Nói là làm, ngay ngày hôm đó, Devil mở một cuộc họp báo nữa. Và dĩ nhiên là tuyên bố “thủ phạm” đã vu khống Devil. Devil bắt Diệp Tuyết phải thừa nhận rằng do nhìn không rõ và không hiểu chuyện nên đã hiểu lầm Devil. Không những thế Diệp Tuyết phải xin lỗi Devil trước mặt tất cả mọi người.
Mặc dù rất uất ức nhưng Diệp Tuyết phải ngoan ngoãn theo lệnh của Devil. Biết làm sao được khi tính mạng của cả nhà Diệp Tuyết đang nằm trong tay con người nham hiểm này.
Sau khi kết thúc họp báo, Diệp Tuyết cứ tưởng rằng mình sẽ thoát nạn ai ngờ…Devil yêu cầu Diệp Tuyết đi cùng với anh về ngôi biệt thự mà hôm trước anh đã cho ngươi bắt Diệp Tuyết tới. Diệp Tuyết cũng đành cắn răng nghe lời anh.
Trên đường trở về, trên xe của cả nhóm nhạc…
Thái Tiến Long (Angel) quay sang thì thầm với Hoàng Tuấn (Prince):
- Này, tại sao Devil lại đưa cô ta về biệt thự?
- Cậu hỏi tôi à? _ Hoàng Tuấn dửng dưng hỏi lại.
Thái Tiến Long quạu lên:
- Cậu hay nhỉ? Tôi không hỏi cậu thì còn hỏi ai nữa? Lâm với Quân cũng có ở đây đâu.
- Thì cậu hỏi nhân vật chính của chúng ta đi.
Thái Tiến Long cười nhạt. Anh chàng này dĩ nhiên đâu muốn chết. giờ mà đụng đến Devil thì chỉ có xong đời, nhìn bộ mặt của anh cũng đủ đáng sợ rồi. Quen thân với nhau từ lâu, dĩ nhiên Thái Tiến Long hiểu rõ tính cách của anh.
- Tôi còn muốn sống thêm mấy chục năm nữa.
Hoàng Tuấn im lặng, không nói gì nữa.
Không khí trong xe trở nên căng thẳng cho đến khi chiếc xe dừng trong gara.
- Theo tôi.
Devil không thèm nhìn lấy mặt Diệp Tuyết mà nói. Mà hình như đó không phải là nói mà là…ra lệnh.
Diệp Tuyết hậm hực lẽo đẽo theo sau.
Trí tò mò của Thái Tiến Long lại nổi lên. Anh chàng định đi theo hai người họ thì Devil quay lại lườm làm chàng ta hết cả hồn, thế là phải yên phận. Khuôn mặt ỉu xìu rõ chán.
Trong phòng làm việc của Devil…
- Anh muốn gì nữa đây? Tôi đã làm hết theo mong muốn của anh rồi mà.
Diệp Tuyết vừa nói vừa xoa xoa cái chân bị đau lúc trước ngã cầu thang.
Devil lấy trong túi quần ra một lọ gì đó quẳng cho Diệp Tuyết. May mà cô nàng phản xạ nhanh nên nhanh chóng chụp được cái lọ đó. Diệp Tuyết nhíu mày hỏi:
- Cái này là…
- Bôi vào chân.
Diệp Tuyết nhìn Devil trân trân, mắt không chớp.
Dường như cảm nhận được ánh mắt kì lạ của ai đó nhìn mình, Devil thản nhiên nói:
- Yên tâm. Không phải thuốc độc.
Diệp Tuyết không thể hiểu con người này tính làm nữa.
- Cô mau chóng bình phục để làm “thủ hạ” của tôi.
(thủ hạ: kiểu như người hầu, người dưới trướng)
Quả là…giết người chỉ bằng một câu nói.
Diệp Tuyết thật sự sốc. Lọ thuốc trên tay từ từ rơi xuống nhưng sau đó đã nằm gọn trong tay Devil.
Một lần nữa, đôi mắt đẹp của Diệp Tuyết lại mở to hết cỡ.
Mấy chục giây sau, Diệp Tuyết mới lắp ba lắp bắp hỏi lại:
- …thủ…thủ …hạ?...
Devil không trả lời. Một lúc lâu sau, Diệp Tuyết mới trấn tĩnh lại, cô sổ nguyên một tràng:
- Ý anh là sao? Thủ hạ là như thế nào? Tại sao tôi phải làm thủ hạ của anh? Anh đừng có mà quá đáng…tôi sẽ không bao giờ chấp nhận.
Nhìn nét mặt của Diệp Tuyết lúc này, Devil rất muốn bật cười nhưng trái tim băng giá của anh không cho phép. Anh nhướn mày giải thích:
- Kể từ giây phút cô sẽ đi theo tôi.
- Theo anh?
- Cô chỉ việc đi theo tôi, làm một số việc.
- Việc? Việc gì chứ?
- không phải làm osin, chỉ khi nào tôi cần mới nhờ đến cô.
Im lặng trong vài giây, Diệp Tuyết lại tiếp tục hỏi:
- Vậy…tôi sẽ mất tự do.
- Không hẳn.
Cái gì không hẳn chứ? Quá rõ rồi còn gì.
Suy nghĩ …suy nghĩ tiếp…
- Tôi không đồng ý. Việc gì tôi phải nghe lời anh chứ?
- Khoản nợ của ông Diệp Hinh.
Trời ơi! Lại nữa…
Sao lại có con người như thế này chứ?
Không…không phải con người mà…
Mang bộ mặt đưa đám, Diệp Tuyết đành phải chấp nhận. Cô cảm nhận được từ đây, cuộc sống của mình sẽ bị xáo trộn hết, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa…
- Tôi sẽ cho người đưa cô về nhà thu dọn đồ đạc.
Câu nói của Devil làm Diệp Tuyết ngây người.
Không biết hôm nay làm gì mà toàn nghe những câu sốc óc thế này.
- Thu dọn?
- Phải. Dọn tới đây.
- Sao phải thế chứ? _ Diệp Tuyết phản đối kịch liệt.
- Thuận tiện.
- Hơ..ơ…được rồi. Dọn thì dọn.
Có thể nói, khuôn mặt Diệp Tuyết lúc này một màu đen đang bao phủ. Vừa ra tới cửa, Diệp Tuyết khựng lại nhìn Devil một cách khó hiểu:
- Tại sao lại là tôi?
Devil hơi bất ngờ trước câu hỏi này nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
- Không tại sao cả.
Lắc đầu, Diệp Tuyết đi ra ngoài.
Đúng vậy. Chính bản thân Devil cũng không hiểu tại sao anh lại cần một “thủ hạ” trong khi đó anh luôn hành sự một mình, không muốn ai quấy rối. Và càng không hiểu tại sao anh lại chọn Diệp Tuyết. Ở cô gái này, anh cảm nhận được một điều gì đó rất thân quen nhưng không biết đó là gì. Và từ khi bắt gặp ánh mắt “bất bình” của Diệp Tuyết, anh đã có ý nghĩ sẽ không bao giờ buông tha cho cô. ( ặc, biến thái quá)..
.......................
Nhật kí, ngày…tháng…năm….
Ngày thứ 4 không có anh bên cạnh.
Anh biết không? Hôm nay em vui buồn lẫn lộn…
Em có xem buổi họp báo của nhóm anh trên tivi. Em đã thấy anh.
Anh có biết vì sao em vui không?
Là vì câu nói của anh trong buổi họp báo này.
Khi phóng viên hỏi anh chuyện tình cảm của anh và ca sĩ Thủy Linh, em vừa muốn vừa không muốn anh thừa nhận.
Nhưng câu trả lời của anh lại làm em bất ngờ.
“Tôi đã có người yêu.”
Sau đó anh còn nói anh và ca sĩ Thủy Linh chỉ là quan hệ của đồng nghiệp, ngay cả bạn bè còn không phải huống chi là yêu nhau.
Đây là lần đầu tiên em thấy anh nói nhiều như vậy trước mặt phóng viên.
Khi phóng viên hỏi về “người yêu” mà anh đã nói có phải là cô gái thường xuyên xuất hiện với anh trước đây và các tờ báo đã từng nói không thì anh không do dự mà trả lời “Phải”.
Thật sự em rất vui và hạnh phúc.
Nhưng vẫn cảm thấy nhói đau ở tim.
Em biết rằng anh vẫn luôn nhớ em, vẫn luôn yêu em, vậy mà…
Xin lỗi anh….
Em xin anh đừng yêu em nhiều như vậy…
Xin anh đấy……
Em sẽ không chịu nổi………
Mặc dù rất uất ức nhưng Diệp Tuyết phải ngoan ngoãn theo lệnh của Devil. Biết làm sao được khi tính mạng của cả nhà Diệp Tuyết đang nằm trong tay con người nham hiểm này.
Sau khi kết thúc họp báo, Diệp Tuyết cứ tưởng rằng mình sẽ thoát nạn ai ngờ…Devil yêu cầu Diệp Tuyết đi cùng với anh về ngôi biệt thự mà hôm trước anh đã cho ngươi bắt Diệp Tuyết tới. Diệp Tuyết cũng đành cắn răng nghe lời anh.
Trên đường trở về, trên xe của cả nhóm nhạc…
Thái Tiến Long (Angel) quay sang thì thầm với Hoàng Tuấn (Prince):
- Này, tại sao Devil lại đưa cô ta về biệt thự?
- Cậu hỏi tôi à? _ Hoàng Tuấn dửng dưng hỏi lại.
Thái Tiến Long quạu lên:
- Cậu hay nhỉ? Tôi không hỏi cậu thì còn hỏi ai nữa? Lâm với Quân cũng có ở đây đâu.
- Thì cậu hỏi nhân vật chính của chúng ta đi.
Thái Tiến Long cười nhạt. Anh chàng này dĩ nhiên đâu muốn chết. giờ mà đụng đến Devil thì chỉ có xong đời, nhìn bộ mặt của anh cũng đủ đáng sợ rồi. Quen thân với nhau từ lâu, dĩ nhiên Thái Tiến Long hiểu rõ tính cách của anh.
- Tôi còn muốn sống thêm mấy chục năm nữa.
Hoàng Tuấn im lặng, không nói gì nữa.
Không khí trong xe trở nên căng thẳng cho đến khi chiếc xe dừng trong gara.
- Theo tôi.
Devil không thèm nhìn lấy mặt Diệp Tuyết mà nói. Mà hình như đó không phải là nói mà là…ra lệnh.
Diệp Tuyết hậm hực lẽo đẽo theo sau.
Trí tò mò của Thái Tiến Long lại nổi lên. Anh chàng định đi theo hai người họ thì Devil quay lại lườm làm chàng ta hết cả hồn, thế là phải yên phận. Khuôn mặt ỉu xìu rõ chán.
Trong phòng làm việc của Devil…
- Anh muốn gì nữa đây? Tôi đã làm hết theo mong muốn của anh rồi mà.
Diệp Tuyết vừa nói vừa xoa xoa cái chân bị đau lúc trước ngã cầu thang.
Devil lấy trong túi quần ra một lọ gì đó quẳng cho Diệp Tuyết. May mà cô nàng phản xạ nhanh nên nhanh chóng chụp được cái lọ đó. Diệp Tuyết nhíu mày hỏi:
- Cái này là…
- Bôi vào chân.
Diệp Tuyết nhìn Devil trân trân, mắt không chớp.
Dường như cảm nhận được ánh mắt kì lạ của ai đó nhìn mình, Devil thản nhiên nói:
- Yên tâm. Không phải thuốc độc.
Diệp Tuyết không thể hiểu con người này tính làm nữa.
- Cô mau chóng bình phục để làm “thủ hạ” của tôi.
(thủ hạ: kiểu như người hầu, người dưới trướng)
Quả là…giết người chỉ bằng một câu nói.
Diệp Tuyết thật sự sốc. Lọ thuốc trên tay từ từ rơi xuống nhưng sau đó đã nằm gọn trong tay Devil.
Một lần nữa, đôi mắt đẹp của Diệp Tuyết lại mở to hết cỡ.
Mấy chục giây sau, Diệp Tuyết mới lắp ba lắp bắp hỏi lại:
- …thủ…thủ …hạ?...
Devil không trả lời. Một lúc lâu sau, Diệp Tuyết mới trấn tĩnh lại, cô sổ nguyên một tràng:
- Ý anh là sao? Thủ hạ là như thế nào? Tại sao tôi phải làm thủ hạ của anh? Anh đừng có mà quá đáng…tôi sẽ không bao giờ chấp nhận.
Nhìn nét mặt của Diệp Tuyết lúc này, Devil rất muốn bật cười nhưng trái tim băng giá của anh không cho phép. Anh nhướn mày giải thích:
- Kể từ giây phút cô sẽ đi theo tôi.
- Theo anh?
- Cô chỉ việc đi theo tôi, làm một số việc.
- Việc? Việc gì chứ?
- không phải làm osin, chỉ khi nào tôi cần mới nhờ đến cô.
Im lặng trong vài giây, Diệp Tuyết lại tiếp tục hỏi:
- Vậy…tôi sẽ mất tự do.
- Không hẳn.
Cái gì không hẳn chứ? Quá rõ rồi còn gì.
Suy nghĩ …suy nghĩ tiếp…
- Tôi không đồng ý. Việc gì tôi phải nghe lời anh chứ?
- Khoản nợ của ông Diệp Hinh.
Trời ơi! Lại nữa…
Sao lại có con người như thế này chứ?
Không…không phải con người mà…
Mang bộ mặt đưa đám, Diệp Tuyết đành phải chấp nhận. Cô cảm nhận được từ đây, cuộc sống của mình sẽ bị xáo trộn hết, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa…
- Tôi sẽ cho người đưa cô về nhà thu dọn đồ đạc.
Câu nói của Devil làm Diệp Tuyết ngây người.
Không biết hôm nay làm gì mà toàn nghe những câu sốc óc thế này.
- Thu dọn?
- Phải. Dọn tới đây.
- Sao phải thế chứ? _ Diệp Tuyết phản đối kịch liệt.
- Thuận tiện.
- Hơ..ơ…được rồi. Dọn thì dọn.
Có thể nói, khuôn mặt Diệp Tuyết lúc này một màu đen đang bao phủ. Vừa ra tới cửa, Diệp Tuyết khựng lại nhìn Devil một cách khó hiểu:
- Tại sao lại là tôi?
Devil hơi bất ngờ trước câu hỏi này nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
- Không tại sao cả.
Lắc đầu, Diệp Tuyết đi ra ngoài.
Đúng vậy. Chính bản thân Devil cũng không hiểu tại sao anh lại cần một “thủ hạ” trong khi đó anh luôn hành sự một mình, không muốn ai quấy rối. Và càng không hiểu tại sao anh lại chọn Diệp Tuyết. Ở cô gái này, anh cảm nhận được một điều gì đó rất thân quen nhưng không biết đó là gì. Và từ khi bắt gặp ánh mắt “bất bình” của Diệp Tuyết, anh đã có ý nghĩ sẽ không bao giờ buông tha cho cô. ( ặc, biến thái quá)..
.......................
Nhật kí, ngày…tháng…năm….
Ngày thứ 4 không có anh bên cạnh.
Anh biết không? Hôm nay em vui buồn lẫn lộn…
Em có xem buổi họp báo của nhóm anh trên tivi. Em đã thấy anh.
Anh có biết vì sao em vui không?
Là vì câu nói của anh trong buổi họp báo này.
Khi phóng viên hỏi anh chuyện tình cảm của anh và ca sĩ Thủy Linh, em vừa muốn vừa không muốn anh thừa nhận.
Nhưng câu trả lời của anh lại làm em bất ngờ.
“Tôi đã có người yêu.”
Sau đó anh còn nói anh và ca sĩ Thủy Linh chỉ là quan hệ của đồng nghiệp, ngay cả bạn bè còn không phải huống chi là yêu nhau.
Đây là lần đầu tiên em thấy anh nói nhiều như vậy trước mặt phóng viên.
Khi phóng viên hỏi về “người yêu” mà anh đã nói có phải là cô gái thường xuyên xuất hiện với anh trước đây và các tờ báo đã từng nói không thì anh không do dự mà trả lời “Phải”.
Thật sự em rất vui và hạnh phúc.
Nhưng vẫn cảm thấy nhói đau ở tim.
Em biết rằng anh vẫn luôn nhớ em, vẫn luôn yêu em, vậy mà…
Xin lỗi anh….
Em xin anh đừng yêu em nhiều như vậy…
Xin anh đấy……
Em sẽ không chịu nổi………
/40
|