Edit: Lăng Mộ Tuyết
Nàng hít hơi, môi lập tức bị hắn che lại. Nụ hôn mềm nhẹ khẽ mút môi non mềm của nàng, làm nàng khẽ kêu một lên, trợn tròn đôi mắt, khó có thể tin nhìn hắn, nhân cơ hội hắn khẽ đẩy khớp hàm của nàng, chui vào trong miệng nàng nhấm nháp vị ngon ngọt của nàng.
Đôi mắt long lanh kia nhìn vừa vô tội vừa đáng thương, đủ để cho tim của hắn vì nàng mà hòa tan.
Nụ hôn thình lình xảy ra khiến cứng miệng, thân thể không được tự nhiên muốn lui về phía sau, chỉ là cánh tay của hắn để ngang hông nàng, không để cho nàng có chỗ để lui.
Chạy không thoát tránh không được, nàng buông tha giãy giụa, khéo léo mặc hắn hôn. Phiền Bách Nguyên một hồi liếm, một hồi mút lấy, còn bất chợt nhẹ nhàng gặm cắn môi của nàng, cảm giác lạ lẫm khiến nàng vừa ngượng ngùng vừa khẩn trương, khiến nàng không nhịn được lè lưỡi liếm liếm cánh môi tê dại.
Nhưng nàng còn chưa liếm lên môi của mình, cái lưỡi mềm mại của hắn đã đột nhiên quấn lấy nàng, quấn lấy đầu lưỡi của nàng kéo vào phần môi của hắn, bừa bãi dây dưa, mè nheo, mút hôn.
Cảm giác quá mức thân mật, quá mức mắc cỡ, nhưng Phiền Bách Nguyên rất có kỹ xảo hướng dẫn nàng, quyến rũ nàng phát ra tiếng kêu mềm mại thở dốc.
Môi mỏng rời đi cánh môi hồng phấn kia, nhìn vào đôi mắt mà hắn thích nhất, ấn xuống một một chuỗi nụ hôn êm ái.
Thân thể Dương Như Tuyên mềm mại vô lực, mặc hắn tàn phá miệng mình.
Phiền Bách Nguyên không nhịn được muốn nhiều hơn, mong đợi quá lâu, trái cây ngọt ngào này giống như hắn túc làm người ta mê luyến, cánh tay ôm nàng bắt đầu di chuyển, lòng bàn tay không kềm chế được chậm rãi di chuyển trên lưng của nàng.
Lý trí nói cho Phiền Bách Nguyên, buổi chiều nàng vừa trải qua chuyện kia, tâm lý vẫn chưa ổn định, giờ không thể tiến thêm bước nữa. Hôn nàng thêm một lúc nữa rồi hắn sẽ buông nàng ra, hắn tự nói với nàng như vậy.
Chỉ là kế hoạch vĩnh viễn cũng không đuổi kịp biến hóa, trong mơ Phiền Bách Nguyên cũng không dám nghĩ, tiểu thê tử trong ngực lại đột nhiên bắt chước động tác của hắn, kéo lưỡi của hắn vào trong miệng nàng, khẽ liếm láp, khẽ cắn.
Toàn thân giống như có một dòng điện chạy qua, Phiền Bách Nguyên thở mạnh một cái, khó nhịn hấp dẫn ngọt ngào động lòng người như vậy, mất khống chế toàn diện.
Nàng biết Phiền Bách Nguyên do dự điều gì, nhưng nàng không sợ, nàng là thê tử của hắn, phu thê thực là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Hơn nữa, chuyện hồi chiều cũng không khiến nàng bị ảnh hưởng gì cả.
Nàng biết hắn đang muốn nàng mà nàng cũng tình nguyện. Nam nhân cả đời này của nàng chính là hắn, nàng không cho hắn thì còn cho ai chứ.
Vốn Phiền Bách Nguyên không muốn trong lúc này mà lập tức ăn nàng, nhưng lại được nàng chủ động như vậy, khiến hắn mừng như điên, đầu lưỡi đổi khách làm chủ xông vào miệng nàng, quấn quýt dây dưa với đầu lưỡi của nàng, rồi sau đó bừa bãi lại tận tình mút ngọt ngào trong miệng của nàng.
Khác với nhu tình mật ý vừa rồi, hắn hôn quá mức mãnh liệt khiến Dương Như Tuyên hoảng hốt, người uốn éo muốn giãy giụa trốn tránh.
Nhưng mà hắn không cho phép, không để cho nàng tránh thoát kiềm chế của hắn, không để cho nàng rời khỏi ngực hắn, đầu lưỡi nhảy lên, cưỡng ép nàng dây dưa cùng với hắn.
Là lỗi của nàng, nếu như nàng ngoan ngoãn để cho hắn hôn, lmt.lqd, hắn cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy, nàng lại cố tình muốn tới trêu đùa hắn, khiến phút chốc tình dục bốc cháy lan tỏa như ngọn lửa giữa thảo nguyên khô cằn.
Trong đầu càng không ngừng thoáng qua ý thức như vậy, khiến hắn không dừng lại được, động tác trên môi không ngừng, tay của hắn cũng theo đó hoạt động, thuận theo khát vọng trong lòng đặt lên mềm nhũ trước ngực nàng.
Mềm nhũ lớn nhỏ quả thật khiến hắn nhiệt huyết sôi trào, mặc kệ nàng ngượng ngùng kháng cự, bàn tay rút đi khan quấn, cảm thấy nụ hoa chậm rãi căng thẳng đứng dựng lên, hắn cũng không kềm nén được nữa, đầu ngón tay không ngừng vân vê tiểu quả mê người này.
Một hồi cảm giác lạ lẫm từ chỗ bị Phiền Bách Nguyên vân vê truyền đến, cảm giác hắn véo nhẹ xoa nắn cực kỳ gượng gạo, khiến thân thể Dương Như Tuyên không nhịn được run rẩy, trong miệng còn không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ ngay cả chính nàng cũng đều cảm thấy mắc cỡ .
Không cần. . . . . .
Cho dù bản thân tình nguyên nhưng nàng vẫn không tự chủ được mà kháng cự. Thể nghiệm quá dọa người như vậy, mà người nam nhân trước ngực cố gắng mang đến cảm giác xâm lược trước nay chưa có hơn, mặc dù biết hắn tuyệt đối sẽ không tổn thương nàng, nhưng những thứ này vẫn khiến nàng có chút sợ hãi.
Đều tại nàng. . . . . . Phiền Bách Nguyên lầm bầm trong miệng, động tác trên tay cũng không ngừng, nhưng không quên dùng giọng lên án nói: Tại nàng khiến ta biến thành như vậy, cho nên nàng phải chịu trách nhiệm.
Thiếp không có. . . . . . Nghe vậy nàng muốn phản bác, nhưng quả thật là nàng đã cố ý kích thích hắn, nàng còn chưa phản ứng kịp, tiểu quả mềm mại bên phải đã bị hắn một hớp ngậm lấy.
Cảm giác tê dại, thấm ướt lập tức đánh thẳng vào giác quan non nớt của Dương Như Tuyên, đôi mắt nàng dần dần dính vào một tầng sương mù, phản kháng giãy giụa cũng dần dần chậm lại, cảm giác toàn thân giống như đều tập trung trên nơi bị hắn ngậm lấy.
Cảm thấy nàng thần phục, suy nghĩ tự đại, tự mãn trong lòng lập tức được thỏa mãn, Phiền Bách Nguyên càng không chút sợ hãi, càng thêm tùy tâm tùy ý thưởng thức vẻ đẹp của nàng.
Một bên mềm nhũ bị liếm láp, bú mút, bên kia thì bị hắn vỗ về chơi đùa, xoa lấy, Dương
Nàng hít hơi, môi lập tức bị hắn che lại. Nụ hôn mềm nhẹ khẽ mút môi non mềm của nàng, làm nàng khẽ kêu một lên, trợn tròn đôi mắt, khó có thể tin nhìn hắn, nhân cơ hội hắn khẽ đẩy khớp hàm của nàng, chui vào trong miệng nàng nhấm nháp vị ngon ngọt của nàng.
Đôi mắt long lanh kia nhìn vừa vô tội vừa đáng thương, đủ để cho tim của hắn vì nàng mà hòa tan.
Nụ hôn thình lình xảy ra khiến cứng miệng, thân thể không được tự nhiên muốn lui về phía sau, chỉ là cánh tay của hắn để ngang hông nàng, không để cho nàng có chỗ để lui.
Chạy không thoát tránh không được, nàng buông tha giãy giụa, khéo léo mặc hắn hôn. Phiền Bách Nguyên một hồi liếm, một hồi mút lấy, còn bất chợt nhẹ nhàng gặm cắn môi của nàng, cảm giác lạ lẫm khiến nàng vừa ngượng ngùng vừa khẩn trương, khiến nàng không nhịn được lè lưỡi liếm liếm cánh môi tê dại.
Nhưng nàng còn chưa liếm lên môi của mình, cái lưỡi mềm mại của hắn đã đột nhiên quấn lấy nàng, quấn lấy đầu lưỡi của nàng kéo vào phần môi của hắn, bừa bãi dây dưa, mè nheo, mút hôn.
Cảm giác quá mức thân mật, quá mức mắc cỡ, nhưng Phiền Bách Nguyên rất có kỹ xảo hướng dẫn nàng, quyến rũ nàng phát ra tiếng kêu mềm mại thở dốc.
Môi mỏng rời đi cánh môi hồng phấn kia, nhìn vào đôi mắt mà hắn thích nhất, ấn xuống một một chuỗi nụ hôn êm ái.
Thân thể Dương Như Tuyên mềm mại vô lực, mặc hắn tàn phá miệng mình.
Phiền Bách Nguyên không nhịn được muốn nhiều hơn, mong đợi quá lâu, trái cây ngọt ngào này giống như hắn túc làm người ta mê luyến, cánh tay ôm nàng bắt đầu di chuyển, lòng bàn tay không kềm chế được chậm rãi di chuyển trên lưng của nàng.
Lý trí nói cho Phiền Bách Nguyên, buổi chiều nàng vừa trải qua chuyện kia, tâm lý vẫn chưa ổn định, giờ không thể tiến thêm bước nữa. Hôn nàng thêm một lúc nữa rồi hắn sẽ buông nàng ra, hắn tự nói với nàng như vậy.
Chỉ là kế hoạch vĩnh viễn cũng không đuổi kịp biến hóa, trong mơ Phiền Bách Nguyên cũng không dám nghĩ, tiểu thê tử trong ngực lại đột nhiên bắt chước động tác của hắn, kéo lưỡi của hắn vào trong miệng nàng, khẽ liếm láp, khẽ cắn.
Toàn thân giống như có một dòng điện chạy qua, Phiền Bách Nguyên thở mạnh một cái, khó nhịn hấp dẫn ngọt ngào động lòng người như vậy, mất khống chế toàn diện.
Nàng biết Phiền Bách Nguyên do dự điều gì, nhưng nàng không sợ, nàng là thê tử của hắn, phu thê thực là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Hơn nữa, chuyện hồi chiều cũng không khiến nàng bị ảnh hưởng gì cả.
Nàng biết hắn đang muốn nàng mà nàng cũng tình nguyện. Nam nhân cả đời này của nàng chính là hắn, nàng không cho hắn thì còn cho ai chứ.
Vốn Phiền Bách Nguyên không muốn trong lúc này mà lập tức ăn nàng, nhưng lại được nàng chủ động như vậy, khiến hắn mừng như điên, đầu lưỡi đổi khách làm chủ xông vào miệng nàng, quấn quýt dây dưa với đầu lưỡi của nàng, rồi sau đó bừa bãi lại tận tình mút ngọt ngào trong miệng của nàng.
Khác với nhu tình mật ý vừa rồi, hắn hôn quá mức mãnh liệt khiến Dương Như Tuyên hoảng hốt, người uốn éo muốn giãy giụa trốn tránh.
Nhưng mà hắn không cho phép, không để cho nàng tránh thoát kiềm chế của hắn, không để cho nàng rời khỏi ngực hắn, đầu lưỡi nhảy lên, cưỡng ép nàng dây dưa cùng với hắn.
Là lỗi của nàng, nếu như nàng ngoan ngoãn để cho hắn hôn, lmt.lqd, hắn cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy, nàng lại cố tình muốn tới trêu đùa hắn, khiến phút chốc tình dục bốc cháy lan tỏa như ngọn lửa giữa thảo nguyên khô cằn.
Trong đầu càng không ngừng thoáng qua ý thức như vậy, khiến hắn không dừng lại được, động tác trên môi không ngừng, tay của hắn cũng theo đó hoạt động, thuận theo khát vọng trong lòng đặt lên mềm nhũ trước ngực nàng.
Mềm nhũ lớn nhỏ quả thật khiến hắn nhiệt huyết sôi trào, mặc kệ nàng ngượng ngùng kháng cự, bàn tay rút đi khan quấn, cảm thấy nụ hoa chậm rãi căng thẳng đứng dựng lên, hắn cũng không kềm nén được nữa, đầu ngón tay không ngừng vân vê tiểu quả mê người này.
Một hồi cảm giác lạ lẫm từ chỗ bị Phiền Bách Nguyên vân vê truyền đến, cảm giác hắn véo nhẹ xoa nắn cực kỳ gượng gạo, khiến thân thể Dương Như Tuyên không nhịn được run rẩy, trong miệng còn không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ ngay cả chính nàng cũng đều cảm thấy mắc cỡ .
Không cần. . . . . .
Cho dù bản thân tình nguyên nhưng nàng vẫn không tự chủ được mà kháng cự. Thể nghiệm quá dọa người như vậy, mà người nam nhân trước ngực cố gắng mang đến cảm giác xâm lược trước nay chưa có hơn, mặc dù biết hắn tuyệt đối sẽ không tổn thương nàng, nhưng những thứ này vẫn khiến nàng có chút sợ hãi.
Đều tại nàng. . . . . . Phiền Bách Nguyên lầm bầm trong miệng, động tác trên tay cũng không ngừng, nhưng không quên dùng giọng lên án nói: Tại nàng khiến ta biến thành như vậy, cho nên nàng phải chịu trách nhiệm.
Thiếp không có. . . . . . Nghe vậy nàng muốn phản bác, nhưng quả thật là nàng đã cố ý kích thích hắn, nàng còn chưa phản ứng kịp, tiểu quả mềm mại bên phải đã bị hắn một hớp ngậm lấy.
Cảm giác tê dại, thấm ướt lập tức đánh thẳng vào giác quan non nớt của Dương Như Tuyên, đôi mắt nàng dần dần dính vào một tầng sương mù, phản kháng giãy giụa cũng dần dần chậm lại, cảm giác toàn thân giống như đều tập trung trên nơi bị hắn ngậm lấy.
Cảm thấy nàng thần phục, suy nghĩ tự đại, tự mãn trong lòng lập tức được thỏa mãn, Phiền Bách Nguyên càng không chút sợ hãi, càng thêm tùy tâm tùy ý thưởng thức vẻ đẹp của nàng.
Một bên mềm nhũ bị liếm láp, bú mút, bên kia thì bị hắn vỗ về chơi đùa, xoa lấy, Dương
/44
|