“Thế nào? Diệp Vân, có muốn nhận thua hay không?” Đoàn Thần Phong thâm ý hỏi.
Diệp Vân lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Nhận thua? Hao phí linh lực như vậy thì ta cũng muốn xem ngươi có thể đánh thêm ra được mấy lần nữa?”
“Thật sao?”
Đoàn Thần Phong cũng không nói nhiều, song quyền một lần nữa giơ lên.
“Đại Nhật Hoàng Hoàng, U Minh Ám Tàng!”
Bên trong uy thế cuồn cuộn là khí tức âm u che giấu, hai đạo công kích giống như là hai bút cùng vẽ, một khi bị đánh trúng thì liền khiến cho con người ta giống như bị mặt trời thiêu đốt, hơn nữa sâu trong kinh mạch còn bị khí tức từ U Minh ăn mòn, trong ngoài kết hợp, ngay lập tức sẽ bị hãm vào tuyệt địa.
Một quyền uy thế như sóng to gió lớn, ngay lập tức xuất hiện trước người Diệp Vân, Diệp Vân vẫn như cũ, lại một lần nữa giơ hai tay lên, ngăn cản một quyền này, mà hai cánh tay hắn giơ lên trông không có chút sức lực nào cả.
Sự thực cũng là như thế, lực lượng khổng lồ nhấc bổng Diệp Vân lên, giống như con diều bay ngược ra phía sau, ầm ầm lao vào vòng bảo hộ của lôi đài, sau đó miễn cưỡng lộn người trong không trung, hạ xuống mặt đất.
Sắc mặt Diệp Vân trắng bệch, càng nhìn thì trông càng kém, nhưng hắn vẫn như cũ, không hề muốn mở miệng nhận thua.
“Vẫn không nhận thua ư? Nếu như ngươi vẫn ngoan cố thì đợi lát nữa có muốn cũng không kịp nữa rồi.” Đoàn Thần Phong nhíu mày, lạnh giọng nói.
Diệp Vân liên tục hít sâu vài hơi, cố gắng hết sức điều chỉnh lại khí tức của mình, cũng không muốn nói thêm gì cả, một lần nữa làm ra dấu hiệu mời đối phương tiếp tục.
“Hả?”
Tận sâu trong mắt Đoàn Thần Phong lóe lên dị quang, song quyền lại một lần nữa tấn công ầm ầm.
Đại Nhật U Minh!
Khí tức quỷ dị cùng với mặt trời chói lòa lại xuất hiện một lần nữa, hòa quyện vào nhau hóa thành thiết quyền, từ xa mà gần, lập tức đã đến trước mặt.
Diệp Vân lần này đã thối lui đến bờ lôi đài, một quyền này đánh đến đã không thể lùi thêm nữa. Hai tay của hắn đột nhiên nâng lên, khuôn mặt trắng bệch nổi lên một nét hồng nhạt, sau đó hung hăng đẩy ra phía trước.
Một chưởng này ẩn chứa linh lực tràn đầy, hầu như là toàn bộ số linh lực còn sót lại của hắn đều dồn vào song chưởng. Dù sao thì có quanh ảnh đen trắng, dù cho quyền kình của Đại Nhật U Minh quyền có tiến vào trong cơ thể cũng không sao, nếu đã như vậy thì việc cảm thụ tiên kỹ này cũng chỉ được một chút. Nhưng việc này lại có lợi rất lớn trong chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu cũng chính là từ trong những cuộc chiến sinh tử mà dần dần lĩnh ngộ ra.
“Còn dám phản kích, muốn chết!” Đoàn Thần Phong thấy được từ trong song chưởng của Diệp Vân bắn ra linh lực thì lông mày nhíu chặt lại, trong mắt hiện ra lệ quang lập lòe.
Oanh!
Quyền chưởng giao nhau, quanh ảnh bắn ra bốn phía. Giống như lúc trước, thân thể Diệp Vân một lần nữa bị đánh bay ra ngoài, nhưng mà lần này bởi vì có vòng bảo hộ nên cũng không bị bay ra ngoài, mà ầm ầm lao vào hàng rào. Nếu không phải vòng bảo hộ này được gia trì thêm cấm chế thì chỉ sợ lập tức sẽ bị biến thành bụi phấn, khiến hắn bay ra khỏi lôi đài.
Diệp Vân cũng không có ngã xuống, hai tay giữ chặt vòng bảo hộ, sắc mặt tuy rằng trắng bệch như tờ giấu, vô cùng khó coi, nhưng mà thân thể hắn vẫn cố gắng đứng thẳng.
Quyền kình của Đại Nhật U Minh quyền hoàn toàn đã phá vỡ được song chưởng của hắn, tiến vào trong cơ thể, nhưng một lần nữa lại bị quang ảnh đen trắng hấp thu, mà thân thể của hắn cũng không có nửa điểm bị tổn thương, chẳng qua một kích vừa rồi hoàn toàn là hao phí linh lực, có chút lỗ lã mà thôi.
“Đoàn sư huynh, linh lực của ngươi tựa hồ cũng đã tiêu hao gần hết rồi chứ nhỉ?” sắc mặt trắng bệch của Diệp Vân lúc này lại lộ ra vẻ mỉm cười.
Đoàn Thần Phong hoàn toàn ngây người, do dù thực lực của Diệp Vân hoàn toàn cao hơn dự kiến của hắn, nhưng mà hắn vẫn nghĩ, vô luận như thế nào thì Diệp Vân cũng không thể nào đỡ được một kích vừa rồi của hắn.
Bên dưới lôi đài sớm đã kinh hô thành một mảnh. Uy lực của Đại Nhật U Minh quyền, bất luận là tên đệ tử áo đen nào ở đây cũng không thể đơn giản ngăn cản được chứ đừng nói đến việc liên tục đỡ ba bốn quyền liên tục. Cho dù đổi lại là Nam Thành, chỉ cần vài tháng nữa là có thể đột phá đến Luyện Khí Cảnh, tấn cấp đệ tử áo đen, ba bốn quyền đánh đến thì cho dù không bị trọng thương, nhưng việc vẫn có thể đứng thẳng cũng là việc rất khó khăn.
Nhưng mà Diệp Vân vẫn cứ đứng lỳ trên lôi đài, tuy nói sắc mặt đã trắng đến mức vô cùng khó coi, nhưng vẫn có thể đứng vững, rồi chậm rãi đi về phía Đoàn Thần Phong.
Đoàn Thần Phong đứng thẳng tại chỗ, cũng không ra tay, nhưng mà ánh mắt liên tục lập lòe, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
“Xem ra là ta vẫn có chút coi thường ngươi rồi, thực lực của ngươi vẫn còn ẩn giấu.”
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Vân rồi nói.
Cũng trong tích tắc ngẩng đầu lên này, khí thế cả người hắn tựa hồ đều phát sinh biến hóa, quang ảnh trong mắt lập lòe, tựa hồ như đã hiểu ra điều gì đó, toàn thân rung động ầm ầm, mấy trăm khiếu huyệt trong cơ thể cũng phát ra âm thanh nổ đùng đùng không dứt.
“Luyện Thể lục trong Thông Khiếu Cảnh!”
“Đây là Luyện thể lục trong Thông Khiếu Cảnh!”
“Sao có thể!”
Mười mấy tên đệ tử áo đen cảm nhận được khí tức trên người Đoàn Thần Phong thì đều không thể tin được, lớn tiếng kinh hô.
Diệp Vân ngơ ngẩn.
Hầu hết toàn bộ đệ tử ở đây đều ngơ ngẩn, ngay cả Lan trưởng lão, trong mắt cũng hiện lên một tia chấn kinh.
Cảnh giới của Đoàn Thần Phong thì tất cả mọi người đều thấy rõ, mà cho dù đệ tử ngoại môn bình thường không biết chính xác thì tuyệt đối cũng không thể nào lừa gạt được Lan trưởng lão, tu vi của hắn chính xác là Luyện thể cảnh ngũ trọng Nội Tức Cảnh.
Nhưng mà hiện giờ, toàn thân mấy trăm khiếu huyệt của hắn đang rung động ầm ầm, linh lực tràn ra qua lỗ chân lông, không hề có cảm giác bí tắc nào, khoan khoái vô cùng.
Đây là tu vi sau khi đạt Thông Khiếu Cảnh, tu luyện một thời gian rất lâu, sau đó mới xuất hiện hiện tượng này. Bình thường mà nói thì đệ tử mới đạt tới Thông Khiếu Cảnh, mấy trăm khiếu huyệt toàn thân cũng chỉ mở ra hơn mười cái mà thôi, cho dù thiên phú có cao đi chăng nữa thì cũng không có khả năng vượt qua một trăm cái.
Toàn bộ Thiên Kiếm Tông, nếu nói người có thiên phú cao nhất thì không thể nghi ngờ chính là Mộ Dung Vô Tình, anh trai của Mộ Dung Vô Ngấn, nhưng mà năm đó hắn phá tan Nội Tức, đả thông khiếu huyệt, đạt tới Thông Khiếu, cũng chỉ có chín mươi chín cái, thành tích như vậy đã là người duy nhất trong mấy ngàn năm qua của Thiên Kiếm Tông.
Thế nhưng hiện tại, đúng thời điềm này Đoàn Thần Phong đạt tới Thông Khiếu Cảnh, vậy mà toàn thân khiếu huyệt mở ra toàn bộ. Như vậy chỉ có hai khả năng, một, hắn chính là một tuyệt thế thiên tài, vượt qua cả Mộ Dung Vô Tình, hai, hắn sớm đã đạt được Thông Khiếu Cảnh, chẳng qua là lợi dụng bí pháp nào đó khiến cho bọn người Lan trưởng lão nhìn không ra. Rất hiển nhiên, điều thứ nhất là không thực tế, như vậy chỉ có thể là điều thứ hai.
Lan trưởng lão và Thuần Vu Diễn hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, cho dù là tu vi của bọn hắn cũng không thấu được tu vi chính thức của Đoàn Thần Phong, điều này nếu nói ra thì căn bản chẳng ai tin tưởng được cả.
“Diệp Vân, ngươi bây giờ còn tự tin có thể tiếp được một quyền của ta hay không?”
Trong tiếng kinh hô, trên mặt Đoàn Thần Phong không còn một chút cuồng ngạo nào, khiến cho người ta có một cảm giác hắn vô cùng tỉnh táo, tỉnh táo tới cực điểm.
“Người này biểu hiện như vậy, quả thật đúng là không đơn giản.”
Dưới con mắt của mọi người, Diệp Vân lúc này chắc hẳn là vô cùng sợ hãi, nhưng mà Diệp Vân lúc này cũng hết sức tỉnh táo, thậm chí còn có chút ít chờ mong.
Bây giờ có thể khẳng định, linh lực của Đoàn Thần Phong tăng lên phải gấp mấy lần, nếu như tiếp tục thi triển Đại Nhật U Minh quyền thì chắc chắn quang ảnh đen trắng sẽ thu được lợi ích không nhỏ.
“Đến đây đi!”
Sắc mặt Diệp Vân không đổi nhìn Đoàn Thần Phong, đơn giản nói ra hai chữ.
Lông mày Đoàn Thần Phong nhăn chặt lại, nhưng mà hắn cũng không có trả lời, ánh mắt lập lòe, sau đó liền tiến lên phía trước một bước.
Trong chớp mắt, bao tay U Minh và quyền sáo Đại Nhật phỏng chế bắn ra vạn đạo quang mang, đen trắng giao lại cùng một chỗ, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi. Mỗi một đạo quang ảnh đều vô cùng rõ ràng, không có một tia hỗn loạn.
Quang mang như vậy, so với lúc trước còn mạnh hơn gấp mấy lần.
Diệp Vân lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Nhận thua? Hao phí linh lực như vậy thì ta cũng muốn xem ngươi có thể đánh thêm ra được mấy lần nữa?”
“Thật sao?”
Đoàn Thần Phong cũng không nói nhiều, song quyền một lần nữa giơ lên.
“Đại Nhật Hoàng Hoàng, U Minh Ám Tàng!”
Bên trong uy thế cuồn cuộn là khí tức âm u che giấu, hai đạo công kích giống như là hai bút cùng vẽ, một khi bị đánh trúng thì liền khiến cho con người ta giống như bị mặt trời thiêu đốt, hơn nữa sâu trong kinh mạch còn bị khí tức từ U Minh ăn mòn, trong ngoài kết hợp, ngay lập tức sẽ bị hãm vào tuyệt địa.
Một quyền uy thế như sóng to gió lớn, ngay lập tức xuất hiện trước người Diệp Vân, Diệp Vân vẫn như cũ, lại một lần nữa giơ hai tay lên, ngăn cản một quyền này, mà hai cánh tay hắn giơ lên trông không có chút sức lực nào cả.
Sự thực cũng là như thế, lực lượng khổng lồ nhấc bổng Diệp Vân lên, giống như con diều bay ngược ra phía sau, ầm ầm lao vào vòng bảo hộ của lôi đài, sau đó miễn cưỡng lộn người trong không trung, hạ xuống mặt đất.
Sắc mặt Diệp Vân trắng bệch, càng nhìn thì trông càng kém, nhưng hắn vẫn như cũ, không hề muốn mở miệng nhận thua.
“Vẫn không nhận thua ư? Nếu như ngươi vẫn ngoan cố thì đợi lát nữa có muốn cũng không kịp nữa rồi.” Đoàn Thần Phong nhíu mày, lạnh giọng nói.
Diệp Vân liên tục hít sâu vài hơi, cố gắng hết sức điều chỉnh lại khí tức của mình, cũng không muốn nói thêm gì cả, một lần nữa làm ra dấu hiệu mời đối phương tiếp tục.
“Hả?”
Tận sâu trong mắt Đoàn Thần Phong lóe lên dị quang, song quyền lại một lần nữa tấn công ầm ầm.
Đại Nhật U Minh!
Khí tức quỷ dị cùng với mặt trời chói lòa lại xuất hiện một lần nữa, hòa quyện vào nhau hóa thành thiết quyền, từ xa mà gần, lập tức đã đến trước mặt.
Diệp Vân lần này đã thối lui đến bờ lôi đài, một quyền này đánh đến đã không thể lùi thêm nữa. Hai tay của hắn đột nhiên nâng lên, khuôn mặt trắng bệch nổi lên một nét hồng nhạt, sau đó hung hăng đẩy ra phía trước.
Một chưởng này ẩn chứa linh lực tràn đầy, hầu như là toàn bộ số linh lực còn sót lại của hắn đều dồn vào song chưởng. Dù sao thì có quanh ảnh đen trắng, dù cho quyền kình của Đại Nhật U Minh quyền có tiến vào trong cơ thể cũng không sao, nếu đã như vậy thì việc cảm thụ tiên kỹ này cũng chỉ được một chút. Nhưng việc này lại có lợi rất lớn trong chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu cũng chính là từ trong những cuộc chiến sinh tử mà dần dần lĩnh ngộ ra.
“Còn dám phản kích, muốn chết!” Đoàn Thần Phong thấy được từ trong song chưởng của Diệp Vân bắn ra linh lực thì lông mày nhíu chặt lại, trong mắt hiện ra lệ quang lập lòe.
Oanh!
Quyền chưởng giao nhau, quanh ảnh bắn ra bốn phía. Giống như lúc trước, thân thể Diệp Vân một lần nữa bị đánh bay ra ngoài, nhưng mà lần này bởi vì có vòng bảo hộ nên cũng không bị bay ra ngoài, mà ầm ầm lao vào hàng rào. Nếu không phải vòng bảo hộ này được gia trì thêm cấm chế thì chỉ sợ lập tức sẽ bị biến thành bụi phấn, khiến hắn bay ra khỏi lôi đài.
Diệp Vân cũng không có ngã xuống, hai tay giữ chặt vòng bảo hộ, sắc mặt tuy rằng trắng bệch như tờ giấu, vô cùng khó coi, nhưng mà thân thể hắn vẫn cố gắng đứng thẳng.
Quyền kình của Đại Nhật U Minh quyền hoàn toàn đã phá vỡ được song chưởng của hắn, tiến vào trong cơ thể, nhưng một lần nữa lại bị quang ảnh đen trắng hấp thu, mà thân thể của hắn cũng không có nửa điểm bị tổn thương, chẳng qua một kích vừa rồi hoàn toàn là hao phí linh lực, có chút lỗ lã mà thôi.
“Đoàn sư huynh, linh lực của ngươi tựa hồ cũng đã tiêu hao gần hết rồi chứ nhỉ?” sắc mặt trắng bệch của Diệp Vân lúc này lại lộ ra vẻ mỉm cười.
Đoàn Thần Phong hoàn toàn ngây người, do dù thực lực của Diệp Vân hoàn toàn cao hơn dự kiến của hắn, nhưng mà hắn vẫn nghĩ, vô luận như thế nào thì Diệp Vân cũng không thể nào đỡ được một kích vừa rồi của hắn.
Bên dưới lôi đài sớm đã kinh hô thành một mảnh. Uy lực của Đại Nhật U Minh quyền, bất luận là tên đệ tử áo đen nào ở đây cũng không thể đơn giản ngăn cản được chứ đừng nói đến việc liên tục đỡ ba bốn quyền liên tục. Cho dù đổi lại là Nam Thành, chỉ cần vài tháng nữa là có thể đột phá đến Luyện Khí Cảnh, tấn cấp đệ tử áo đen, ba bốn quyền đánh đến thì cho dù không bị trọng thương, nhưng việc vẫn có thể đứng thẳng cũng là việc rất khó khăn.
Nhưng mà Diệp Vân vẫn cứ đứng lỳ trên lôi đài, tuy nói sắc mặt đã trắng đến mức vô cùng khó coi, nhưng vẫn có thể đứng vững, rồi chậm rãi đi về phía Đoàn Thần Phong.
Đoàn Thần Phong đứng thẳng tại chỗ, cũng không ra tay, nhưng mà ánh mắt liên tục lập lòe, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
“Xem ra là ta vẫn có chút coi thường ngươi rồi, thực lực của ngươi vẫn còn ẩn giấu.”
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Vân rồi nói.
Cũng trong tích tắc ngẩng đầu lên này, khí thế cả người hắn tựa hồ đều phát sinh biến hóa, quang ảnh trong mắt lập lòe, tựa hồ như đã hiểu ra điều gì đó, toàn thân rung động ầm ầm, mấy trăm khiếu huyệt trong cơ thể cũng phát ra âm thanh nổ đùng đùng không dứt.
“Luyện Thể lục trong Thông Khiếu Cảnh!”
“Đây là Luyện thể lục trong Thông Khiếu Cảnh!”
“Sao có thể!”
Mười mấy tên đệ tử áo đen cảm nhận được khí tức trên người Đoàn Thần Phong thì đều không thể tin được, lớn tiếng kinh hô.
Diệp Vân ngơ ngẩn.
Hầu hết toàn bộ đệ tử ở đây đều ngơ ngẩn, ngay cả Lan trưởng lão, trong mắt cũng hiện lên một tia chấn kinh.
Cảnh giới của Đoàn Thần Phong thì tất cả mọi người đều thấy rõ, mà cho dù đệ tử ngoại môn bình thường không biết chính xác thì tuyệt đối cũng không thể nào lừa gạt được Lan trưởng lão, tu vi của hắn chính xác là Luyện thể cảnh ngũ trọng Nội Tức Cảnh.
Nhưng mà hiện giờ, toàn thân mấy trăm khiếu huyệt của hắn đang rung động ầm ầm, linh lực tràn ra qua lỗ chân lông, không hề có cảm giác bí tắc nào, khoan khoái vô cùng.
Đây là tu vi sau khi đạt Thông Khiếu Cảnh, tu luyện một thời gian rất lâu, sau đó mới xuất hiện hiện tượng này. Bình thường mà nói thì đệ tử mới đạt tới Thông Khiếu Cảnh, mấy trăm khiếu huyệt toàn thân cũng chỉ mở ra hơn mười cái mà thôi, cho dù thiên phú có cao đi chăng nữa thì cũng không có khả năng vượt qua một trăm cái.
Toàn bộ Thiên Kiếm Tông, nếu nói người có thiên phú cao nhất thì không thể nghi ngờ chính là Mộ Dung Vô Tình, anh trai của Mộ Dung Vô Ngấn, nhưng mà năm đó hắn phá tan Nội Tức, đả thông khiếu huyệt, đạt tới Thông Khiếu, cũng chỉ có chín mươi chín cái, thành tích như vậy đã là người duy nhất trong mấy ngàn năm qua của Thiên Kiếm Tông.
Thế nhưng hiện tại, đúng thời điềm này Đoàn Thần Phong đạt tới Thông Khiếu Cảnh, vậy mà toàn thân khiếu huyệt mở ra toàn bộ. Như vậy chỉ có hai khả năng, một, hắn chính là một tuyệt thế thiên tài, vượt qua cả Mộ Dung Vô Tình, hai, hắn sớm đã đạt được Thông Khiếu Cảnh, chẳng qua là lợi dụng bí pháp nào đó khiến cho bọn người Lan trưởng lão nhìn không ra. Rất hiển nhiên, điều thứ nhất là không thực tế, như vậy chỉ có thể là điều thứ hai.
Lan trưởng lão và Thuần Vu Diễn hai mặt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, cho dù là tu vi của bọn hắn cũng không thấu được tu vi chính thức của Đoàn Thần Phong, điều này nếu nói ra thì căn bản chẳng ai tin tưởng được cả.
“Diệp Vân, ngươi bây giờ còn tự tin có thể tiếp được một quyền của ta hay không?”
Trong tiếng kinh hô, trên mặt Đoàn Thần Phong không còn một chút cuồng ngạo nào, khiến cho người ta có một cảm giác hắn vô cùng tỉnh táo, tỉnh táo tới cực điểm.
“Người này biểu hiện như vậy, quả thật đúng là không đơn giản.”
Dưới con mắt của mọi người, Diệp Vân lúc này chắc hẳn là vô cùng sợ hãi, nhưng mà Diệp Vân lúc này cũng hết sức tỉnh táo, thậm chí còn có chút ít chờ mong.
Bây giờ có thể khẳng định, linh lực của Đoàn Thần Phong tăng lên phải gấp mấy lần, nếu như tiếp tục thi triển Đại Nhật U Minh quyền thì chắc chắn quang ảnh đen trắng sẽ thu được lợi ích không nhỏ.
“Đến đây đi!”
Sắc mặt Diệp Vân không đổi nhìn Đoàn Thần Phong, đơn giản nói ra hai chữ.
Lông mày Đoàn Thần Phong nhăn chặt lại, nhưng mà hắn cũng không có trả lời, ánh mắt lập lòe, sau đó liền tiến lên phía trước một bước.
Trong chớp mắt, bao tay U Minh và quyền sáo Đại Nhật phỏng chế bắn ra vạn đạo quang mang, đen trắng giao lại cùng một chỗ, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi. Mỗi một đạo quang ảnh đều vô cùng rõ ràng, không có một tia hỗn loạn.
Quang mang như vậy, so với lúc trước còn mạnh hơn gấp mấy lần.
/827
|