Thất trưởng lão thản nhiên nói, phảng phất ý trào phúng.
Hai người ngửa đầu nhìn lên, đã thấy vài bóng người xuất hiện trên bầu trời. Chờ đến khi bóng người đến gần, hóa ra là Mộ Dung Vô Tình đang lao tới, nhoáng một cái đã đến trước mặt hai người. Theo sau hắn là Mộ Dung Vô Ngân và một gã đệ tử trẻ tuổi.
Thất trưởng lão? Ngài cũng ở đây sao? Mộ Dung Vô Tình khẽ giật mình, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc.
Như thế nào? Ta không thể ở đây sao? Thất trưởng lão cực kỳ bất mãn hừ mạnh.
Mộ Dung Vô Tình mỉm cười, nói: Thất trưởng lão là tiền bối tiêu diêu tự tại trong Thiên Kiếm Tông chúng ta, bất luận kẻ nào cũng không thể quản ngài, đương nhiên ngài có thể ở đây rồi . Hắn vừa dứt lời tức thì quay đầu nhìn về phía Tô Hạo, lông mày hơi nhíu lại.
Sắc mặt bình thản của hắn lọt vào mắt Tô Hạo, ông tất nhiên hiểu được ý nghĩa của nó. Rõ ràng là Yêu Chi Mạt Lộ cuối cùng cũng đã được luyện chế thành công. Mộ Dung Vô Tình đến đây là để khảo nghiệm Tô Linh.
Tô Hạo nhíu mày, vừa muốn mở miệng thì đã nghe giọng nói của Thất trưởng lão vang lên.
Các ngươi tìm Linh Nhi làm gì? Ngươi trở về nói với Thi lão đầu rằng Linh Nhi tạm thời không rảnh, để qua mấy ngày rồi hãy nói.
Mộ Dung Vô Tình sững sốt. Tuy rằng từ trước đến nay, hắn không thèm để mắt đến bất kỳ kẻ nào, nhưng đối với vị lão giả thần bí nhất trong truyền thuyết của Thiên Kiếm Tông - Thất trường lão, hắn luôn có một loại cảm giác tựa hồ tu vi bên trong của Thất trưởng lão tuyệt không hề giống với những gì mà vị lão giả này biểu hiện ra bên ngoài.
Nếu chỉ đơn thuần là cho Linh Nhi uống thuốc kiểm nghiệm, có muộn hai ngày cũng không sao. Chỉ là... Mộ Dung Vô Tình nhíu mày, trong lời nói có chút chần chờ.
Thất trưởng lão nhướng đôi mày xám trắng, hỏi: Như thế nào? Còn có chuyện gì khác sao?
Mộ Dung Vô Tình gật đầu, nói: Vương tộc và Đỗ gia đã đến, ngoài ra còn có một số tông môn khác.
Sắc mặt của Thất trưởng lão trầm xuống, nói: Bọn họ tới đây làm gì?
Mộ Dung Vô Tình nói: Hiển nhiên là vì chuyện của Linh Nhi, bọn họ đã biết được sự việc huyết mạch Yêu Tộc thức tỉnh. Sau khi các bên thương lượng với nhau, bọn họ liền đến đây xem xét.
Thất trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nói: Đây là việc của Thiên Kiếm Tông chúng ta, có liên quan gì đến bọn họ? Cư nhiên bọn họ lại dám thông đồng với nhau đến đây bức bách chúng ta, thật là không biết sống chết!
Tuy biết như thế, nhưng đúng là việc này cuối cùng cũng phải giải quyết. Nếu như chúng ta một mực né tránh như vậy, đây cũng không phải là biện pháp tốt. Mộ Dung Vô Tình nhỏ giọng nói với vẻ nhẫn nại hiếm thấy.
Ngươi nói cũng không sai. Thôi được, đã như vậy chúng ta đi xem thế nào. Thất trưởng lão rất rõ việc này đích thực không trốn tránh được, bèn quay đầu sang nói với Tô Hạo: Dẫn Linh Nhi theo, chúng ta ngay lập tức đi đến điện Thiên Thần gặp mặt cái đám Vương tộc vô tích sự kia.
Tô Hạo hít một hơi thật sâu, việc này quả thực không thể khéo léo tránh đi được, việc gì cần phải đối mặt chung quy vẫn phải đối mặt.
Linh Nhi, con đi theo cha một chuyến, cha thật sự không tin bọn họ sẽ làm gì được con.
Tô Linh đứng cạnh ông từ sớm, nghe Tô Hạo nói thế, thân thể yêu kiều của nàng run lên nhè nhẹ.
Diệp Vân nhẹ nhàng đặt tay lên đôi vai đang run rẩy của nàng, dịu dàng nói: Đừng sợ, huynh đi cùng muội.
Chỉ một câu ngắn ngủi như thế lại tựa hồ như có ma lực làm thân thể run rẩy của Tô Linh từ từ bình thường trở lại. Nàng ngẩng đầu lên, dù trên gương mặt xinh đẹp còn vương nước mắt, nhưng ánh mắt đã dần trở nên kiên định, khẽ gật đầu nặng nề.
Ngâm Tuyết, con ở nhà với mẫu thân, không cần theo chúng ta. Tô Hạo nhìn thấy Tô Ngâm Tuyết dợm tiến lên, nhỏ giọng quát.
Tô Ngâm Tuyết đang cất bước, ngập ngừng dừng lại. Nàng không còn cách nào khác đành gật đầu.
Ta ở đây làm cái gì? Linh Nhi là con gái của ta. Mặc kệ trong cơ thể của con ta rốt cuộc có huyết mạch Yêu tộc hay không, ta nhất định phải ở bên cạnh con ta trong thời khắc này! Thủy Thanh Huyên bước lên hai bước, bình tĩnh nói, sự kiên quyết lộ ra trong lời nói.
Tô Hạo thầm than một tiếng. Tuy Thủy Thanh Huyên không có tu vi, thoạt nhìn cũng rất nhu nhược và nghe lời ông, nhưng mà chỉ có mình Tô Hạo biết rõ một khi Thủy Thanh Huyên đã quyết định sẽ không bao giờ thay đổi.
Sư tôn, việc đã đến nước này, chúng ta không cần thiết phải lo trước lo sau nữa. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta hãy cùng nhau đối mặt. Giọng nói Diệp Vân hợp thời vang lên.
Tô Hạo ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ gật đầu.
Đúng thế! Xem ra tiểu tử nhà ngươi cũng không tệ nhỉ, nhìn nhận sự việc rất kiên định, quyết đoán, có dũng khí đối mặt khó khăn. Ắt hẳn sau này nhà ngươi sẽ rất có tiền đồ đây. Ít nhất cũng mạnh mẽ hơn sư phụ ngươi rất nhiều trong mắt Thất trưởng lão lộ ra tia tán thưởng, khẽ gật đầu.
Diệp Vân vẻ mặt nhăn nhó, nói: Lão nhân gia người quên rồi sao? Người cũng là sư tôn của con đó.
Thất trưởng lão đột nhiên nghiêm nghị nói: Hình như đúng thế thật, ta nhớ còn truyền thụ cho ngươi mấy chiêu nữa. Đúng thế rồi, ta rõ ràng còn một đệ tử như ngươi mà.
Diệp Vân liếc mắt, không ho he tiếng nào, thầm nghĩ trong lòng: Vừa rồi con đi mời ngài đã gọi ngài vài lần sư tôn, do lão nhân gia ngài căn bản không thèm để vào tai mà thôi.
Mộ Dung Vô Tình nghe Diệp Vân và Thất trưởng lão nói chuyện, trong mắt không kìm được lóe lên tia kinh ngạc. Thất trưởng lão là người thần bí nhất trong Thiên Kiếm Tông, không một ai biết được đến tột cùng tu vi của người cao sâu đến cỡ nào. Đám đệ tử trẻ tuổi đều suy đoán Thất trưởng lão là người trông nom Linh Điền có lẽ tu vi cũng không quá cao, ắt hẳn cũng ở mức Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ thôi. Dù có mạnh hơn nữa cũng không thể nào sánh với những bậc cao thủ như tứ đại Phong chủ.
Nhưng Mộ Dung Vô Tình rất rõ ít nhất tu vi của Thất trưởng lão không chênh lệch với tứ đại Phong chủ là bao. Nếu không tại cái thế giới tất cả mọi thứ đều phải dùng sức mạnh để nói chuyện thế này, ai sẽ cho vị trưởng lão này thể diện?
Thật ra, mấy tháng trước tu vi của Mộ Dung Vô Tình đã đạt đến Trúc Cơ Cảnh tầng bảy, chạm đến đỉnh phong. Chỉ còn nữa bước nữa thôi là có thể cô đọng chân hoả thành đan dịch trong cơ thể. Một khi đan dịch cô đọng thì sẽ là lúc Kim đan xuất hiện
Nhưng dù với tu vi đã đạt đến trình độ như hiện tại thì hắn cũng không thể nhìn ra được cảnh giới thật sự của Thất trưởng lão. Mỗi một lần gặp mặt Thất trưởng lão, hắn đều có một cảm giác, tu vi Thất trưởng lão giống như đang không ngừng dao động lên xuống. Có khi là Trúc Cơ Cảnh ngũ trọng, có khi là lục trọng, như vừa rồi, hắn cảm giác tu vi của Thất trưởng lão là thất trọng.
Mộ Dung Vô Tình cũng không nói lời nào. Bình thường, hắn giống như không có gì liên quan đến mọi người. Nhưng thật ra thì giữa hắn và Tô Hạo vẫn còn có chút quan hệ cá nhân*. Chuyện hôm nay, mặc kệ đứng trên phương diện nào thì cũng thật sự không thích hợp nhiều lời.
*DG: Phong chủ ngoại tình ^^
Ở phía sau hắn, trong lòng Mộ Dung Vô Ngân vẫn nổi sóng lớn cho đến tận bây giờ. Đệ tử trẻ tuổi bình thường không biết Thất trưởng lão thần bí nhưng hắn là đệ đệ của Mộ Dung Vô Tình nên tất nhiên sẽ hiểu được địa vị và chỗ đáng sợ của Thất trưởng lão. Bây giờ, nghe được tin Diệp Vân không phải là đệ tử Vô Ảnh Phong Tô Hạo mà lại là đồ đệ Thất trưởng lão, làm hắn khó có thể tin được.
Trong lúc nhất thời, hắn bỗng nhiên có một loại ảo giác, dường như tại thời khắc này Diệp Vân đã vượt qua hắn. Nếu như hắn không tìm được biện pháp gì thì Diệp Vân sẽ càng đi càng xa.
Huynh trưởng! Không phải chúng ta nên nhanh chóng trở về sao? Bằng không thì sẽ khó bàn giao với Tông chủ đại nhân và Thi Trưởng lão. Mộ Dung Vô Ngân đi đến một bước, thấp giọng nói bên tai Mộ Dung Vô Tình.
Hừ!
Không đợi Mộ Dung Vô Tình lên tiếng, Thất trưởng lão đã phẫn nộ quát một tiếng, nói: Thi Trưởng lão? Hắn thì tính là cái gì! Cứ để cho bọn họ chờ đợi. Chỉ là một Vương tộc Tấn quốc, lại còn có một Đỗ gia bất nhập lưu mà cũng đòi gióng trống khua chiêng?
Mộ Dung Vô Tình lạnh lùng trừng mắt nhìn đệ đệ, sau đó trầm giọng nói: Tuy Vô Ngân nói như vậy quả là không ổng nhưng nếu cố xét ra thì cũng có cái lý. Nếu như muốn đối mặt, vậy trước tiên cứ nên mau chóng đi về, bớt mượn cớ này nọ.
Thất trưởng lão còn muốn lên tiếng nhưng Tô Hạo lại đi lên trước một bước, nhẹ nhàng kéo lão xuống rồi nói: Chuyện này cũng không có quan hệ gì với Mộ Dung huynh đệ. Lời nói vừa rồi của hắn cũng có đạo lý. Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, vậy thì nên sớm đối mặt không nên chậm trễ. Chúng ta cứ về trước là được.
Tô Hạo chính là chủ một núi, nhìn tới thế tục, dù là hoàng đế Tấn quốc đều phải cấp cho hắn mặt mũi thật lớn. Nhân vật như vậy nên tất nhiên sẽ không lề mề. Một khi quyết định làm việc gì thì cứ như vậy buông tay mà làm là được.
Không sai! Nói rất hay. Trước tiên, chúng ta cứ cùng tiến về Thiên Thần điện. Ta cũng muốn nhìn bọn hắn có thể gây khó dễ chúng ta như thế nào. Thất trưởng lão gật gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ cuồng ngạo.
Đám người Tô Hạo không nói nhảm nữa. Dưới sự dẫn dắt của Thất trưởng lão, một đám người trùng trùng điệp điệp bay vút về phía trước, trong nháy mắt đã biến mất phía sau ngọn núi ở phương xa.
Thiên Thần Phong.
Trong thiên thần điện, Tông chủ Thiên Kiếm Tông an toạ ở phía trên cùng, bên cạnh lão là Thi Trưởng lão và Tử trưởng lão. Mà phía dưới tay họ là hai người trung niên mặc quần áo màu vàng kim óng ánh đang mỉm cười mà ngồi đấy. Trên áo hai người thêu Thần Long, giương nanh múa vuốt, giống như là muốn bay ra. Rất dễ nhận thấy, hai người này đến từ vương thất.
Đối diện với bọn hắn, một nam tử lẳng lặng ngồi, mặc áo choàng màu trắng bạc, mới nhìn thì sẽ không thấy chút xíu khí thế gì. Nếu như không ngồi một bên khác của Thiên Kiếm Tông chủ thì ai cũng sẽ nghĩ nam tử này là một nhân vật bình thường.
Đỗ tộc trưởng. Lần này ngươi tự mình đến Thiên Kiếm Tông ta, không biết có gì muốn làm a.
Tiếng Tử trưởng lão vang lên trên không trung thần điện, ánh mắt tập trung vào trên người trung niên nam tử mặc áo choàng mặc kia.
Nam tử hơi hơi ngẩng đầu, một hơi cạn sạch ly rượu cầm trong tay, thản nhiên nói: Câu hỏi này của Tử trưởng lão không có ý nghĩa gì rồi. Hiện nay ai cũng biết Thiên Kiếm Tông ngươi có một gã đệ tử mang trong người huyết mạch yêu tộc, hơn nữa còn thức tỉnh một lần. Việc này đối với giới tu đạo của Tấn quốc là sinh tử tồn vong, làm sao mà ta lại không đến?
Ai có thể nghĩ đến, nam tử thoạt nhìn không có chút nào khí thế lại là lĩnh tụ của một trong hai thế lực lớn ở Tấn quốc, tộc trưởng đương nhiệm Đỗ gia, Đỗ Thuần Thiên.
Sở dĩ Đỗ gia có thể là một trong hai thế lực lớn ở Tấn quốc, trừ thế lực bản thân ở bên ngoài to lớn thì chiến lực của cao tầng Đỗ gia cũng không thể khinh thường. Giống như Tam Tộc Trưởng Đỗ gia, Đỗ Kiến Minh, tu vi của lão cũng đã miễn cưỡng đạt tới Trúc Cơ Cảnh lục trọng. Hơn nữa, với tu vi của hắn như vậy mà ở trong Đỗ gia cũng chỉ có thể xếp trong nhóm mười người đứng đầu. Tuy ngoại giới tôn xưng hắn ở năm vị trí đầu trong bảng mười người nhưng mà một gia tộc to lớn như vậy thì làm sao mà không có cao thủ ẩn dấu đây?
Mà gia chủ Đỗ gia thế hệ này là Đỗ Thuần Thiên. Tu vi chính thức là Trúc Cơ Cảnh lục trọng đỉnh phong, hơn nữa mấy năm trước đã truyền ra tin tức tu vi này của hắn. Những năm đã qua này, ai có thể bảo chứng tu vi của hắn không có đột phá đến Trúc Cơ Cảnh tầng bảy? Thậm chí tìm hiểu Kim đan Đại Đạo?
Một đời bá chủ Tấn quốc, Đỗ Thuần Thiên, cứ như vậy ngồi lẳng lặng, không nhanh không chậm uống rượu, nhàn nhạt trả lời.
Đúng vậy. Bổn vương cũng vì nghe nói bên trong Thiên Kiếm Tông có huyết mạch yêu tộc xuất thế nên đã tự mình đến đây để tìm hiểu xem rốt cuộc là chuyện gì, cũng là để bẩm báo hoàng huynh, đến cùng việc này là có thật hay không. Trung niên nam tử mặc áo bào màu vàng màu vàng ở bên trái gật gật đầu, trầm giọng nói ra.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Thiên Kiếm Tông chủ.
Huyết mạch yêu tộc xuất thế, chính là đại sự của cả giới tu đạo, thậm chí là đại sự sinh tử tồn vong.
Hai người ngửa đầu nhìn lên, đã thấy vài bóng người xuất hiện trên bầu trời. Chờ đến khi bóng người đến gần, hóa ra là Mộ Dung Vô Tình đang lao tới, nhoáng một cái đã đến trước mặt hai người. Theo sau hắn là Mộ Dung Vô Ngân và một gã đệ tử trẻ tuổi.
Thất trưởng lão? Ngài cũng ở đây sao? Mộ Dung Vô Tình khẽ giật mình, trong mắt hiện lên chút kinh ngạc.
Như thế nào? Ta không thể ở đây sao? Thất trưởng lão cực kỳ bất mãn hừ mạnh.
Mộ Dung Vô Tình mỉm cười, nói: Thất trưởng lão là tiền bối tiêu diêu tự tại trong Thiên Kiếm Tông chúng ta, bất luận kẻ nào cũng không thể quản ngài, đương nhiên ngài có thể ở đây rồi . Hắn vừa dứt lời tức thì quay đầu nhìn về phía Tô Hạo, lông mày hơi nhíu lại.
Sắc mặt bình thản của hắn lọt vào mắt Tô Hạo, ông tất nhiên hiểu được ý nghĩa của nó. Rõ ràng là Yêu Chi Mạt Lộ cuối cùng cũng đã được luyện chế thành công. Mộ Dung Vô Tình đến đây là để khảo nghiệm Tô Linh.
Tô Hạo nhíu mày, vừa muốn mở miệng thì đã nghe giọng nói của Thất trưởng lão vang lên.
Các ngươi tìm Linh Nhi làm gì? Ngươi trở về nói với Thi lão đầu rằng Linh Nhi tạm thời không rảnh, để qua mấy ngày rồi hãy nói.
Mộ Dung Vô Tình sững sốt. Tuy rằng từ trước đến nay, hắn không thèm để mắt đến bất kỳ kẻ nào, nhưng đối với vị lão giả thần bí nhất trong truyền thuyết của Thiên Kiếm Tông - Thất trường lão, hắn luôn có một loại cảm giác tựa hồ tu vi bên trong của Thất trưởng lão tuyệt không hề giống với những gì mà vị lão giả này biểu hiện ra bên ngoài.
Nếu chỉ đơn thuần là cho Linh Nhi uống thuốc kiểm nghiệm, có muộn hai ngày cũng không sao. Chỉ là... Mộ Dung Vô Tình nhíu mày, trong lời nói có chút chần chờ.
Thất trưởng lão nhướng đôi mày xám trắng, hỏi: Như thế nào? Còn có chuyện gì khác sao?
Mộ Dung Vô Tình gật đầu, nói: Vương tộc và Đỗ gia đã đến, ngoài ra còn có một số tông môn khác.
Sắc mặt của Thất trưởng lão trầm xuống, nói: Bọn họ tới đây làm gì?
Mộ Dung Vô Tình nói: Hiển nhiên là vì chuyện của Linh Nhi, bọn họ đã biết được sự việc huyết mạch Yêu Tộc thức tỉnh. Sau khi các bên thương lượng với nhau, bọn họ liền đến đây xem xét.
Thất trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nói: Đây là việc của Thiên Kiếm Tông chúng ta, có liên quan gì đến bọn họ? Cư nhiên bọn họ lại dám thông đồng với nhau đến đây bức bách chúng ta, thật là không biết sống chết!
Tuy biết như thế, nhưng đúng là việc này cuối cùng cũng phải giải quyết. Nếu như chúng ta một mực né tránh như vậy, đây cũng không phải là biện pháp tốt. Mộ Dung Vô Tình nhỏ giọng nói với vẻ nhẫn nại hiếm thấy.
Ngươi nói cũng không sai. Thôi được, đã như vậy chúng ta đi xem thế nào. Thất trưởng lão rất rõ việc này đích thực không trốn tránh được, bèn quay đầu sang nói với Tô Hạo: Dẫn Linh Nhi theo, chúng ta ngay lập tức đi đến điện Thiên Thần gặp mặt cái đám Vương tộc vô tích sự kia.
Tô Hạo hít một hơi thật sâu, việc này quả thực không thể khéo léo tránh đi được, việc gì cần phải đối mặt chung quy vẫn phải đối mặt.
Linh Nhi, con đi theo cha một chuyến, cha thật sự không tin bọn họ sẽ làm gì được con.
Tô Linh đứng cạnh ông từ sớm, nghe Tô Hạo nói thế, thân thể yêu kiều của nàng run lên nhè nhẹ.
Diệp Vân nhẹ nhàng đặt tay lên đôi vai đang run rẩy của nàng, dịu dàng nói: Đừng sợ, huynh đi cùng muội.
Chỉ một câu ngắn ngủi như thế lại tựa hồ như có ma lực làm thân thể run rẩy của Tô Linh từ từ bình thường trở lại. Nàng ngẩng đầu lên, dù trên gương mặt xinh đẹp còn vương nước mắt, nhưng ánh mắt đã dần trở nên kiên định, khẽ gật đầu nặng nề.
Ngâm Tuyết, con ở nhà với mẫu thân, không cần theo chúng ta. Tô Hạo nhìn thấy Tô Ngâm Tuyết dợm tiến lên, nhỏ giọng quát.
Tô Ngâm Tuyết đang cất bước, ngập ngừng dừng lại. Nàng không còn cách nào khác đành gật đầu.
Ta ở đây làm cái gì? Linh Nhi là con gái của ta. Mặc kệ trong cơ thể của con ta rốt cuộc có huyết mạch Yêu tộc hay không, ta nhất định phải ở bên cạnh con ta trong thời khắc này! Thủy Thanh Huyên bước lên hai bước, bình tĩnh nói, sự kiên quyết lộ ra trong lời nói.
Tô Hạo thầm than một tiếng. Tuy Thủy Thanh Huyên không có tu vi, thoạt nhìn cũng rất nhu nhược và nghe lời ông, nhưng mà chỉ có mình Tô Hạo biết rõ một khi Thủy Thanh Huyên đã quyết định sẽ không bao giờ thay đổi.
Sư tôn, việc đã đến nước này, chúng ta không cần thiết phải lo trước lo sau nữa. Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta hãy cùng nhau đối mặt. Giọng nói Diệp Vân hợp thời vang lên.
Tô Hạo ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ gật đầu.
Đúng thế! Xem ra tiểu tử nhà ngươi cũng không tệ nhỉ, nhìn nhận sự việc rất kiên định, quyết đoán, có dũng khí đối mặt khó khăn. Ắt hẳn sau này nhà ngươi sẽ rất có tiền đồ đây. Ít nhất cũng mạnh mẽ hơn sư phụ ngươi rất nhiều trong mắt Thất trưởng lão lộ ra tia tán thưởng, khẽ gật đầu.
Diệp Vân vẻ mặt nhăn nhó, nói: Lão nhân gia người quên rồi sao? Người cũng là sư tôn của con đó.
Thất trưởng lão đột nhiên nghiêm nghị nói: Hình như đúng thế thật, ta nhớ còn truyền thụ cho ngươi mấy chiêu nữa. Đúng thế rồi, ta rõ ràng còn một đệ tử như ngươi mà.
Diệp Vân liếc mắt, không ho he tiếng nào, thầm nghĩ trong lòng: Vừa rồi con đi mời ngài đã gọi ngài vài lần sư tôn, do lão nhân gia ngài căn bản không thèm để vào tai mà thôi.
Mộ Dung Vô Tình nghe Diệp Vân và Thất trưởng lão nói chuyện, trong mắt không kìm được lóe lên tia kinh ngạc. Thất trưởng lão là người thần bí nhất trong Thiên Kiếm Tông, không một ai biết được đến tột cùng tu vi của người cao sâu đến cỡ nào. Đám đệ tử trẻ tuổi đều suy đoán Thất trưởng lão là người trông nom Linh Điền có lẽ tu vi cũng không quá cao, ắt hẳn cũng ở mức Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ thôi. Dù có mạnh hơn nữa cũng không thể nào sánh với những bậc cao thủ như tứ đại Phong chủ.
Nhưng Mộ Dung Vô Tình rất rõ ít nhất tu vi của Thất trưởng lão không chênh lệch với tứ đại Phong chủ là bao. Nếu không tại cái thế giới tất cả mọi thứ đều phải dùng sức mạnh để nói chuyện thế này, ai sẽ cho vị trưởng lão này thể diện?
Thật ra, mấy tháng trước tu vi của Mộ Dung Vô Tình đã đạt đến Trúc Cơ Cảnh tầng bảy, chạm đến đỉnh phong. Chỉ còn nữa bước nữa thôi là có thể cô đọng chân hoả thành đan dịch trong cơ thể. Một khi đan dịch cô đọng thì sẽ là lúc Kim đan xuất hiện
Nhưng dù với tu vi đã đạt đến trình độ như hiện tại thì hắn cũng không thể nhìn ra được cảnh giới thật sự của Thất trưởng lão. Mỗi một lần gặp mặt Thất trưởng lão, hắn đều có một cảm giác, tu vi Thất trưởng lão giống như đang không ngừng dao động lên xuống. Có khi là Trúc Cơ Cảnh ngũ trọng, có khi là lục trọng, như vừa rồi, hắn cảm giác tu vi của Thất trưởng lão là thất trọng.
Mộ Dung Vô Tình cũng không nói lời nào. Bình thường, hắn giống như không có gì liên quan đến mọi người. Nhưng thật ra thì giữa hắn và Tô Hạo vẫn còn có chút quan hệ cá nhân*. Chuyện hôm nay, mặc kệ đứng trên phương diện nào thì cũng thật sự không thích hợp nhiều lời.
*DG: Phong chủ ngoại tình ^^
Ở phía sau hắn, trong lòng Mộ Dung Vô Ngân vẫn nổi sóng lớn cho đến tận bây giờ. Đệ tử trẻ tuổi bình thường không biết Thất trưởng lão thần bí nhưng hắn là đệ đệ của Mộ Dung Vô Tình nên tất nhiên sẽ hiểu được địa vị và chỗ đáng sợ của Thất trưởng lão. Bây giờ, nghe được tin Diệp Vân không phải là đệ tử Vô Ảnh Phong Tô Hạo mà lại là đồ đệ Thất trưởng lão, làm hắn khó có thể tin được.
Trong lúc nhất thời, hắn bỗng nhiên có một loại ảo giác, dường như tại thời khắc này Diệp Vân đã vượt qua hắn. Nếu như hắn không tìm được biện pháp gì thì Diệp Vân sẽ càng đi càng xa.
Huynh trưởng! Không phải chúng ta nên nhanh chóng trở về sao? Bằng không thì sẽ khó bàn giao với Tông chủ đại nhân và Thi Trưởng lão. Mộ Dung Vô Ngân đi đến một bước, thấp giọng nói bên tai Mộ Dung Vô Tình.
Hừ!
Không đợi Mộ Dung Vô Tình lên tiếng, Thất trưởng lão đã phẫn nộ quát một tiếng, nói: Thi Trưởng lão? Hắn thì tính là cái gì! Cứ để cho bọn họ chờ đợi. Chỉ là một Vương tộc Tấn quốc, lại còn có một Đỗ gia bất nhập lưu mà cũng đòi gióng trống khua chiêng?
Mộ Dung Vô Tình lạnh lùng trừng mắt nhìn đệ đệ, sau đó trầm giọng nói: Tuy Vô Ngân nói như vậy quả là không ổng nhưng nếu cố xét ra thì cũng có cái lý. Nếu như muốn đối mặt, vậy trước tiên cứ nên mau chóng đi về, bớt mượn cớ này nọ.
Thất trưởng lão còn muốn lên tiếng nhưng Tô Hạo lại đi lên trước một bước, nhẹ nhàng kéo lão xuống rồi nói: Chuyện này cũng không có quan hệ gì với Mộ Dung huynh đệ. Lời nói vừa rồi của hắn cũng có đạo lý. Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, vậy thì nên sớm đối mặt không nên chậm trễ. Chúng ta cứ về trước là được.
Tô Hạo chính là chủ một núi, nhìn tới thế tục, dù là hoàng đế Tấn quốc đều phải cấp cho hắn mặt mũi thật lớn. Nhân vật như vậy nên tất nhiên sẽ không lề mề. Một khi quyết định làm việc gì thì cứ như vậy buông tay mà làm là được.
Không sai! Nói rất hay. Trước tiên, chúng ta cứ cùng tiến về Thiên Thần điện. Ta cũng muốn nhìn bọn hắn có thể gây khó dễ chúng ta như thế nào. Thất trưởng lão gật gật đầu, trong mắt tràn đầy vẻ cuồng ngạo.
Đám người Tô Hạo không nói nhảm nữa. Dưới sự dẫn dắt của Thất trưởng lão, một đám người trùng trùng điệp điệp bay vút về phía trước, trong nháy mắt đã biến mất phía sau ngọn núi ở phương xa.
Thiên Thần Phong.
Trong thiên thần điện, Tông chủ Thiên Kiếm Tông an toạ ở phía trên cùng, bên cạnh lão là Thi Trưởng lão và Tử trưởng lão. Mà phía dưới tay họ là hai người trung niên mặc quần áo màu vàng kim óng ánh đang mỉm cười mà ngồi đấy. Trên áo hai người thêu Thần Long, giương nanh múa vuốt, giống như là muốn bay ra. Rất dễ nhận thấy, hai người này đến từ vương thất.
Đối diện với bọn hắn, một nam tử lẳng lặng ngồi, mặc áo choàng màu trắng bạc, mới nhìn thì sẽ không thấy chút xíu khí thế gì. Nếu như không ngồi một bên khác của Thiên Kiếm Tông chủ thì ai cũng sẽ nghĩ nam tử này là một nhân vật bình thường.
Đỗ tộc trưởng. Lần này ngươi tự mình đến Thiên Kiếm Tông ta, không biết có gì muốn làm a.
Tiếng Tử trưởng lão vang lên trên không trung thần điện, ánh mắt tập trung vào trên người trung niên nam tử mặc áo choàng mặc kia.
Nam tử hơi hơi ngẩng đầu, một hơi cạn sạch ly rượu cầm trong tay, thản nhiên nói: Câu hỏi này của Tử trưởng lão không có ý nghĩa gì rồi. Hiện nay ai cũng biết Thiên Kiếm Tông ngươi có một gã đệ tử mang trong người huyết mạch yêu tộc, hơn nữa còn thức tỉnh một lần. Việc này đối với giới tu đạo của Tấn quốc là sinh tử tồn vong, làm sao mà ta lại không đến?
Ai có thể nghĩ đến, nam tử thoạt nhìn không có chút nào khí thế lại là lĩnh tụ của một trong hai thế lực lớn ở Tấn quốc, tộc trưởng đương nhiệm Đỗ gia, Đỗ Thuần Thiên.
Sở dĩ Đỗ gia có thể là một trong hai thế lực lớn ở Tấn quốc, trừ thế lực bản thân ở bên ngoài to lớn thì chiến lực của cao tầng Đỗ gia cũng không thể khinh thường. Giống như Tam Tộc Trưởng Đỗ gia, Đỗ Kiến Minh, tu vi của lão cũng đã miễn cưỡng đạt tới Trúc Cơ Cảnh lục trọng. Hơn nữa, với tu vi của hắn như vậy mà ở trong Đỗ gia cũng chỉ có thể xếp trong nhóm mười người đứng đầu. Tuy ngoại giới tôn xưng hắn ở năm vị trí đầu trong bảng mười người nhưng mà một gia tộc to lớn như vậy thì làm sao mà không có cao thủ ẩn dấu đây?
Mà gia chủ Đỗ gia thế hệ này là Đỗ Thuần Thiên. Tu vi chính thức là Trúc Cơ Cảnh lục trọng đỉnh phong, hơn nữa mấy năm trước đã truyền ra tin tức tu vi này của hắn. Những năm đã qua này, ai có thể bảo chứng tu vi của hắn không có đột phá đến Trúc Cơ Cảnh tầng bảy? Thậm chí tìm hiểu Kim đan Đại Đạo?
Một đời bá chủ Tấn quốc, Đỗ Thuần Thiên, cứ như vậy ngồi lẳng lặng, không nhanh không chậm uống rượu, nhàn nhạt trả lời.
Đúng vậy. Bổn vương cũng vì nghe nói bên trong Thiên Kiếm Tông có huyết mạch yêu tộc xuất thế nên đã tự mình đến đây để tìm hiểu xem rốt cuộc là chuyện gì, cũng là để bẩm báo hoàng huynh, đến cùng việc này là có thật hay không. Trung niên nam tử mặc áo bào màu vàng màu vàng ở bên trái gật gật đầu, trầm giọng nói ra.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Thiên Kiếm Tông chủ.
Huyết mạch yêu tộc xuất thế, chính là đại sự của cả giới tu đạo, thậm chí là đại sự sinh tử tồn vong.
/827
|