Tay Lục Vô Nghiên rũ xuống, hạt châu bằng vàng trong tay hắn rơi xuống lăn đầy đất phát ra âm thanh thanh thúy.
Hầu kết của Lục Vô Nghiên giật giật, hắn nâng mặt Phương Cẩn Chi lên, nuốt hết nước mắt của nàng, lại cuồng nhiệt cắn lên môi của nàng.
Chỉ trong chốc lát cánh môi màu hồng nhạt đã trở thành màu đỏ thắm, thậm chí có một chút máu tươi giữa môi lưỡi của của hai người lan ra.
Động tác của Lục Vô Nghiên thô lỗ xé mở y phục của Phương Cẩn Chi, làm cho da thịt trắng như phấn của của nàng lộ ra.
Hắn hôn nàng như là cắn xé.
Giờ khắc này, Lục Vô Nghiên chỉ muốn hoàn toàn chiếm giữ nàng.
Phương Cẩn Chi cảm thấy dường như Lục Vô Nghiên đẩy nàng ra một chút, cả người bị hắn đặt trên mặt đất, cái lưng trơn bóng không chạm vào mặt đất lạnh lẽo, bàn tay Lục Vô Nghiên mở rộng nâng lưng của nàng, cởi y phục xuống trải trên mặt đất phía dưới người của nàng.
Phương Cẩn Chi có chút kinh hoảng nhìn Lục Vô Nghiên đè ở trên người nàng.
Lục Vô Nghiên lúc này không hề dịu dàng, dường như hắn lộ ra nguyên hình đồng dạng thô lỗ giống nhau. Con ngươi của hắn tối sầm, đen đến làm cho nàng có chút sợ hãi.
Nhưng mà nàng chỉ thất thần trong lúc đó, hai chân đã bị Lục Vô Nghiên tách ra.
Đau nhức lập tức thổi quét nàng, nàng muốn kinh hô ra tiếng, Lục Vô Nghiên lại chắn, lấp, bịt lấy môi nàng, nuốt lấy toàn bộ tiếng kêu của nàng.
Ánh mắt của hắn gần nàng như vậy, cứ nhìn nàng như vậy, nhìn sợ hãi của nàng, nhìn nước mắt của nàng rơi ra.
Một lần lại một lần chậm chạp đau, làm cho cả người nàng giống như lại nhớ tới cái đó trôi nổi ở trên biển ban đêm.
Nước mắt theo khóe mắt nàng chảy ra, không biết là vì đau đớn hay vì kinh hoảng.
Lục Vô Nghiên không thích nàng khóc, hắn rốt cục buông môi nàng ra, hôn lên mắt của nàng, liếm sạch nước mắt trên khóe mắt của nàng.
Thừa dịp lúc môi hắn rời đi, Phương Cẩn Chi rốt cục có thể nói chuyện, nàng mang theo nức nở nói: “Đau, Vô Nghiên………..Thiếp đau…….”
Lục Vô Nghiên dừng động tác lại một chút, Phương Cẩn Chi trong chốc lát còn chưa kịp thở dốc, lại một trận kịch liệt đau đớn đánh tới, gần như đem cả người Phương Cẩn Chi đánh gục.
Nàng dùng sức đẩy Lục Vô Nghiên, vừa đẩy hắn, vừa khóc nói: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài! Đau……….”
“Cầu xin ta đi, cầu xin ta đi ra ngoài đi.”
“Thiếp van chàng, van cầu chàng……….” Phương Cẩn Chi khóc lóc vô cùng thảm thiết, cả người mềm nhũn dưới thân Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên hôn một cái lên nước mắt của nàng, cũng không có buông ta nàng, mà dùng sức ra vào.
Phương Cẩn Chi thở hổn hển khóc: “Kẻ lừa đảo…………Đại lừa gạt……….Tam ca ca”
Thấy nàng thực sự quá đau đớn, động tác của Lục Vô Nghiên mới mềm nhẹ lại. Hắn ngồi xuống, đề cho Phương Cẩn Chi dạng chân ngồi ở trên người của hắn.
Từ đầu đến cuối, thân thể hai người bọn họ đều không có tách ra.
Lúc bị Lục Vô Nghiên ôm lấy, Phương Cẩn Chi vẫn còn cảm giác đau, nàng dạng chân ngồi trên đùi Lục Vô Nghiên khóc, một bên khóc một bên mắng hắn, mắng mấy câu lại mềm nhũn kêu “Tam ca ca”.
Lục Vô Nghiên nâng mặt nàng lên để nàng nhìn chính mình.
“Kêu tên của ta.”
“Vô Nghiên………..”
“Ừ.” Lục Vô Nghiên nhặt lên áo choàng của hắn khoác lên người của Phương Cẩn Chi, dù sao trời giá rét, hắn sợ nàng lạnh.
“Vô Nghiên, chàng là một tên lừa gạt, đau……”
“Không đau, thật sự.” Lục Vô Nghiên cười tiến tới, đụng một cái vào trán của nàng.
Phương Cẩn Chi nghi ngờ nhìn hắn.
“Nhìn đi, ta cũng không có động, sao có thể đau được chứ?” Lục Vô Nghiên dịu dàng chăm chú nhìn nàng.
Phương Cẩn Chi suy nghĩ, cúi đầu lặng lẽ nhìn thoáng qua, lại đỏ mặt, liền nhắm mắt lại, không dám tiếp tục nhìn nữa, lại nhỏ giọng than một tiếng.
“Cái gì, ta không nghe rõ.” Nửa người trên của Lục Vô Nghiên hơi nghiêng về phía trước, tiến tới.
Miệng của Phương Cẩn Chi lập tức tràn ra vài tiếng kêu mềm mại.
Hắn vừa động, nàng liền thấy đau.
Lục Vô Nghiên bất đắc dĩ thở dài, nàng cũng quá sợ đau một chút.
Thấy Lục Vô Nghiên không cử động, Phương Cẩn Chi nhẹ nhàng cẩn thận lui về phía sau, muốn cùng hắn tách ra. Động tác của nàng chậm như vậy, càng có thể cảm nhận được hắn đang từ trong thân thể của nàng từ từ lui ra ngoài.
Loại cảm giác này so với cơn đau vừa rồi còn rõ ràng hơn, cảm thấy xấu hổ.
Hắn vẫn chưa lui hết toàn bộ ra bên ngoài, khuôn mặt của nàng đã hoàn toàn đỏ lên. Nàng ngẩng đầu vụng trộm nhìn hắn, đã thấy đôi mắt hắn toàn là ý cười.
Lục Vô Nghiên lấy tay, nắm lấy eo thon của nàng, nhẹ nhàng lôi kéo cả người nàng trở về, kéo đến trong lòng ngực của hắn. Nàng len lén dời ra một chút lại trở về toàn bộ.
Phương Cẩn Chi kêu lên một tiếng, cả người nằm trong ngực của Lục Vô Nghiên.
Nàng cúi đầu, hận không thể vùi mặt vào trong ngực hắn, cũng không muốn mở mắt. Đơn giản là vì không có bắt đầu kinh hoảng, cảm giác hắn tiến vào quá mức rõ ràng.
Áo choàng rộng thùng thình trên người Phương Cẩn Chi trợt xuống, Lục Vô Nghiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn đầu vai trơn bóng của nàng.
“Cẩn Chi, nàng phải tập làm quen ta như vậy.”
Phương Cẩn Chi nhất thời có chút hoảng hốt, giống như mình đã làm sai chuyện vậy.
“Thiếp….thiếp biết…….”
Lục Vô Nghiên lập tức hiểu rõ, biết nàng hiểu lầm, hắn cưng chiều hôn lên đôi mắt của Phương Cẩn Chi, dịu dàng nói: “Cô nương ngốc, không có đau, thật sự.”
Bàn tay của hắn dời xuống chân của nàng, cầm lấy bàn chân khéo léo của nàng, ở lòng bàn chân của nàng nhẹ nhàng khều xuống.
Phương Cẩn Chi lập tức “Khanh khách” cười rộ lên, thậm chí ngửa tới ngửa lui.
Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi cùng nhau cong mày.
“Thật sự không đau……..” Động tác của hắn dần trở nên dịu dàng, nụ hôn của hắn mềm mại giống như long vũ quét qua, ngay cả ánh mắt của hắn đều là dịu dàng.
Phương Cẩn Chi tin.
Nhưng Lục Vô Nghiên rõ ràng là lừa nàng.
Hắn nói không đau chỉ trong chốc lát, một lát sau lại rất đau, mỗi khi đau nàng lại rơi lệ, hắn lại bắt đầu dịu dàng dỗ nàng, thậm chí dịu dàng hát cho nàng. Chờ nàng không đau, hắn lại bắt đầu tiếp một phen hành hạ mới……
Phương Cẩn Chi nằm sấp ở đầu vai hắn, hung hang cắn một cái, “Lục Vô Nghiên! Chàng đánh ngất thiếp đi!”
“Không được, ta muốn nàng và ta cùng nhau hưởng thụ.”
Phương Cẩn Chi âm thầm nghĩ: ở trong này là hưởng thụ sao…….
Sau đó, Phương Cẩn Chi bị Lục Vô Nghiên ôm đi, nàng biết hắn muốn ôm nàng đến tịnh thất, nàng cũng biết trên đường gặp Nhập Trà và Nhập Huân. Nhưng nàng thật sự quá mệt mỏi, mọi thứ đành phải mặc kệ, thầm nghĩ cuộn mình ở trong lòng của Lục Vô Nghiên.
Không lâu, nàng liền ngủ.
Khi tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau. Nàng mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn rem che màu đỏ sậm nhất thời không kịp phản ứng.
Nàng vén chăn trên người ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trên người nàng mặc quần áo ngủ của Lục Vô Nghiên. Nàng lắc lắc tay áo rộng thùng thình, mới lộ ra được cánh tay của mình.
Lục Vô Nghiên không ở đây.
Nàng gần như không cho phép nha hoàn ở trong tẩm phòng của nàng và Lục Vô Nghiên hầu hạ, nàng không gọi người, chính mình xuống giường, muốn rót một chén nước uống.
Nhưng nàng vừa mới bước, liền cảm thấy hai chân dường như không có cảm giác, nàng kinh hô một tiếng, ruốt cục té ngã.
Nghe tiếng, Lục Vô Nghiên ở cách vách vội vàng đi tới.
Hắn tiến vào phòng, liền thấy Phương Cẩn Chi ngã ngồi trên mặt đất.
“Đây là thế nào vậy?” Lục Vô Nghiên vội vàng ôm nàng lên, cẩn thân từng li từng tí bế nàng lên giường.
Phương Cẩn Chi ủy khuất nhìn Lục Vô Nghiên.
“Sao thế?” Lục Vô Nghiên hỏi xong, từ từ đến gần, muốn hôn lên đôi môi vẫn còn sưng đỏ của nàng. Tại sao một người lại có thể đẹp đến như vậy, lúc đôi môi sưng đỏ lại càng làm tăng thêm bộ dạng thướt tha mê người.
Phương Cẩn Chi nhấc chân đá vào mặt của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên sửng sốt, biểu cảm trên mặt trong phút chốc cứng ngắc.
“Lục Vô Nghiên! Chàng đem ta làm hỏng rồi!”
“Khụ,” Lục Vô Nghiên ho nhẹ một tiếng, “Cái kia……Dưỡng hai ngày thì tốt rồi…….Ta bôi thuốc, sẽ tốt nhanh hơn một chút, ừ………”
Nếu Phương Cẩn Chi biết ý lời này của Lục Vô Nghiên là đại biểu cho hai ngày sau vẫn còn đau, như vậy nàng nhất định phải cự tuyệt Lục Vô Nghiên bôi thuốc.
Trong phòng, Phương Tông Khác đang viết thư.
Tiểu Khâu vẻ mặt lo lắng ngồi đối diện hắn, hắn nhịn hồi lâu, mới nói: “Phương đại ca, lần này nhất định sẽ có nhiều người áp tải Vương gia đến Thiên lao. Hơn nữa, người của chúng ta nghe được, đáng lẽ đã phải áp tải Vương gia đến Thiên lao rất lâu rồi, nhưng Lục Vô Nghiên lại giữ Vương gia ở lại tra tấn hồi lâu, hiện tại thân thể Vương gia rất suy yếu, điều này làm cho chúng ta nghĩ cách cứu viện càng khó khăn.”
Phương Tông Khác không ngẩng đầu, tiếp tục viết thư.
“Phương đại ca! Huynh rốt cuộc có nghe đệ nói chuyện không vậy!” Tiểu Khâu gần như là rống.
Phương Tông Khác cuối cùng cũng viết xong thư tín, bỏ bức thư vào trong bì thư, lại dùng sáp niêm lá thư rồi mới đặt lá thư vào trong hộp gấm, bên trong hộp gấm kia có rất nhiều lá thư đặt chồng lên nhau. Hơn nữa có đến ba hộp gấm, hai cái hộp gấm khác, từng cái hộp gấm đều chứa rất nhiều lá thư chồng lên nhau.
Phương Tông Khác lại mở ra một tấm giấy viết thư, một bên viết, vừa nói: “Ngươi nói ta đều biết, nhưng ta không thể không đi cứu Vương gia.”
Tiểu Khâu nóng nảy, “Đệ cũng không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa! Nhưng hành động lần này thật sự quá nguy hiểm, hơn nữa.......Ngươi cũng không phải không biết lão Tô vẫn nhìn huynh không vừa mắt, lần này rõ ràng chính là đặt huynh ở cảnh ngộ nguy hiểm!”
Hồi lâu, Phương Tông Khác mới không chút để ý nói: “Ta biết.”
“Huynh còn muốn đi chịu chết sao?”
Phương Tông Khác lại viết xong một lá thư đặt trong hộp gấm, đếm sơ sơ một chút, sau đó mới ngẩng đầu nhìn người ngồi đối diện nói: “Tiểu Khâu, ngươi tuổi còn nhỏ, thời gian đi theo Vương gia cũng không dài. Nay cơ hội trở mình của Vương gia gần như thực xa vời, hơn nữa đi theo bên cạnh Vương gia thật sự là quá nguy hiểm. Làm xong nhiệm vụ lần này, ngươi liền rời đi đi.”
Phương Tông Khác lấy ra một xấp ngân phiếu thật dày ở trong tay áo ra đưa cho hắn, “Ta chỉ có nhiêu đây thôi, người cầm lấy mà làm ăn buôn bán đi.”
Tiểu Khâu lặng đi một chút, hắn vốn là không cam tâm tình nguyện đi theo làm việc bên cạnh Vệ vương. Trước kia lúc hắn báo thù được Phương Tông Khác cứu, sở dĩ hắn ở bên cạnh Vệ vương làm việc hoàn toàn là vì Phương Tông Khác. Nay tình huống của Vệ vương tất cả mọi người đều rõ ràng, hắn đã có ý định rời đi, sống cuộc đời bình thường.
Hắn kịp phản ứng, vội vàng nói: “không được, sao đệ có thể lấy tiền của huynh được chứ!”
“Đừng từ chối, tiền này cũng không phải đưa không cho ngươi, ta muốn nhờ ngươi một việc, chuyện này thật sự phiền phức, một lần không thể làm xong, nhưng ta vẫn muốn làm.”
“Chuyện gì?” Tiểu Khâu lập tức tò mò.
Phương Tông Khác đóng nắp ba hộp gấm lại, đưa đến trước mặt tiểu Khâu.
“Nơi này là sáu mươi lá thư nhà, về sau mỗi một năm ngày mười hai tháng mười hai, ngươi đưa một lá thư đến Ôn quốc công phủ, gửi cho Phương Cẩn Chi.”
Tiểu Khâu sửng sốt hồi lâu, mới suy nghĩ cẩn thận Phương Tông Khác rõ ràng là dặn dò chuyện hậu sự!
“Phương đại ca, nếu huynh đã nói Vệ vương không có khả năng trở mình, huynh cần gì phải đi theo hắn......”
Phương Tông Khác khoát tay áo, không muốn nghe tiểu Khâu nói nhảm, hắn nói: “Một lá thư cũng không được thiếu, một ngày cũng không được chậm trễ, nếu ngươi chết, thì giao cho người tin cậy tiếp tục gửi.”
Tiểu Khâu đột nhiên có chủ ý, nếu Phương Tông Khác vẫn còn quan tâm đến muội muội của hắn, vì sao không để muội muội của hắn tới khuyên chứ? Nghĩ đến đây, tiểu Khâu vội vàng nói: “Phương đại ca, huynh đã từng nghĩ đến chưa! Bây giờ Vệ vương là tội phạm quan trọng của triều đình, là tội mưu phản! Hiện tại huynh đi cứu hắn, sẽ không sợ liên lụy đến muội muội của huynh sao? Hiện nay muội muội của huynh thế nhưng là con dâu của trưởng công chúa, huynh làm như vậy về sau nàng đối mặt với mẹ chồng của mình như thế nào đây?
Phương Tông Khác nhíu mày.
Tiểu Khâu thấy sắc mặt hắn thay đổi, nghĩ sẽ thuyết phục được hắn, trong lòng vui vẻ, lại tiếp tục nói: “Hơn nữa bên dưới huynh còn có hai muội muội tuổi càng nhỏ hơn…….Lại không giống người bình thường, trôi qua vốn là khó khăn. Cho dù Phương Cẩn Chi được Lục Vô Nghiên che chở, huynh không sợ hai muội muội nhỏ này bị huynh liên lụy sao?”
Phương Tông Khác nhìn lò lửa đỏ bừng bên cạnh đã cháy sạch, như nghĩ tới cái gì đó gật đầu, “Ngươi nói không sai.”
Tiểu Khâu cho là mình cuối cùng đã thuyết phục được Phương Tông Khác, thở mạnh một hơi thật nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, Phương Tông Khác bỗng nhiên đá ngã lò lửa.
Tiểu Khâu liền mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn Phương Tông Khác, lắp bắp nói: “Phương, Phương…..Phương đại ca……Huynh, huynh, mặt của huynh……..”
Phương Tông Khác khom lưng, hai tay đặt trên bàn, chống đỡ thân thể. Hắn chịu đựng đau đớn kịch liệt, hỏi: “Còn có thể nhận ra ta sao?”
Tiểu Khâu ngã ngồi trên mặt đất, ngơ ngác lắc đầu.
Hai ngày sau.
Phương Tông Khác đội nón rộng vành có màn che mặt màu đen xuyên qua đoàn người nhốn nháo rộn ràng, hắn vốn hẳn là rời đi ngay, nhưng ánh mắt lại bị hấp dẫn bởi một tiểu cô nương ở ven đường.
Một đám tiểu ăn xin dùng tay chân đấm đá tiểu cô nương bên dưới, chì vì muốn đoạt lấy bánh bao trong tay nàng.
“Người quái dị, mau lấy đồ vật ra!”
“Nếu không thì giao bánh bao ra đây, bọn ta đánh chết ngươi đồ quái dị!”
Tiểu cô nương kia thật ra thì cũng ăn mặc rách rưới giống tiểu ăn xin, nàng cuộn mình trên mặt đất, hai tay đang cầm một cái bánh bao thịt, bánh bao thịt đã sắp bị đè hỏng rồi, thậm chí còn bị rớt ra, rơi xuống mặt đất.
Tiểu cô nương vội vàng nhặt một miếng thịt bị rơi xuống mặt đất nhét vào miệng.
Đây là chuyện diễn ra thường ngày, không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng điều thu hút Phương Tông Khác dừng bước lại là khuôn mặt của tiều côn nương kia, trên mặt nàng có một vết bớt có phần hơi giống bươm bướm.
Phương Tông Khác không nói gì, thậm chí một câu cảnh cáo cũng không có, liền xách mấy tiểu ăn xin lên ném ra ngoài.
Bỗng nhiên trên người của tiểu cô nương cũng không còn rơi xuống quả đấm nữa, tiểu cô nương kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền thấy một người cao lớn đang đứng đối diện trước mặt mình, người ăn hiếp nàng đều đã bị đánh nằm bò ra đất!
Người này quả thực giống hiệp sĩ!
Phương Tông Khác nhìn nàng một cái, xoay người tiếp tục đi lên phía trước.
Tiểu cô nương trở mình một cái bò dậy đuổi theo Phương Tông Khác.
“Cảm ơn ngươi đã cứu ta! Ta …….Ta không có thứ gì khác, cái này cho ngươi!” Tiểu cô nương giơ lên bánh bao thịt trong tay đã sớm bị đè hư, vỏ bánh bị lõm vào không phân biệt được, thậm chí còn dính chút bùn đất.
“Ngươi liều mạng che chở nó, vì sao lại đưa cho ta?” Phương Tông Khác cách màn che mặt màu đen nhìn nàng, có lẽ là nhìn cái bớt trên mặt nàng.
“Bởi vì ngươi đã cứu ta! Nếu ngươi không cứu ta, bánh bao của ta sẽ bị cướp đi mất! Nói không chừng ta còn bị đánh chết! Cha ta đã dạy ta, có ơn phải trả! Ta không có cái gì, chỉ có bánh bao này! À…..Đúng rồi, tên của ta gọi là Tiểu Đậu Nha, đừng thấy ta bây giờ nghèo khổ, sau này ta sẽ trở thành người giàu to đấy! Đến lúc đó nhất định sẽ báo đáp ngươi.
Phương Tông Khác nhìn nàng hồi lâu, mới nói: “Không cần.”
Hắn lướt qua nàng, tiếp tục đi về phía trước.
Tiểu Đậu Nha nhìn bánh bao trong tay, lại đuổi theo, miệng hô: “Ta biết bánh bao của ta không ngon, nhưng nó là toàn bộ tài sản của ta!”
Phương Tông Khác đứng trước một quầy bán kẹo, hắn lấy ra toàn bộ cao thấp trên người được vài cái tiền đồng, mua một bao kẹo đậu đỏ.
“Cầm ăn đi.” Hắn đưa kẹo đậu đỏ cho Tiểu Đậu Nha, “Tương lai Tiểu Đậu Nha sẽ trở thành người giàu có.”
“Kẹo đậu đỏ!” ánh mắt của Tiểu Đậu Nha lập tức sáng lên!
Nàng mở giấy dầu gói kẹo đậu đỏ ra, nhìn từng viên kẹo đậu đỏ đỏ rực ở bên trong, nàng muốn ăn nhưng lại không nỡ………
Trước kia nàng nhìn đã nhìn thấy những đứa trẻ con khác ăn loại kẹo này, đỏ như vậy, ăn vào nhất định rất ngọt, nhưng nàng không có tiền, chưa thử qua là mùi vị gì.
Nàng cẩn thận từng li từng tí lấy ra một viên bỏ vào miệng, trong đôi mắt to ấy tràn ngập vui mừng! Thật sự ăn rất ngon!
“Đừng đi theo ta nữa, sớm một chút trở thành người giàu có báo đáp ta.” Phương Tông Khác xuyên qua đám người, đi về hướng Nghi Thủy Lâm.
Hôm nay đoàn xe áp giải Vệ vương sẽ đi qua hướng Nghi Thủy Lâm. Nghi Thủy Lâm là nơi thích hợp nhất để nghĩ cách cứu viện.
Phương Tông Khác hoàn toàn biết rõ Vệ vương không còn cơ hội trở mình, hắn cũng biết rõ Tô Khảm lợi dụng lần cứu viện này để trừ khử hắn.
Vậy thì sao chứ?
Cái gì thị phi đúng sai, cái gì muôn dân thiên hạ và thiện ác, hắn căn bản không thèm để ý.
Hắn cũng không phải người lương thiện gì.
Vệ vương đối với hắn có ơn gặp gỡ, hắn từng thề trọn đời nguyện một lòng trung thành.
Huống chi hắn còn là phụ thân của nàng.
Hắn không chỉ lập lời thề với Vệ vương, mà hắn đã từng hứa hẹn với Sở Nguyệt.
Trong lòng hắn thậm chí có một chút buông lỏng cảm xúc, nếu như hôm nay lúc cứu Vệ vương chết đi, không phải hắn tự sát, hắn cũng sẽ không phụ hai lời hứa hẹn với nàng. Nghĩ như thế, Phương Tông Khác nhẹ nhàng nở nụ cười.
Lúc hắn cười khẽ động da thịt trên mặt, da thịt bị lửa than thiêu hủy, nhìn thấy đau đơn ghê người.
Thế nhưng hắn đã sớm không biết đau đớn là gì.
Thuộc hạ của Vệ vương đã sớm mai phục ở Nghi Thủy Lâm, hắn liếc mắt nhìn một cái, không thấy tiểu Khâu trong số đó, hẳn là đã rời đi theo lời hắn nói.
Đoàn xe áp giải Vệ vương đi ngang qua, dưới sự thống lĩnh của Phương Tông Khác những người mai phục sẵn nhảy ra.
Trận chiến đẫm máu.
Phương Tông Khác cũng không biết chính mình bị chém bao nhiêu đao, hắn thản nhiên bất chấp một lần lại một lần đả thương, rốt cuộc tiến sát giết tầng tầng thủ vệ, tới gần xe chở tù.
Lấy một địch mười, địch trăm.
Cuối cùng hắn chém đứt lồng giam, cứu Sở Hành Trắc vết thương đầy mình ra ngoài.
Phương Tông Khác mang theo Sở Hành Trắc, lưu lại vài người tử sĩ yểm hộ giết người thoát ra khỏi vòng vây. Dây leo trên mặt đất ở phía trước chợt chuyển động, một cái mật đạo đào sẵn xuất hiện trong tầm mắt, Phương Tông Khác giao Sở Hành Trắc cho người tiếp viện, xoay người giết địch.
Hắn cùng với mười mấy người còn lại cũng không phải vừa đánh vừa lui, mà là đưa Sở Hành Trắc tiến vào mật đạo sau đó từng bước một càng quỷ dị hơn.
Cho đến một nơi, lưới sắt cao chót vót kéo lên, đưa mấy người bọn họ với Vệ vương lên xe ngựa.
Phương Tông Khác cùng mười mấy người còn lại dự dịnh dùng cái chết để kéo dài, sau một hồi kéo dài, lại có lưới sắt che dấu, những người này muốn đuổi theo Sở Hành Trắc sợ là phải tốn nhiều tâm sức.
Có thể nói rằng với sự cảnh giác của trưởng công chúa và Lục Vô Nghiên bọn họ sẽ không có cơ hội dễ dàng cướp người đi như vậy, chính là hôm nay Trưởng công chúa bị chuyện của Túc quốc ngăn trở ở trong cung, Lục Vô Nghiên lại chăm sóc Phương Cẩn Chi cả ngày, cũng không có thời gian chú ý đến.
Binh lính áp giải Sở Hành Trắc hết sức rõ ràng nếu không truy bắt Sở Hành Trắc trở về, bọn họ đều phạm vào trọng tội! Kế sách bây giờ, chỉ có thể mau chóng giết hết những tử sĩ của Vệ Vương, lại đột phá lưới sắt, đuổi theo.
Vệ vương lưu lại tử sĩ và Phương Tông Khác đều là những người dung mãnh nhất, binh lính Đại Liêu không khỏi vây giết Phương Tông Khác trước.
Cho dù sức lực Phương Tông Khác hơn người, cũng không thể bằng cả trăm người.
Mặt trời ngả về phía Tây một khắc kia, Phương Tông Khác quỳ một gối xuống, một cây trường thương xuyên qua lồng ngực hắn chống đỡ trên mặt đất, chống đỡ để hắn không ngã xuống mặt đất.
“Tông Khác, Phụ vương bị thuộc hạ phản bội, đến nương tựa trưởng công chúa……..Bọn họ đều nói phụ vương phải thua……….Nếu phụ vương thua, có phải chúng ta cũng sẽ chết theo không?”
“Tông Khác, huynh không phải cũng sẽ phản bội phụ vương……..”
Sở Nguyệt khóc, làm cho hắn đau lòng, hắn kiên định nói: “Cho dù Vệ vương là tội phạm quan trọng lẩn trốn hay là tù nhân, hoặc là lưu dân lỗ mãng, Phương Tông Khác ta vĩnh viễn cũng sẽ không phản chủ!”
Sở Nguyệt cười, “Gạt người, ngươi biết vĩnh viễn là bao lâu không? Lời hứa hẹn của đàn ông luôn không thể tin được……..”
“Nguyệt, ta làm được......” Hắn gục đầu xuống, khóe miệng là nụ cười giải thoát.
Còn sống không phụ, đến chết không rời.
Hầu kết của Lục Vô Nghiên giật giật, hắn nâng mặt Phương Cẩn Chi lên, nuốt hết nước mắt của nàng, lại cuồng nhiệt cắn lên môi của nàng.
Chỉ trong chốc lát cánh môi màu hồng nhạt đã trở thành màu đỏ thắm, thậm chí có một chút máu tươi giữa môi lưỡi của của hai người lan ra.
Động tác của Lục Vô Nghiên thô lỗ xé mở y phục của Phương Cẩn Chi, làm cho da thịt trắng như phấn của của nàng lộ ra.
Hắn hôn nàng như là cắn xé.
Giờ khắc này, Lục Vô Nghiên chỉ muốn hoàn toàn chiếm giữ nàng.
Phương Cẩn Chi cảm thấy dường như Lục Vô Nghiên đẩy nàng ra một chút, cả người bị hắn đặt trên mặt đất, cái lưng trơn bóng không chạm vào mặt đất lạnh lẽo, bàn tay Lục Vô Nghiên mở rộng nâng lưng của nàng, cởi y phục xuống trải trên mặt đất phía dưới người của nàng.
Phương Cẩn Chi có chút kinh hoảng nhìn Lục Vô Nghiên đè ở trên người nàng.
Lục Vô Nghiên lúc này không hề dịu dàng, dường như hắn lộ ra nguyên hình đồng dạng thô lỗ giống nhau. Con ngươi của hắn tối sầm, đen đến làm cho nàng có chút sợ hãi.
Nhưng mà nàng chỉ thất thần trong lúc đó, hai chân đã bị Lục Vô Nghiên tách ra.
Đau nhức lập tức thổi quét nàng, nàng muốn kinh hô ra tiếng, Lục Vô Nghiên lại chắn, lấp, bịt lấy môi nàng, nuốt lấy toàn bộ tiếng kêu của nàng.
Ánh mắt của hắn gần nàng như vậy, cứ nhìn nàng như vậy, nhìn sợ hãi của nàng, nhìn nước mắt của nàng rơi ra.
Một lần lại một lần chậm chạp đau, làm cho cả người nàng giống như lại nhớ tới cái đó trôi nổi ở trên biển ban đêm.
Nước mắt theo khóe mắt nàng chảy ra, không biết là vì đau đớn hay vì kinh hoảng.
Lục Vô Nghiên không thích nàng khóc, hắn rốt cục buông môi nàng ra, hôn lên mắt của nàng, liếm sạch nước mắt trên khóe mắt của nàng.
Thừa dịp lúc môi hắn rời đi, Phương Cẩn Chi rốt cục có thể nói chuyện, nàng mang theo nức nở nói: “Đau, Vô Nghiên………..Thiếp đau…….”
Lục Vô Nghiên dừng động tác lại một chút, Phương Cẩn Chi trong chốc lát còn chưa kịp thở dốc, lại một trận kịch liệt đau đớn đánh tới, gần như đem cả người Phương Cẩn Chi đánh gục.
Nàng dùng sức đẩy Lục Vô Nghiên, vừa đẩy hắn, vừa khóc nói: “Đi ra ngoài, đi ra ngoài! Đau……….”
“Cầu xin ta đi, cầu xin ta đi ra ngoài đi.”
“Thiếp van chàng, van cầu chàng……….” Phương Cẩn Chi khóc lóc vô cùng thảm thiết, cả người mềm nhũn dưới thân Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên hôn một cái lên nước mắt của nàng, cũng không có buông ta nàng, mà dùng sức ra vào.
Phương Cẩn Chi thở hổn hển khóc: “Kẻ lừa đảo…………Đại lừa gạt……….Tam ca ca”
Thấy nàng thực sự quá đau đớn, động tác của Lục Vô Nghiên mới mềm nhẹ lại. Hắn ngồi xuống, đề cho Phương Cẩn Chi dạng chân ngồi ở trên người của hắn.
Từ đầu đến cuối, thân thể hai người bọn họ đều không có tách ra.
Lúc bị Lục Vô Nghiên ôm lấy, Phương Cẩn Chi vẫn còn cảm giác đau, nàng dạng chân ngồi trên đùi Lục Vô Nghiên khóc, một bên khóc một bên mắng hắn, mắng mấy câu lại mềm nhũn kêu “Tam ca ca”.
Lục Vô Nghiên nâng mặt nàng lên để nàng nhìn chính mình.
“Kêu tên của ta.”
“Vô Nghiên………..”
“Ừ.” Lục Vô Nghiên nhặt lên áo choàng của hắn khoác lên người của Phương Cẩn Chi, dù sao trời giá rét, hắn sợ nàng lạnh.
“Vô Nghiên, chàng là một tên lừa gạt, đau……”
“Không đau, thật sự.” Lục Vô Nghiên cười tiến tới, đụng một cái vào trán của nàng.
Phương Cẩn Chi nghi ngờ nhìn hắn.
“Nhìn đi, ta cũng không có động, sao có thể đau được chứ?” Lục Vô Nghiên dịu dàng chăm chú nhìn nàng.
Phương Cẩn Chi suy nghĩ, cúi đầu lặng lẽ nhìn thoáng qua, lại đỏ mặt, liền nhắm mắt lại, không dám tiếp tục nhìn nữa, lại nhỏ giọng than một tiếng.
“Cái gì, ta không nghe rõ.” Nửa người trên của Lục Vô Nghiên hơi nghiêng về phía trước, tiến tới.
Miệng của Phương Cẩn Chi lập tức tràn ra vài tiếng kêu mềm mại.
Hắn vừa động, nàng liền thấy đau.
Lục Vô Nghiên bất đắc dĩ thở dài, nàng cũng quá sợ đau một chút.
Thấy Lục Vô Nghiên không cử động, Phương Cẩn Chi nhẹ nhàng cẩn thận lui về phía sau, muốn cùng hắn tách ra. Động tác của nàng chậm như vậy, càng có thể cảm nhận được hắn đang từ trong thân thể của nàng từ từ lui ra ngoài.
Loại cảm giác này so với cơn đau vừa rồi còn rõ ràng hơn, cảm thấy xấu hổ.
Hắn vẫn chưa lui hết toàn bộ ra bên ngoài, khuôn mặt của nàng đã hoàn toàn đỏ lên. Nàng ngẩng đầu vụng trộm nhìn hắn, đã thấy đôi mắt hắn toàn là ý cười.
Lục Vô Nghiên lấy tay, nắm lấy eo thon của nàng, nhẹ nhàng lôi kéo cả người nàng trở về, kéo đến trong lòng ngực của hắn. Nàng len lén dời ra một chút lại trở về toàn bộ.
Phương Cẩn Chi kêu lên một tiếng, cả người nằm trong ngực của Lục Vô Nghiên.
Nàng cúi đầu, hận không thể vùi mặt vào trong ngực hắn, cũng không muốn mở mắt. Đơn giản là vì không có bắt đầu kinh hoảng, cảm giác hắn tiến vào quá mức rõ ràng.
Áo choàng rộng thùng thình trên người Phương Cẩn Chi trợt xuống, Lục Vô Nghiên cúi đầu, nhẹ nhàng hôn đầu vai trơn bóng của nàng.
“Cẩn Chi, nàng phải tập làm quen ta như vậy.”
Phương Cẩn Chi nhất thời có chút hoảng hốt, giống như mình đã làm sai chuyện vậy.
“Thiếp….thiếp biết…….”
Lục Vô Nghiên lập tức hiểu rõ, biết nàng hiểu lầm, hắn cưng chiều hôn lên đôi mắt của Phương Cẩn Chi, dịu dàng nói: “Cô nương ngốc, không có đau, thật sự.”
Bàn tay của hắn dời xuống chân của nàng, cầm lấy bàn chân khéo léo của nàng, ở lòng bàn chân của nàng nhẹ nhàng khều xuống.
Phương Cẩn Chi lập tức “Khanh khách” cười rộ lên, thậm chí ngửa tới ngửa lui.
Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi cùng nhau cong mày.
“Thật sự không đau……..” Động tác của hắn dần trở nên dịu dàng, nụ hôn của hắn mềm mại giống như long vũ quét qua, ngay cả ánh mắt của hắn đều là dịu dàng.
Phương Cẩn Chi tin.
Nhưng Lục Vô Nghiên rõ ràng là lừa nàng.
Hắn nói không đau chỉ trong chốc lát, một lát sau lại rất đau, mỗi khi đau nàng lại rơi lệ, hắn lại bắt đầu dịu dàng dỗ nàng, thậm chí dịu dàng hát cho nàng. Chờ nàng không đau, hắn lại bắt đầu tiếp một phen hành hạ mới……
Phương Cẩn Chi nằm sấp ở đầu vai hắn, hung hang cắn một cái, “Lục Vô Nghiên! Chàng đánh ngất thiếp đi!”
“Không được, ta muốn nàng và ta cùng nhau hưởng thụ.”
Phương Cẩn Chi âm thầm nghĩ: ở trong này là hưởng thụ sao…….
Sau đó, Phương Cẩn Chi bị Lục Vô Nghiên ôm đi, nàng biết hắn muốn ôm nàng đến tịnh thất, nàng cũng biết trên đường gặp Nhập Trà và Nhập Huân. Nhưng nàng thật sự quá mệt mỏi, mọi thứ đành phải mặc kệ, thầm nghĩ cuộn mình ở trong lòng của Lục Vô Nghiên.
Không lâu, nàng liền ngủ.
Khi tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau. Nàng mơ mơ màng màng mở to mắt, nhìn rem che màu đỏ sậm nhất thời không kịp phản ứng.
Nàng vén chăn trên người ngồi dậy, lúc này mới phát hiện trên người nàng mặc quần áo ngủ của Lục Vô Nghiên. Nàng lắc lắc tay áo rộng thùng thình, mới lộ ra được cánh tay của mình.
Lục Vô Nghiên không ở đây.
Nàng gần như không cho phép nha hoàn ở trong tẩm phòng của nàng và Lục Vô Nghiên hầu hạ, nàng không gọi người, chính mình xuống giường, muốn rót một chén nước uống.
Nhưng nàng vừa mới bước, liền cảm thấy hai chân dường như không có cảm giác, nàng kinh hô một tiếng, ruốt cục té ngã.
Nghe tiếng, Lục Vô Nghiên ở cách vách vội vàng đi tới.
Hắn tiến vào phòng, liền thấy Phương Cẩn Chi ngã ngồi trên mặt đất.
“Đây là thế nào vậy?” Lục Vô Nghiên vội vàng ôm nàng lên, cẩn thân từng li từng tí bế nàng lên giường.
Phương Cẩn Chi ủy khuất nhìn Lục Vô Nghiên.
“Sao thế?” Lục Vô Nghiên hỏi xong, từ từ đến gần, muốn hôn lên đôi môi vẫn còn sưng đỏ của nàng. Tại sao một người lại có thể đẹp đến như vậy, lúc đôi môi sưng đỏ lại càng làm tăng thêm bộ dạng thướt tha mê người.
Phương Cẩn Chi nhấc chân đá vào mặt của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên sửng sốt, biểu cảm trên mặt trong phút chốc cứng ngắc.
“Lục Vô Nghiên! Chàng đem ta làm hỏng rồi!”
“Khụ,” Lục Vô Nghiên ho nhẹ một tiếng, “Cái kia……Dưỡng hai ngày thì tốt rồi…….Ta bôi thuốc, sẽ tốt nhanh hơn một chút, ừ………”
Nếu Phương Cẩn Chi biết ý lời này của Lục Vô Nghiên là đại biểu cho hai ngày sau vẫn còn đau, như vậy nàng nhất định phải cự tuyệt Lục Vô Nghiên bôi thuốc.
Trong phòng, Phương Tông Khác đang viết thư.
Tiểu Khâu vẻ mặt lo lắng ngồi đối diện hắn, hắn nhịn hồi lâu, mới nói: “Phương đại ca, lần này nhất định sẽ có nhiều người áp tải Vương gia đến Thiên lao. Hơn nữa, người của chúng ta nghe được, đáng lẽ đã phải áp tải Vương gia đến Thiên lao rất lâu rồi, nhưng Lục Vô Nghiên lại giữ Vương gia ở lại tra tấn hồi lâu, hiện tại thân thể Vương gia rất suy yếu, điều này làm cho chúng ta nghĩ cách cứu viện càng khó khăn.”
Phương Tông Khác không ngẩng đầu, tiếp tục viết thư.
“Phương đại ca! Huynh rốt cuộc có nghe đệ nói chuyện không vậy!” Tiểu Khâu gần như là rống.
Phương Tông Khác cuối cùng cũng viết xong thư tín, bỏ bức thư vào trong bì thư, lại dùng sáp niêm lá thư rồi mới đặt lá thư vào trong hộp gấm, bên trong hộp gấm kia có rất nhiều lá thư đặt chồng lên nhau. Hơn nữa có đến ba hộp gấm, hai cái hộp gấm khác, từng cái hộp gấm đều chứa rất nhiều lá thư chồng lên nhau.
Phương Tông Khác lại mở ra một tấm giấy viết thư, một bên viết, vừa nói: “Ngươi nói ta đều biết, nhưng ta không thể không đi cứu Vương gia.”
Tiểu Khâu nóng nảy, “Đệ cũng không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa! Nhưng hành động lần này thật sự quá nguy hiểm, hơn nữa.......Ngươi cũng không phải không biết lão Tô vẫn nhìn huynh không vừa mắt, lần này rõ ràng chính là đặt huynh ở cảnh ngộ nguy hiểm!”
Hồi lâu, Phương Tông Khác mới không chút để ý nói: “Ta biết.”
“Huynh còn muốn đi chịu chết sao?”
Phương Tông Khác lại viết xong một lá thư đặt trong hộp gấm, đếm sơ sơ một chút, sau đó mới ngẩng đầu nhìn người ngồi đối diện nói: “Tiểu Khâu, ngươi tuổi còn nhỏ, thời gian đi theo Vương gia cũng không dài. Nay cơ hội trở mình của Vương gia gần như thực xa vời, hơn nữa đi theo bên cạnh Vương gia thật sự là quá nguy hiểm. Làm xong nhiệm vụ lần này, ngươi liền rời đi đi.”
Phương Tông Khác lấy ra một xấp ngân phiếu thật dày ở trong tay áo ra đưa cho hắn, “Ta chỉ có nhiêu đây thôi, người cầm lấy mà làm ăn buôn bán đi.”
Tiểu Khâu lặng đi một chút, hắn vốn là không cam tâm tình nguyện đi theo làm việc bên cạnh Vệ vương. Trước kia lúc hắn báo thù được Phương Tông Khác cứu, sở dĩ hắn ở bên cạnh Vệ vương làm việc hoàn toàn là vì Phương Tông Khác. Nay tình huống của Vệ vương tất cả mọi người đều rõ ràng, hắn đã có ý định rời đi, sống cuộc đời bình thường.
Hắn kịp phản ứng, vội vàng nói: “không được, sao đệ có thể lấy tiền của huynh được chứ!”
“Đừng từ chối, tiền này cũng không phải đưa không cho ngươi, ta muốn nhờ ngươi một việc, chuyện này thật sự phiền phức, một lần không thể làm xong, nhưng ta vẫn muốn làm.”
“Chuyện gì?” Tiểu Khâu lập tức tò mò.
Phương Tông Khác đóng nắp ba hộp gấm lại, đưa đến trước mặt tiểu Khâu.
“Nơi này là sáu mươi lá thư nhà, về sau mỗi một năm ngày mười hai tháng mười hai, ngươi đưa một lá thư đến Ôn quốc công phủ, gửi cho Phương Cẩn Chi.”
Tiểu Khâu sửng sốt hồi lâu, mới suy nghĩ cẩn thận Phương Tông Khác rõ ràng là dặn dò chuyện hậu sự!
“Phương đại ca, nếu huynh đã nói Vệ vương không có khả năng trở mình, huynh cần gì phải đi theo hắn......”
Phương Tông Khác khoát tay áo, không muốn nghe tiểu Khâu nói nhảm, hắn nói: “Một lá thư cũng không được thiếu, một ngày cũng không được chậm trễ, nếu ngươi chết, thì giao cho người tin cậy tiếp tục gửi.”
Tiểu Khâu đột nhiên có chủ ý, nếu Phương Tông Khác vẫn còn quan tâm đến muội muội của hắn, vì sao không để muội muội của hắn tới khuyên chứ? Nghĩ đến đây, tiểu Khâu vội vàng nói: “Phương đại ca, huynh đã từng nghĩ đến chưa! Bây giờ Vệ vương là tội phạm quan trọng của triều đình, là tội mưu phản! Hiện tại huynh đi cứu hắn, sẽ không sợ liên lụy đến muội muội của huynh sao? Hiện nay muội muội của huynh thế nhưng là con dâu của trưởng công chúa, huynh làm như vậy về sau nàng đối mặt với mẹ chồng của mình như thế nào đây?
Phương Tông Khác nhíu mày.
Tiểu Khâu thấy sắc mặt hắn thay đổi, nghĩ sẽ thuyết phục được hắn, trong lòng vui vẻ, lại tiếp tục nói: “Hơn nữa bên dưới huynh còn có hai muội muội tuổi càng nhỏ hơn…….Lại không giống người bình thường, trôi qua vốn là khó khăn. Cho dù Phương Cẩn Chi được Lục Vô Nghiên che chở, huynh không sợ hai muội muội nhỏ này bị huynh liên lụy sao?”
Phương Tông Khác nhìn lò lửa đỏ bừng bên cạnh đã cháy sạch, như nghĩ tới cái gì đó gật đầu, “Ngươi nói không sai.”
Tiểu Khâu cho là mình cuối cùng đã thuyết phục được Phương Tông Khác, thở mạnh một hơi thật nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, Phương Tông Khác bỗng nhiên đá ngã lò lửa.
Tiểu Khâu liền mở to hai mắt, hoảng sợ nhìn Phương Tông Khác, lắp bắp nói: “Phương, Phương…..Phương đại ca……Huynh, huynh, mặt của huynh……..”
Phương Tông Khác khom lưng, hai tay đặt trên bàn, chống đỡ thân thể. Hắn chịu đựng đau đớn kịch liệt, hỏi: “Còn có thể nhận ra ta sao?”
Tiểu Khâu ngã ngồi trên mặt đất, ngơ ngác lắc đầu.
Hai ngày sau.
Phương Tông Khác đội nón rộng vành có màn che mặt màu đen xuyên qua đoàn người nhốn nháo rộn ràng, hắn vốn hẳn là rời đi ngay, nhưng ánh mắt lại bị hấp dẫn bởi một tiểu cô nương ở ven đường.
Một đám tiểu ăn xin dùng tay chân đấm đá tiểu cô nương bên dưới, chì vì muốn đoạt lấy bánh bao trong tay nàng.
“Người quái dị, mau lấy đồ vật ra!”
“Nếu không thì giao bánh bao ra đây, bọn ta đánh chết ngươi đồ quái dị!”
Tiểu cô nương kia thật ra thì cũng ăn mặc rách rưới giống tiểu ăn xin, nàng cuộn mình trên mặt đất, hai tay đang cầm một cái bánh bao thịt, bánh bao thịt đã sắp bị đè hỏng rồi, thậm chí còn bị rớt ra, rơi xuống mặt đất.
Tiểu cô nương vội vàng nhặt một miếng thịt bị rơi xuống mặt đất nhét vào miệng.
Đây là chuyện diễn ra thường ngày, không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng điều thu hút Phương Tông Khác dừng bước lại là khuôn mặt của tiều côn nương kia, trên mặt nàng có một vết bớt có phần hơi giống bươm bướm.
Phương Tông Khác không nói gì, thậm chí một câu cảnh cáo cũng không có, liền xách mấy tiểu ăn xin lên ném ra ngoài.
Bỗng nhiên trên người của tiểu cô nương cũng không còn rơi xuống quả đấm nữa, tiểu cô nương kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền thấy một người cao lớn đang đứng đối diện trước mặt mình, người ăn hiếp nàng đều đã bị đánh nằm bò ra đất!
Người này quả thực giống hiệp sĩ!
Phương Tông Khác nhìn nàng một cái, xoay người tiếp tục đi lên phía trước.
Tiểu cô nương trở mình một cái bò dậy đuổi theo Phương Tông Khác.
“Cảm ơn ngươi đã cứu ta! Ta …….Ta không có thứ gì khác, cái này cho ngươi!” Tiểu cô nương giơ lên bánh bao thịt trong tay đã sớm bị đè hư, vỏ bánh bị lõm vào không phân biệt được, thậm chí còn dính chút bùn đất.
“Ngươi liều mạng che chở nó, vì sao lại đưa cho ta?” Phương Tông Khác cách màn che mặt màu đen nhìn nàng, có lẽ là nhìn cái bớt trên mặt nàng.
“Bởi vì ngươi đã cứu ta! Nếu ngươi không cứu ta, bánh bao của ta sẽ bị cướp đi mất! Nói không chừng ta còn bị đánh chết! Cha ta đã dạy ta, có ơn phải trả! Ta không có cái gì, chỉ có bánh bao này! À…..Đúng rồi, tên của ta gọi là Tiểu Đậu Nha, đừng thấy ta bây giờ nghèo khổ, sau này ta sẽ trở thành người giàu to đấy! Đến lúc đó nhất định sẽ báo đáp ngươi.
Phương Tông Khác nhìn nàng hồi lâu, mới nói: “Không cần.”
Hắn lướt qua nàng, tiếp tục đi về phía trước.
Tiểu Đậu Nha nhìn bánh bao trong tay, lại đuổi theo, miệng hô: “Ta biết bánh bao của ta không ngon, nhưng nó là toàn bộ tài sản của ta!”
Phương Tông Khác đứng trước một quầy bán kẹo, hắn lấy ra toàn bộ cao thấp trên người được vài cái tiền đồng, mua một bao kẹo đậu đỏ.
“Cầm ăn đi.” Hắn đưa kẹo đậu đỏ cho Tiểu Đậu Nha, “Tương lai Tiểu Đậu Nha sẽ trở thành người giàu có.”
“Kẹo đậu đỏ!” ánh mắt của Tiểu Đậu Nha lập tức sáng lên!
Nàng mở giấy dầu gói kẹo đậu đỏ ra, nhìn từng viên kẹo đậu đỏ đỏ rực ở bên trong, nàng muốn ăn nhưng lại không nỡ………
Trước kia nàng nhìn đã nhìn thấy những đứa trẻ con khác ăn loại kẹo này, đỏ như vậy, ăn vào nhất định rất ngọt, nhưng nàng không có tiền, chưa thử qua là mùi vị gì.
Nàng cẩn thận từng li từng tí lấy ra một viên bỏ vào miệng, trong đôi mắt to ấy tràn ngập vui mừng! Thật sự ăn rất ngon!
“Đừng đi theo ta nữa, sớm một chút trở thành người giàu có báo đáp ta.” Phương Tông Khác xuyên qua đám người, đi về hướng Nghi Thủy Lâm.
Hôm nay đoàn xe áp giải Vệ vương sẽ đi qua hướng Nghi Thủy Lâm. Nghi Thủy Lâm là nơi thích hợp nhất để nghĩ cách cứu viện.
Phương Tông Khác hoàn toàn biết rõ Vệ vương không còn cơ hội trở mình, hắn cũng biết rõ Tô Khảm lợi dụng lần cứu viện này để trừ khử hắn.
Vậy thì sao chứ?
Cái gì thị phi đúng sai, cái gì muôn dân thiên hạ và thiện ác, hắn căn bản không thèm để ý.
Hắn cũng không phải người lương thiện gì.
Vệ vương đối với hắn có ơn gặp gỡ, hắn từng thề trọn đời nguyện một lòng trung thành.
Huống chi hắn còn là phụ thân của nàng.
Hắn không chỉ lập lời thề với Vệ vương, mà hắn đã từng hứa hẹn với Sở Nguyệt.
Trong lòng hắn thậm chí có một chút buông lỏng cảm xúc, nếu như hôm nay lúc cứu Vệ vương chết đi, không phải hắn tự sát, hắn cũng sẽ không phụ hai lời hứa hẹn với nàng. Nghĩ như thế, Phương Tông Khác nhẹ nhàng nở nụ cười.
Lúc hắn cười khẽ động da thịt trên mặt, da thịt bị lửa than thiêu hủy, nhìn thấy đau đơn ghê người.
Thế nhưng hắn đã sớm không biết đau đớn là gì.
Thuộc hạ của Vệ vương đã sớm mai phục ở Nghi Thủy Lâm, hắn liếc mắt nhìn một cái, không thấy tiểu Khâu trong số đó, hẳn là đã rời đi theo lời hắn nói.
Đoàn xe áp giải Vệ vương đi ngang qua, dưới sự thống lĩnh của Phương Tông Khác những người mai phục sẵn nhảy ra.
Trận chiến đẫm máu.
Phương Tông Khác cũng không biết chính mình bị chém bao nhiêu đao, hắn thản nhiên bất chấp một lần lại một lần đả thương, rốt cuộc tiến sát giết tầng tầng thủ vệ, tới gần xe chở tù.
Lấy một địch mười, địch trăm.
Cuối cùng hắn chém đứt lồng giam, cứu Sở Hành Trắc vết thương đầy mình ra ngoài.
Phương Tông Khác mang theo Sở Hành Trắc, lưu lại vài người tử sĩ yểm hộ giết người thoát ra khỏi vòng vây. Dây leo trên mặt đất ở phía trước chợt chuyển động, một cái mật đạo đào sẵn xuất hiện trong tầm mắt, Phương Tông Khác giao Sở Hành Trắc cho người tiếp viện, xoay người giết địch.
Hắn cùng với mười mấy người còn lại cũng không phải vừa đánh vừa lui, mà là đưa Sở Hành Trắc tiến vào mật đạo sau đó từng bước một càng quỷ dị hơn.
Cho đến một nơi, lưới sắt cao chót vót kéo lên, đưa mấy người bọn họ với Vệ vương lên xe ngựa.
Phương Tông Khác cùng mười mấy người còn lại dự dịnh dùng cái chết để kéo dài, sau một hồi kéo dài, lại có lưới sắt che dấu, những người này muốn đuổi theo Sở Hành Trắc sợ là phải tốn nhiều tâm sức.
Có thể nói rằng với sự cảnh giác của trưởng công chúa và Lục Vô Nghiên bọn họ sẽ không có cơ hội dễ dàng cướp người đi như vậy, chính là hôm nay Trưởng công chúa bị chuyện của Túc quốc ngăn trở ở trong cung, Lục Vô Nghiên lại chăm sóc Phương Cẩn Chi cả ngày, cũng không có thời gian chú ý đến.
Binh lính áp giải Sở Hành Trắc hết sức rõ ràng nếu không truy bắt Sở Hành Trắc trở về, bọn họ đều phạm vào trọng tội! Kế sách bây giờ, chỉ có thể mau chóng giết hết những tử sĩ của Vệ Vương, lại đột phá lưới sắt, đuổi theo.
Vệ vương lưu lại tử sĩ và Phương Tông Khác đều là những người dung mãnh nhất, binh lính Đại Liêu không khỏi vây giết Phương Tông Khác trước.
Cho dù sức lực Phương Tông Khác hơn người, cũng không thể bằng cả trăm người.
Mặt trời ngả về phía Tây một khắc kia, Phương Tông Khác quỳ một gối xuống, một cây trường thương xuyên qua lồng ngực hắn chống đỡ trên mặt đất, chống đỡ để hắn không ngã xuống mặt đất.
“Tông Khác, Phụ vương bị thuộc hạ phản bội, đến nương tựa trưởng công chúa……..Bọn họ đều nói phụ vương phải thua……….Nếu phụ vương thua, có phải chúng ta cũng sẽ chết theo không?”
“Tông Khác, huynh không phải cũng sẽ phản bội phụ vương……..”
Sở Nguyệt khóc, làm cho hắn đau lòng, hắn kiên định nói: “Cho dù Vệ vương là tội phạm quan trọng lẩn trốn hay là tù nhân, hoặc là lưu dân lỗ mãng, Phương Tông Khác ta vĩnh viễn cũng sẽ không phản chủ!”
Sở Nguyệt cười, “Gạt người, ngươi biết vĩnh viễn là bao lâu không? Lời hứa hẹn của đàn ông luôn không thể tin được……..”
“Nguyệt, ta làm được......” Hắn gục đầu xuống, khóe miệng là nụ cười giải thoát.
Còn sống không phụ, đến chết không rời.
/192
|