Bổn cung còn tưởng rằng con gây ra nhiều đại họa gì, cũng đâu có người chết. Không phải chỉ thay đổi một đám hạ nhân thôi sao? Chuyện to như hạt mè cũng viết thư cáo trạng với Bổn cung! Trưởng Công Chúa lộ ra vẻ mặt không cười.
Lục Vô Nghiên chỉ có thể nói: Mẫu thân đại nhân nói phải.
Trưởng Công Chúa gõ gõ xuống mặt bàn trước mặt Phương Cẩn Chi: Uống hết đi, không được chừa lại.
Vâng . . . . . Phương Cẩn Chi đáp lời, nâng bát canh lớn lên, uống từng ngụm từng ngụm canh gà ác hầm táo đỏ cẩu kỷ thơm nồng nặc.
Được rồi, đừng uống nữa. Lục Vô Nghiên cau mày đoạt lấy bát canh từ tay Phương Cẩn Chi. Có muốn thúc cho mau lớn cũng không nên thúc giục như vậy.
Phương Cẩn Chi len lén liếc mắt nhìn Trưởng Công Chúa, vội vàng giành lại bát canh: Muội còn uống được, uống chưa no đâu . . . . .
Trưởng Công Chúa! Nhập Tửu từ bên ngoài vội vã chạy vào. Người trong cung truyền đến tin tức, Hoàng Hậu nương nương sinh non, không vượt qua được. . . . . .
Trưởng Công Chúa bất ngờ đứng lên: Có giữ được Tiểu Hoàng Tử không?
Nhập Tửu nhìn sắc mặt của Trưởng Công Chúa, nói: Giữ được, nhưng. . . . . . là một vị Công Chúa.
Trưởng Công Chúa không nói gì, bà nhìn về hướng Hoàng Cung, nhất thời cảm thấy mệt mỏi.
Thân thể Sở Hoài Xuyên càng ngày càng tệ, phi tần trong cung cũng không ít, nhưng vẫn chưa có long mạch. Vất vả lắm mới chờ được Hoàng Hậu mang long mạch, nhưng không ngờ lại là một vị công chúa.
Nếu trong cung đã có hoàng tử, nếu thân thể bệ hạ vẫn có thể chống đỡ thêm vài năm, sự ra đời của tiểu công chúa nhất định là hỉ sự to lớn. Đáng tiếc. . . . . .
Lục Vô Nghiên cũng không bất ngờ. Kiếp trước, cho đến khi băng hà, Sở Hoài Xuyên cũng không lưu lại hoàng tử. Bằng không Sở Hoài Xuyên cũng sẽ không giao lại ngôi vị hoàng đế cho hắn. Lục Vô Nghiên đứng lên, trấn an Trưởng Công Chúa: Chuyện quan trọng bây giờ vẫn là điều trị thân thể cho Hoài Xuyên trước.
Trưởng Công Chúa bất đắc dĩ gật đầu một cái.
Bà lại dặn dò Lục Vô Nghiên một vài chuyện cần xử lý, rồi vội vã chạy về hoàng cung, ngay cả bữa tối cũng không ở lại dùng.
Trưởng Công Chúa vừa rời đi không bao lâu, trời đã mưa to như trút nước. Đến khi trời sập tối, mưa càng lúc càng lớn hơn, không hề có khuynh hướng ngừng lại.
Phương Cẩn Chi nhìn mưa giông bên ngoài cửa sổ, rồi quay đầu lại nhìn Lục Vô Nghiên đang làm tổ trong chiếc ghế mây đọc sách.
Tam ca ca, huynh lại xem y thư sao?
Lục Vô Nghiên đọc rất nhanh, lướt mắt đọc nốt mấy hàng cuối cùng của trang giấy, vừa lật sang một trang khác, vừa Ừ một tiếng.
Nội dung gì vậy? Phương Cẩn Chi đứng dậy, tò mò đi qua.
Tay áo rộng lớn của Lục Vô Nghiên vung lên che quyển sách lại. Hắn cười cười, nói: Sách cổ nhàm chán mà thôi, muội sẽ không hứng thú đâu.
Ánh sáng lấp lánh trong mắt Phương Cẩn Chi hơi ngưng đọng, nàng hiểu được Lục Vô Nghiên không muốn để cho nàng biết hắn đang đọc sách gì. Nàng cũng không hỏi nhiều, mỉm cười lui về sau, ngồi xuống chiếc ghế mân côi bên cửa sổ nhìn hai con cá chép trong hồ cá bằng sứ men xanh.
Lục Vô Nghiên sợ Phương Cẩn Chi nghi ngờ, hắn ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói: Giông gió dữ dội quá, trong chốc lát sẽ không dừng lại. Không cần chờ mưa tạnh, mặc thêm mấy lớp áo tơi, để Nhập Trà che cho muội trở về.
Tam ca ca, coi như có mặc mười lớp áo tơi, rồi che thêm hai cây dù, muội cũng vẫn sẽ bị ướt. Phương Cẩn Chi dùng đôi mắt trong veo và hơi gợn sóng nhìn Lục Vô Nghiên. Chứa chấp một đêm cũng không được sao?
Lục Vô Nghiên ngẩn người.
Đương nhiên hắn không nỡ để nàng bị ướt dù chỉ một giọt nước mưa. Nhưng nàng đã trưởng thành, hắn không dám giữ nàng lại, không muốn tạo áp lực cho nàng. Lục Vô Nghiên có hơi bất ngờ khi Phương Cẩn Chi lại có thể chủ động đưa ra đề nghị ở lại.
Đương nhiên được. Lục Vô Nghiên khẽ cong môi.
Phương Cẩn Chi hất cằm: Giấu cho kỹ quyển sách mà huynh không muốn muội nhìn thấy, muội muốn nói chuyện với huynh.
Lục Vô Nghiên cười khẽ, thật sự thu lại mấy quyển sách vừa mới xem qua, đặt vào trong chồng sách trên bàn thấp bên cạnh.
Lúc này Phương Cẩn Chi mới đi tới, nàng dời cái ghế cổ đắng đến ngồi đối diện với Lục Vô Nghiên, nói: Muội đã suy nghĩ rất kỹ, nếu con đường tương lai của muội, một là không xuất giá, một là gả cho huynh. Như vậy tại sao muội lại phải làm trái với tâm ý của mình, vì cái gọi là thanh danh trong sạch, cố ý xa lánh huynh chứ?
Tâm ý của muội? Tâm ý của muội là gì? Lục Vô Nghiên nhìn nàng.
À ừm. Phương Cẩn Chi mím môi. Muội xấu hổ!
Nói!
Phương Cẩn Chi hơi do dự, sau đó bất ngờ đứng lên, vươn cánh tay ôm cổ Lục Vô Nghiên. Đặt chiếc cằm thon nhọn lên hõm vai Lục Vô Nghiên, sau đó dùng mặt cọ cọ vào tóc mai của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên chợt nghĩ đến một câu -- vành tai chạm tóc mai.
Tam ca ca, muội không sợ. Nàng giống như đang tự động viên chính mình, nói thêm một lần: Cũng không có gì đáng sợ.
Muội thích Tam ca ca, nguyện ý gả cho Tam ca ca. Nguyện ý tiếp nhận tất cả thân phận mà Tam ca ca an bài cho muội! Giống như để biểu đạt quyết tâm của mình, thậm chí Phương Cẩn Chi còn nhẹ nhàng hôn lên gò má của Lục Vô Nghiên một cái. Sau đó xấu hổ đỏ mặt, lập tức cúi đầu dời đi.
Lục Vô Nghiên cứng người chết trân tại chỗ, trên dưới toàn thân tê dại khó nhịn.
Qua một hồi lâu, Lục Vô Nghiên mới đè xuống đốm lửa trên người. Hắn ôm lấy eo Phương Cẩn Chi, bế nàng lên trên đùi.
Nói đi, mẫu
Lục Vô Nghiên chỉ có thể nói: Mẫu thân đại nhân nói phải.
Trưởng Công Chúa gõ gõ xuống mặt bàn trước mặt Phương Cẩn Chi: Uống hết đi, không được chừa lại.
Vâng . . . . . Phương Cẩn Chi đáp lời, nâng bát canh lớn lên, uống từng ngụm từng ngụm canh gà ác hầm táo đỏ cẩu kỷ thơm nồng nặc.
Được rồi, đừng uống nữa. Lục Vô Nghiên cau mày đoạt lấy bát canh từ tay Phương Cẩn Chi. Có muốn thúc cho mau lớn cũng không nên thúc giục như vậy.
Phương Cẩn Chi len lén liếc mắt nhìn Trưởng Công Chúa, vội vàng giành lại bát canh: Muội còn uống được, uống chưa no đâu . . . . .
Trưởng Công Chúa! Nhập Tửu từ bên ngoài vội vã chạy vào. Người trong cung truyền đến tin tức, Hoàng Hậu nương nương sinh non, không vượt qua được. . . . . .
Trưởng Công Chúa bất ngờ đứng lên: Có giữ được Tiểu Hoàng Tử không?
Nhập Tửu nhìn sắc mặt của Trưởng Công Chúa, nói: Giữ được, nhưng. . . . . . là một vị Công Chúa.
Trưởng Công Chúa không nói gì, bà nhìn về hướng Hoàng Cung, nhất thời cảm thấy mệt mỏi.
Thân thể Sở Hoài Xuyên càng ngày càng tệ, phi tần trong cung cũng không ít, nhưng vẫn chưa có long mạch. Vất vả lắm mới chờ được Hoàng Hậu mang long mạch, nhưng không ngờ lại là một vị công chúa.
Nếu trong cung đã có hoàng tử, nếu thân thể bệ hạ vẫn có thể chống đỡ thêm vài năm, sự ra đời của tiểu công chúa nhất định là hỉ sự to lớn. Đáng tiếc. . . . . .
Lục Vô Nghiên cũng không bất ngờ. Kiếp trước, cho đến khi băng hà, Sở Hoài Xuyên cũng không lưu lại hoàng tử. Bằng không Sở Hoài Xuyên cũng sẽ không giao lại ngôi vị hoàng đế cho hắn. Lục Vô Nghiên đứng lên, trấn an Trưởng Công Chúa: Chuyện quan trọng bây giờ vẫn là điều trị thân thể cho Hoài Xuyên trước.
Trưởng Công Chúa bất đắc dĩ gật đầu một cái.
Bà lại dặn dò Lục Vô Nghiên một vài chuyện cần xử lý, rồi vội vã chạy về hoàng cung, ngay cả bữa tối cũng không ở lại dùng.
Trưởng Công Chúa vừa rời đi không bao lâu, trời đã mưa to như trút nước. Đến khi trời sập tối, mưa càng lúc càng lớn hơn, không hề có khuynh hướng ngừng lại.
Phương Cẩn Chi nhìn mưa giông bên ngoài cửa sổ, rồi quay đầu lại nhìn Lục Vô Nghiên đang làm tổ trong chiếc ghế mây đọc sách.
Tam ca ca, huynh lại xem y thư sao?
Lục Vô Nghiên đọc rất nhanh, lướt mắt đọc nốt mấy hàng cuối cùng của trang giấy, vừa lật sang một trang khác, vừa Ừ một tiếng.
Nội dung gì vậy? Phương Cẩn Chi đứng dậy, tò mò đi qua.
Tay áo rộng lớn của Lục Vô Nghiên vung lên che quyển sách lại. Hắn cười cười, nói: Sách cổ nhàm chán mà thôi, muội sẽ không hứng thú đâu.
Ánh sáng lấp lánh trong mắt Phương Cẩn Chi hơi ngưng đọng, nàng hiểu được Lục Vô Nghiên không muốn để cho nàng biết hắn đang đọc sách gì. Nàng cũng không hỏi nhiều, mỉm cười lui về sau, ngồi xuống chiếc ghế mân côi bên cửa sổ nhìn hai con cá chép trong hồ cá bằng sứ men xanh.
Lục Vô Nghiên sợ Phương Cẩn Chi nghi ngờ, hắn ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói: Giông gió dữ dội quá, trong chốc lát sẽ không dừng lại. Không cần chờ mưa tạnh, mặc thêm mấy lớp áo tơi, để Nhập Trà che cho muội trở về.
Tam ca ca, coi như có mặc mười lớp áo tơi, rồi che thêm hai cây dù, muội cũng vẫn sẽ bị ướt. Phương Cẩn Chi dùng đôi mắt trong veo và hơi gợn sóng nhìn Lục Vô Nghiên. Chứa chấp một đêm cũng không được sao?
Lục Vô Nghiên ngẩn người.
Đương nhiên hắn không nỡ để nàng bị ướt dù chỉ một giọt nước mưa. Nhưng nàng đã trưởng thành, hắn không dám giữ nàng lại, không muốn tạo áp lực cho nàng. Lục Vô Nghiên có hơi bất ngờ khi Phương Cẩn Chi lại có thể chủ động đưa ra đề nghị ở lại.
Đương nhiên được. Lục Vô Nghiên khẽ cong môi.
Phương Cẩn Chi hất cằm: Giấu cho kỹ quyển sách mà huynh không muốn muội nhìn thấy, muội muốn nói chuyện với huynh.
Lục Vô Nghiên cười khẽ, thật sự thu lại mấy quyển sách vừa mới xem qua, đặt vào trong chồng sách trên bàn thấp bên cạnh.
Lúc này Phương Cẩn Chi mới đi tới, nàng dời cái ghế cổ đắng đến ngồi đối diện với Lục Vô Nghiên, nói: Muội đã suy nghĩ rất kỹ, nếu con đường tương lai của muội, một là không xuất giá, một là gả cho huynh. Như vậy tại sao muội lại phải làm trái với tâm ý của mình, vì cái gọi là thanh danh trong sạch, cố ý xa lánh huynh chứ?
Tâm ý của muội? Tâm ý của muội là gì? Lục Vô Nghiên nhìn nàng.
À ừm. Phương Cẩn Chi mím môi. Muội xấu hổ!
Nói!
Phương Cẩn Chi hơi do dự, sau đó bất ngờ đứng lên, vươn cánh tay ôm cổ Lục Vô Nghiên. Đặt chiếc cằm thon nhọn lên hõm vai Lục Vô Nghiên, sau đó dùng mặt cọ cọ vào tóc mai của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên chợt nghĩ đến một câu -- vành tai chạm tóc mai.
Tam ca ca, muội không sợ. Nàng giống như đang tự động viên chính mình, nói thêm một lần: Cũng không có gì đáng sợ.
Muội thích Tam ca ca, nguyện ý gả cho Tam ca ca. Nguyện ý tiếp nhận tất cả thân phận mà Tam ca ca an bài cho muội! Giống như để biểu đạt quyết tâm của mình, thậm chí Phương Cẩn Chi còn nhẹ nhàng hôn lên gò má của Lục Vô Nghiên một cái. Sau đó xấu hổ đỏ mặt, lập tức cúi đầu dời đi.
Lục Vô Nghiên cứng người chết trân tại chỗ, trên dưới toàn thân tê dại khó nhịn.
Qua một hồi lâu, Lục Vô Nghiên mới đè xuống đốm lửa trên người. Hắn ôm lấy eo Phương Cẩn Chi, bế nàng lên trên đùi.
Nói đi, mẫu
/192
|