Editor: Hoàng Nam
Thậm chí Sở Hoài Xuyên còn chỉ đường cho Phương Cẩn Chi, "Đến đây, đi dọc theo con đường này, băng qua Loan Phượng Cung, đi tiếp qua cửa hồ lô của vườn hoa phía tây, vượt qua đình Lạc Trai, từ đó có thể nhìn thấy Vũ Phỉ cung. Vô Nghiên đang ở phía sau nơi đó đấy."
Đường đi phỏng đoán mà lại thật như vậy, Phương Cẩn Chi chợt bình tĩnh lại. Nàng để tay bên người, khẽ khom gối, "Đa tạ bệ hạ chỉ đường."
Sở Hoài Xuyên kinh ngạc nhìn nàng, thấy nàng trên mặt không có biểu hiện khác thường nào, chợt cảm thấy không có gì vui, liền dẫn mọi người rời đi.
Phương Cẩn Chi đứng yên chờ Sở Hoài Xuyên dẫn một đám người đi xa, mới xoay người lại, ngồi đối diện với ngọn núi giả, ngoắc ngoắc tay về phía Thiểm Thiểm. Chỉ mấy lần nhún chân Thiểm Thiểm đã nhảy vào trong ngực Phương Cẩn Chi. Nó còn nhỏ, không nặng lắm, Phương Cẩn Chi ôm nó không khó.
Phương Cẩn Chi ôm Thiểm Thiểm, đưa nó giơ lên, đối mặt cùng mình. Nàng nghiêng đầu nhìnThiểm Thiểm trước mắt, giống như quả cầu tuyết, nói: "Nghe nói trước đây khi còn bé Đoàn Y Lăng cũng nuôi dưỡng một con mèo."
Thiểm Thiểm cũng nghiêng đầu nhìn Phương Cẩn Chi, nó duỗi duỗi chân, có chút không an phận kêu "Meo meo" hai tiếng.
Nó muốn nhảy từ trên tay của Phương Cẩn Chi xuống, Phương Cẩn Chi không cho, ôm chặt nó đi đến Vũ Phỉ cung.
Phương Cẩn Chi vừa mới đi tới Vũ Phỉ cung, đúng lúc trưởng công chúa cũng đang mở cửa sổ, từ xa xa nhìn thấy bóng dáng của nàng. Trưởng công chúa đi đến bên cạnh Lục Vô Nghiên vỗ nhẹ nhẹ vai hắn, rồi hướng hắn nói nhỏ, Lục Vô Nghiên quay đầu lại, qua cửa sổ nhìn thấy Phương Cẩn Chi đang đi hướng bên này. Hắn gật đầu với trưởng công chúa một cái, liền đứng dậy ra khỏi đại điện.
Phương Cẩn Chi đi đến gần đám thị vệ đang canh giữ nghiêm ngặt bên ngoài đại điện Vũ Phỉ cung thì Lục Vô Nghiên vừa đúng lúc ra đón.
"Sao nàng lại tới đây?" Ánh mắt Lục Vô Nghiên rơi vào Thiểm Thiểm đang được Phương Cẩn Chi ôm trong lòng, hắn không khỏi cau lông mày lại. Kể từ khi Phương Cẩn Chi có bầu, hắn không thích Thiểm Thiểm ngồi trên đùi Phương Cẩn Chi, cũng không thích Phương Cẩn Chi ôm nó, vì sợ Phương Cẩn Chi mệt.
Lúc này nét mặt cau có của Lục Vô Nghiên làm cho Phương Cẩn Chi không khỏi suy nghĩ nhiều, nàng ôm lấy Thiểm Thiểm trực tiếp nhét vào trong ngực Lục Vô Nghiên, hỏi: "Trước kia chàng từng nuôi dưỡng mèo sao?"
"Không có, sao thế?" Lục Vô Nghiên nhìn Thiểm Thiểm bị ghét bỏ trong lòng mình, lại nhìn Phương Cẩn Chi đang tức giận.
"A ——" Phương Cẩn Chi kéo dài âm, "hóa ra là người khác nuôi mèo."
"Cái gì? Người nào? Người nào nuôi mèo? chuyện người khác nuôi mèo liên quan gì tới ta?" Lục Vô Nghiên tròn mắt, vỗ hai cái vào mông Thiểm Thiểm, hỏi nó: "ngươi lại làm cho Cẩn Chi của ta tức giận có phải không?"
Hắn lại ngẩng đầu, nói với Phương Cẩn Chi: "Nếu như nàng không thích nó, đưa người khác nuôi hoặc ném đi thì tùy nàng, cần gì phải tức giận vì một con mèo."
"Thiếp tức giận vì một con mèo, nhưng không phải do Thiểm Thiểm."
Lục Vô Nghiên cảm thấy khác thường, hắn buông tay ra, đặt Thiểm Thiểm trong ngực xuống mặt đất. Hắn đi đến bên cạnh Phương Cẩn Chi, cầm tay Phương Cẩn Chi giữ chặt trong lòng bàn tay của mình, kiên nhẫn hỏi nàng: "Vậy mèo của người nào chọc giận nàng? Ta sẽ đem cả con mèo lẫn chủ xử lý cho nàng hả giận."
"Mèo của Quận chúa Kinh quốc."
Lục Vô Nghiên chau mày, hỏi: "Nàng ta mang theo mèo vào cung hay sao?"
Phương Cẩn Chi lập tức hất tay Lục Vô Nghiên ra, lui về phía sau hai bước. Hành động đó của nàng khiến cho một hàng thị vệ và mấy tiểu cung nữ đứng trước của cung Vũ Phỉ phía xa mắt tròn mặt dẹt ngó nghiêng.
Thấy vậy Phương Cẩn Chi cảm thấy không tốt lắm, có chút không tình nguyện lại gần Lục Vô Nghiên hai bước, đứng trước mặt hắn, nhỏ giọng chất vấn: "Trước kia chàng đã từng quen biết quận chúa Kinh quốc phải không?"
Lục Vô Nghiên nhìn Phương Cẩn Chi, giật mình, trong lòng cảm thấy không ổn, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Phải. . ."
Phương Cẩn Chi cắn môi một cái, lại hỏi: "Nghe nói Quận chúa Kinh quốc khi còn bé có nuôi một con mèo, vậy chàng đã từng nhìn thấy con mèo kia chưa?"
"Thấy rồi . . ."
"A ——" Phương Cẩn Chi như có điều suy nghĩ, chậm rãi gật đầu.
Lục Vô Nghiên ho nhẹ một tiếng, muốn lên tiếng giải thích trước khi bị hiểu, "Cẩn Chi. . ."
"Vô Nghiên, " Phương Cẩn Chi trực tiếp cắt dứt lời của hắn, hiện tại nàng không muốn nghe hắn giải thích, "Vậy chàng có biết đối tượng hòa thân lần này chính là chàng không?"
Lục Vô Nghiên nhắm mắt nói: "Biết. . ."
"Được lắm, được lắm." Phương Cẩn Chi híp mắt cười ngọt ngào.
Nhìn nụ cười kiểu này của Phương Cẩn Chi khiến trái tim Lục Vô Nghiên không khỏi hốt hoảng.
"Chàng nghe đây..." Phương Cẩn Chi từ từ thu lại nụ cười trên mặt, "Đừng có lôi một đống lý do như là thân bất do kỷ, cần lấy đại cục làm trọng, hoặc là đừng quá để ý chuyện đó ra với thiếp, thiếp không chấp nhận đâu. Cũng không cần cam kết với thiếp là cưới về nhưng sẽ không để ý tới, đều là những lời nói sáo rỗng, nhảm nhí, không thể chấp nhận được. Mặc kệ là cưới thật hay cưới giả, thiếp đều không cho phép. Nếu chàng và nàng ta có gặp mặt nói chuyện, nhìn lâu nàng ta một chút cũng không được, hiểu chưa?"
Lục Vô Nghiên nhìn bộ dạng nghiêm túc của Phương Cẩn Chi trước mặt, bật cười "Hì hì" .
Phương Cẩn Chi chờ hắn cười đủ rồi, mới nói tiếp: "Nếu không nghe lời, thiếp sẽ bóp chết con trai của chàng!"
Tựa như nhớ tới con trai hắn cũng là con trai mình, Phương Cẩn Chi thấy không ổn, bèn sửa lại: "Không đúng, bóp chết chàng!"
Lục Vô Nghiên cười hỏi: "Bóp chết ta, nàng sẽ trở thành quả phụ, đây chẳng phải là vì ghen tuông mà giết người đây sao?"
"Thiếp không sợ! Thiếp còn phải chờ ca ca trở lại, cùng hắn đi tới chân trời góc bể! Nói không chừng ngày nào đó sẽ gặp người tốt hơn, còn lâu mới vì chàng thủ tiết!" Phương Cẩn Chi cố ý lộ ra vẻ mặt hùng hổ.
Lục Vô Nghiên cũng không thèm để ý đến ánh mắt của những thị vệ và cung nữ kia, cười to kéo Phương Cẩn Chi vào trong ngực, "Được, ha ha, lệnh của phu nhân, vi phu không dám không nghe theo."
Phương Cẩn Chi ở trong lòng hắn ngẩng đầu lên, nhìn hắn hoài nghi.
. . . Nghe theo mình sao, đơn giản thế thôi à?
"Được rồi, ta còn có chút việc bận ở đây. Chuyện về quận chúa kia nàng không cần phải lo lắng. À . . . còn nữa Thiểm Thiểm và chủ nhân của con mèo kia không có quan hệ gì cả." Lục Vô Nghiên cười nói.
Phương Cẩn Chi nhìn lướt qua đầu vai Lục Vô Nghiên, nặng nề nhìn về phía đám thị vệ
Thậm chí Sở Hoài Xuyên còn chỉ đường cho Phương Cẩn Chi, "Đến đây, đi dọc theo con đường này, băng qua Loan Phượng Cung, đi tiếp qua cửa hồ lô của vườn hoa phía tây, vượt qua đình Lạc Trai, từ đó có thể nhìn thấy Vũ Phỉ cung. Vô Nghiên đang ở phía sau nơi đó đấy."
Đường đi phỏng đoán mà lại thật như vậy, Phương Cẩn Chi chợt bình tĩnh lại. Nàng để tay bên người, khẽ khom gối, "Đa tạ bệ hạ chỉ đường."
Sở Hoài Xuyên kinh ngạc nhìn nàng, thấy nàng trên mặt không có biểu hiện khác thường nào, chợt cảm thấy không có gì vui, liền dẫn mọi người rời đi.
Phương Cẩn Chi đứng yên chờ Sở Hoài Xuyên dẫn một đám người đi xa, mới xoay người lại, ngồi đối diện với ngọn núi giả, ngoắc ngoắc tay về phía Thiểm Thiểm. Chỉ mấy lần nhún chân Thiểm Thiểm đã nhảy vào trong ngực Phương Cẩn Chi. Nó còn nhỏ, không nặng lắm, Phương Cẩn Chi ôm nó không khó.
Phương Cẩn Chi ôm Thiểm Thiểm, đưa nó giơ lên, đối mặt cùng mình. Nàng nghiêng đầu nhìnThiểm Thiểm trước mắt, giống như quả cầu tuyết, nói: "Nghe nói trước đây khi còn bé Đoàn Y Lăng cũng nuôi dưỡng một con mèo."
Thiểm Thiểm cũng nghiêng đầu nhìn Phương Cẩn Chi, nó duỗi duỗi chân, có chút không an phận kêu "Meo meo" hai tiếng.
Nó muốn nhảy từ trên tay của Phương Cẩn Chi xuống, Phương Cẩn Chi không cho, ôm chặt nó đi đến Vũ Phỉ cung.
Phương Cẩn Chi vừa mới đi tới Vũ Phỉ cung, đúng lúc trưởng công chúa cũng đang mở cửa sổ, từ xa xa nhìn thấy bóng dáng của nàng. Trưởng công chúa đi đến bên cạnh Lục Vô Nghiên vỗ nhẹ nhẹ vai hắn, rồi hướng hắn nói nhỏ, Lục Vô Nghiên quay đầu lại, qua cửa sổ nhìn thấy Phương Cẩn Chi đang đi hướng bên này. Hắn gật đầu với trưởng công chúa một cái, liền đứng dậy ra khỏi đại điện.
Phương Cẩn Chi đi đến gần đám thị vệ đang canh giữ nghiêm ngặt bên ngoài đại điện Vũ Phỉ cung thì Lục Vô Nghiên vừa đúng lúc ra đón.
"Sao nàng lại tới đây?" Ánh mắt Lục Vô Nghiên rơi vào Thiểm Thiểm đang được Phương Cẩn Chi ôm trong lòng, hắn không khỏi cau lông mày lại. Kể từ khi Phương Cẩn Chi có bầu, hắn không thích Thiểm Thiểm ngồi trên đùi Phương Cẩn Chi, cũng không thích Phương Cẩn Chi ôm nó, vì sợ Phương Cẩn Chi mệt.
Lúc này nét mặt cau có của Lục Vô Nghiên làm cho Phương Cẩn Chi không khỏi suy nghĩ nhiều, nàng ôm lấy Thiểm Thiểm trực tiếp nhét vào trong ngực Lục Vô Nghiên, hỏi: "Trước kia chàng từng nuôi dưỡng mèo sao?"
"Không có, sao thế?" Lục Vô Nghiên nhìn Thiểm Thiểm bị ghét bỏ trong lòng mình, lại nhìn Phương Cẩn Chi đang tức giận.
"A ——" Phương Cẩn Chi kéo dài âm, "hóa ra là người khác nuôi mèo."
"Cái gì? Người nào? Người nào nuôi mèo? chuyện người khác nuôi mèo liên quan gì tới ta?" Lục Vô Nghiên tròn mắt, vỗ hai cái vào mông Thiểm Thiểm, hỏi nó: "ngươi lại làm cho Cẩn Chi của ta tức giận có phải không?"
Hắn lại ngẩng đầu, nói với Phương Cẩn Chi: "Nếu như nàng không thích nó, đưa người khác nuôi hoặc ném đi thì tùy nàng, cần gì phải tức giận vì một con mèo."
"Thiếp tức giận vì một con mèo, nhưng không phải do Thiểm Thiểm."
Lục Vô Nghiên cảm thấy khác thường, hắn buông tay ra, đặt Thiểm Thiểm trong ngực xuống mặt đất. Hắn đi đến bên cạnh Phương Cẩn Chi, cầm tay Phương Cẩn Chi giữ chặt trong lòng bàn tay của mình, kiên nhẫn hỏi nàng: "Vậy mèo của người nào chọc giận nàng? Ta sẽ đem cả con mèo lẫn chủ xử lý cho nàng hả giận."
"Mèo của Quận chúa Kinh quốc."
Lục Vô Nghiên chau mày, hỏi: "Nàng ta mang theo mèo vào cung hay sao?"
Phương Cẩn Chi lập tức hất tay Lục Vô Nghiên ra, lui về phía sau hai bước. Hành động đó của nàng khiến cho một hàng thị vệ và mấy tiểu cung nữ đứng trước của cung Vũ Phỉ phía xa mắt tròn mặt dẹt ngó nghiêng.
Thấy vậy Phương Cẩn Chi cảm thấy không tốt lắm, có chút không tình nguyện lại gần Lục Vô Nghiên hai bước, đứng trước mặt hắn, nhỏ giọng chất vấn: "Trước kia chàng đã từng quen biết quận chúa Kinh quốc phải không?"
Lục Vô Nghiên nhìn Phương Cẩn Chi, giật mình, trong lòng cảm thấy không ổn, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Phải. . ."
Phương Cẩn Chi cắn môi một cái, lại hỏi: "Nghe nói Quận chúa Kinh quốc khi còn bé có nuôi một con mèo, vậy chàng đã từng nhìn thấy con mèo kia chưa?"
"Thấy rồi . . ."
"A ——" Phương Cẩn Chi như có điều suy nghĩ, chậm rãi gật đầu.
Lục Vô Nghiên ho nhẹ một tiếng, muốn lên tiếng giải thích trước khi bị hiểu, "Cẩn Chi. . ."
"Vô Nghiên, " Phương Cẩn Chi trực tiếp cắt dứt lời của hắn, hiện tại nàng không muốn nghe hắn giải thích, "Vậy chàng có biết đối tượng hòa thân lần này chính là chàng không?"
Lục Vô Nghiên nhắm mắt nói: "Biết. . ."
"Được lắm, được lắm." Phương Cẩn Chi híp mắt cười ngọt ngào.
Nhìn nụ cười kiểu này của Phương Cẩn Chi khiến trái tim Lục Vô Nghiên không khỏi hốt hoảng.
"Chàng nghe đây..." Phương Cẩn Chi từ từ thu lại nụ cười trên mặt, "Đừng có lôi một đống lý do như là thân bất do kỷ, cần lấy đại cục làm trọng, hoặc là đừng quá để ý chuyện đó ra với thiếp, thiếp không chấp nhận đâu. Cũng không cần cam kết với thiếp là cưới về nhưng sẽ không để ý tới, đều là những lời nói sáo rỗng, nhảm nhí, không thể chấp nhận được. Mặc kệ là cưới thật hay cưới giả, thiếp đều không cho phép. Nếu chàng và nàng ta có gặp mặt nói chuyện, nhìn lâu nàng ta một chút cũng không được, hiểu chưa?"
Lục Vô Nghiên nhìn bộ dạng nghiêm túc của Phương Cẩn Chi trước mặt, bật cười "Hì hì" .
Phương Cẩn Chi chờ hắn cười đủ rồi, mới nói tiếp: "Nếu không nghe lời, thiếp sẽ bóp chết con trai của chàng!"
Tựa như nhớ tới con trai hắn cũng là con trai mình, Phương Cẩn Chi thấy không ổn, bèn sửa lại: "Không đúng, bóp chết chàng!"
Lục Vô Nghiên cười hỏi: "Bóp chết ta, nàng sẽ trở thành quả phụ, đây chẳng phải là vì ghen tuông mà giết người đây sao?"
"Thiếp không sợ! Thiếp còn phải chờ ca ca trở lại, cùng hắn đi tới chân trời góc bể! Nói không chừng ngày nào đó sẽ gặp người tốt hơn, còn lâu mới vì chàng thủ tiết!" Phương Cẩn Chi cố ý lộ ra vẻ mặt hùng hổ.
Lục Vô Nghiên cũng không thèm để ý đến ánh mắt của những thị vệ và cung nữ kia, cười to kéo Phương Cẩn Chi vào trong ngực, "Được, ha ha, lệnh của phu nhân, vi phu không dám không nghe theo."
Phương Cẩn Chi ở trong lòng hắn ngẩng đầu lên, nhìn hắn hoài nghi.
. . . Nghe theo mình sao, đơn giản thế thôi à?
"Được rồi, ta còn có chút việc bận ở đây. Chuyện về quận chúa kia nàng không cần phải lo lắng. À . . . còn nữa Thiểm Thiểm và chủ nhân của con mèo kia không có quan hệ gì cả." Lục Vô Nghiên cười nói.
Phương Cẩn Chi nhìn lướt qua đầu vai Lục Vô Nghiên, nặng nề nhìn về phía đám thị vệ
/192
|