Thề Không Làm Thiếp

Chương 18 - Chương 8

/44




Edit: Lăng Mộ Tuyết

Phiền lão gia tìm được quan ấn, cũng không nói thêm gì, khi quay về chủ ốc mắng Kha thị hai câu thì vội vội vàng vào cung.

Một lượng lớn hạ nhân đi theo hai chủ tử rời khỏi, không có khí thế hung hổ như lúc tới, nháy mắt trả lại cho Mai Trinh viện sự yên lặng vốn có.

Dương Như Tuyên có vẻ đăm chiêu xử lý mảnh nhỏ trên mặt đất, trong nháy mắt xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến nàng đánh thắng một trận mà ngay từ lại đầu không biết gì thật sảng khoái.

Nghĩ kĩ, đột nhiên thoáng nhìn Phiền Bách Nguyên được Mặc Ngôn đỡ đứng dậy, nàng vội hỏi: Hầu gia, muốn lên kia?

Phiền Bách Nguyên không tiếp lời, chỉ sợ mới mở miệng tiếng cười sẽ bật ra.

Nhìn bóng lưng Mặc Ngôn đỡ hắn đi xa, Dương Như Tuyên không biết tại sao mà tâm đau xót.

Thiếu phu nhân, thực xin lỗi, ta không nên làm hỏng những bảo bối đáng giá này. Đợi Phiền Bách Nguyên đi xa, Hạnh Nhi mới nhẹ nhàng thở ra, mở miệng: Nếu hết bán những bảo bối này, khẳng định sẽ được rất nhiều tiền, có thể mua nhiều thuốc trị mắt cho Hầu gia, thật sự là quá đáng tiếc rồi.

Dương Như Tuyên nghe vậy, thu lại cảm xúc, cười liếc nàng: Ai bảo ngươi nôn nôn nóng nóng như vậy?

Hạnh Nhi mấp máy miệng, xác định Phiền Bách Nguyên và Mặc Ngôn cũng không trốn ở ngoài phòng nghe lén, mới nhỏ giọng mà nói: Thiếu phu nhân, ngươi thật sự tin ta đến phòng hạ nhân xử lý sao?

Đương nhiên không, cho nên? Nàng đang chờ đáp án.

Hạnh Nhi quét mảnh nhỏ thành một đống, cầm lấy cái hốt rác hốt mảnh nhỏ vào trong giỏ trúc, rồi kể lại sơ lược mọi chuyện đã trải qua một lần.

Dương Như Tuyên nghe, chợt thấy bên trong mảnh nhỏ có viên trân châu, cầm xẻng trong tay Hạnh Nhi lây vật đó ra.

Đó là hạt châu long lanh, nàng nhớ đã từng thấy Dương Trí Vũ chơi, nghe nói một số quan gia tử đệ Địch Dương thành có lưu hành một trò chơi đạn châu.

Nhưng thứ này không nên xuất hiện trong phòng Phiền Bách Nguyên.

Hai mắt Phiền Bách Nguyên không tiện, cho nên trong phòng đều là vật hình vuông, khi rơi xuống, bị hắn vô ý giẫm lên cũng sẽ không trượt chân, viên châu này, nàng xác định trong bách bảo không có.

Cho tới bây giờ ta còn không rõ vì sao ta lại đột nhiên ngã sấp xuống, giống như là giẫm lên cái gì đó, chân trượt... Nhưng càng khó tin chính là, Hầu gia vậy mà sẽ nói giúp ta.

... Quả thật rất kỳ quái.

Nhưng, ta cảm thấy lợi hại hơn chính là, thiếu phu nhân vừa nghe ta nói đã biết nên phản kích như thế nào, còn khiến cho phu nhân hà khắc phải lập tức lấy phân lệ ra. Về điểm ấy, đương nhiên Hạnh Nhi lấy tiểu thư nhà mình làm vinh dự.

Đấy cũng chỉ là chút tài mọn thôi, diều ta muốn làm thật sự lại không thực hiện được. Thở dài, nàng vứt đạn châu vào trong giỏ trúc, vỗ vỗ làn váy đứng dậy.

Thiếu phu nhân?

Dương Như Tuyên không lên tiếng, chỉ đi đến cạnh cửa nhìn bóng dáng sớm đã không thấy.

Hầu gia ra tay tương trợ, đây là chuyện tốt, chứng tỏ Hầu gia ít nhiều đã đặt nàng ở trong lòng, nhưng nàng nghi hoặc chính là, vì sao thái độ Hầu gia vẫn trấn tĩnh như vậy, lại nói nếu Hạnh Nhi không trượt chân và không đụng vào bình cổ bách bảo, lại càng sẽ không nhìn thấy quan ấn trong đống mảnh vỡ.

Giống như, Hầu gia đã sớm biết quan ấn ở bên trong, nếu hắn đã biết vì sao không nói? Chẳng lẽ quan ấn là do hắn kêu Mặc Ngôn đi trộm?

Nhưng Kha thị một mực chắc chắn quan ấn là nàng trộm, chuyện này chứng tỏ quan ấn là do Kha thị phái người đặt ở trong bình cổ bách bảo, chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nàng lại không thể truy xét tiếp.

Chỉ vì từ khi bước vào cửa đến khi rời đi, lmt.lqd, từ đầu tới cuối phụ thân đều không liếc nhìn Hầu gia lấy một cái!

Liếc mắt một cái, liếc mắt một cái cũng không có... Phụ tử tương kiến, cũng không có ân cần thăm hỏi, đây là phụ tử gì chứ?

Cho dù Hầu gia không nhìn thấy, nhưng ít ra vẫn nghe thấy, vì sao không chịu nói lời hỏi han ân cần? Dù cho hư tình giả ý, ít nhất cũng có, nhưng phụ thân lại không.

Hầu gia đi ra Mai Trinh viện, khẳng định là vì trong lòng hắn khó chịu, đúng không?

Nhưng nàng có thể làm gì?

Đối tượng là cha chồng của nàng, nàng thật sự không thể...

Gió nhẹ mang theo vài phần thời tiết nóng phất vào má, cũng gợi lên mặt hồ, tràn đầy ánh sang màu vàng, khiến Phiền Bách Nguyên hơi híp mắt lại.

Không biết đã qua bao lâu, chưa từng cảm thấy sung sướng mà tự tại như vậy, lồng ngực đã từng không thở nổi, giống như trong nháy mắt cởi bỏ bao quần áo không cần thiết, khiến hắn vô cùng vui.

Tại sao lại như vậy?

Rốt cuộc là chuyện gì, có thể khiến đã từng để ý, bây giờ lại không?

Hắn không có cảm giác chính mình có bất cứ thay đổi gì, nhưng trên thực tế phụ thân xuất hiện không khiến hắn bị trói buộc nữa, hắn không cần, có lẽ là không chờ mong nữa, có lẽ là bởi vì trong lòng trống rỗng đã được cái gì đó lấp đầy, Khiến hắn không rảnh mà quan tâm đến phụ thân đạm mạc. Hắn không vội mà tìm đáp án, nhưng nhìn kỹ bên cạnh khiến hắn có chút không được tự nhiên.

Không cần lo lắng thay ta, ta không sao. Hắn tức giận khẽ


/44

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status