Chứng kiến một kiếm vừa rồi của mình không làm được gì đối thủ, Diệp Vân không khỏi thất thần trong giây lát thế nhưng hắn rất nhanh đã khôi phục trạng thái bình thường, bay lui về sau..
Khả năng phòng ngự của hạ phẩm linh khí quả thật mạnh mẽ, công kích đánh vào người Đoàn Thần Phong gần như không có tác dụng gì, Vì vậy thay vì chú tâm phòng ngự phần thân trên của mình, gã chỉ cần bảo vệ đầu và chân là được.
Thực lực của hai người căn bản không chênh lệch nhau bao nhiêu, nếu như Đoàn Thần Phong không cần phải để ý phòng ngự phần thân trên của mình, vậy còn đánh thế nào được nữa?
Sắc mặt của Diệp Vân ngày càng ngưng trọng. Vết thương trên tay trái vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Thời gian giao đấu càng kéo dài, tình hình của hắn càng trở nên bất lợi. Thế nhưng, trừ phi đầu hàng để Đoàn Thần Phong lấy đi vị trí thứ nhất, họ Diệp chỉ còn cách tiếp tục chiến đấu mà thôi.
Hiển nhiên, cứ như vậy mà chịu thua dâng hạng nhất cho đối thủ, Diệp Vân không cam lòng. Hắn dần dần tìm kiếm con đường tu tiên của mình, do trong cơ thể có được quang ảnh trắng đen, có thể chiết xuất ra linh khí tinh thuần từ đó hấp thu trực tiếp. Cho nên tốc độ tu luyện của hắn cực nhanh, chỉ cần lĩnh ngộ tới cảnh giới đó thì liền có thể hấp thu linh khí một cách dễ dàng rồi đột phá cảnh giới.
Thế nhưng, muốn quang ảnh đen trắng chiết xuất ra linh khí tinh thuần kia, lại cần một lượng lớn linh thạch. Hiện tại hạ phẩm linh thạch đối với Diệp Vân đã không còn nhiều tác dụng, chỉ có trung phẩm linh thạch và thượng phẩm linh thạch mới đủ cho quang ảnh đen trắng hấp thu.
Tiến vào tám vị trí đầu, liền có được năm mươi viên trung phẩm linh thạch, nhưng nếu như có thể đạt được hạng nhất, thì được thêm năm mươi viên. Diệp Vân gia thế nghèo khó, phía sau cũng không có gia tộc nào ủng hộ, muốn có được linh thạch thì phải dựa vào sức mình. Không giống Đoàn Thần Phong cùng Khúc Nhất Bình, linh thạch đối với bọn họ mà nói cũng không phải quý giá cho lắm.
Cho nên, hắn nhất định phải đứng thứ nhất để giành thêm năm mươi khối trung phẩm linh thạch này.
Cường giả chân chính thì đầu tiên đạo tâm phải thật sự mạnh mẽ, một đệ tử bình thường không thể nào sánh bằng được.
Đạo tâm của cường giả không phải là điều gì đó mơ hồ, mà là sự dũng cảm đối mặt, khiêu chiến bất kỳ khó khăn trở ngại nào, cho dù thất bại cũng không nản lòng.
Diệp Vân hít một hơi thật sâu, linh lực ở trong người lưu chuyển. Chỉ chốc lát, kinh ngạc qua đi, trong lòng hắn chiến ý lại bùng cháy lên, ánh mắt trở nên kiên quyết, vô cùng kiên quyết.
Trong khoảnh khắc đó, khí thế trên người hắn lúc này khác biệt hoàn toàn so với lúc đầu. Nếu như nói trước đó hắn còn có chút lo lắng hoặc còn chút phân tâm thì hiện tại chỉ còn lại ý chí chiến đấu tới cùng. Xuất ra lực lượng mạnh nhất của mình, đánh bại Đoàn Thần Phong.
Cơ thể Đoàn Thần Phong khẽ rung lên một cái, khuôn mặt cuồng ngạo không tự chủ biến mất, trong mắt lộ ra một chút khó tin.
So với lúc bị thương trước đó Diệp Vân dường như biến thành người khác. Khí thế của hắn lúc này càng mạnh hơn, hơn nữa loại khí thế này mơ hồ có một chút uy áp. Phải biết rằng, uy áp chính là cảnh giới đột phá đến luyện khí cảnh, thần hồn chậm rãi mở ra, rèn luyện thêm một chút, cuối cùng mới có thể bộc lộ ra ngoài, hóa thành uy áp.
Mặc dù rất nhiều người tu vi đã đạt đến luyện khí cảnh, cũng không nhất định tu luyện ra uy áp, bởi vì tu luyện thần hồn không phải có công pháp cùng linh thạch là có thể tu luyện được. Đây là một loại cảm giác kỳ diệu, chỉ có hiểu biết về linh hồn, mới có thể đủ chân chính mở ra thần hồn, ngưng luyện uy áp, tăng khí thế.
Thế nhưng, trên người Diệp Vân lúc này lại mơ hồ có một chút uy áp, điều này thật khó tin.
Trên không trung, Lan Trưởng lão cùng Thuần Vu Diễn trưởng lão liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương hiện lên một chút khiếp sợ. Mặc dù lấy tu vi và nhận thức của bọn họ cũng không dám tưởng tượng đệ tử luyện thể cảnh tầng năm mà mơ hồ xuất hiện uy áp.
Nếu như tên Diệp Vân này có thể trở về từ tông môn thí luyện, chắc chắn Thiên Chúc phong chúng ta có khả năng xuất hiện một tên đột phá Luyện Khí cảnh. Thuần Vu Diễn Trưởng lão nhìn Diệp Vân, trong mắt lóe lên tinh mang.
Tông môn thí luyện lần này, ngoại môn đệ tử có thể quay về, thực sự quá khó khăn. Lan Trưởng lão thở dài, lắc đầu nói.
Thuần Vu Diễn Trưởng lão ngẩn người, tiếp đó nét mặt trở nên hơi rầu rĩ: Đệ tử mới lên cấp lần này thật sự không tồi, cứ vậy mà đưa đi, thực sự quá đáng tiếc.
Cũng không cần tiếc nuối, có rất nhiều người trở thành ngoại môn đệ tử thể hiện ra tiềm lực rất lớn, thế nhưng có thể trở thành nội môn đệ tử, đệ tử chân truyền lại có thể có mấy người? Tu hành tại Thiên Kiếm Tông, một ngày không trở thành nội môn đệ tử, thì không có giá trị để bồi dưỡng. Mà tông môn thí luyện lần này mặc dù cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng đối với bọn chúng mà nói, không phải là một cơ hội hay sao? Lan Trưởng lão hơi híp mắt lại, nói ra.
Đúng vậy! Thuần Vu Diễn gật đầu, cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Trên lôi đài, Đoàn Thần Phong cảm nhận được sự thay đổi khí thế của Diệp Vân, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Hắn và đám người dưới lôi đài xem cuộc chiến có cảm giác khác nhau về Diệp Vân, là đối thủ của Diệp Vân, hắn có thể cảm nhận rõ được cỗ uy áp lúc ẩn lúc hiện của Diệp Vân. Cảm giác như có một con độc xà núp trong bóng tối đang nhắm vào hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng nọc độc của mình tấn công thẳng tới hắn.
Diệp Vân, ngươi thực sự ngoài dự liệu của ta.
Đoàn Sư huynh cũng vậy. Diệp Vân nhàn nhạt trả lời.
Đã như vậy, để cho ngươi xem một chút, lực lượng chân chính của ta mạnh như thế nào.
Đoàn Thần Phong bỗng nhiên đem cây quạt cầm trong tay thu hồi lại, tiếp đó lại một bao tay xuất hiện trên tay trái của hắn, tản mát ra vầng sáng màu đen nhàn nhạt.
Tay phải mang bao tay màu trắng, tay trái màu đen, hai kiện hạ phẩm linh khí phát ra lực lượng hoàn toàn khác nhau, một bên cương mãnh như sóng lớn, một bên lại âm trầm âm u. Hai kiện hạ phẩm linh khí cùng xuất hiện trên tay một người, cùng lúc khống chế hai loại lực lượng hoàn toàn khác nhau, Đoàn Thần Phong lần nữa làm mọi người bất ngờ, thật ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Bao tay U Minh Chi Hoàng? Điều này sao có thể?
Dưới lôi đài, Khúc Nhất Bình sắc mặt đại biến, chợt cao giọng nói, lập tức hấp dẫn ánh mắt của chúng đệ tử.
Khúc Sư huynh, ngươi biết cặp linh khí này? Dư Minh Hồng ở bên cạnh hắn, thấp giọng hỏi.
Khúc Nhất Bình nét mặt có chút khó coi, trầm giọng nói: U Minh Chi Hoàng chính là vương giả trong cảnh giới kim đan, hắn có một môn quyền pháp, gọi là U Ám Quỷ Quyền, cực kỳ âm trầm khủng bố, có người nói một khi bị quyền phong quét trúng, thì thần hồn sẽ bị giam giữ, rơi vào vực sâu âm u, tiếp nhận trăm quỷ cắn xé, âm hồn đoạt phách, cực kỳ đáng sợ. Mà U Minh Chi Hoàng có một cái pháp bảo, gọi là bao tay U Minh, có khả năng đem uy lực U Ám Quỷ Quyền tăng mạnh hơn mười lần, khiến cho hắn chiến đấu với người cùng cảnh giới, gần như không có đối thủ.
Không thể nào, làm sao có pháp bảo khủng khiếp như vậy được, làm sao có thể xuất hiện trên lôi đài Thiên Chúc phong? Pháp bảo của tu sĩ Kim Đan, chỉ sợ lộ ra một chút xíu uy lực cũng không phái thứ chúng ta có thể chịu được. Dư Minh Hồng nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
Khúc Nhất Bình gật đầu, nói: Đó là tất nhiên. Cho nên, cái linh khí này chỉ là hàng nhái.
Nói đến chỗ này, sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi, nhưng là không mở miệng nói chuyện nữa.
Đám đệ tử đứng xung quanh cũng hiểu rõ ý tứ của vị trưởng lão Dư Minh Hồng này, dù là hàng nhái,nhưng hai cái linh khí này cùng Đoàn Thần Phong như hợp thành một, làm thế nào đối phó với hắn bậy giờ?”
Đoàn Thần Phong lạnh lùng nhìn Diệp Vân, tiếp đó song quyền nhẹ nhàng chạm nhau, trong nháy mắt hai cỗ lực lượng hoàn toàn bất đồng đụng vào nhau.
Thế nhưng, không giống như tưởng tượng sẽ xuất hiện xung đột, trái lại hai cỗ lực lượng đen trắng này lại dung hợp cùng nhau, mặc dù phân biệt rõ ràng, nhưng lại trộn lẫn, đan xen vào nhau.
Theo lý mà nói, hai cỗ lực lượng này không thể dung hợp lại cùng nhau, cũng giống như nước với lửa không thể hòa vào nhau vậy? Thế nhưng, điều kỳ diệu đã xuất hiện, hai cỗ lực lượng lại giao hòa vào nhau.
Diệp Vân, người có thể tiếp một quyền này, ngươi chính là người đầu tiên. Đoàn Thần Phong giọng nói ù ù, không còn cuồng vọng, kiêu ngạo như lúc trước nữa. Thế nhưng, trong thanh âm lại toát ra vẻ tự tin vô cùng, mơ hồ có một chút khí phách.
Diệp Vân lẳng lặng nhìn hắn, một quyền xen kẽ đen trắng này, mặc dù còn chưa đánh ra, nhưng lại làm hắn có một cảm giác rất quen thuộc. Chính là trong cơ thể hắn, cũng có một quang ảnh đen trắng, cùng song quyền của Đoàn Thần Phong có chút giống nhau, cũng là đen trắng xen kẽ, phân biệt rõ ràng.
Quan trọng nhất là từ quang ảnh của hai kiện hạ phẩm linh khí, Diệp Vân dường như lĩnh ngộ được điều gì đó.
Bao tay U Minh, âm u âm trầm. Bao tay Đại Nhật, cương mãnh như sóng lớn. Hai cỗ lực lượng hoàn toàn bất đồng vậy mà hợp lại một cách hoàn hảo.
Như vậy, nếu như quang ảnh đen trắng trong cơ thể cũng hợp lại với nhau thì sao, điều này cũng có thể giải thích rõ quang ảnh đen trắng bên trong cũng ẩn chứa hai loại sức mạnh hoàn toàn khác nhau?
Vậy thì vì sao hai loại năng lượng này có thể dung hợp lại cùng nhau, nhưng lại không cho Diệp Vân khống chế? Thậm chí ngay cả cảm thụ một chút khí tức chân chính cũng không có.
Nhìn quang ảnh đen trắng trong tay Đoàn Thần Phong, Diệp Vân mơ hồ cảm thụ được điều gì đó, dường như mở ra một cánh cửa. Không, chỉ là một điểm rất nhỏ nhưng từ khe hở đó, có thể hiểu rõ hơn về quang ảnh đen trắng một chút.
Đại Nhật Hoàng Hoàng, U Minh Ám Tàng!
Đoàn Thần Phong gầm lên một tiếng, hai tay nắm lại, quang ảnh đen trắng từ bao tay bắn ra, từ xa nhìn tới, chính là hào quang đen trắng bắn ra bốn phía, bên trong quang ảnh, một nắm đấm đan xen đen trắng mang theo lực lượng không thể tưởng tượng được mạnh mẽ lao tới.
Uy lực của một quyền này, vượt xa những công kích trước đó của Đoàn Thần Phong. Lực lượng một quyền này, dường như đã đạt đến giới hạn cao nhất của luyện thể cảnh và luyện khí cảnh, thậm chí có một chút ngưng tụ thành chân khí. Đệ tử Luyện Khí cảnh cũng tuyệt đối không thể đánh ra một quyền tràn ngập sức công phá như vậy.
Một quyền này, không thể ngăn chặn.
Sắc mặt của mọi người cũng thay đổi, cho dù là đám đệ tử Nam Thành và hắc bào đệ tử. Nhìn thấy một quyền này của Đoàn Thần Phong, trên mặt bọn họ hiện lên vẻ hoảng sợ. Bọn họ biết, một quyền này căn bản với tu vi của bọn họ cũng không thể tuỳ tiện ngăn chặn, cho dù có thể ngăn chặn, sợ rằng không chết thì cũng phải trọng thương.
Diệp Vân, cẩn thận a! Nam Thành nhìn lên lôi đài, trong lòng khẽ quát một tiếng. Hắn cũng Diệp Vân có giao dịch, nếu như Diệp Vân bị một quyền này đấm chết, muốn tìm lại người ăn ý như thế , thực sự quá khó khăn.
Trên mặt của Khúc Nhất Bình cùng Dư Minh Hồng hai người cũng tràn đầy vẻ kinh hãi, uy lực của một quyền này, vượt xa tưởng tượng của bọn họ. Đặc biệt Khúc Nhất Bình, hắn đột nhiên cảm giác mình thật là ngu, ngu đến mức cực hạn. Hắn tự tin nghỉ chỉ cần mình toàn lực xuất kích, liền có thể chém giết Đoàn Thần Phong. Hiện tại xem ra, nếu như Đoàn Thần Phong thật muốn động thủ với hắn, chỉ sợ dưới một quyền này, Khúc Nhất Bình hắn liền tan thành mây khói, từ nay về sau biến mất ở trong trời đất.
Trong lúc này, trên trán Khúc Nhất Bình mồ hôi lạnh tràn trề, lưng ướt đẫm.
Hơn một nghìn tên đệ tử xem cuộc chiến hai mặt nhìn nhau, bọn họ gần như đều không thể tin được hai mắt của mình, đây là tu vi đệ tử mới lên cấp sao? Uy lực của một quyền này, sợ rằng ngoại trừ những đệ tử áo tím không quản thế sự mới có thể đỡ được. Đoàn Thần Phong này rốt cuộc là ai? Sao mà yêu nghiệt như thế.
Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh khủng cùng kinh hãi, thế nhưng trên lôi đài Diệp Vân, vẫn đứng lẳng lặng như cũ.
Bao tay U Minh cùng Đại Nhật dung hợp lại cùng nhau đánh ra một quyền, ngay lập tức liền đến trước ngực Diệp Vân, một quyền này, đã không thể ngăn chặn, cũng không thể trốn tránh.
Thế nhưng, bỗng nhiên khóe miệng của Diệp Vân mỉm cười, ai cũng không biết hắn đang cười cái gì.
Song quyền của Diệp Vân chợt nhấc lên, cứ như vậy thật đơn giản thẳng đứng trước ngực.
Oanh!
Trong nháy mắt, hào quang đen trắng đánh vào song quyền của hắn. Cả người Diệp Vân đều bay ra ngoài, nếu không phải Diễn Võ Lôi Đài có cấm chế trận pháp mạnh mẽ gia trì, một quyền này sợ rằng sẽ đem mặt đất trên lôi đài chấn nát.
Diệp Vân bay ngược ra ngoài, thế nhưng không giống như tưởng tượng, hình ảnh máu tươi phun ra lại không xuất hiện.
Trái lại, Thân thể Diệp Vân ở trên không cực kỳ thoải mái, sắc mặt hắn lạnh lùng nghiêm túc, không có bao nhiêu biến hóa.
Lập tức, chỉ thấy hắn ở trên không nhẹ nhàng trở mình một cái, hai cánh tay mở rộng, như một con chim lớn trên không trung, tiếp đó chậm rãi đáp xuống, đứng ở trên lôi đài.
Sắc mặt như thường, rõ ràng không có dấu hiệu bị thương.
Đây có thể nói là một quyền vô địch dưới luyện khí cảnh, vậy mà bị hắn hời hợt tiếp được.
Điều này sao có thể?
Đoàn Thần Phong cùng đệ tử ngoại môn dưới đài ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt gần như đờ đẫn, căn bản không thể tin được hai mắt của mình.
Khả năng phòng ngự của hạ phẩm linh khí quả thật mạnh mẽ, công kích đánh vào người Đoàn Thần Phong gần như không có tác dụng gì, Vì vậy thay vì chú tâm phòng ngự phần thân trên của mình, gã chỉ cần bảo vệ đầu và chân là được.
Thực lực của hai người căn bản không chênh lệch nhau bao nhiêu, nếu như Đoàn Thần Phong không cần phải để ý phòng ngự phần thân trên của mình, vậy còn đánh thế nào được nữa?
Sắc mặt của Diệp Vân ngày càng ngưng trọng. Vết thương trên tay trái vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Thời gian giao đấu càng kéo dài, tình hình của hắn càng trở nên bất lợi. Thế nhưng, trừ phi đầu hàng để Đoàn Thần Phong lấy đi vị trí thứ nhất, họ Diệp chỉ còn cách tiếp tục chiến đấu mà thôi.
Hiển nhiên, cứ như vậy mà chịu thua dâng hạng nhất cho đối thủ, Diệp Vân không cam lòng. Hắn dần dần tìm kiếm con đường tu tiên của mình, do trong cơ thể có được quang ảnh trắng đen, có thể chiết xuất ra linh khí tinh thuần từ đó hấp thu trực tiếp. Cho nên tốc độ tu luyện của hắn cực nhanh, chỉ cần lĩnh ngộ tới cảnh giới đó thì liền có thể hấp thu linh khí một cách dễ dàng rồi đột phá cảnh giới.
Thế nhưng, muốn quang ảnh đen trắng chiết xuất ra linh khí tinh thuần kia, lại cần một lượng lớn linh thạch. Hiện tại hạ phẩm linh thạch đối với Diệp Vân đã không còn nhiều tác dụng, chỉ có trung phẩm linh thạch và thượng phẩm linh thạch mới đủ cho quang ảnh đen trắng hấp thu.
Tiến vào tám vị trí đầu, liền có được năm mươi viên trung phẩm linh thạch, nhưng nếu như có thể đạt được hạng nhất, thì được thêm năm mươi viên. Diệp Vân gia thế nghèo khó, phía sau cũng không có gia tộc nào ủng hộ, muốn có được linh thạch thì phải dựa vào sức mình. Không giống Đoàn Thần Phong cùng Khúc Nhất Bình, linh thạch đối với bọn họ mà nói cũng không phải quý giá cho lắm.
Cho nên, hắn nhất định phải đứng thứ nhất để giành thêm năm mươi khối trung phẩm linh thạch này.
Cường giả chân chính thì đầu tiên đạo tâm phải thật sự mạnh mẽ, một đệ tử bình thường không thể nào sánh bằng được.
Đạo tâm của cường giả không phải là điều gì đó mơ hồ, mà là sự dũng cảm đối mặt, khiêu chiến bất kỳ khó khăn trở ngại nào, cho dù thất bại cũng không nản lòng.
Diệp Vân hít một hơi thật sâu, linh lực ở trong người lưu chuyển. Chỉ chốc lát, kinh ngạc qua đi, trong lòng hắn chiến ý lại bùng cháy lên, ánh mắt trở nên kiên quyết, vô cùng kiên quyết.
Trong khoảnh khắc đó, khí thế trên người hắn lúc này khác biệt hoàn toàn so với lúc đầu. Nếu như nói trước đó hắn còn có chút lo lắng hoặc còn chút phân tâm thì hiện tại chỉ còn lại ý chí chiến đấu tới cùng. Xuất ra lực lượng mạnh nhất của mình, đánh bại Đoàn Thần Phong.
Cơ thể Đoàn Thần Phong khẽ rung lên một cái, khuôn mặt cuồng ngạo không tự chủ biến mất, trong mắt lộ ra một chút khó tin.
So với lúc bị thương trước đó Diệp Vân dường như biến thành người khác. Khí thế của hắn lúc này càng mạnh hơn, hơn nữa loại khí thế này mơ hồ có một chút uy áp. Phải biết rằng, uy áp chính là cảnh giới đột phá đến luyện khí cảnh, thần hồn chậm rãi mở ra, rèn luyện thêm một chút, cuối cùng mới có thể bộc lộ ra ngoài, hóa thành uy áp.
Mặc dù rất nhiều người tu vi đã đạt đến luyện khí cảnh, cũng không nhất định tu luyện ra uy áp, bởi vì tu luyện thần hồn không phải có công pháp cùng linh thạch là có thể tu luyện được. Đây là một loại cảm giác kỳ diệu, chỉ có hiểu biết về linh hồn, mới có thể đủ chân chính mở ra thần hồn, ngưng luyện uy áp, tăng khí thế.
Thế nhưng, trên người Diệp Vân lúc này lại mơ hồ có một chút uy áp, điều này thật khó tin.
Trên không trung, Lan Trưởng lão cùng Thuần Vu Diễn trưởng lão liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương hiện lên một chút khiếp sợ. Mặc dù lấy tu vi và nhận thức của bọn họ cũng không dám tưởng tượng đệ tử luyện thể cảnh tầng năm mà mơ hồ xuất hiện uy áp.
Nếu như tên Diệp Vân này có thể trở về từ tông môn thí luyện, chắc chắn Thiên Chúc phong chúng ta có khả năng xuất hiện một tên đột phá Luyện Khí cảnh. Thuần Vu Diễn Trưởng lão nhìn Diệp Vân, trong mắt lóe lên tinh mang.
Tông môn thí luyện lần này, ngoại môn đệ tử có thể quay về, thực sự quá khó khăn. Lan Trưởng lão thở dài, lắc đầu nói.
Thuần Vu Diễn Trưởng lão ngẩn người, tiếp đó nét mặt trở nên hơi rầu rĩ: Đệ tử mới lên cấp lần này thật sự không tồi, cứ vậy mà đưa đi, thực sự quá đáng tiếc.
Cũng không cần tiếc nuối, có rất nhiều người trở thành ngoại môn đệ tử thể hiện ra tiềm lực rất lớn, thế nhưng có thể trở thành nội môn đệ tử, đệ tử chân truyền lại có thể có mấy người? Tu hành tại Thiên Kiếm Tông, một ngày không trở thành nội môn đệ tử, thì không có giá trị để bồi dưỡng. Mà tông môn thí luyện lần này mặc dù cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng đối với bọn chúng mà nói, không phải là một cơ hội hay sao? Lan Trưởng lão hơi híp mắt lại, nói ra.
Đúng vậy! Thuần Vu Diễn gật đầu, cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Trên lôi đài, Đoàn Thần Phong cảm nhận được sự thay đổi khí thế của Diệp Vân, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Hắn và đám người dưới lôi đài xem cuộc chiến có cảm giác khác nhau về Diệp Vân, là đối thủ của Diệp Vân, hắn có thể cảm nhận rõ được cỗ uy áp lúc ẩn lúc hiện của Diệp Vân. Cảm giác như có một con độc xà núp trong bóng tối đang nhắm vào hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng nọc độc của mình tấn công thẳng tới hắn.
Diệp Vân, ngươi thực sự ngoài dự liệu của ta.
Đoàn Sư huynh cũng vậy. Diệp Vân nhàn nhạt trả lời.
Đã như vậy, để cho ngươi xem một chút, lực lượng chân chính của ta mạnh như thế nào.
Đoàn Thần Phong bỗng nhiên đem cây quạt cầm trong tay thu hồi lại, tiếp đó lại một bao tay xuất hiện trên tay trái của hắn, tản mát ra vầng sáng màu đen nhàn nhạt.
Tay phải mang bao tay màu trắng, tay trái màu đen, hai kiện hạ phẩm linh khí phát ra lực lượng hoàn toàn khác nhau, một bên cương mãnh như sóng lớn, một bên lại âm trầm âm u. Hai kiện hạ phẩm linh khí cùng xuất hiện trên tay một người, cùng lúc khống chế hai loại lực lượng hoàn toàn khác nhau, Đoàn Thần Phong lần nữa làm mọi người bất ngờ, thật ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Bao tay U Minh Chi Hoàng? Điều này sao có thể?
Dưới lôi đài, Khúc Nhất Bình sắc mặt đại biến, chợt cao giọng nói, lập tức hấp dẫn ánh mắt của chúng đệ tử.
Khúc Sư huynh, ngươi biết cặp linh khí này? Dư Minh Hồng ở bên cạnh hắn, thấp giọng hỏi.
Khúc Nhất Bình nét mặt có chút khó coi, trầm giọng nói: U Minh Chi Hoàng chính là vương giả trong cảnh giới kim đan, hắn có một môn quyền pháp, gọi là U Ám Quỷ Quyền, cực kỳ âm trầm khủng bố, có người nói một khi bị quyền phong quét trúng, thì thần hồn sẽ bị giam giữ, rơi vào vực sâu âm u, tiếp nhận trăm quỷ cắn xé, âm hồn đoạt phách, cực kỳ đáng sợ. Mà U Minh Chi Hoàng có một cái pháp bảo, gọi là bao tay U Minh, có khả năng đem uy lực U Ám Quỷ Quyền tăng mạnh hơn mười lần, khiến cho hắn chiến đấu với người cùng cảnh giới, gần như không có đối thủ.
Không thể nào, làm sao có pháp bảo khủng khiếp như vậy được, làm sao có thể xuất hiện trên lôi đài Thiên Chúc phong? Pháp bảo của tu sĩ Kim Đan, chỉ sợ lộ ra một chút xíu uy lực cũng không phái thứ chúng ta có thể chịu được. Dư Minh Hồng nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
Khúc Nhất Bình gật đầu, nói: Đó là tất nhiên. Cho nên, cái linh khí này chỉ là hàng nhái.
Nói đến chỗ này, sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi, nhưng là không mở miệng nói chuyện nữa.
Đám đệ tử đứng xung quanh cũng hiểu rõ ý tứ của vị trưởng lão Dư Minh Hồng này, dù là hàng nhái,nhưng hai cái linh khí này cùng Đoàn Thần Phong như hợp thành một, làm thế nào đối phó với hắn bậy giờ?”
Đoàn Thần Phong lạnh lùng nhìn Diệp Vân, tiếp đó song quyền nhẹ nhàng chạm nhau, trong nháy mắt hai cỗ lực lượng hoàn toàn bất đồng đụng vào nhau.
Thế nhưng, không giống như tưởng tượng sẽ xuất hiện xung đột, trái lại hai cỗ lực lượng đen trắng này lại dung hợp cùng nhau, mặc dù phân biệt rõ ràng, nhưng lại trộn lẫn, đan xen vào nhau.
Theo lý mà nói, hai cỗ lực lượng này không thể dung hợp lại cùng nhau, cũng giống như nước với lửa không thể hòa vào nhau vậy? Thế nhưng, điều kỳ diệu đã xuất hiện, hai cỗ lực lượng lại giao hòa vào nhau.
Diệp Vân, người có thể tiếp một quyền này, ngươi chính là người đầu tiên. Đoàn Thần Phong giọng nói ù ù, không còn cuồng vọng, kiêu ngạo như lúc trước nữa. Thế nhưng, trong thanh âm lại toát ra vẻ tự tin vô cùng, mơ hồ có một chút khí phách.
Diệp Vân lẳng lặng nhìn hắn, một quyền xen kẽ đen trắng này, mặc dù còn chưa đánh ra, nhưng lại làm hắn có một cảm giác rất quen thuộc. Chính là trong cơ thể hắn, cũng có một quang ảnh đen trắng, cùng song quyền của Đoàn Thần Phong có chút giống nhau, cũng là đen trắng xen kẽ, phân biệt rõ ràng.
Quan trọng nhất là từ quang ảnh của hai kiện hạ phẩm linh khí, Diệp Vân dường như lĩnh ngộ được điều gì đó.
Bao tay U Minh, âm u âm trầm. Bao tay Đại Nhật, cương mãnh như sóng lớn. Hai cỗ lực lượng hoàn toàn bất đồng vậy mà hợp lại một cách hoàn hảo.
Như vậy, nếu như quang ảnh đen trắng trong cơ thể cũng hợp lại với nhau thì sao, điều này cũng có thể giải thích rõ quang ảnh đen trắng bên trong cũng ẩn chứa hai loại sức mạnh hoàn toàn khác nhau?
Vậy thì vì sao hai loại năng lượng này có thể dung hợp lại cùng nhau, nhưng lại không cho Diệp Vân khống chế? Thậm chí ngay cả cảm thụ một chút khí tức chân chính cũng không có.
Nhìn quang ảnh đen trắng trong tay Đoàn Thần Phong, Diệp Vân mơ hồ cảm thụ được điều gì đó, dường như mở ra một cánh cửa. Không, chỉ là một điểm rất nhỏ nhưng từ khe hở đó, có thể hiểu rõ hơn về quang ảnh đen trắng một chút.
Đại Nhật Hoàng Hoàng, U Minh Ám Tàng!
Đoàn Thần Phong gầm lên một tiếng, hai tay nắm lại, quang ảnh đen trắng từ bao tay bắn ra, từ xa nhìn tới, chính là hào quang đen trắng bắn ra bốn phía, bên trong quang ảnh, một nắm đấm đan xen đen trắng mang theo lực lượng không thể tưởng tượng được mạnh mẽ lao tới.
Uy lực của một quyền này, vượt xa những công kích trước đó của Đoàn Thần Phong. Lực lượng một quyền này, dường như đã đạt đến giới hạn cao nhất của luyện thể cảnh và luyện khí cảnh, thậm chí có một chút ngưng tụ thành chân khí. Đệ tử Luyện Khí cảnh cũng tuyệt đối không thể đánh ra một quyền tràn ngập sức công phá như vậy.
Một quyền này, không thể ngăn chặn.
Sắc mặt của mọi người cũng thay đổi, cho dù là đám đệ tử Nam Thành và hắc bào đệ tử. Nhìn thấy một quyền này của Đoàn Thần Phong, trên mặt bọn họ hiện lên vẻ hoảng sợ. Bọn họ biết, một quyền này căn bản với tu vi của bọn họ cũng không thể tuỳ tiện ngăn chặn, cho dù có thể ngăn chặn, sợ rằng không chết thì cũng phải trọng thương.
Diệp Vân, cẩn thận a! Nam Thành nhìn lên lôi đài, trong lòng khẽ quát một tiếng. Hắn cũng Diệp Vân có giao dịch, nếu như Diệp Vân bị một quyền này đấm chết, muốn tìm lại người ăn ý như thế , thực sự quá khó khăn.
Trên mặt của Khúc Nhất Bình cùng Dư Minh Hồng hai người cũng tràn đầy vẻ kinh hãi, uy lực của một quyền này, vượt xa tưởng tượng của bọn họ. Đặc biệt Khúc Nhất Bình, hắn đột nhiên cảm giác mình thật là ngu, ngu đến mức cực hạn. Hắn tự tin nghỉ chỉ cần mình toàn lực xuất kích, liền có thể chém giết Đoàn Thần Phong. Hiện tại xem ra, nếu như Đoàn Thần Phong thật muốn động thủ với hắn, chỉ sợ dưới một quyền này, Khúc Nhất Bình hắn liền tan thành mây khói, từ nay về sau biến mất ở trong trời đất.
Trong lúc này, trên trán Khúc Nhất Bình mồ hôi lạnh tràn trề, lưng ướt đẫm.
Hơn một nghìn tên đệ tử xem cuộc chiến hai mặt nhìn nhau, bọn họ gần như đều không thể tin được hai mắt của mình, đây là tu vi đệ tử mới lên cấp sao? Uy lực của một quyền này, sợ rằng ngoại trừ những đệ tử áo tím không quản thế sự mới có thể đỡ được. Đoàn Thần Phong này rốt cuộc là ai? Sao mà yêu nghiệt như thế.
Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh khủng cùng kinh hãi, thế nhưng trên lôi đài Diệp Vân, vẫn đứng lẳng lặng như cũ.
Bao tay U Minh cùng Đại Nhật dung hợp lại cùng nhau đánh ra một quyền, ngay lập tức liền đến trước ngực Diệp Vân, một quyền này, đã không thể ngăn chặn, cũng không thể trốn tránh.
Thế nhưng, bỗng nhiên khóe miệng của Diệp Vân mỉm cười, ai cũng không biết hắn đang cười cái gì.
Song quyền của Diệp Vân chợt nhấc lên, cứ như vậy thật đơn giản thẳng đứng trước ngực.
Oanh!
Trong nháy mắt, hào quang đen trắng đánh vào song quyền của hắn. Cả người Diệp Vân đều bay ra ngoài, nếu không phải Diễn Võ Lôi Đài có cấm chế trận pháp mạnh mẽ gia trì, một quyền này sợ rằng sẽ đem mặt đất trên lôi đài chấn nát.
Diệp Vân bay ngược ra ngoài, thế nhưng không giống như tưởng tượng, hình ảnh máu tươi phun ra lại không xuất hiện.
Trái lại, Thân thể Diệp Vân ở trên không cực kỳ thoải mái, sắc mặt hắn lạnh lùng nghiêm túc, không có bao nhiêu biến hóa.
Lập tức, chỉ thấy hắn ở trên không nhẹ nhàng trở mình một cái, hai cánh tay mở rộng, như một con chim lớn trên không trung, tiếp đó chậm rãi đáp xuống, đứng ở trên lôi đài.
Sắc mặt như thường, rõ ràng không có dấu hiệu bị thương.
Đây có thể nói là một quyền vô địch dưới luyện khí cảnh, vậy mà bị hắn hời hợt tiếp được.
Điều này sao có thể?
Đoàn Thần Phong cùng đệ tử ngoại môn dưới đài ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt gần như đờ đẫn, căn bản không thể tin được hai mắt của mình.
/827
|