Cho đến khi tiếng bước chân của Phương Cẩn Chi xa dần, không còn nghe thấy, Lục Vô Nghiên mới từ từ thu lại nụ cười trên mặt. Hắn từ trong thiên sảnh đi ra, nhìn hai con cá đang chậm chạp bơi qua bơi lại bên trong hồ cá bằng men sứ xanh, từ ngăn tủ bên dưới lấy ra một hủ thức ăn cho cá, rắc vào trong hồ cá nhỏ.
Hắn đi lên tầng đỉnh của lầu các. Vừa đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa của tầng đỉnh ra, vô số con chim bồ câu đập cánh bay lên. Vừa nhìn thấy hắn trở lại, đều bay về phía hắn, lượn vòng xung quanh hắn.
Nhìn những con chim bồ câu trắng đã bầu bạn bên cạnh hắn nhiều năm qua, thái độ của Lục Vô Nghiên cũng không khỏi trở nên nhu hòa đôi chút. Hắn chậm rãi xuyên qua đám bồ câu đứng đầy mặt đất, đi tới bên cạnh rào chắn. Hắn giơ tay lên, liền có một con chim bồ câu đáp lên mu bàn tay hắn. Hắn nhẹ nhàng vuốt đầu con chim bồ câu, rồi sau đó hất tay, con chim bồ câu đậu trên tay hắn liền bay đi.
Hắn đưa lòng bàn tay về một hướng khác, một con chim bồ câu trắng chỉ có một cánh đập cánh bay về phía hắn, đậu vào lòng bàn tay hắn. Dùng cái cánh duy nhất của nó đập đập vào lòng bàn tay của Lục Vô Nghiên.
Ừ, ta đã trở về. Lục Vô Nghiên vuốt vuốt đầu của nó. Hắn đối với con chim bồ câu cụt mất một cánh này vẫn luôn đặc biệt thiên vị.
Trong lúc nghiêng đầu lơ đãng, Lục Vô Nghiên nhìn thấy trong lồng có một con chim bồ câu bị thương trên đùi. Ánh mắt của hắn rơi trên chiếc khăn tay đang được buộc vào đùi con chim bồ câu, hắn đưa tay vào lồng chim, túm lấy con bồ câu trắng ra ngoài.
Trên một góc khăn tay buộc vào đùi con chim bồ câu trắng có thêu một cánh hoa dâm bụt.
Nàng vẫn chăm sóc mấy con chim bồ câu này sao? Lục Vô Nghiên có chút ngoài ý muốn.
Hắn ở trên tầng đỉnh của lầu các thêm một lúc, xem xét trạng thái của từng con chim bồ câu, rồi cho bọn chúng ăn. Sắc trời cũng đã tối đen như mực, hắn đi xuống lầu các, lúc đi qua tầng ba, ánh mắt không khỏi lướt về phía thư các của hắn.
Lục Vô Nghiên mơ hồ cảm thấy dường như thư các của hắn có chỗ nào đó khác với trước đây, hắn đẩy cửa thư các đi vào.
Đối với mỗi một quyển sách trong thư các này, hắn vô cùng quen thuộc, toàn bộ đều là sách hắn đã đọc qua, còn có rất nhiều sách cổ, những bản độc nhất mà hắn đã bỏ rất nhiều tâm tư sưu tầm. Cho nên mới nói, nếu mấy quyển sách ở đây thay đổi vị trí, có hơn một quyển hay thiếu mất một quyển, Lục Vô Nghiên chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra.
《 Linh Tú 》. . . . . . ? Lục Vô Nghiên đọc lên tên một quyển sách.
Hắn chợt hiểu, hẳn là Phương Cẩn Chi cũng có đến đây.
Đúng vậy, ngoại trừ Phương Cẩn Chi sẽ không có ai dám tùy tiện tiến vào chỗ của hắn, động vào đồ của hắn. Đừng nói là Nhập Phanh và Nhập Trà sẽ không cho phép, người khác cũng không có lá gan này.
Lục Vô Nghiên đi qua đi lại bên trong một lúc, đi tới chỗ sâu nhất trong thư các, thì nhìn thấy một cái bàn vuông đơn giản nho nhỏ và một cái ghế mây được đặt bên cửa sổ. Sau lưng bộ bàn ghế đó là một cái giá sách, trên đó trưng bày một bộ sách có vẻ xa lạ đối với Lục Vô Nghiên -- hẳn là Phương Cẩn Chi mang tới.
Trong đầu Lục Vô Nghiên không khỏi hiện lên hình ảnh Phương Cẩn Chi ngồi ở đây đọc sách viết chữ.
Chỉ cần nghĩ tới nàng, lúc nào khóe miệng Lục Vô Nghiên cũng không tự chủ khẽ cong lên.
Lục Vô Nghiên đi tới trước hai bước, đứng trước giá sách phía sau bộ bàn ghế. Hắn tùy ý rút ra vài quyển trên giá sách, tùy ý lật qua lật lại, rồi trả về chỗ cũ. Lục Vô Nghiên cũng được coi là đọc rộng hiểu nhiều, mấy quyển trên giá sách này, gần như hắn đều đã xem qua. Chỉ có mấy quyển thoại bản (tiểu thuyết), trước kia hắn chưa xem qua, về sau cũng không có hứng thú mở ra.
Lục Vô Nghiên nhét quyển thoại bản trong tay về giá sách, chợt nhìn thấy trong góc có một quyển sách rất mỏng. Quyển sách này chỉ bằng một nửa những quyển sách khác, lại bị nhét vào trong góc, nếu không phải bị nghiêng ra ngoài, lộ ra một góc, nhất định sẽ không bị phát hiện.
Lục Vô Nghiên có chút hiếu kỳ rút quyển sách đó ra.
Quyển sách này rất cũ, lại có hơi tả tơi, còn tỏa ra một mùi ẩm mốc. Lục Vô Nghiên cau mày, có chút ghét bỏ mở nó ra, rồi chết đứng.
Lục Vô Nghiên vốn tưởng rằng đây là một quyển sách tạp nham, nhưng sau khi lật qua lật lại, liền nhìn thấy mấy hình vẽ kinh người trên mỗi trang sách. Mấy bức vẽ này, rõ ràng chính là Xuân Cung Đồ. . . . . .
Không phải con bé chỉ mới mười hai tuổi sao?
Lục Vô Nghiên đứng chết trân, thật lâu vẫn không trở lại bình thường.
Lật tiếp mấy trang sau, ngay góc một tờ giấy không được bắt mắt cho lắm có một bút tích. Lục Vô Nghiên cẩn thận xem xét, khó khăn lắm mới nhận ra đó là nét vẽ lung tung của một cái. . . . . nghiên mực?
Năm năm ta không có ở đây, nàng đã lớn lên như thế nào. . . . . . Lục Vô Nghiên trả quyển sách trong tay về chỗ cũ, cố gắng để nó trông giống như ban đầu, chưa từng bị người khác lục lọi qua.
Hắn ra khỏi lầu các, gọi Nhập Phanh lại: Mấy năm qua, Cẩn Chi thường xuyên đến đây?
Nhập Phanh thi lễ một cái, mới nói: Vâng, những lúc học đường trong phủ không có lớp, biểu cô nương sẽ tới nơi này. Mỗi ngày đều tới đây chăm sóc hai con cá chép, rồi lên tầng đỉnh cho bồ câu ăn. Thời gian còn lại sẽ chạy đến thư các của người lật sách.
Trong đầu Nhập Phanh không khỏi hiện lên hình ảnh thân thể nhỏ bé của Phương Cẩn Chi chui vào trong thư các, nhón chân lên lật tìm sách trên giá sách. Nhập Phanh vốn cho rằng Phương Cẩn Chi cũng chỉ ham vui nhất thời, thật không nghĩ đến thời gian mỗi ngày con bé lưu luyến trong thư các càng ngày càng dài. Nhập Phanh tránh cho nàng mệt mỏi, mới kê một bộ bàn ghế bên cửa cửa sổ cho nàng dùng.
Biết rồi! Lục Vô Nghiên gật đầu một cái. Ta nhìn thấy nha hoàn đi theo bên cạnh con bé đã đổi người, vốn là A Tinh và A Nguyệt?
Năm ngoái A Tinh phạm sai lầm, đã bị Tam nãi nãi đuổi ra khỏi phủ. Còn A Nguyệt đã được gả ra ngoài năm kia.
Lục Vô Nghiên có chút kinh ngạc.
Hắn hỏi: A Tinh là bị Tam nãi nãi đuổi đi, không phải bị Cẩn Chi xử trí?
Không phải ạ! Nhập Phanh lắc đầu một cái. Nghe nói A Tinh nói xấu sau lưng mấy vị cô nương trong phủ, bị Tam nãi nãi bắt ngay tại trận. Trong cơn tức giận, Tam nãi nãi phạt trượng một trận rất nặng, rồi đuổi nàng ta xuất phủ. Biểu cô nương cũng vì không dạy dỗ tốt nha hoàn bên cạnh mà khổ sở không thôi, chủ động nhận sai trước Tam nãi nãi.
Lục Vô Nghiên đăm chiêu một lúc, rồi khẽ nhếch môi: Sau khi A Tinh và A Nguyệt đi, bên cạnh con bé lại tăng thêm hai hạ nhân khác sao?
Đã từng bổ sung, nhưng bây giờ cũng không có ở đây. Hiện tại đi theo bên cạnh biểu cô nương chỉ có Vệ mụ mụ cùng với hai nha hoàn ban đầu biểu cô nương mang từ Phương gia đến, Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi. À, đúng rồi. . . . . . Còn có một Kiều mụ mụ, hình như đã từng là nhũ nương của biểu cô nương. Còn là thân mẫu của nha hoàn Mễ Bảo Nhi bên cạnh biểu cô nương.
Lục Vô Nghiên chợt cảm thấy hứng thú, hỏi: Đã từng bổ sung hai nha hoàn, vì sao đều không còn ở đó?
Thấy Lục Vô Nghiên hỏi tường tận, Nhập Phanh ngẫm nghĩ một lúc, mới nói cả đầu đuôi gốc ngọn: Chính là lúc A Tinh phạm sai lầm vừa bị đuổi ra khỏi phủ không lâu, Tam nãi nãi lại tặng thêm hai nha hoàn. Ngũ nãi nãi cũng đưa tới một đại nha hoàn. Tam nãi nãi đưa qua trước, lại đưa tới hai người. Mặc dù Ngũ nãi nãi đưa qua sau, nhưng người bà ấy đưa qua lại là đại nha hoàn ở trong phủ rất nhiều năm, so với nha hoàn Tam nãi nãi đưa qua còn có mặt mũi hơn. Đại khái cũng bởi vì chuyện này mà ba nha hoàn bất hòa, thường xuyên gây ồn ào. Sau đó lại còn ném đồ của biểu cô nương, làm hỏng một bộ trang sức của biểu cô nương.
Nhập Phanh liếc mắt nhìn sắc mặt của Lục Vô Nghiên, thấy hắn vẫn không mất kiên nhẫn. Liền tiếp tục nói: Chẳng ai nghĩ tới biểu cô nương vẫn luôn đối xử vô cùng khoan hậu đối với hạ nhân lại nổi giận đùng đùng, không bẩm báo với Tam nãi nãi và Ngũ nãi nãi, tự mình làm chủ phạt ba hạ nhân này thật nặng. Sau đó mới biết, thì ra bộ trang sức bị ném hỏng đó là đồ mà mẫu thân biểu cô nương để lại.
Từ lúc đó Tam nãi nãi và Ngũ nãi nãi cũng không tiếp tục nhét thêm người vào viện tử của con bé nữa? Lục Vô Nghiên cười cười.
Vâng, sau khi biểu cô nương phạt nặng ba hạ nhân này xong, tự mình đến chỗ của Tam nãi nãi và Ngũ nãi nãi tạ lỗi. Sau đó lại đến chỗ của Tam thái thái bày tỏ hạ nhân trong viện của nàng luôn khiến cho nàng bận tâm, nàng muốn mời nhũ nương của mình đến phủ chăm sóc. Sao Tam thái thái có thể không cho phép? Không những để Kiều mụ mụ vào phủ, còn chỉ trích Tam nãi nãi và Ngũ nãi nãi đã không tận tâm khi đưa nha hoàn đến, chọn người không được như ý. Từ đó về sau, Tam nãi nãi và Ngũ nãi nãi chỉ nói khi nào biểu cô nương cần người thì đến chỗ bọn họ, không còn tự chủ trương nhét người nữa.
Đồ của mẫu thân để lại. . . . . . Lục Vô Nghiên bật cười.
Ngay cả khi không ở bên cạnh nàng lúc đó, Lục Vô Nghiên cũng có thể đoán được là nàng tự biên tự diễn. Dù sao, Lục Vô Nghiên hiểu rõ hơn bất kỳ ai, Phương Cẩn Chi không muốn người ngoài đến gần tiểu viện của nàng.
Nhưng nghe người khác kể về nàng, Lục Vô Nghiên cũng có thể biết được năm năm qua, cuộc sống mà nàng đã trải qua thận trọng như thế nào.
Lục Vô Nghiên trở lại ngắm những giá sách trong thư các, giống như có thể nhìn thấy bóng dáng của Phương Cẩn Chi những năm qua. Trong lòng hắn nhất thời sinh ra một cảm giác tiếc nuối, bởi vì những năm qua đã không thể bầu bạn bên cạnh nàng, nhìn nàng lớn lên.
******
Phương Cẩn Chi vội vã trở về thay y phục, nàng
Hắn đi lên tầng đỉnh của lầu các. Vừa đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa của tầng đỉnh ra, vô số con chim bồ câu đập cánh bay lên. Vừa nhìn thấy hắn trở lại, đều bay về phía hắn, lượn vòng xung quanh hắn.
Nhìn những con chim bồ câu trắng đã bầu bạn bên cạnh hắn nhiều năm qua, thái độ của Lục Vô Nghiên cũng không khỏi trở nên nhu hòa đôi chút. Hắn chậm rãi xuyên qua đám bồ câu đứng đầy mặt đất, đi tới bên cạnh rào chắn. Hắn giơ tay lên, liền có một con chim bồ câu đáp lên mu bàn tay hắn. Hắn nhẹ nhàng vuốt đầu con chim bồ câu, rồi sau đó hất tay, con chim bồ câu đậu trên tay hắn liền bay đi.
Hắn đưa lòng bàn tay về một hướng khác, một con chim bồ câu trắng chỉ có một cánh đập cánh bay về phía hắn, đậu vào lòng bàn tay hắn. Dùng cái cánh duy nhất của nó đập đập vào lòng bàn tay của Lục Vô Nghiên.
Ừ, ta đã trở về. Lục Vô Nghiên vuốt vuốt đầu của nó. Hắn đối với con chim bồ câu cụt mất một cánh này vẫn luôn đặc biệt thiên vị.
Trong lúc nghiêng đầu lơ đãng, Lục Vô Nghiên nhìn thấy trong lồng có một con chim bồ câu bị thương trên đùi. Ánh mắt của hắn rơi trên chiếc khăn tay đang được buộc vào đùi con chim bồ câu, hắn đưa tay vào lồng chim, túm lấy con bồ câu trắng ra ngoài.
Trên một góc khăn tay buộc vào đùi con chim bồ câu trắng có thêu một cánh hoa dâm bụt.
Nàng vẫn chăm sóc mấy con chim bồ câu này sao? Lục Vô Nghiên có chút ngoài ý muốn.
Hắn ở trên tầng đỉnh của lầu các thêm một lúc, xem xét trạng thái của từng con chim bồ câu, rồi cho bọn chúng ăn. Sắc trời cũng đã tối đen như mực, hắn đi xuống lầu các, lúc đi qua tầng ba, ánh mắt không khỏi lướt về phía thư các của hắn.
Lục Vô Nghiên mơ hồ cảm thấy dường như thư các của hắn có chỗ nào đó khác với trước đây, hắn đẩy cửa thư các đi vào.
Đối với mỗi một quyển sách trong thư các này, hắn vô cùng quen thuộc, toàn bộ đều là sách hắn đã đọc qua, còn có rất nhiều sách cổ, những bản độc nhất mà hắn đã bỏ rất nhiều tâm tư sưu tầm. Cho nên mới nói, nếu mấy quyển sách ở đây thay đổi vị trí, có hơn một quyển hay thiếu mất một quyển, Lục Vô Nghiên chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra.
《 Linh Tú 》. . . . . . ? Lục Vô Nghiên đọc lên tên một quyển sách.
Hắn chợt hiểu, hẳn là Phương Cẩn Chi cũng có đến đây.
Đúng vậy, ngoại trừ Phương Cẩn Chi sẽ không có ai dám tùy tiện tiến vào chỗ của hắn, động vào đồ của hắn. Đừng nói là Nhập Phanh và Nhập Trà sẽ không cho phép, người khác cũng không có lá gan này.
Lục Vô Nghiên đi qua đi lại bên trong một lúc, đi tới chỗ sâu nhất trong thư các, thì nhìn thấy một cái bàn vuông đơn giản nho nhỏ và một cái ghế mây được đặt bên cửa sổ. Sau lưng bộ bàn ghế đó là một cái giá sách, trên đó trưng bày một bộ sách có vẻ xa lạ đối với Lục Vô Nghiên -- hẳn là Phương Cẩn Chi mang tới.
Trong đầu Lục Vô Nghiên không khỏi hiện lên hình ảnh Phương Cẩn Chi ngồi ở đây đọc sách viết chữ.
Chỉ cần nghĩ tới nàng, lúc nào khóe miệng Lục Vô Nghiên cũng không tự chủ khẽ cong lên.
Lục Vô Nghiên đi tới trước hai bước, đứng trước giá sách phía sau bộ bàn ghế. Hắn tùy ý rút ra vài quyển trên giá sách, tùy ý lật qua lật lại, rồi trả về chỗ cũ. Lục Vô Nghiên cũng được coi là đọc rộng hiểu nhiều, mấy quyển trên giá sách này, gần như hắn đều đã xem qua. Chỉ có mấy quyển thoại bản (tiểu thuyết), trước kia hắn chưa xem qua, về sau cũng không có hứng thú mở ra.
Lục Vô Nghiên nhét quyển thoại bản trong tay về giá sách, chợt nhìn thấy trong góc có một quyển sách rất mỏng. Quyển sách này chỉ bằng một nửa những quyển sách khác, lại bị nhét vào trong góc, nếu không phải bị nghiêng ra ngoài, lộ ra một góc, nhất định sẽ không bị phát hiện.
Lục Vô Nghiên có chút hiếu kỳ rút quyển sách đó ra.
Quyển sách này rất cũ, lại có hơi tả tơi, còn tỏa ra một mùi ẩm mốc. Lục Vô Nghiên cau mày, có chút ghét bỏ mở nó ra, rồi chết đứng.
Lục Vô Nghiên vốn tưởng rằng đây là một quyển sách tạp nham, nhưng sau khi lật qua lật lại, liền nhìn thấy mấy hình vẽ kinh người trên mỗi trang sách. Mấy bức vẽ này, rõ ràng chính là Xuân Cung Đồ. . . . . .
Không phải con bé chỉ mới mười hai tuổi sao?
Lục Vô Nghiên đứng chết trân, thật lâu vẫn không trở lại bình thường.
Lật tiếp mấy trang sau, ngay góc một tờ giấy không được bắt mắt cho lắm có một bút tích. Lục Vô Nghiên cẩn thận xem xét, khó khăn lắm mới nhận ra đó là nét vẽ lung tung của một cái. . . . . nghiên mực?
Năm năm ta không có ở đây, nàng đã lớn lên như thế nào. . . . . . Lục Vô Nghiên trả quyển sách trong tay về chỗ cũ, cố gắng để nó trông giống như ban đầu, chưa từng bị người khác lục lọi qua.
Hắn ra khỏi lầu các, gọi Nhập Phanh lại: Mấy năm qua, Cẩn Chi thường xuyên đến đây?
Nhập Phanh thi lễ một cái, mới nói: Vâng, những lúc học đường trong phủ không có lớp, biểu cô nương sẽ tới nơi này. Mỗi ngày đều tới đây chăm sóc hai con cá chép, rồi lên tầng đỉnh cho bồ câu ăn. Thời gian còn lại sẽ chạy đến thư các của người lật sách.
Trong đầu Nhập Phanh không khỏi hiện lên hình ảnh thân thể nhỏ bé của Phương Cẩn Chi chui vào trong thư các, nhón chân lên lật tìm sách trên giá sách. Nhập Phanh vốn cho rằng Phương Cẩn Chi cũng chỉ ham vui nhất thời, thật không nghĩ đến thời gian mỗi ngày con bé lưu luyến trong thư các càng ngày càng dài. Nhập Phanh tránh cho nàng mệt mỏi, mới kê một bộ bàn ghế bên cửa cửa sổ cho nàng dùng.
Biết rồi! Lục Vô Nghiên gật đầu một cái. Ta nhìn thấy nha hoàn đi theo bên cạnh con bé đã đổi người, vốn là A Tinh và A Nguyệt?
Năm ngoái A Tinh phạm sai lầm, đã bị Tam nãi nãi đuổi ra khỏi phủ. Còn A Nguyệt đã được gả ra ngoài năm kia.
Lục Vô Nghiên có chút kinh ngạc.
Hắn hỏi: A Tinh là bị Tam nãi nãi đuổi đi, không phải bị Cẩn Chi xử trí?
Không phải ạ! Nhập Phanh lắc đầu một cái. Nghe nói A Tinh nói xấu sau lưng mấy vị cô nương trong phủ, bị Tam nãi nãi bắt ngay tại trận. Trong cơn tức giận, Tam nãi nãi phạt trượng một trận rất nặng, rồi đuổi nàng ta xuất phủ. Biểu cô nương cũng vì không dạy dỗ tốt nha hoàn bên cạnh mà khổ sở không thôi, chủ động nhận sai trước Tam nãi nãi.
Lục Vô Nghiên đăm chiêu một lúc, rồi khẽ nhếch môi: Sau khi A Tinh và A Nguyệt đi, bên cạnh con bé lại tăng thêm hai hạ nhân khác sao?
Đã từng bổ sung, nhưng bây giờ cũng không có ở đây. Hiện tại đi theo bên cạnh biểu cô nương chỉ có Vệ mụ mụ cùng với hai nha hoàn ban đầu biểu cô nương mang từ Phương gia đến, Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi. À, đúng rồi. . . . . . Còn có một Kiều mụ mụ, hình như đã từng là nhũ nương của biểu cô nương. Còn là thân mẫu của nha hoàn Mễ Bảo Nhi bên cạnh biểu cô nương.
Lục Vô Nghiên chợt cảm thấy hứng thú, hỏi: Đã từng bổ sung hai nha hoàn, vì sao đều không còn ở đó?
Thấy Lục Vô Nghiên hỏi tường tận, Nhập Phanh ngẫm nghĩ một lúc, mới nói cả đầu đuôi gốc ngọn: Chính là lúc A Tinh phạm sai lầm vừa bị đuổi ra khỏi phủ không lâu, Tam nãi nãi lại tặng thêm hai nha hoàn. Ngũ nãi nãi cũng đưa tới một đại nha hoàn. Tam nãi nãi đưa qua trước, lại đưa tới hai người. Mặc dù Ngũ nãi nãi đưa qua sau, nhưng người bà ấy đưa qua lại là đại nha hoàn ở trong phủ rất nhiều năm, so với nha hoàn Tam nãi nãi đưa qua còn có mặt mũi hơn. Đại khái cũng bởi vì chuyện này mà ba nha hoàn bất hòa, thường xuyên gây ồn ào. Sau đó lại còn ném đồ của biểu cô nương, làm hỏng một bộ trang sức của biểu cô nương.
Nhập Phanh liếc mắt nhìn sắc mặt của Lục Vô Nghiên, thấy hắn vẫn không mất kiên nhẫn. Liền tiếp tục nói: Chẳng ai nghĩ tới biểu cô nương vẫn luôn đối xử vô cùng khoan hậu đối với hạ nhân lại nổi giận đùng đùng, không bẩm báo với Tam nãi nãi và Ngũ nãi nãi, tự mình làm chủ phạt ba hạ nhân này thật nặng. Sau đó mới biết, thì ra bộ trang sức bị ném hỏng đó là đồ mà mẫu thân biểu cô nương để lại.
Từ lúc đó Tam nãi nãi và Ngũ nãi nãi cũng không tiếp tục nhét thêm người vào viện tử của con bé nữa? Lục Vô Nghiên cười cười.
Vâng, sau khi biểu cô nương phạt nặng ba hạ nhân này xong, tự mình đến chỗ của Tam nãi nãi và Ngũ nãi nãi tạ lỗi. Sau đó lại đến chỗ của Tam thái thái bày tỏ hạ nhân trong viện của nàng luôn khiến cho nàng bận tâm, nàng muốn mời nhũ nương của mình đến phủ chăm sóc. Sao Tam thái thái có thể không cho phép? Không những để Kiều mụ mụ vào phủ, còn chỉ trích Tam nãi nãi và Ngũ nãi nãi đã không tận tâm khi đưa nha hoàn đến, chọn người không được như ý. Từ đó về sau, Tam nãi nãi và Ngũ nãi nãi chỉ nói khi nào biểu cô nương cần người thì đến chỗ bọn họ, không còn tự chủ trương nhét người nữa.
Đồ của mẫu thân để lại. . . . . . Lục Vô Nghiên bật cười.
Ngay cả khi không ở bên cạnh nàng lúc đó, Lục Vô Nghiên cũng có thể đoán được là nàng tự biên tự diễn. Dù sao, Lục Vô Nghiên hiểu rõ hơn bất kỳ ai, Phương Cẩn Chi không muốn người ngoài đến gần tiểu viện của nàng.
Nhưng nghe người khác kể về nàng, Lục Vô Nghiên cũng có thể biết được năm năm qua, cuộc sống mà nàng đã trải qua thận trọng như thế nào.
Lục Vô Nghiên trở lại ngắm những giá sách trong thư các, giống như có thể nhìn thấy bóng dáng của Phương Cẩn Chi những năm qua. Trong lòng hắn nhất thời sinh ra một cảm giác tiếc nuối, bởi vì những năm qua đã không thể bầu bạn bên cạnh nàng, nhìn nàng lớn lên.
******
Phương Cẩn Chi vội vã trở về thay y phục, nàng
/192
|