Mọi người kinh ngạc phát hiện mũi tên đang lao về phía đầu của Lục Vô Lệ!
Lại liên tưởng từ trước đến nay, Lục Vô Nghiên là một người làm việc không đúng mực, dường như không có chuyện gì mà hắn không dám làm, đám thiếu gia Lục gia cùng với mấy gã sai vặt, nha hoàn đứng đàng xa không khỏi căng thẳng.
Ngay cả Phương Cẩn Chi đứng bên cạnh cũng trợn mắt, khẩn trương nhìn theo mũi tên này.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, mũi tên xuyên qua lỗ vuông trên đồng tiền bắn trúng cây trâm ngọc trên búi tóc Lục Vô Lệ, đẩy trâm ngọc ra khỏi búi tóc của hắn. Bởi vì lực bắn quá lớn, cây trâm ngọc đâm thẳng vào hồng trụ cách đó không xa.
Mũi tên đã thay thế trâm ngọc, ở lại trên tóc của Lục Vô Lệ, giữ cho mái tóc của Lục Vô Lệ không rơi tán loạn.
Hai đồng tiền trên mũi tên lung lay hai vòng, cuối cùng dừng lại sát vào lông đuôi tên.
Nhị ca, trâm cài tóc mới này như thế nào? Lục Vô Nghiên ném trả cung tên lại cho tứ đệ Lục Vô Thế.
Ngay lúc này, trong đầu Lục Vô Lệ thật sự hiện lên tình cảnh mũi tên xuyên vào búi tóc của hắn, cho nên cả khuôn mặt hắn tái mét. Tay hắn có chút cứng ngắc đưa lên sờ mũi tên đang cắm vào trong tóc mình. Đầu ngón tay của hắn đụng phải hai đồng tiền xuyên qua mũi tên, tạo nên mấy tiếng vang giòn giã.
Lục Vô Lệ có chút khó khăn mở miệng: Tiễn pháp của Tam đệ quả thật lợi hại.
Ánh mắt Lục Thân Ky gắt gao nhìn chằm chằm mũi tên trên búi tóc Lục Vô Lệ. Một lúc lâu sau, ông mới dời ánh mắt sang Lục Vô Nghiên. Ông lớn tiếng nói: Con theo ta vào đây!
Ông nói xong, xoay người, sải bước đi về phía đình nghỉ mát phía sau.
Ai cũng có thể nhận ra sự tức giận trong giọng nói Lục Thân Ky. Đám thiếu gia Lục gia này không khỏi nghi ngờ, sao Lục Thân Ky lại nổi cơn thịnh nộ như thế?
Lục Vô Nghiên khẽ cúi người xuống, mỉm cười nói với Phương Cẩn Chi: Tam ca ca đi một lát sẽ trở lại, muội ở đây chờ ta.
Dạ! Phương Cẩn Chi mạnh mẽ gật đầu.
Lục Vô Nghiên đi vào trong lương đình, Lục Thân Ky quan sát hắn từ đầu đến chân, lớn tiếng chất vấn: Tiễn pháp của con là học từ ai!
Lục Vô Nghiên có chút lười biếng nghiêng người dựa lên con đại bàng gỗ sơn đỏ trên hành lang, tùy ý nói: Phụ thân cứ coi như con tự học vậy.
Không thể nào! Lục Thân Ky khẳng định.
Lục Vô Nghiên cười khẽ, nói: Phụ thân đã đoán được rồi, cần gì phải hỏi nhiều chứ?
Con! Lục Thân Ky dùng ngón tay chỉ vào Lục Vô Nghiên, rồi lại để tay xuống. Ông bình ổn lại phẫn uất trong lồng ngực, nhưng vẫn giận dỗi nói: Con muốn học bắn tên tại sao không tìm ta!
Lục Thân Ky thật sự tức giận, nữ nhân kia quả thật đã chuẩn bị tất cả cho Lục Vô Nghiên. Ngay cả võ nghệ cũng tìm người khác tới dạy cho hài tử của bọn họ!
Khiến Lục Thân Ky tức giận hơn chính là tiễn pháp mà Lục Vô Nghiên học được là của người kia!
Trong quân đội, tiễn pháp của Lục Thân Ky cao siêu không ai không biết không ai không hiểu. Nhưng cố tình. . . . . .
Ông thật sự không dám tự xưng đệ nhất.
Mà người có tiễn pháp khiến ông mặc cảm, không chỉ suýt đoạt mất thê tử của ông trước đây, mà hiện tại hài tử bảo bối của mình lại đi theo người đó học tiễn pháp!
Lục Vô Nghiên nén cười, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: Nhi tử chỉ vô tình kết giao với ông ấy thôi, cũng không phải mẫu thân bảo ông ấy dạy con.
Thật chứ? Lục Thân Ky nghi ngờ nhìn Lục Vô Nghiên. Ông biết nhi tử của mình sẽ không nói dối những chuyện như thế, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn đôi chút. Ông chuyển đề tài, nói: Sao hôm nay con lại đứng ra so tiễn pháp với bọn chúng? Đó không phải tác phong của con.
Lục Vô Nghiên lắc đầu cười khổ, nói: Dĩ nhiên là vì khoe khoang.
Hả? Lục Thân Ky sợ mình nghe nhầm.
Cũng không thể để cho nhi tức phụ của người cho rằng tất cả biểu ca của con bé đều biết bắn tên, mà con lại không. Lục Vô Nghiên cũng có chút bất đắc dĩ. Hắn đã sớm nghe nha hoàn nói, gần đây mỗi buổi sáng khi Phương Cẩn Chi đi ngang qua nơi này, đều dừng lại xem mấy biểu ca bắn tên. Người nào bắn tên trúng hồng tâm, bé còn vỗ tay kêu lên: Biểu ca thật là lợi hại!
Bọn họ lợi hại? Rõ ràng là. . . . . . chưa từng trải qua sự đời!
Nhi tức phụ? Lục Thân Ky có chút mụ mị. Ánh mắt của ông lướt bả vai Lục Vô Nghiên, nhìn tiểu cô nương đang bị vây quanh bởi rất nhiều nhi lang của Lục gia, chỉ cảm thấy rất hoang đường.
Con bé mới mấy tuổi!
Rồi cũng sẽ lớn thôi. Lục Vô Nghiên cũng nhìn tiểu cô nương bị đám thiếu gia Lục gia vây quanh, bé con của hắn. Nổi bật giữa đám thiếu gia Lục gia, bé con của hắn chính là màu đỏ rực rỡ trong muôn vàn màu xanh lá tùng.
Lục Vô Nghiên trầm ngâm một lúc, hỏi: Phụ thân, sau này người định dựa vào việc dạy bọn họ võ nghệ, cưỡi ngựa bắn cung sống qua ngày sao?
À! Lục Thân Ky cười khẽ một tiếng. Ta còn uống rượu, nuôi chim, nghe kịch, đá gà!
Lục Vô Nghiên rất hiểu cái tính thờ ơ của phụ thân mình, e rằng ông vẫn còn chưa biết tằng tổ mẫu đang tìm hôn sự cho mình. Lục Vô Nghiên có lòng vạch trần, nhưng dù sao bản thân cũng chỉ là vãn bối. Chuyện kế mẫu này, hắn thật sự không nên dính vào.
Lục Thân Ky vỗ vỗ vai Lục Vô Nghiên, nói: Được rồi, đi thôi.
Lục Vô Nghiên gật đầu một cái, hắn xoay người bước đi một bước, rồi quay lại, nói: Phụ thân, có một việc vẫn chưa nói với người.
Lục Vô Nghiên cân nhắc từng câu từng chữ, rồi mới nói: Nửa năm trước, mẫu thân bị ám sát. Đó là lúc thế lực của Hữu Tướng vẫn chưa hoàn toàn diệt trừ tận gốc, bất đắc dĩ phải che giấu tin tức kỹ lưỡng. Mỗi ngày mẫu thân vào triều đều cần nhi tử âm thầm dìu đi, vết thương trên người mẫu thân mỗi ngày đều nứt ra, máu tươi thấm ướt cả áo.
Ba từ bị ám sát vừa vào tai, trái tim Lục Thân Ky lập tức nảy lên. Nghe Lục Vô Nghiên nói xong, ông có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cao ngạo của nữ nhân đó làm thế nào gạt đi đau đớn ở trên triều đình.
Làm sao có thể không đau lòng.
Lục Vô Nghiên khẽ rũ mắt xuống, chua xót nói: Trước đây, khi con từ Kinh Quốc trở về, Chi Chi đã không còn. Khi đó, mẫu thân đã từng nói rất nhiều lần đợi khi Xuyên Nhi trưởng thành, đợi khi triều đình vững chắc, thì bà sẽ sinh cho con một muội muội thật ngoan ngoãn.
Lục Thân Ky cũng rũ mắt. Ông nhớ, dĩ nhiên ông nhớ.
Nhưng. . . . . . Lục Vô Nghiên cười khổ. Có lẽ mẫu thân đã không còn có thể sinh được nữa.
Lục Thân Ky chợt ngẩng đầu lên, hỏi: Bởi vì lần ám sát đó?
Lục Vô Nghiên gật đầu một cái: Vốn không bị nặng như vậy, nhưng mẫu thân lại không nghỉ ngơi dù chỉ một ngày. Thân thể của mẫu thân đã không còn như trước nữa. Chức vị trước kia của phụ thân trong quân đội vẫn đang để trống, nửa năm qua, mẫu thân vẫn luôn bồi dưỡng Phong Tướng Quân và Trần Tướng Quân. Thế nhưng hai người này lại không thể khiến mẫu thân hài lòng. Cuộc chiến giữa Đại Liêu ta và Kinh Quốc là không thể tránh khỏi. Chắc phụ thân cũng hiểu rõ mẫu thân, từ trước đến giờ trong đôi mắt mẫu thân không thể chịu đựng được dù chỉ là một hạt cát, nếu đến lúc đó mẫu thân vẫn không cảm thấy hài lòng hai người bọn họ. . . . . e rằng mẫu thân sẽ đích thân lãnh binh xuất chinh.
Lục Thân Ky mở bừng hai mắt, trong đầu ông không khỏi hiện lên những vết thương trên người Trưởng Công Chúa. Bà từng cùng ông xuất chinh, dẫn đến bị thương đầy mình. Để lại những vết sẹo trên da thịt mềm mại của bà, xóa không hết. Khi đó còn có ông che chở cho bà, nhưng nếu chỉ có một mình bà . . . . .
Lục Thân Ky không dám nghĩ tiếp.
Lục Vô Nghiên cúi người thật thấp trước mặt phụ thân mình.
Con đang làm cái gì vậy? Lục Thân Ky cau mày.
Nhi tử không có lập trường yêu cầu phụ thân làm gì cả, nhưng nhi tử đau lòng mẫu thân. Đến lúc đó chỉ có thể thay thế mẫu thân xuất chinh.
Lục Vô Nghiên xoay người đi ra khỏi đình nghỉ mát, lớn tiếng gọi Phương Cẩn Chi: Cẩn Chi, đi nào.
A! Phương Cẩn Chi trả mũi tên đang vuốt vuốt trên tay lại cho Lục Tử Cảnh, chạy đuổi theo Lục Vô Nghiên.
Tam ca ca, huynh chờ muội với! Bé kéo tay Lục Vô Nghiên, nhắm mắt bắt kịp mỗi bước chân của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên dắt Phương Cẩn Chi đi đến cuối đường mòn, biến mất sau cửa thuỳ hoa. Lục Thân Ky thu hồi ánh mắt, ông đứng nguyên tại chỗ một hồi, rồi xoay người đi về phía chuồng ngựa. Ông dắt một con ngựa, lập tức ra khỏi phủ Ôn Quốc Công. Thẳng một đường phi nhanh về hướng hoàng cung, vó ngựa tung bay.
Đến khi ông chạy tới hoàng cung, vừa đúng giờ hạ triều. Ông nấp sau cây thùy dương bên ngoài cửa cung, lẳng lặng nhìn nhuyễn kiệu nâng Trưởng Công Chúa từ trong cung đi ra. Tiểu cung nữ vén màn kiệu lên, Trưởng Công Chúa từ bên trong kiệu bước ra, leo lên một chiếc xe ngựa khác. Mã xa phu vung roi quất vào mông ngựa, xe ngựa lập tức đi về biệt viện Công Chúa.
Ánh mắt Lục Thân Ky vẫn dõi theo hướng chiếc xe ngựa mang theo Trưởng Công Chúa rời đi, chưa từng dời mắt.
Nàng lại gầy.
Bên trong viện Thùy Sao, Phương Cẩn Chi chép《 Kinh Thi 》gần nửa ngày. Bé ngẩng đầu lên, nhìn Lục Vô Nghiên ở cách đó không xa. Lục Vô Nghiên đang nghiêng người dựa vào bàn nhỏ trên ngọa tháp, một chân dài duỗi thẳng, chân còn lại hơi cong. Đang cúi đầu chuyên chú đọc quyển sách trên tay, đó là một quyển sách rất cũ, mỗi lần lật sách cũng có thể làm vụn giấy bay tán loạn.
Thấy hắn không rảnh bận tâm đến mình, Phương Cẩn Chi lặng lẽ cầm bút lông. Tay trái tay phải mỗi tay cầm một cây bút, bắt đầu chép sách!
Tam ca ca lại có thể cho bé chép lại thơ đã học mấy ngày nay mười lần! Mười lần đấy!
Thật may là. . . . . hai tay bé đều có thể viết chữ.
Lục Vô Nghiên lại lật một trang sách, Phương Cẩn Chi vội vàng buông cây bút trong tay trái xuống, ưỡn ngực nghiêm túc viết chữ.
Lục Vô Nghiên nhướng mắt nhìn Phương Cẩn Chi đang ra vẻ nghiêm túc viết chữ, khóe môi không khỏi cong lên. Thật sự xem hắn mù sao. Nhưng. . . . thôi. Mắt nhắm mắt mở thôi . . . . .
Lục Vô Nghiên lại cúi đầu, tiếp tục đọc sách. Tựa như không phát hiện bé con của hắn lừa đảo.
Quả nhiên, chỉ một lúc sau. Tay trái Phương Cẩn Chi lại lặng lẽ cầm bút lên, dùng cả hai tay để chép《 Kinh Thi 》.
Một con bồ câu trắng đập cánh bay vào cửa sổ, quanh quẩn bên cạnh Lục Vô Nghiên. Lục Vô Nghiên nâng tay lên, con chim bồ câu đáp xuống mu bàn tay hắn. Lục Vô Nghiên tháo thư tín đang cột vào chân chim bồ câu ra.
Xem xong mấy chữ ít ỏi trên thư tín, hắn không khỏi nhíu mày lại.
Buổi chiều, những giọt mưa thu bắt đầu rơi tí tách, sau đó càng ngày càng nặng hạt. Đến khi Phương Cẩn Chi ở lại viện Thùy Sao ăn xong bữa tối, mưa thu bên ngoài đã từ từ chuyển thành mưa như trút nước.
Phương Cẩn Chi đặt viên cờ đen cuối cùng trong chén lên bàn cờ, bé ngáp một cái đi tới gần Lục
Lại liên tưởng từ trước đến nay, Lục Vô Nghiên là một người làm việc không đúng mực, dường như không có chuyện gì mà hắn không dám làm, đám thiếu gia Lục gia cùng với mấy gã sai vặt, nha hoàn đứng đàng xa không khỏi căng thẳng.
Ngay cả Phương Cẩn Chi đứng bên cạnh cũng trợn mắt, khẩn trương nhìn theo mũi tên này.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, mũi tên xuyên qua lỗ vuông trên đồng tiền bắn trúng cây trâm ngọc trên búi tóc Lục Vô Lệ, đẩy trâm ngọc ra khỏi búi tóc của hắn. Bởi vì lực bắn quá lớn, cây trâm ngọc đâm thẳng vào hồng trụ cách đó không xa.
Mũi tên đã thay thế trâm ngọc, ở lại trên tóc của Lục Vô Lệ, giữ cho mái tóc của Lục Vô Lệ không rơi tán loạn.
Hai đồng tiền trên mũi tên lung lay hai vòng, cuối cùng dừng lại sát vào lông đuôi tên.
Nhị ca, trâm cài tóc mới này như thế nào? Lục Vô Nghiên ném trả cung tên lại cho tứ đệ Lục Vô Thế.
Ngay lúc này, trong đầu Lục Vô Lệ thật sự hiện lên tình cảnh mũi tên xuyên vào búi tóc của hắn, cho nên cả khuôn mặt hắn tái mét. Tay hắn có chút cứng ngắc đưa lên sờ mũi tên đang cắm vào trong tóc mình. Đầu ngón tay của hắn đụng phải hai đồng tiền xuyên qua mũi tên, tạo nên mấy tiếng vang giòn giã.
Lục Vô Lệ có chút khó khăn mở miệng: Tiễn pháp của Tam đệ quả thật lợi hại.
Ánh mắt Lục Thân Ky gắt gao nhìn chằm chằm mũi tên trên búi tóc Lục Vô Lệ. Một lúc lâu sau, ông mới dời ánh mắt sang Lục Vô Nghiên. Ông lớn tiếng nói: Con theo ta vào đây!
Ông nói xong, xoay người, sải bước đi về phía đình nghỉ mát phía sau.
Ai cũng có thể nhận ra sự tức giận trong giọng nói Lục Thân Ky. Đám thiếu gia Lục gia này không khỏi nghi ngờ, sao Lục Thân Ky lại nổi cơn thịnh nộ như thế?
Lục Vô Nghiên khẽ cúi người xuống, mỉm cười nói với Phương Cẩn Chi: Tam ca ca đi một lát sẽ trở lại, muội ở đây chờ ta.
Dạ! Phương Cẩn Chi mạnh mẽ gật đầu.
Lục Vô Nghiên đi vào trong lương đình, Lục Thân Ky quan sát hắn từ đầu đến chân, lớn tiếng chất vấn: Tiễn pháp của con là học từ ai!
Lục Vô Nghiên có chút lười biếng nghiêng người dựa lên con đại bàng gỗ sơn đỏ trên hành lang, tùy ý nói: Phụ thân cứ coi như con tự học vậy.
Không thể nào! Lục Thân Ky khẳng định.
Lục Vô Nghiên cười khẽ, nói: Phụ thân đã đoán được rồi, cần gì phải hỏi nhiều chứ?
Con! Lục Thân Ky dùng ngón tay chỉ vào Lục Vô Nghiên, rồi lại để tay xuống. Ông bình ổn lại phẫn uất trong lồng ngực, nhưng vẫn giận dỗi nói: Con muốn học bắn tên tại sao không tìm ta!
Lục Thân Ky thật sự tức giận, nữ nhân kia quả thật đã chuẩn bị tất cả cho Lục Vô Nghiên. Ngay cả võ nghệ cũng tìm người khác tới dạy cho hài tử của bọn họ!
Khiến Lục Thân Ky tức giận hơn chính là tiễn pháp mà Lục Vô Nghiên học được là của người kia!
Trong quân đội, tiễn pháp của Lục Thân Ky cao siêu không ai không biết không ai không hiểu. Nhưng cố tình. . . . . .
Ông thật sự không dám tự xưng đệ nhất.
Mà người có tiễn pháp khiến ông mặc cảm, không chỉ suýt đoạt mất thê tử của ông trước đây, mà hiện tại hài tử bảo bối của mình lại đi theo người đó học tiễn pháp!
Lục Vô Nghiên nén cười, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: Nhi tử chỉ vô tình kết giao với ông ấy thôi, cũng không phải mẫu thân bảo ông ấy dạy con.
Thật chứ? Lục Thân Ky nghi ngờ nhìn Lục Vô Nghiên. Ông biết nhi tử của mình sẽ không nói dối những chuyện như thế, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn đôi chút. Ông chuyển đề tài, nói: Sao hôm nay con lại đứng ra so tiễn pháp với bọn chúng? Đó không phải tác phong của con.
Lục Vô Nghiên lắc đầu cười khổ, nói: Dĩ nhiên là vì khoe khoang.
Hả? Lục Thân Ky sợ mình nghe nhầm.
Cũng không thể để cho nhi tức phụ của người cho rằng tất cả biểu ca của con bé đều biết bắn tên, mà con lại không. Lục Vô Nghiên cũng có chút bất đắc dĩ. Hắn đã sớm nghe nha hoàn nói, gần đây mỗi buổi sáng khi Phương Cẩn Chi đi ngang qua nơi này, đều dừng lại xem mấy biểu ca bắn tên. Người nào bắn tên trúng hồng tâm, bé còn vỗ tay kêu lên: Biểu ca thật là lợi hại!
Bọn họ lợi hại? Rõ ràng là. . . . . . chưa từng trải qua sự đời!
Nhi tức phụ? Lục Thân Ky có chút mụ mị. Ánh mắt của ông lướt bả vai Lục Vô Nghiên, nhìn tiểu cô nương đang bị vây quanh bởi rất nhiều nhi lang của Lục gia, chỉ cảm thấy rất hoang đường.
Con bé mới mấy tuổi!
Rồi cũng sẽ lớn thôi. Lục Vô Nghiên cũng nhìn tiểu cô nương bị đám thiếu gia Lục gia vây quanh, bé con của hắn. Nổi bật giữa đám thiếu gia Lục gia, bé con của hắn chính là màu đỏ rực rỡ trong muôn vàn màu xanh lá tùng.
Lục Vô Nghiên trầm ngâm một lúc, hỏi: Phụ thân, sau này người định dựa vào việc dạy bọn họ võ nghệ, cưỡi ngựa bắn cung sống qua ngày sao?
À! Lục Thân Ky cười khẽ một tiếng. Ta còn uống rượu, nuôi chim, nghe kịch, đá gà!
Lục Vô Nghiên rất hiểu cái tính thờ ơ của phụ thân mình, e rằng ông vẫn còn chưa biết tằng tổ mẫu đang tìm hôn sự cho mình. Lục Vô Nghiên có lòng vạch trần, nhưng dù sao bản thân cũng chỉ là vãn bối. Chuyện kế mẫu này, hắn thật sự không nên dính vào.
Lục Thân Ky vỗ vỗ vai Lục Vô Nghiên, nói: Được rồi, đi thôi.
Lục Vô Nghiên gật đầu một cái, hắn xoay người bước đi một bước, rồi quay lại, nói: Phụ thân, có một việc vẫn chưa nói với người.
Lục Vô Nghiên cân nhắc từng câu từng chữ, rồi mới nói: Nửa năm trước, mẫu thân bị ám sát. Đó là lúc thế lực của Hữu Tướng vẫn chưa hoàn toàn diệt trừ tận gốc, bất đắc dĩ phải che giấu tin tức kỹ lưỡng. Mỗi ngày mẫu thân vào triều đều cần nhi tử âm thầm dìu đi, vết thương trên người mẫu thân mỗi ngày đều nứt ra, máu tươi thấm ướt cả áo.
Ba từ bị ám sát vừa vào tai, trái tim Lục Thân Ky lập tức nảy lên. Nghe Lục Vô Nghiên nói xong, ông có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cao ngạo của nữ nhân đó làm thế nào gạt đi đau đớn ở trên triều đình.
Làm sao có thể không đau lòng.
Lục Vô Nghiên khẽ rũ mắt xuống, chua xót nói: Trước đây, khi con từ Kinh Quốc trở về, Chi Chi đã không còn. Khi đó, mẫu thân đã từng nói rất nhiều lần đợi khi Xuyên Nhi trưởng thành, đợi khi triều đình vững chắc, thì bà sẽ sinh cho con một muội muội thật ngoan ngoãn.
Lục Thân Ky cũng rũ mắt. Ông nhớ, dĩ nhiên ông nhớ.
Nhưng. . . . . . Lục Vô Nghiên cười khổ. Có lẽ mẫu thân đã không còn có thể sinh được nữa.
Lục Thân Ky chợt ngẩng đầu lên, hỏi: Bởi vì lần ám sát đó?
Lục Vô Nghiên gật đầu một cái: Vốn không bị nặng như vậy, nhưng mẫu thân lại không nghỉ ngơi dù chỉ một ngày. Thân thể của mẫu thân đã không còn như trước nữa. Chức vị trước kia của phụ thân trong quân đội vẫn đang để trống, nửa năm qua, mẫu thân vẫn luôn bồi dưỡng Phong Tướng Quân và Trần Tướng Quân. Thế nhưng hai người này lại không thể khiến mẫu thân hài lòng. Cuộc chiến giữa Đại Liêu ta và Kinh Quốc là không thể tránh khỏi. Chắc phụ thân cũng hiểu rõ mẫu thân, từ trước đến giờ trong đôi mắt mẫu thân không thể chịu đựng được dù chỉ là một hạt cát, nếu đến lúc đó mẫu thân vẫn không cảm thấy hài lòng hai người bọn họ. . . . . e rằng mẫu thân sẽ đích thân lãnh binh xuất chinh.
Lục Thân Ky mở bừng hai mắt, trong đầu ông không khỏi hiện lên những vết thương trên người Trưởng Công Chúa. Bà từng cùng ông xuất chinh, dẫn đến bị thương đầy mình. Để lại những vết sẹo trên da thịt mềm mại của bà, xóa không hết. Khi đó còn có ông che chở cho bà, nhưng nếu chỉ có một mình bà . . . . .
Lục Thân Ky không dám nghĩ tiếp.
Lục Vô Nghiên cúi người thật thấp trước mặt phụ thân mình.
Con đang làm cái gì vậy? Lục Thân Ky cau mày.
Nhi tử không có lập trường yêu cầu phụ thân làm gì cả, nhưng nhi tử đau lòng mẫu thân. Đến lúc đó chỉ có thể thay thế mẫu thân xuất chinh.
Lục Vô Nghiên xoay người đi ra khỏi đình nghỉ mát, lớn tiếng gọi Phương Cẩn Chi: Cẩn Chi, đi nào.
A! Phương Cẩn Chi trả mũi tên đang vuốt vuốt trên tay lại cho Lục Tử Cảnh, chạy đuổi theo Lục Vô Nghiên.
Tam ca ca, huynh chờ muội với! Bé kéo tay Lục Vô Nghiên, nhắm mắt bắt kịp mỗi bước chân của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên dắt Phương Cẩn Chi đi đến cuối đường mòn, biến mất sau cửa thuỳ hoa. Lục Thân Ky thu hồi ánh mắt, ông đứng nguyên tại chỗ một hồi, rồi xoay người đi về phía chuồng ngựa. Ông dắt một con ngựa, lập tức ra khỏi phủ Ôn Quốc Công. Thẳng một đường phi nhanh về hướng hoàng cung, vó ngựa tung bay.
Đến khi ông chạy tới hoàng cung, vừa đúng giờ hạ triều. Ông nấp sau cây thùy dương bên ngoài cửa cung, lẳng lặng nhìn nhuyễn kiệu nâng Trưởng Công Chúa từ trong cung đi ra. Tiểu cung nữ vén màn kiệu lên, Trưởng Công Chúa từ bên trong kiệu bước ra, leo lên một chiếc xe ngựa khác. Mã xa phu vung roi quất vào mông ngựa, xe ngựa lập tức đi về biệt viện Công Chúa.
Ánh mắt Lục Thân Ky vẫn dõi theo hướng chiếc xe ngựa mang theo Trưởng Công Chúa rời đi, chưa từng dời mắt.
Nàng lại gầy.
Bên trong viện Thùy Sao, Phương Cẩn Chi chép《 Kinh Thi 》gần nửa ngày. Bé ngẩng đầu lên, nhìn Lục Vô Nghiên ở cách đó không xa. Lục Vô Nghiên đang nghiêng người dựa vào bàn nhỏ trên ngọa tháp, một chân dài duỗi thẳng, chân còn lại hơi cong. Đang cúi đầu chuyên chú đọc quyển sách trên tay, đó là một quyển sách rất cũ, mỗi lần lật sách cũng có thể làm vụn giấy bay tán loạn.
Thấy hắn không rảnh bận tâm đến mình, Phương Cẩn Chi lặng lẽ cầm bút lông. Tay trái tay phải mỗi tay cầm một cây bút, bắt đầu chép sách!
Tam ca ca lại có thể cho bé chép lại thơ đã học mấy ngày nay mười lần! Mười lần đấy!
Thật may là. . . . . hai tay bé đều có thể viết chữ.
Lục Vô Nghiên lại lật một trang sách, Phương Cẩn Chi vội vàng buông cây bút trong tay trái xuống, ưỡn ngực nghiêm túc viết chữ.
Lục Vô Nghiên nhướng mắt nhìn Phương Cẩn Chi đang ra vẻ nghiêm túc viết chữ, khóe môi không khỏi cong lên. Thật sự xem hắn mù sao. Nhưng. . . . thôi. Mắt nhắm mắt mở thôi . . . . .
Lục Vô Nghiên lại cúi đầu, tiếp tục đọc sách. Tựa như không phát hiện bé con của hắn lừa đảo.
Quả nhiên, chỉ một lúc sau. Tay trái Phương Cẩn Chi lại lặng lẽ cầm bút lên, dùng cả hai tay để chép《 Kinh Thi 》.
Một con bồ câu trắng đập cánh bay vào cửa sổ, quanh quẩn bên cạnh Lục Vô Nghiên. Lục Vô Nghiên nâng tay lên, con chim bồ câu đáp xuống mu bàn tay hắn. Lục Vô Nghiên tháo thư tín đang cột vào chân chim bồ câu ra.
Xem xong mấy chữ ít ỏi trên thư tín, hắn không khỏi nhíu mày lại.
Buổi chiều, những giọt mưa thu bắt đầu rơi tí tách, sau đó càng ngày càng nặng hạt. Đến khi Phương Cẩn Chi ở lại viện Thùy Sao ăn xong bữa tối, mưa thu bên ngoài đã từ từ chuyển thành mưa như trút nước.
Phương Cẩn Chi đặt viên cờ đen cuối cùng trong chén lên bàn cờ, bé ngáp một cái đi tới gần Lục
/192
|