Trên không trung bỗng nhiên xuất hiện mấy chục ngôi sao, tạo thành một bức tinh đồ.
Diệp Vân đếm qua một lần thì thấy trên bức tinh đồ này có bốn mươi chín ngôi sao, mà cứ bảy ngôi sao lại tập trung tại một chỗ, tạo thành một kiểu dáng khác nhau. Bảy bức tinh đồ tản ra ánh sáng nhàn nhạt, lúc ám lúc minh, rất có quy luật.
Diệp Vân chau mày, thạch bích bốn phía chậm rãi khép lại, với tốc độ trước mắt thì không bao lâu sẽ hoàn toàn ép chặt về phía thang lầu. Nếu như hắn không thể nghiên cứu được sự huyền diệu trong bức tinh đồ này, mở ra thông đạo tiến lên tầng trên thì chị sợ sẽ bị thạch bích bốn phía nghiền nát mất.
Bảy bức tih đồ lóe ra tinh quang. Từ lúc bức thứ nhất phát ra ánh sáng lập lòe đến bức cuối cùng thì thời gian tại mỗi bức đều cách nhau một khoảng thời gian nhất định.
“Làm sao để phá giải bức tinh đồ này đây? Thắp sáng? Hay là khiến cho chúng không thể phát sáng nữa? Hay là phải làm như thế nào?” Diệp Vân liên tục suy nghĩ, suy đoán tất cả các khả năng.
Thời gian, điều cần nhất hiện giờ chính là thời gian.
Nếu như cho Diệp Vân có đủ thời gian, mặc dù hắn không hiểu lắm về trận pháp không gian thì ít ra vẫn có chút cơ hội tìm hiểu. Dù sao thì bức tinh đồ này khác xa so với ảo trận, sẽ không bị ảo trận vây khốn mà không thể thoát ra.
Lúc này, Diệp Vân bất chấp tất cả, đưa tay điểm một điểm. Linh lực trên đầu ngón tay liền bắn về phía bức tinh đồ đầu tiên.
Trong chớp mắt, bức tinh đồ thứ nhất liền tỏa ra hào quang sáng chói, theo linh lực tiếp tục đưa vào thì càng ngày càng sáng lên. Nhưng mà khi Diệp Vân đình chỉ rót pháp lực vào đó thì bức tinh đồ này lại khôi phục lại vẻ ảm đạm như lúc ban đầu.
Ngón tay Diệp Vân liền điểm vô số tia linh lực, giống như vô số mũi tên tiến về bảy bức tinh đồ thì mỗi bức đều giống nhau, ánh sáng trên đó liền sáng lên sáng chói.
Linh lực hiển nhiên không có chút hiệu quả gì, vậy thì phải làm sao?
Diệp Vân nhìn về phía bảy bức tinh đồ, bỗng nhiên nhãn tình sáng lên. Hắn nghĩ đến lúc trước mở ra đại môn, muốn mở ra thì phải dùng hai nguyên tố năng lượng trở lên mới có thể mở ra. Chẳng lẽ muốn mở ra bảy bức tinh đồ này thì cũng phải làm như vậy?
Diệp Vân không chút chần chờ, mà thời gian cũng không cho phép hắn lãng phí. Lòng bàn tay sáng lên, sấm sét bắt đầu hiện ra.
Lôi quang từ lòng bàn tay liền lóe lên, bắn về phía bức tinh đồ đầu tiên.
Trong khoảnh khắc, bức tinh đồ đầu tiên liền phát ra tiếng sấm sét trầm thấp. Lập tức, bảy ngôi sao liền phát ra ánh sáng rồi biến thành lôi quang, bắn thẳng về phía tấm thạch phía trước bích đang tiến tới gần.
Diệp Vân quay đầu nhìn lại thì thấy trên thạch bích xuất hiện bảy lỗ thủng. Lôi quang vậy mà lại có thể xuyên thủng được cả thạch bích. Phải biết rằng, Diệp Vân lúc trước cũng đã quan sát qua, tấm thạch bích này cứng rắn vô cùng. Với tu vi hiện tại của hắn thì đừng nói đến việc đánh nát thạch bích, ngay cả việc muốn lưu lại một chút dấu vết lên đó cũng là lực bất tòng tâm mà thôi.
Thế nhưng, thạch bích nhìn như cứng rắn này lại bị mấy tia lôi quang trên bức tinh đồ kia bắn thủng mấy lỗ, đúng là khó có thể tin được.
Trong lòng Diệp Vân âm tình bất định giơ bàn tay lên. Nếu như năng lượng lôi hệ chấm dứt việc rót vào tinh đồ mà bức tinh đồ lại giống như trước thì việc thử nghiệm nguyên tố năng lượng đúng là đã thất bại.
Bàn tay hắn đột nhiên thu lại, Diệp Vân lại đưa mắt nhìn lên.
Bức tinh đồ này vẫn như cũ, tản ra ánh sáng long lanh, tiếng sấm sét ầm ầm, hoàn toàn không có dấu hiệu mờ đi.
Diệp Vân thấy vậy thì vui mừng quá đỗi. Năng lượng lôi hệ từ trong lòng bàn tay lại một lần nữa tuôn ra, bắn về phía bức tinh đồ thứ hai.
Thế nhưng, lại khiến cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là, bức tinh đồ này lại không có chút phản ứng nào. Năng lượng lôi hệ chỉ có tác dụng với một bức tinh đồ thứ nhất mà thôi.
Diệp Vân không chút chần chờ, năng lượng hỏa hệ liền bao trùm bàn tay, sau đó vỗ nhẹ vào bức tinh đồ thứ hai.
Ánh sáng tỏa ra rạng ngời, hỏa diễm bốc lên hừng hực. Nhiệt độ bốn phía trong nháy mắt liền tăng lên gấp mười lần, thiếu chút nữa là khiến cho Diệp Vân hắn chưa kịp chuẩn bị, tóc đều bị đốt trọi.
Bàn tay vừa rời khỏi thì ánh lửa vẫn bốc lên ngùn ngụt. Những ngôi sao trong bức tinh đồ thứ hai bốc lên hỏa diễm ngùn ngụt, ánh sáng lúc này cũng phát ra vô cùng chói mắt.
Bức tinh đồ thứ ba cũng là do bảy ngôi sao tạo thành. Diệp Vân nhìn bức tinh đồ thứ ba rồi quay đầu nhìn lại những bức thạch bích đã tiến đến cách hắn chỉ hơn có hai trượng. Hắn hít sâu một hơi, lúc này năng lượng băng hệ liền tràn ra như một cơn sóng lớn, tản ra hàn ý lạnh băng, lao về phía bức tinh đồ thứ ba.
Răng rắc!
Toàn bộ bức tinh đồ thứ ba liền bị đóng băng lại, mà hào quang từ những ngôi sao trong đó cũng bị đóng băng lại. Nhìn qua thì có thể thấy được những tia hào quang này như những cây kim băng màu lam dài, bị băng tinh phong tỏa.
Lúc bàn tay Diệp Vân rời khỏi bức tinh đồ thì bức tinh đồ thứ ba này lại không giống như hai bức tinh đồ đầu tiên, phát ra tiếng sấm hay là bốc lên hỏa diễm hừng hực. Lúc này, bức tinh đồ thứ ba lại phát ra hàn ý ngày càng mạnh mẽ, sau đó nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh, đóng băng cả bức tinh đồ thứ hai đang phát ra hỏa diễm hừng hực kia.
Khí tứ băng hàn nhanh chóng khuếch tán, đóng băng toàn bộ hỏa diễm lại, sau đó lại tiếp tục lan đến bức tinh đồ thứ nhất.
Trong khoảnh khắc, âm thanh sấm sét tiêu tán, toàn bộ tinh đồ đều bị đóng băng lại. Điện quang màu tím lúc này bị đóng băng, đan vào nhau như mạng nhện, trông hết sức đặc sắc.
Ba bức tinh đồ đầu tiên hoàn toàn bị đóng băng lại, đúng là ngoài dự liệu của Diệp Vân.
Lúc này, sau khi đóng băng cả ba bức tinh đồ thì băng hàn cũng không có tiếp tục lan ra nữa, giống như có một cái hào rộng ngăn cản nó lan đến bức tinh đồ thứ tư.
Diệp Vân căn bản cũng không có thời gian quan tâm đến bức tinh đồ thứ tư, bởi vì hắn chỉ có ba loại nguyên tố năng lượng mà thôi.
Nhìn về phía ba bức tinh đồ bị đóng băng phía trước, Diệp Vân chau mày. Thạch bích bốn phía vẫn chậm rãi khép lại, khoảng cách đến vị trí của hắn chỉ còn có hơn một trượng. Chỉ cần tiếp tục tiến thêm nửa trượng nữa là thạch bích sẽ đụng phải thang lầu hình tròn, mà lực lượng cường đại đó chắc chắn sẽ ép hắn thành thịt vụn mất.
Diệp Vân hít vào một hơi thật sâu, sau đó liền tung ra một quyền về phía ba bức tinh đồ bị đóng băng.
Oanh!
Một luồng năng lượng cường đại phản chấn lại, đánh thẳng vào ngực của Diệp Vân khiến hắn bắn thẳng về phía sau, đập vào thạch bích.
Sắc mặt Diệp Vân tái nhợt. Luồng lực phản chấn này đã khiến cho hắn bị một chút nội thương, thế nhưng trên mặt hắn lại không có nửa phần thất vọng, ngược lại thì lại có chút vui vẻ.
Bởi vì Diệp Vân hắn thấy được, một quyền kia đánh lên bức tinh đồ kia thì đã xuất hiện ra một ít rạn nứt. Điều này nói lên rằng, bức tinh đồ này hoàn toàn có thể phá hủy. Chỉ cần không ngừng oanh kích lên đó thì có lẽ có thể mở ra một lối đi lên thang lầu.
Lông mày Diệp Vân nhíu lại, thân hình nhanh như chớp bắn ra, lại tiếp tục tung ra một quyền nữa.
Răng rắc!
Bức tinh đồ phát ra một âm thanh nứt vỡ thanh thúy, vết rạn lúc này ngày càng to.
Mà Diệp Vân lại bị lực phản chấn đánh trúng, bắn ngược ra đằng sau, đâm sầm vào thạch bích rồi mới rơi xuống, máu tươi từ trong miệng phun ra, rơi đầy đất.
Nhưng mà hắn không chút do dự, tiếp tục nhảy lên, không hề quan tâm đến vết máu trông vô cùng kinh khủng kia, tiếp tục phóng về phía bức tinh đồ.
Oanh!
Một quyền, hai quyền, ba quyền!
Diệp Vân không hề để ý đến lực phản chấn sẽ tạo ra thương tổn cực lớn đối với bản thân, hung hăng đánh ra ba quyền. Rút cuộc, hắn lại một lần nữa bắn ngược về phía thạch bích phía sau, cũng không thể đứng dậy được nữa.
Thạch bích lúc này đã cách những bức tinh đồ không đến một trượng, kém một chút nữa là chạm vào thang lầu, có lẽ một khắc sau, kết cục của Diệp Vân hắn chính là bị nghiền nát.
Diệp Vân hít một hơi thật sâu, tay trái lật lên, lấy ra một chiếc bình gỗ màu xanh, sau đó mở nắp rồi đổ vào miệng mình hai giọt linh dịch.
Đây chính là số lượng linh tửu còn thừa của Thất trưởng lão luyện chế ra, có khả năng nhanh chóng khôi phục linh lực, hơn nữa còn có tác dụng chữa thương nhất định đối với cơ thể.
Linh tửu mát lạnh theo yết hầu chạy xuống, lập tức tan ra rồi hóa thành từng luồng linh khí hừng hực, la ra cả thân thể. Diệp Vân đã nhiều lần trải qua sự rèn luyện linh hồn, nên đối với sự trùng kích đau đớn của linh tửu vẫn khiến cho hắn có thể chịu dựng được, thậm chí còn chẳng có thời gian mà để ý.
Chỉ thấy Diệp Vân giống như một người điên, nhảy lên, một quyền tiếp theo một quyền, không ngừng đánh lên khe nứt ngày càng lớn trên bức tinh đồ.
Oanh!
Diệp Vân đánh ra quyền thứ chín thì vết nứt trên bức tinh đồ cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, ầm ầm vỡ ra.
Diệp Vân thấy được trên cấm chế do bảy bức tinh đồ tạo thành lúc này đã xuất hiện một lỗ hổng miễn cưỡng cho một người có thể chui vào thì trên khuôn mặt trắng bệch lúc này vô cùng kích động, hoàn toàn quên đi nỗi đau như muốn xé nát thân thể, tung người nhảy lên, chui vào bên trong lỗ hổng.
Hai chân đã vững vàng đứng trên bậc thang nhưng Diệp Vân hắn lúc này như vẫn chưa thể tin vào hiện thực trước mắt. Hắn thật sự không nghĩ tới là ba loại nguyên tố năng lượng lại có thể phá vỡ được cấm chế trên bức tinh đồ kia.
Bức tinh đồ này vốn là phải dùng những loại năng lượng khác nhau rót vào, sau đó các bức tinh đồ sẽ kết nối lại với nhau rồi mở ra một thông đạo. Mà thời điểm bố trí ra đạo cấm chế này, vị Kim Đan đại tu sĩ kia cũng nghĩ là chỉ có một người có thể phá được, mà chính là phải có nhiều người cùng liên thủ, rót vào các loại nguyên tố năng lượng khác nhau, mở ra thông đạo tiến lên tầng kế tiếp.
Diệp Vân lần này có thể phá vỡ cấm chế, đúng là quá may mắn. Nếu như hắn chỉ có hai loại nguyên tố là hỏa hệ và lôi hệ thì tất nhiên không thể đóng băng được bức tinh đồ kia. Mà không thể đóng băng thì tất nhiên là không có cơ hội mà dùng lực phá ra một lỗ hổng để hắn chui vào.
Hắn tin tưởng, ba loại năng lượng này, thiếu một thứ cũng không được. Nếu như thiếu một loại thì cho dù đóng băng được tinh đồ thì lực phòng ngự chắc chắn sẽ tăng lên gấp mấy lần. Cho dù hắn có sẵn linh tửu của Thất trưởng lão thì với lực lượng bản thân bây giờ, căn bản là đừng nghĩ đến việc phá vỡ bức tinh đồ này.
Cho nên mới nói, lần này hắn đúng là vô cùng may mắn. Nhưng cũng phải nói đến sự quyết tâm của hắn đúng là vô cùng cao, cứ một quyền nối tiếp một quyền, mặc kệ việc thương thế ngày càng nặng. Cho nên cuối cùng mới có thể phá vỡ cấm chế, mở ra một lỗ hổng.
Thạch bích vẫn tiếp tục khép lại, cuối cùng đụng phải thang lầu, phát ra âm thanh xoẹt xoẹt.
Diệp Vân cũng không có quá nhiều thời gian mà cảm khái. Hắn thở ra một hơi, cố nén lại cảm giác đau đớn của thân thể, nhanh chóng leo lên.
Nhưng mà thang lầu này cũng không giống như trong tưởng tượng là chỉ cần một bước là đi lên, hắn phải tốn thời gian mười hơi thở mới có thể leo đến bậc thang cuối cùng. Lúc này, trong mắt hắn là một mảnh ánh sáng nhàn nhạt.
Lúc hắn vừa đặt chân lên bậc thang cuối cùng thì thang lầu dưới chân liền truyền đến một tiếng vang két sát nỏ, lập tức thang lầu bị thạch bích bốn phía nghiền nát, biến thành mảnh vỡ.
Sau lưng Diệp Vân lúc này tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh, vừa nghĩ vừa sợ hãi không thôi. Nếu chậm hơn nửa nhịp thì có lẽ hắn đã rơi xuống, bị thạch bích nghiền nát rồi.
Đứng trên tầng lầu này, Diệp Vân liền đưa mắt nhìn lại.
Không gian phía trước tựa hồ có một tầng sương mù nhàn nhạt che phủ khiến cho ánh mắt không thể nhìn rõ được bất cứ thứ gì bên trong. Mà trong đó tựa hồ như có cái gì đó tồn tại, như ẩn như hiện, nhìn không được rõ lắm.
Diệp Vân lẳng lặng đứng đó. Hắn cũng không dám tùy tiện mà tiến vào trong đám sương mù này. Hiện tại quan trọng nhất chính là khôi phục thương thế. Chỉ khi nào thân thể khôi phục đến trạng thái tốt nhất thì mới tiến vào trong đó, tiếp tục dò xét.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, linh lực trong cơ thể Diệp Vân chậm rãi chuyển động, nhanh chóng chữa trị thương thế của hắn.
Ước chừng qua một canh giờ về sau, Diệp Vân chậm rãi mở hai mắt ra, tinh mang lóe lên, thương thế trong cơ thể hắn cơ bản đã khỏi hẳn.
Hắn nhìn đám sương mù màu trắng đang tràn ngập trong phiến không gian này, khẽ chạm vào Lôi Vân Hóa Long giới rồi bước vào trong sương mù.
/827
|