Phương Cẩn Chi quy quy củ củ quỳ trên mặt đất, đôi cánh tay nhỏ nâng lên, cầm một tách trà. Tay phải của bé vẫn không có chút sức lực, vẫn còn rất yếu ớt, chủ yếu dựa vào cánh tay trái để bưng tách trà.
Đứa bé ngoan, mau đứng lên nào. Đại phu nhân Phương gia kéo bé đứng dậy, vô cùng yêu thích cầm tay con bé không nỡ buông ra. Giống như tảng đá đè nặng trong lòng rơi xuống. Giống như một kiểu ký thác bù đắp tiếc nuối.
Ngồi ở một bên, đại gia Phương gia Phương Bảo Thành cũng mang vẻ mặt vui mừng. Không đề cập tới trong nhà đều hy vọng có một nữ hài nhi, chỉ nói thê tử của ông đã khóc vì nữ nhi đã mất không ít. Nếu nhận Phương Cẩn Chi làm nghĩa nữ có thể khiến cho đại phu nhân quên đi đau khổ vì tang nữ, đó mới là chuyện may mắn lớn nhất.
Thẩm mụ mụ vén màn đi vào, nói: Ba vị thiếu gia đã tới.
Phương Kim Tụng, Phương Kim Ca và Phương Kim Ngâm đều đã đứng ở phía sau. Thẩm mụ mụ lui sang một bên, để cho ba người bọn họ tiến vào. Phương Kim Tụng bước qua ngưỡng cửa trước, còn hai đệ đệ cứ đứng chôn chân bên ngoài, hai người bọn họ cúi đầu không chịu đi vào.
Kim Ca, Kim Ngâm! Phương Kim Tụng cau mày, nghiêm mặt nhìn hai đệ đệ đang cáu kỉnh. Phương Kim Tụng năm nay mười ba tuổi, tính tình luôn chững chạc, rất có dáng vẻ của phụ thân Phương Bảo Thành. Trong cách cư xử với hai đệ đệ, Phương Kim Tụng rất giống với phụ thân của hắn, hết sức nghiêm nghị. Lúc này, nhìn thấy hai đệ đệ lại giở tính gây rối, không khỏi thể hiện uy nghiêm của huynh trưởng.
Phương Kim Ca năm nay chín tuổi, nước da của hắn so với mấy công tử thế gia bình thường thì đen hơn không ít, mắt to mày rậm, khoẻ mạnh kháu khỉnh. Nhưng lúc này lại phẫn hận cúi đầu, không cam lòng.
Phương Kim Ngâm năm nay bảy tuổi, ngày thường cũng đặc biệt bướng bỉnh. Nhưng nói cho cùng cũng còn nhỏ, bị đại ca gọi tên như vậy, hắn cũng có chút do dự nhìn sang nhị ca.
Nhưng Phương Kim Ca lại không để ý hắn.
Lần này thì khó khăn cho Phương Kim Ngâm rồi, đều là ca ca, rốt cuộc nên nghe lời ai mới tốt?
Phương Kim Tụng ho nhẹ một tiếng, Phương Kim Ngâm khẽ cắn răng, không để ý nhị ca nữa, nhảy vào cửa. Phương Kim Ca ở phía sau lưng hung hăng trừng mắt nhìn theo hắn, nho nhỏ nói thầm: Phản đồ!
Phương Bảo Thành đặt mạnh tách trà đang cầm trong tay lên bàn, rốt cuộc Phương Kim Ca đứng bên ngoài cửa cũng nhúc nhích, bất đắc dĩ đi vào.
Từ lúc ba nhi tử vào phòng, nụ cười trên mặt đại phu nhân liền phai đi một ít, nhất là khi nhìn thấy sự lạnh nhạt trên gương mặt Phương Kim Ca. Thẩm mụ mụ lo sợ bà lại muốn trách phạt Phương Kim Ca, vội nói: Phu nhân, nên cho Cẩn Chi của chúng ta nhận người rồi.
Đại phu nhân gật đầu một cái, lúc này mới đè xuống lửa giận trong lòng. Bà khẽ khom lưng, đối mặt với Phương Cẩn Chi, nói: Ba đứa nó theo thứ tự là Kim Tụng, Kim Ca và Kim Ngâm. Sau này, ba đứa nó chính là ca ca của con.
Bà hơi ngừng lại một chút, rồi nói: Nếu Kim Ca và Kim Ngâm khi dễ con, hãy tới nói cho ta biết.
Nghe vậy, Phương Kim Ca nặng nề hừ lạnh một tiếng.
Phương Cẩn Chi không thể không lặng lẽ thở dài ở trong lòng, xem ra phủ Vinh Quốc Công này cũng không đơn giản giống như vẻ bề ngoài của nó. Phương Kim Ca này đã làm hại bé bệnh nặng một trận, hôm nay ngược lại trở thành ca ca của mình.
Bé có thể làm gì đây? Tức giận, nổi giận, hay đánh hắn một trận?
Nào đâu có thể?
Không những không thể, bé còn phải trưng ra nụ cười xán lạn, ngọt ngào nói: Cẩn Chi biết ạ, về sau nhất định sẽ chăm sóc các ca ca thật tốt!
Đại phu nhân không khỏi bật cười: Một đứa trẻ bé tí thế này mà đã biết chăm sóc người khác, thật hiểu chuyện!
Phương Cẩn Chi hướng về phía ba ca ca ngọt ngào gọi.
Đại ca ca, Nhị ca ca. . . . . . Phương Cẩn Chi nhìn Phương Kim Ngâm, do dự một chút, rồi ấp a ấp úng kêu: Tiểu ca ca. . . . . .
Phương Kim Ngâm mất hứng nhíu mày, lầm bầm: Sao ta lại thành tiểu ca ca? Không phải là Tam ca ca sao?
Phương Cẩn Chi mím mím môi, không chịu giải thích.
Đệ nhỏ nhất, kêu đệ là tiểu ca ca cũng không có gì sai. Phương Kim Tụng liếc mắt nhìn tam đệ, hắn đến ngồi xổm trước mặt Phương Cẩn Chi, đưa cho bé một chiếc khóa bạc nhỏ đã chuẩn bị từ trước.
Đây, tặng cho muội.
Đa tạ đại ca ca, thật là đẹp mắt! Phương Cẩn Chi thụ
Đứa bé ngoan, mau đứng lên nào. Đại phu nhân Phương gia kéo bé đứng dậy, vô cùng yêu thích cầm tay con bé không nỡ buông ra. Giống như tảng đá đè nặng trong lòng rơi xuống. Giống như một kiểu ký thác bù đắp tiếc nuối.
Ngồi ở một bên, đại gia Phương gia Phương Bảo Thành cũng mang vẻ mặt vui mừng. Không đề cập tới trong nhà đều hy vọng có một nữ hài nhi, chỉ nói thê tử của ông đã khóc vì nữ nhi đã mất không ít. Nếu nhận Phương Cẩn Chi làm nghĩa nữ có thể khiến cho đại phu nhân quên đi đau khổ vì tang nữ, đó mới là chuyện may mắn lớn nhất.
Thẩm mụ mụ vén màn đi vào, nói: Ba vị thiếu gia đã tới.
Phương Kim Tụng, Phương Kim Ca và Phương Kim Ngâm đều đã đứng ở phía sau. Thẩm mụ mụ lui sang một bên, để cho ba người bọn họ tiến vào. Phương Kim Tụng bước qua ngưỡng cửa trước, còn hai đệ đệ cứ đứng chôn chân bên ngoài, hai người bọn họ cúi đầu không chịu đi vào.
Kim Ca, Kim Ngâm! Phương Kim Tụng cau mày, nghiêm mặt nhìn hai đệ đệ đang cáu kỉnh. Phương Kim Tụng năm nay mười ba tuổi, tính tình luôn chững chạc, rất có dáng vẻ của phụ thân Phương Bảo Thành. Trong cách cư xử với hai đệ đệ, Phương Kim Tụng rất giống với phụ thân của hắn, hết sức nghiêm nghị. Lúc này, nhìn thấy hai đệ đệ lại giở tính gây rối, không khỏi thể hiện uy nghiêm của huynh trưởng.
Phương Kim Ca năm nay chín tuổi, nước da của hắn so với mấy công tử thế gia bình thường thì đen hơn không ít, mắt to mày rậm, khoẻ mạnh kháu khỉnh. Nhưng lúc này lại phẫn hận cúi đầu, không cam lòng.
Phương Kim Ngâm năm nay bảy tuổi, ngày thường cũng đặc biệt bướng bỉnh. Nhưng nói cho cùng cũng còn nhỏ, bị đại ca gọi tên như vậy, hắn cũng có chút do dự nhìn sang nhị ca.
Nhưng Phương Kim Ca lại không để ý hắn.
Lần này thì khó khăn cho Phương Kim Ngâm rồi, đều là ca ca, rốt cuộc nên nghe lời ai mới tốt?
Phương Kim Tụng ho nhẹ một tiếng, Phương Kim Ngâm khẽ cắn răng, không để ý nhị ca nữa, nhảy vào cửa. Phương Kim Ca ở phía sau lưng hung hăng trừng mắt nhìn theo hắn, nho nhỏ nói thầm: Phản đồ!
Phương Bảo Thành đặt mạnh tách trà đang cầm trong tay lên bàn, rốt cuộc Phương Kim Ca đứng bên ngoài cửa cũng nhúc nhích, bất đắc dĩ đi vào.
Từ lúc ba nhi tử vào phòng, nụ cười trên mặt đại phu nhân liền phai đi một ít, nhất là khi nhìn thấy sự lạnh nhạt trên gương mặt Phương Kim Ca. Thẩm mụ mụ lo sợ bà lại muốn trách phạt Phương Kim Ca, vội nói: Phu nhân, nên cho Cẩn Chi của chúng ta nhận người rồi.
Đại phu nhân gật đầu một cái, lúc này mới đè xuống lửa giận trong lòng. Bà khẽ khom lưng, đối mặt với Phương Cẩn Chi, nói: Ba đứa nó theo thứ tự là Kim Tụng, Kim Ca và Kim Ngâm. Sau này, ba đứa nó chính là ca ca của con.
Bà hơi ngừng lại một chút, rồi nói: Nếu Kim Ca và Kim Ngâm khi dễ con, hãy tới nói cho ta biết.
Nghe vậy, Phương Kim Ca nặng nề hừ lạnh một tiếng.
Phương Cẩn Chi không thể không lặng lẽ thở dài ở trong lòng, xem ra phủ Vinh Quốc Công này cũng không đơn giản giống như vẻ bề ngoài của nó. Phương Kim Ca này đã làm hại bé bệnh nặng một trận, hôm nay ngược lại trở thành ca ca của mình.
Bé có thể làm gì đây? Tức giận, nổi giận, hay đánh hắn một trận?
Nào đâu có thể?
Không những không thể, bé còn phải trưng ra nụ cười xán lạn, ngọt ngào nói: Cẩn Chi biết ạ, về sau nhất định sẽ chăm sóc các ca ca thật tốt!
Đại phu nhân không khỏi bật cười: Một đứa trẻ bé tí thế này mà đã biết chăm sóc người khác, thật hiểu chuyện!
Phương Cẩn Chi hướng về phía ba ca ca ngọt ngào gọi.
Đại ca ca, Nhị ca ca. . . . . . Phương Cẩn Chi nhìn Phương Kim Ngâm, do dự một chút, rồi ấp a ấp úng kêu: Tiểu ca ca. . . . . .
Phương Kim Ngâm mất hứng nhíu mày, lầm bầm: Sao ta lại thành tiểu ca ca? Không phải là Tam ca ca sao?
Phương Cẩn Chi mím mím môi, không chịu giải thích.
Đệ nhỏ nhất, kêu đệ là tiểu ca ca cũng không có gì sai. Phương Kim Tụng liếc mắt nhìn tam đệ, hắn đến ngồi xổm trước mặt Phương Cẩn Chi, đưa cho bé một chiếc khóa bạc nhỏ đã chuẩn bị từ trước.
Đây, tặng cho muội.
Đa tạ đại ca ca, thật là đẹp mắt! Phương Cẩn Chi thụ
/192
|