Trên đoạn đường chạy trốn để tránh mặt Kazuma, Kozue đã vô tình gặp lại hiệu trưởng It. Harm Sokyuran, ngôi trường mà khi xưa kia, ba người, Kazuma, Kozue và Tora cùng theo học dưới sự dìu dắt hướng dẫn của Tsubme Minamiya. Nhờ vào cuộc hội ngộ đầy trùng hợp ấy mà ta biết được rằng Kozue và hiệu trưởng có mối quan hệ mẹ con không chung máu mủ được giữ kín trong bí mật chưa từng được bật mí. Nhưng đó không phải điều quan trọng. Điều quan trọng là hiệu trưởng đã giải thích cho Kozue hiểu rằng những gì Kazuma đang làm đều có nguyên nhân của nó. Và rất có thể Kazuma đang cố gắng bảo vệ một thứ gì đó… Một thứ gì đó vô cùng quan trọng đế nỗi cậu ấy sẵn sàng từ bỏ mọi ước mơ, hy vọng, thậm chí là tương lai của bản thân để bảo vệ. Nhưng cũng còn may một điều rằng cậu ấy không từ bỏ tất cả mọi thứ. Cậu ấy chỉ muốn bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu lại từ con số 0 với con đường không giống với nhà bác học quá cố Albert Einsteins.
Kozue đã lắng nghe, thấu hiểu và chấp nhận, cô quyết định theo hiệu trưởng về nhà Kazuma và đối mặt với cậu ấy. Tuy thật ngượng ngùng xấu hổ khi phải nói ra điều này nhưng cuối cùng thì mọi chuyện đâu lại vào đó. Kozue trả cuốn sổ ghi chép lại cho Kazuma và nói rằng mình sẽ không phản đối quyết định của Kazuma nữa. Trái lại, Kozue càng đặt niềm tin vào cậu ấy và sẽ đi theo cậu ấy đến cùng. Nhận lại không chỉ có mỗi cuốn sổ, Kazuma còn nhận được thêm lòng tin của người bạn thuở nhỏ. Như vậy, trách nhiệm trên vai Kazuma càng trở nên nặng nề buộc cậu ấy phải cố hết sức nếu như dứt khoát muốn quay lại từ đầu. Kazuma không còn ý định đốt cuốn sổ này nữa. Vì cậu ấy cho rằng nó sẽ trở thành một kỷ niệm luôn nhắc nhở rằng mình sẽ không được phép quên ngày hôm nay, cái ngày mà mọi người cùng đặt một hy vọng mới vào Kazuma. Một khi đã bắt đầu lại, Kazuma chỉ được phép thành công, đó là tiêu chí cậu ấy tự đặt ra cho mình.
…………
Đó là vấn đề giữa Kazuma và Kozue, tạm thời thì mọi thứ đều đã kết thúc có hậu. Nhưng còn hiệu trưởng Tsubame thì sao?
- Ừ phải nhỉ, lúc nãy Ma… à Minamiya – sensei có nói rằng mình đến tìm Kazuma – kun có việc. Vậy việc đó là gì thế ạ?
- Ara ara, chút nữa thì quên mất, cảm ơn Kozue – chan đã nhắc nhé. Thật ra, hôm nay, Sensei ghé thăm nhà Kazuma – kun là có chút chuyện đây. Một chuyện vô cùng đặc biệt luôn ấy!
- Chuyện đặc biệt? Chắc là Sensei lại định cho Kazuma – kun rèn luyện thể lực bằng cách tập Kendo đây mà. Nhìn cái cơ thể bèo nhèo như bánh tráng trụng thế kia, ắt hẳn Kazuma – kun sẽ khó sống sót được sau này lắm!
Nghe Tora nói đùa kiểu đó, Kazuma sợ đến xanh mặt. Sợ thì có sợ thật nhưng không thể biểu lộ được nỗi sợ hãi ấy ngoài gương mặt nên nhiều người cứ nhầm tưởng Kazuma chẳng có ý kiến gì. Nhưng là người bạn thân thì Kozue và Tora thấy rõ, nếu chịu để ý một tí thì mắt Kazuma có căng tròn hơn bình thường 0.1 độ, đó là biểu hiện của sự sợ hãi đến mức tái mét cả mặt, đứng còn không vững đấy. Nếu chạm vào hai chân cậu ấy thì sẽ cảm nhận được có một sự rung nhẹ như động đất cấp thấp nhất.
- Quá đáng nhé Tora – kun. Đúng là Kazuma – kun trông chẳng khác gì cái bánh bèo thật nhưng hôm nay Sensei đến đây không phải để rèn thể lực cho Kazuma – kun. Mà có chuyện khác còn quan trọng hơn rất nhiều!
- Sensei nói như vậy thì em cảm ơn, nhưng thú thật, khi nghe một ai đó nói mình là bánh bèo vô dụng. Sao tự nhưng em bỗng dưng muốn khóc quá… Vậy chuyện quan trọng mà Sensei muốn nói là gì?
Hiệu trưởng Tsubame e hèm mấy cái rồi đột nhiên, thay đổi khẩu hình, gương mặt từ một người thích đùa giỡn sang vẻ nghiêm túc đến rợn người. Bình thường khi cười thì trông bà loi nhoi tăng động không khác gì đứa nhóc. Nhưng khi chuyển sang dạng nguy hiểm thì trông bà nghiêm túc đáng sợ. Tsubame Minamiya, công chúa nhà Minamiya, con gái của một người được mệnh danh là Chiến Thần nên đôi lúc, trông bà cũng trở nên rất khủng khiếp khi đôi mắt xanh tựa như biển cả kia trở sắc lạnh hơn bao giờ hết. Khí chất tỏa ra từ hiệu trưởng giống như một kẻ chuẩn bị đi giết thần vậy.
- Kazuma – kun. Về cơ bản thì Sensei đã giải quyết được vấn đề nan giải trước mắt nên tạm thời em sẽ không gặp phải phiền phức với các thế lực ở trên. Em hiểu điều Sensei muốn nói ở đây là gì đúng chứ?
Kazuma hiểu, cậu ấy hiểu rõ là đằng khác. Người không hiểu ở đây chỉ có Kozue và Tora mà thôi. Còn hiệu trưởng và Kazuma thì hiểu rõ được tầm quan trọng của vấn đề. Có lẽ mọi người không quên một điều rằng nhiệm vụ Kazuma phải hoàn thành khi chuyển về ngôi trường xa xôi hẻo lánh gần biển này là để thu thập thông tin về Chân Tổ rồi cung cấp nó cho các nhà khoa học theo quyết định của chính phủ. Nhưng sau cùng, Kazuma và It. Harm Sokyuran quyết định kéo dài thời gian báo cáo để tạo cái cớ cho chiến dịch vaccine của chính phủ không thể tiếp tục triển khai. Vì chuyện này mang tầm chính trị rất cao. Nên nếu không cẩn thận, rất có thể Kazuma sẽ bị truy tố trước pháp luật. Cũng may mắn là vì Kazuma còn có hiệu trưởng, nhà Minamiya lo tay trong nên tạm thời cậu ấy sẽ không gặp nguy hiểm gì hết. Nhưng tất cả cũng chỉ là hình thức tạm thời mà thôi.
- Nói như Sensei thì có vẻ như vẫn chưa thương lượng được với bên đó một cách nhất quán thì phải. Nếu không thì Sensei đâu cần phải nhắc nhở em như vậy!
- Chính xác. Hiện giờ thì nhà Minamiya, nhà Tsuchimikaido, nhà Kurahashi, nhà Saotome đều đang cố gắng không để tình hình trở nên tồi tệ hơn. Nhưng Kazuma – kun không cần phải lo lắng gì nhiều. Giả dụ như tình hình không thuận lợi như ta muốn, thì Sensei sẽ lật quân bài tẩy cuối cùng, bắt bên đó dừng ngay cái trò ngu ngốc ấy lại. Nhất định Sensei không để học sinh ưu tú của mình chịu thiệt nên yên tâm!
- Vì Sensei hay có thói quen chen ngang vào các cuộc xung đột nên em mới sợ đấy chứ. Nhìn chung thì bên ấy đã chấp nhận cho em kéo dài thời gian hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng chắc chắn, họ vẫn còn đang nghi ngờ em nên chắc chắn sẽ còn bày thêm trò mới nữa chứ gì!
- Không sai, họ vẫn chưa tin tưởng Kazuma – kun nên đã có quyết định sẽ đưa thêm một nhà khoa học nữa về đây để nghiên cứu, đồng thời cũng sẽ giám sát mọi tiến trình nghiên cứu của em, nên tuyệt đối phải cẩn thận!
Đúng là kể từ giây phút này trở đi, Kazuma tuyệt đối phải nâng cao cảnh giác lên thêm nhiều nữa. Chính phủ đã cảm thấy Kazuma có những biểu hiện khác thường khi bỗng dưng đưa đơn xin gia hạn thêm thời gian nghiên cứu trễ hơn so với dự tính ban đầu. Họ nghi ngờ Kazuma đang có âm mưu phản bội hay làm trái với mệnh lệnh nên quyết định đưa thêm một nhà khoa học khác xuống thị trấn vừa nghiên cứu, vừa để giám sát Kazuma. Chỉ cần Kazuma có hành động nào đó gây bất lợi cho chiến dịch vaccine thì tự khắc cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm ngay, đến lúc ấy, dù có quen rộng đến bao nhiêu, hiệu trưởng cũng không thể cứu được Kazuma.
- Sensei xin lỗi Kazuma – kun. Chỉ vì Sensei mà em bị vô tình kéo vào vụ này. Nhưng Sensei xin thề bằng cả mạng sống và danh dự của mình, Sensei sẽ bảo vệ em, không để cho chúng chạm vào một sợi tóc của em. Chắc chắn, Sensei sẽ thuyết phục được họ ngưng cái chiến dịch vớ vẩn ấy đi!
Tình hình nghe sao có vẻ căng thẳng mà điều ức nhất là Kozue và Tora không hiểu gì hết. Vì họ là người ngoài cuộc, không tha gia vào vấn đề ngay từ đầu nên đâu rõ tai heo thực chất nó thế nào. Nhưng nếu theo dõi tình hình hai bên như thế này thì chắc chắn là chuyện gì đó rất rất rất nghiêm trọng… nghiêm trọng đến mức hiệu trưởng còn tuyên thề sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ cho Kazuma. Tsubame Minamiya, ngoài là một hiệu trưởng, ngoài là một giám đốc một khu resort nào đó, bà còn là một công chúa xuất thân từ một gia tộc mang truyền thống Samurai cổ truyền. Mà Samurai là những chiến binh rất coi trọng danh dự và lời thề của mình, họ sẵn sàng chết chỉ để hoàn thành lời hứa. Nên chắc chắn, hiệu trưởng sẽ làm như thế thật nếu chẳng may có chuyện gì đó xảy ra với Kazuma… Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thì chuyện gì đang đe dọa đến sự an toàn của Kazuma như vậy? Họ thật sự không biết và rất muốn biết.
……
Kazuma… dĩ nhiên là Kazuma đang cực kỳ lo lắng khi biết mình đã lọt vào tầm nhắm của Chính phủ. Nhưng dù có suy nghĩ nhiều quá thì cũng chẳng làm được gì ngoài việc chờ đợi xem điều gì sẽ xảy đến.
- Sensei không cần phải làm to chuyện lên như vậy đâu. Mà cái nhà khoa học sẽ về đây đồng hành cùng em là ai? Tên là gì? Con trai hay con gái? Sensei có biết không?
- Sensei cũng vừa mới nhận được chỉ thị ở trường rồi bắt chuyến xe về đây ngay. Để xem, nhà khoa học ấy là con gái, tuổi thì nhỏ hơn các em nhiều, chỉ mới là học sinh tiểu học thôi!
- Học sinh tiểu học. Mới học sinh tiểu học thôi mà đã trở thành một khoa học gia rồi ư? Trẻ con bây giờ sao thông minh thế nhỉ? Sensei, liệu có phải là một trong những đứa con rơi nào của Sensei không vậy?
Nghe như thế, không hiểu sao Kozue lại giật thọt một cái như phản xạ vô thức. Đôi tay Kozue cứ run run, gương mặt hơi đỏ vì xấu hổ vì Kazuma vô tình nói trúng tim đen cô ấy thôi.
- Quá đáng nhé Kazuma – kun, nói như thể Sensei thuộc dạng đi đến đâu là có con đến đó vậy? Sensei hoàn toàn còn trong trắng trẻo, chưa bị bóc tem, còn nguyên đai nguyên kiện và chưa có chồng đâu nhé!
- Oi oi, Sensei là hiệu trưởng đấy, tìm lời nói sao cho nó phù hợp trước học sinh của mình chứ. Cũng do Sensei, lúc nào cũng khoe khoang với mọi người rằng mình có rất nhiều đứa con ở It. Harm Sokyuran, riết rồi ai mà biết liệu Sensei có con thật hay không đâu. Trường mình có khoảng 2000 học sinh thì hết 2000 ấy đều là con của Sensei rồi còn gì!
Cũng do hiệu trưởng hay tự hào vỗ ngực khoe rằng tất cả những đứa trẻ đang theo học It. Harm Sokyuran đều là con của mình. Vì hiệu trưởng yêu thương học sinh như con của mình nên mới dùng một cách nói mường tượng như vậy. Chứ làm gì có chuyện bà ấy có một đứa con ruột trong khi còn chưa lấy chồng. Phải là người từng học ở It. Harm Sokyuran, phải là người tiếp xúc nhiều với hiệu trưởng, biết rõ cái bản tính loi nhoi chơi lầy của bà thì mới hiểu bà ấy con ruột thì không nhưng con “rơi” con “rớt” thì có rất nhiều.
- Xin lỗi để Kazuma – kun thất vọng, đứa trẻ này không phải học sinh của It. Harm Sokyuran, mà đến từ một ngôi trường nổi tiếng ở Mỹ. Bố con bé là người Mỹ, mẹ là người Nhật chính gốc, nên con bé được sinh ra ngay tại mảnh đất Mỹ. Trong thời gian học lớp một, các giáo viên đã phát hiện ra tố chất thiên tài của nhỏ nên đã chuyển con bé đến ngôi trường dành riêng cho các thiên tài mài giũa học tập. Chỉ trong vòng 3 năm sau, con bé chính thức trở thành một nhà khoa học được thế giới công nhận với công trình nghiên cứu về thuyết lượng tử, thuyết ánh sáng. Và bây giờ, họ đã quyết định sẽ đưa con bé về Nhật Bản, giám sát cuộc nghiên cứu của em đấy Kazuma – kun… Để xem, nếu không nhầm thì tên con bé là Aries… uhm, Aries Hermandez… đúng chất người Mỹ luôn nhỉ. Cái họ đọc muốn trẹo cả lưỡi!
- Aries Hermandez…
Kazuma bắt đầu lẩm nhẩm cái tên ấy trong miệng. Quả nhiên, ngay khi đọc cái tên ấy lên mấy lần, Kazuma có cảm giác như người này thật không đơn giản chút nào. Một đứa nhóc tiểu học còn nhỏ nhưng lại đạt được một vị trí rất cao trong xã hội. Một khoa học gia thật không thể xem thường. Aries Hermandez, chắc chắn Kazuma sẽ không bao giờ quên cái tên ấy. Kazuma sẽ khắc ghi nó sâu trong tâm trí và chuẩn bị tinh thần ở trạng thái tốt nhất để đối mặt với kỳ phùng địch thủ khi thời khắc ấy đến.
- Mà sao… mình lại có cảm giác như mình đã từng nghe thấy cái tên này trước đây rồi ấy nhỉ? Thật kỳ lạ!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Tại một nơi nào đó thuộc nửa kia của thế giới. Có lẽ chính là nước Mỹ xa xôi, thiên đường cũng những điều tuyệt đẹp nhất khi nền khoa học phát triển một cách vượt bậc so với mọi quốc gia trong mọi lĩnh vực ở mọi thời đại. Phải rồi… nước Mỹ được mệnh danh là cường quốc đi đầu về nền khoa học. Đã có rất nhiều danh nhân đạt được những thành tựu trong lịch sử phần lớn đều xuất thân từ nước Mỹ xa xôi. Và cho đến ngày nay, những nhân tài mới noi theo bước đi những thiên tài cũ, sẽ tiếp tục đưa đường chỉ lối cho nước Mỹ ngày càng phát triển hơn.
Nhưng ta sẽ không đi xa xôi đến mức ấy. Ta chỉ đơn thuần dừng chân vào một ngôi nhà cao tầng được biết đến như một tập đoàn sản xuất những phát minh tối ưu nhất được sáng chế bởi một thiên tài độc quyền và duy nhất. Tại sao lại nói đến từ độc quyền và duy nhất bởi rằng tập đoàn này đã thuê được một khoa học gia đại tài trong lịch sử nước Mỹ, là cha đẻ của những phát minh tối tân góp phần không nhỏ trong việc mang lại nguồn vốn lớn cho tập đoàn này và giúp nó ngày càng trở nên có ưu thế trên thị trường. Nhưng tập đoàn ấy tên cụ thể ra sao, nó chuyên sản xuất ra cái gì thì ta không cần phải bận tâm đến nó nhiều. Điều quan trọng chính là vị khoa học gia đang làm việc tại tập đoàn này đây. Sẽ ra sao nếu như khoa học gia ấy mang diện mạo của một đứa trẻ tiểu học lớp 5, mái tóc màu đỏ hung được cột thành đuôi gà, trên người khoác lên tấm áo blouse trăng giống như Kazuma mỗi khi cậu ấy trở thành bác sĩ thú y. Phải, một cô bé tiểu học với mái tóc đỏ tưởng chừng như bình thường nhưng thực chất thì sẽ không bình thường chút nào khi đôi bàn tay cô bé gõ xuống bàn phím laptop với tốc độ nhanh đến chóng mặt là một. Không chỉ một mà có đến tổng cộng bốn cái laptop đặt liền kề nhau và mỗi cái đều đang chạy một chương trình nào đó riêng. Điều này đồng nghĩa với việc cô bé đang xử lý một lúc bốn bảng thông số hoàn toàn khác nhau, tất cả đều là những thuật số loằng ngoằng đến nhức đầu chóng cả mặt. Nếu như không phải là một nhà khoa học thì chẳng thể nào hiểu được những con số ấy biểu hiện cho cái gì.
Quả là tuổi trẻ tài cao. Trẻ con bây giờ bộc lộ cái chất thiên tài ngay từ khi tuổi còn quá nhỏ. Và phải chăng vì còn nhỏ nên mỗi khi vận dụng bộ não để nghiên cứu thì lượng đường cần thiết cũng vì thế mà bị tiêu hao nhiều hơn so với người trưởng thành. Vậy nên giải thích vì sao trên bàn cô bé đó ngoài bốn chiếc laptop thì còn bày ra rất nhiều đồ ngọt như bánh kem, bánh quy, kẹo, socola hay thậm chí là một tách trà có rất nhiều viên đường bên cạnh. Thậm chí ngay lúc này đây, cô bé đó vừa gõ máy tính, miệng vừa nhai rau ráu từ từ một cây bánh vị dâu. Một nhà khoa học vẫn thường hay nói rằng “ Đường là nguồn năng lượng rất tốt cho bộ não để tư duy”… hiện nay trên thế giới vẫn còn một số nhà khoa học tiêu thụ lượng đường rất lớn giống như câu nói ấy.
Cũng tương tự như một Idol hoạt động solo đang rất nổi tiếng thì cần phải có quản lý đi theo để sắp xếp lịch trình sự kiện sao cho hợp lý. Hay một giám đốc của một công ty lớn phải có thư ký theo sau hỗ trợ lên lịch họp rồi gặp mặt này nọ. Thì một khoa học gia tài năng ngay khi độ tuổi còn quá nhỏ thì cũng cần một phụ tá hay một nhân vật nào đấy ngang với quản lý hoặc thư ký… gọi là quản gia cũng không hẳn nhưng cũng gần gần như vậy. Ngoài việc giúp đỡ, lên lịch thì người đó cũng thường lo luôn cả cuộc sống của nhà khoa học vì thường mấy tay bác học ấy não thì thông minh, suy nghĩ được nhiều cái lớn lao nhưng rất dở trong những chuyện lặt vặt đời thường, điển hình như sinh hoạt cá nhân cũng trở nên lóng ngóng không biết tính thế nào. Nên mới cần đến người vừa là phụ tá và cũng vừa là một quản gia.
Cô bé này không phải ngoại lệ, cũng cần một quản gia hay một nữ hầu chuyên nghiệp lo những việc khác, chẳng hạn như sắp xếp lại thời khóa biểu, hay chuẩn bị vali chứa đầy đủ những vật dụng cần thiết cho một chuyến đi xa dài hạn.
- Mọi thứ đã được chuẩn bị xong, thưa tiểu thư!
Đó là một ông bác tổng quản tuy tướng mạo hơi già nhưng lại trông rất đáng tin cậy. Ông bác ấy đang thực hiện động tác cúi người tỏ vẻ thành kính cùng với một hàng năm cô hầu giúp việc cũng làm tương tự theo ông ta. Tất cả bọn họ đều cúi đầu trước chiếc ghế xoay bốn chân kia, nơi mà nhà khoa học nhí tóc đỏ ấy đang mò mẫm chiếc laptop.
- Xong rồi ư? Vậy mà tôi cứ nghĩ sẽ phải mất nhiều thời gian lắm!
- Dạ không. Với những người giúp việc như chúng tôi thì thu xếp một cách nhanh chóng, mau lẹ và đầy đủ là ưu tiên hàng đầu. Tiểu thư không cần phải quá bận tâm vào điều này!
- Dĩ nhiên, tôi sẽ không bận tâm đến nó mấy vì bây giờ tôi còn có thứ khác cần phải làm. Thế còn chuyến bay thì sao?
- Vâng, chuyến bay của tiểu thư sẽ khởi hành từ 4h chiều nay và ước tính sẽ đến Nhật Bản trong 12 giờ đồng hồ. Ngay khi tiểu thư vừa hạ cánh thì người của tập đoàn sẽ đến đón tiểu thư. Và xin người đừng bận tâm, những gì người yêu cầu, chúng tôi đều đã chuẩn bị đúng theo ý người!
- Thế thì tốt. Người ta vẫn thường nói “ Nhập gia tùy tục”. Một phần tôi cũng không muốn bị người dân xung quanh tò mò phát hiện ra thân phận thật của mình nên sẽ cố gắng sống sao cho giống họ càng nhiều càng tốt. Với lại, tôi cũng ao ước được một lần sống trong một căn nhà Nhật Bản truyền thống cho biết. Nghe Mama nói rằng Nhật Bản là một nơi rất đáng để sống. Điều đó có thật không?
- Dạ vâng, có thể còn nhiều điều lão chưa biết hết. Nhưng riêng về điều này thì phu nhân nói cực kỳ đúng ạ. Nhật Bản, phải nói là một nơi trên cả tuyệt vời, khí hậu phong phú, những món đặc sản hấp dẫn, danh lam thắng cảnh vô số. Nếu như được phép tính theo thang điểm thì lão xin cho Nhật Bản 100 trên 10!
- Nghe ông nói thế thì ắt hẳn đó phải là một nơi rất tuyệt vời rồi. Nhật Bản… tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có một ngày mình được đến quê hương của Mama. Thế nên, hiện giờ, tôi đang vô cùng háo hức đây!
Cô bé tóc đỏ ấy tắt hết toàn bộ chương trình trong những chiếc laptop sau khi đã hoàn thành xong những con số mình cần xử lý. Cô bé ấy từ từ ngồi dậy, bước xuống khỏi chiếc ghế, tựa cơ thể nhỏ nhắn vào cạnh bạn, tay nâng tách trà đã được cho rất nhiều viên đường ngọt và nhẹ nhàng thưởng thức ngay bên cạnh khung cửa sổ, nơi có ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào. Trông cô bé thật trưởng thành, lịch lãm, thanh tao đúng chất của một tiểu thư cao sang quyền quý. Thật khó mà tin được rằng cô bé đó mới chỉ là học sinh tiểu học.
- Vâng, lão có thể thấy niềm hân hoan, phấn khích trên gương mặt tiểu thư ngay lúc này. Nhưng xin cho phép được nói đôi lời, nếu chẳng may có khiến tiểu thư phật lòng thì cho lão được nói lời xin lỗi!
- Cứ tự nhiên!
- Lão biết tiểu thư đang rất nóng lòng được đến Nhật Bản. Nhưng đâu đó trên biểu hiện của người, lão chỉ thấy sự háo hức ấy tầm 2 trên tổng số 10. 8 phần còn lại đều nằm ở một nguyên nhân khác. Có phải thế không ạ, thưa tiểu thư Aries – sama?
- Đại tổng quản thật tuyệt vời. Người xưa nói gừng càng già càng cay quả không sai. Kinh nghiệm sống của ông thật đáng ngưỡng mộ, chỉ cần đọc khẩu hình thôi cũng có thể đoán được người khác đang nghĩ gì… Đúng vậy, tôi nóng lòng muốn đến Nhật càng sớm càng tốt. Nhưng bên cạnh đó, Nhật Bản cũng chính là quê hương của một người mà tôi vẫn hằng tìm kiếm. Một người đã khiến tôi phải thay đổi để rồi tôi có được như ngày hôm nay. Chính vì thế, không khi nào là tôi không mong ước được gặp lại người đó. Và bây giờ thì điều ước ấy đã trở thành sự thật!
Cô bé đó nâng tách trà ngọt lên đôi môi thưởng thức từng giọt chút một. Sau đó, cô bé hạ tách trà xuống và lặng nhìn vào hình bóng mình in trên mặt nước với nụ cười đắc chí.
- Chỉ một chút nữa thôi chúng ta sẽ được gặp lại nhau, liệu anh có còn nhớ đến em không? Kazuma Kusanagi – senpai!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
- Vui quá, vui quá. Hôm nay đi chơi vui thật nhỉ, He – chan!
- Ừ, phải công nhận là rất vui!
Chuyến đi dạo chơi vòng vòng trung tâm thành phố, cùng đi xem phim và thăm quan trung tâm là chủ yếu đã đến hồi kết thúc. Vì đã quá giờ trưa nên nhóm bốn người bạn phải nhanh chóng trở về thị tộc Chân Tổ để không chịu ảnh hưởng tiêu cực dưới ánh nắng mặt trời. Đồng ý Chân Tổ thời nay không sợ bị thiêu đốt dưới ánh sáng nhưng vẫn phải chịu một số tác dụng ngoài mong muốn chẳng hạn như mắt sẽ nhòe đi nhìn không thấy rõ, thể lực cũng dó dấu hiệu giảm xuống rõ rệt, cơ thể bị thiếu nước hay không thể cử động theo ý mình. Và tệ nhất là còn có thể bị ngất giữa đường thì thật không tốt chút nào. Chính vì để tránh những điều đó nên nhóm bạn phải trở về thị tộc khi quá giờ trưa.
Hiyama và Namehari tách nhóm trở về nhà, Eri và Hebi cũng vậy. Nhưng thay vì về nhà, Hebi có ghé qua Eri trước tiên. Đôi lúc, hai cô gái cũng cần một khoảng không gian riêng để tâm sự nhiều chuyện, chia sẻ cảm nghĩ của nhau về chuyến đi chơi này. Và thật tốt khi kết quả có vẻ thành công ngoài mong đợi, tất cả mọi người đều vui vẻ, đều hài lòng, đến nỗi ngay khi vào đến phòng, Eri nằm lăn lộn trên giường với niềm phấn khởi không thể không thể hiện trên gương mặt. Trông thấy Eri như một đứa trẻ khi vừa được nhận quà, Hebi cũng vui lây trong lòng.
Phải nhỉ… Trong mắt không chỉ Hebi mà còn nhiều người khác, Eri vẫn chỉ là một đứa trẻ thích sống vô tư, hồn nhiên không chút vương vấn gì đến với xã hội phức tạp bên ngoài. Hebi cũng mong rằng sự ngây ngô của Eri sẽ không bao giờ thay đổi nhưng có lẽ… mọi thứ không đơn giản như vậy. Sau lần tự thú tội trước các bô lão và phải nhận lấy hình phạt cao nhất của thị tộc, Hebi nhận ra Eri bắt đầu bước chân vào sự phiền phức của cuộc đời. Rồi chỉ trong một thời gian ngắn nữa thôi, thiết nghĩ, Eri sẽ không còn là một cô bé hồn nhiên vô tư như mình đã biết.
Nhưng vì sao… vì nguyên do gì Eri không còn thể hiện vỏ bọc của một đứa trẻ ngây ngô như trước kia? Nguyên nhân là vì đâu? Vì được bước chân vào thế giới loài người với nhiều điều mới mẻ chăng? Hay là vì một kẻ nào đó mà chính Hebi không muốn tin đó là sự thật… Cảm xúc trong Hebi cứ như một vòng xoáy luẩn quẩn không hồi đáp. Nếu đó là cách nghĩ của Eri về người đấy… vậy còn Hiyama thì thế nào? Nhiều câu hỏi cứ xuất hiện lần lượt trong tâm trí cô ấy.
- Eri – chan!
- Na nỉ He – chan!
- Mình hỏi điều này có thể ngoài lề một chút nhưng… cậu nghĩ thế nào về Hiyama – kun?
- Eh, Hiyama – kun ư? Sao tự dưng He – chan lại hỏi như vậy?
- Chỉ là mình muốn biết suy nghĩ của Eri – chan về mọi người thôi. Eri – chan đang ngày càng trưởng thành nên chắc cách nghĩ cũng không còn như trước nữa. Mình chỉ muốn xem biết cậu đã trưởng thành như thế nào!
- Mồ, He – chan nói cứ như thể xem mình là con nít không bằng!
- Vì thật sự trong mắt mình và mọi người, Eri – chan cứ như một đứa trẻ vậy mà. Nói cho mình nghe đi Eri – chan. Cậu nghĩ thế nào về Hiyama – kun?
- Hiyama – kun ư!Eri nằm vật trên giường, đôi mắt hướng thẳng lên trần nhà với chiếc gối ôm cứ ghì chặt vào lòng. Khi nhắc đến Hiyama, Eri cảm thấy một điều gì đó vô cùng thân thương, vô cùng ấm áp. Khi nghĩ đến Hiyama, Eri luôn cảm nhận được một sự bảo vệ ấm áp khiến cô bé yên tâm. Phải chăng vì cả hai đều là bạn thuở nhỏ nên Eri mới có cảm giác ấy chăng? Hay là vì một nguyên nhân nào khác?
- Cứ mỗi khi bên cạnh Hiyama – kun, mình đều cảm thấy yên tâm và không cần phải lo sợ bất cứ điều gì. Ở bên cạnh Hiyama – kun, mình cảm thấy vô cùng ấm áp. Dù rằng đôi lúc mình không hiểu tại sao cậu ấy lại cứ hay nổi giận vô cớ, cứ hay thích gây chuyện với bạn học cùng lớp, và càng không hiểu tại sao cậu ấy không thể thân thiện được với con người. Nhưng đôi khi, mình hiểu rằng sự phẫn nộ trong cậu ấy cũng là vì chúng mình, vì thị tộc chúng ta, vì sự an toàn của tất cả mọi người. Mình thì… không giỏi trong việc miêu tả người khác nhưng nếu có thể dùng một phép so sánh đơn giản thì Hiyama – kun… giống như ánh mặt trời vậy. Một ánh mặt trời nắng gắt hung tợn, nhưng cũng rất nhẹ nhàng và dịu dàng. Giống như… mình bị nghiện mất sự ấm áp ấy rồi!
Như một ánh mặt trời chói chang gay gắt nhưng cũng rất ấm áp chân thành. Đó chính là suy nghĩ của Eri về Hiyama, về người luôn quan tâm đến cô bé nhiều nhất. Chắc chắn không chỉ đơn thuần là một câu nói qua loa, mà đó là những lời lẽ cất lên từ sâu trong trái tim Eri mỗi khi nghĩ về Hiyama. Nhưng liệu… điều này có thật sự ổn không? Với Hiyama, cậu ấy luôn xem Eri như một người cực kỳ quan trọng trong cuộc đời. Hiyama sẵn sàng trở thành kẻ thù của toàn nhân loại, trở thành người xấu trong mắt người khác, hay bất chấp pháp luật, làm những điều kinh khủng nhất chỉ vì muốn bảo vệ Eri… Liệu với câu trả lời như vừa rồi, Hiyama có thật sự chấp nhận hay không?
- Thế… còn Kazuma Kusanagi thì sao? Eri – chan… nghĩ thế nào về Kazuma Kusanagi?
Nghe đến Hiyama thì là một biểu hiện, nhưng nghe đến Kazuma thì lại có một biểu hiện khác hiện trên gương mặt cô bé. Một sử hoảng hồn khi tự dưng Eri bật dậy. Một sự ngường ngùng, xấu hổ đến đỏ chín cả mặt mày mà có lẽ Hebi chưa từng trông thấy trước đây. Rồi cả những cử chỉ hành động mang tính chất e lệ e ấp của một người con gái đang trọng độ tuổi biết yêu là như thế nào. Có lẽ Eri cảm thấy ngạc nhiên không bỗng nhiên Hebi nhắc đến Kazuma. Nhưng trong bối cảnh ấy… ắt hẳn người phải tròn mắt kinh ngạc nhiều nhất chính là Hebi mới đúng. Hebi không nghĩ rằng khi cái tên đó được cất lên, Eri lại có biểu hiện như vậy.
- Kusanagi – kun ư… về chuyện đó…
Hay tay ôm chặt chiếc gối ôm sát vào lòng, Eri ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, khiến cho độ đáng yêu của cô bé cứ như thế tăng lên không ngừng. Vì một người con trai ư? Chỉ vì một người con trai khác ngoài Hiyama mà một cô bé hồn nhiên ngây thơ bây giờ đã bắt đầu giống với một cô gái trưởng thành.
- Biết nói thế nào đây… Kazuma Kusanagi… Cậu ấy trông có vẻ hơi kỳ lạ nhưng đối với mình thì Kusanagi – kun… giống như mặt trăng vậy. Bề ngoài lạnh lùng, thờ ơ và không chút cảm xúc, nhưng cậu ấy lại rất quan tâm đến những người xung quanh mình. Bên cạnh Kusanagi – kun, mình cảm thấy trái tim mình thật nhẹ nhàng, thật thanh tao không chút vướng bận hoài nghi. Kusanagi – kun, giống như ánh sáng mặt trăng hiền hòa vậy, vừa khó gần nhưng cũng rất dịu dàng… Nhưng chính vì thế nên nó tạo ra một sự cuốn hút riêng. Nó cuốn hút mình đến nỗi ước mong duy nhất của mình là được trông thấy Kusanagi – kun cười một lần. Chỉ một lần thôi… mình cũng đủ mãn nguyện rồi!
Và đó cũng là suy nghĩ của Eri về nhân vật Kazuma Kusanagi. Với Hiyama thì cảm xúc của Eri chỉ đơn thuần như hai người bạn thân thuở nhỏ, như một người bạn cực kỳ quan trọng không thể thiếu trong cuộc sống của Eri. Nhưng với Kazuma… Hebi vẫn chưa hiểu được Eri xem Kazuma ở vị trí nào… không phải như một người bạn, không phải như một người thân trong gia đình, và cũng không phải là người mà cô bé đang yêu. Với Kazuma thì đó lại là một thứ cảm xúc khác… một thứ cảm xúc mà Hebi vẫn chưa biết rõ. Điều duy nhất Hebi có thể trông thấy ngay lúc này là Eri… vẫn đang hướng về Kazuma, đôi mắt cô bé vẫn đang nhìn Kazuma mà không để ý rằng phía sau luôn có sự dõi theo của Hiyama. Nếu như Eri chịu quay lại, chỉ một chút thôi… thì Eri sẽ biết Hiyama quan tâm đến cô bé như thé nào.
- Eri – chan…
- Sao thế He – chan?
- Không… Không có gì đâu!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Nếu như đây là khoảng thời gian để hai cô gái tâm sự thì đây cũng là thời điểm để hai người đàn ông cùng làm vài chén với nhau, rồi bàn chuyện trên trời dưới đất một cách bất cần đời. Nhưng vì Namehari và Hiyama vẫn còn trong độ tuổi đi học nên rượu chè bị nghiêm cấm, mặc dù không hề tồn tại luật cấm trẻ vị thành niên uống chất có cồn trong thị tộc. Có lẽ vì họ phải học cách sống ở xã hội loài người, phải học cách chấp nhận một vài điều trong xã hội loài người bao gồm những luật pháp nhức đầu này nọ. Riết nó đã trở thành một thói quen khó bỏ của bốn người họ. Nên tạm thời cho qua chuyện chén chú chén anh như mấy ông bác sáng lên mỏ tối về nhậu nhẹt đến bét nhè, Hiyama và Namehari hẹn nhau ở công viên vì một chút chuyện.
- Khó khăn cho cậu quá nhỉ Hiyama – kun. Tớ cứ nghĩ cậu đã hài lòng với chuyến đi chơi này nhưng sau cùng… thay đổi vẫn là một việc rất khó không thể giải quyết được trong ngày một ngày hai. Nhưng nếu cho cậu một con điểm thì tớ sẽ cho 9 trên 10 vì sự cố gắng!
- Thế một điểm còn lại nằm ở đâu?
- Nằm ở chỗ cậu vẫn chưa thể kiềm chế bản thân mình hoàn toàn. Ở chỗ cậu phải cố gắng giả vờ như đang chung vui để không một ai trong chúng ta cảm thấy buồn, đặc biệt là Eri – chan. Hiyama – kun, nếu như sau này cậu có thể đứng trước mặt con người mà nở nụ cười thân thiện, thì đến lúc ấy, tớ sẽ cho cậu nốt con điểm một còn lại!
- Vậy thì thôi, cậu giữ nó luôn đi cũng được. Tớ chẳng cần nữa!
Suy cho cùng thì nó giống như một cực hình đối với Hiyama. Chắc chắn là như vậy rồi. Một lẽ tự nhiên như luân thường đạo lý rằng Hiyama… cực kỳ căm ghét con người, và nhất định sẽ không bao giờ có chuyện cậu ấy chịu chung sống với loài người khi đã gây nên cho cậu ấy một nỗi đau vô cùng lớn. Ngay khi nghe Eri kiến nghĩ cả nhóm cùng dạo chơi trung tâm thành phố, Hiyama đã cảm thấy có chút khó chịu không hề nhẹ rồi. Nhưng vì Eri, vì không muốn trông thấy Eri phải buồn nên cậu ấy đành cố gắng cắn răng chấp nhận đi chung với mọi người. Có thể đứng giữa con người và không tỏ ra muốn đấm bất cứ ai đến gần như ngày hôm nay cũng là một sự cố gắng hết sức so với bản tính hiếu thắng của cậu ta. Con điểm 9 của Namehari là món quá nhằm khích lệ tinh thần cho Hiyama… chỉ có điều, nếu Hiyama có thể bỏ đi sự hận thù thì thật tốt biết mấy.
Tại sao cứ mỗi khi gặp phải chuyện gì thì Hiyama lại tìm đến Namehari để tâm sự. Không phải vì trong thị tộc không còn ai để cậu ấy bày tỏ nỗi lòng, mà là vì Namehari là người duy nhất có thể lắng nghe và cho cậu ấy những lời khuyên vô cùng hữu ích… mặc dù đôi lúc, chẳng ai hiểu hết được thâm ý trong từng câu nói của Namehari. Bây giờ cũng tương tự như vậy.
- Khó khăn lắm phải không Hiyama – kun?
- Hả? Sao cứ nói đi nói lại chuyện đó thế? Đã biết tớ phải gồng mình cố giả ngơ giả ngu không phải đủ rồi sao?
- Không phải, tớ không có nói đến chuyện cố gắng giữ mình trước con người. Tớ chỉ muốn nói rằng ắt hẳn phải khó khăn cho cậu lắm vì cứ phải hướng mãi về Eri. Nhưng dù cậu muốn hay không, có chấp nhận hay từ chối, thì sự thật là Eri đang trưởng thành lên từng ngày là điều không thể chối cãi. Cậu không thể làm được gì ngay lúc này đâu Hiyama – kun!
Đó cũng chính là điều mà Hiyama không ngừng phân vân suy nghĩ. Có lẽ… không chỉ riêng Hiyama, Namehari hay Hebi, mà bất cứ ai chứng kiến cái ngày nhận hình phạt của Eri trước các bô lão. Ít nhiều trong đó sẽ có người tự hỏi không biết Eri đã làm gì để rồi phải nhận lấy hình phạt nặng nhất của thị tộc. Và cũng sẽ có người cho rằng Eri, một cô bé ngây ngô, sống vô tư hồn nhiên đã bắt đầu bước chân vào phiền phức cả cuộc đời. Eri… thật sự đang trưởng thành lên theo từng ngày… cô bé đang ngày càng trở thành một người phụ nữ trưởng thành rất nhanh mà không ai để ý.
- Có phải… tớ vẫn còn bảo thủ quá không? Khi Eri đang ngày càng trưởng thành còn tớ thì… tớ có cảm giác như mình vẫn đang dậm chân tại chỗ vậy!
- Hm, cũng có thể xem là như vậy. So với cậu, thì việc cố gắng kiềm chế đã là một thay đổi lớn, nhưng so với nhiều thứ thì cậu vẫn còn một chặng đường khá dài. Cũng chẳng thể trách cậu được Hiyama – kun, mỗi người một quan điểm mà. Nếu như trước đây, cậu không nhận nhiệm vụ làm bảo mẫu cho Eri – chan thì chắc lẽ mọi chuyện sẽ khác!
- Thật tình cũng chẳng biết phải nói thế nào. Khi chúng ta cùng đặt chân vào thành phố, cậu cũng để ý còn gì. Thái độ của Eri, cử chỉ của Eri… giống như cậu ấy đang vô cùng háo hức trước những dãy phố, dãy đèn, rực rỡ phồn hoa của chốn đô thị. Tớ chỉ sợ rằng một ngày nào đó, Eri sẽ rời khỏi thị tộc, đến một nơi mà tớ không thể đến được. Tớ không thể bên cạnh bảo vệ cậu ấy như lúc trước nữa. Liệu có phải quá ích kỷ khi tớ chỉ muốn Eri mãi mãi ở thị tộc không?
- Tớ hiểu cảm giác của cậu Hiyama – kun, không còn có thể ở bên cạnh người mình quan tâm đúng là khó chịu thật. Nhất là khi biết người đó đang dần thay đổi mà chẳng thể làm được gì… cảm giác thấy nó cứ trống trải thế nào!
- Nói nghe kiểu như cậu rất rành thì phải. Chẳng lẽ cậu từng trải qua giai đoạn đó rồi sao?
- Ai biết… nhưng không phải cứ mỉm cười và tỏ ra điềm tĩnh là người đó thật sự hài lòng với cuộc sống hiện tại đâu Hiyama – kun… Quay trở lại vấn đề của Eri – chan. Đôi khi, có những chuyện tưởng chừng như vô lý nhưng phải học cách chấp nhận nó. Nếu như sau này Eri – chan rời khỏi thị tộc, tìm được một con đường tương lai lý tưởng hay gặp một người con trai nào và đem lòng yêu chàng trai đó, thì cậu cũng phải chấp nhận!
Nghe đến chuyện Eri tìm được người con trai khác, ngay lập tức, Hiyama quay ngoắt sang Namehari với ánh mắt trợn tròn.
- Hả? Người con trai khác? Eri sẽ yêu một tên con trai loài người sao?
- Chỉ là ví dụ thôi mà Hiyama – kun, đâu cần phải sửng cồ lên như vậy. Nhưng nếu chẳng may chuyện đó có xảy ra thật thì cậu cũng không còn cách nào khác ngoài chấp nhận đâu Hiyama…
- Nhưng…
- Đừng có cứng đầu khi đối tượng chúng ta đang bàn đến ở đây cũng là một nhân vật cứng cổ không kém. Hơn nữa, cậu cũng không phải người sinh ra cậu ấy nên đương nhiên không có quyền can ngăn này nọ. Ngay cả Makoto – san cũng không có ý kiến gì về chuyện đó nữa kia mà!
- Tch…
Nói không lại hay không thể tìm được một lời phản biện nào đó thì đánh chậc lưỡi cho bõ tức vậy thôi. Nhưng đúng như lời Namehari nói, nếu chẳng may Eri có tìm được một nửa tình yêu của mình và là người thường thì cũng không thể cấm cản cậu ấy. Dẫu cho có khó chịu đến mức nào thì điều duy nhất Hiyama làm được là chấp nhận chuyện ấy như một lẽ tự nhiên. Dù hơi khó chịu nhưng thật sự ngay lúc này, Eri đã không cần đến sự bảo vệ che chở của Hiyama. Nhưng cứ nghĩ đến người con trai mà Eri có thể đem lòng yêu, không hiểu vì lý do gì mà Hiyama lại nghĩ ngay đến Kazuma. Và cứ mỗi lần nhớ lại cái mặt mốc của tên đó, thì Hiyama lại cảm thấy khó chịu. Chẳng thể hiểu nổi Kazuma ăn ở kiểu gì mà ai cũng ghét cay ghét đắng đến tận xương tủy.
- Rồi sẽ đến một ngày nào đó, Eri sẽ càng trưởng thành hơn và lại đưa ra nhiều quyết định cho tương lai của mình hơn. Có thể điều đó đi ngược lại với lối sống của thị tộc Chân Tổ, nhưng tớ vẫn hy vọng Eri – chan… sẽ là nhân tố thay đổi số mệnh của thị tộc chúng ta không chừng. Hiyama – kun, thay vì lo lắng như trước, tớ nghĩ, cậu nên học cách tin tưởng vào Eri – chan nhiều hơn. Sao cậu không thử nhỉ?
- Tin tưởng Eri à…
Hiyama khẽ ngước lên bầu trời nhiều mây nhiều ánh nắng gắt gao. Dù biết rằng thật ngu dại khi nhìn mặt trời chằm chằm như thế nhưng không hiểu vì sao… Hiyama lại muốn được trông thấy bầu trời buổi sáng… giống như cậu ấy cũng muốn chờ đợi điều gì đó ở tương lai phía trước.
- Tin tưởng vào Eri… Nghe thật khó khăn…
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Cả con người, cả thị tộc Chân Tổ đều có vấn đề của riêng hai bên. Vậy thì có lẽ chúng ta nên chuyển cảnh một chút đến một số bên không quan trọng lắm, nhưng vẫn có đóng góp không ít vào việc cải thiện mối giao hảo giữa con người và Chân Tổ. Họ chỉ là những nhân tố phụ bên ngoài, bằng một cách nào đó trực tiếp hay gián tiếp giúp đỡ cho hai bên thôi.
Tư trang Tsuchimikaido ngay sát sườn ranh giới lãnh phận của thị tộc. Một tư trang cổ kính rộng lớn như thủ phủ của một lãnh chúa thời Samurai ngự ngay tại đỉnh đồi. Và đó cũng chính là nơi mà Eri và Kazuma đã vô tình lạc đến khi đang tìm đường ra khỏi khu rừng ngày hôm qua. Không biết nơi đây có gì đặc biệt mà ta lại phải chuyển cảnh đến thế này.
Đầu tiên chắc là cảnh hòn non bộ ngoài vườn chảy tiếng nước róc rách đến vui tai. Tiếp đến là âm thanh sóng biển tràn bờ vì nơi này cách bờ biển không xa là bao. Sau đó đi sâu hơn vào gian phòng đang mở cửa, nơi có hai người phụ nữ trẻ tuổi cùng ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn thấp bốn chân. Một người phụ nữ với mái tóc bạch kim cột hai đuôi sát gáy đang dùng rạ đánh trà trong chén mà ta vẫn thường thấy ở bộ môn trà đạo Nhật Bản. Khi đã thực hiện các bước đầy đủ hoàn chỉnh, người phụ nữ đó nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn, rồi từ từ đẩy về phía người đối diện.
- Của cậu đây, Tsubame – chan!
- Cảm ơn, cảm ơn, mình đợi từ nãy đến giờ!
Người phụ nữ đang mặc Kimono nhưng khoác thêm một chiếc áo blouse trắng bác sĩ bên ngoài, trên đầu để phần tóc dựng đứng lên như lông nhím, hoàn toàn không phù hợp với mái tóc dài suôn mượt xõa thẳng xuống nền đất. Đã mặc Kimono cổ điển lại còn mặc thêm chiếc áo blouse trắng bên ngoài đã dị lắm rồi, lại thêm cách ứng xử cũng chẳng giống một người phụ nữ Nhật Bản chuẩn mực khi ai ai cũng đều nói rằng “trông cô ta cứ như một Yamato Nadeshiko thứ thiệt”… Vì chắc chắn sẽ không có một Yamato Nadeshiko nào lại ngồi gác chân dưới sàn một cách sỗng soài, tay nâng chén trà húp ừng ực rồi phá lên cười cành cạch. Người làm được điều đó… chỉ có thể là hiệu trưởng siêu nhây của học viện It. Harm Sokyuran mà thôi.
- Tuyệt vời ông mặt trời, quả nhiên chỉ có trà đặc của nhà Tsuchimikaido là tuyệt vời nhất. Mặc dù mình thích thứ gì đó có muối mặn mặn như chanh muối hơn. Nè nè, nếu được thì bán cho mình toàn bộ số thảo mộc trồng ngoài vườn đi. Mình sẽ đem chúng bán ra thị trường với giá rất cao. Trà này là được làm từ mấy cây thảo dược đó đúng không?
- Quả là một ý kiến rất hay nhưng đáng tiếc là cậu chậm một bước mất rồi. Onii – chan đã đề xuất đưa số thảo dược này ra ngoài thị trường cách đây nửa năm. Cậu không thể làm được gì đâu Tsubame – chan!
- He… chán quá vậy. Tại sao lúc nào mình cũng thua Haruto – kun chứ? Chỉ vì Haruto – kun là đệ tử cưng của Papa nên tính cách và cách suy nghĩ cũng thuộc dạng thiên tài còn đâu. Mình không thể nào vượt được Papa lẫn Haruto – kun dù bất cứ hình thức gì sao?
- Xem ai đang ghen tỵ kìa. Một người vừa trở thành tiến sỹ khi ở tuổi 22, vừa là hiệu trưởng của ngôi trường mà khi xưa cả Sư Phụ và Sư Mẫu từng theo học, vừa là giám đốc của một khu resort lớn nhất vùng. Hiện giờ khối người muốn được như cậu đó Tsubame – chan nên bớt than vãn lại một chút đi!
Người con gái tóc trắng bạch kim lại tiếp tục pha thêm một chén trà khác với dáng vẻ thanh tao nhã nhặn của một người phụ nữ Nhật Bản giản dị.
- Nhưng phải công nhận một điều rằng tay nghề của Chikai - chan tiến bộ rất nhiều đó chứ. Mà hình như, trông cậu càng ngày càng trẻ ra thì phải!
- Là do ai đã biến mình trở nên thế này? Là do ai đã bắt mình phải uống máu của cậu để rồi không thể già đi, cũng không thể bị mắc bệnh mà chết hả? Vì ai mà mình cũng phải sống cả cuộc đời của một Bất Tử Nhân suốt 50 năm nay hả? Có muốn mình nhắc lại cho cậu nhớ không?
- Yay yay, thôi khỏi, vì nhìn mặt cậu bây giờ đáng sợ quá Chikai – chan!
- Vậy… công chúa của nhà Minamiya luôn bận bịu với công việc hôm nay lại chịu dành thời gian đến thăm tớ sau cả năm trời không thấy mặt mũi đâu. Chắc không phải chỉ đơn thuần muốn uống trà thôi chứ nhỉ!
- Ya… đúng là Chikai – chan, cậu tinh tế giống hệt như dì vậy. Đúng là mình vừa từ nhà một học sinh gần đây về, tiện thể ghé sang vì nhớ vị trà của Chikai – chan ấy mà!
- Nhớ vị trà của Chikai – chan, trong khi cậu vừa nói rằng thích chanh muối hơn. Thật chẳng biết có nên tin lời cậu hay không đây. Học sinh của cậu à? Đứa trẻ đó cũng học ở It. Harm Sokyuran sao?
- Phải phải, là con cưng của mình đó. Nhưng tạm thời mình phải xa thằng bé vì bây giờ nó đang học ở một ngôi trường ngay tại vịnh biển này. Thằng nhỏ đáng yêu lắm nhé, vừa đẹp trai, vừa có chút lạnh lùng giống Haruto – kun, và cực kỳ yêu quý động vật. Nhà thằng bé có nuôi một con Becggie lớn, nhiều lông sờ thích lắm. Còn có cả chim ưng săn mồi thuộc hàng quý hiếm nữa…
- Chó Becggie, chim ưng săn mồi, yêu quý động vật…
- Để khi nào, mình mang hình cho cậu xem…
- Có lẽ là… mình đã gặp cậu học trò của cậu rồi cũng nên!
- Hẩy? Gặp rồi ư? Chikai – chan gặp Kazuma – kun rồi ư? Ở đâu ở đâu vậy?
- Chỉ là “có lẽ” thôi, không chắc nữa. Nhưng nghe mọi người dưới thị trấn luôn miệng đồn thổi về một cậu trai có tay nghề khám chữa bệnh cho động vật rất mát tay. Học sinh It. Harm Sokyuran à… quả nhiên bất kỳ đứa trẻ nào xuất thân từ ngôi trường ấy cũng đều trở thành người tài cho tương lai nhân loại sau này. Thật đáng mong đợi vào thế hệ trẻ hiện nay!
Nhưng hiệu trưởng Tsubame lại buộc miệng thở dài đầy tâm trạng.
- Cũng chính vì cậu nhóc là thiên tài nên đôi khi lại hay rước họa vào thân. Nhưng dường như sự việc lần này không còn đơn thuần như trước nữa. Chính mình đã vô tình đẩy cậu nhóc vào rắc rối do mình gây lên thì mình phải là người giải quyết tất cả. Vì thế, Chikai – chan… cho tớ mượn sức mạnh của cậu được không? Tớ biết tự dưng đến nhờ cậu thế này thì thật không đúng nhưng… chỉ có cậu, người nắm giữ quyền lực, cung chủ nhà Tsuchimikaido mới có thể giúp được mình thôi nên… làm ơn!
Hiệu trưởng Tsubame thậm chí còn chắp hai tay vào nhau tỏ vẻ cầu khẩn van xin, khiến cho người đối diện cũng phải thở dài chào thua.
- Đôi lúc mình tự hỏi, khi xưa Tsubame – chan dễ thương, đáng yêu, nhút nhát bao nhiêu bây giờ lại trở nên “nham nhở” bấy nhiêu. Ắt hẳn Sư Phụ và Sư Mẫu phải vất vả lắm trong việc nuôi dạy cậu nhỉ… Không còn cách nào khác, vậy mình có thể làm được gì để giúp quý công chúa nhà Minamiya đây?
Kozue đã lắng nghe, thấu hiểu và chấp nhận, cô quyết định theo hiệu trưởng về nhà Kazuma và đối mặt với cậu ấy. Tuy thật ngượng ngùng xấu hổ khi phải nói ra điều này nhưng cuối cùng thì mọi chuyện đâu lại vào đó. Kozue trả cuốn sổ ghi chép lại cho Kazuma và nói rằng mình sẽ không phản đối quyết định của Kazuma nữa. Trái lại, Kozue càng đặt niềm tin vào cậu ấy và sẽ đi theo cậu ấy đến cùng. Nhận lại không chỉ có mỗi cuốn sổ, Kazuma còn nhận được thêm lòng tin của người bạn thuở nhỏ. Như vậy, trách nhiệm trên vai Kazuma càng trở nên nặng nề buộc cậu ấy phải cố hết sức nếu như dứt khoát muốn quay lại từ đầu. Kazuma không còn ý định đốt cuốn sổ này nữa. Vì cậu ấy cho rằng nó sẽ trở thành một kỷ niệm luôn nhắc nhở rằng mình sẽ không được phép quên ngày hôm nay, cái ngày mà mọi người cùng đặt một hy vọng mới vào Kazuma. Một khi đã bắt đầu lại, Kazuma chỉ được phép thành công, đó là tiêu chí cậu ấy tự đặt ra cho mình.
…………
Đó là vấn đề giữa Kazuma và Kozue, tạm thời thì mọi thứ đều đã kết thúc có hậu. Nhưng còn hiệu trưởng Tsubame thì sao?
- Ừ phải nhỉ, lúc nãy Ma… à Minamiya – sensei có nói rằng mình đến tìm Kazuma – kun có việc. Vậy việc đó là gì thế ạ?
- Ara ara, chút nữa thì quên mất, cảm ơn Kozue – chan đã nhắc nhé. Thật ra, hôm nay, Sensei ghé thăm nhà Kazuma – kun là có chút chuyện đây. Một chuyện vô cùng đặc biệt luôn ấy!
- Chuyện đặc biệt? Chắc là Sensei lại định cho Kazuma – kun rèn luyện thể lực bằng cách tập Kendo đây mà. Nhìn cái cơ thể bèo nhèo như bánh tráng trụng thế kia, ắt hẳn Kazuma – kun sẽ khó sống sót được sau này lắm!
Nghe Tora nói đùa kiểu đó, Kazuma sợ đến xanh mặt. Sợ thì có sợ thật nhưng không thể biểu lộ được nỗi sợ hãi ấy ngoài gương mặt nên nhiều người cứ nhầm tưởng Kazuma chẳng có ý kiến gì. Nhưng là người bạn thân thì Kozue và Tora thấy rõ, nếu chịu để ý một tí thì mắt Kazuma có căng tròn hơn bình thường 0.1 độ, đó là biểu hiện của sự sợ hãi đến mức tái mét cả mặt, đứng còn không vững đấy. Nếu chạm vào hai chân cậu ấy thì sẽ cảm nhận được có một sự rung nhẹ như động đất cấp thấp nhất.
- Quá đáng nhé Tora – kun. Đúng là Kazuma – kun trông chẳng khác gì cái bánh bèo thật nhưng hôm nay Sensei đến đây không phải để rèn thể lực cho Kazuma – kun. Mà có chuyện khác còn quan trọng hơn rất nhiều!
- Sensei nói như vậy thì em cảm ơn, nhưng thú thật, khi nghe một ai đó nói mình là bánh bèo vô dụng. Sao tự nhưng em bỗng dưng muốn khóc quá… Vậy chuyện quan trọng mà Sensei muốn nói là gì?
Hiệu trưởng Tsubame e hèm mấy cái rồi đột nhiên, thay đổi khẩu hình, gương mặt từ một người thích đùa giỡn sang vẻ nghiêm túc đến rợn người. Bình thường khi cười thì trông bà loi nhoi tăng động không khác gì đứa nhóc. Nhưng khi chuyển sang dạng nguy hiểm thì trông bà nghiêm túc đáng sợ. Tsubame Minamiya, công chúa nhà Minamiya, con gái của một người được mệnh danh là Chiến Thần nên đôi lúc, trông bà cũng trở nên rất khủng khiếp khi đôi mắt xanh tựa như biển cả kia trở sắc lạnh hơn bao giờ hết. Khí chất tỏa ra từ hiệu trưởng giống như một kẻ chuẩn bị đi giết thần vậy.
- Kazuma – kun. Về cơ bản thì Sensei đã giải quyết được vấn đề nan giải trước mắt nên tạm thời em sẽ không gặp phải phiền phức với các thế lực ở trên. Em hiểu điều Sensei muốn nói ở đây là gì đúng chứ?
Kazuma hiểu, cậu ấy hiểu rõ là đằng khác. Người không hiểu ở đây chỉ có Kozue và Tora mà thôi. Còn hiệu trưởng và Kazuma thì hiểu rõ được tầm quan trọng của vấn đề. Có lẽ mọi người không quên một điều rằng nhiệm vụ Kazuma phải hoàn thành khi chuyển về ngôi trường xa xôi hẻo lánh gần biển này là để thu thập thông tin về Chân Tổ rồi cung cấp nó cho các nhà khoa học theo quyết định của chính phủ. Nhưng sau cùng, Kazuma và It. Harm Sokyuran quyết định kéo dài thời gian báo cáo để tạo cái cớ cho chiến dịch vaccine của chính phủ không thể tiếp tục triển khai. Vì chuyện này mang tầm chính trị rất cao. Nên nếu không cẩn thận, rất có thể Kazuma sẽ bị truy tố trước pháp luật. Cũng may mắn là vì Kazuma còn có hiệu trưởng, nhà Minamiya lo tay trong nên tạm thời cậu ấy sẽ không gặp nguy hiểm gì hết. Nhưng tất cả cũng chỉ là hình thức tạm thời mà thôi.
- Nói như Sensei thì có vẻ như vẫn chưa thương lượng được với bên đó một cách nhất quán thì phải. Nếu không thì Sensei đâu cần phải nhắc nhở em như vậy!
- Chính xác. Hiện giờ thì nhà Minamiya, nhà Tsuchimikaido, nhà Kurahashi, nhà Saotome đều đang cố gắng không để tình hình trở nên tồi tệ hơn. Nhưng Kazuma – kun không cần phải lo lắng gì nhiều. Giả dụ như tình hình không thuận lợi như ta muốn, thì Sensei sẽ lật quân bài tẩy cuối cùng, bắt bên đó dừng ngay cái trò ngu ngốc ấy lại. Nhất định Sensei không để học sinh ưu tú của mình chịu thiệt nên yên tâm!
- Vì Sensei hay có thói quen chen ngang vào các cuộc xung đột nên em mới sợ đấy chứ. Nhìn chung thì bên ấy đã chấp nhận cho em kéo dài thời gian hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng chắc chắn, họ vẫn còn đang nghi ngờ em nên chắc chắn sẽ còn bày thêm trò mới nữa chứ gì!
- Không sai, họ vẫn chưa tin tưởng Kazuma – kun nên đã có quyết định sẽ đưa thêm một nhà khoa học nữa về đây để nghiên cứu, đồng thời cũng sẽ giám sát mọi tiến trình nghiên cứu của em, nên tuyệt đối phải cẩn thận!
Đúng là kể từ giây phút này trở đi, Kazuma tuyệt đối phải nâng cao cảnh giác lên thêm nhiều nữa. Chính phủ đã cảm thấy Kazuma có những biểu hiện khác thường khi bỗng dưng đưa đơn xin gia hạn thêm thời gian nghiên cứu trễ hơn so với dự tính ban đầu. Họ nghi ngờ Kazuma đang có âm mưu phản bội hay làm trái với mệnh lệnh nên quyết định đưa thêm một nhà khoa học khác xuống thị trấn vừa nghiên cứu, vừa để giám sát Kazuma. Chỉ cần Kazuma có hành động nào đó gây bất lợi cho chiến dịch vaccine thì tự khắc cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm ngay, đến lúc ấy, dù có quen rộng đến bao nhiêu, hiệu trưởng cũng không thể cứu được Kazuma.
- Sensei xin lỗi Kazuma – kun. Chỉ vì Sensei mà em bị vô tình kéo vào vụ này. Nhưng Sensei xin thề bằng cả mạng sống và danh dự của mình, Sensei sẽ bảo vệ em, không để cho chúng chạm vào một sợi tóc của em. Chắc chắn, Sensei sẽ thuyết phục được họ ngưng cái chiến dịch vớ vẩn ấy đi!
Tình hình nghe sao có vẻ căng thẳng mà điều ức nhất là Kozue và Tora không hiểu gì hết. Vì họ là người ngoài cuộc, không tha gia vào vấn đề ngay từ đầu nên đâu rõ tai heo thực chất nó thế nào. Nhưng nếu theo dõi tình hình hai bên như thế này thì chắc chắn là chuyện gì đó rất rất rất nghiêm trọng… nghiêm trọng đến mức hiệu trưởng còn tuyên thề sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ cho Kazuma. Tsubame Minamiya, ngoài là một hiệu trưởng, ngoài là một giám đốc một khu resort nào đó, bà còn là một công chúa xuất thân từ một gia tộc mang truyền thống Samurai cổ truyền. Mà Samurai là những chiến binh rất coi trọng danh dự và lời thề của mình, họ sẵn sàng chết chỉ để hoàn thành lời hứa. Nên chắc chắn, hiệu trưởng sẽ làm như thế thật nếu chẳng may có chuyện gì đó xảy ra với Kazuma… Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thì chuyện gì đang đe dọa đến sự an toàn của Kazuma như vậy? Họ thật sự không biết và rất muốn biết.
……
Kazuma… dĩ nhiên là Kazuma đang cực kỳ lo lắng khi biết mình đã lọt vào tầm nhắm của Chính phủ. Nhưng dù có suy nghĩ nhiều quá thì cũng chẳng làm được gì ngoài việc chờ đợi xem điều gì sẽ xảy đến.
- Sensei không cần phải làm to chuyện lên như vậy đâu. Mà cái nhà khoa học sẽ về đây đồng hành cùng em là ai? Tên là gì? Con trai hay con gái? Sensei có biết không?
- Sensei cũng vừa mới nhận được chỉ thị ở trường rồi bắt chuyến xe về đây ngay. Để xem, nhà khoa học ấy là con gái, tuổi thì nhỏ hơn các em nhiều, chỉ mới là học sinh tiểu học thôi!
- Học sinh tiểu học. Mới học sinh tiểu học thôi mà đã trở thành một khoa học gia rồi ư? Trẻ con bây giờ sao thông minh thế nhỉ? Sensei, liệu có phải là một trong những đứa con rơi nào của Sensei không vậy?
Nghe như thế, không hiểu sao Kozue lại giật thọt một cái như phản xạ vô thức. Đôi tay Kozue cứ run run, gương mặt hơi đỏ vì xấu hổ vì Kazuma vô tình nói trúng tim đen cô ấy thôi.
- Quá đáng nhé Kazuma – kun, nói như thể Sensei thuộc dạng đi đến đâu là có con đến đó vậy? Sensei hoàn toàn còn trong trắng trẻo, chưa bị bóc tem, còn nguyên đai nguyên kiện và chưa có chồng đâu nhé!
- Oi oi, Sensei là hiệu trưởng đấy, tìm lời nói sao cho nó phù hợp trước học sinh của mình chứ. Cũng do Sensei, lúc nào cũng khoe khoang với mọi người rằng mình có rất nhiều đứa con ở It. Harm Sokyuran, riết rồi ai mà biết liệu Sensei có con thật hay không đâu. Trường mình có khoảng 2000 học sinh thì hết 2000 ấy đều là con của Sensei rồi còn gì!
Cũng do hiệu trưởng hay tự hào vỗ ngực khoe rằng tất cả những đứa trẻ đang theo học It. Harm Sokyuran đều là con của mình. Vì hiệu trưởng yêu thương học sinh như con của mình nên mới dùng một cách nói mường tượng như vậy. Chứ làm gì có chuyện bà ấy có một đứa con ruột trong khi còn chưa lấy chồng. Phải là người từng học ở It. Harm Sokyuran, phải là người tiếp xúc nhiều với hiệu trưởng, biết rõ cái bản tính loi nhoi chơi lầy của bà thì mới hiểu bà ấy con ruột thì không nhưng con “rơi” con “rớt” thì có rất nhiều.
- Xin lỗi để Kazuma – kun thất vọng, đứa trẻ này không phải học sinh của It. Harm Sokyuran, mà đến từ một ngôi trường nổi tiếng ở Mỹ. Bố con bé là người Mỹ, mẹ là người Nhật chính gốc, nên con bé được sinh ra ngay tại mảnh đất Mỹ. Trong thời gian học lớp một, các giáo viên đã phát hiện ra tố chất thiên tài của nhỏ nên đã chuyển con bé đến ngôi trường dành riêng cho các thiên tài mài giũa học tập. Chỉ trong vòng 3 năm sau, con bé chính thức trở thành một nhà khoa học được thế giới công nhận với công trình nghiên cứu về thuyết lượng tử, thuyết ánh sáng. Và bây giờ, họ đã quyết định sẽ đưa con bé về Nhật Bản, giám sát cuộc nghiên cứu của em đấy Kazuma – kun… Để xem, nếu không nhầm thì tên con bé là Aries… uhm, Aries Hermandez… đúng chất người Mỹ luôn nhỉ. Cái họ đọc muốn trẹo cả lưỡi!
- Aries Hermandez…
Kazuma bắt đầu lẩm nhẩm cái tên ấy trong miệng. Quả nhiên, ngay khi đọc cái tên ấy lên mấy lần, Kazuma có cảm giác như người này thật không đơn giản chút nào. Một đứa nhóc tiểu học còn nhỏ nhưng lại đạt được một vị trí rất cao trong xã hội. Một khoa học gia thật không thể xem thường. Aries Hermandez, chắc chắn Kazuma sẽ không bao giờ quên cái tên ấy. Kazuma sẽ khắc ghi nó sâu trong tâm trí và chuẩn bị tinh thần ở trạng thái tốt nhất để đối mặt với kỳ phùng địch thủ khi thời khắc ấy đến.
- Mà sao… mình lại có cảm giác như mình đã từng nghe thấy cái tên này trước đây rồi ấy nhỉ? Thật kỳ lạ!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Tại một nơi nào đó thuộc nửa kia của thế giới. Có lẽ chính là nước Mỹ xa xôi, thiên đường cũng những điều tuyệt đẹp nhất khi nền khoa học phát triển một cách vượt bậc so với mọi quốc gia trong mọi lĩnh vực ở mọi thời đại. Phải rồi… nước Mỹ được mệnh danh là cường quốc đi đầu về nền khoa học. Đã có rất nhiều danh nhân đạt được những thành tựu trong lịch sử phần lớn đều xuất thân từ nước Mỹ xa xôi. Và cho đến ngày nay, những nhân tài mới noi theo bước đi những thiên tài cũ, sẽ tiếp tục đưa đường chỉ lối cho nước Mỹ ngày càng phát triển hơn.
Nhưng ta sẽ không đi xa xôi đến mức ấy. Ta chỉ đơn thuần dừng chân vào một ngôi nhà cao tầng được biết đến như một tập đoàn sản xuất những phát minh tối ưu nhất được sáng chế bởi một thiên tài độc quyền và duy nhất. Tại sao lại nói đến từ độc quyền và duy nhất bởi rằng tập đoàn này đã thuê được một khoa học gia đại tài trong lịch sử nước Mỹ, là cha đẻ của những phát minh tối tân góp phần không nhỏ trong việc mang lại nguồn vốn lớn cho tập đoàn này và giúp nó ngày càng trở nên có ưu thế trên thị trường. Nhưng tập đoàn ấy tên cụ thể ra sao, nó chuyên sản xuất ra cái gì thì ta không cần phải bận tâm đến nó nhiều. Điều quan trọng chính là vị khoa học gia đang làm việc tại tập đoàn này đây. Sẽ ra sao nếu như khoa học gia ấy mang diện mạo của một đứa trẻ tiểu học lớp 5, mái tóc màu đỏ hung được cột thành đuôi gà, trên người khoác lên tấm áo blouse trăng giống như Kazuma mỗi khi cậu ấy trở thành bác sĩ thú y. Phải, một cô bé tiểu học với mái tóc đỏ tưởng chừng như bình thường nhưng thực chất thì sẽ không bình thường chút nào khi đôi bàn tay cô bé gõ xuống bàn phím laptop với tốc độ nhanh đến chóng mặt là một. Không chỉ một mà có đến tổng cộng bốn cái laptop đặt liền kề nhau và mỗi cái đều đang chạy một chương trình nào đó riêng. Điều này đồng nghĩa với việc cô bé đang xử lý một lúc bốn bảng thông số hoàn toàn khác nhau, tất cả đều là những thuật số loằng ngoằng đến nhức đầu chóng cả mặt. Nếu như không phải là một nhà khoa học thì chẳng thể nào hiểu được những con số ấy biểu hiện cho cái gì.
Quả là tuổi trẻ tài cao. Trẻ con bây giờ bộc lộ cái chất thiên tài ngay từ khi tuổi còn quá nhỏ. Và phải chăng vì còn nhỏ nên mỗi khi vận dụng bộ não để nghiên cứu thì lượng đường cần thiết cũng vì thế mà bị tiêu hao nhiều hơn so với người trưởng thành. Vậy nên giải thích vì sao trên bàn cô bé đó ngoài bốn chiếc laptop thì còn bày ra rất nhiều đồ ngọt như bánh kem, bánh quy, kẹo, socola hay thậm chí là một tách trà có rất nhiều viên đường bên cạnh. Thậm chí ngay lúc này đây, cô bé đó vừa gõ máy tính, miệng vừa nhai rau ráu từ từ một cây bánh vị dâu. Một nhà khoa học vẫn thường hay nói rằng “ Đường là nguồn năng lượng rất tốt cho bộ não để tư duy”… hiện nay trên thế giới vẫn còn một số nhà khoa học tiêu thụ lượng đường rất lớn giống như câu nói ấy.
Cũng tương tự như một Idol hoạt động solo đang rất nổi tiếng thì cần phải có quản lý đi theo để sắp xếp lịch trình sự kiện sao cho hợp lý. Hay một giám đốc của một công ty lớn phải có thư ký theo sau hỗ trợ lên lịch họp rồi gặp mặt này nọ. Thì một khoa học gia tài năng ngay khi độ tuổi còn quá nhỏ thì cũng cần một phụ tá hay một nhân vật nào đấy ngang với quản lý hoặc thư ký… gọi là quản gia cũng không hẳn nhưng cũng gần gần như vậy. Ngoài việc giúp đỡ, lên lịch thì người đó cũng thường lo luôn cả cuộc sống của nhà khoa học vì thường mấy tay bác học ấy não thì thông minh, suy nghĩ được nhiều cái lớn lao nhưng rất dở trong những chuyện lặt vặt đời thường, điển hình như sinh hoạt cá nhân cũng trở nên lóng ngóng không biết tính thế nào. Nên mới cần đến người vừa là phụ tá và cũng vừa là một quản gia.
Cô bé này không phải ngoại lệ, cũng cần một quản gia hay một nữ hầu chuyên nghiệp lo những việc khác, chẳng hạn như sắp xếp lại thời khóa biểu, hay chuẩn bị vali chứa đầy đủ những vật dụng cần thiết cho một chuyến đi xa dài hạn.
- Mọi thứ đã được chuẩn bị xong, thưa tiểu thư!
Đó là một ông bác tổng quản tuy tướng mạo hơi già nhưng lại trông rất đáng tin cậy. Ông bác ấy đang thực hiện động tác cúi người tỏ vẻ thành kính cùng với một hàng năm cô hầu giúp việc cũng làm tương tự theo ông ta. Tất cả bọn họ đều cúi đầu trước chiếc ghế xoay bốn chân kia, nơi mà nhà khoa học nhí tóc đỏ ấy đang mò mẫm chiếc laptop.
- Xong rồi ư? Vậy mà tôi cứ nghĩ sẽ phải mất nhiều thời gian lắm!
- Dạ không. Với những người giúp việc như chúng tôi thì thu xếp một cách nhanh chóng, mau lẹ và đầy đủ là ưu tiên hàng đầu. Tiểu thư không cần phải quá bận tâm vào điều này!
- Dĩ nhiên, tôi sẽ không bận tâm đến nó mấy vì bây giờ tôi còn có thứ khác cần phải làm. Thế còn chuyến bay thì sao?
- Vâng, chuyến bay của tiểu thư sẽ khởi hành từ 4h chiều nay và ước tính sẽ đến Nhật Bản trong 12 giờ đồng hồ. Ngay khi tiểu thư vừa hạ cánh thì người của tập đoàn sẽ đến đón tiểu thư. Và xin người đừng bận tâm, những gì người yêu cầu, chúng tôi đều đã chuẩn bị đúng theo ý người!
- Thế thì tốt. Người ta vẫn thường nói “ Nhập gia tùy tục”. Một phần tôi cũng không muốn bị người dân xung quanh tò mò phát hiện ra thân phận thật của mình nên sẽ cố gắng sống sao cho giống họ càng nhiều càng tốt. Với lại, tôi cũng ao ước được một lần sống trong một căn nhà Nhật Bản truyền thống cho biết. Nghe Mama nói rằng Nhật Bản là một nơi rất đáng để sống. Điều đó có thật không?
- Dạ vâng, có thể còn nhiều điều lão chưa biết hết. Nhưng riêng về điều này thì phu nhân nói cực kỳ đúng ạ. Nhật Bản, phải nói là một nơi trên cả tuyệt vời, khí hậu phong phú, những món đặc sản hấp dẫn, danh lam thắng cảnh vô số. Nếu như được phép tính theo thang điểm thì lão xin cho Nhật Bản 100 trên 10!
- Nghe ông nói thế thì ắt hẳn đó phải là một nơi rất tuyệt vời rồi. Nhật Bản… tôi chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có một ngày mình được đến quê hương của Mama. Thế nên, hiện giờ, tôi đang vô cùng háo hức đây!
Cô bé tóc đỏ ấy tắt hết toàn bộ chương trình trong những chiếc laptop sau khi đã hoàn thành xong những con số mình cần xử lý. Cô bé ấy từ từ ngồi dậy, bước xuống khỏi chiếc ghế, tựa cơ thể nhỏ nhắn vào cạnh bạn, tay nâng tách trà đã được cho rất nhiều viên đường ngọt và nhẹ nhàng thưởng thức ngay bên cạnh khung cửa sổ, nơi có ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu vào. Trông cô bé thật trưởng thành, lịch lãm, thanh tao đúng chất của một tiểu thư cao sang quyền quý. Thật khó mà tin được rằng cô bé đó mới chỉ là học sinh tiểu học.
- Vâng, lão có thể thấy niềm hân hoan, phấn khích trên gương mặt tiểu thư ngay lúc này. Nhưng xin cho phép được nói đôi lời, nếu chẳng may có khiến tiểu thư phật lòng thì cho lão được nói lời xin lỗi!
- Cứ tự nhiên!
- Lão biết tiểu thư đang rất nóng lòng được đến Nhật Bản. Nhưng đâu đó trên biểu hiện của người, lão chỉ thấy sự háo hức ấy tầm 2 trên tổng số 10. 8 phần còn lại đều nằm ở một nguyên nhân khác. Có phải thế không ạ, thưa tiểu thư Aries – sama?
- Đại tổng quản thật tuyệt vời. Người xưa nói gừng càng già càng cay quả không sai. Kinh nghiệm sống của ông thật đáng ngưỡng mộ, chỉ cần đọc khẩu hình thôi cũng có thể đoán được người khác đang nghĩ gì… Đúng vậy, tôi nóng lòng muốn đến Nhật càng sớm càng tốt. Nhưng bên cạnh đó, Nhật Bản cũng chính là quê hương của một người mà tôi vẫn hằng tìm kiếm. Một người đã khiến tôi phải thay đổi để rồi tôi có được như ngày hôm nay. Chính vì thế, không khi nào là tôi không mong ước được gặp lại người đó. Và bây giờ thì điều ước ấy đã trở thành sự thật!
Cô bé đó nâng tách trà ngọt lên đôi môi thưởng thức từng giọt chút một. Sau đó, cô bé hạ tách trà xuống và lặng nhìn vào hình bóng mình in trên mặt nước với nụ cười đắc chí.
- Chỉ một chút nữa thôi chúng ta sẽ được gặp lại nhau, liệu anh có còn nhớ đến em không? Kazuma Kusanagi – senpai!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
- Vui quá, vui quá. Hôm nay đi chơi vui thật nhỉ, He – chan!
- Ừ, phải công nhận là rất vui!
Chuyến đi dạo chơi vòng vòng trung tâm thành phố, cùng đi xem phim và thăm quan trung tâm là chủ yếu đã đến hồi kết thúc. Vì đã quá giờ trưa nên nhóm bốn người bạn phải nhanh chóng trở về thị tộc Chân Tổ để không chịu ảnh hưởng tiêu cực dưới ánh nắng mặt trời. Đồng ý Chân Tổ thời nay không sợ bị thiêu đốt dưới ánh sáng nhưng vẫn phải chịu một số tác dụng ngoài mong muốn chẳng hạn như mắt sẽ nhòe đi nhìn không thấy rõ, thể lực cũng dó dấu hiệu giảm xuống rõ rệt, cơ thể bị thiếu nước hay không thể cử động theo ý mình. Và tệ nhất là còn có thể bị ngất giữa đường thì thật không tốt chút nào. Chính vì để tránh những điều đó nên nhóm bạn phải trở về thị tộc khi quá giờ trưa.
Hiyama và Namehari tách nhóm trở về nhà, Eri và Hebi cũng vậy. Nhưng thay vì về nhà, Hebi có ghé qua Eri trước tiên. Đôi lúc, hai cô gái cũng cần một khoảng không gian riêng để tâm sự nhiều chuyện, chia sẻ cảm nghĩ của nhau về chuyến đi chơi này. Và thật tốt khi kết quả có vẻ thành công ngoài mong đợi, tất cả mọi người đều vui vẻ, đều hài lòng, đến nỗi ngay khi vào đến phòng, Eri nằm lăn lộn trên giường với niềm phấn khởi không thể không thể hiện trên gương mặt. Trông thấy Eri như một đứa trẻ khi vừa được nhận quà, Hebi cũng vui lây trong lòng.
Phải nhỉ… Trong mắt không chỉ Hebi mà còn nhiều người khác, Eri vẫn chỉ là một đứa trẻ thích sống vô tư, hồn nhiên không chút vương vấn gì đến với xã hội phức tạp bên ngoài. Hebi cũng mong rằng sự ngây ngô của Eri sẽ không bao giờ thay đổi nhưng có lẽ… mọi thứ không đơn giản như vậy. Sau lần tự thú tội trước các bô lão và phải nhận lấy hình phạt cao nhất của thị tộc, Hebi nhận ra Eri bắt đầu bước chân vào sự phiền phức của cuộc đời. Rồi chỉ trong một thời gian ngắn nữa thôi, thiết nghĩ, Eri sẽ không còn là một cô bé hồn nhiên vô tư như mình đã biết.
Nhưng vì sao… vì nguyên do gì Eri không còn thể hiện vỏ bọc của một đứa trẻ ngây ngô như trước kia? Nguyên nhân là vì đâu? Vì được bước chân vào thế giới loài người với nhiều điều mới mẻ chăng? Hay là vì một kẻ nào đó mà chính Hebi không muốn tin đó là sự thật… Cảm xúc trong Hebi cứ như một vòng xoáy luẩn quẩn không hồi đáp. Nếu đó là cách nghĩ của Eri về người đấy… vậy còn Hiyama thì thế nào? Nhiều câu hỏi cứ xuất hiện lần lượt trong tâm trí cô ấy.
- Eri – chan!
- Na nỉ He – chan!
- Mình hỏi điều này có thể ngoài lề một chút nhưng… cậu nghĩ thế nào về Hiyama – kun?
- Eh, Hiyama – kun ư? Sao tự dưng He – chan lại hỏi như vậy?
- Chỉ là mình muốn biết suy nghĩ của Eri – chan về mọi người thôi. Eri – chan đang ngày càng trưởng thành nên chắc cách nghĩ cũng không còn như trước nữa. Mình chỉ muốn xem biết cậu đã trưởng thành như thế nào!
- Mồ, He – chan nói cứ như thể xem mình là con nít không bằng!
- Vì thật sự trong mắt mình và mọi người, Eri – chan cứ như một đứa trẻ vậy mà. Nói cho mình nghe đi Eri – chan. Cậu nghĩ thế nào về Hiyama – kun?
- Hiyama – kun ư!Eri nằm vật trên giường, đôi mắt hướng thẳng lên trần nhà với chiếc gối ôm cứ ghì chặt vào lòng. Khi nhắc đến Hiyama, Eri cảm thấy một điều gì đó vô cùng thân thương, vô cùng ấm áp. Khi nghĩ đến Hiyama, Eri luôn cảm nhận được một sự bảo vệ ấm áp khiến cô bé yên tâm. Phải chăng vì cả hai đều là bạn thuở nhỏ nên Eri mới có cảm giác ấy chăng? Hay là vì một nguyên nhân nào khác?
- Cứ mỗi khi bên cạnh Hiyama – kun, mình đều cảm thấy yên tâm và không cần phải lo sợ bất cứ điều gì. Ở bên cạnh Hiyama – kun, mình cảm thấy vô cùng ấm áp. Dù rằng đôi lúc mình không hiểu tại sao cậu ấy lại cứ hay nổi giận vô cớ, cứ hay thích gây chuyện với bạn học cùng lớp, và càng không hiểu tại sao cậu ấy không thể thân thiện được với con người. Nhưng đôi khi, mình hiểu rằng sự phẫn nộ trong cậu ấy cũng là vì chúng mình, vì thị tộc chúng ta, vì sự an toàn của tất cả mọi người. Mình thì… không giỏi trong việc miêu tả người khác nhưng nếu có thể dùng một phép so sánh đơn giản thì Hiyama – kun… giống như ánh mặt trời vậy. Một ánh mặt trời nắng gắt hung tợn, nhưng cũng rất nhẹ nhàng và dịu dàng. Giống như… mình bị nghiện mất sự ấm áp ấy rồi!
Như một ánh mặt trời chói chang gay gắt nhưng cũng rất ấm áp chân thành. Đó chính là suy nghĩ của Eri về Hiyama, về người luôn quan tâm đến cô bé nhiều nhất. Chắc chắn không chỉ đơn thuần là một câu nói qua loa, mà đó là những lời lẽ cất lên từ sâu trong trái tim Eri mỗi khi nghĩ về Hiyama. Nhưng liệu… điều này có thật sự ổn không? Với Hiyama, cậu ấy luôn xem Eri như một người cực kỳ quan trọng trong cuộc đời. Hiyama sẵn sàng trở thành kẻ thù của toàn nhân loại, trở thành người xấu trong mắt người khác, hay bất chấp pháp luật, làm những điều kinh khủng nhất chỉ vì muốn bảo vệ Eri… Liệu với câu trả lời như vừa rồi, Hiyama có thật sự chấp nhận hay không?
- Thế… còn Kazuma Kusanagi thì sao? Eri – chan… nghĩ thế nào về Kazuma Kusanagi?
Nghe đến Hiyama thì là một biểu hiện, nhưng nghe đến Kazuma thì lại có một biểu hiện khác hiện trên gương mặt cô bé. Một sử hoảng hồn khi tự dưng Eri bật dậy. Một sự ngường ngùng, xấu hổ đến đỏ chín cả mặt mày mà có lẽ Hebi chưa từng trông thấy trước đây. Rồi cả những cử chỉ hành động mang tính chất e lệ e ấp của một người con gái đang trọng độ tuổi biết yêu là như thế nào. Có lẽ Eri cảm thấy ngạc nhiên không bỗng nhiên Hebi nhắc đến Kazuma. Nhưng trong bối cảnh ấy… ắt hẳn người phải tròn mắt kinh ngạc nhiều nhất chính là Hebi mới đúng. Hebi không nghĩ rằng khi cái tên đó được cất lên, Eri lại có biểu hiện như vậy.
- Kusanagi – kun ư… về chuyện đó…
Hay tay ôm chặt chiếc gối ôm sát vào lòng, Eri ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, khiến cho độ đáng yêu của cô bé cứ như thế tăng lên không ngừng. Vì một người con trai ư? Chỉ vì một người con trai khác ngoài Hiyama mà một cô bé hồn nhiên ngây thơ bây giờ đã bắt đầu giống với một cô gái trưởng thành.
- Biết nói thế nào đây… Kazuma Kusanagi… Cậu ấy trông có vẻ hơi kỳ lạ nhưng đối với mình thì Kusanagi – kun… giống như mặt trăng vậy. Bề ngoài lạnh lùng, thờ ơ và không chút cảm xúc, nhưng cậu ấy lại rất quan tâm đến những người xung quanh mình. Bên cạnh Kusanagi – kun, mình cảm thấy trái tim mình thật nhẹ nhàng, thật thanh tao không chút vướng bận hoài nghi. Kusanagi – kun, giống như ánh sáng mặt trăng hiền hòa vậy, vừa khó gần nhưng cũng rất dịu dàng… Nhưng chính vì thế nên nó tạo ra một sự cuốn hút riêng. Nó cuốn hút mình đến nỗi ước mong duy nhất của mình là được trông thấy Kusanagi – kun cười một lần. Chỉ một lần thôi… mình cũng đủ mãn nguyện rồi!
Và đó cũng là suy nghĩ của Eri về nhân vật Kazuma Kusanagi. Với Hiyama thì cảm xúc của Eri chỉ đơn thuần như hai người bạn thân thuở nhỏ, như một người bạn cực kỳ quan trọng không thể thiếu trong cuộc sống của Eri. Nhưng với Kazuma… Hebi vẫn chưa hiểu được Eri xem Kazuma ở vị trí nào… không phải như một người bạn, không phải như một người thân trong gia đình, và cũng không phải là người mà cô bé đang yêu. Với Kazuma thì đó lại là một thứ cảm xúc khác… một thứ cảm xúc mà Hebi vẫn chưa biết rõ. Điều duy nhất Hebi có thể trông thấy ngay lúc này là Eri… vẫn đang hướng về Kazuma, đôi mắt cô bé vẫn đang nhìn Kazuma mà không để ý rằng phía sau luôn có sự dõi theo của Hiyama. Nếu như Eri chịu quay lại, chỉ một chút thôi… thì Eri sẽ biết Hiyama quan tâm đến cô bé như thé nào.
- Eri – chan…
- Sao thế He – chan?
- Không… Không có gì đâu!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Nếu như đây là khoảng thời gian để hai cô gái tâm sự thì đây cũng là thời điểm để hai người đàn ông cùng làm vài chén với nhau, rồi bàn chuyện trên trời dưới đất một cách bất cần đời. Nhưng vì Namehari và Hiyama vẫn còn trong độ tuổi đi học nên rượu chè bị nghiêm cấm, mặc dù không hề tồn tại luật cấm trẻ vị thành niên uống chất có cồn trong thị tộc. Có lẽ vì họ phải học cách sống ở xã hội loài người, phải học cách chấp nhận một vài điều trong xã hội loài người bao gồm những luật pháp nhức đầu này nọ. Riết nó đã trở thành một thói quen khó bỏ của bốn người họ. Nên tạm thời cho qua chuyện chén chú chén anh như mấy ông bác sáng lên mỏ tối về nhậu nhẹt đến bét nhè, Hiyama và Namehari hẹn nhau ở công viên vì một chút chuyện.
- Khó khăn cho cậu quá nhỉ Hiyama – kun. Tớ cứ nghĩ cậu đã hài lòng với chuyến đi chơi này nhưng sau cùng… thay đổi vẫn là một việc rất khó không thể giải quyết được trong ngày một ngày hai. Nhưng nếu cho cậu một con điểm thì tớ sẽ cho 9 trên 10 vì sự cố gắng!
- Thế một điểm còn lại nằm ở đâu?
- Nằm ở chỗ cậu vẫn chưa thể kiềm chế bản thân mình hoàn toàn. Ở chỗ cậu phải cố gắng giả vờ như đang chung vui để không một ai trong chúng ta cảm thấy buồn, đặc biệt là Eri – chan. Hiyama – kun, nếu như sau này cậu có thể đứng trước mặt con người mà nở nụ cười thân thiện, thì đến lúc ấy, tớ sẽ cho cậu nốt con điểm một còn lại!
- Vậy thì thôi, cậu giữ nó luôn đi cũng được. Tớ chẳng cần nữa!
Suy cho cùng thì nó giống như một cực hình đối với Hiyama. Chắc chắn là như vậy rồi. Một lẽ tự nhiên như luân thường đạo lý rằng Hiyama… cực kỳ căm ghét con người, và nhất định sẽ không bao giờ có chuyện cậu ấy chịu chung sống với loài người khi đã gây nên cho cậu ấy một nỗi đau vô cùng lớn. Ngay khi nghe Eri kiến nghĩ cả nhóm cùng dạo chơi trung tâm thành phố, Hiyama đã cảm thấy có chút khó chịu không hề nhẹ rồi. Nhưng vì Eri, vì không muốn trông thấy Eri phải buồn nên cậu ấy đành cố gắng cắn răng chấp nhận đi chung với mọi người. Có thể đứng giữa con người và không tỏ ra muốn đấm bất cứ ai đến gần như ngày hôm nay cũng là một sự cố gắng hết sức so với bản tính hiếu thắng của cậu ta. Con điểm 9 của Namehari là món quá nhằm khích lệ tinh thần cho Hiyama… chỉ có điều, nếu Hiyama có thể bỏ đi sự hận thù thì thật tốt biết mấy.
Tại sao cứ mỗi khi gặp phải chuyện gì thì Hiyama lại tìm đến Namehari để tâm sự. Không phải vì trong thị tộc không còn ai để cậu ấy bày tỏ nỗi lòng, mà là vì Namehari là người duy nhất có thể lắng nghe và cho cậu ấy những lời khuyên vô cùng hữu ích… mặc dù đôi lúc, chẳng ai hiểu hết được thâm ý trong từng câu nói của Namehari. Bây giờ cũng tương tự như vậy.
- Khó khăn lắm phải không Hiyama – kun?
- Hả? Sao cứ nói đi nói lại chuyện đó thế? Đã biết tớ phải gồng mình cố giả ngơ giả ngu không phải đủ rồi sao?
- Không phải, tớ không có nói đến chuyện cố gắng giữ mình trước con người. Tớ chỉ muốn nói rằng ắt hẳn phải khó khăn cho cậu lắm vì cứ phải hướng mãi về Eri. Nhưng dù cậu muốn hay không, có chấp nhận hay từ chối, thì sự thật là Eri đang trưởng thành lên từng ngày là điều không thể chối cãi. Cậu không thể làm được gì ngay lúc này đâu Hiyama – kun!
Đó cũng chính là điều mà Hiyama không ngừng phân vân suy nghĩ. Có lẽ… không chỉ riêng Hiyama, Namehari hay Hebi, mà bất cứ ai chứng kiến cái ngày nhận hình phạt của Eri trước các bô lão. Ít nhiều trong đó sẽ có người tự hỏi không biết Eri đã làm gì để rồi phải nhận lấy hình phạt nặng nhất của thị tộc. Và cũng sẽ có người cho rằng Eri, một cô bé ngây ngô, sống vô tư hồn nhiên đã bắt đầu bước chân vào phiền phức cả cuộc đời. Eri… thật sự đang trưởng thành lên theo từng ngày… cô bé đang ngày càng trở thành một người phụ nữ trưởng thành rất nhanh mà không ai để ý.
- Có phải… tớ vẫn còn bảo thủ quá không? Khi Eri đang ngày càng trưởng thành còn tớ thì… tớ có cảm giác như mình vẫn đang dậm chân tại chỗ vậy!
- Hm, cũng có thể xem là như vậy. So với cậu, thì việc cố gắng kiềm chế đã là một thay đổi lớn, nhưng so với nhiều thứ thì cậu vẫn còn một chặng đường khá dài. Cũng chẳng thể trách cậu được Hiyama – kun, mỗi người một quan điểm mà. Nếu như trước đây, cậu không nhận nhiệm vụ làm bảo mẫu cho Eri – chan thì chắc lẽ mọi chuyện sẽ khác!
- Thật tình cũng chẳng biết phải nói thế nào. Khi chúng ta cùng đặt chân vào thành phố, cậu cũng để ý còn gì. Thái độ của Eri, cử chỉ của Eri… giống như cậu ấy đang vô cùng háo hức trước những dãy phố, dãy đèn, rực rỡ phồn hoa của chốn đô thị. Tớ chỉ sợ rằng một ngày nào đó, Eri sẽ rời khỏi thị tộc, đến một nơi mà tớ không thể đến được. Tớ không thể bên cạnh bảo vệ cậu ấy như lúc trước nữa. Liệu có phải quá ích kỷ khi tớ chỉ muốn Eri mãi mãi ở thị tộc không?
- Tớ hiểu cảm giác của cậu Hiyama – kun, không còn có thể ở bên cạnh người mình quan tâm đúng là khó chịu thật. Nhất là khi biết người đó đang dần thay đổi mà chẳng thể làm được gì… cảm giác thấy nó cứ trống trải thế nào!
- Nói nghe kiểu như cậu rất rành thì phải. Chẳng lẽ cậu từng trải qua giai đoạn đó rồi sao?
- Ai biết… nhưng không phải cứ mỉm cười và tỏ ra điềm tĩnh là người đó thật sự hài lòng với cuộc sống hiện tại đâu Hiyama – kun… Quay trở lại vấn đề của Eri – chan. Đôi khi, có những chuyện tưởng chừng như vô lý nhưng phải học cách chấp nhận nó. Nếu như sau này Eri – chan rời khỏi thị tộc, tìm được một con đường tương lai lý tưởng hay gặp một người con trai nào và đem lòng yêu chàng trai đó, thì cậu cũng phải chấp nhận!
Nghe đến chuyện Eri tìm được người con trai khác, ngay lập tức, Hiyama quay ngoắt sang Namehari với ánh mắt trợn tròn.
- Hả? Người con trai khác? Eri sẽ yêu một tên con trai loài người sao?
- Chỉ là ví dụ thôi mà Hiyama – kun, đâu cần phải sửng cồ lên như vậy. Nhưng nếu chẳng may chuyện đó có xảy ra thật thì cậu cũng không còn cách nào khác ngoài chấp nhận đâu Hiyama…
- Nhưng…
- Đừng có cứng đầu khi đối tượng chúng ta đang bàn đến ở đây cũng là một nhân vật cứng cổ không kém. Hơn nữa, cậu cũng không phải người sinh ra cậu ấy nên đương nhiên không có quyền can ngăn này nọ. Ngay cả Makoto – san cũng không có ý kiến gì về chuyện đó nữa kia mà!
- Tch…
Nói không lại hay không thể tìm được một lời phản biện nào đó thì đánh chậc lưỡi cho bõ tức vậy thôi. Nhưng đúng như lời Namehari nói, nếu chẳng may Eri có tìm được một nửa tình yêu của mình và là người thường thì cũng không thể cấm cản cậu ấy. Dẫu cho có khó chịu đến mức nào thì điều duy nhất Hiyama làm được là chấp nhận chuyện ấy như một lẽ tự nhiên. Dù hơi khó chịu nhưng thật sự ngay lúc này, Eri đã không cần đến sự bảo vệ che chở của Hiyama. Nhưng cứ nghĩ đến người con trai mà Eri có thể đem lòng yêu, không hiểu vì lý do gì mà Hiyama lại nghĩ ngay đến Kazuma. Và cứ mỗi lần nhớ lại cái mặt mốc của tên đó, thì Hiyama lại cảm thấy khó chịu. Chẳng thể hiểu nổi Kazuma ăn ở kiểu gì mà ai cũng ghét cay ghét đắng đến tận xương tủy.
- Rồi sẽ đến một ngày nào đó, Eri sẽ càng trưởng thành hơn và lại đưa ra nhiều quyết định cho tương lai của mình hơn. Có thể điều đó đi ngược lại với lối sống của thị tộc Chân Tổ, nhưng tớ vẫn hy vọng Eri – chan… sẽ là nhân tố thay đổi số mệnh của thị tộc chúng ta không chừng. Hiyama – kun, thay vì lo lắng như trước, tớ nghĩ, cậu nên học cách tin tưởng vào Eri – chan nhiều hơn. Sao cậu không thử nhỉ?
- Tin tưởng Eri à…
Hiyama khẽ ngước lên bầu trời nhiều mây nhiều ánh nắng gắt gao. Dù biết rằng thật ngu dại khi nhìn mặt trời chằm chằm như thế nhưng không hiểu vì sao… Hiyama lại muốn được trông thấy bầu trời buổi sáng… giống như cậu ấy cũng muốn chờ đợi điều gì đó ở tương lai phía trước.
- Tin tưởng vào Eri… Nghe thật khó khăn…
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Cả con người, cả thị tộc Chân Tổ đều có vấn đề của riêng hai bên. Vậy thì có lẽ chúng ta nên chuyển cảnh một chút đến một số bên không quan trọng lắm, nhưng vẫn có đóng góp không ít vào việc cải thiện mối giao hảo giữa con người và Chân Tổ. Họ chỉ là những nhân tố phụ bên ngoài, bằng một cách nào đó trực tiếp hay gián tiếp giúp đỡ cho hai bên thôi.
Tư trang Tsuchimikaido ngay sát sườn ranh giới lãnh phận của thị tộc. Một tư trang cổ kính rộng lớn như thủ phủ của một lãnh chúa thời Samurai ngự ngay tại đỉnh đồi. Và đó cũng chính là nơi mà Eri và Kazuma đã vô tình lạc đến khi đang tìm đường ra khỏi khu rừng ngày hôm qua. Không biết nơi đây có gì đặc biệt mà ta lại phải chuyển cảnh đến thế này.
Đầu tiên chắc là cảnh hòn non bộ ngoài vườn chảy tiếng nước róc rách đến vui tai. Tiếp đến là âm thanh sóng biển tràn bờ vì nơi này cách bờ biển không xa là bao. Sau đó đi sâu hơn vào gian phòng đang mở cửa, nơi có hai người phụ nữ trẻ tuổi cùng ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn thấp bốn chân. Một người phụ nữ với mái tóc bạch kim cột hai đuôi sát gáy đang dùng rạ đánh trà trong chén mà ta vẫn thường thấy ở bộ môn trà đạo Nhật Bản. Khi đã thực hiện các bước đầy đủ hoàn chỉnh, người phụ nữ đó nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn, rồi từ từ đẩy về phía người đối diện.
- Của cậu đây, Tsubame – chan!
- Cảm ơn, cảm ơn, mình đợi từ nãy đến giờ!
Người phụ nữ đang mặc Kimono nhưng khoác thêm một chiếc áo blouse trắng bác sĩ bên ngoài, trên đầu để phần tóc dựng đứng lên như lông nhím, hoàn toàn không phù hợp với mái tóc dài suôn mượt xõa thẳng xuống nền đất. Đã mặc Kimono cổ điển lại còn mặc thêm chiếc áo blouse trắng bên ngoài đã dị lắm rồi, lại thêm cách ứng xử cũng chẳng giống một người phụ nữ Nhật Bản chuẩn mực khi ai ai cũng đều nói rằng “trông cô ta cứ như một Yamato Nadeshiko thứ thiệt”… Vì chắc chắn sẽ không có một Yamato Nadeshiko nào lại ngồi gác chân dưới sàn một cách sỗng soài, tay nâng chén trà húp ừng ực rồi phá lên cười cành cạch. Người làm được điều đó… chỉ có thể là hiệu trưởng siêu nhây của học viện It. Harm Sokyuran mà thôi.
- Tuyệt vời ông mặt trời, quả nhiên chỉ có trà đặc của nhà Tsuchimikaido là tuyệt vời nhất. Mặc dù mình thích thứ gì đó có muối mặn mặn như chanh muối hơn. Nè nè, nếu được thì bán cho mình toàn bộ số thảo mộc trồng ngoài vườn đi. Mình sẽ đem chúng bán ra thị trường với giá rất cao. Trà này là được làm từ mấy cây thảo dược đó đúng không?
- Quả là một ý kiến rất hay nhưng đáng tiếc là cậu chậm một bước mất rồi. Onii – chan đã đề xuất đưa số thảo dược này ra ngoài thị trường cách đây nửa năm. Cậu không thể làm được gì đâu Tsubame – chan!
- He… chán quá vậy. Tại sao lúc nào mình cũng thua Haruto – kun chứ? Chỉ vì Haruto – kun là đệ tử cưng của Papa nên tính cách và cách suy nghĩ cũng thuộc dạng thiên tài còn đâu. Mình không thể nào vượt được Papa lẫn Haruto – kun dù bất cứ hình thức gì sao?
- Xem ai đang ghen tỵ kìa. Một người vừa trở thành tiến sỹ khi ở tuổi 22, vừa là hiệu trưởng của ngôi trường mà khi xưa cả Sư Phụ và Sư Mẫu từng theo học, vừa là giám đốc của một khu resort lớn nhất vùng. Hiện giờ khối người muốn được như cậu đó Tsubame – chan nên bớt than vãn lại một chút đi!
Người con gái tóc trắng bạch kim lại tiếp tục pha thêm một chén trà khác với dáng vẻ thanh tao nhã nhặn của một người phụ nữ Nhật Bản giản dị.
- Nhưng phải công nhận một điều rằng tay nghề của Chikai - chan tiến bộ rất nhiều đó chứ. Mà hình như, trông cậu càng ngày càng trẻ ra thì phải!
- Là do ai đã biến mình trở nên thế này? Là do ai đã bắt mình phải uống máu của cậu để rồi không thể già đi, cũng không thể bị mắc bệnh mà chết hả? Vì ai mà mình cũng phải sống cả cuộc đời của một Bất Tử Nhân suốt 50 năm nay hả? Có muốn mình nhắc lại cho cậu nhớ không?
- Yay yay, thôi khỏi, vì nhìn mặt cậu bây giờ đáng sợ quá Chikai – chan!
- Vậy… công chúa của nhà Minamiya luôn bận bịu với công việc hôm nay lại chịu dành thời gian đến thăm tớ sau cả năm trời không thấy mặt mũi đâu. Chắc không phải chỉ đơn thuần muốn uống trà thôi chứ nhỉ!
- Ya… đúng là Chikai – chan, cậu tinh tế giống hệt như dì vậy. Đúng là mình vừa từ nhà một học sinh gần đây về, tiện thể ghé sang vì nhớ vị trà của Chikai – chan ấy mà!
- Nhớ vị trà của Chikai – chan, trong khi cậu vừa nói rằng thích chanh muối hơn. Thật chẳng biết có nên tin lời cậu hay không đây. Học sinh của cậu à? Đứa trẻ đó cũng học ở It. Harm Sokyuran sao?
- Phải phải, là con cưng của mình đó. Nhưng tạm thời mình phải xa thằng bé vì bây giờ nó đang học ở một ngôi trường ngay tại vịnh biển này. Thằng nhỏ đáng yêu lắm nhé, vừa đẹp trai, vừa có chút lạnh lùng giống Haruto – kun, và cực kỳ yêu quý động vật. Nhà thằng bé có nuôi một con Becggie lớn, nhiều lông sờ thích lắm. Còn có cả chim ưng săn mồi thuộc hàng quý hiếm nữa…
- Chó Becggie, chim ưng săn mồi, yêu quý động vật…
- Để khi nào, mình mang hình cho cậu xem…
- Có lẽ là… mình đã gặp cậu học trò của cậu rồi cũng nên!
- Hẩy? Gặp rồi ư? Chikai – chan gặp Kazuma – kun rồi ư? Ở đâu ở đâu vậy?
- Chỉ là “có lẽ” thôi, không chắc nữa. Nhưng nghe mọi người dưới thị trấn luôn miệng đồn thổi về một cậu trai có tay nghề khám chữa bệnh cho động vật rất mát tay. Học sinh It. Harm Sokyuran à… quả nhiên bất kỳ đứa trẻ nào xuất thân từ ngôi trường ấy cũng đều trở thành người tài cho tương lai nhân loại sau này. Thật đáng mong đợi vào thế hệ trẻ hiện nay!
Nhưng hiệu trưởng Tsubame lại buộc miệng thở dài đầy tâm trạng.
- Cũng chính vì cậu nhóc là thiên tài nên đôi khi lại hay rước họa vào thân. Nhưng dường như sự việc lần này không còn đơn thuần như trước nữa. Chính mình đã vô tình đẩy cậu nhóc vào rắc rối do mình gây lên thì mình phải là người giải quyết tất cả. Vì thế, Chikai – chan… cho tớ mượn sức mạnh của cậu được không? Tớ biết tự dưng đến nhờ cậu thế này thì thật không đúng nhưng… chỉ có cậu, người nắm giữ quyền lực, cung chủ nhà Tsuchimikaido mới có thể giúp được mình thôi nên… làm ơn!
Hiệu trưởng Tsubame thậm chí còn chắp hai tay vào nhau tỏ vẻ cầu khẩn van xin, khiến cho người đối diện cũng phải thở dài chào thua.
- Đôi lúc mình tự hỏi, khi xưa Tsubame – chan dễ thương, đáng yêu, nhút nhát bao nhiêu bây giờ lại trở nên “nham nhở” bấy nhiêu. Ắt hẳn Sư Phụ và Sư Mẫu phải vất vả lắm trong việc nuôi dạy cậu nhỉ… Không còn cách nào khác, vậy mình có thể làm được gì để giúp quý công chúa nhà Minamiya đây?
/74
|