Người đàn ông đứng ngoài cửa bước vào rất tự nhiên. Người đó chính là Hình Trí. Từ sau khi nhờ hắn diễn vở kịch cùng mình, Diệp Tuyết cũng hay qua lại, coi hắn như một người bạn.
- Em về trễ vậy sao?
Diệp Tuyết không mấy để ý đến Hình Trí mà đi vào trong, ngồi phịch xuống ghế, mệt mỏi mở miệng:
- Có chuyện gì mà anh lại tới đây? Em nhớ mình không có nợ tiền đến nỗi anh phải đến tận nhà.
- Anh tới thăm em không được à? Diệp Tuyết, em vô tình vô nghĩa thật đấy. Anh giúp em một việc lớn như vậy mà em chỉ xem anh là một người bạn bình thường, em không thấy là mình hơi quá đáng sao? – Hình Trí ra vẻ nghiêm túc chất vấn.
Diệp Tuyết cười nhạt, cô đã bất lực lắm rồi.
- Quá đáng? Ngay từ đầu em đã nói thẳng với anh rồi, em chỉ nhờ anh đóng kịch với em, còn lại chuyện giữa chúng ta là không thể. Vậy giờ anh còn muốn gì nữa?
- Đủ rồi đó! Tôi không phải thằng ngu, tôi chờ đợi em cả tháng trời mà chỉ nhận được sự lạnh nhạt của em thôi ư? Em không biết rằng có bao nhiêu cô gái đang xếp hàng chờ được tôi yêu sao? Trong khi đó tôi lại yêu em một cách ngu ngốc... – Hình Trí tức giận quát tháo.
- Hình Trí…tôi xin anh…tôi chỉ coi anh là bạn, một người bạn…tôi không muốn tiến xa thêm… - Diệp Tuyết hạ thấp giọng, hai tay day day hai bên thái dương.
- Bạn? Tôi không cần. Tôi muốn chúng ta yêu nhau! Em đã chia tay với tên Devil, tại sao không thể yêu tôi?
Hình Trí nhắc tới Devil khiến Diệp Tuyết không tự chủ được run lên một cái, sắc mặt trắng bệch, không chút máu. Nhìn thấy cô như vậy, Hình Trí vẫn không buông tha, hắn bộc lộ sự tàn nhẫn đến kinh khủng, vừa hét vừa lắc mạnh bả vai cô:
- Diệp Tuyết, em nói đi! Nói đi! Tại sao hả?
Khóc đến nỗi nước mặt đã cạn, không muốn khóc nữa, Diệp Tuyết lạnh lùng lên tiếng:
- Anh muốn tôi nói phải không? Được, tôi nói. Vì trước giờ, tôi chỉ xem anh là một người bạn bình thường, trước giờ, người tôi yêu là Thiên Hạo, là anh ấy, anh hiểu không?
Hình Trí rít lên:
- Nếu em yêu hắn, sao lại muốn chia tay? Sao hả?
- Chuyện của tôi không liên quan đến anh.
Nghe Diệp Tuyết nói vậy, Hình Trí càng điên cuồng hơn, hắn nắm chặt lấy cánh tay cô, đẩy mạnh làm cô ngã xuống ghế rất đau. Diệp Tuyết bắt đầu hoảng sợ với thái độ của hắn, cô bất an ngồi dậy, hốc mắt đã đỏ lên nhưng không thể nào khóc nổi.
Lý trí mất đi, Hình Trí không kìm chế được bản thân, xông tới Diệp Tuyết thì cạch một tiếng, cửa nhà mở ra. Tạ Nhất Viễn nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì vội vàng xông lên, kéo Hình Trí ra, đấm cho hắn một phát ngã sóng xoài.
Cô gái đi cùng Tạ Nhất Viễn nhanh chóng lại gần Diệp Tuyết, nhẹ nhàng hỏi thăm cô:
- Chị có sao không? Có bị gì không?
Diệp Tuyết lắc lắc đầu, nhìn thấy Tạ Nhất Viễn vẫn ra tay đánh Hình Trí thì lo lắng ngăn lại:
- Nhất Viễn, đừng đánh nữa…
- Tiểu Diệp…- Tạ Nhất Viễn có vẻ không hài lòng, muốn xử tiếp Hình Trí.
- Bỏ đi, để anh ta đi. – Diệp Tuyết ngồi ôm đầu gối, lặng lẽ nói.
Tạ Nhất Viễn đành phải dừng tay, cảnh cáo Hình Trí mấy câu rồi thả hắn ra. Trước khi rời đi, Hình Trí nói:
- Xin lỗi em, tôi không cố ý…- Dừng lại một lát, hắn nói - Tôi muốn hỏi em một câu.
Diệp Tuyết im lặng không đáp lại.
- Em…thật sự không có cảm giác gì với tôi?
- Không! Không có, ngay từ đầu đã không có. – Diệp Tuyết khẳng định mà không cần suy nghĩ.
Đợi Hình Trí rời đi, Tạ Nhất Viễn mới hỏi han Diệp Tuyết và tìm hiểu mọi chuyện. Tạ Nhất Viễn còn giới thiệu cô gái đi cùng là bạn gái của hắn. Hắn còn cảm ơn cô, nhờ có sự kiên quyết của cô trước kia nên giờ hắn với quen được với Tiểu Lam. Lần này, hắn gặp được Hạ Vũ, biết cô đang ở đây nên đến thăm, không ngờ lại thấy cảnh tượng vừa rồi.
Diệp Tuyết chỉ cười cười nói không sao. Cô nghĩ như vậy cũng tốt, cắt đứt dứt khoát như vậy rồi sẽ không còn chuyện gì nữa. Bản thân cô cũng không trách Hình Trí, là cô có lỗi trước, là cô đã mang hy vọng đến cho Hình Trí.
Tiểu Lam – bạn gái của Tạ Nhất Viễn rất hiểu chuyện, hỏi thăm Diệp Tuyết rất nhiều, còn tò mò về chuyện của cô và Tạ Nhất Viễn mà không hề ghen tị. Tiểu Lam và Thiên Ân rất giống nhau, đều rất lương thiện và trong sáng. Nhìn hai người, cô như thấy được con người của mình trước đây.
Lúc rời đi, Tạ Nhất Viễn còn quan tâm nói:
- Nếu có chuyện gì thì gọi cho anh, anh và Tiểu Lam sẽ giúp em.
Diệp Tuyết gật đầu đồng ý.
Hơn 10 ngày sau đó…ngày sinh nhật của Diệp Tuyết.
Sau khi ăn tiệc chúc mừng của mọi người tổ chức cho mình, Diệp Tuyết ra ban công ngắm sao. Nhìn những ngôi sao trên trời, Diệp Tuyết chán nản thở dài. Mắt yếu nên cô không thể nhìn rõ chúng, chỉ nhìn thấy những luồng ánh sáng yếu ớt phát ra từ chúng. Cái mà cô nhìn rõ chỉ là ánh sáng của mặt trăng mà thôi. Có lẽ cô cũng như những ngôi sao này, ánh sáng của chúng đã bị mặt trăng che lấp đến cuối cùng cũng bị dập tắt mà thôi. Phải, đến cuối cùng cô cũng phải chết, không còn lựa chọn nào khác.
“Chị thật sự sai rồi. Chị làm vậy chỉ làm cho anh ấy đau khổ thêm mà thôi, anh ấy sẽ mãi mãi không thể quên chị. Lẽ ra chị phải nói rõ với anh ấy, cùng anh ấy đối mặt với thử thách này.”
“Tình yêu mà anh ấy dành cho chị sẽ không bao giờ vì bệnh tật mà mất đi.”
“Nếu chị lựa chọn ở bên anh ấy, hai người sẽ còn có một khoảng thời gian ở bên cạnh nhau. Còn như bây giờ, chị và anh ấy sẽ mãi là hai đường thẳng song song, dù có muốn cắt nhau thêm một lần nữa cũng không có cơ hội.”
Nghĩ đến những lời nói của Thiên Ân, cả người Diệp Tuyết không còn sức lực chống đỡ, tựa vào lan can, nhắm mắt lại, nước mắt lạnh lẽ rơi.
Bỗng nhiên cô cảm thấy đầu đau, rất đau, đau gấp trăm lần so với những lần trước, hô hấp khó khăn, khó thở vô cùng…
Diệp Tuyết dần dần mất đi cảm giác, mất đi ý thức…..
- Em về trễ vậy sao?
Diệp Tuyết không mấy để ý đến Hình Trí mà đi vào trong, ngồi phịch xuống ghế, mệt mỏi mở miệng:
- Có chuyện gì mà anh lại tới đây? Em nhớ mình không có nợ tiền đến nỗi anh phải đến tận nhà.
- Anh tới thăm em không được à? Diệp Tuyết, em vô tình vô nghĩa thật đấy. Anh giúp em một việc lớn như vậy mà em chỉ xem anh là một người bạn bình thường, em không thấy là mình hơi quá đáng sao? – Hình Trí ra vẻ nghiêm túc chất vấn.
Diệp Tuyết cười nhạt, cô đã bất lực lắm rồi.
- Quá đáng? Ngay từ đầu em đã nói thẳng với anh rồi, em chỉ nhờ anh đóng kịch với em, còn lại chuyện giữa chúng ta là không thể. Vậy giờ anh còn muốn gì nữa?
- Đủ rồi đó! Tôi không phải thằng ngu, tôi chờ đợi em cả tháng trời mà chỉ nhận được sự lạnh nhạt của em thôi ư? Em không biết rằng có bao nhiêu cô gái đang xếp hàng chờ được tôi yêu sao? Trong khi đó tôi lại yêu em một cách ngu ngốc... – Hình Trí tức giận quát tháo.
- Hình Trí…tôi xin anh…tôi chỉ coi anh là bạn, một người bạn…tôi không muốn tiến xa thêm… - Diệp Tuyết hạ thấp giọng, hai tay day day hai bên thái dương.
- Bạn? Tôi không cần. Tôi muốn chúng ta yêu nhau! Em đã chia tay với tên Devil, tại sao không thể yêu tôi?
Hình Trí nhắc tới Devil khiến Diệp Tuyết không tự chủ được run lên một cái, sắc mặt trắng bệch, không chút máu. Nhìn thấy cô như vậy, Hình Trí vẫn không buông tha, hắn bộc lộ sự tàn nhẫn đến kinh khủng, vừa hét vừa lắc mạnh bả vai cô:
- Diệp Tuyết, em nói đi! Nói đi! Tại sao hả?
Khóc đến nỗi nước mặt đã cạn, không muốn khóc nữa, Diệp Tuyết lạnh lùng lên tiếng:
- Anh muốn tôi nói phải không? Được, tôi nói. Vì trước giờ, tôi chỉ xem anh là một người bạn bình thường, trước giờ, người tôi yêu là Thiên Hạo, là anh ấy, anh hiểu không?
Hình Trí rít lên:
- Nếu em yêu hắn, sao lại muốn chia tay? Sao hả?
- Chuyện của tôi không liên quan đến anh.
Nghe Diệp Tuyết nói vậy, Hình Trí càng điên cuồng hơn, hắn nắm chặt lấy cánh tay cô, đẩy mạnh làm cô ngã xuống ghế rất đau. Diệp Tuyết bắt đầu hoảng sợ với thái độ của hắn, cô bất an ngồi dậy, hốc mắt đã đỏ lên nhưng không thể nào khóc nổi.
Lý trí mất đi, Hình Trí không kìm chế được bản thân, xông tới Diệp Tuyết thì cạch một tiếng, cửa nhà mở ra. Tạ Nhất Viễn nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì vội vàng xông lên, kéo Hình Trí ra, đấm cho hắn một phát ngã sóng xoài.
Cô gái đi cùng Tạ Nhất Viễn nhanh chóng lại gần Diệp Tuyết, nhẹ nhàng hỏi thăm cô:
- Chị có sao không? Có bị gì không?
Diệp Tuyết lắc lắc đầu, nhìn thấy Tạ Nhất Viễn vẫn ra tay đánh Hình Trí thì lo lắng ngăn lại:
- Nhất Viễn, đừng đánh nữa…
- Tiểu Diệp…- Tạ Nhất Viễn có vẻ không hài lòng, muốn xử tiếp Hình Trí.
- Bỏ đi, để anh ta đi. – Diệp Tuyết ngồi ôm đầu gối, lặng lẽ nói.
Tạ Nhất Viễn đành phải dừng tay, cảnh cáo Hình Trí mấy câu rồi thả hắn ra. Trước khi rời đi, Hình Trí nói:
- Xin lỗi em, tôi không cố ý…- Dừng lại một lát, hắn nói - Tôi muốn hỏi em một câu.
Diệp Tuyết im lặng không đáp lại.
- Em…thật sự không có cảm giác gì với tôi?
- Không! Không có, ngay từ đầu đã không có. – Diệp Tuyết khẳng định mà không cần suy nghĩ.
Đợi Hình Trí rời đi, Tạ Nhất Viễn mới hỏi han Diệp Tuyết và tìm hiểu mọi chuyện. Tạ Nhất Viễn còn giới thiệu cô gái đi cùng là bạn gái của hắn. Hắn còn cảm ơn cô, nhờ có sự kiên quyết của cô trước kia nên giờ hắn với quen được với Tiểu Lam. Lần này, hắn gặp được Hạ Vũ, biết cô đang ở đây nên đến thăm, không ngờ lại thấy cảnh tượng vừa rồi.
Diệp Tuyết chỉ cười cười nói không sao. Cô nghĩ như vậy cũng tốt, cắt đứt dứt khoát như vậy rồi sẽ không còn chuyện gì nữa. Bản thân cô cũng không trách Hình Trí, là cô có lỗi trước, là cô đã mang hy vọng đến cho Hình Trí.
Tiểu Lam – bạn gái của Tạ Nhất Viễn rất hiểu chuyện, hỏi thăm Diệp Tuyết rất nhiều, còn tò mò về chuyện của cô và Tạ Nhất Viễn mà không hề ghen tị. Tiểu Lam và Thiên Ân rất giống nhau, đều rất lương thiện và trong sáng. Nhìn hai người, cô như thấy được con người của mình trước đây.
Lúc rời đi, Tạ Nhất Viễn còn quan tâm nói:
- Nếu có chuyện gì thì gọi cho anh, anh và Tiểu Lam sẽ giúp em.
Diệp Tuyết gật đầu đồng ý.
Hơn 10 ngày sau đó…ngày sinh nhật của Diệp Tuyết.
Sau khi ăn tiệc chúc mừng của mọi người tổ chức cho mình, Diệp Tuyết ra ban công ngắm sao. Nhìn những ngôi sao trên trời, Diệp Tuyết chán nản thở dài. Mắt yếu nên cô không thể nhìn rõ chúng, chỉ nhìn thấy những luồng ánh sáng yếu ớt phát ra từ chúng. Cái mà cô nhìn rõ chỉ là ánh sáng của mặt trăng mà thôi. Có lẽ cô cũng như những ngôi sao này, ánh sáng của chúng đã bị mặt trăng che lấp đến cuối cùng cũng bị dập tắt mà thôi. Phải, đến cuối cùng cô cũng phải chết, không còn lựa chọn nào khác.
“Chị thật sự sai rồi. Chị làm vậy chỉ làm cho anh ấy đau khổ thêm mà thôi, anh ấy sẽ mãi mãi không thể quên chị. Lẽ ra chị phải nói rõ với anh ấy, cùng anh ấy đối mặt với thử thách này.”
“Tình yêu mà anh ấy dành cho chị sẽ không bao giờ vì bệnh tật mà mất đi.”
“Nếu chị lựa chọn ở bên anh ấy, hai người sẽ còn có một khoảng thời gian ở bên cạnh nhau. Còn như bây giờ, chị và anh ấy sẽ mãi là hai đường thẳng song song, dù có muốn cắt nhau thêm một lần nữa cũng không có cơ hội.”
Nghĩ đến những lời nói của Thiên Ân, cả người Diệp Tuyết không còn sức lực chống đỡ, tựa vào lan can, nhắm mắt lại, nước mắt lạnh lẽ rơi.
Bỗng nhiên cô cảm thấy đầu đau, rất đau, đau gấp trăm lần so với những lần trước, hô hấp khó khăn, khó thở vô cùng…
Diệp Tuyết dần dần mất đi cảm giác, mất đi ý thức…..
/40
|