Không giống trong tưởng tượng của muội cũng thích?
Lục Vô Nghiên cười khổ ôm chặt con bé vào trong ngực.
Con bé ngốc nghếch này, muội không dễ dàng gì chấp nhận 'khuyết điểm' trên người ta, nhưng muội có biết hay không, 'khuyết điểm' mà muội nhìn thấy chẳng qua chỉ là bề nổi của một tảng băng chìm. Đời này, ta không dám để cho muội nhìn thấy rõ ràng con người thật sự của ta. Đó là một 'ta' với một cây đao dính đầy máu trong một cái xó xỉnh bẩn thỉu.
Ban đêm, Lục Vô Nghiên bắt đầu gặp ác mộng.
Trong mộng là một phòng giam nồng nặc mùi hôi thối của xác chết, tối đen mà u ám.
Trong đêm đen yên tĩnh, tiếng động rất nhỏ cũng có thể bay vào trong lỗ tai rất rõ ràng. Tiếng mấy con chuột gặm cắn thi thể cứ vang lên bên lỗ tai của Lục Vô Nghiên. Lục Vô Nghiên rúc sát vào trong góc, ôm đầu gối, hắn không dám cử động lung tung, bởi vì mấy thi thể này đang ở cách đó không xa. Cứ cách một lúc, hắn lại phải nhúc nhích một lần. Bằng không hắn sợ mấy con chuột kia sẽ cho rằng hắn là người chết, bò qua đây gặm cắn hắn.
Nhi tử của Trưởng Công Chúa Liêu Quốc, hắc, ra ngoài!
Lục Vô Nghiên ngẩng đầu, trong ánh sáng leo loét của ngọn đèn dầu trong hành lang phòng giam, hắn nhìn thấy một gương mặt không hề có ý tốt.
Hắn bị người ta lôi ra khỏi góc phòng, nâng cái xích chân nặng trịch, lê đôi chân trần đi trên mặt đất ướt nhẹp. Vì cái gì mà ướt? Có máu, có nước mắt, còn có phân và nước tiểu bẩn thỉu.
Ngươi chết, hay hắn ta chết. Ngươi chọn đi. Có người nhét vào tay Lục Vô Nghiên một cây chủy thủ.
Lục Vô Nghiên ngẩng đầu, nhìn nam nhân đang quỳ gối trước mặt mình, nhìn vào đôi mắt sợ hãi của hắn ta. Hắn đứng ở đó, tay cầm đao, nhưng hắn có cảm giác mình chính là người đang bị trói quỳ trước mặt. Sợ hãi trong mắt người kia chính là nỗi sợ trong lòng hắn.
Nhanh đi! Ngươi biết nên làm thế nào rồi đó! Lính canh ngục sau lưng Lục Vô Nghiên tiếp tục hối thúc hắn.
Đúng, hắn biết làm như thế nào.
Nơi này là tử lao của Kinh Quốc, cũng là địa ngục của Kinh Quốc. Từ ngày đầu tiên hắn bị đưa tới đây, đã bị ép nhìn những tên đao phủ này hành hình. Lúc hắn không dám nhìn, cũng sẽ bị bọn chúng kéo mí mắt lên, ép buộc hắn phải nhìn, để mô phỏng. Bọn chúng rống lên với hắn: Nhắm mắt lại lần nữa lập tức móc hai tròng mắt của ngươi ra xem!
Vì vậy, hắn không dám nhắm mắt nữa, mở to hai mắt nhìn những tên ma quỷ này hành hình.
Hành hình? Chặt đầu sao?
Không.
Giết người là thú tiêu khiển của mấy tên đao phủ này. Thậm chí cho những tử tù đó toàn thây cũng keo kiệt. Bọn chúng cười ầm lên coi con người như gà vịt nằm trên thớt, tùy ý xâu xé, đùa bỡn.
Lột da, cắt ngang người, ngũ hình đủ cả, cưa cắt, ngắt xương, cọ rửa, tách sọ, đập nát đầu, khoét ngực, moi ruột. . . . . .
Mà nữ tù tiến vào tử lao càng thê thảm hơn. Không một người nào thoát khỏi số mạng bị cưỡng hiếp tập thể, xẻo ngực, cắt bụng, phong âm đạo. Những nữ nhân đó, thường thì khi chết, tiếng thét càng thê lương hơn so với nam nhân. Mang theo tràn đầy thù hận, mỗi một tiếng thét đều là một lời nguyền rủa độc ác nhất.
Lục Vô Nghiên nắm chặt đao trong tay, đâm vào cổ họng nam nhân đó. Cổ tay hắn xoay một vòng, để chắc chắn chủy thủ trong tay đâm vào sâu hơn. Máu tươi phun ra, phun đầy lên đầu, lên mặt hắn, tầm mắt của hắn biến thành màu đỏ.
Tốt lắm, biểu hiện của ngươi rất tốt. Ha ha ha ha. . . . . .
Bọn họ đang cười, cười bộ dáng của một nam hài tám tuổi lần đầu tiên giết người.
Lục Vô Nghiên cầm đao, nhìn thi thể nằm dưới đất. Máu tươi vẫn còn đang chảy ra từ cổ họng người đó, hai mắt người đó trợn trừng, cho dù chết cũng nhìn Lục Vô Nghiên.
Tuyệt vọng, sợ hãi, thù hận.
Đi! Móc mắt ả ta ra! Đám người phía sau cười đủ rồi, thì đẩy Lục Vô Nghiên một cái thật mạnh. Đẩy hắn đến trước mặt một người khác. Đó là một nữ hài cả người trần trụi, cơ thể nhỏ gầy, mảnh mai, làn da vàng vọt, nhìn có vẻ chỉ mười một mười hai tuổi. Nhưng cho dù tuổi nhỏ như thế, cũng không thoát khỏi sự đùa bỡn của mấy tên ác ma này. Thậm chí bởi vì tấm thân xử nữ, cảnh ngộ bị làm nhục càng đáng sợ hơn.
Mà nguyên nhân nàng ấy bị nhốt vào tử lao chẳng qua chỉ vì trộm một cái bánh bao.
Đừng. . . . . đừng. . . . Ta không muốn chết. . . . Tiểu nữ hài sợ hãi nhìn Lục Vô Nghiên. Bởi vì quá gầy yếu, nên đôi mắt trên gương mặt nàng ấy có vẻ càng to lớn, chiếm gần cả nửa khuôn mặt.
Nhưng Lục Vô Nghiên vẫn đi từng bước từng bước tới gần nàng ấy, nếu hắn không làm, người bị móc mắt sẽ là hắn. Coi như đôi mắt của nữ hài này không phải do hắn móc, cũng sẽ bị người khác móc mà thôi.
Hắn nắm chặt chủy thủ trong tay, bình tĩnh dị thường móc đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
A -- ngươi là ác ma! Ngươi sẽ gặp báo ứng! Ta nguyền rủa ngươi sẽ không được chết tử tế, nguyền rủa người bên cạnh ngươi sẽ chết từng người một! Nguyền rủa ngươi trọn đời không được nhập luân hồi!
Tiếng thét thê lương của tiểu nữ hài từ từ biến thành những lời nguyền rủa. Mấy lời nguyền rủa này, toàn bộ đều ứng nghiệm vào kiếp trước của Lục Vô Nghiên.
Tám tuổi đến mười tuổi, là hai năm của lứa tuổi vô ưu ngây thơ trong sáng. Cũng là hai năm mà Lục Vô Nghiên từ một thiên kiêu chi tử trở thành một tên đao phủ mất hết nhân tính. Hai năm, có thể làm được gì? Có thể giết chết hàng ngàn người.
Không, hàng vạn người.
Trong tử lao Kinh Quốc, tiểu nam hài đó cầm đao, điều khiển những hình phạt hung tàn nhất. Tay của hắn, đã nhuốm bao nhiêu máu tươi. Hắn bình tĩnh lột da róc thịt người khác. Hắn xoay người lại, mặt lạnh lùng hỏi: Có được không?
Hắn bình tĩnh đến lạnh lùng, thậm chí khóe miệng còn mang theo nụ cười trào phúng.
Về sau, cho dù là mấy tên canh ngục trong tử lao của Kinh Quốc nhìn thấy nụ cười giết người của tiểu nam hài này cũng đều khiếp đảm.
Lục Vô Nghiên vùng dậy khỏi cơn ác mộng, hắn ngồi trên giường thở hổn hển. Nhìn đêm đen như mực. Dù đã nhiều năm trôi qua, đôi mắt sợ hãi đó vẫn không hề buông tha hắn.
Sáu năm, hắn về nhà đã được sáu năm. Nhưng lại giống như chưa bao giờ trở về. Linh hồn của hắn, đã bị giam cầm vĩnh viễn trong cái tử lao bẩn thỉu đó.
Lục Vô Nghiên run rẩy nâng hai tay lên, rõ ràng là một đôi tay sạch sẽ, nhưng Lục Vô Nghiên chỉ nhìn thấy máu tươi không bao giờ tẩy rửa sạch.
Két -- cửa gỗ bị đẩy ra, sau đó là những tiếng bước chân nhanh nhẹn vang lên.
Cái đầu nhỏ của Phương Cẩn Chi ló ra từ phía sau bình phong: Tam ca ca, muội muốn ngủ chung với huynh.
Sắc mặt Lục Vô Nghiên không đổi, hắn giấu đôi tay đang run rẩy vào trong chăn gấm, thậm chí còn kéo ra một nụ cười dịu dàng, nói: Không được, không hợp quy củ.
Nhưng quy củ là do con người đặt ra mà! Con người có thể đặt ra quy củ, cũng có thể thay đổi quy củ! Phương Cẩn Chi từ phía sau bình phong đi ra, trong ngực ôm một cái gối thêu hoa mềm mại. Lúc này Lục Vô Nghiên mới phát hiện con bé mặc rất đơn bạc.
Lục Vô Nghiên phỏng đoán, hiện tại chắc đã qua giờ sửu. Hắn biết từ trước đến nay Phương Cẩn Chi đều ngủ sớm và dậy cũng rất sớm. Con bé đến đây vào canh giờ này, chắc là đã giật mình thức giấc giữa đêm.
Lại gặp ác mộng? Lục Vô Nghiên ngồi trên giường, vẫn không cử động.
Phương Cẩn Chi ôm chặt chiếc gối thêu hoa trong ngực, đi tới bên giường.
Tam ca ca, muội muốn ngủ chung với huynh. Bé cố chấp lặp lại lần nữa.
Lục Vô Nghiên nhìn con bé trong thoáng chốc, lại nói: Cẩn Chi nghe lời.
Phương Cẩn Chi đứng đó do dự một lúc, rồi bất ngờ đặt cái gối lên đầu giường, sau đó đá giầy, bò lên giường.
Lục Vô Nghiên cau mày.
Tam ca ca, bên ngoài tuyết rơi, thật to, còn có gió nữa! Nếu bây giờ huynh đuổi muội về, muội sẽ bị bệnh đấy! Phương Cẩn Chi ngồi trên giường, nhìn Lục Vô Nghiên nghiêm túc nói.
Bên ngoài rất yên tĩnh, không nghe thấy bất kỳ tiếng gió nào.
Lục Vô Nghiên cũng không vạch trần lời nói dối của con bé, chỉ nói: Không đuổi muội về, nhưng cho muội sang bên cạnh ngủ.
Phương Cẩn Chi rũ mắt suy nghĩ kỹ một lúc, rồi mới đưa tay chống cằm, nhìn Lục Vô Nghiên, nói: Tam ca ca, nếu muội khóc lóc chạy vào nói muội gặp ác mộng rất đáng sợ. Vậy huynh nhất định sẽ không đuổi muội đi giống như bây giờ.
Lục Vô Nghiên vẫn trầm mặc như cũ.
Nhưng Cẩn Chi đã đồng ý với Tam ca ca sẽ không nói dối! À ừm, không nói dối với Tam ca ca! Bé nhích cái mông nhỏ về phía trước, đến gần Lục Vô Nghiên hơn. Tam ca ca, muội không gặp ác mộng. Muội nằm trên giường suy nghĩ thật lâu, vừa nghĩ tới ngày mai sẽ là giao thừa, trong lòng liền khó chịu. Qua năm, muội sẽ không thể đến tìm Tam ca ca mỗi ngày. Tam ca ca, huynh không luyến tiếc muội sao? Ưmh, muội không nỡ bỏ Tam ca ca, nên muội không ngủ được. Vì vậy mới chạy tới đây.
Thật là một hài tử ngốc nghếch. Nụ cười gượng gạo trên khóe môi Lục Vô Nghiên, có thêm chút chân thành.
Phương Cẩn Chi toét miệng cười ngọt ngào: Tam ca ca, còn chưa qua năm mới, muội vẫn chưa tới bảy tuổi! Muội sẽ vụng trộm ngủ ở đây, huynh không nói, muội cũng không nói, sẽ không ai biết đâu!
Cẩn Chi sẽ vì người khác không biết mà đi trộm đồ sao? Lục Vô Nghiên cười khẽ, hỏi ngược lại.
Phương Cẩn Chi sửng sốt một phen. Bé trợn mắt nhìn hắn, nhất thời không biết nên phản bác như thế nào. Hai lông mày nhíu lại, có chút gấp gáp nói: Tam ca ca, vậy, vậy. . . . . . muội khóc đấy.
Lục Vô Nghiên vừa định nói thì Phương Cẩn Chi đã ảo não lắc đầu một cái, vẻ mặt đau khổ nói: Ài. . . . . . Nhưng bây giờ vừa nhìn thấy Tam ca ca liền vui vẻ,
Lục Vô Nghiên cười khổ ôm chặt con bé vào trong ngực.
Con bé ngốc nghếch này, muội không dễ dàng gì chấp nhận 'khuyết điểm' trên người ta, nhưng muội có biết hay không, 'khuyết điểm' mà muội nhìn thấy chẳng qua chỉ là bề nổi của một tảng băng chìm. Đời này, ta không dám để cho muội nhìn thấy rõ ràng con người thật sự của ta. Đó là một 'ta' với một cây đao dính đầy máu trong một cái xó xỉnh bẩn thỉu.
Ban đêm, Lục Vô Nghiên bắt đầu gặp ác mộng.
Trong mộng là một phòng giam nồng nặc mùi hôi thối của xác chết, tối đen mà u ám.
Trong đêm đen yên tĩnh, tiếng động rất nhỏ cũng có thể bay vào trong lỗ tai rất rõ ràng. Tiếng mấy con chuột gặm cắn thi thể cứ vang lên bên lỗ tai của Lục Vô Nghiên. Lục Vô Nghiên rúc sát vào trong góc, ôm đầu gối, hắn không dám cử động lung tung, bởi vì mấy thi thể này đang ở cách đó không xa. Cứ cách một lúc, hắn lại phải nhúc nhích một lần. Bằng không hắn sợ mấy con chuột kia sẽ cho rằng hắn là người chết, bò qua đây gặm cắn hắn.
Nhi tử của Trưởng Công Chúa Liêu Quốc, hắc, ra ngoài!
Lục Vô Nghiên ngẩng đầu, trong ánh sáng leo loét của ngọn đèn dầu trong hành lang phòng giam, hắn nhìn thấy một gương mặt không hề có ý tốt.
Hắn bị người ta lôi ra khỏi góc phòng, nâng cái xích chân nặng trịch, lê đôi chân trần đi trên mặt đất ướt nhẹp. Vì cái gì mà ướt? Có máu, có nước mắt, còn có phân và nước tiểu bẩn thỉu.
Ngươi chết, hay hắn ta chết. Ngươi chọn đi. Có người nhét vào tay Lục Vô Nghiên một cây chủy thủ.
Lục Vô Nghiên ngẩng đầu, nhìn nam nhân đang quỳ gối trước mặt mình, nhìn vào đôi mắt sợ hãi của hắn ta. Hắn đứng ở đó, tay cầm đao, nhưng hắn có cảm giác mình chính là người đang bị trói quỳ trước mặt. Sợ hãi trong mắt người kia chính là nỗi sợ trong lòng hắn.
Nhanh đi! Ngươi biết nên làm thế nào rồi đó! Lính canh ngục sau lưng Lục Vô Nghiên tiếp tục hối thúc hắn.
Đúng, hắn biết làm như thế nào.
Nơi này là tử lao của Kinh Quốc, cũng là địa ngục của Kinh Quốc. Từ ngày đầu tiên hắn bị đưa tới đây, đã bị ép nhìn những tên đao phủ này hành hình. Lúc hắn không dám nhìn, cũng sẽ bị bọn chúng kéo mí mắt lên, ép buộc hắn phải nhìn, để mô phỏng. Bọn chúng rống lên với hắn: Nhắm mắt lại lần nữa lập tức móc hai tròng mắt của ngươi ra xem!
Vì vậy, hắn không dám nhắm mắt nữa, mở to hai mắt nhìn những tên ma quỷ này hành hình.
Hành hình? Chặt đầu sao?
Không.
Giết người là thú tiêu khiển của mấy tên đao phủ này. Thậm chí cho những tử tù đó toàn thây cũng keo kiệt. Bọn chúng cười ầm lên coi con người như gà vịt nằm trên thớt, tùy ý xâu xé, đùa bỡn.
Lột da, cắt ngang người, ngũ hình đủ cả, cưa cắt, ngắt xương, cọ rửa, tách sọ, đập nát đầu, khoét ngực, moi ruột. . . . . .
Mà nữ tù tiến vào tử lao càng thê thảm hơn. Không một người nào thoát khỏi số mạng bị cưỡng hiếp tập thể, xẻo ngực, cắt bụng, phong âm đạo. Những nữ nhân đó, thường thì khi chết, tiếng thét càng thê lương hơn so với nam nhân. Mang theo tràn đầy thù hận, mỗi một tiếng thét đều là một lời nguyền rủa độc ác nhất.
Lục Vô Nghiên nắm chặt đao trong tay, đâm vào cổ họng nam nhân đó. Cổ tay hắn xoay một vòng, để chắc chắn chủy thủ trong tay đâm vào sâu hơn. Máu tươi phun ra, phun đầy lên đầu, lên mặt hắn, tầm mắt của hắn biến thành màu đỏ.
Tốt lắm, biểu hiện của ngươi rất tốt. Ha ha ha ha. . . . . .
Bọn họ đang cười, cười bộ dáng của một nam hài tám tuổi lần đầu tiên giết người.
Lục Vô Nghiên cầm đao, nhìn thi thể nằm dưới đất. Máu tươi vẫn còn đang chảy ra từ cổ họng người đó, hai mắt người đó trợn trừng, cho dù chết cũng nhìn Lục Vô Nghiên.
Tuyệt vọng, sợ hãi, thù hận.
Đi! Móc mắt ả ta ra! Đám người phía sau cười đủ rồi, thì đẩy Lục Vô Nghiên một cái thật mạnh. Đẩy hắn đến trước mặt một người khác. Đó là một nữ hài cả người trần trụi, cơ thể nhỏ gầy, mảnh mai, làn da vàng vọt, nhìn có vẻ chỉ mười một mười hai tuổi. Nhưng cho dù tuổi nhỏ như thế, cũng không thoát khỏi sự đùa bỡn của mấy tên ác ma này. Thậm chí bởi vì tấm thân xử nữ, cảnh ngộ bị làm nhục càng đáng sợ hơn.
Mà nguyên nhân nàng ấy bị nhốt vào tử lao chẳng qua chỉ vì trộm một cái bánh bao.
Đừng. . . . . đừng. . . . Ta không muốn chết. . . . Tiểu nữ hài sợ hãi nhìn Lục Vô Nghiên. Bởi vì quá gầy yếu, nên đôi mắt trên gương mặt nàng ấy có vẻ càng to lớn, chiếm gần cả nửa khuôn mặt.
Nhưng Lục Vô Nghiên vẫn đi từng bước từng bước tới gần nàng ấy, nếu hắn không làm, người bị móc mắt sẽ là hắn. Coi như đôi mắt của nữ hài này không phải do hắn móc, cũng sẽ bị người khác móc mà thôi.
Hắn nắm chặt chủy thủ trong tay, bình tĩnh dị thường móc đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
A -- ngươi là ác ma! Ngươi sẽ gặp báo ứng! Ta nguyền rủa ngươi sẽ không được chết tử tế, nguyền rủa người bên cạnh ngươi sẽ chết từng người một! Nguyền rủa ngươi trọn đời không được nhập luân hồi!
Tiếng thét thê lương của tiểu nữ hài từ từ biến thành những lời nguyền rủa. Mấy lời nguyền rủa này, toàn bộ đều ứng nghiệm vào kiếp trước của Lục Vô Nghiên.
Tám tuổi đến mười tuổi, là hai năm của lứa tuổi vô ưu ngây thơ trong sáng. Cũng là hai năm mà Lục Vô Nghiên từ một thiên kiêu chi tử trở thành một tên đao phủ mất hết nhân tính. Hai năm, có thể làm được gì? Có thể giết chết hàng ngàn người.
Không, hàng vạn người.
Trong tử lao Kinh Quốc, tiểu nam hài đó cầm đao, điều khiển những hình phạt hung tàn nhất. Tay của hắn, đã nhuốm bao nhiêu máu tươi. Hắn bình tĩnh lột da róc thịt người khác. Hắn xoay người lại, mặt lạnh lùng hỏi: Có được không?
Hắn bình tĩnh đến lạnh lùng, thậm chí khóe miệng còn mang theo nụ cười trào phúng.
Về sau, cho dù là mấy tên canh ngục trong tử lao của Kinh Quốc nhìn thấy nụ cười giết người của tiểu nam hài này cũng đều khiếp đảm.
Lục Vô Nghiên vùng dậy khỏi cơn ác mộng, hắn ngồi trên giường thở hổn hển. Nhìn đêm đen như mực. Dù đã nhiều năm trôi qua, đôi mắt sợ hãi đó vẫn không hề buông tha hắn.
Sáu năm, hắn về nhà đã được sáu năm. Nhưng lại giống như chưa bao giờ trở về. Linh hồn của hắn, đã bị giam cầm vĩnh viễn trong cái tử lao bẩn thỉu đó.
Lục Vô Nghiên run rẩy nâng hai tay lên, rõ ràng là một đôi tay sạch sẽ, nhưng Lục Vô Nghiên chỉ nhìn thấy máu tươi không bao giờ tẩy rửa sạch.
Két -- cửa gỗ bị đẩy ra, sau đó là những tiếng bước chân nhanh nhẹn vang lên.
Cái đầu nhỏ của Phương Cẩn Chi ló ra từ phía sau bình phong: Tam ca ca, muội muốn ngủ chung với huynh.
Sắc mặt Lục Vô Nghiên không đổi, hắn giấu đôi tay đang run rẩy vào trong chăn gấm, thậm chí còn kéo ra một nụ cười dịu dàng, nói: Không được, không hợp quy củ.
Nhưng quy củ là do con người đặt ra mà! Con người có thể đặt ra quy củ, cũng có thể thay đổi quy củ! Phương Cẩn Chi từ phía sau bình phong đi ra, trong ngực ôm một cái gối thêu hoa mềm mại. Lúc này Lục Vô Nghiên mới phát hiện con bé mặc rất đơn bạc.
Lục Vô Nghiên phỏng đoán, hiện tại chắc đã qua giờ sửu. Hắn biết từ trước đến nay Phương Cẩn Chi đều ngủ sớm và dậy cũng rất sớm. Con bé đến đây vào canh giờ này, chắc là đã giật mình thức giấc giữa đêm.
Lại gặp ác mộng? Lục Vô Nghiên ngồi trên giường, vẫn không cử động.
Phương Cẩn Chi ôm chặt chiếc gối thêu hoa trong ngực, đi tới bên giường.
Tam ca ca, muội muốn ngủ chung với huynh. Bé cố chấp lặp lại lần nữa.
Lục Vô Nghiên nhìn con bé trong thoáng chốc, lại nói: Cẩn Chi nghe lời.
Phương Cẩn Chi đứng đó do dự một lúc, rồi bất ngờ đặt cái gối lên đầu giường, sau đó đá giầy, bò lên giường.
Lục Vô Nghiên cau mày.
Tam ca ca, bên ngoài tuyết rơi, thật to, còn có gió nữa! Nếu bây giờ huynh đuổi muội về, muội sẽ bị bệnh đấy! Phương Cẩn Chi ngồi trên giường, nhìn Lục Vô Nghiên nghiêm túc nói.
Bên ngoài rất yên tĩnh, không nghe thấy bất kỳ tiếng gió nào.
Lục Vô Nghiên cũng không vạch trần lời nói dối của con bé, chỉ nói: Không đuổi muội về, nhưng cho muội sang bên cạnh ngủ.
Phương Cẩn Chi rũ mắt suy nghĩ kỹ một lúc, rồi mới đưa tay chống cằm, nhìn Lục Vô Nghiên, nói: Tam ca ca, nếu muội khóc lóc chạy vào nói muội gặp ác mộng rất đáng sợ. Vậy huynh nhất định sẽ không đuổi muội đi giống như bây giờ.
Lục Vô Nghiên vẫn trầm mặc như cũ.
Nhưng Cẩn Chi đã đồng ý với Tam ca ca sẽ không nói dối! À ừm, không nói dối với Tam ca ca! Bé nhích cái mông nhỏ về phía trước, đến gần Lục Vô Nghiên hơn. Tam ca ca, muội không gặp ác mộng. Muội nằm trên giường suy nghĩ thật lâu, vừa nghĩ tới ngày mai sẽ là giao thừa, trong lòng liền khó chịu. Qua năm, muội sẽ không thể đến tìm Tam ca ca mỗi ngày. Tam ca ca, huynh không luyến tiếc muội sao? Ưmh, muội không nỡ bỏ Tam ca ca, nên muội không ngủ được. Vì vậy mới chạy tới đây.
Thật là một hài tử ngốc nghếch. Nụ cười gượng gạo trên khóe môi Lục Vô Nghiên, có thêm chút chân thành.
Phương Cẩn Chi toét miệng cười ngọt ngào: Tam ca ca, còn chưa qua năm mới, muội vẫn chưa tới bảy tuổi! Muội sẽ vụng trộm ngủ ở đây, huynh không nói, muội cũng không nói, sẽ không ai biết đâu!
Cẩn Chi sẽ vì người khác không biết mà đi trộm đồ sao? Lục Vô Nghiên cười khẽ, hỏi ngược lại.
Phương Cẩn Chi sửng sốt một phen. Bé trợn mắt nhìn hắn, nhất thời không biết nên phản bác như thế nào. Hai lông mày nhíu lại, có chút gấp gáp nói: Tam ca ca, vậy, vậy. . . . . . muội khóc đấy.
Lục Vô Nghiên vừa định nói thì Phương Cẩn Chi đã ảo não lắc đầu một cái, vẻ mặt đau khổ nói: Ài. . . . . . Nhưng bây giờ vừa nhìn thấy Tam ca ca liền vui vẻ,
/192
|