Editor: minhngocvt20
Trong lòng Khương Hàm Tử nảy lên kinh ngạc, kinh ngạc này rất nhanh bị vui mừng thay thế. Vừa mới một ngày, Khương Hàm Tử đã mơ hồ nhìn ra được mấy phần tính tình của Tần Cẩm Phong, nàng là thật ngoài ý muốn, không nghĩ tới hắn sẽ nói ra lời như vậy.
Sau khi nàng hơi kinh ngạc, hơi suy nghĩ tính tình của Tần Cẩm Phong một chút, liền ngoan ngoãn, cung kính dịu dàng nói: “Này không hợp với lễ…….”
Tần Cẩm Phong nhíu mày một cái.
Thấy vậy, Khương Hàm Tử cúi mặt, quả thật nàng đoán không sai, Tần Cẩm Phong là người coi trọng lễ giáo. Nàng liền cười nhợt nhạt, nhận lấy áo choàng màu lam nha hoàn đưa tới, hầu hạ Tần Cẩm Phong thay quần áo.
Gần như suốt đêm Lục Giai Nhân không hề ngủ, dưới mắt một mảng màu xanh. Trên người nàng vẫn mặc quần áo của ngày hôm qua, nàng không hề nằm xuống, hiển nhiên cũng không có thay quần áo.
A Hạ do dự một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói: “Tứ phu nhân, có muốn hay không nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt? Chút nữa Khương di nương sẽ tới đây.”
“Tắm cái gì mà tắm!Ta tắm hay không tắm không cần kẻ tiện nhân như ngươi nhiều chuyện! Ngại mệnh dài có phải hay không!” Lục Giai Nhân hung hăng trợn mắt nhìn A Hạ một cái.
A Hạ vội vàng cúi đầu, không dám nói lung tung nữa.
“Hầu hạ ta rửa mặt đi.” Lục Giai Nhân chợt cười lạnh một tiếng.
Mặc dù nàng chưa thấy qua Khương Hàm Tử, nhưng lúc trước cũng phái người thăm dò một chút, biết nàng là một mỹ nhân, hôm nay là ngày thứ hai sau ngày cưới nàng phải đến kính trà, dĩ nhiên nàng không thể bị lép vế được!
Lục Giai Nhân sai A Xuân và A Hạ đem đến váy áo hoa lệ rực rỡ, lại chọn một bộ trang sức đeo tay lộng lẫy, đeo vào chỉnh tề.
Nàng ngồi ngay ngắn ở trên ghế bành, khí thế kiêu ngạo---- ------nếu như không để ý đến vẻ tàn bạo trên mặt và lời nói ghen tỵ.
Lục Giai Nhân muốn bày trận thế hù dọa Khương Hàm Tử, nhưng đợi đến khi Khương Hàm Tử bước vào, lúc nhìn thấy gương mặt của Khương Hàm Tử, bàn tay khoác lên tay vịn trên ghế thiếu chút nữa phá vỡ gỗ lê vàng.
Nhan sắc của Lục Giai Nhân vốn chỉ được coi là thanh tú, hôm nay ấm ức trong lòng tràn đầy, nhan sắc ấy càng thêm mấy phần xấu xí. So sánh với nhan sắc xinh đẹp, dáng người thướt tha của Khương Hàm Tử, nhan sắc của nàng thật là thua kém không ít.
Nhìn eo mảnh khảnh của Khương Hàm Tử lắc lư trong gió, trong đầu Lục Giai Nhân cứ hiện lên tình cảnh Tần Cẩm Phong và nàng ta thân mật, trong lòng nàng sinh ra ghen tỵ cực độ.
Lúc Khương Hàm Tử kính trà cho nàng, Lục Giai Nhân để cho nàng giơ chén trà quỳ một canh giờ.
Tay của Khương Hàm Tử đau nhức khó nhịn, tay giơ chén trà bắt đầu run lên, chén trà bằng sứ phát ra âm thanh run khẽ thật nhỏ.
Lục Giai Nhân giễu cợt cười lạnh, “Tiện tỳ, đêm qua thế nhưng phục vụ Tứ lang tốt lắm hả?”
Mặc dù Khương Hàm Tử là thứ nữ, nhưng cũng được nuôi dưỡng ở trong nhà của quan tam phẩm. Lúc chưa xuất giá, phụ thân thương yêu, mẹ cả nhân hậu, cùng tỷ muội cũng coi như hòa thuận, cho tới bây giờ nàng chưa từng bị sỉ nhục như vậy.
Đây là nàng không thể không thừa nhận sỉ nhục này, ai bảo nàng làm thiếp chứ.
Nàng cúi đầu, cắn môi, cố gắng chịu đựng không khóc.
“Hỏi ngươi thế nhưng ngươi lại không trả lời, đây là không để ta ở trong mắt!” Lục Giai Nhân nhấc chân, đá một cước vào ngực của Khương Hàm Tử.
Nước trà trong tay Khương Hàm Tử đổ ra, bắn tung tóe toàn thân nàng.
Thời tiết rất lạnh, nàng quỳ một canh giờ, trà trong tay đã sớm lạnh, trà lạnh hắt ở trên người, từ cổ áo vào trong quần áo, thật là lạnh.
Khương Hàm Tử quỳ lại lần nữa, cúi đầu nói: “Thiếp không dám……”
Cuối cùng mắt cũng đỏ lên.
“Ta cho phép ngươi nói chuyện sao! Nên trả lời thì không trả lời, lúc không hỏi thì giống như con gà kêu la không ngừng! Người đâu! Vả miệng!”
Tay đặt trên đầu gối của Khương Hàm Tử nhẹ nắm chặt váy.
Trong lòng A Xuân và A Hạ cũng có chút không đành lòng, không phải là hai nàng không trung thành với Lục Giai Nhân, ngày thường thật sự là hai nàng chịu đựng Lục Giai Nhân trách phạt, loại vả miệng trách phạt này đối với hai nàng mà nói cũng là chuyện thường như cơm bữa.
Nhưng Lục Giai Nhân ra lệnh, các nàng không thể không nghe. Hai nàng không thể làm gì khác hơn là đi đến trước mặt Khương Hàm Tử, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Khương Hàm Tử.
Khương Hàm Tử nhịn khóc, lấy tay chống đầu gối, tính toán tự mình đứng lên, cũng không thể
Trong lòng Khương Hàm Tử nảy lên kinh ngạc, kinh ngạc này rất nhanh bị vui mừng thay thế. Vừa mới một ngày, Khương Hàm Tử đã mơ hồ nhìn ra được mấy phần tính tình của Tần Cẩm Phong, nàng là thật ngoài ý muốn, không nghĩ tới hắn sẽ nói ra lời như vậy.
Sau khi nàng hơi kinh ngạc, hơi suy nghĩ tính tình của Tần Cẩm Phong một chút, liền ngoan ngoãn, cung kính dịu dàng nói: “Này không hợp với lễ…….”
Tần Cẩm Phong nhíu mày một cái.
Thấy vậy, Khương Hàm Tử cúi mặt, quả thật nàng đoán không sai, Tần Cẩm Phong là người coi trọng lễ giáo. Nàng liền cười nhợt nhạt, nhận lấy áo choàng màu lam nha hoàn đưa tới, hầu hạ Tần Cẩm Phong thay quần áo.
Gần như suốt đêm Lục Giai Nhân không hề ngủ, dưới mắt một mảng màu xanh. Trên người nàng vẫn mặc quần áo của ngày hôm qua, nàng không hề nằm xuống, hiển nhiên cũng không có thay quần áo.
A Hạ do dự một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói: “Tứ phu nhân, có muốn hay không nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt? Chút nữa Khương di nương sẽ tới đây.”
“Tắm cái gì mà tắm!Ta tắm hay không tắm không cần kẻ tiện nhân như ngươi nhiều chuyện! Ngại mệnh dài có phải hay không!” Lục Giai Nhân hung hăng trợn mắt nhìn A Hạ một cái.
A Hạ vội vàng cúi đầu, không dám nói lung tung nữa.
“Hầu hạ ta rửa mặt đi.” Lục Giai Nhân chợt cười lạnh một tiếng.
Mặc dù nàng chưa thấy qua Khương Hàm Tử, nhưng lúc trước cũng phái người thăm dò một chút, biết nàng là một mỹ nhân, hôm nay là ngày thứ hai sau ngày cưới nàng phải đến kính trà, dĩ nhiên nàng không thể bị lép vế được!
Lục Giai Nhân sai A Xuân và A Hạ đem đến váy áo hoa lệ rực rỡ, lại chọn một bộ trang sức đeo tay lộng lẫy, đeo vào chỉnh tề.
Nàng ngồi ngay ngắn ở trên ghế bành, khí thế kiêu ngạo---- ------nếu như không để ý đến vẻ tàn bạo trên mặt và lời nói ghen tỵ.
Lục Giai Nhân muốn bày trận thế hù dọa Khương Hàm Tử, nhưng đợi đến khi Khương Hàm Tử bước vào, lúc nhìn thấy gương mặt của Khương Hàm Tử, bàn tay khoác lên tay vịn trên ghế thiếu chút nữa phá vỡ gỗ lê vàng.
Nhan sắc của Lục Giai Nhân vốn chỉ được coi là thanh tú, hôm nay ấm ức trong lòng tràn đầy, nhan sắc ấy càng thêm mấy phần xấu xí. So sánh với nhan sắc xinh đẹp, dáng người thướt tha của Khương Hàm Tử, nhan sắc của nàng thật là thua kém không ít.
Nhìn eo mảnh khảnh của Khương Hàm Tử lắc lư trong gió, trong đầu Lục Giai Nhân cứ hiện lên tình cảnh Tần Cẩm Phong và nàng ta thân mật, trong lòng nàng sinh ra ghen tỵ cực độ.
Lúc Khương Hàm Tử kính trà cho nàng, Lục Giai Nhân để cho nàng giơ chén trà quỳ một canh giờ.
Tay của Khương Hàm Tử đau nhức khó nhịn, tay giơ chén trà bắt đầu run lên, chén trà bằng sứ phát ra âm thanh run khẽ thật nhỏ.
Lục Giai Nhân giễu cợt cười lạnh, “Tiện tỳ, đêm qua thế nhưng phục vụ Tứ lang tốt lắm hả?”
Mặc dù Khương Hàm Tử là thứ nữ, nhưng cũng được nuôi dưỡng ở trong nhà của quan tam phẩm. Lúc chưa xuất giá, phụ thân thương yêu, mẹ cả nhân hậu, cùng tỷ muội cũng coi như hòa thuận, cho tới bây giờ nàng chưa từng bị sỉ nhục như vậy.
Đây là nàng không thể không thừa nhận sỉ nhục này, ai bảo nàng làm thiếp chứ.
Nàng cúi đầu, cắn môi, cố gắng chịu đựng không khóc.
“Hỏi ngươi thế nhưng ngươi lại không trả lời, đây là không để ta ở trong mắt!” Lục Giai Nhân nhấc chân, đá một cước vào ngực của Khương Hàm Tử.
Nước trà trong tay Khương Hàm Tử đổ ra, bắn tung tóe toàn thân nàng.
Thời tiết rất lạnh, nàng quỳ một canh giờ, trà trong tay đã sớm lạnh, trà lạnh hắt ở trên người, từ cổ áo vào trong quần áo, thật là lạnh.
Khương Hàm Tử quỳ lại lần nữa, cúi đầu nói: “Thiếp không dám……”
Cuối cùng mắt cũng đỏ lên.
“Ta cho phép ngươi nói chuyện sao! Nên trả lời thì không trả lời, lúc không hỏi thì giống như con gà kêu la không ngừng! Người đâu! Vả miệng!”
Tay đặt trên đầu gối của Khương Hàm Tử nhẹ nắm chặt váy.
Trong lòng A Xuân và A Hạ cũng có chút không đành lòng, không phải là hai nàng không trung thành với Lục Giai Nhân, ngày thường thật sự là hai nàng chịu đựng Lục Giai Nhân trách phạt, loại vả miệng trách phạt này đối với hai nàng mà nói cũng là chuyện thường như cơm bữa.
Nhưng Lục Giai Nhân ra lệnh, các nàng không thể không nghe. Hai nàng không thể làm gì khác hơn là đi đến trước mặt Khương Hàm Tử, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Khương Hàm Tử.
Khương Hàm Tử nhịn khóc, lấy tay chống đầu gối, tính toán tự mình đứng lên, cũng không thể
/192
|