Hans mải mê nhìn ngắm con quái, hoàn toàn không nhận ra bên cạnh mình, khuôn mặt thiếu nữ đã có phần si ngốc.
“Anh luôn như vậy ! Hans.”
“Hử, làm sao cơ !?”
“Anh luôn đối xử với mọi thứ trong thế giới thứ hai như thể chúng có linh hồn của mình ấy.” Lilith cười thật tươi, nhẹ giọng nói.
Hans đưa một tay lên gãi gãi má, cười trừ nói.
“Ừm, thì ... nói thế nào nhỉ !? Anh cảm thấy, biết đâu những thứ đó cũng sẽ giống em, một ngày nào đấy, biết độc lập suy nghĩ, muốn làm theo ý mình. Người sáng tạo ra thế giới thứ hai thật vĩ đại. Mọi vật dường như đều có thể tiến hóa để gần với thế giới thực hơn.”
“Chẳng hạn nhé, vết áo rách của NPC ăn xin nơi cổng thành Midgar sau một tuần đã có vết vá. Ông Smith được thiết lập luôn sợ vợ hôm kia đã đánh lại bà ấy để lấy tiền đi đánh bài. Nếu hòa mình vào, thật tâm cảm nhận, thế giới thứ hai chẳng khác thế giới thực chút nào. Con người ở đây, sinh vật ở đây cũng đều đang sống, và hoàn thiện chính mình, theo một quỹ tích khác với thế giới của anh mà thôi.”
“Vậy nên Lilith, anh yêu thế giới thứ hai này. Yêu cảnh cãi vã mỗi ngày giữa vợ chồng nhà ông NPC Smith, yêu người ăn mày kia, yêu gốc thực nhân thụ này, và yêu cả em nữa.”
Tay chàng chẳng hiểu từ lúc nào đã nắm lấy tay nàng, đưa lên ngang người. Vẻ mặt ôn hòa, chan chứa tình cảm. Giọng nói có phần mê say.
“Em... em cũng thích Hans nữa.”
Đến đây thì tới lượt Hans ngớ ra. Sau đó bật cười, rồi lại phải cố nén lại sao cho gốc thực nhân thụ kia không nghe thấy. Hans xoa xoa đầu Lilith vui vẻ nói:
“Tất nhiên rồi Lilith, người ta sao có thể ở chung được khi ghét nhau chứ.”
“Không phải thích kiểu...kiểu đó...là thích...thích...” Lilith phụng phịu nói. Có phần cuống lên vì Hans chẳng biết ý tứ gì cả.
Hans lại càng vui vẻ hơn:
“Được rồi Lilith, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi !?”
“Một tuổi rưỡi... à không, hai tuổi rồi.”
“Thế đấy, anh vẫn còn chưa muốn vào tù vì tội dụ dỗ trẻ vị thành niên đâu. Dù đó có là một AI (trí tuệ nhân tạo) đi chăng nữa.” Hans nhún vai tùy ý nói. Sau đó cười ha ha chạy quanh khu rừng với tiếng la giận dỗi của Lilith.
Xa xa, gốc thực nhân thụ chợt tỉnh giấc, ráo giác nhìn quanh, khịt khịt mấy tiếng, sau đó lại tiếp tục ngủ nướng.
...
Bên ngoài khu rừng.
Không biết từ lúc nào, mấy cái lều trắng đã trải khắp bìa rừng, bên cạnh đó là toán lính áo giáp màu xám, đang túm năm tụm ba ngồi bốc phét.
“Ôi, phải chờ đến bao giờ đây !? Ngày nào cũng trực ở đây mười mấy tiếng, tao nhớ Mimi quá.”
“Mày làm ơn đừng có cách nửa tiếng lại lải nhải câu này một lần được không !? Thế tay mày đang làm gì đó, nhắn tin còn nhanh hơn đạn bắn thế kia mà mồm vẫn kêu gào được. Tao phục mày rồi đó.”
“Thằng forever alone như mày làm sao hiểu được vị ngọt của tình yêu !? Xa nhau một khắc bằng cả ngàn năm, ôi... tao dám thề, giờ này có ai chia rẽ tao với cô ấy, tao sẽ liều mạng, kể cả đó có là chủ tịch đi nữa.”
Một tên lính lải nhải, không hề để ý đồng bọn đang lắc đầu nguây nguẩy, liều mạng nháy mắt cho anh ta dừng lại.
“Rất tốt Roland, ngày mai tôi hi vọng thấy đơn xin thôi việc của cậu trên bàn. Giờ cậu có thể đi được rồi.” Người trung niên đối thoại với Stellar trong văn phòng, giờ này đã trở lại thành một đội trưởng kị sĩ giáp đen tiêu chuẩn. Không biết từ lúc nào, ông ta đã đứng sau lưng anh lính tên Roland kia mà anh ta không hề hay biết.
“Ặc, sếp Marcrot, em chót dại. Cắm rơm cắn cỏ lạy sếp, nhà em còn mẹ già và ba con nhỏ...” Roland mặt mũi xanh lét, nước mắt nước mũi lưng tròn, giọng nói thảm thiết....
“Rồi rồi, tôi đùa thôi. Đứng đây ba ngày rồi, nếu đến đêm mai mục tiêu vẫn không xuất hiện, chắc cũng phải rút quân thật. Mấy cậu chịu khó đi.” Người trung niên tên Marcrot vỗ vỗ vai Roland, ray ray trán nói. Lần nào thằng này cũng lôi một bài ra, làm ông nghe đến đau cả đầu.
Sau đó ông nhìn ra phía bìa rừng, nhíu mày đăm chiêu.
Nếu kẻ đó sở hữu lỗi có thể phá bỏ mọi quy tắc trong thế giới thứ hai. Vậy cũng có khả năng hắn không cần rời khỏi khu rừng bằng những lối mòn này. Nhưng đó là trong trường hợp hắn biết trước có người mai phục... tâm lý mà... những kẻ bình thường thì luôn muốn tỏ ra ưu việt, còn những người thật sự ưu việt lại thích đóng vai những kẻ bình thường. Đạo lý này, ở thế giới thứ hai vẫn áp dụng được. Ông cũng đang đánh cược vào khả năng này.
Ngoài rừng đám lính chờ đợi mỏi mòn.
Trong rừng Hans và Lilith vẫn đang nô đùa vui vẻ. Hiếm có cơ hội Lilith có thể ở ngoài nhiều như vậy, dù sao việc mình có một trí tuệ nhân tạo vẫn là cấm kị ở thế giới thứ hai, Hans ít khi dám triệu hồi cô ở chỗ đông người.
Một ngày nữa lại trôi qua.
“Anh luôn như vậy ! Hans.”
“Hử, làm sao cơ !?”
“Anh luôn đối xử với mọi thứ trong thế giới thứ hai như thể chúng có linh hồn của mình ấy.” Lilith cười thật tươi, nhẹ giọng nói.
Hans đưa một tay lên gãi gãi má, cười trừ nói.
“Ừm, thì ... nói thế nào nhỉ !? Anh cảm thấy, biết đâu những thứ đó cũng sẽ giống em, một ngày nào đấy, biết độc lập suy nghĩ, muốn làm theo ý mình. Người sáng tạo ra thế giới thứ hai thật vĩ đại. Mọi vật dường như đều có thể tiến hóa để gần với thế giới thực hơn.”
“Chẳng hạn nhé, vết áo rách của NPC ăn xin nơi cổng thành Midgar sau một tuần đã có vết vá. Ông Smith được thiết lập luôn sợ vợ hôm kia đã đánh lại bà ấy để lấy tiền đi đánh bài. Nếu hòa mình vào, thật tâm cảm nhận, thế giới thứ hai chẳng khác thế giới thực chút nào. Con người ở đây, sinh vật ở đây cũng đều đang sống, và hoàn thiện chính mình, theo một quỹ tích khác với thế giới của anh mà thôi.”
“Vậy nên Lilith, anh yêu thế giới thứ hai này. Yêu cảnh cãi vã mỗi ngày giữa vợ chồng nhà ông NPC Smith, yêu người ăn mày kia, yêu gốc thực nhân thụ này, và yêu cả em nữa.”
Tay chàng chẳng hiểu từ lúc nào đã nắm lấy tay nàng, đưa lên ngang người. Vẻ mặt ôn hòa, chan chứa tình cảm. Giọng nói có phần mê say.
“Em... em cũng thích Hans nữa.”
Đến đây thì tới lượt Hans ngớ ra. Sau đó bật cười, rồi lại phải cố nén lại sao cho gốc thực nhân thụ kia không nghe thấy. Hans xoa xoa đầu Lilith vui vẻ nói:
“Tất nhiên rồi Lilith, người ta sao có thể ở chung được khi ghét nhau chứ.”
“Không phải thích kiểu...kiểu đó...là thích...thích...” Lilith phụng phịu nói. Có phần cuống lên vì Hans chẳng biết ý tứ gì cả.
Hans lại càng vui vẻ hơn:
“Được rồi Lilith, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi !?”
“Một tuổi rưỡi... à không, hai tuổi rồi.”
“Thế đấy, anh vẫn còn chưa muốn vào tù vì tội dụ dỗ trẻ vị thành niên đâu. Dù đó có là một AI (trí tuệ nhân tạo) đi chăng nữa.” Hans nhún vai tùy ý nói. Sau đó cười ha ha chạy quanh khu rừng với tiếng la giận dỗi của Lilith.
Xa xa, gốc thực nhân thụ chợt tỉnh giấc, ráo giác nhìn quanh, khịt khịt mấy tiếng, sau đó lại tiếp tục ngủ nướng.
...
Bên ngoài khu rừng.
Không biết từ lúc nào, mấy cái lều trắng đã trải khắp bìa rừng, bên cạnh đó là toán lính áo giáp màu xám, đang túm năm tụm ba ngồi bốc phét.
“Ôi, phải chờ đến bao giờ đây !? Ngày nào cũng trực ở đây mười mấy tiếng, tao nhớ Mimi quá.”
“Mày làm ơn đừng có cách nửa tiếng lại lải nhải câu này một lần được không !? Thế tay mày đang làm gì đó, nhắn tin còn nhanh hơn đạn bắn thế kia mà mồm vẫn kêu gào được. Tao phục mày rồi đó.”
“Thằng forever alone như mày làm sao hiểu được vị ngọt của tình yêu !? Xa nhau một khắc bằng cả ngàn năm, ôi... tao dám thề, giờ này có ai chia rẽ tao với cô ấy, tao sẽ liều mạng, kể cả đó có là chủ tịch đi nữa.”
Một tên lính lải nhải, không hề để ý đồng bọn đang lắc đầu nguây nguẩy, liều mạng nháy mắt cho anh ta dừng lại.
“Rất tốt Roland, ngày mai tôi hi vọng thấy đơn xin thôi việc của cậu trên bàn. Giờ cậu có thể đi được rồi.” Người trung niên đối thoại với Stellar trong văn phòng, giờ này đã trở lại thành một đội trưởng kị sĩ giáp đen tiêu chuẩn. Không biết từ lúc nào, ông ta đã đứng sau lưng anh lính tên Roland kia mà anh ta không hề hay biết.
“Ặc, sếp Marcrot, em chót dại. Cắm rơm cắn cỏ lạy sếp, nhà em còn mẹ già và ba con nhỏ...” Roland mặt mũi xanh lét, nước mắt nước mũi lưng tròn, giọng nói thảm thiết....
“Rồi rồi, tôi đùa thôi. Đứng đây ba ngày rồi, nếu đến đêm mai mục tiêu vẫn không xuất hiện, chắc cũng phải rút quân thật. Mấy cậu chịu khó đi.” Người trung niên tên Marcrot vỗ vỗ vai Roland, ray ray trán nói. Lần nào thằng này cũng lôi một bài ra, làm ông nghe đến đau cả đầu.
Sau đó ông nhìn ra phía bìa rừng, nhíu mày đăm chiêu.
Nếu kẻ đó sở hữu lỗi có thể phá bỏ mọi quy tắc trong thế giới thứ hai. Vậy cũng có khả năng hắn không cần rời khỏi khu rừng bằng những lối mòn này. Nhưng đó là trong trường hợp hắn biết trước có người mai phục... tâm lý mà... những kẻ bình thường thì luôn muốn tỏ ra ưu việt, còn những người thật sự ưu việt lại thích đóng vai những kẻ bình thường. Đạo lý này, ở thế giới thứ hai vẫn áp dụng được. Ông cũng đang đánh cược vào khả năng này.
Ngoài rừng đám lính chờ đợi mỏi mòn.
Trong rừng Hans và Lilith vẫn đang nô đùa vui vẻ. Hiếm có cơ hội Lilith có thể ở ngoài nhiều như vậy, dù sao việc mình có một trí tuệ nhân tạo vẫn là cấm kị ở thế giới thứ hai, Hans ít khi dám triệu hồi cô ở chỗ đông người.
Một ngày nữa lại trôi qua.
/96
|