoặc là những món đồ sẽ trở nên hiếm hơn, blah blah...Nói chung điều này Thuý cũng không biết phải nghĩ thế nào, Thuý quyết định sau khi thi xong sẽ vào lại, để xem trò chơi lần này sẽ có những biến đổi như thế nào.
Thuý lấy IMI’s Gear đội lên trên đầu, khuôn mặt mỉm cười háo hức và chìm vào giấc ngủ...
...
7h40 phút sáng - Thị trấn khởi đầu - Khu vực quảng trường.
“Một năm rồi mình lại về đây...” - Thuý liếc nhìn một chút xung quanh, nơi đây vẫn y như vậy. Vẫn là những dãy nhà cao cao hai bên đường, vẫn là con đường trải dài bao con phố, vẫn là quảng trường rộng lớn với chiếc đài phun nước đầy mỹ lệ. Cô hít một hơi thật sâu cảm nhận mọi thứ xung quanh, khẽ chạm vào chiếc nhẫn màu xanh trên ngón tay. Một cửa sổ trong suốt xuất hiện ngay trước mắt cô.
Tên: Phạm Minh Thuý
Class: Người bình thường
Level: 0
HP: 100/100
MP: 100/100
Trong < >, người chơi khi bắt đầu luôn luôn ở level 0. Họ không thể ra khỏi thành, bởi vì dù họ có lén ra đi chăng nữa thì với cột chỉ số toàn bộ đều là 0, dù chỉ gặp con quái cấp 1 cũng đủ đưa họ về thành dưỡng sức. Vì vậy họ phải cố gắng làm những nhiệm vụ ở trong trấn, cho đến khi đủ kinh nghiệm lên level 1, lúc đó họ sẽ có 15 điểm tiềm năng để tăng, Class sẽ chuyển thành “Advanturer” (Nhà mạo hiệm). Lúc này họ mới có thể bắt đầu hành trình khám phá thế giới mới này.
“Bắt đầu lần nữa thôi...” Thuý hơi vuốt nhẹ chiếc nhẫn ở ngón tay, nhìn vào trong hành trang chỉ có một số tiền ít ỏi ban đầu mà trong lòng xoắn xuýt. Thở dài một hơi, cô bắt đầu mở ra hệ thống bản đồ trong thị trấn rồi bắt đầu tìm đến những nơi có nhiệm vụ.
Bước qua những dãy phố, cô cảm thấy dường như có điều gì đó khác với trước đây. Tuy rằng vẫn có những Player hồi sinh luyện lại nhưng họ đều bị đưa đến những thị trấn khác nhau, nơi mà bắt đầu, vì vậy việc gặp gỡ những Player khác cũng không thể nói là thường xuyên được. Còn về những NPC khác, cô cảm giác cái bầu không khí này hết sức quen thuộc, giống như tất cả mọi người...đang cử xử như những con người thực sự mà không còn là những AI bình thường nữa.
Thoáng nhìn qua quán trọ “Sky High” trên đường, cô nghĩ đến một việc mà ngày xưa cô vẫn nhớ. Từ trước đây khu vực này cũng chỉ là một thị trấn nho nhỏ, bình thường, cho đến khi những Player đến. Họ bắt đầu xây dựng sự nghiệp của mình tại < > này ở khắp mọi nơi, lập ra những nơi tụ tập, những tổ chức, những Guild khác nhau với đầy đủ các thể loại.
< > là một thế giới khá “tự do hoá”, vì vậy các Player cũng có thể làm những công việc khác như việc sở hữu một quán ăn, hay làm môt thợ rèn, hoặc có thể trở thành một thương nhân, thậm chí là làm chủ cả một toà thành đi chăng nữa...tất nhiên, muốn làm chủ một toà thành thì phải đi công thành chiến, và điều này thì thực sự không dễ dàng chút nào.
Bỏ lại những suy nghĩ này ra sau đầu, cô tiếp tục dạo quanh thị trấn để tìm lấy những người phát ra nhiệm vụ và cố gắng đạt đến level 1, bước ra ngoài thế giới...một lần nữa...
...Khoảng 6 giờ sau...
“Cảm giác như...một số người NPC bắt đầu có một số hành động nhân tính hoá...” - Thuý vừa đi trên đường, vừa nhớ lại những gì đã trải qua. Khi cô nhận nhiệm vụ đối với một số người, họ bắt đầu kể lể thêm về một số vấn đề gì đó nữa, hay còn hỏi thăm sức khoẻ của cô. Thật kỳ lạ, cảm tưởng như mọi thứ nơi đây bắt đầu như ở hiện thực vậy, cô thầm tự nhủ và tiếp tục bước đi.
“Xin lỗi, cô có thể giúp tôi một chút không?...” - Một thanh niên lạ mặt bỗng dưng cất tiếng ngay sau lưng Thuý, khiến cô giật bắn cả người lên, cảnh giác quay đầu lại. Phía sao cô là một anh chàng NPC tóc bạc, rẽ ngôi giữa, trên người mặc bộ đồ bình dân của những NPC khác. Cô thoáng kinh ngạc một chút rồi mới nhận ra đây cũng là một NPC, thật là hết hồn.
“Vâng, anh cần tôi giúp gì?” - Thuý lấy tay hơi xoa xoa ngực mình, ngẩng đầu lên bằng một nụ cười rất tươi hỏi lại NPC này.
“Ừm...cô...có thể dẫn tôi đi một vòng quanh thị trấn được không?” - Anh chàng NPC tóc bạc bỗng dưng hơi đưa tay lên cằm suy nghĩ rồi mới đưa ra yêu cầu của mình. Điều này khiến Thuý nghi ngờ anh ta có thực sự là NPC hay không? Ngay lập tức cô nhận được một thông báo ở trong đầu khiến cô chắc chắn đây là một NPC, chỉ là NPC này có đôi chút “bất bình thường” mà thôi.
“Nhiệm vụ: Dẫn Saber tham quan một vòng quanh thị trấn. Nhiệm vụ hoàn thành: 20 kinh nghiệm, 10 Gold. Tiếp nhận hay không?”
“Kệ đi, dù sao xong nhiệm vụ này mình cũng có thể lên level 1 rồi, chạy quanh một vòng thị trấn cũng không sao...” - Thuý nhìn lại một lần anh chàng Saber này, sau đó tiếp nhận nhiệm vụ. Cô xoay người tiếp tục nhiệm vụ đưa thư của một nhà bình dân ở phía Bắc thị trấn đến một binh lính phía Nam thị trấn này. Tuy nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng mà chạy cũng mất khá lâu, vì vậy cô quyết định vừa đưa anh chàng này tham quan một vòng thị trấn, điểm cuối cùng sẽ là binh lính nhận lá thư kia...
...
“Đứa nào nửa đêm la toáng lên thế? Không để cho người ta ngủ à?”
“Ai nửa đêm động kinh, hả?”
...
Khu dân cư số 5, một tiếng thét cao vút từ đâu đó bỗng cất lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm,. Trước tiếng thét đinh tai nhức óc, nhiều người đã bị giật mình mà tỉnh dậy. Họ không ngại chửi rủa một tiếng để cho cái thanh âm ấy ngừng đi, lúc đó họ mới có thể tiếp tục ngủ.
Thanh âm đó đã dừng hẳn, những người bị đánh thức cũng bắt đầu kéo chăn lên và ngủ, trong miệng không ngừng thầm oán người phát ra âm thanh này.
...
Sáng hôm sau, một cô bé tóc đen, dài ngang vai, trên người mặc đồng phục THPT Trương Thanh lững thức bước đến trạm xe bus. Hành động của cô có vẻ là một cô gái lịch sự và văn minh, nhưng đôi mắt thâm quầng của cô đã chứng minh cho mọi người thấy rằng tối qua cô không ngủ đủ, làm cho những người xung quanh nhiều lần liếc nhìn và bắt đầu nghĩ linh tinh.
...
“Thuý à? Vẫn đến sớm như mọi khi...”
“À? Vâng, như mọi khi...”
Bước vào trong trường, Thuý nhanh chóng tiến về lớp học. Ngay khi bước vào trong lớp, tiếng nói của Kern cất lên tiếng chào hỏi. Cô cũng chỉ cố nặn ra một nụ cười xã giao và trả lời.
“Mắt làm sao vậy? Đêm qua ngủ không đủ à...” - Kern hơi lo lắng nhìn lấy đôi mắt thâm quầng của Thuý, quan tâm hỏi han.
“Không sao đâu...hôm qua ngồi đọc sách khuya quá thôi...” - Trên trán Thuý bỗng bạo nổi gân xanh, miễn cưởng quay người lại trả lời, sau đó từ trong cặp của mình lấy ra một đống sách vở ngồi xem qua trước cái nhìn soi mói của anh chàng Kern.
...
“Phải nhanh chóng đi hỏi xem tại sao...”
Tiếng chuông thứ hai báo hiệu cho tiết học thứ hai đã kết thúc, Thuý thầm nghĩ trong lòng. Thu dọn đồ đạc nhanh hơn và bước đến khu vực lớp 10A10 ở dãy nhà số 3 tầng 2. Trong lòng cô không khỏi nghĩ đến những sự việc xảy ra hôm qua...
“Này, Harry!” - Đứng trước cửa lớp 10A10, Thuý nhanh chóng nhìn thấy mục tiêu của mình, Harry, người cầm quyền party hôm qua. Harry đang cùng với nhóm người của mình vẫn đang nói chuyện vui vẻ với nhau thì bị gọi, hơi nhìn thoáng qua rồi cười cười với bạn cùng lớp và đi ra.
“Thuý à? Có chuyện gì không?” - Harry rất lịch sự hỏi lại.
“Tại sao hôm qua lại không Buff HP cho tớ? Chỉ một lần thôi mà?” - Thuý cố gắng kìm nén cơn giận của mình, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt Harry và nói
“Cậu cũng thông cảm cho bọn tớ. Vì lúc đó chúng tớ còn mải chiến Boss nên không đựơc phép phân tâm, chứ thực ra bọn tớ cũng muốn giúp lắm, chỉ là...” - Harry nỏ nụ cười ngây thơ, đưa tay lên gãi đầu trả lời.
Đúng vậy, ngày hôm qua Thuý cùng 4 bạn học khác đã cùng nhau triển khai kế hoạch giết Boss Ma Nữ Tiria level 37 ở khu vực Jungle Forest - Âm u lãnh địa. Họ cũng đã lường trước được khó khăn của việc này nhưng không ngờ điều đó lại khó khăn hơn sự tưởng tượng của họ. Sau thời gian dài chiến đấu thì cuối cùng họ cũng giết chết được Ma Nữ Tiria, chỉ tiếc rằng đã có một người thương vong.
Thuý là class Mage hệ Thunder, vì vậy sức tấn công chủ yếu của party là Thuý. Với lực phá hoại khá tàn bạo và lượng MP dồi dào, Thuý đóng vai trò “Damage Dealer” chính trong party 5 người. Chính vì việc gây sát thương nhiều nhất nên đã lỡ tay để Ma Nữ Tiria chuyển cửu hận sang bên này.
Kết quả rất hiển nhiên, Thuý chỉ là pháp sư, không có da dày máu trâu đâu mà đón đỡ, chỉ có thể từng bước từng bước lui về sau, để rồi cuối cùng Boss tung ngay một chiêu khiến cho cô lâm vào tình trạng mất máu, không thể làm gì khác hơn ngoài việc ngồi nhìn lấy HP của mình giảm dần về 0. Lúc đó Thuý cũng đã hô kêu cứu, cần đồng đội hỗ trợ bởi vì bình HP ngay lúc nãy đã dùng xong, tiếc là 4 người bên này vẫn đang bận rộn với Ma Nữ, đến cả người trị liệu cũng chẳng rảnh hơi liếc cô một lần. Cô mang theo ánh mắt không cam lòng nhìn lấy khung cảnh trước mặt rồi tối sầm lại, bị đá ra khỏi trò chơi.
Chết rồi thì ai cũng tức, tất nhiên không ngoại lệ đối với Thuý. Cô cũng tức đến độ đêm đêm kêu vang, thức trắng một đêm vì đau lòng. Hơn 1 năm cày cấy chứ ít gì? Bây giờ mà phải luỵên lại thì ai cũng không thể không đau lòng.
“Thôi được rồi, bỏ qua vụ này, những món đồ tớ rớt ra khi tớ chết chắc các cậu cũng nhặt rồi, phiền các cậu trả lại cho tớ...luyện lại từ level 0 thế này mệt lắm...” - Thuý thở dài một hơi, dù sao lúc đó cũng là khá hiểm ác, gần như không có chỗ nào không nguy hiểm, có thể bỏ qua cho lần này. Nhanh chóng nói ra những gì mình đang muốn nói.
“Việc này có lẽ...không thể đựơc rồi...” - Harry có chút khó xử nói.
“Hả? Tại sao?” - Khuôn mặt Thuý cứng ngắc lại, mắt to tròn không thể tin được nhìn Harry.
“Đồ của cậu có lẽ còn hữu dụng đối với chúng tớ, chúng tớ sẽ lấy dùng tạm...Dù sao đi nữa cậu cũng phải luyện lại từ đầu, vì vậy mong cậu hiểu cho bọn tớ...” - Harry thở dài, bất đắc dĩ từng câu từng chữ giải thích.
“Không thể nào !” - Thuý sắc mặt trắng bệch ngay lập tức trả lời.
“Điều đó là không được ! Cậu có biết nó trị giá như thế nào không?” - Thuý nhìn một chút Harry, cảm giác không còn thuận mắt như ngày nào nữa mà cực kì chán ghét. Cô hơi lấy dũng khí nói lại một lần nữa.
“Bọn tớ sẽ bồi thường bằng tiền cho cậu.” - Harry ngữ khí kiên định trả lời...
“...Bao nhiêu?” - Thuý chầm chậm hỏi lại...
“Từng...này đi” - Harry hơi nhìn ngón tay của mình rồi đưa ra 3 ngón tay.
Thuý nhìn một chút con số trên tay, vẻ mặt khinh bỉ lắc đầu.
“Vậy từng này?” - Harry hơi run run giơ ra 5 ngón tay.
Thuý vẫn lắc đầu, nhẹ nhàng đưa 1 ngón tay ra, kèm theo đó là một nắm đấm bên cạnh.
“Đây là trắng trợn ăn cướp, bọn tớ không có nhiều như vậy...” - Harry mặt càng ngày càng đen nhìn con số trong tay Thuý, khẳng định nói.
“Các cậu mới là ăn cướp. Nếu không thì trả đồ cho tớ, nể mặt chúng ta là bạn học, tớ sẽ coi như việc này không có gì to tát...” - Thuý ánh mắt kiên cường trừng mắt Harry, khiến cho Harry cảm giác có đôi chút sợ hãi.
“Tớ không thể...” - Harry xoắn xuýt trả lời
“Vô liêm sỉ...” - Tiếng chuông vào tiết thứ 3 vang len, Thuý bỏ lại một câu cho Harry sau đó nhanh chóng đi về phía lớp học của mình.
“Phiền toái thật...” Harry vẻ mặt bất đắc dĩ, không biết làm sao nhìn bóng dáng dần biến mất cuối hành lang của Thuý.
...
“Vẫn chỉnh tề ngay ngắn, vẫn chưa có ai trở về...” - Mở cửa bước vào trong nhà, Thuý nhìn thoáng qua những chiếc dép dưới đất kia, trong lòng không khỏi thở dài một hơi rồi bước vào trong nhà.
Cả gia đình đều chuyển lên mặt trăng, được phân ở khu dân cư số 5 này. Ở đây tập trung hầu hết là người Châu Á, cũng có một số người ở các Châu lục khác nhưng số lượng rất ít. Việc hoạt động tại khu dân cư này cũng muốn hình muôn trạng, từ cửa hàng bán hoa quả, cửa hàng tiện ích hay các loại gì đó...nói chung là cũng đủ cả, đủ phục vụ đời sống nhân dân.
Bố mẹ của Thuý đều có công tác từ chiều đến đêm, còn lịch học của Thuý lại là từ sáng đến trưa. Vì vậy cơ hội gặp mặt nói chuyện hay gia đình xôm tụ nói chuyện với nhau cũng là rất hiếm, trừ phi là cả nhà đều được nghỉ, lúc đó mới có không khí của gia đình.
“Mệt mỏi thật...” - Trở về phòng của mình, Thuý bỏ lại cặp sách sang một bên, nhào lên giường và lấy ra IMI’s Gear, trong lòng hơi nghĩ nghĩ.
“Chuyện cũng đã xảy ra rồi, đằng nào mình cũng phải luyện lại. Mà 3 ngày sau còn có một bài kiểm tra nữa, trong khi đầu óc mình hoàn toàn rỗng tuếch thế này thì...” - Cảm thấy hơi nhức đầu,, Thuý bỏ IMI’s Gear sang một bên, hai tay đưa lên xoa xoa huyệt thái dương.
“Để kiểm tra xong tính sau vậy, dù sao ba mẹ mình cũng không muốn mình học tập yếu kém như vậy, nhất là cái môn Toán này...” - Thuý hơi bất đắc dĩ đưa tay che lại đôi mắt như muốn trốn tránh thực tại, sau đó bật dậy và bắt đầu lấy từ kệ sách ra vở toán và ôn tập...
“Thật là ghét môn Toán này quá đi !!!..”
Thời gian: 14/12/2013 - 16h00 - Số chữ: 1.422
Thiện Lương Ác Ma viết.
Chương 2: Level 0
“Vậy là đã xong...tự do rồi...” - Thuý nhẹ nhàng khép lại cánh cửa bước vào trong phòng. Thoáng nhìn qua ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ, cô từ từ thay đồng phục học sinh về quần áo ở nhà, cô nhanh chóng nhảy thẳng lên giường. Tiếng kẽo kẹt của chiếc giường khiến cô hơi giật mình, trong lòng âm thầm nghĩ “Lần sau không nên làm như vậy...”
“Việc tiếp theo...là vào <
Sau 3 ngày vất vả ôn đi ôn lại, cuối cùng Thuý cũng đã vượt qua bài kiểm tra này với số điểm chắc chắn trên trung bình. Cũng trong khoảng thời gian đó, Harry có tìm đến và muốn bồi thường cho cô, chỉ tiếc là Thuý bắt đầu cảm thấy chán ghét những con người như vậy.
Tuy rằng Thuý cũng biết họ là bất đắc dĩ, nhưng nếu là một đội tốt thì không nên để cho cô chết đi như vậy. Họ có thể từ từ lùi lại để cứu mình, nhưng ngược lại họ lại đẩy lên và nhanh chóng tiêu diệt con Boss. Theo suy luận “khoa học” của cô thì họ coi trọng “Item quý” hơn với những người bạn “ngoài cuộc” như mình, vì vậy cô coi như mình xui xẻo khi đã gặp phải như vậy và quyết tâm lần này sẽ độc hành.
Cũng trong khoảng thời gian này, cô từ một số người bạn cho biết dường như <
Rất nhiều người bàn tán về vấn đề này, họ bắt đầu suy luận xem nó sẽ có những thay đổi gì. Có người đoán là trò chơi sẽ chân thực hơn, cũng có người nói là quái vật sẽ mạnh hơn, hoặc là những món đồ sẽ trở nên hiếm hơn, blah blah...Nói chung điều này Thuý cũng không biết phải nghĩ thế nào, Thuý quyết định sau khi thi xong sẽ vào lại, để xem trò chơi lần này sẽ có những biến đổi như thế nào.
Thuý lấy IMI’s Gear đội lên trên đầu, khuôn mặt mỉm cười háo hức và chìm vào giấc ngủ...
...
7h40 phút sáng - Thị trấn khởi đầu - Khu vực quảng trường.
“Một năm rồi mình lại về đây...” - Thuý liếc nhìn một chút xung quanh, nơi đây vẫn y như vậy. Vẫn là những dãy nhà cao cao hai bên đường, vẫn là con đường trải dài bao con phố, vẫn là quảng trường rộng lớn với chiếc đài phun nước đầy mỹ lệ. Cô hít một hơi thật sâu cảm nhận mọi thứ xung quanh, khẽ chạm vào chiếc nhẫn màu xanh trên ngón tay. Một cửa sổ trong suốt xuất hiện ngay trước mắt cô.
Tên: Phạm Minh Thuý
Class: Người bình thường
Level: 0
HP: 100/100
MP: 100/100
Trong <
“Bắt đầu lần nữa thôi...” Thuý hơi vuốt nhẹ chiếc nhẫn ở ngón tay, nhìn vào trong hành trang chỉ có một số tiền ít ỏi ban đầu mà trong lòng xoắn xuýt. Thở dài một hơi, cô bắt đầu mở ra hệ thống bản đồ trong thị trấn rồi bắt đầu tìm đến những nơi có nhiệm vụ.
Bước qua những dãy phố, cô cảm thấy dường như có điều gì đó khác với trước đây. Tuy rằng vẫn có những Player hồi sinh luyện lại nhưng họ đều bị đưa đến những thị trấn khác nhau, nơi mà bắt đầu, vì vậy việc gặp gỡ những Player khác cũng không thể nói là thường xuyên được. Còn về những NPC khác, cô cảm giác cái bầu không khí này hết sức quen thuộc, giống như tất cả mọi người...đang cử xử như những con người thực sự mà không còn là những AI bình thường nữa.
Thoáng nhìn qua quán trọ “Sky High” trên đường, cô nghĩ đến một việc mà ngày xưa cô vẫn nhớ. Từ trước đây khu vực này cũng chỉ là một thị trấn nho nhỏ, bình thường, cho đến khi những Player đến. Họ bắt đầu xây dựng sự nghiệp của mình tại <
<
Bỏ lại những suy nghĩ này ra sau đầu, cô tiếp tục dạo quanh thị trấn để tìm lấy những người phát ra nhiệm vụ và cố gắng đạt đến level 1, bước ra ngoài thế giới...một lần nữa...
...Khoảng 6 giờ sau...
“Cảm giác như...một số người NPC bắt đầu có một số hành động nhân tính hoá...” - Thuý vừa đi trên đường, vừa nhớ lại những gì đã trải qua. Khi cô nhận nhiệm vụ đối với một số người, họ bắt đầu kể lể thêm về một số vấn đề gì đó nữa, hay còn hỏi thăm sức khoẻ của cô. Thật kỳ lạ, cảm tưởng như mọi thứ nơi đây bắt đầu như ở hiện thực vậy, cô thầm tự nhủ và tiếp tục bước đi.
“Xin lỗi, cô có thể giúp tôi một chút không?...” - Một thanh niên lạ mặt bỗng dưng cất tiếng ngay sau lưng Thuý, khiến cô giật bắn cả người lên, cảnh giác quay đầu lại. Phía sao cô là một anh chàng NPC tóc bạc, rẽ ngôi giữa, trên người mặc bộ đồ bình dân của những NPC khác. Cô thoáng kinh ngạc một chút rồi mới nhận ra đây cũng là một NPC, thật là hết hồn.
“Vâng, anh cần tôi giúp gì?” - Thuý lấy tay hơi xoa xoa ngực mình, ngẩng đầu lên bằng một nụ cười rất tươi hỏi lại NPC này.
“Ừm...cô...có thể dẫn tôi đi một vòng quanh thị trấn được không?” - Anh chàng NPC tóc bạc bỗng dưng hơi đưa tay lên cằm suy nghĩ rồi mới đưa ra yêu cầu của mình. Điều này khiến Thuý nghi ngờ anh ta có thực sự là NPC hay không? Ngay lập tức cô nhận được một thông báo ở trong đầu khiến cô chắc chắn đây là một NPC, chỉ là NPC này có đôi chút “bất bình thường” mà thôi.
“Nhiệm vụ: Dẫn Saber tham quan một vòng quanh thị trấn. Nhiệm vụ hoàn thành: 20 kinh nghiệm, 10 Gold. Tiếp nhận hay không?”
“Kệ đi, dù sao xong nhiệm vụ này mình cũng có thể lên level 1 rồi, chạy quanh một vòng thị trấn cũng không sao...” - Thuý nhìn lại một lần anh chàng Saber này, sau đó tiếp nhận nhiệm vụ. Cô xoay người tiếp tục nhiệm vụ đưa thư của một nhà bình dân ở phía Bắc thị trấn đến một binh lính phía Nam thị trấn này. Tuy nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng mà chạy cũng mất khá lâu, vì vậy cô quyết định vừa đưa anh chàng này tham quan một vòng thị trấn, điểm cuối cùng sẽ là binh lính nhận lá thư kia...
/96
|