Devil nhẹ nhàng đặt khung ảnh lên trên mặt bàn, môi nở một nụ cười rất đẹp, vuốt vuốc mấy sợi tóc ở trước mặt Diệp Tuyết:
- Sao thế? Ngạc nhiên lắm à?
Diệp Tuyết giữ lấy bàn tay Devil, nhìn thẳng vào khuôn mặt anh, đôi mắt vẫn mở to:
- Anh…là anh Thiên?
Rõ ràng đây là câu hỏi không cần phải trả lời vì mọi việc đã rõ như ban ngày rồi.
Devil đáp lại bằng một tiếng “ừ”. Diệp Tuyết thấy đầu óc cứ ong ong, không hiểu lắm mọi chuyện, nó cứ giống như một giấc mơ. Thì ra anh chính là anh Thiên ngày nào của cô...
Im lặng trong mấy phút đồng hồ, Diệp Tuyết mở miệng hỏi:
- Anh đã nhận ra em từ lâu?
- Ừ - Vẫn lại là “ừ”
- Lúc em hiểu lầm anh ở khách sạn?
Devil lắc đầu, từ từ mở miệng:
- Lúc em 18.
Diệp Tuyết trợn mắt há mồm nhìn Devil, không tin nổi tai mình đang nghe thấy cái gì, cô lắp bắp nói:
- Ý…ý anh…là…anh nhận ra em…lúc em…18 tuổi?
Devil gật đầu khẳng định, còn Diệp Tuyết thì lắc đầu phản bác:
- Không thể nào…không thể…lúc em 18 tuổi, …em chưa hề gặp qua anh…cũng chưa hề thấy qua anh trên báo chí…
- Có, em đã thấy anh.
- Làm gì…
Diệp Tuyết đang định nói là “Làm gì có chuyện đó” thì Devil đã ngắt lời cô:
- Khi anh bị thương ở gần trường em.
Bị thương.
Bị thương.
Là…người rất khó chịu đó sao?
Diệp Tuyết cố nhớ lại. Thật sự là lúc đó cô cũng chỉ nhìn gương mặt của người đó sơ sơ, chỉ biết hắn hình như cũng đẹp trai chứ cô không ghi nhớ khuôn mặt đó.
- Anh …là người bị thương mà hay khó chịu đó ư? – Diệp Tuyết nhìn Devil hoài nghi.
- Khó chịu? – Devil dở khóc dở cười nói – Anh rất khó chịu sao?
Hơ…Hình như cô có lỡ lời thì phải…Lời thật mất lòng mà.
- Ơ….em…em không có ý gì đâu…em đùa thôi mà.... chỉ thuận miệng nói thôi mà.
Devil nhếch môi, nhún nhún vai ra vẻ “tin nổi chết liền”.
- Anh trả lời em đi. – Diệp Tuyết thẹn quá hóa giận, nói lớn tiếng.
- Ừ, là anh.
- Sao anh lại nhận ra em từ lúc đó?
- Không biết.
Câu này là nửa thật nửa giả. Đôi khi anh nghĩ nhận ra cô là do đôi mắt to tròn, thuần khiết của cô. Nhưng đôi khi anh lại thấy mình nhận ra cô là do tình cảm mách bảo, do cảm giác từ chính trái tim anh.
Diệp Tuyết cau mày nhăn nhó không hỏi nữa, có hỏi anh cũng không trả lời. Phí nước bọt.
Tuy nhiên, Diệp Tuyết không hỏi không có nghĩa là Devil không hỏi.
- Tại sao em lại không nhận ra anh? – Anh hỏi như kiểu đang bức cung cô.
- Sao? – Diệp Tuyết ngơ ngẩn không kịp nuốt trôi câu hỏi của anh.
- Khi em 18 tuổi gặp anh, em không nhận ra anh. Nhưng đến lúc gặp lại anh ở khách sạn, em cũng không nhớ anh là người đã bị thương đó, hơn nữa, sau vụ bị thương, anh đã chính thức trở thành ca sĩ, em cũng không có ấn tượng gì sao? – Đây là lần đầu tiên anh có kiên nhẫn nói nhiều với một người như vậy.
- Em…em có chút ấn tượng thôi. Còn lần đầu gặp lại anh lúc 18 tuổi, nhìn anh rất khác, làm sao anh nhớ được anh chính là anh Thiên. Nhiều khi trí nhớ của em không tốt lắm mà…- Diệp Tuyết bối rối giải thích, cô không muốn anh hiểu lầm cô, tưởng cô đã quên anh.
Nhìn thấy Diệp Tuyết giống như một người có tội mà hối lỗi, Devil không muốn làm khó dễ cô nữa, trực tiếp kéo cô vào lòng, ôm thật chặt.
- Ngốc quá! Anh không trách em, không cần phải lo lắng như vậy.
Diệp Tuyết hạnh phúc gắt gao ôm chặt anh. Ông trời thật có mắt, không ngờ anh lại chính là người mà cô thích từ khi cô còn nhỏ. Mọi chuyện thật kì lạ. Xa cách đã một thời gian dài mà cô vẫn có thể gặp lại anh, có thể yêu anh một cách tự nhiên.
Nhưng…chẳng phải anh đã nhận ra cô từ khi cô 18 tuổi, tại sao anh chưa một lần đến gặp cô? Nếu như cô không tình cờ gặp anh, hiểu lầm anh trong khách sạn thì liệu hai người có được như thế này không?
Diệp Tuyết thả lỏng vòng ôm, ngẩng đầu hỏi anh:
- Anh nhận ra em từ lâu rồi, sao lại không đến tìm em?
- Bởi vì từ sau khi gặp em, tổ chức có một nhiệm vụ quan trọng cần phải thực hiện, anh không muốn kéo em vào việc của tổ chức nên đã không tìm gặp em. Anh định đợi đến khi nào hoàn thành thì sẽ tìm em nhưng anh cũng không nghĩ đến nhiệm vụ này lại khó khăn đến như vậy, gần 3 năm mà vẫn chưa hoàn thành. – Anh chân thành giải thích.
- Là tiêu diệt bang Hắc Long sao?
- Ừ
- Hừ,…nếu như em không tình cờ gặp anh thì anh định đợi đến khi nào mới tìm em? – Diệp Tuyết giả vờ giận dỗi, giọng điệu trách móc anh.
- Chắc là thêm mấy năm nữa không chừng. – Devil cố ý trêu chọc Diệp Tuyết.
Cô hừ lạnh, đẩy anh ra, trèo lên giường nằm, không thèm quan tâm đến anh.
Biết là mình đã chọc vào tổ kiến lửa, anh đành phải hạ mình, thành thật nói:
- Anh định sẽ đợi đến sinh nhật lần 21 của em, đến tặng quà và nói hết mọi chuyện.
Diệp Tuyết cười vui vẻ, mặt mày hớn hở:
- Thật sao?
Devil cũng đặt người lên giường, ôm lấy cô vào lòng, khẽ gật đầu.
- Anh…định tặng quà gì cho em?
- Đợi ba tháng nữa đi.
- Biết rồi. À, em vẫn luôn có một nghi vấn từ lâu mà quên không hỏi anh… - Thấy anh im lặng như đang lắng nghe, Diệp Tuyết tiếp tục nói – Người đàn ông cùng anh thân mật ở khách sạn là ai vậy?
Devil lại nghĩ cô chất vấn chuyện gì quan trọng, thì ra là chuyện này. Bản tính đùa dai lại nổi lên. Không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy cô là anh lại muốn đùa cô, khác hẳn với cá tính của anh. Anh bị cô làm cho điên mất rồi.
- Đến bây giờ em còn nghi ngờ anh là gay sao?
- Anh…!!!
Diệp Tuyết lè lưỡi rất đáng yêu nhìn anh. Anh nhịn không được đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng rất lâu. Đến khi hai người dừng lại thì cô đã thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng. Đã nhiều lần thân mật như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ.
- Là em trai anh, Thiên Tuấn.
- Anh còn có anh trai nữa?
- Ừ, còn một em gái nữa.
Gia đình anh nhiều thành viên như vậy sao?
Cô đúng là chưa biết nhiều về gia đình anh. Lúc nhỏ cũng chỉ cố gắng tiếp cận anh, vui đùa cùng anh, chứ cô không biết rõ những người trong nhà anh, trừ cô Huyên.
Mà nhắc đến chuyện hồi nhỏ mới nhớ, nghĩ lại từ đầu đến cuối, từ lúc gặp nhau đến giờ, Devil vẫn chưa bao giờ thừa nhận anh là anh Thiên thì phải. Sao anh không chịu nói sớm với cô chứ?
Diệp Tuyết nói ra thắc mắc này, anh chỉ nhíu mày, nhẹ nhàng trả lời:
- Anh đang chờ em nhận ra anh, vậy mà em phải nhờ đến khung ảnh mới nhận ra anh. Thật thất vọng.
Nói là thất vọng nhưng giọng điệu của anh không hề có chút chán nản, lại còn có vẻ hứng thú nữa. Diệp Tuyết có ngu cũng biết được. Cô im lặng, không nói gì nữa, nhắm mắt lại, từ từ đi vào giấc ngủ.
Nhìn cô đang ngủ rất ngon, khuôn mặt hồng hào, Devil hôn nhẹ lên trán cô rồi ôm chặt cô, cùng cô đi vào giấc ngủ.
- Sao thế? Ngạc nhiên lắm à?
Diệp Tuyết giữ lấy bàn tay Devil, nhìn thẳng vào khuôn mặt anh, đôi mắt vẫn mở to:
- Anh…là anh Thiên?
Rõ ràng đây là câu hỏi không cần phải trả lời vì mọi việc đã rõ như ban ngày rồi.
Devil đáp lại bằng một tiếng “ừ”. Diệp Tuyết thấy đầu óc cứ ong ong, không hiểu lắm mọi chuyện, nó cứ giống như một giấc mơ. Thì ra anh chính là anh Thiên ngày nào của cô...
Im lặng trong mấy phút đồng hồ, Diệp Tuyết mở miệng hỏi:
- Anh đã nhận ra em từ lâu?
- Ừ - Vẫn lại là “ừ”
- Lúc em hiểu lầm anh ở khách sạn?
Devil lắc đầu, từ từ mở miệng:
- Lúc em 18.
Diệp Tuyết trợn mắt há mồm nhìn Devil, không tin nổi tai mình đang nghe thấy cái gì, cô lắp bắp nói:
- Ý…ý anh…là…anh nhận ra em…lúc em…18 tuổi?
Devil gật đầu khẳng định, còn Diệp Tuyết thì lắc đầu phản bác:
- Không thể nào…không thể…lúc em 18 tuổi, …em chưa hề gặp qua anh…cũng chưa hề thấy qua anh trên báo chí…
- Có, em đã thấy anh.
- Làm gì…
Diệp Tuyết đang định nói là “Làm gì có chuyện đó” thì Devil đã ngắt lời cô:
- Khi anh bị thương ở gần trường em.
Bị thương.
Bị thương.
Là…người rất khó chịu đó sao?
Diệp Tuyết cố nhớ lại. Thật sự là lúc đó cô cũng chỉ nhìn gương mặt của người đó sơ sơ, chỉ biết hắn hình như cũng đẹp trai chứ cô không ghi nhớ khuôn mặt đó.
- Anh …là người bị thương mà hay khó chịu đó ư? – Diệp Tuyết nhìn Devil hoài nghi.
- Khó chịu? – Devil dở khóc dở cười nói – Anh rất khó chịu sao?
Hơ…Hình như cô có lỡ lời thì phải…Lời thật mất lòng mà.
- Ơ….em…em không có ý gì đâu…em đùa thôi mà.... chỉ thuận miệng nói thôi mà.
Devil nhếch môi, nhún nhún vai ra vẻ “tin nổi chết liền”.
- Anh trả lời em đi. – Diệp Tuyết thẹn quá hóa giận, nói lớn tiếng.
- Ừ, là anh.
- Sao anh lại nhận ra em từ lúc đó?
- Không biết.
Câu này là nửa thật nửa giả. Đôi khi anh nghĩ nhận ra cô là do đôi mắt to tròn, thuần khiết của cô. Nhưng đôi khi anh lại thấy mình nhận ra cô là do tình cảm mách bảo, do cảm giác từ chính trái tim anh.
Diệp Tuyết cau mày nhăn nhó không hỏi nữa, có hỏi anh cũng không trả lời. Phí nước bọt.
Tuy nhiên, Diệp Tuyết không hỏi không có nghĩa là Devil không hỏi.
- Tại sao em lại không nhận ra anh? – Anh hỏi như kiểu đang bức cung cô.
- Sao? – Diệp Tuyết ngơ ngẩn không kịp nuốt trôi câu hỏi của anh.
- Khi em 18 tuổi gặp anh, em không nhận ra anh. Nhưng đến lúc gặp lại anh ở khách sạn, em cũng không nhớ anh là người đã bị thương đó, hơn nữa, sau vụ bị thương, anh đã chính thức trở thành ca sĩ, em cũng không có ấn tượng gì sao? – Đây là lần đầu tiên anh có kiên nhẫn nói nhiều với một người như vậy.
- Em…em có chút ấn tượng thôi. Còn lần đầu gặp lại anh lúc 18 tuổi, nhìn anh rất khác, làm sao anh nhớ được anh chính là anh Thiên. Nhiều khi trí nhớ của em không tốt lắm mà…- Diệp Tuyết bối rối giải thích, cô không muốn anh hiểu lầm cô, tưởng cô đã quên anh.
Nhìn thấy Diệp Tuyết giống như một người có tội mà hối lỗi, Devil không muốn làm khó dễ cô nữa, trực tiếp kéo cô vào lòng, ôm thật chặt.
- Ngốc quá! Anh không trách em, không cần phải lo lắng như vậy.
Diệp Tuyết hạnh phúc gắt gao ôm chặt anh. Ông trời thật có mắt, không ngờ anh lại chính là người mà cô thích từ khi cô còn nhỏ. Mọi chuyện thật kì lạ. Xa cách đã một thời gian dài mà cô vẫn có thể gặp lại anh, có thể yêu anh một cách tự nhiên.
Nhưng…chẳng phải anh đã nhận ra cô từ khi cô 18 tuổi, tại sao anh chưa một lần đến gặp cô? Nếu như cô không tình cờ gặp anh, hiểu lầm anh trong khách sạn thì liệu hai người có được như thế này không?
Diệp Tuyết thả lỏng vòng ôm, ngẩng đầu hỏi anh:
- Anh nhận ra em từ lâu rồi, sao lại không đến tìm em?
- Bởi vì từ sau khi gặp em, tổ chức có một nhiệm vụ quan trọng cần phải thực hiện, anh không muốn kéo em vào việc của tổ chức nên đã không tìm gặp em. Anh định đợi đến khi nào hoàn thành thì sẽ tìm em nhưng anh cũng không nghĩ đến nhiệm vụ này lại khó khăn đến như vậy, gần 3 năm mà vẫn chưa hoàn thành. – Anh chân thành giải thích.
- Là tiêu diệt bang Hắc Long sao?
- Ừ
- Hừ,…nếu như em không tình cờ gặp anh thì anh định đợi đến khi nào mới tìm em? – Diệp Tuyết giả vờ giận dỗi, giọng điệu trách móc anh.
- Chắc là thêm mấy năm nữa không chừng. – Devil cố ý trêu chọc Diệp Tuyết.
Cô hừ lạnh, đẩy anh ra, trèo lên giường nằm, không thèm quan tâm đến anh.
Biết là mình đã chọc vào tổ kiến lửa, anh đành phải hạ mình, thành thật nói:
- Anh định sẽ đợi đến sinh nhật lần 21 của em, đến tặng quà và nói hết mọi chuyện.
Diệp Tuyết cười vui vẻ, mặt mày hớn hở:
- Thật sao?
Devil cũng đặt người lên giường, ôm lấy cô vào lòng, khẽ gật đầu.
- Anh…định tặng quà gì cho em?
- Đợi ba tháng nữa đi.
- Biết rồi. À, em vẫn luôn có một nghi vấn từ lâu mà quên không hỏi anh… - Thấy anh im lặng như đang lắng nghe, Diệp Tuyết tiếp tục nói – Người đàn ông cùng anh thân mật ở khách sạn là ai vậy?
Devil lại nghĩ cô chất vấn chuyện gì quan trọng, thì ra là chuyện này. Bản tính đùa dai lại nổi lên. Không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy cô là anh lại muốn đùa cô, khác hẳn với cá tính của anh. Anh bị cô làm cho điên mất rồi.
- Đến bây giờ em còn nghi ngờ anh là gay sao?
- Anh…!!!
Diệp Tuyết lè lưỡi rất đáng yêu nhìn anh. Anh nhịn không được đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng rất lâu. Đến khi hai người dừng lại thì cô đã thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng. Đã nhiều lần thân mật như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ.
- Là em trai anh, Thiên Tuấn.
- Anh còn có anh trai nữa?
- Ừ, còn một em gái nữa.
Gia đình anh nhiều thành viên như vậy sao?
Cô đúng là chưa biết nhiều về gia đình anh. Lúc nhỏ cũng chỉ cố gắng tiếp cận anh, vui đùa cùng anh, chứ cô không biết rõ những người trong nhà anh, trừ cô Huyên.
Mà nhắc đến chuyện hồi nhỏ mới nhớ, nghĩ lại từ đầu đến cuối, từ lúc gặp nhau đến giờ, Devil vẫn chưa bao giờ thừa nhận anh là anh Thiên thì phải. Sao anh không chịu nói sớm với cô chứ?
Diệp Tuyết nói ra thắc mắc này, anh chỉ nhíu mày, nhẹ nhàng trả lời:
- Anh đang chờ em nhận ra anh, vậy mà em phải nhờ đến khung ảnh mới nhận ra anh. Thật thất vọng.
Nói là thất vọng nhưng giọng điệu của anh không hề có chút chán nản, lại còn có vẻ hứng thú nữa. Diệp Tuyết có ngu cũng biết được. Cô im lặng, không nói gì nữa, nhắm mắt lại, từ từ đi vào giấc ngủ.
Nhìn cô đang ngủ rất ngon, khuôn mặt hồng hào, Devil hôn nhẹ lên trán cô rồi ôm chặt cô, cùng cô đi vào giấc ngủ.
/40
|