Lục Vô Nghiên cố cưỡng lại kích động muốn ôm nàng vào trong ngực lần nữa, hắn ấn nàng xuống, để nàng nằm lại thật đàng hoàng.
Thật ra thì, có Lục Vô Nghiên ở đây, Phương Cẩn Chi càng không ngủ được. Nếu là ở viện Thùy Sao, Phương Cẩn Chi có thể an tâm ngủ bên cạnh Lục Vô Nghiên. Nhưng đây là bên trong tẩm phòng của nàng, hai muội muội của nàng cũng đang ở cách đó không xa. Phương Cẩn Chi không dám ngủ -- nàng sợ.
Sợ Lục Vô Nghiên sẽ mở tủ y phục ra.
Tam ca ca, muội không cần huynh ở cùng đâu. Huynh về nghỉ ngơi sớm đi? Phương Cẩn Chi thò tay ra khỏi chăn, nắm lấy tay của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên lập tức bừng tỉnh, nàng không yên lòng. Ngay cả hắn ở gần hai muội muội nàng cũng không yên tâm.
Lục Vô Nghiên cười khổ.
Đời trước, trong rất nhiều chuyện, hắn và nàng đều cố chấp theo ý mình. Đời này, hắn nguyện ý bao dung nàng tất cả. Cuối cùng cũng chỉ có một yêu câu nhỏ nhoi xa vời, hy vọng nàng tín nhiệm hắn một trăm phần trăm. Hắn vẫn luôn chờ chính miệng nàng nói ra bí mật của chính mình.
Đáng tiếc, hắn làm nhiều như vậy nhưng vẫn chưa đến lúc.
Đại khái là việc hắn làm còn chưa đủ nhiều. Lục Vô Nghiên khẽ thở dài một tiếng, hắn lại cẩn thận dịch góc chăn cho Phương Cẩn Chi, dịu dàng nói: Được, ta đi đây. Muội nên nghỉ ngơi đi, không cần đứng dậy.
Vậy, ngày mai Tam ca ca vẫn tới gặp muội chứ? Cả thân thể Phương Cẩn Chi vùi ở trong chăn, ngay cả chiếc cằm thon nhọn cũng nằm ở trong chăn, chỉ chừa lại một đôi mắt to tròn, đáng thương nhìn Lục Vô Nghiên.
Đến. Nhưng muội cũng phải mau chóng khỏe mạnh mới được. Lục Vô Nghiên nói.
Phương Cẩn Chi vội gật đầu không ngừng.
Lúc này Lục Vô Nghiên mới nhảy ra ngoài cửa sổ rời đi.
Lúc Lục Vô Nghiên rời đi, Phương Cẩn Chi vẫn lặng lẽ ngồi dậy, nhìn theo bóng lưng của hắn, chỉ sợ ánh mắt của hắn dừng lại trên tủ y phục. Lục Vô Nghiên hiểu băn khoăn của nàng, nên không tiếp tục liếc mắt nhìn đến tủ y phục bên tường.
Đợi đến khi Lục Vô Nghiên rời đi, Phương Cẩn Chi chống lại cơn buồn ngủ bước xuống xuống giường. Nàng đi đến trước tủ y phục, nhỏ giọng nói: Tam ca ca huynh ấy đi rồi, các muội đã ngủ chưa?
Chưa. . . . . . Bình Bình và An An đồng thanh nhỏ giọng trả lời.
Giọng nói của bọn họ rất thấp rất thấp, dường như xen lẫn một chút suy sụp kỳ dị.
Phương Cẩn Chi vội vã mở khóa tủ y phục.
Kể từ khi Phương Cẩn Chi loại bỏ được mấy người mà Tam nãi nãi, Ngũ nãi nãi nhét vào bên cạnh nàng, bên cạnh nàng chỉ còn lại người của mình, buổi tối thường xuyên để Bình Bình và An An lên giường lớn ngủ chung với nàng. Chỉ là, lần này Phương Cẩn Chi ngã bệnh, nàng lo lắng sẽ lây bệnh cho hai muội muội, nên đã không để cho họ lên giường lớn ngủ, ban ngày cũng cố gắng hết sức để cho bọn họ ở trong tủ quần áo.
Thật may là như vậy.
Bằng không, Phương Cẩn Chi cũng không biết nếu lúc Lục Vô Nghiên nhảy cửa sổ vào phòng, bắt gặp Bình Bình và An An thì sẽ như thế nào.
Lục Vô Nghiên nuối tiếc vì Phương Cẩn Chi không chịu tin hắn, không chịu nói ra bí mật lớn nhất trong lòng nàng. Nhưng với Phương Cẩn Chi mà nói, nàng chưa bao giờ có ý định nói cho Lục Vô Nghiên bí mật này.
Nàng thật sự rất sợ Lục Vô Nghiên cũng sẽ giống như những người khác, bởi vì không tường tận mà tổn thương hai muội muội của nàng. Nếu Lục Vô Nghiên thật sự làm như vậy, sẽ làm tổn thương nàng nhiều hơn so với người khác.
Nàng sợ Tam ca ca của nàng không còn là Tam ca ca của nàng.
Có phải hai muội khó ngủ hay không? Tam ca ca đã đi rồi, hai muội. . . . . . Phương Cẩn Chi nói được một nửa mới phát hiện tâm tình của hai muội muội không đúng lắm.
Nàng vuốt đầu hai người bọn họ, dịu dàng nói: Có phải đã làm Bình Bình và An An sợ hay không? Không phải sợ, có tỷ tỷ ở đây che chở các muội mà.
Bình Bình ngước đầu nhìn Phương Cẩn Chi, hỏi: Tỷ tỷ, tỷ muốn đưa bọn muội đến trang tử, lại không chịu ở cùng một chỗ với bọn muội là bởi vì Tam biểu ca sao?
An An cũng mở đôi mắt sáng ngời nhìn Phương Cẩn Chi.
Bị đôi mắt trong sáng như vậy nhìn, trong lòng Phương Cẩn Chi chợt chột dạ. Thậm chí nàng không có dũng khí
/192
|