Diệp Vân khẽ giật mình, hai người bên cạnh hắn cũng đồng thời như vậy mà những đệ tử còn lại cũng ngây ngẩn cả người.
Hắc Bạch Nhị lão có tu vi cấp bậc nào? Hai người đều đã vượt qua đại kiếp Thiên Nhân Cảnh cùng với Phong chủ Tô Hạo thì gần như tương đương nhau. Bối phận của nhị lão cực cao, tính toán ra, bát đại Thần Điện điện chủ đều phải gọi hai người là sư thúc. Ngay cả Phong chủ Tô Hạo, nếu như luận theo bối phận thì cũng kém hai người này.
Theo lý mà nói, nếu như nhị lão chọn đệ tử, tất nhiên sẽ chọn người có thực lực tương đối cao hoặc là đệ tử trẻ tuổi có thiên phú tuyệt luân.
Nhưng người mà hai người bọn họ nhìn trúng lại là Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng. Tuổi của hai người này không nhỏ mà tu vi lại càng thấp. Đoàn Thần Phong chẳng qua là Luyện Khí Cảnh nhị trọng còn Dư Minh Hồng mới chỉ có nhất trọng.
Như thế này cũng được Hắc Bạch Nhị lão chọn? Hai người này có lai lịch gì? Trong này có hay không có nguyên nhân mà người khác không biết?
Đừng nói là những đệ tử kia trong lòng khó hiểu, ngay cả Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng cũng mang vẻ mặt khiếp sợ, hoàn toàn không thể tin được chuyện vừa xảy ra.
Còn không lên trước bái sư. Diệp Vân thấp giọng quát.
Hai người như vừa tỉnh mộng, vội vàng tiến lên, quỳ một chân trên đất.
Đệ tử Đoàn Thần Phong, tham kiến sư tôn!
Đệ tử Dư Minh Hồng, tham kiến sư tôn!
Hắc Bạch Nhị lão nhìn nhau, khẽ cười: Đứng lên đi, đứng ở một bên xem là được. Đợi lát nữa điển lễ bái sư nhập môn kết thúc, các ngươi theo chúng ta trở về.
Vâng!
Hai người cao giọng đáp lại, trong tiếng nói mang theo kinh ngạc nhưng phần nhiều là vui mừng.
Nhị lão, tại sao các ngươi lại chọn hai tiểu tử này? Vẻ mặt Lạc Thiên Thành đầy kinh ngạc mà hỏi. Lấy tu vi của hắn, tự nhiên liếc mắt cũng có thể nhìn ra được cảnh giới của Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng.
Đúng vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của chúng ta. Liệt Hành Vân cũng cực kỳ kinh ngạc, hoàn toàn nghĩ mãi mà không ra.
Nhị lão, chẳng lẽ trên người bọn họ có chỗ hơn người mà chúng ta không thể nhìn ra sao? Lăng Thanh Vân cười nhẹ hỏi.
Hắc Bạch Nhị lão ha ha cười, Hắc Vân Tử giải thích: Ngày bình thường các ngươi chỉ biết lo làm công việc của mình, nhãn lực thật sự đã kém hơn trước nhiều rồi. Hai tiểu tử này, đừng nhìn tu vi của bọn hắn mới chỉ là Luyện Khí Cảnh nhất, nhị trọng, nhưng thực lực chân chính chắc chắn không kém gì Luyện Khí Cảnh tam trọng, tứ trọng, có thể nói là thiên phú cực cao. Tiểu tử Luyện Khí Cảnh nhị trọng tên là Đoàn Thần Phong. Chân khí trong cơ thể hắn rất hùng hậu, là nhân tuyển cực tốt để tu luyện Phách Thiên Thần Quyết của ta. Mà tên còn lại gọi là Dư Minh Hồng, chân khí trong cơ thể hắn dai dẳng lại không ngừng sinh trưởng, phòng ngự rất mạnh, sức chịu đựng lại tốt, đúng là nhân tuyển tốt nhất để làm đồ đệ của Bạch trưởng lão.
Thật vậy? Bát đại điện chủ khẽ giật mình, ngay lập tức đồng loạt phóng ánh mắt qua, rơi vào trên người Dư Minh Hồng và Đoàn Thần Phong.
Nhưng bọn hắn đều đồng loạt lắc đầu cười khổ một tiếng, thực sự là không nhìn ra được gì.
Không sao, chờ các ngươi vượt qua đại kiếp nạn, tu vi đạt tới Thiên Nhân Cảnh thì có thể nhìn ra được điểm khác nhau trong đó. Hắc Vân Tử vẫy vẫy tay, ánh mắt rơi vào trong đám người: Kỳ thật, còn có một tên đệ tử có thiên phú cao hơn, tuy nhiên hắn đã bị người khác chọn trúng, chúng ta không ra tay được.
Lăng Thanh Vân sững sờ, vội vã hỏi: Còn có một tên đệ tử có thiên phú cao hơn nữa ư? Được ai chọn trúng?
Còn có thể là ai? Ngay cả nhị lão đều phải buông tha, ngoài được Phong chủ đại nhân chọn trúng thì còn ai nữa. Lạc Thiên Thành lông mày nhíu lại, trong giọng nói tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Gã đệ tử còn lại là ai? Liệt Hành Vân vội vã hỏi.
Hắc Bạch Nhị lão nhìn nhau sau đó Hắc Vân Tử vừa cười vừa nói: Phong chủ đại nhân đã nhìn trúng vậy hãy để cho hắn tới nói đi.
Trong khoảnh khắc, mọi ánh mắt đều rơi vào trên người Tô Hạo.
Tô Hạo mỉm cười, đứng lên, nhìn trong đám người, thản nhiên nói: Diệp Vân, lần này ngươi còn muốn cự tuyệt sao?
Diệp Vân?
Ngay lập tức, ánh mắt tất cả đệ tử Thiên Chúc Phong đều rơi vào trên người Diệp Vân, trong mắt đều là vẻ khó tin. Khi bọn hắn còn ở Thiên Chúc Phong tham gia khảo hạch, từng nghe Mộ Dung Vô Ngân nói qua Diệp Vân dường như từ chối ý thu đồ đệ của Tô Hạo. Đầu tiên họ còn tưởng là nói dối hoặc ít ra cũng là nửa tin nửa ngờ, bây giờ lại nghe Tô Hạo nói như thế, không ngờ đây lại là sự thật. Điều này đúng là làm cho toàn bộ đệ tử khiếp sợ.
Diệp Vân này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Không nói đến hắn được Vô Ảnh Phong chủ Tô Hạo nhìn trúng vậy mà lại có thể cự tuyệt một lần rồi?
Diệp Vân sờ lên mũi, chậm chạp đi ra. Ngay lúc này, trên người hắn đã hội tụ đủ mọi ánh mắt: Có hâm mộ, có ghen ghét, có khiếp sợ, có không thể tin. Tất cả mọi người đều không thể tưởng được, một tên đệ tử Luyện Khí Cảnh nhất trọng, vậy mà lại được Tô Hạo coi trọng.
Trần Dương đứng ở một bên, toàn thân đầy mồ hôi lạnh. Lúc trước hắn cùng Mộc trưởng lão nói truyện qua, Mộc trưởng lão đã từng nói bóng gió để cho hắn đi chỉnh Diệp Vân. Hắn vốn muốn động thủ ngay lập tức nhưng do thời gian quá gấp mà tạm hoãn lại, đợi cơ hội lần sau. Dù sao Diệp Vân có được chọn thì cũng chỉ là một đệ tử ký danh, không đủ sức uy hiếp.
Thế nhưng, hắn tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến, Diệp Vân vậy mà được Tô Hạo lựa chọn, hơn nữa nghe cách nói của Tô Hạo, Diệp Vân đã từng từ chối ý tốt của hắn.
Phong chủ Vô Ảnh Phong chỉ có tổng cộng chín đại đệ tử. Nghe nói hắn vẫn luôn xem xét tìm kiếm một gã quan môn đệ tử cuối cùng, thành tựu mười đại đệ tử. Nhiều năm qua tìm kiếm nhưng không có tìm được, không thể tưởng đệ tử cuối cùng trong mười đại đệ tử lại nằm trong tiểu đội của Trần Dương hắn.
Trần Dương vừa nghĩ vừa sợ, trong lòng lại cảm thấy vô cùng may mắn. Nếu hắn nghe lời của Mộc Trưởng Lão, động thủ trị Diệp Vân thì đến lúc đó, hắn có chết cũng không biết là chết như thế nào.
Mộc lão đầu, ngươi dám hại ta, chuyện này ta và ngươi còn chưa xong đâu. Trong lòng Trần Dương đầy giận dữ.
Diệp Vân ngửa đầu nhìn Tô Hạo trên đài cao đang từ trên ghế đi xuống, chắp tay thi lễ.
Bái kiến Phong chủ đại nhân, chúng ta lại gặp mặt.
Đúng vậy, chúng ta lại gặp mặt. Lần thứ nhất ta đề nghị thu ngươi làm đồ đệ, ngươi đã từ chối, lần này ngươi tính sao? Tô Hạo mỉm cười, nói tiếp: Đúng rồi, nha đầu Tô Linh kia mỗi ngày đều ầm ĩ đòi đi tìm ngươi, Thủy di cũng thấp thỏm nhớ mong ngươi, đợi lát nữa theo ta đi gặp các nàng một chuyến.
Lời nói của Tô Hạo khiến cho tất cả mọi người phải hít sâu một hơi. Xem ra Diệp Vân không chỉ cự tuyệt lời đề nghị của Tô Hạo mà còn vô cùng thân thiết với Tô Linh. Phu nhân Phong chủ đại nhân lại là Thủy di của Diệp Vân, mối quan hệ trong này có thể suy đoán ra được.
Trần Dương ngơ ngác nhìn Diệp Vân. Giờ khắc này, trong đầu hắn đã hoàn toàn không có ý định nào để đối phó Diệp Vân. Bây giờ, trong lòng hắn toàn bộ là hận ý, nhất định phải làm cho Mộc trưởng lão đẹp mặt.
Tô Linh chắc hẳn bị người cấm túc rồi, nếu không lấy tính tình của nàng, chỉ sợ đã sớm đến Thiên Chúc Phong tìm ta. Ngược lại Thủy di, ta cũng rất mong người đấy, đợi lát nữa nhất định đi theo Phong chủ bái kiến Thủy di. Diệp Vân không kiêu ngạo, không siểm nịnh, khẽ cười nói.
Bát đại điện chủ nhìn chằm chằm Diệp Vân, trong mắt của bọn hắn tràn đầy vẻ sửng sốt, không thể tin nổi. Một tên thiếu niên lại được Phong chủ đại nhân nhìn trúng, đây quả thực là chuyện không thể xảy ra được. Trong mắt bọn họ, một gã thiếu niên Luyện Khí Cảnh nhất trọng như Diệp Vân, cơ bản không đáng giá nhắc tới.
Nghe nói ngươi và Mộ Dung Vô Ngân giao thủ? Tô Hạo nhìn Diệp Vân, cười hỏi.
Diệp Vân gật đầu nói: Đúng vậy. Mộ Dung Vô Ngân thân là đệ tử Tuyệt Kiếm Phong vậy mà lại ra tay can thiệp vào khảo hạch đệ tử nội môn của Vô Ảnh Phong ta, đệ tử nhất thời không kiềm chế được nên tranh chấp với hắn.
Kết quả như thế nào? Tô Hạo hỏi.
Diệp Vân nói: Chúng ta chỉ giao thủ qua mấy chiêu, không có phân ra thắng bại.
Hít!
Toàn bộ đều là âm thanh hút khí lạnh.
Tên tuổi của Mộ Dung Vô Ngân có lẽ phần lớn bộ phận đệ tử nội môn ở đây chưa từng nghe qua mà từng nghe qua chắc cũng không hiểu nhiều lắm. Nhưng đối với bát đại điện chủ và Hắc Bạch trưởng lão, bốn chữ Mộ Dung Vô Ngân này bọn họ tất nhiên biết rõ.
Tuy rằng tu vi của Mộ Dung Vô Ngân mới chỉ là Luyện Khí Cảnh ngũ trọng, có thể gần đây đã trùng kích lên lục trọng nhưng với thực lực chân chính của hắn gọi là đệ nhất nhân trước Trúc Cơ Cảnh cũng không sai chút nào. Mà quan trọng nhất, Mộ Dung Vô Ngân nhận được từ huynh trưởng Mộ Dung Vô Tình của hắn mấy môn tuyệt kĩ thần thông lại cộng thêm Linh Khí thượng phẩm trong tay, lực chiến đấu chân chính chỉ sợ đã có thể so với đệ tử Trúc Cơ Cảnh nhất trọng.
Thế nhưng, Diệp Vân mới vừa nói cái gì? Hắn nói cùng với Mộ Dung Vô Ngân đánh qua mấy chiêu nhưng không phân ra thắng bại. Nói cách khác, thực lực chân chính của Diệp Vân cho dù không thể như Mộ Dung Vô Ngân có thể đối kháng cao thủ Trúc Cơ Cảnh nhất trọng nhưng đối mặt với đệ tử Luyện Khí Cảnh thất trọng thì hoàn toàn không có chút áp lực nào.
Luyện Khí Cảnh nhất trọng Ngưng Khí cảnh so với Luyện Khí Cảnh thất trọng Chân Hỏa Cảnh, sự chênh lệch ở đây dùng như một trời một vực để hình dung e rằng cũng chưa đủ. Thế nhưng, Diệp Vân lại có thể lấy tu vi Luyện Khí Cảnh nhất trọng giao thủ với Mộ Dung Vô Ngân mà không phân cap thấp. Đây cònlà sự thật sao? Trách không được Tô Hạo lại nhìn trúng hắn, hóa ra thiên phú của hắn đã cao đến như vậy.
Ngay lập tức, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Vân đều hoàn toàn biến đổi, ghen ghét, hâm mộ đã biến mất mà thay vào đó là kính sợ. Bọn hắn biết rõ, Thiên Kiếm Tông từ nay lại có thêm một ngôi sao nữa tỏa sáng.
Xem ra ta không có nhìn lầm người, Diệp Vân, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Tô Hạo mỉm cười hỏi.
Diệp Vân mỉm cười, chuẩn bị đáp ứng.
Bỗng nhiên, một đạo quang ảnh từ bên ngoài Nhập Vân Điện bắn nhanh tới, ngay lập tức đã thấy thân hình một gã thanh niên mặc đồ trắng hiện ra tại chỗ.
Tham gia Phong chủ đại nhân, bái kiến hai vị hộ pháp Trưởng lão. Đệ tử áo trắng khom mình hành lễ.
Tôn Sâm, ngươi dám tùy tiện xâm nhập nơi đây, là có chuyện gì? Hắc Vân Tử tức giận, giọng điệu lạnh lùng quát hỏi.
Đệ tử áo trắng Tôn Sâm hai tay nâng một quyển trục, nói: Bẩm báo Trưởng lão, vừa mới nhận được thiên kiếm truyền lệnh, yêu cầu Phong chủ đại nhân tạm dừng đại lễ thu đồ, đưa Diệp Vân tới Thiên Thần điện.
Đi Thiên Thần điện? Có chuyện gì xảy ra? Hộ pháp trưởng lão Bạch Tùng Tử khẽ giật mình, la lên hỏi.
Đệ tử không biết. Chẳng qua là vừa nhận được truyền lệnh đã chạy nhanh đến. Tôn Sâm khom người cầm quyển trục trong tay giơ lên cao.
Hắc Vân Tử hừ lạnh một tiếng, phẩy nhẹ tay, quyển trục đã rơi vào trong lòng bàn tay hắn, xoát thoáng một tiếng mở ra.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt hắn xanh mét, nhìn qua cực kỳ tức giận.
Bạch Tùng Tử liếc qua nó, lập tức hừ lạnh một tiếng.
Tô Hạo tuy rằng không vui nhưng ngược lại phản ứng của hắn cũng không quá mức kịch liệt. Hắn nhận lấy quyển trục, nhìn lướt qua.
Không thể tưởng được Diệp Vân ngươi lại có thể kinh động đến ba đại Phong chủ khác cùng cao tầng Thiên Kiếm Tông ta, thật sự là vượt quá dự liệu của ta. Đã như vậy, ngươi chuẩn bị đi, theo ta đến Thiên Thần điện một chuyến. Tay phải Tô Hạo hơi run lên, quyển trục lập tức hóa thành một đạo quang ảnh tự nhiên biến mất.
Diệp Vân căn bản không biết đây là chuyện gì nhưng trên mặt một chút sợ hãi cũng không có. Hắn nhìn theo Tô Hạo, hơi gật đầu.
Đệ tử tuân mệnh!
Hắc Bạch Nhị lão có tu vi cấp bậc nào? Hai người đều đã vượt qua đại kiếp Thiên Nhân Cảnh cùng với Phong chủ Tô Hạo thì gần như tương đương nhau. Bối phận của nhị lão cực cao, tính toán ra, bát đại Thần Điện điện chủ đều phải gọi hai người là sư thúc. Ngay cả Phong chủ Tô Hạo, nếu như luận theo bối phận thì cũng kém hai người này.
Theo lý mà nói, nếu như nhị lão chọn đệ tử, tất nhiên sẽ chọn người có thực lực tương đối cao hoặc là đệ tử trẻ tuổi có thiên phú tuyệt luân.
Nhưng người mà hai người bọn họ nhìn trúng lại là Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng. Tuổi của hai người này không nhỏ mà tu vi lại càng thấp. Đoàn Thần Phong chẳng qua là Luyện Khí Cảnh nhị trọng còn Dư Minh Hồng mới chỉ có nhất trọng.
Như thế này cũng được Hắc Bạch Nhị lão chọn? Hai người này có lai lịch gì? Trong này có hay không có nguyên nhân mà người khác không biết?
Đừng nói là những đệ tử kia trong lòng khó hiểu, ngay cả Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng cũng mang vẻ mặt khiếp sợ, hoàn toàn không thể tin được chuyện vừa xảy ra.
Còn không lên trước bái sư. Diệp Vân thấp giọng quát.
Hai người như vừa tỉnh mộng, vội vàng tiến lên, quỳ một chân trên đất.
Đệ tử Đoàn Thần Phong, tham kiến sư tôn!
Đệ tử Dư Minh Hồng, tham kiến sư tôn!
Hắc Bạch Nhị lão nhìn nhau, khẽ cười: Đứng lên đi, đứng ở một bên xem là được. Đợi lát nữa điển lễ bái sư nhập môn kết thúc, các ngươi theo chúng ta trở về.
Vâng!
Hai người cao giọng đáp lại, trong tiếng nói mang theo kinh ngạc nhưng phần nhiều là vui mừng.
Nhị lão, tại sao các ngươi lại chọn hai tiểu tử này? Vẻ mặt Lạc Thiên Thành đầy kinh ngạc mà hỏi. Lấy tu vi của hắn, tự nhiên liếc mắt cũng có thể nhìn ra được cảnh giới của Đoàn Thần Phong và Dư Minh Hồng.
Đúng vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của chúng ta. Liệt Hành Vân cũng cực kỳ kinh ngạc, hoàn toàn nghĩ mãi mà không ra.
Nhị lão, chẳng lẽ trên người bọn họ có chỗ hơn người mà chúng ta không thể nhìn ra sao? Lăng Thanh Vân cười nhẹ hỏi.
Hắc Bạch Nhị lão ha ha cười, Hắc Vân Tử giải thích: Ngày bình thường các ngươi chỉ biết lo làm công việc của mình, nhãn lực thật sự đã kém hơn trước nhiều rồi. Hai tiểu tử này, đừng nhìn tu vi của bọn hắn mới chỉ là Luyện Khí Cảnh nhất, nhị trọng, nhưng thực lực chân chính chắc chắn không kém gì Luyện Khí Cảnh tam trọng, tứ trọng, có thể nói là thiên phú cực cao. Tiểu tử Luyện Khí Cảnh nhị trọng tên là Đoàn Thần Phong. Chân khí trong cơ thể hắn rất hùng hậu, là nhân tuyển cực tốt để tu luyện Phách Thiên Thần Quyết của ta. Mà tên còn lại gọi là Dư Minh Hồng, chân khí trong cơ thể hắn dai dẳng lại không ngừng sinh trưởng, phòng ngự rất mạnh, sức chịu đựng lại tốt, đúng là nhân tuyển tốt nhất để làm đồ đệ của Bạch trưởng lão.
Thật vậy? Bát đại điện chủ khẽ giật mình, ngay lập tức đồng loạt phóng ánh mắt qua, rơi vào trên người Dư Minh Hồng và Đoàn Thần Phong.
Nhưng bọn hắn đều đồng loạt lắc đầu cười khổ một tiếng, thực sự là không nhìn ra được gì.
Không sao, chờ các ngươi vượt qua đại kiếp nạn, tu vi đạt tới Thiên Nhân Cảnh thì có thể nhìn ra được điểm khác nhau trong đó. Hắc Vân Tử vẫy vẫy tay, ánh mắt rơi vào trong đám người: Kỳ thật, còn có một tên đệ tử có thiên phú cao hơn, tuy nhiên hắn đã bị người khác chọn trúng, chúng ta không ra tay được.
Lăng Thanh Vân sững sờ, vội vã hỏi: Còn có một tên đệ tử có thiên phú cao hơn nữa ư? Được ai chọn trúng?
Còn có thể là ai? Ngay cả nhị lão đều phải buông tha, ngoài được Phong chủ đại nhân chọn trúng thì còn ai nữa. Lạc Thiên Thành lông mày nhíu lại, trong giọng nói tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Gã đệ tử còn lại là ai? Liệt Hành Vân vội vã hỏi.
Hắc Bạch Nhị lão nhìn nhau sau đó Hắc Vân Tử vừa cười vừa nói: Phong chủ đại nhân đã nhìn trúng vậy hãy để cho hắn tới nói đi.
Trong khoảnh khắc, mọi ánh mắt đều rơi vào trên người Tô Hạo.
Tô Hạo mỉm cười, đứng lên, nhìn trong đám người, thản nhiên nói: Diệp Vân, lần này ngươi còn muốn cự tuyệt sao?
Diệp Vân?
Ngay lập tức, ánh mắt tất cả đệ tử Thiên Chúc Phong đều rơi vào trên người Diệp Vân, trong mắt đều là vẻ khó tin. Khi bọn hắn còn ở Thiên Chúc Phong tham gia khảo hạch, từng nghe Mộ Dung Vô Ngân nói qua Diệp Vân dường như từ chối ý thu đồ đệ của Tô Hạo. Đầu tiên họ còn tưởng là nói dối hoặc ít ra cũng là nửa tin nửa ngờ, bây giờ lại nghe Tô Hạo nói như thế, không ngờ đây lại là sự thật. Điều này đúng là làm cho toàn bộ đệ tử khiếp sợ.
Diệp Vân này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Không nói đến hắn được Vô Ảnh Phong chủ Tô Hạo nhìn trúng vậy mà lại có thể cự tuyệt một lần rồi?
Diệp Vân sờ lên mũi, chậm chạp đi ra. Ngay lúc này, trên người hắn đã hội tụ đủ mọi ánh mắt: Có hâm mộ, có ghen ghét, có khiếp sợ, có không thể tin. Tất cả mọi người đều không thể tưởng được, một tên đệ tử Luyện Khí Cảnh nhất trọng, vậy mà lại được Tô Hạo coi trọng.
Trần Dương đứng ở một bên, toàn thân đầy mồ hôi lạnh. Lúc trước hắn cùng Mộc trưởng lão nói truyện qua, Mộc trưởng lão đã từng nói bóng gió để cho hắn đi chỉnh Diệp Vân. Hắn vốn muốn động thủ ngay lập tức nhưng do thời gian quá gấp mà tạm hoãn lại, đợi cơ hội lần sau. Dù sao Diệp Vân có được chọn thì cũng chỉ là một đệ tử ký danh, không đủ sức uy hiếp.
Thế nhưng, hắn tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến, Diệp Vân vậy mà được Tô Hạo lựa chọn, hơn nữa nghe cách nói của Tô Hạo, Diệp Vân đã từng từ chối ý tốt của hắn.
Phong chủ Vô Ảnh Phong chỉ có tổng cộng chín đại đệ tử. Nghe nói hắn vẫn luôn xem xét tìm kiếm một gã quan môn đệ tử cuối cùng, thành tựu mười đại đệ tử. Nhiều năm qua tìm kiếm nhưng không có tìm được, không thể tưởng đệ tử cuối cùng trong mười đại đệ tử lại nằm trong tiểu đội của Trần Dương hắn.
Trần Dương vừa nghĩ vừa sợ, trong lòng lại cảm thấy vô cùng may mắn. Nếu hắn nghe lời của Mộc Trưởng Lão, động thủ trị Diệp Vân thì đến lúc đó, hắn có chết cũng không biết là chết như thế nào.
Mộc lão đầu, ngươi dám hại ta, chuyện này ta và ngươi còn chưa xong đâu. Trong lòng Trần Dương đầy giận dữ.
Diệp Vân ngửa đầu nhìn Tô Hạo trên đài cao đang từ trên ghế đi xuống, chắp tay thi lễ.
Bái kiến Phong chủ đại nhân, chúng ta lại gặp mặt.
Đúng vậy, chúng ta lại gặp mặt. Lần thứ nhất ta đề nghị thu ngươi làm đồ đệ, ngươi đã từ chối, lần này ngươi tính sao? Tô Hạo mỉm cười, nói tiếp: Đúng rồi, nha đầu Tô Linh kia mỗi ngày đều ầm ĩ đòi đi tìm ngươi, Thủy di cũng thấp thỏm nhớ mong ngươi, đợi lát nữa theo ta đi gặp các nàng một chuyến.
Lời nói của Tô Hạo khiến cho tất cả mọi người phải hít sâu một hơi. Xem ra Diệp Vân không chỉ cự tuyệt lời đề nghị của Tô Hạo mà còn vô cùng thân thiết với Tô Linh. Phu nhân Phong chủ đại nhân lại là Thủy di của Diệp Vân, mối quan hệ trong này có thể suy đoán ra được.
Trần Dương ngơ ngác nhìn Diệp Vân. Giờ khắc này, trong đầu hắn đã hoàn toàn không có ý định nào để đối phó Diệp Vân. Bây giờ, trong lòng hắn toàn bộ là hận ý, nhất định phải làm cho Mộc trưởng lão đẹp mặt.
Tô Linh chắc hẳn bị người cấm túc rồi, nếu không lấy tính tình của nàng, chỉ sợ đã sớm đến Thiên Chúc Phong tìm ta. Ngược lại Thủy di, ta cũng rất mong người đấy, đợi lát nữa nhất định đi theo Phong chủ bái kiến Thủy di. Diệp Vân không kiêu ngạo, không siểm nịnh, khẽ cười nói.
Bát đại điện chủ nhìn chằm chằm Diệp Vân, trong mắt của bọn hắn tràn đầy vẻ sửng sốt, không thể tin nổi. Một tên thiếu niên lại được Phong chủ đại nhân nhìn trúng, đây quả thực là chuyện không thể xảy ra được. Trong mắt bọn họ, một gã thiếu niên Luyện Khí Cảnh nhất trọng như Diệp Vân, cơ bản không đáng giá nhắc tới.
Nghe nói ngươi và Mộ Dung Vô Ngân giao thủ? Tô Hạo nhìn Diệp Vân, cười hỏi.
Diệp Vân gật đầu nói: Đúng vậy. Mộ Dung Vô Ngân thân là đệ tử Tuyệt Kiếm Phong vậy mà lại ra tay can thiệp vào khảo hạch đệ tử nội môn của Vô Ảnh Phong ta, đệ tử nhất thời không kiềm chế được nên tranh chấp với hắn.
Kết quả như thế nào? Tô Hạo hỏi.
Diệp Vân nói: Chúng ta chỉ giao thủ qua mấy chiêu, không có phân ra thắng bại.
Hít!
Toàn bộ đều là âm thanh hút khí lạnh.
Tên tuổi của Mộ Dung Vô Ngân có lẽ phần lớn bộ phận đệ tử nội môn ở đây chưa từng nghe qua mà từng nghe qua chắc cũng không hiểu nhiều lắm. Nhưng đối với bát đại điện chủ và Hắc Bạch trưởng lão, bốn chữ Mộ Dung Vô Ngân này bọn họ tất nhiên biết rõ.
Tuy rằng tu vi của Mộ Dung Vô Ngân mới chỉ là Luyện Khí Cảnh ngũ trọng, có thể gần đây đã trùng kích lên lục trọng nhưng với thực lực chân chính của hắn gọi là đệ nhất nhân trước Trúc Cơ Cảnh cũng không sai chút nào. Mà quan trọng nhất, Mộ Dung Vô Ngân nhận được từ huynh trưởng Mộ Dung Vô Tình của hắn mấy môn tuyệt kĩ thần thông lại cộng thêm Linh Khí thượng phẩm trong tay, lực chiến đấu chân chính chỉ sợ đã có thể so với đệ tử Trúc Cơ Cảnh nhất trọng.
Thế nhưng, Diệp Vân mới vừa nói cái gì? Hắn nói cùng với Mộ Dung Vô Ngân đánh qua mấy chiêu nhưng không phân ra thắng bại. Nói cách khác, thực lực chân chính của Diệp Vân cho dù không thể như Mộ Dung Vô Ngân có thể đối kháng cao thủ Trúc Cơ Cảnh nhất trọng nhưng đối mặt với đệ tử Luyện Khí Cảnh thất trọng thì hoàn toàn không có chút áp lực nào.
Luyện Khí Cảnh nhất trọng Ngưng Khí cảnh so với Luyện Khí Cảnh thất trọng Chân Hỏa Cảnh, sự chênh lệch ở đây dùng như một trời một vực để hình dung e rằng cũng chưa đủ. Thế nhưng, Diệp Vân lại có thể lấy tu vi Luyện Khí Cảnh nhất trọng giao thủ với Mộ Dung Vô Ngân mà không phân cap thấp. Đây cònlà sự thật sao? Trách không được Tô Hạo lại nhìn trúng hắn, hóa ra thiên phú của hắn đã cao đến như vậy.
Ngay lập tức, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Vân đều hoàn toàn biến đổi, ghen ghét, hâm mộ đã biến mất mà thay vào đó là kính sợ. Bọn hắn biết rõ, Thiên Kiếm Tông từ nay lại có thêm một ngôi sao nữa tỏa sáng.
Xem ra ta không có nhìn lầm người, Diệp Vân, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Tô Hạo mỉm cười hỏi.
Diệp Vân mỉm cười, chuẩn bị đáp ứng.
Bỗng nhiên, một đạo quang ảnh từ bên ngoài Nhập Vân Điện bắn nhanh tới, ngay lập tức đã thấy thân hình một gã thanh niên mặc đồ trắng hiện ra tại chỗ.
Tham gia Phong chủ đại nhân, bái kiến hai vị hộ pháp Trưởng lão. Đệ tử áo trắng khom mình hành lễ.
Tôn Sâm, ngươi dám tùy tiện xâm nhập nơi đây, là có chuyện gì? Hắc Vân Tử tức giận, giọng điệu lạnh lùng quát hỏi.
Đệ tử áo trắng Tôn Sâm hai tay nâng một quyển trục, nói: Bẩm báo Trưởng lão, vừa mới nhận được thiên kiếm truyền lệnh, yêu cầu Phong chủ đại nhân tạm dừng đại lễ thu đồ, đưa Diệp Vân tới Thiên Thần điện.
Đi Thiên Thần điện? Có chuyện gì xảy ra? Hộ pháp trưởng lão Bạch Tùng Tử khẽ giật mình, la lên hỏi.
Đệ tử không biết. Chẳng qua là vừa nhận được truyền lệnh đã chạy nhanh đến. Tôn Sâm khom người cầm quyển trục trong tay giơ lên cao.
Hắc Vân Tử hừ lạnh một tiếng, phẩy nhẹ tay, quyển trục đã rơi vào trong lòng bàn tay hắn, xoát thoáng một tiếng mở ra.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt hắn xanh mét, nhìn qua cực kỳ tức giận.
Bạch Tùng Tử liếc qua nó, lập tức hừ lạnh một tiếng.
Tô Hạo tuy rằng không vui nhưng ngược lại phản ứng của hắn cũng không quá mức kịch liệt. Hắn nhận lấy quyển trục, nhìn lướt qua.
Không thể tưởng được Diệp Vân ngươi lại có thể kinh động đến ba đại Phong chủ khác cùng cao tầng Thiên Kiếm Tông ta, thật sự là vượt quá dự liệu của ta. Đã như vậy, ngươi chuẩn bị đi, theo ta đến Thiên Thần điện một chuyến. Tay phải Tô Hạo hơi run lên, quyển trục lập tức hóa thành một đạo quang ảnh tự nhiên biến mất.
Diệp Vân căn bản không biết đây là chuyện gì nhưng trên mặt một chút sợ hãi cũng không có. Hắn nhìn theo Tô Hạo, hơi gật đầu.
Đệ tử tuân mệnh!
/827
|