Ngày Hạ Minh thành thân, Khúc Khinh Cư và Tấn An công chúa lấy thân phận chủ nhân tiếp đãi nữ quyến đến chúc mừng, hiện giờ Ninh vương phi ở Hạo Nguyệt lâu không ra được, trong nhóm vương phi thì Khúc Khinh Cư là vương phi lớn nhất, hôn lễ của tiểu thúc Hạ Minh này, nàng muốn nhàn hạ cũng không được.
Các nữ quyến ngược lại còn đỡ, gọi diễn vài màn kịch, dâng dưa và trái cây điểm tâm rồi ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, cũng không làm khó người khác. Nhưng nam khách bên kia thì phức tạp hơn, không chỉ đề cập đến một số lợi ích riêng, còn phải chú ý không được để có người uống say náo loạn, hơn nữa Hạ Uyên không muốn làm cái việc tiếp đãi khách khứa nhỏ nhoi này, nên Hạ Hành và vài quan viên Lễ bộ cùng nhau an bày tân khách.
Tuy trông khá rối ren, nhưng người đến phần lớn đều là người thông minh, sẽ không gây náo loạn trong hoàn cảnh này, lại càng không muốn tìm phiền toái, đa phần đều ngồi quy củ, chờ tiệc mừng bắt đầu.
Tấn An công chúa chú ý canh giờ, không lâu đã có thái giám vội vàng chạy vào, nói kiệu hoa sắp đến, một đám nữ quyến cùng nhau đến tiền sảnh, chờ xem tân nhân bái thiên địa.
Khúc Khinh Cư và Tấn An công chúa đứng chung một chỗ, nhìn lướt qua đại đường, các nam nữ đứng một bên xem náo nhiệt, thật đúng là nam trái nữ phải phân chia rất rõ ràng. Không bao lâu thì hỉ nhạc vang lên, nàng nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Hạ Minh mặc cát phục (y phục may mắn) đỏ thẫm, trong tay nắm một đầu Hồng Lăng [1] đi vào từ bên ngoài, một đầu khác của Hồng Lăng được La Văn Dao mặc phượng quan hà bí cầm lấy.
[1] Hồng Lăng: là một loại vải lụa màu đỏ, cho tân lang và tân nương cầm trong ngày thành thân
[2] phượng quan hà bí: mũ tân nương (mình đính kèm hình bên dưới nhé)
Mặc dù Khánh Đức đế và hoàng hậu không tự mình đến, nhưng lễ hai người ban cho đã đến nơi từ lâu, Khúc Khinh Cư thấy hai phu thê bái cao đường với ghế ngồi trống trơn, lại lần nữa phỉ nhổ Hoàng thất, nhi tử lập gia thất làm cha không xuất hiện, hoàng gia phụ tử biến thành như vậy, có ý tứ gì.
Ngày ba người ca ca của Hạ Minh thành gia thất, Khánh Đức đế đều cố ý viết văn chúc mừng được đọc trước khi bái đường, nói làm phụ thân mà không có mặt thật sự rất tiếc nuối, sao đến Hạ Minh thì không có vậy?
Sau khi kết thúc bái đường, đám người Khúc Khinh Cư lại cùng tân nhân đến tân phòng, chờ Hạ Minh kéo khăn voan của tân nương lên.
Trong tân phòng vô cùng náo nhiệt, thậm chí Khúc Khinh Cư còn chứng kiến hai hài tử của Tấn An công chúa, nàng đứng một bên, nhìn Hạ Minh nhấc khăn voan của tân nương lên, dưới khăn voan vẻ mặt La Văn Dao đầy thẹn thùng, như nụ hoa sắp nở.
Có người nói ngày nữ nhân xuất giá là xinh đẹp nhất, Khúc Khinh Cư cười nhìn La Văn Dao thẹn thùng e lệ, thì hơi thừa nhận những lời này, nàng và Tấn An công chúa cười tiến lên nói một số lời may mắn, sau đó đợi tiểu hài tử xin hồng bao xong, thì đều dắt người ra ngoài, để lại không gian yên tĩnh cho tân nhân.
Ra khỏi tân phòng, Tấn An công chúa thấy sắc trời dần dần tối xuống, cười nói: Năm đó khi ta xuất giá, các đệ đệ đều vẫn chỉ là hài tử, hiện giờ bọn nó đều đã thành gia thất rồi.
Khúc Khinh Cư đoán Tấn An công chúa muốn nói đến cuộc hôn nhân thất bại của trước đây, nhân tiện nói: Thời gian nháy mắt như dòng chảy, tỷ tỷ không cần cảm khái.
Tấn An công chúa cười liếc nhìn Khúc Khinh Cư, nghe yến hội phía trước truyền đến tiếng náo nhiệt: Muội nghĩ rằng ta khổ sở vì Bắc Lộc Bá sao? Nói đến đây, nàng nở nụ cười: Hiện giờ ta là trưởng công chúa, nam nữ đều đủ cả, con cũng có phong hào, có gì phải khổ sở?
Khúc Khinh Cư thật không ngờ Tấn An công chúa nói tiêu sái như vậy, ngẩn người nói: Do muội nghĩ nhiều rồi.
Tấn An công chúa lắc đầu: Lúc trước Bắc Lộc Bá dám phản bội ta, nên nghĩ đến hậu quả này, ta là nữ nhi của Đế Vương, gã quá xem thường người hoàng gia rồi. Cũng có lẽ trước đây khi hồi kinh, người hoàng gia quá khách khí với gã, nên gã đã quên dáng vẻ thật sự của người hoàng gia.
Khúc Khinh Cư cảm thấy lúc này Tấn An công chúa cực kỳ khí phách, nàng nhìn tiệc mừng cách các nàng ngày càng gần, do dự một chút rồi nói: Trước đó vài ngày một môn khách của Vương gia chúng ta trở về từ Kinh châu, nghe hắn ta nói nữ nhi của nhà quan cửu phẩm kia đã chết vì bệnh, Bắc Lộc Bá cũng đóng cửa không ra, thậm chí trình sổ con tấu xin dời tước vị giao cho đệ đệ của mình.
Phụ hoàng sẽ không đồng ý. Tấn An công chúa cười nói: Tước vị này, đến khi Bắc Lộc Bá chết, đều sẽ nằm trên đầu gã, nhưng chờ gã chết rồi, tước vị có còn ở Tào gia không, thì không chắc rồi.
Khúc Khinh Cư thấy ý cười trên mặt Tấn An công chúa, bỗng cảm thấy sùng bái, đại nữ tử nên như thế đấy.
Trên tiệc mừng, Hạ Hành ngẫu nhiên uống một ly với tân khách, phần lớn chỉ cần ngồi một bên, chờ người khác đến lôi kéo làm quen với mình. Xem hí khúc náo nhiệt trên đài, hắn hơi chán nản ngáp một.
Nhị ca mệt rồi à? Hạ Uyên ngồi bên cạnh hắn thưởng thức ly rượu, dáng vẻ lười nhác: Hiện giờ Lão Tứ cũng thành gia thất, sau này sẽ bận rộn rồi.
Hạ Hành như không nghe được ẩn ý trong lời của hắn ta, hắn nhẹ nhàng nâng ly rượu lên: Có vương phi chiếu cố, sau này tứ đệ sẽ càng thoải mái mới đúng.
À. Hạ Uyên cười nhạo một tiếng: Khi nào nhị ca lại thật thà như vậy, làm đệ đệ hơi bất ngờ đấy. Giả bộ cái gì cũng không hiểu, trước mặt hắn ta còn diễn gì nữa.
Hạ Hành dịu dàng cười nói: Nhị ca luôn như vậy, chỉ vì Tam đệ không biết mà thôi.
Khóe môi Hạ Uyên hơi căng lên, nghiêng đầu không nhìn biểu cảm của Hạ Hành, lại nhìn thấy trưởng tỷ và Đoan Vương phi từ phía sau đi đến trước bàn nữ quyến, hắn ta nhíu mày, tầm mắt dừng trên người Tần Bạch Lộ vẫn ngồi như thế, tay nắm thật chặt ly rượu, đều là vương phi, nhưng sao làm việc lại khác biệt lớn như vậy?
Náo nhiệt qua đi, tất cả trở lại yên bình, khi Khúc Khinh Cư và Hạ Hành ra khỏi phủ Thành vương, đã là đêm khuya, nàng thở ra một hơi, sau khi thấy bọn hộ vệ tiễn Tấn An công chúa rời đi, mới nói: Cuối cùng có thể trở về nghỉ ngơi rồi.
Hạ Hành giúp nàng khoác áo choàng lên: Đi thôi, hồi phủ.
Nhị ca và nhị tẩu đi thong thả.
Khúc Khinh Cư quay đầu, chỉ thấy giữa Hạ Uyên và Tần Bạch Lộ cách nhau một bước sóng vai đi ra, sắc mặt Tần Bạch Lộ nhìn có vẻ không đúng.
Tam thúc, Tam đệ muội. Khúc Khinh Cư cười khẽ: Đêm đã khuya, hai vị cũng nhanh chóng hồi phủ nghỉ ngơi đi.
Đa tạ hảo tâm của nhị tẩu, đương nhiên chúng ta biết nghỉ ngơi. Tần Bạch Lộ thản nhiên nói: Hôm nay nhị tẩu bận rộn, cũng mệt rồi.
Giọng điệu này nghe có vẻ không đúng, đuôi lông mày Hạ Hành khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhất thời lạnh xuống, cả ý cười ở khóe môi cũng biến mất không còn, nhưng vì đối phương là đệ muội, hắn mới không nói gì.
Câm miệng. Hạ Uyên trầm giọng nói: Nếu ngươi mệt mỏi, thì lên xe ngựa nghỉ ngơi đi.
Tần Bạch Lộ biến sắc, lạnh nhạt nói: Một khi đã như vậy, thiếp đi trước một bước, Vương gia cứ tùy tiện. Nói xong, thật sự bỏ Hạ Uyên lại đi trước, thậm chí không hề cố kỵ nhị bá là Hạ Hành ở đây.
Khúc Khinh Cư cảm thấy Tần Bạch Lộ đã bôi đen danh tiếng thư hương thế gia của Tần gia rồi, hơn nữa cái chấm đen này còn rửa không sạch, lau cũng không hết.
Sắc mặt Hạ Uyên trầm đến nỗi có thể chảy ra nước, hắn ta miễn cưỡng chắp tay với hai người nói: Nhị ca nhị tẩu, mời các người đi trước. Dứt lời, lại nói với Khúc Khinh Cư: Nhị tẩu thứ lỗi, nội tử không có tâm trạng, để tẩu chê cười rồi.
Hai người các ngươi đáng chê cười cũng không phải lần đầu tiên ta thấy, Khúc Khinh Cư cười nhạt nói: Có lẽ thân mình đệ muội không khoẻ, Tam thúc đi nhìn một đi, chúng ta cách gần đây, rất nhanh có thể về phủ rồi, mời các người đi trước.
Hạ Uyên gật đầu: Cáo từ.
Khúc Khinh Cư ôm lấy cánh tay Hạ Hành, ghé vào tai hắn nói khẽ: Tính khí này của Tam đệ muội chúng ta cũng thật không nhỏ.
Hạ Hành cười lạnh, ôm ngang hông nàng lên xe ngựa, mới nói: Tần gia dạy nữ nhi thật tốt!
Khúc Khinh Cư nghe giọng điệu của hắn, có ảo giác ‘Ngươi chờ xem’, nàng cười khẽ: Bất kể nàng là nữ nhi nhà ai, cũng không có quan hệ gì với chúng ta.
Hạ Hành ôm người vào lòng mình, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng nàng, thật lâu sau mới nói: Yên tâm đi, sau này không có người dám bất kính với nàng đâu.
Người trong lòng không nói gì, sau một lúc lâu, hắn cúi đầu nhìn lại, thì thấy đối phương yên tĩnh ngủ, hắn bất đắc dĩ cười, xem ra hôm nay quả thật nàng đã mệt đến ngất ngư rồi.
Loảng xoảng! Một ấm trà sứ thanh hoa bị ném vỡ trên mặt đất, Hạ Uyên nổi giận đùng đùng chỉ vào Tần Bạch Lộ: Nhìn chuyện ngươi làm đi, người đàn bà chanh chua đi ra từ sơn dã cũng không giống ngươi vậy, bổn vương thấy ngươi thì phiền lòng.
Vậy chàng thấy ai không phiền lòng, Lục Hà Thanh Liễu của Đông viện, hay vẫn là kẻ tiện nhân ở Tây viện kia?! Nữ nhân Khúc gia đều là hồ ly tinh, nam nhân các người nhìn thấy thì không thể rời bước...
Hạ Uyên vung tay tát vào mặt Tần Bạch Lộ, đánh nàng ta lảo đảo, hắn ta nhìn Tần Bạch Lộ đang che má: Trước khi nói, ngươi ngẫm lại thân phận của ngươi đi. Nếu ngươi cảm thấy phủ Thụy vương đối xử với ngươi không tốt, thì cút về nhà mẹ đẻ chờ cả đời đi, đừng làm bẩn mắt bổn vương.
Tần Bạch Lộ che mặt, bạt tai này đánh rất nặng, thậm chí nàng ta cảm thấy tai mình kêu ông ông, ngẩng đầu nhìn Hạ Uyên, trên gương mặt tuấn mỹ của đối phương, trừ chán ghét ra, cái gì cũng không có. Nàng ta kinh ngạc nhìn người nam nhân này, nước mắt chảy ra.
Tần gia chính là thư hương thế gia, ngươi đừng đánh đổ thanh danh của Tần gia, triều Đại Long ta cũng không phải không có Vương gia hưu thê, nếu không phục, ngươi cứ cố thử xem. Hạ Uyên chán ghét lấy khăn ra lau tay, xoay người đi khỏi phòng, không thèm liếc nhìn Tần Bạch Lộ một.
Tiểu thư Tần gia cao đến đâu quý thế nào, hắn ta là hoàng tử, là Vương gia, gả cho hắn ta sẽ phải theo quy củ của hắn ta, không tuân theo được thì cút đi cho hắn ta.
Vương phi. Thấy Vương gia đã đi rồi, nha hoàn hầu hạ Tần Bạch Lộ bước lên phía trước đỡ nàng ta ngồi xuống, lại bảo người lấy khăn lông, rồi lấy thuốc, trong chính viện nhanh chóng trở nên rối ren một trận.
Tần Bạch Lộ vừa khóc vừa cười: Kẻ tiện nhân Khúc gia này ta muốn mắng thì mắng thôi, chỉ là một ả thiếp thị, nhưng Vương gia lại đối đãi với ả như thế, tiện nhân này thật sự quá thủ đoạn.
Vương phi, tội gì phải thế. Một trong nha hoàn hồi môn của Tần Bạch Lộ, mắt Như Họa đỏ hồng giúp Tần Bạch Lộ bôi thuốc: Khúc thị thì sao, cũng chỉ là thiếp, ngài làm gì phải vì nàng ta mà gây hiềm khích với Vương gia?
Tần Bạch Lộ nghiêm mặt nhìn đêm đen ngoài cửa: Ngươi nói xem, Khúc Khinh Cư mạnh hơn ta ở đâu? Nam nhân sẽ xem trọng gương mặt của nữ nhân như vậy sao?
Như Họa sững sờ nói: Vương phi sao ngài đột nhiên nhắc đến Đoan Vương phi vậy?
Ả có thể nhận được, chẳng lẽ ta không được sao? Tần Bạch Lộ còn nhớ rõ lúc trước đã từng truyền ra lời đồn đãi trước khi ý chỉ tứ hôn được ban xuống, khi đó có người đồn rằng hoàng thượng muốn chỉ Khúc Khinh Cư cho Vương gia, còn chỉ mình cho Đoan Vương, không biết vì sao sau này lại thay đổi chủ ý.
Nàng ta từng cảm thấy thật may mắn khi mình được chỉ cho Thụy vương, bởi vì Thụy vương được hoàng thượng sủng ái hơn so với Đoan Vương, huống chi hai năm trước trong cung sau khi gặp được Thụy vương, nàng ta đã âm thầm ái mộ rồi.
Như Họa không rõ vì sao vương phi có ý nghĩ này, nàng bôi thuốc xong, mới dè dặt cẩn trọng nói: Đoan Vương phi ra sao, chỉ có chính nàng ấy mới biết được, ngày thường cái chúng ta nhìn thấy có lẽ chỉ là biểu hiện bên ngoài của bọn họ thôi, sao vương phi ngài phải so sánh với Đoan Vương phi, phải biết rằng nàng ấy trừ gương mặt ra, cái khác cũng không bằng ngài.
Tần Bạch Lộ nghe xong, đột nhiên cười lên: Phải rồi, ta muốn nhìn xem, xem ả có thể đắc ý bao lâu.
Nàng ta sống không tốt, thì không chịu được người kém cỏi hơn mình có thể sống tốt hơn mình.
Các nữ quyến ngược lại còn đỡ, gọi diễn vài màn kịch, dâng dưa và trái cây điểm tâm rồi ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, cũng không làm khó người khác. Nhưng nam khách bên kia thì phức tạp hơn, không chỉ đề cập đến một số lợi ích riêng, còn phải chú ý không được để có người uống say náo loạn, hơn nữa Hạ Uyên không muốn làm cái việc tiếp đãi khách khứa nhỏ nhoi này, nên Hạ Hành và vài quan viên Lễ bộ cùng nhau an bày tân khách.
Tuy trông khá rối ren, nhưng người đến phần lớn đều là người thông minh, sẽ không gây náo loạn trong hoàn cảnh này, lại càng không muốn tìm phiền toái, đa phần đều ngồi quy củ, chờ tiệc mừng bắt đầu.
Tấn An công chúa chú ý canh giờ, không lâu đã có thái giám vội vàng chạy vào, nói kiệu hoa sắp đến, một đám nữ quyến cùng nhau đến tiền sảnh, chờ xem tân nhân bái thiên địa.
Khúc Khinh Cư và Tấn An công chúa đứng chung một chỗ, nhìn lướt qua đại đường, các nam nữ đứng một bên xem náo nhiệt, thật đúng là nam trái nữ phải phân chia rất rõ ràng. Không bao lâu thì hỉ nhạc vang lên, nàng nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy Hạ Minh mặc cát phục (y phục may mắn) đỏ thẫm, trong tay nắm một đầu Hồng Lăng [1] đi vào từ bên ngoài, một đầu khác của Hồng Lăng được La Văn Dao mặc phượng quan hà bí cầm lấy.
[1] Hồng Lăng: là một loại vải lụa màu đỏ, cho tân lang và tân nương cầm trong ngày thành thân
[2] phượng quan hà bí: mũ tân nương (mình đính kèm hình bên dưới nhé)
Mặc dù Khánh Đức đế và hoàng hậu không tự mình đến, nhưng lễ hai người ban cho đã đến nơi từ lâu, Khúc Khinh Cư thấy hai phu thê bái cao đường với ghế ngồi trống trơn, lại lần nữa phỉ nhổ Hoàng thất, nhi tử lập gia thất làm cha không xuất hiện, hoàng gia phụ tử biến thành như vậy, có ý tứ gì.
Ngày ba người ca ca của Hạ Minh thành gia thất, Khánh Đức đế đều cố ý viết văn chúc mừng được đọc trước khi bái đường, nói làm phụ thân mà không có mặt thật sự rất tiếc nuối, sao đến Hạ Minh thì không có vậy?
Sau khi kết thúc bái đường, đám người Khúc Khinh Cư lại cùng tân nhân đến tân phòng, chờ Hạ Minh kéo khăn voan của tân nương lên.
Trong tân phòng vô cùng náo nhiệt, thậm chí Khúc Khinh Cư còn chứng kiến hai hài tử của Tấn An công chúa, nàng đứng một bên, nhìn Hạ Minh nhấc khăn voan của tân nương lên, dưới khăn voan vẻ mặt La Văn Dao đầy thẹn thùng, như nụ hoa sắp nở.
Có người nói ngày nữ nhân xuất giá là xinh đẹp nhất, Khúc Khinh Cư cười nhìn La Văn Dao thẹn thùng e lệ, thì hơi thừa nhận những lời này, nàng và Tấn An công chúa cười tiến lên nói một số lời may mắn, sau đó đợi tiểu hài tử xin hồng bao xong, thì đều dắt người ra ngoài, để lại không gian yên tĩnh cho tân nhân.
Ra khỏi tân phòng, Tấn An công chúa thấy sắc trời dần dần tối xuống, cười nói: Năm đó khi ta xuất giá, các đệ đệ đều vẫn chỉ là hài tử, hiện giờ bọn nó đều đã thành gia thất rồi.
Khúc Khinh Cư đoán Tấn An công chúa muốn nói đến cuộc hôn nhân thất bại của trước đây, nhân tiện nói: Thời gian nháy mắt như dòng chảy, tỷ tỷ không cần cảm khái.
Tấn An công chúa cười liếc nhìn Khúc Khinh Cư, nghe yến hội phía trước truyền đến tiếng náo nhiệt: Muội nghĩ rằng ta khổ sở vì Bắc Lộc Bá sao? Nói đến đây, nàng nở nụ cười: Hiện giờ ta là trưởng công chúa, nam nữ đều đủ cả, con cũng có phong hào, có gì phải khổ sở?
Khúc Khinh Cư thật không ngờ Tấn An công chúa nói tiêu sái như vậy, ngẩn người nói: Do muội nghĩ nhiều rồi.
Tấn An công chúa lắc đầu: Lúc trước Bắc Lộc Bá dám phản bội ta, nên nghĩ đến hậu quả này, ta là nữ nhi của Đế Vương, gã quá xem thường người hoàng gia rồi. Cũng có lẽ trước đây khi hồi kinh, người hoàng gia quá khách khí với gã, nên gã đã quên dáng vẻ thật sự của người hoàng gia.
Khúc Khinh Cư cảm thấy lúc này Tấn An công chúa cực kỳ khí phách, nàng nhìn tiệc mừng cách các nàng ngày càng gần, do dự một chút rồi nói: Trước đó vài ngày một môn khách của Vương gia chúng ta trở về từ Kinh châu, nghe hắn ta nói nữ nhi của nhà quan cửu phẩm kia đã chết vì bệnh, Bắc Lộc Bá cũng đóng cửa không ra, thậm chí trình sổ con tấu xin dời tước vị giao cho đệ đệ của mình.
Phụ hoàng sẽ không đồng ý. Tấn An công chúa cười nói: Tước vị này, đến khi Bắc Lộc Bá chết, đều sẽ nằm trên đầu gã, nhưng chờ gã chết rồi, tước vị có còn ở Tào gia không, thì không chắc rồi.
Khúc Khinh Cư thấy ý cười trên mặt Tấn An công chúa, bỗng cảm thấy sùng bái, đại nữ tử nên như thế đấy.
Trên tiệc mừng, Hạ Hành ngẫu nhiên uống một ly với tân khách, phần lớn chỉ cần ngồi một bên, chờ người khác đến lôi kéo làm quen với mình. Xem hí khúc náo nhiệt trên đài, hắn hơi chán nản ngáp một.
Nhị ca mệt rồi à? Hạ Uyên ngồi bên cạnh hắn thưởng thức ly rượu, dáng vẻ lười nhác: Hiện giờ Lão Tứ cũng thành gia thất, sau này sẽ bận rộn rồi.
Hạ Hành như không nghe được ẩn ý trong lời của hắn ta, hắn nhẹ nhàng nâng ly rượu lên: Có vương phi chiếu cố, sau này tứ đệ sẽ càng thoải mái mới đúng.
À. Hạ Uyên cười nhạo một tiếng: Khi nào nhị ca lại thật thà như vậy, làm đệ đệ hơi bất ngờ đấy. Giả bộ cái gì cũng không hiểu, trước mặt hắn ta còn diễn gì nữa.
Hạ Hành dịu dàng cười nói: Nhị ca luôn như vậy, chỉ vì Tam đệ không biết mà thôi.
Khóe môi Hạ Uyên hơi căng lên, nghiêng đầu không nhìn biểu cảm của Hạ Hành, lại nhìn thấy trưởng tỷ và Đoan Vương phi từ phía sau đi đến trước bàn nữ quyến, hắn ta nhíu mày, tầm mắt dừng trên người Tần Bạch Lộ vẫn ngồi như thế, tay nắm thật chặt ly rượu, đều là vương phi, nhưng sao làm việc lại khác biệt lớn như vậy?
Náo nhiệt qua đi, tất cả trở lại yên bình, khi Khúc Khinh Cư và Hạ Hành ra khỏi phủ Thành vương, đã là đêm khuya, nàng thở ra một hơi, sau khi thấy bọn hộ vệ tiễn Tấn An công chúa rời đi, mới nói: Cuối cùng có thể trở về nghỉ ngơi rồi.
Hạ Hành giúp nàng khoác áo choàng lên: Đi thôi, hồi phủ.
Nhị ca và nhị tẩu đi thong thả.
Khúc Khinh Cư quay đầu, chỉ thấy giữa Hạ Uyên và Tần Bạch Lộ cách nhau một bước sóng vai đi ra, sắc mặt Tần Bạch Lộ nhìn có vẻ không đúng.
Tam thúc, Tam đệ muội. Khúc Khinh Cư cười khẽ: Đêm đã khuya, hai vị cũng nhanh chóng hồi phủ nghỉ ngơi đi.
Đa tạ hảo tâm của nhị tẩu, đương nhiên chúng ta biết nghỉ ngơi. Tần Bạch Lộ thản nhiên nói: Hôm nay nhị tẩu bận rộn, cũng mệt rồi.
Giọng điệu này nghe có vẻ không đúng, đuôi lông mày Hạ Hành khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhất thời lạnh xuống, cả ý cười ở khóe môi cũng biến mất không còn, nhưng vì đối phương là đệ muội, hắn mới không nói gì.
Câm miệng. Hạ Uyên trầm giọng nói: Nếu ngươi mệt mỏi, thì lên xe ngựa nghỉ ngơi đi.
Tần Bạch Lộ biến sắc, lạnh nhạt nói: Một khi đã như vậy, thiếp đi trước một bước, Vương gia cứ tùy tiện. Nói xong, thật sự bỏ Hạ Uyên lại đi trước, thậm chí không hề cố kỵ nhị bá là Hạ Hành ở đây.
Khúc Khinh Cư cảm thấy Tần Bạch Lộ đã bôi đen danh tiếng thư hương thế gia của Tần gia rồi, hơn nữa cái chấm đen này còn rửa không sạch, lau cũng không hết.
Sắc mặt Hạ Uyên trầm đến nỗi có thể chảy ra nước, hắn ta miễn cưỡng chắp tay với hai người nói: Nhị ca nhị tẩu, mời các người đi trước. Dứt lời, lại nói với Khúc Khinh Cư: Nhị tẩu thứ lỗi, nội tử không có tâm trạng, để tẩu chê cười rồi.
Hai người các ngươi đáng chê cười cũng không phải lần đầu tiên ta thấy, Khúc Khinh Cư cười nhạt nói: Có lẽ thân mình đệ muội không khoẻ, Tam thúc đi nhìn một đi, chúng ta cách gần đây, rất nhanh có thể về phủ rồi, mời các người đi trước.
Hạ Uyên gật đầu: Cáo từ.
Khúc Khinh Cư ôm lấy cánh tay Hạ Hành, ghé vào tai hắn nói khẽ: Tính khí này của Tam đệ muội chúng ta cũng thật không nhỏ.
Hạ Hành cười lạnh, ôm ngang hông nàng lên xe ngựa, mới nói: Tần gia dạy nữ nhi thật tốt!
Khúc Khinh Cư nghe giọng điệu của hắn, có ảo giác ‘Ngươi chờ xem’, nàng cười khẽ: Bất kể nàng là nữ nhi nhà ai, cũng không có quan hệ gì với chúng ta.
Hạ Hành ôm người vào lòng mình, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng nàng, thật lâu sau mới nói: Yên tâm đi, sau này không có người dám bất kính với nàng đâu.
Người trong lòng không nói gì, sau một lúc lâu, hắn cúi đầu nhìn lại, thì thấy đối phương yên tĩnh ngủ, hắn bất đắc dĩ cười, xem ra hôm nay quả thật nàng đã mệt đến ngất ngư rồi.
Loảng xoảng! Một ấm trà sứ thanh hoa bị ném vỡ trên mặt đất, Hạ Uyên nổi giận đùng đùng chỉ vào Tần Bạch Lộ: Nhìn chuyện ngươi làm đi, người đàn bà chanh chua đi ra từ sơn dã cũng không giống ngươi vậy, bổn vương thấy ngươi thì phiền lòng.
Vậy chàng thấy ai không phiền lòng, Lục Hà Thanh Liễu của Đông viện, hay vẫn là kẻ tiện nhân ở Tây viện kia?! Nữ nhân Khúc gia đều là hồ ly tinh, nam nhân các người nhìn thấy thì không thể rời bước...
Hạ Uyên vung tay tát vào mặt Tần Bạch Lộ, đánh nàng ta lảo đảo, hắn ta nhìn Tần Bạch Lộ đang che má: Trước khi nói, ngươi ngẫm lại thân phận của ngươi đi. Nếu ngươi cảm thấy phủ Thụy vương đối xử với ngươi không tốt, thì cút về nhà mẹ đẻ chờ cả đời đi, đừng làm bẩn mắt bổn vương.
Tần Bạch Lộ che mặt, bạt tai này đánh rất nặng, thậm chí nàng ta cảm thấy tai mình kêu ông ông, ngẩng đầu nhìn Hạ Uyên, trên gương mặt tuấn mỹ của đối phương, trừ chán ghét ra, cái gì cũng không có. Nàng ta kinh ngạc nhìn người nam nhân này, nước mắt chảy ra.
Tần gia chính là thư hương thế gia, ngươi đừng đánh đổ thanh danh của Tần gia, triều Đại Long ta cũng không phải không có Vương gia hưu thê, nếu không phục, ngươi cứ cố thử xem. Hạ Uyên chán ghét lấy khăn ra lau tay, xoay người đi khỏi phòng, không thèm liếc nhìn Tần Bạch Lộ một.
Tiểu thư Tần gia cao đến đâu quý thế nào, hắn ta là hoàng tử, là Vương gia, gả cho hắn ta sẽ phải theo quy củ của hắn ta, không tuân theo được thì cút đi cho hắn ta.
Vương phi. Thấy Vương gia đã đi rồi, nha hoàn hầu hạ Tần Bạch Lộ bước lên phía trước đỡ nàng ta ngồi xuống, lại bảo người lấy khăn lông, rồi lấy thuốc, trong chính viện nhanh chóng trở nên rối ren một trận.
Tần Bạch Lộ vừa khóc vừa cười: Kẻ tiện nhân Khúc gia này ta muốn mắng thì mắng thôi, chỉ là một ả thiếp thị, nhưng Vương gia lại đối đãi với ả như thế, tiện nhân này thật sự quá thủ đoạn.
Vương phi, tội gì phải thế. Một trong nha hoàn hồi môn của Tần Bạch Lộ, mắt Như Họa đỏ hồng giúp Tần Bạch Lộ bôi thuốc: Khúc thị thì sao, cũng chỉ là thiếp, ngài làm gì phải vì nàng ta mà gây hiềm khích với Vương gia?
Tần Bạch Lộ nghiêm mặt nhìn đêm đen ngoài cửa: Ngươi nói xem, Khúc Khinh Cư mạnh hơn ta ở đâu? Nam nhân sẽ xem trọng gương mặt của nữ nhân như vậy sao?
Như Họa sững sờ nói: Vương phi sao ngài đột nhiên nhắc đến Đoan Vương phi vậy?
Ả có thể nhận được, chẳng lẽ ta không được sao? Tần Bạch Lộ còn nhớ rõ lúc trước đã từng truyền ra lời đồn đãi trước khi ý chỉ tứ hôn được ban xuống, khi đó có người đồn rằng hoàng thượng muốn chỉ Khúc Khinh Cư cho Vương gia, còn chỉ mình cho Đoan Vương, không biết vì sao sau này lại thay đổi chủ ý.
Nàng ta từng cảm thấy thật may mắn khi mình được chỉ cho Thụy vương, bởi vì Thụy vương được hoàng thượng sủng ái hơn so với Đoan Vương, huống chi hai năm trước trong cung sau khi gặp được Thụy vương, nàng ta đã âm thầm ái mộ rồi.
Như Họa không rõ vì sao vương phi có ý nghĩ này, nàng bôi thuốc xong, mới dè dặt cẩn trọng nói: Đoan Vương phi ra sao, chỉ có chính nàng ấy mới biết được, ngày thường cái chúng ta nhìn thấy có lẽ chỉ là biểu hiện bên ngoài của bọn họ thôi, sao vương phi ngài phải so sánh với Đoan Vương phi, phải biết rằng nàng ấy trừ gương mặt ra, cái khác cũng không bằng ngài.
Tần Bạch Lộ nghe xong, đột nhiên cười lên: Phải rồi, ta muốn nhìn xem, xem ả có thể đắc ý bao lâu.
Nàng ta sống không tốt, thì không chịu được người kém cỏi hơn mình có thể sống tốt hơn mình.
/123
|