Thế Giới Tu Chân

Chương 571: Bia ma công

/915


“Hà công chúa?” Đào Hưng hơi giật mình: “Ngươi đang nghĩ gì mà lại hỏi về Hà công chúa?”

“Ngươi biết nàng?” Nhất thời Tả Mạc chấn động.

“Không quen.” Đào Hưng lắc đầu tự giễu đáp: “Ta mặc dù ở phương diện ma thai có chút năng lực nhưng trong mắt những đại nhân vật kia cũng chỉ là kẻ biết nuôi ma thai, so với những kẻ nuôi dưỡng côn trùng khác cũng giống nhau thôi.”

Nhất thời Tả Mạc cảm thấy có chút thất vọng nhưng hắn vội vàng an ủi nói: “Ngươi vẫn rất lợi hại.”

Đường Phỉ đứng bên sắc mặt nhất thời trở nên cổ quái, đây là lần đầu nàng nghe thấy những lời an ủi như này. Hắn chẳng lẽ không biết thành chủ chỉ đang khiếm tốn sao?

Đào Hưng cười ha ha, ngay sau đó nhắc nhở: “Hà công chúa ngươi ngàn vạn lần đừng trêu vào. Hiện giờ ngươi trêu chọc Lam Thiên Long đã là quá lỗ mãng rồi. Nhưng bối cảnh của Hà công chúa so với Lam Thiên Long còn thâm sâu hơn nhiều, ngươi dừng tưởng Lam Thiên Long ở cửa thành hống hách là thế, hắn ở trước mặt Hà công chúa cũng chỉ có thể gọi dạ bảo vâng thôi.”

“Hà công chúa rốt cuộc là ai” Tả Mạc nghe vậy như lọt vào sương mù, chẳng hiểu gì.

“Hà công chúa đến từ gia tộc An Duy cổ xưa, so với Lam gia thì còn lâu đời hơn nhiều, gia tộc An Duy là một trong những gia tộc có lịch sử lâu đời nhất tại Bách Man cảnh. Bọn họ có được huyết mạch cao quý nhất, được gọi là An Duy huyết mạch, trong lịch sử tổng cộng đã có mười sáu vị soái giai, ngươi có thể tưởng tượng ra sự huy hoàng của gia tộc này.”

Đường Phỉ tỏ vẻ hâm mộ, mười sáu vị soái giai, thật nhiều cường giả.

Đào Hưng nhịn không được nhắc nhở: “Ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận, không nên trêu vào Hà công chúa, gia tộc An Duy chính là những ‘người khổng lồ’. Hiện giờ An Duy Minh là người chấp chưởng gia tộc An Duy, đó là một vị ma soái được bốn phương khen tụng, bọn họ thống trị bảy mươi bốn ma giới!”

Nghe đến đây, Tả Mạc giật nảy mình, có một vị ma soái, thống trị bảy mươi bốn ma giới, gia tộc cường đại như vậy thật dọa người.

Nhưng vừa nghĩ đến Tiểu Quả và Lý Anh Phượng, Tả Mạc liền vứt hết tất cả về sau.

“Vậy bây giờ Hà công chúa đang ở đâu?” Tả Mạc hỏi.

“Này ta không biết.” Đào Hưng giơ tay tỏ vẻ không biết, đối với tên tiểu tử Tả Mạc này, càng ngày hắn càng cảm thích thú. Trong mắt lão, tuy rằng phong cách làm việc của Tả Mạc quá thẳng thắn nhưng cũng là một kẻ trẻ tuổi không tồi.

“Gia tộc An Duy…” Tả Mạc lẩm bẩm mãi.

Bồ yêu đột nhiên xông ra: “Ta có cách.”

Tả Mạc hơi kinh ngạc, nhìn Bồ yêu đầy nghi ngờ: “Ngươi lại có ý kiến tồi gì đấy?”

Bồ yêu dửng dưng nói: “Gia tộc An Duy! Hừ hừ, khoản nợ năm đó đang muốn tính với bọn họ, không ngờ bọn họ lại đánh tới cửa rồi!”

Trong huyết đồng tràn ngập sát khí.

Vệ cũng đi ra, cười mị mị nói: “A Tả à, năm đó chúng ta cùng gia tộc An Duy có chút mâu thuẫn nhỏ. Ồ, ngươi sẽ giúp chúng ta chứ?”

Nhất thời Tả Mạc cảm thấy đau đầu: “Lúc này các ngươi đừng làm loạn có được không?”

“Ngươi không phải muốn cứu Tiểu Quả và Lý Anh Phượng à?” Bồ yêu hừ lạnh nói: “Gốc rễ của An Duy gia, chúng ta biết rất rõ, chúng ta sẽ giúp ngươi tìm được Tiểu Quả và Lý Anh Phượng, ngươi giúp chúng ta tính toản khoản nợ kia với An Duy gia.”

Tả Mạc nhìn Vệ.

Vệ gật đầu đầy dứt khoát: “Hắn nói không sai.”

Bồ yêu và Vệ đều gật đầu, chuyện này đáng tin.

Tả Mạc gật đầu: “Tốt! Các ngươi giúp ta, ta giúp các ngươi!”

Nói thế nhưng trong lòng hắn thầm tặc lưỡi, không biết An Duy gia đắc tội gì với hai thú dữ này. Trải qua ngàn năm, thù hận đều dần phai nhạt đi, không biết khoản nợ này sâu đến đâu nữa!

Nhưng chỉ cần có thể cứu được Tiểu Quả và Lý Anh Phượng, Tả Mạc bị hai gia hỏa này dày vò cũng đáng.

---------------------------

“Ồ, Lam Thiên Long không động thủ thật sao?” Bộ Tuyên lạnh lùng hỏi.

“Vâng! Đã hỏi rõ ràng, Lam Thiên Long không những không động thủ mà còn đem nô lệ kia đưa cho thủ lĩnh của Vệ Doanh, lại ném yêu bài của hắn mời gã đến phủ uống rượu.” Thủ hạ cẩn thận báo lại. (yêu bài: thẻ bài tượng trưng thân phận đeo bên hông)

“Không ngờ tên gia hỏa này chẳng đơn giản chút nào.” Bộ Tuyên lẩm bẩm rồi rơi vào trầm tư.

Vốn hắn dự định vừa vào thành Thái An sẽ khiêu chiến với Tả Mạc, đường đường chính chính giết chết đối phương, trả lại sỉ nhục thất bại lúc trước của bản tộc. Nhưng khi vừa nghe được tin này lập tức hắn ý thức được tình hình so với tưởng tượng của hắn còn phức tạp hơn nhiều.

Thực lực bản thân Bộ Tuyên tuy mạnh nhưng hắn càng am hiểu chiến tướng hơn, luận thực lực cá nhân ngược lại hắn không bằng Lam Thiên Long.

Lam Thiên Long tuy tính tình táo bạo nhưng là kẻ có đầu óc, hắn có thể trước mặt bao người mà không ra tay bên trong tất có ẩn ý sâu xa.

Nếu vì nguyên nhân thực lực cá nhân mà Bộ Tuyên đi khiêu chiến với đối phương vậy càng không khôn ngoan. Mà Lam Thiên Long nếu bởi nguyên nhân nào khác vậy Bộ Tuyên lại càng phải cẩn thận hơn.

Nếu đối phương có bối cảnh khiến Lam Thiên Long phải kiêng kị, hơi vô ý sẽ dẫn tới họa diệt tộc.

Bộ Tuyên thân là một gã hoàng kim chiến tướng, không phải là kẻ không biết gì.

Sỉ nhục liên quan với sĩ diện và danh vọng, nhưng đắc tội với những gia tộc viễn cổ kia sẽ dẫn tới họa diệt tộc!

Ngay cả chút bụi cũng không còn!

Bộ Tuyên thông thuộc lịch sử, có vô số gia tộc bởi vì nguyên nhân này mà tiêu vong.

----------------------------

Tả Mạc đi trên đường, mấy người Thúc Long theo sát phía sau.

“Gia tộc An Duy ở thành Thái An nhất định sẽ có bản doanh.” Giọng Bồ yêu đầy chắc chắn: “Vừa rồi lão đầu kia nói không sai, gia tộc An Duy đúng là anh tài xuất hiện lớp lớp, có rất nhiều ma soái. Nhưng gia tộc An Duy chưa từng xuất hiện Vương! Hắc hắc, gia tộc An Duy luôn có dã tâm, đây chính là một cái nhọt trong lòng bọn họ. Các thế hệ An Duy vô cùng khao khát các loại ma công, các gia tộc khác không thể nào so sánh được, bọn họ muốn đột phá! Bia ma công ở thành Thái An là ma công đã chạm tới cảnh giới kia, sao bọn họ có thể bỏ qua chứ?”

Tả Mạc càng nghe càng cảm thấy Bồ yêu đối với gia tộc An Duy không phải hiểu rõ bình thường nữa.

“Sư Tử Minh kia có thể chỉ điểm ma soái tuyệt đối là một kẻ lợi hại.” Mắt luôn để trên trán như Bồ yêu vậy mà lại biểu lộ sự kính trọng đối với Sư Tử Minh, nhưng ngay sau đó gã cười nhạt: “Nhưng, tư tưởng của thánh nhân cũng không phải cứ nhìn là hiểu. Sư Tử Minh dựng bia ma công khẳng định là sự thật nhưng có thể xem và hiểu được hay không, điều này khó nói. Sức mạnh của cảnh giới kia, ngôn ngữ rất khó có thể miêu tả.”

“Sau đó thì sao?” Tả Mạc nhịn không được hỏi.

“Người của gia tộc An Duy rất thông minh, bọn họ ngộ không ra vậy sẽ có người khác hiểu ra. Ta phỏng đoán, năm đó xây dựng thành Thái An này tám chín phần mười có gia tộc An Duy đứng sau trợ giúp. Thành Thái An này vừa được dựng lên, bia ma công sừng sững, anh tài tập hợp, rất có thể có kẻ ngộ ra. Hắc hắc, sự tình còn lại rất đơn giản, chỉ cần bọn họ dựa vào gia tộc An Duy thì ma bối mỹ nữ cam đoan đủ. Nếu như ngươi không thức thời, hắc hắc.” Bồ yêu cười nhạt liên hồi.

Tả Mạc nghe thế thì sởn tóc gáy: “Chẳng lẽ không ai nhìn ra.”

“Chắc gì không nhìn ra.” Vệ nói tiếp: “Vị Sư Tử Minh kia khẳng định nhìn ra nhưng hắn so với gia tộc An Duy càng hiểu hơn, hắn muốn truyền thừa được tiếp tục, hơn nữa hắn khẳng định gia tộc An Duy sẽ không lấy thúng úp voi. Gia tộc khác cũng không ngốc, vì sao lại có nhiều thế lực cắm rễ ở thành Thái An như vậy? Bởi vì nơi này có thể có thiên tài, nhà nào mà không cần thiên tài chứ? Thành Thái An vì sao lúc xây dựng lại được nhiều ma soái ma tướng hỗ trợ như vậy, họ thực sự nhớ ơn sao? Không đâu, là họ nhìn thấy chỗ tốt trong đó. Nhưng đây mới chính là chỗ lợi hại của Sư Tử Minh, dựa vào đó để đạt tới hiện trạng như này không thể không khiến người ta bội phục!”

Giọng Vệ đầy cảm khái.

Lúc này Tả Mạc mới bừng tỉnh đại ngộ, bị hai kẻ này vạch trần khiến sự sùng kính tán thưởng của hắn với thành Thái An trong giây lát đã mất đi rất nhiều, còn đối với Sư Tử Minh thì càng cảm thấy hứng thú hơn.

“Đây là nơi chúng ta có thể lợi dụng.” Bồ yêu hừ lạnh nói: “Chỉ cần ngươi đến chỗ bia ma công kia, như si như say mấy ngày, làm như hiểu ra điều gì đó, tự nhiên sẽ khiến khắp nơi chú ý, kể cả gia tộc An Duy. Sau đó chỉ cần ngươi tung tin bản thân không có bối cảnh gì, lúc đó các thế lực sẽ nhanh chóng đến chào mời ngươi. Ngươi lại khiêu chiến mấy trận chứng minh thực lực của mình, gia tộc An Duy khẳng định không ngồi yên, đến lúc đó, đừng nói chỉ Tiểu Quả Lý Anh Phượng, ngươi muốn gì họ cũng sẽ cho ngươi!”

“Bồ, ngươi âm hiểm thật!” Tả Mạc cảm khái, lại hỏi tiếp: “Nhưng điều này không thể bảo đảm rằng Hà công chúa sẽ đến, vạn nhất bọn họ phái người khác đến thì làm sao giờ?”

“Không đâu.” Vệ giải thích: “Hà công chúa trong gia tộc An Duy không phải là tên mà là một thân phận đặc thù. Mỗi một đời, công chúa chỉ có một vị, các nàng gánh vác rất nhiều sứ mệnh, như mời chào nhân tài, đó là một trong số công việc các nàng phải làm. Các nàng đại biểu cho gia tộc An Duy. Chỉ cần ngươi biểu hiện đủ để họ coi trọng, vậy khẳng định nàng sẽ đến!”

“Không cần nói tốt, chỉ là gái hồng lâu thôi.” Bồ yêu lạnh lùng ngắt lời.

Nghe thấy vậy Tả Mạc há hốc mồm.

“Chuẩn không cần chỉnh.” Vệ gật đầu nói tiếp: “Mỗi đời công chúa đều phải cố gắng tạo lập hình tượng, khiến vạn chúng chú mục, anh tài vây quanh, làm mưa làm gió mười năm sau cùng sẽ được gả vào một gia tộc cường đại nào đó.”

Tả Mạc nghe như việc ở thế giới nào đó, không biết nói gì.

“Đại nhân, đây là bia ma công.”

Giọng Thúc Long cắt ngang suy nghĩ của Tả Mạc.

Tả Mạc bình tĩnh trở lại, nhất thời bị cảnh tượng đồ sộ trước mặt làm cho chú ý.

Trên từng tấm bia đá cao vót như kiếm có khắc chữ rất rõ ràng, dù đã trải qua ba trăm năm mưa gió vẫn hoàn hảo như mới. Bia đá nhiều như cây trong rừng, phóng mắt nhìn thì thấy dày đặc một khoảng, trên mỗi tấm bia đá đều khắc đầy chữ.

Đây là bia ma công trứ danh thành Thái An.

Dưới mỗi khối bia ma công đều có rất nhiều ma tộc đang cau mày vắt óc suy nghĩ, có kẻ thì không ngừng sao chép. Ma tộc tới đây tối thiểu đều là giáo giai, thống lĩnh giai cũng không ít, còn tướng giai Tả Mạc đã nhìn thấy vài vị.

Khi nhìn thấy rừng bia đồ sộ, không biết vì sao, Tả Mạc lại cảm thấy kính nể Sư Tử Minh.

Một người hoàn toàn không tu luyện bất cứ ma công nào lại dám đem nhận thức của mình khắc lên bia để thế nhân có thể tìm hiểu và bình luận.

Nhìn những tấm bia đá như kiếm chỉ thẳng lên trời, Tả Mạc đột nhiên cảm thấy chúng càng ngày càng to hơn!

Đó chính là phong thái của bậc tiên hiền!


/915

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status