Vết thương trên người Trưởng Công Chúa là do bị ám sát trong lúc điều tra danh sách triều thần cấu kết với Hữu Tướng. Những năm này, bà đã gặp phải rất nhiều cảnh ám sát, đại đa số đều có thể hóa hiểm thành an. Nhưng không ngờ lần này lại quá sơ suất.
Chủy thủ đâm vào trong bụng bà, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng thương tổn nơi trọng yếu.
Chỉ một ngày sau khi bị thương, vốn nên nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng lại không thể không hồi cung, chịu đựng xe ngựa rung lắc. Lúc lâm triều, tất cả quần thần đều không thể nhìn thẳng vào thánh nhan, ngay cả Trưởng Công Chúa đứng bên cạnh Tiểu Hoàng Đế cũng không thể vô lễ quan sát. Vì vậy, hẳn là không có người nào phát giác hôm nay Trưởng Công Chúa trang điểm hơi đậm hơn thường ngày.
Khi bà đang ở phủ Ôn Quốc Công, đã có hơn phân nửa triều đình mượn danh nghĩa bà bị thương, muốn khiến cho bà vĩnh viễn không thể trở mình. Hiện tại, sao bà có thể để cho đám thần tử này biết bà thật sự bị thương? Hôm nay bà chỉ đến muộn hai khắc, những đám thần tử này đã sinh lòng nghi ngờ. Cho nên đã liên tục gây khó dễ, muốn thăm dò chút manh mối từ trên người Tiểu Hoàng Đế!
Từng gương mặt của đám thần tử trong triều đình ngày hôm nay lần lượt hiện lên trước mắt Trưởng Công Chúa, bà biết bè đảng của Hữu Tướng vẫn chưa được diệt trừ toàn bộ. Còn có những ai? Bà không thể không suy ngẫm, phán đoán.
Nhìn dáng vẻ trầm tư của mẫu thân mình, trong lòng Lục Vô Nghiên sợ hãi không thể nào diễn tả. Ở kiếp trước, Trưởng Công Chúa cũng đã từng bị ám sát. Nhưng chuyện đó xảy ra vào thời điểm của ba năm sau!
Sao trong kiếp này lại đến sớm như vậy?
Lục Vô Nghiên giật mình, dường như trong ván cờ này, đã có một con cờ đặt sai chỗ, khiến cho mỗi bước đi sau đó đều thay đổi. Tình thế không hề phát triển theo quỹ đạo chiếu theo kiếp trước, những sự kiện lớn, không cái nào tránh khỏi.
Vô luận là việc phụ mẫu hòa ly, Phương Cẩn Chi bị thương, hay Trưởng Công Chúa bị ám sát lần này.
Nghĩ tới đây, sao trong lòng Lục Vô Nghiên không hoảng loạn? Hắn biết, hắn không nên cúi đầu trước số mệnh, hắn phải có hành động.
Mẫu thân, trở về thôi. Cánh tay Lục Vô Nghiên đang đỡ lưng Trưởng Công Chúa càng siết chặt
Hoàng tỷ! Tỷ . . . . . nghỉ một lát rồi đi! Tiểu Hoàng Đế vừa nghĩ đến trên người Trưởng Công Chúa bị thương nặng như thế, còn phải chịu đựng sự chòng chành rung lắc của xư ngựa, trong lòng hắn liền chua xót khó thôi.
Trưởng Công Chúa lắc đầu một cái, nói: Lúc này, nếu ta ở lâu trong cung sẽ chỉ khiến người khác sinh nghi. Yên tâm đi, hoàng tỷ không sao đâu. Đệ ở trong cung cũng phải biết tự chăm sóc thân thể mình thật tốt.
Từ trước đến nay, Tiểu Hoàng Đế chưa bao giờ làm trái ý của Trưởng Công Chúa, cho dù trong lòng hắn không đành lòng cũng chỉ có thể gật đầu.
Mặc dù Trưởng Công Chúa buông rèm
Chủy thủ đâm vào trong bụng bà, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng thương tổn nơi trọng yếu.
Chỉ một ngày sau khi bị thương, vốn nên nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng lại không thể không hồi cung, chịu đựng xe ngựa rung lắc. Lúc lâm triều, tất cả quần thần đều không thể nhìn thẳng vào thánh nhan, ngay cả Trưởng Công Chúa đứng bên cạnh Tiểu Hoàng Đế cũng không thể vô lễ quan sát. Vì vậy, hẳn là không có người nào phát giác hôm nay Trưởng Công Chúa trang điểm hơi đậm hơn thường ngày.
Khi bà đang ở phủ Ôn Quốc Công, đã có hơn phân nửa triều đình mượn danh nghĩa bà bị thương, muốn khiến cho bà vĩnh viễn không thể trở mình. Hiện tại, sao bà có thể để cho đám thần tử này biết bà thật sự bị thương? Hôm nay bà chỉ đến muộn hai khắc, những đám thần tử này đã sinh lòng nghi ngờ. Cho nên đã liên tục gây khó dễ, muốn thăm dò chút manh mối từ trên người Tiểu Hoàng Đế!
Từng gương mặt của đám thần tử trong triều đình ngày hôm nay lần lượt hiện lên trước mắt Trưởng Công Chúa, bà biết bè đảng của Hữu Tướng vẫn chưa được diệt trừ toàn bộ. Còn có những ai? Bà không thể không suy ngẫm, phán đoán.
Nhìn dáng vẻ trầm tư của mẫu thân mình, trong lòng Lục Vô Nghiên sợ hãi không thể nào diễn tả. Ở kiếp trước, Trưởng Công Chúa cũng đã từng bị ám sát. Nhưng chuyện đó xảy ra vào thời điểm của ba năm sau!
Sao trong kiếp này lại đến sớm như vậy?
Lục Vô Nghiên giật mình, dường như trong ván cờ này, đã có một con cờ đặt sai chỗ, khiến cho mỗi bước đi sau đó đều thay đổi. Tình thế không hề phát triển theo quỹ đạo chiếu theo kiếp trước, những sự kiện lớn, không cái nào tránh khỏi.
Vô luận là việc phụ mẫu hòa ly, Phương Cẩn Chi bị thương, hay Trưởng Công Chúa bị ám sát lần này.
Nghĩ tới đây, sao trong lòng Lục Vô Nghiên không hoảng loạn? Hắn biết, hắn không nên cúi đầu trước số mệnh, hắn phải có hành động.
Mẫu thân, trở về thôi. Cánh tay Lục Vô Nghiên đang đỡ lưng Trưởng Công Chúa càng siết chặt
Hoàng tỷ! Tỷ . . . . . nghỉ một lát rồi đi! Tiểu Hoàng Đế vừa nghĩ đến trên người Trưởng Công Chúa bị thương nặng như thế, còn phải chịu đựng sự chòng chành rung lắc của xư ngựa, trong lòng hắn liền chua xót khó thôi.
Trưởng Công Chúa lắc đầu một cái, nói: Lúc này, nếu ta ở lâu trong cung sẽ chỉ khiến người khác sinh nghi. Yên tâm đi, hoàng tỷ không sao đâu. Đệ ở trong cung cũng phải biết tự chăm sóc thân thể mình thật tốt.
Từ trước đến nay, Tiểu Hoàng Đế chưa bao giờ làm trái ý của Trưởng Công Chúa, cho dù trong lòng hắn không đành lòng cũng chỉ có thể gật đầu.
Mặc dù Trưởng Công Chúa buông rèm
/192
|