Phiền Doãn Hi khó hiểu đánh giá hắn, không phải hắn nói muốn ném mình trở về phòng sao?
Nhưng hắn lại để mình ở lại, lại đắp chăn cho mình, nghiêng người ôm nương, giống như bảo vệ nương thật chặt... Thân thể nho nhỏ của nó cũng học hắn nghiêng người ôm nương, bảo vệ nương thật chặt, tay cũng không cẩn thận đụng vào tay hắn, sửng sốt, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.
Nhưng mà, hắn không có phản ứng, Phiền Doãn Hi vụng trộm hí mắt dò xét, đã thấy phụ thân như đã đi vào giấc ngủ, giống như mệt chết đi được... Suy nghĩ chút, nó nhẹ nhàng mà nắm tay phụ thân, tay hắn và nương khác nhau, vừa lớn lại vừa cứng... Vừa ấm.
Cứng một chút, nhưng rất ấm.
Uhm, dường như còn rộng chút. Dương Như Tuyên khẽ kéo vạt áo trên người trượng phu, sau khi đã cài xong vạt áo, cảm thấy vẫn lại là không đủ bên người.
Sẽ không, ta cảm thấy rất vừa vặn .
Là sao? Dương Như Tuyên không thể vừa lòng được, cởi áo ra.
Tuy nói đây là lần đầu thử cắt may y phục, nhưng nàng cố gắng đạt tới hoàn mỹ, sau khi hết bệnh rồi lập tức bắt đầu chỉnh sửa bộ y phục không vừa vặn này, tuy Hạnh Nhi và Mật Nhi nhất trí cho rằng nàng đã đạt tới hoàn mỹ, nhưng nàng vẫn không vừa ý.
Đã rất tốt rồi. Phiền Bách Nguyên nhẹ nhàng nắm tay nàng, đã bắt đầu mùa đông, nàng lại vẫn sửa chữa y phục cho hắn mà khiến tay bị thương.
Sauk hi nàng thành thân, thời gian trôi qua rất nhanh, hiện giờ đã là trời đông giá rét, trong không khí tràn ngập hương hồng mai thơm ngát, dù rằng bắt đầu vào mùa đông nhưng trận tuyết đầu vẫn chưa rơi xuống.
Hắn chưa từng nghĩ tới, ngày thành trôi qua lại có thể vui vẻ tự tại như vậy. Khi còn nhỏ hắn đọc sách tập võ, chưa từng vui đùa, sau khi lớn lên thì lĩnh thánh chỉ đi Tây Đột, chinh chiến ba năm, thể xác và tinh thần thắt chặt không một ngày lơi lỏng, mãi đến khi hắn bị thương trở về... Cho đến giờ, hắn chưa từng hưởng thụ tình thân, lần đầu tiên được nếm sự vui vẻ hòa hợp của gia đình.
Những ngày đơn giản này, hắn đọc sách luyện kiếm, thỉnh thoảng nhìn nàng thêu vá áo quần, nhìn nàng như bốn mùa biến hóa, mỗi ngày đều có một phong tình khác nhau, hỉ nộ ái ố, hờn dỗi ngọt hờn, dù như thế nào hắn cũng không thấy ngấy, cảm giác tiếc nuối duy nhất chính là - -
Phàn Doãn Hi!
Dương Như Tuyên không tiếng động thở dài, đối với việc Phiền Doãn Hi không sửa đổi được thói quen, nàng thật sự có chút đầu đau.
Phiền Doãn Hi nghe vậy, chậm rãi rút cánh tay không khéo bắn trúng phụ thân hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà nháy mắt nhăn thành một viên bánh bao.
Ta muốn ngươi đi đọc sách, đọc được bao nhiêu rồi hả?
... Miệng nhỏ của Phiền Doãn Hi khẽ biển, cử chỉ chuẩn bị kêu khóc.
Hầu gia, Doãn Hi mới hai tuổi...
Lúc ta hai tuổi đã ở đọc tứ thư, nghe nói lúc nàng hai tuổi đã ôm tứ thư, hắn hai tuổi, cũng nên học một chút rồi.
Sao Hầu gia biết ta... Nàng che miệng ngượng ngùng nói.
Khi lại mặt, Trí Cần ca ca của nàng khoe với ta.
Ra vậy. Thì ra Trí Cần ca ca không chỉ thảo luận học vấn với hắn, lại còn thuận tiện khoe chuyện của nàng. Thật sự là, làm gì có cái gì tốt đâu mà khoe, đọc sách tốt cũng đâu có nghĩa là phẩm cách tốt, quá khứ nàng cũng từng bởi vì nhất thời đi lầm đường, cho nên bây giờ nàng thà rằng Doãn Hi có nhân phẩm tốt, cũng không hy vọng có ngày nó cậy tài khinh người.
Cho nên, ta muốn Mặc Ngôn dạy nó tập viết, dạy nó đọc sách, có gì không đúng?
Dương Như Tuyên nghiêng đầu, cảm thấy cách nói này thật sự không có gì không đúng, nhưng đứa nhỏ mới hai tuổi, là lúc hoạt bát hiếu động, muốn nó ngồi ở trước bàn tập viết chỉ sợ sẽ làm nó khó xử.
Trộm dò xét liếc nhìn Phiền Doãn Hi một cái, thấy bộ dáng đáng yêu cầu cứu kia của nó, nàng không khỏi hé miệng nhẹ cười: Doãn Hi.
Nương... Nó non nớt gọi, cảm thấy chỉ cần nương chịu để ý đến nó, là nó có thể không cần ngồi bên cạnh bàn, nhìn một đống lớn chữ như gà bới.
Ngoan ngoãn tập viết học bài đi.
Miệng Phiền Doãn Hi hồng nhuận đột nhiên chu tròn, lmt.lqd, không thể tin được nương lại bỏ quên không để ý tới nó... Ta muốn tìm tằng tổ mẫu... Nương không cần nó nữa, nó vẫn có thể trở về tìm tằng tổ mẫu.
Viết 100 lần những chữ ngày hôm nay đi rồi đi. Phiền Bách Nguyên nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Phiền Doãn Hi tuấn bạch nhăn thành bọc nhỏ, đi từng bước một, lầu bầu lẩm bẩm đi ra ngoài.
Dương Như Tuyên bị vẻ mặt của nó chọc cười, vừa cởi y phục trên người Phiền Bách Nguyên ra vừa nói: Ta phải dành thời giản sửa lại đã, nhất định phải xong trước lễ trừ tịch (giao thừa).
Không được, cũng sắp qua năm mới rồi, nàng phải xử lý nhiều việc rất bận rộn, không cần phải sửa cho bản thân thêm bận rộn. Hắn đã quen nắm tay nàng, mà nàng cũng quen để cho hắn nắm tay mình. Hắn ý bảo nàng dẫn hắn
Nhưng hắn lại để mình ở lại, lại đắp chăn cho mình, nghiêng người ôm nương, giống như bảo vệ nương thật chặt... Thân thể nho nhỏ của nó cũng học hắn nghiêng người ôm nương, bảo vệ nương thật chặt, tay cũng không cẩn thận đụng vào tay hắn, sửng sốt, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.
Nhưng mà, hắn không có phản ứng, Phiền Doãn Hi vụng trộm hí mắt dò xét, đã thấy phụ thân như đã đi vào giấc ngủ, giống như mệt chết đi được... Suy nghĩ chút, nó nhẹ nhàng mà nắm tay phụ thân, tay hắn và nương khác nhau, vừa lớn lại vừa cứng... Vừa ấm.
Cứng một chút, nhưng rất ấm.
Uhm, dường như còn rộng chút. Dương Như Tuyên khẽ kéo vạt áo trên người trượng phu, sau khi đã cài xong vạt áo, cảm thấy vẫn lại là không đủ bên người.
Sẽ không, ta cảm thấy rất vừa vặn .
Là sao? Dương Như Tuyên không thể vừa lòng được, cởi áo ra.
Tuy nói đây là lần đầu thử cắt may y phục, nhưng nàng cố gắng đạt tới hoàn mỹ, sau khi hết bệnh rồi lập tức bắt đầu chỉnh sửa bộ y phục không vừa vặn này, tuy Hạnh Nhi và Mật Nhi nhất trí cho rằng nàng đã đạt tới hoàn mỹ, nhưng nàng vẫn không vừa ý.
Đã rất tốt rồi. Phiền Bách Nguyên nhẹ nhàng nắm tay nàng, đã bắt đầu mùa đông, nàng lại vẫn sửa chữa y phục cho hắn mà khiến tay bị thương.
Sauk hi nàng thành thân, thời gian trôi qua rất nhanh, hiện giờ đã là trời đông giá rét, trong không khí tràn ngập hương hồng mai thơm ngát, dù rằng bắt đầu vào mùa đông nhưng trận tuyết đầu vẫn chưa rơi xuống.
Hắn chưa từng nghĩ tới, ngày thành trôi qua lại có thể vui vẻ tự tại như vậy. Khi còn nhỏ hắn đọc sách tập võ, chưa từng vui đùa, sau khi lớn lên thì lĩnh thánh chỉ đi Tây Đột, chinh chiến ba năm, thể xác và tinh thần thắt chặt không một ngày lơi lỏng, mãi đến khi hắn bị thương trở về... Cho đến giờ, hắn chưa từng hưởng thụ tình thân, lần đầu tiên được nếm sự vui vẻ hòa hợp của gia đình.
Những ngày đơn giản này, hắn đọc sách luyện kiếm, thỉnh thoảng nhìn nàng thêu vá áo quần, nhìn nàng như bốn mùa biến hóa, mỗi ngày đều có một phong tình khác nhau, hỉ nộ ái ố, hờn dỗi ngọt hờn, dù như thế nào hắn cũng không thấy ngấy, cảm giác tiếc nuối duy nhất chính là - -
Phàn Doãn Hi!
Dương Như Tuyên không tiếng động thở dài, đối với việc Phiền Doãn Hi không sửa đổi được thói quen, nàng thật sự có chút đầu đau.
Phiền Doãn Hi nghe vậy, chậm rãi rút cánh tay không khéo bắn trúng phụ thân hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà nháy mắt nhăn thành một viên bánh bao.
Ta muốn ngươi đi đọc sách, đọc được bao nhiêu rồi hả?
... Miệng nhỏ của Phiền Doãn Hi khẽ biển, cử chỉ chuẩn bị kêu khóc.
Hầu gia, Doãn Hi mới hai tuổi...
Lúc ta hai tuổi đã ở đọc tứ thư, nghe nói lúc nàng hai tuổi đã ôm tứ thư, hắn hai tuổi, cũng nên học một chút rồi.
Sao Hầu gia biết ta... Nàng che miệng ngượng ngùng nói.
Khi lại mặt, Trí Cần ca ca của nàng khoe với ta.
Ra vậy. Thì ra Trí Cần ca ca không chỉ thảo luận học vấn với hắn, lại còn thuận tiện khoe chuyện của nàng. Thật sự là, làm gì có cái gì tốt đâu mà khoe, đọc sách tốt cũng đâu có nghĩa là phẩm cách tốt, quá khứ nàng cũng từng bởi vì nhất thời đi lầm đường, cho nên bây giờ nàng thà rằng Doãn Hi có nhân phẩm tốt, cũng không hy vọng có ngày nó cậy tài khinh người.
Cho nên, ta muốn Mặc Ngôn dạy nó tập viết, dạy nó đọc sách, có gì không đúng?
Dương Như Tuyên nghiêng đầu, cảm thấy cách nói này thật sự không có gì không đúng, nhưng đứa nhỏ mới hai tuổi, là lúc hoạt bát hiếu động, muốn nó ngồi ở trước bàn tập viết chỉ sợ sẽ làm nó khó xử.
Trộm dò xét liếc nhìn Phiền Doãn Hi một cái, thấy bộ dáng đáng yêu cầu cứu kia của nó, nàng không khỏi hé miệng nhẹ cười: Doãn Hi.
Nương... Nó non nớt gọi, cảm thấy chỉ cần nương chịu để ý đến nó, là nó có thể không cần ngồi bên cạnh bàn, nhìn một đống lớn chữ như gà bới.
Ngoan ngoãn tập viết học bài đi.
Miệng Phiền Doãn Hi hồng nhuận đột nhiên chu tròn, lmt.lqd, không thể tin được nương lại bỏ quên không để ý tới nó... Ta muốn tìm tằng tổ mẫu... Nương không cần nó nữa, nó vẫn có thể trở về tìm tằng tổ mẫu.
Viết 100 lần những chữ ngày hôm nay đi rồi đi. Phiền Bách Nguyên nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Phiền Doãn Hi tuấn bạch nhăn thành bọc nhỏ, đi từng bước một, lầu bầu lẩm bẩm đi ra ngoài.
Dương Như Tuyên bị vẻ mặt của nó chọc cười, vừa cởi y phục trên người Phiền Bách Nguyên ra vừa nói: Ta phải dành thời giản sửa lại đã, nhất định phải xong trước lễ trừ tịch (giao thừa).
Không được, cũng sắp qua năm mới rồi, nàng phải xử lý nhiều việc rất bận rộn, không cần phải sửa cho bản thân thêm bận rộn. Hắn đã quen nắm tay nàng, mà nàng cũng quen để cho hắn nắm tay mình. Hắn ý bảo nàng dẫn hắn
/44
|