Edit: Lăng Mộ Tuyết
Làm càn, trên đại điện là nơi ngươi có thể tùy ý kêu gào sao? Hoàng đế giận dữ mắng mỏ.
Tên nghiệt tử này còn không mau quỳ xuống! Phiền Ứng Thiên đá chân Phiền Bách Văn, làm cho hắn lập tức quỳ xuống.
Sự tình diễn biến, khiến Dương Như Tuyên càng thêm lo sợ bất an. Uổng công nàng năn nỉ Hầu gia suy nghĩ đến tình thân rồi mới làm, nhưng tên hỗn đản này lại ... Người như thế cho dù chết cũng không đáng tiếc!
Hoàng thượng, lúc trước vi thần không nguyện vạch trần, chỉ sợ gia phụ làm khó, vi thần đã chết tâm, nghĩ thầm rằng mù thì thôi, nhưng thê tử vi thần không rời không bỏ, tiêu phí ngàn lượng mua thuốc chăm sóc vi thần, cho tới bây giờ vi thần không muốn truy cứu, sao biết vẫn phải nói ra việc xấu trong nhà ở điện này. Phiền Bách Nguyên nói như đau triệt nội tâm.
Hoàng đế hơi híp mắt lại, nói: Chuyện Ngự y, trẫm sẽ tra rõ ràng, còn nếu như lời Phiền Bách Văn, ngươi và Tam hoàng tử nghị mưu hãm hại Lục hoàng tử... Còn có, Dương Trí Nghiêu là ai?
Dương Như Tuyên nghe vậy, trong lòng khẽ run. Nếu việc này cháy lan đến trên người Nghiêu ca ca... Nàng quả thực không dám tưởng tượng hậu quả. Hoàng Phủ Ương đứng ở một bên lập tức mở miệng: Phụ hoàng, từ nhỏ Bách Nguyên đã tiến cung làm thư đồng, có giao tình khá tốt với mấy vị hoàng tử, sau khi bị mù nhi thần cũng từng nhiều lần thăm hỏi Bách Nguyên, mãi đến khi hắn cự tuyệt không gặp mặt nhi thần mới thôi... Nhi thần có thể làm chứng cho Bách Nguyên, lúc trước mắt của hắn quả thật không thể thấy mọi vật, cầu phụ hoàng xét xử.
Hoàng đế đưa tay ngăn lại, cố ý hỏi: Bình Tây Hầu, ngươi chưa trả lời trẫm.
Hồi bẩm hoàng thượng, Dương Trí Nghiêu chính là huynh trưởng của thê tử vi thần Dương thị, là thương nhân trong kinh, buôn bán rất nhiều hàng hóa và dược liệu nam bắc, Dương thị lấy được đơn thuốc từ chỗ ngự y đều nhờ Dương Trí Nghiêu mua dược liệu giúp, mà vi thần có quen biết Dương Trí Nghiêu từ thời niên thiếu, Dương thị cũng do hắn làm mối, mới khiến cho vi thần có được hiền thê. Hắn nói xong, khóe môi chứa ý cười, nắm tay khẽ dùng sức, như muốn nàng bớt lo.
Dương Như Tuyên thấy hắn liếc mắt một cái, nhịn không được vì hắn lên tiếng nói: Hoàng thượng, nô tì nguyện lấy tánh mạng mình đảm bảo, Hầu gia luôn tĩnh dưỡng trong phủ, nếu có một lời nói dối, nô tì chịu Ngũ Lôi Oanh Đỉnh.
Như Tuyên! Phiền Bách Nguyên khẽ gọi.
Ta không thẹn với lương tâm. Nàng cười nói, đây cũng không phải trợn mắt nói lời bịa đặt, mà nàng nguyện ý làm chu toàn lời nói dối của hắn.
Nàng... Phiền Bách Nguyên mím chặt môi, không dự đoán được nàng lại nói ra lời này.
Nàng biết rõ là đang nói dối, lại vẫn thề độc, nếu lời thề trở thành sự thật...
Hay cho một câu không thẹn với lương tâm. Hoàng đế vỗ nhẹ tay vịn, lập tức đứng dậy: Người tới, áp giải hai người Kha thị và Phiền Bách Văn xuống!
Phiền Bách Văn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cầm lấy vạt áo Phiền Ứng Thiên: Phụ thân, sao hoàng thượng có thể chưa thẩm đã áp giải người? !
Ngươi câm mồm cho ta! Phiền Ứng Thiên không chút khách khí tung chân đá: Ngươi còn có mặt mũi nói những lời này ở trước mặt ta?
Phiền Bách Văn, trẫm cũng không phải chưa thẩm trước đã phán, mà là trẫm tin tưởng tính tình Nội Các học sĩ Dương khanh, càng tin tưởng phẩm cách Bình Tây Hầu, mà ngươi, khi trình ngự trạng có từng nghĩ tới, ngự trạng này cáo thành hay không thì ngươi đều phải chết? Nếu Bình Tây Hầu khi quân, trẫm sẽ diệt cả tộc Phiền thị ngươi, nếu mắt Bình Tây Hầu bị mẫu tử ngươi độc mù, làm bị thương trọng thần của trẫm, cũng là tội chết!
Hoàng thượng, vi thần cũng không truy cứu nữa, cũng chỉ là việc xấu trong nhà Phiền gia, cầu xin hoàng thượng để cho vi thần về phủ xử trí. Phiền Bách Nguyên nói.
Phiền Bách Nguyên đột nhiên chuyển biến tâm tư khiến Dương Như Tuyên khó hiểu, nhưng tán thành cách làm của hắn.
Hoàng thượng, là cựu thần không loa chu toàn việc nhà, dẫn đến bên trong không yên, xin cho cựu thần cáo lão hồi hương, xử lý việc trong nhà. Phiền Ứng Thiên quỳ hai gối xuống, hai tay tháo mũ cánh chuồn xuống.
Chuyện này thôi... Hoàng đế giương nhẹ ý cười nói: Cũng được, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, trẫm muốn Phiền Bách Văn sung quân mười năm, mười năm không được hồi kinh!
Tạ hoàng thượng long ân! Phiền Ứng Thiên cao giọng nói.
Còn có... Hoàng đế cười liếc Phiền Bách Nguyên: Bình Tây Hầu, trẫm muốn ngươi lập tức hồi triều, tiếp nhận Hoàng Thành vệ.
Phiền Bách Nguyên hơi run sợ, lập tức nói: Tạ hoàng thượng ân điển.
Trở lại Phiền phủ, Phiền Bách Nguyên ẩn nhẫn lâu ngày bỗng nhiên bộc phát tức giận.
Sao nàng có thể nói những lời bậy bạ này ở trước mặt hoàng thượng? !
Dương Như Tuyên biết hắn tức giận, suy nghĩ cuối cùng hiểu ý: Ta không có nói sai.
Nàng biết rõ - -
Nhưng với ta mà nói, ta cũng không sai, đúng không? Ngay từ đầu ta quả thật không biết hai mắt chàng đã khỏi, ta có thể làm như nhờ ta điều dưỡng tốt mới khiến cho hai mắt của chàng phục hồi như cũ, nói như vậy có sai sao?
Nàng không nên thề độc.
Nếu một lời thề có thể bảo vệ chàng, độc nữa ta cũng thề được.
Đối mặt với vẻ mặt nàng, hắn không hề nghi ngờ tin tưởng mỗi câu nói của nàng, nhưng, là yêu hay là chuộc tội? Ta có năng lực gì khiến nàng làm được như vậy? Hắn thấp giọng hỏi.
Vậy phải xem Hầu gia đối tốt với ta bao nhiêu, ta có thể làm được bấy nhiêu, nếu chàng cảm thấy ta làm vô cùng tốt, vậy thì đại biểu Hầu gia đối với ta, tốt đến khiến ta cam tâm tình nguyện.
Không phải yêu sao? Hắn muốn hỏi, nhưng như thế nào cũng không hỏi được.
Hết cách, không sao cả, cho dù là chuộc tội, hắn cũng cần, hắn càng nguyện ý chờ, đợi cho đến ngày nàng không cần chuộc tội nữa, chỉ vì yêu mà đi theo.
Thấy thần sắc hắn tối tăm, bầu không khí bên trong Phiền phủ lại càng trầm trọng khiến người ta khó hô hấp, nàng không khỏi khẽ ôm hắn: Hầu gia, ta không nghĩ tới chàng sẽ bỏ qua cho nương và Phiền Bách Văn.
Nàng cũng đã mở miệng, thì ta phải làm thế nào đây? Oán hận hơn nữa thì sao? Phải chỉnh Phiền Bách Văn đến chết, trong lòng hắn sẽ thoải mái sao? Suy nghĩ đến lời thề của nàng, hắn cũng không dám tái phậm bất cứ sát nghiệp nào nữa, chỉ sợ lời thề trở thành sự thật.
Đối với chàng, không nghĩ tới mà ngay cả mũ cánh chuồn phụ thân cũng bỏ đi.
Có thể rời xa triều đình cũng không phải chuyện xấu.
Vậy còn chàng?
Làm càn, trên đại điện là nơi ngươi có thể tùy ý kêu gào sao? Hoàng đế giận dữ mắng mỏ.
Tên nghiệt tử này còn không mau quỳ xuống! Phiền Ứng Thiên đá chân Phiền Bách Văn, làm cho hắn lập tức quỳ xuống.
Sự tình diễn biến, khiến Dương Như Tuyên càng thêm lo sợ bất an. Uổng công nàng năn nỉ Hầu gia suy nghĩ đến tình thân rồi mới làm, nhưng tên hỗn đản này lại ... Người như thế cho dù chết cũng không đáng tiếc!
Hoàng thượng, lúc trước vi thần không nguyện vạch trần, chỉ sợ gia phụ làm khó, vi thần đã chết tâm, nghĩ thầm rằng mù thì thôi, nhưng thê tử vi thần không rời không bỏ, tiêu phí ngàn lượng mua thuốc chăm sóc vi thần, cho tới bây giờ vi thần không muốn truy cứu, sao biết vẫn phải nói ra việc xấu trong nhà ở điện này. Phiền Bách Nguyên nói như đau triệt nội tâm.
Hoàng đế hơi híp mắt lại, nói: Chuyện Ngự y, trẫm sẽ tra rõ ràng, còn nếu như lời Phiền Bách Văn, ngươi và Tam hoàng tử nghị mưu hãm hại Lục hoàng tử... Còn có, Dương Trí Nghiêu là ai?
Dương Như Tuyên nghe vậy, trong lòng khẽ run. Nếu việc này cháy lan đến trên người Nghiêu ca ca... Nàng quả thực không dám tưởng tượng hậu quả. Hoàng Phủ Ương đứng ở một bên lập tức mở miệng: Phụ hoàng, từ nhỏ Bách Nguyên đã tiến cung làm thư đồng, có giao tình khá tốt với mấy vị hoàng tử, sau khi bị mù nhi thần cũng từng nhiều lần thăm hỏi Bách Nguyên, mãi đến khi hắn cự tuyệt không gặp mặt nhi thần mới thôi... Nhi thần có thể làm chứng cho Bách Nguyên, lúc trước mắt của hắn quả thật không thể thấy mọi vật, cầu phụ hoàng xét xử.
Hoàng đế đưa tay ngăn lại, cố ý hỏi: Bình Tây Hầu, ngươi chưa trả lời trẫm.
Hồi bẩm hoàng thượng, Dương Trí Nghiêu chính là huynh trưởng của thê tử vi thần Dương thị, là thương nhân trong kinh, buôn bán rất nhiều hàng hóa và dược liệu nam bắc, Dương thị lấy được đơn thuốc từ chỗ ngự y đều nhờ Dương Trí Nghiêu mua dược liệu giúp, mà vi thần có quen biết Dương Trí Nghiêu từ thời niên thiếu, Dương thị cũng do hắn làm mối, mới khiến cho vi thần có được hiền thê. Hắn nói xong, khóe môi chứa ý cười, nắm tay khẽ dùng sức, như muốn nàng bớt lo.
Dương Như Tuyên thấy hắn liếc mắt một cái, nhịn không được vì hắn lên tiếng nói: Hoàng thượng, nô tì nguyện lấy tánh mạng mình đảm bảo, Hầu gia luôn tĩnh dưỡng trong phủ, nếu có một lời nói dối, nô tì chịu Ngũ Lôi Oanh Đỉnh.
Như Tuyên! Phiền Bách Nguyên khẽ gọi.
Ta không thẹn với lương tâm. Nàng cười nói, đây cũng không phải trợn mắt nói lời bịa đặt, mà nàng nguyện ý làm chu toàn lời nói dối của hắn.
Nàng... Phiền Bách Nguyên mím chặt môi, không dự đoán được nàng lại nói ra lời này.
Nàng biết rõ là đang nói dối, lại vẫn thề độc, nếu lời thề trở thành sự thật...
Hay cho một câu không thẹn với lương tâm. Hoàng đế vỗ nhẹ tay vịn, lập tức đứng dậy: Người tới, áp giải hai người Kha thị và Phiền Bách Văn xuống!
Phiền Bách Văn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cầm lấy vạt áo Phiền Ứng Thiên: Phụ thân, sao hoàng thượng có thể chưa thẩm đã áp giải người? !
Ngươi câm mồm cho ta! Phiền Ứng Thiên không chút khách khí tung chân đá: Ngươi còn có mặt mũi nói những lời này ở trước mặt ta?
Phiền Bách Văn, trẫm cũng không phải chưa thẩm trước đã phán, mà là trẫm tin tưởng tính tình Nội Các học sĩ Dương khanh, càng tin tưởng phẩm cách Bình Tây Hầu, mà ngươi, khi trình ngự trạng có từng nghĩ tới, ngự trạng này cáo thành hay không thì ngươi đều phải chết? Nếu Bình Tây Hầu khi quân, trẫm sẽ diệt cả tộc Phiền thị ngươi, nếu mắt Bình Tây Hầu bị mẫu tử ngươi độc mù, làm bị thương trọng thần của trẫm, cũng là tội chết!
Hoàng thượng, vi thần cũng không truy cứu nữa, cũng chỉ là việc xấu trong nhà Phiền gia, cầu xin hoàng thượng để cho vi thần về phủ xử trí. Phiền Bách Nguyên nói.
Phiền Bách Nguyên đột nhiên chuyển biến tâm tư khiến Dương Như Tuyên khó hiểu, nhưng tán thành cách làm của hắn.
Hoàng thượng, là cựu thần không loa chu toàn việc nhà, dẫn đến bên trong không yên, xin cho cựu thần cáo lão hồi hương, xử lý việc trong nhà. Phiền Ứng Thiên quỳ hai gối xuống, hai tay tháo mũ cánh chuồn xuống.
Chuyện này thôi... Hoàng đế giương nhẹ ý cười nói: Cũng được, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, trẫm muốn Phiền Bách Văn sung quân mười năm, mười năm không được hồi kinh!
Tạ hoàng thượng long ân! Phiền Ứng Thiên cao giọng nói.
Còn có... Hoàng đế cười liếc Phiền Bách Nguyên: Bình Tây Hầu, trẫm muốn ngươi lập tức hồi triều, tiếp nhận Hoàng Thành vệ.
Phiền Bách Nguyên hơi run sợ, lập tức nói: Tạ hoàng thượng ân điển.
Trở lại Phiền phủ, Phiền Bách Nguyên ẩn nhẫn lâu ngày bỗng nhiên bộc phát tức giận.
Sao nàng có thể nói những lời bậy bạ này ở trước mặt hoàng thượng? !
Dương Như Tuyên biết hắn tức giận, suy nghĩ cuối cùng hiểu ý: Ta không có nói sai.
Nàng biết rõ - -
Nhưng với ta mà nói, ta cũng không sai, đúng không? Ngay từ đầu ta quả thật không biết hai mắt chàng đã khỏi, ta có thể làm như nhờ ta điều dưỡng tốt mới khiến cho hai mắt của chàng phục hồi như cũ, nói như vậy có sai sao?
Nàng không nên thề độc.
Nếu một lời thề có thể bảo vệ chàng, độc nữa ta cũng thề được.
Đối mặt với vẻ mặt nàng, hắn không hề nghi ngờ tin tưởng mỗi câu nói của nàng, nhưng, là yêu hay là chuộc tội? Ta có năng lực gì khiến nàng làm được như vậy? Hắn thấp giọng hỏi.
Vậy phải xem Hầu gia đối tốt với ta bao nhiêu, ta có thể làm được bấy nhiêu, nếu chàng cảm thấy ta làm vô cùng tốt, vậy thì đại biểu Hầu gia đối với ta, tốt đến khiến ta cam tâm tình nguyện.
Không phải yêu sao? Hắn muốn hỏi, nhưng như thế nào cũng không hỏi được.
Hết cách, không sao cả, cho dù là chuộc tội, hắn cũng cần, hắn càng nguyện ý chờ, đợi cho đến ngày nàng không cần chuộc tội nữa, chỉ vì yêu mà đi theo.
Thấy thần sắc hắn tối tăm, bầu không khí bên trong Phiền phủ lại càng trầm trọng khiến người ta khó hô hấp, nàng không khỏi khẽ ôm hắn: Hầu gia, ta không nghĩ tới chàng sẽ bỏ qua cho nương và Phiền Bách Văn.
Nàng cũng đã mở miệng, thì ta phải làm thế nào đây? Oán hận hơn nữa thì sao? Phải chỉnh Phiền Bách Văn đến chết, trong lòng hắn sẽ thoải mái sao? Suy nghĩ đến lời thề của nàng, hắn cũng không dám tái phậm bất cứ sát nghiệp nào nữa, chỉ sợ lời thề trở thành sự thật.
Đối với chàng, không nghĩ tới mà ngay cả mũ cánh chuồn phụ thân cũng bỏ đi.
Có thể rời xa triều đình cũng không phải chuyện xấu.
Vậy còn chàng?
/44
|