Mấy chiếc xe ngựa màu trắng đi qua cửa hông vào cửa lớn hoàng cung, thủ vệ thấy xe ngựa càng lúc càng xa, thế này so với lúc hoàng hậu nương nương tiến cung còn kém xa lắm.
Hiện giờ mặc dù hoàng thượng chưa chính thức sắc phong hoàng hậu, nhưng trên triều đình đã đồn ầm lên rồi, trong cung ai còn không biết Khúc thị chắc như đinh đóng cột sẽ là hoàng hậu, điện Trung Tỉnh không biết có bao nhiêu cung nữ thái giám vót đầu cho nhọn [1] muốn đến hầu hạ hoàng hậu nương nương, đáng tiếc hoàng thượng tự mình giúp hoàng hậu nương nương tuyển một số người đắc dụng. Tâm tư này của hoàng thượng với hoàng hậu nương nương, đã làm cho người trong cung thấy rõ ràng, trong lòng của hoàng thượng, thị thiếp phủ Đoan Vương này cộng lại còn không bì được một đầu ngón tay của hoàng hậu nương nương.
[1] vót đầu cho nhọn: ý nói về bản chất con người, sử dụng mọi phương pháp để có được cuộc sống vinh hoa.
Ngừng lại! Giọng nói dài mảnh của thái giám vang lên ngoài xe ngựa, mấy chiếc xe ngựa đồng thời ngừng lại, thái giám hạ lệnh nhìn phía sau xe ngựa, cao giọng nói: Mời chư vị chủ tử xuống xe, lên bộ liễn.
Giang Vịnh Nhứ vịn tay Ngải Lục xuống xe ngựa, thấy cách đó không xa đặt bốn bộ liễn, trong đó có một tinh xảo hơn ba bộ kia nhiều, nàng còn chưa phản ứng kịp, thái giám hạ lệnh kia đã đi đến trước mặt nàng, cười nói: Bái kiến nương nương, nô tài là Hà Thọ, tổng quản sự cung Ngọc Bình, mời ngài đi bên này. Tự mình dẫn Giang Vịnh Nhứ đến bộ liễn tinh xảo nhất kia.
Ngải Lục đỡ Giang Vịnh Nhứ vui vẻ trong lòng, gã thái giám này gọi chủ tử của nàng ta là nương nương, có phải đã nói hoàng thượng phong cho chủ tử một địa vị cao không?
Đợi Giang Vịnh Nhứ ngồi yên trên bộ liễn, thái giám nâng tay: Lên. Nói xong, cũng không quản ba người khác, đi theo Giang Vịnh Nhứ rồi.
Đợi bộ liễn Giang Vịnh Nhứ khởi bước, mới có thái giám tiến lên nói dẫn ba người chủ tử lên bộ liễn, đi theo phía sau Giang Vịnh Nhứ.
Thị thiếp tiến cung thì trước tiên phải bái kiến hoàng hậu, đoàn người đi một đoạn, đến gần hậu điện cung Thiên Khải, thì thả bộ liễn xuống, bốn người đi bộ vào.
Hà Thọ đi đến sau cửa đại điện, nói với thái giám giữ cửa: Chư vị chủ tử phủ Đoan Vương tiến cung đến đây, xin công công thông báo một tiếng.
Mặc dù cấp bậc của thái giám giữ cửa không bằng Hà Thọ, nhưng lại đang trực ở cung Thiên Khải, gã thấy Hà Thọ vô cùng lễ phép, đương nhiên sẽ không thể lên mặt, gã chắp tay với Hà Thọ: Hóa ra là Hà công công, xin chờ, tiểu nhân đi vào hỏi một chút.
Làm phiền, làm phiền! Hà Thọ cười càng thêm nhiệt tình, thấy sau khi đối phương đi vào hỏi, mới đi đến bên cạnh Giang Vịnh Nhứ, nhỏ giọng nói: Nương nương, bởi vì cung Khôi Nguyên đang được tu sửa, cho nên hiện giờ hoàng hậu nương nương tạm ở hậu điện cung Thiên Khải, ngài ở cung Ngọc Bình cách cung Khôi Nguyên cũng không xa, sau này thỉnh an hoàng hậu nương nương sẽ vô cùng tiện lợi.
Giang Vịnh Nhứ tức thời hiểu rõ Hà Thọ chính là thái giám tổng quan trong cung mình, nàng cao thấp liếc mắt đánh giá gã, thấy gã làm việc có chừng mực, không phải người hồ đồ, thì gật đầu: Thân phận hoàng hậu nương nương quý trọng, nơi ở đương nhiên phải tốn chút công sức để tu sửa cẩn thận.
Hà Thọ lập tức cả cười, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, vốn còn lo lắng phải hầu hạ một chủ tử không rõ ra sao, hiện giờ nhìn thấy, vị này là người thông minh. Nghĩ đến, trong bốn thị thiếp chỉ có một mình nàng được phong phi, cung Ngọc Bình cũng tương đối gần cung Khôi Nguyên, ít nhất đã giải thích hoàng hậu nương nương có ý thân cận với nàng.
Dù Hoàng thượng không yêu thương cũng không sao cả, nếu cả hoàng hậu cũng không thích, cuộc sống sau này có thể qua được sao?
Phùng Tử Căng đứng phía sau Giang Vịnh Nhứ, sắc mặt hơi khó nhìn, từ lúc tiến cung đến bây giờ, những người này dù sáng dù tối đều nâng đỡ Giang Vịnh Nhứ, chẳng lẽ sau này nàng ấy sẽ có thân phận cao nhất trong bốn người các nàng sao?
Trong bốn người nàng ta là người có xuất thân tốt nhất, sao thân phận cao nhất lại thuộc về Giang Vịnh Nhứ chứ?
La Ngâm Tụ và Hàn Thanh Hà chỉ ngoan ngoãn đứng đó, thậm chí các nàng không dám ngẩng đầu nhìn cửa lớn hậu điện, chỉ chờ hoàng hậu tuyên triệu.
Bốn người đứng một lát, thái giám giữ cửa đi ra, vẻ mặt gã mang ý cười nói: Hoàng hậu nương nương mời chư vị chủ tử vào, mời. Nói hết lời, Kim Trản từ bên trong đi ra, nàng phúc thân với bốn người: Chư vị quý chủ nhân, mời theo nô tì.
Làm phiền Kim Trản cô nương. Giang Vịnh Nhứ cười với nàng, nhấc chân đi vào bên trong.
Không dám. Kim Trản lui sang bên cạnh, làm ra tư thế mời, dẫn bốn người vào nội điện.
Nương nương, các vị quý chủ nhân đã vào. Hoàng Dương nhỏ giọng nói. Hiện giờ nơi khác trong hậu cung đã đổi xưng hô với Khúc Khinh Cư thành hoàng hậu nương nương, nhưng người thân cận bên cạnh Khúc Khinh Cư chỉ gọi ‘nương nương’, dù sao còn chưa chính thức công bố, gọi hoàng hậu còn có chút không thích hợp.
Khúc Khinh Cư mở mắt, quả nhiên thấy bốn người đi đến, đồng loạt quỳ xuống, hành đại lễ tam bái cửu khấu [2].
[2] tam bái cửu khấu: ba quỳ chín lạy
Bị bốn người hành lễ lớn như vậy, Khúc Khinh Cư nghiêm mặt lại, đợi bốn người cúi đầu xong, nàng lập tức ban tọa cho bốn người. Đánh giá bốn người, ăn mặc đều rất đúng mực, xem ra vì tiến cung cũng chăm chút một phen.
Mấy ngày không gặp, chư vị vẫn khỏe chứ? Khúc Khinh Cư nâng trà lên uống một ngụm, chậm rãi phe phẩy cây quạt: Rất muốn nghênh đón các ngươi tiến cung sớm, chỉ vì nhiều nguyên nhân, nên phải mất chút thời gian. Một là chỗ ở còn chưa sắp xếp xong, hai là đại sự tiên đế cách đây không lâu, cứ kéo dài, vậy mà đã kéo hơn một tháng rồi.
Để nương nương thắp thỏm rồi, tần thiếp rất tốt. Giang Vịnh Nhứ đáp: Nhưng nhóm tần thiếp vô cùng lo lắng sợ nương nương quản lý hậu cung sẽ mệt mỏi, cho nên cũng không dám cho người truyền thư tín vấn an ngài, hôm nay nhìn thấy, quả thật hoàng hậu nương nương hao gầy không ít.
Nói Khúc Khinh Cư gầy là nói dối, nhưng nàng nhìn một thân bạch y quả thật có cảm giác yếu đuối hơn so với ngày xưa ở trong phủ.
Giang Vịnh Nhứ âm thầm đánh giá đối phương, không biết có phải ảo giác hay không, nàng cảm thấy dung mạo hoàng hậu nương nương hơi khác so với khi vừa gả vào phủ. Nghĩ đến lúc hoàng hậu vừa mới tiến phủ thì trầm mặc ít lời, nhưng nàng lại cảm thấy là vì trang điểm không giống nhau.
Cái gọi là tướng do tâm sinh, bên trong thay đổi, dung mạo thế nào cũng sẽ có chút biến hóa, Khúc Khinh Cư tự mình soi gương, thật sự không thấy có bao nhiêu thay đổi. Nàng cười nói: Chắc vì mùa hè nóng bức chảy mồ hôi nhiều, nên mới gầy đi.
Đúng vậy, trời nóng thế này dễ chịu tội nhất. Hàn Thanh Hà cẩn thận tiếp nhận đề tài: Nương nương phải quản lý nhiều chuyện hậu cung như vậy, sao có thể không gầy?
Mấy người ngồi không bao lâu, chỉ thấy Hạ Hành mặc một áo choàng tơ lụa mỏng có vẽ hoa văn ám long đến, hắn đi rất nhanh, cũng không thèm nhìn đám thị thiếp ngồi một bên, bưng chén trà Khúc Khinh Cư vừa uống lên uống liền một ngụm, sau đó ngồi vào một ghế tựa ở trên cao khác: Hôm nay càng nóng hơn, từ trước điện vòng lại đây, thật sự phải chịu tội.
Tham kiến hoàng thượng. Đám người Giang Vịnh Nhứ vội vàng đứng dậy hành lễ, Hạ Hành chẳng muốn động đậy.
À, hôm nay các ngươi đã tiến cung rồi hả? Hạ Hành tùy ý nhìn bốn người, khẽ nhíu mày nói: Nếu đã bái kiến xong, thì trở về chỗ ở của mình đi. Hắn vẫy tay, hiển nhiên không muốn quá nhiều người ở đây.
Thiếp cáo lui. Đám người Giang Vịnh Nhứ hành lễ lui ra, đợi sau khi ra cửa lớn hậu điện, mấy người đã nhìn thấy một số thái giám cầm mấy cây trúc thật dài quơ quơ trên tàng cây, không khỏi nói: Bọn họ đang làm gì thế?
Vừa rồi Hà Thọ ở bên ngoài vội trả lời: Mới vừa rồi hoàng thượng đến, nghe có tiếng ve kêu, nói đã nhiều ngày hoàng hậu nương nương không được nghỉ ngơi tốt, bảo hạ nhân đuổi ve đi, để hoàng hậu nương nương được ngủ trưa thật ngon.
Giang Vịnh Nhứ thấy ve bay khắp bốn phía, khó trách vừa rồi hoàng thượng vội vã đuổi các nàng đi, hóa ra ngại các nàng trì hoãn giờ nghỉ trưa của hoàng hậu nương nương.
Phùng Tử Căng đi ở phía sau bĩu môi, không dám nói gì, nàng ta ngầm cảm thấy, hoàng thượng đối xử quá tốt với Khúc Khinh Cư rồi.
Ngày thứ hai nhóm thị thiếp tiến cung, Hạ Hành đã hạ ý chỉ tấn phong hậu cung.
Hoàng hậu của Tiên đế tôn phong Mẫu hậu Hoàng thái hậu, ở phía đông cung Trường Ninh, thân mẫu Kính quý phi của Hạ Hành tôn phong Thánh mẫu Hoàng thái hậu, ở phía tây cung Phúc Thọ. An quý tần tấn thành Quý thái phi, Thục quý phi tấn thành Quý thái phi, theo lệ cũ, nhi tử có thể đón hai người xuất cung để phụng dưỡng. Phi tần của tiên đế khác đều có tấn phong, nhưng một số phải dọn đến hành cung, một số ở lại trong cung.
Kết tóc thê của trẫm Khúc thị, Tiên đế từng tán thưởng phúc trạch thâm hậu, đặc biệt tứ hôn cho trẫm, Khúc thị năm 15 nhập phủ, mềm mỏng có độ, dịu dàng hiền đức, chung linh dục tú [3], thông tuệ vô song, thiên hạ hiếm có, tứ trẫm sự tất cung thân [4], quả thật là ấm gương của nữ tử, xứng đáng với bậc mẫu nghi thiên hạ, thê này của trẫm, quả thật trời xanh ưu ái, hôm nay đặc lập chỉ chiêu cáo thiên hạ, lập thành chi mẫu thiên hạ, khâm thử.
[3] chung linh dục tú: đại khái là hào quang giữa trời và đất, ca ngợi cảnh đẹp sông núi sản sinh ra nhân tài.
[4] tứ trẫm sự tất cung thân: tứ là hầu hạ, sự tất cung thân là việc gì cũng tự làm lấy.
Ý chỉ được đọc trước mặt quần thần này được đời sau cho rằng là mảnh thâm tình của Hạ Hành, sau khi ở trong triều đọc một lần, còn phải đến trước mặt hoàng hậu đọc lại một lần nữa, đợi Khâm thiên giám chọn ngày, làm đại lễ sắc phong, nhận Kim ấn Kim sách xong thì mới tính là đại công cáo thành.
Khúc Khinh Cư ở hậu điện cung Thiên Khải nghe được nữ quan nhất đẳng đọc thánh chỉ phong Hậu xong, quả thực có chút hoài nghi đây không phải là chiếu thư phong hậu, mà là thư tình Hạ Hành viết cho nàng trước mặt người trong thiên hạ, cái gì mà chung linh dục tú, thông tuệ vô song, thiên hạ hiếm có? Còn có gì mà thê này của trẫm, quả thật trời xanh ưu ái?
Chẳng lẽ hắn chưa từng nghe qua câu, khoe ân ái, sẽ nhanh chết lắm sao?
Chúc mừng hoàng hậu nương nương, chúc mừng hoàng hậu nương nương. Cung nhân trong phòng đồng loạt chúc mừng, ý cười trên mặt còn rõ hơn Khúc Khinh Cư.
Sau khi hai tay nhận thánh chỉ từ tay nữ quan, Khúc Khinh Cư mới đứng lên, nàng bắt đầu xem đạo thánh chỉ này, chữ Hạ Hành nàng biết, chữ trên thánh chỉ này do chính tay Hạ Hành viết, mà không phải đọc cho người hầu ngự tiền viết thay.
Chúc mừng hoàng hậu nương nương. Nữ quan hành đại lễ với Khúc Khinh Cư.
Khúc Khinh Cư bảo người thưởng cho nữ quan, đợi sau khi nữ quan lui ra, nàng thấy người hầu hạ trong phòng đều vui vẻ ra mặt, nhân tiện nói: Sao các ngươi còn vui vẻ hơn cả ta nữa thế?
Mộc Cận quỳ gối nói: Việc vui của hoàng hậu nương nương, đó là việc vui của nhóm nô tì, sao nhóm nô tì có thể mất hứng được?
Khúc Khinh Cư cười lắc đầu, lại thưởng cho người hầu trong hậu điện, sau khi bảo những người không liên quan lui ra, mới nhìn lại thánh chỉ trong tay một lần, thật lâu sau nàng thở dài: Mộc Cận, cất nó rồi khóa lại đi.
Trong Tả Tĩnh Trai, Phùng Tử Căng không dám tin nhìn thánh chỉ trong tay, thế nào cũng không thể tin hoàng thượng chỉ phong cho nàng ta làm một Tài tử thất phẩm nho nhỏ.
Phụng Thiên Thừa Vận Hoàng đế, chiếu viết: Phùng thị nữ đã hầu hạ trẫm từ lâu, nay phong làm Tài tử, đặc tứ phong hào Bình. Nhẹ giọng đọc đạo thánh chỉ này một lần, tay Phùng Tử Căng dùng sức nắm chặt thánh chỉ đến phát đau, đạo thánh chỉ này không hề có một câu khen ngợi, cứ như nếu nàng ta không phải là lão nhân trong vương phủ, thì hoàn toàn sẽ không tấn phong nàng ta.
Bình, đây là cái phong hào gì thế?
Qua nửa canh giờ, Xuân Vũ đi ra ngoài hỏi thăm tin tức đã trở lại, Phùng Tử Căng buông thánh chỉ trong tay, hỏi: Tin tức nghe được chưa, những người khác có cấp bậc thế nào?
Xuân Vũ nơm nớp lo sợ rụt vai nói: Bẩm chủ tử, nô tì... Nô tì nghe được, Giang trắc phi tấn phong làm Hiền phi, La di nương được tấn phong thành Quý tần, Hàn di nương... được tấn phong là Lương đệ.
Thậm chí ngay cả Hàn Thanh Hà cũng được phong làm ngũ phẩm Lương đệ? Sắc mặt Phùng Tử Căng trắng bệch, đùng một tiếng ngồi xuống ghế, nàng ta thất thần nhìn thánh chỉ trên bàn, hoàng thượng đã chán ghét nàng ta đến như vậy rồi sao?
Hiện giờ mặc dù hoàng thượng chưa chính thức sắc phong hoàng hậu, nhưng trên triều đình đã đồn ầm lên rồi, trong cung ai còn không biết Khúc thị chắc như đinh đóng cột sẽ là hoàng hậu, điện Trung Tỉnh không biết có bao nhiêu cung nữ thái giám vót đầu cho nhọn [1] muốn đến hầu hạ hoàng hậu nương nương, đáng tiếc hoàng thượng tự mình giúp hoàng hậu nương nương tuyển một số người đắc dụng. Tâm tư này của hoàng thượng với hoàng hậu nương nương, đã làm cho người trong cung thấy rõ ràng, trong lòng của hoàng thượng, thị thiếp phủ Đoan Vương này cộng lại còn không bì được một đầu ngón tay của hoàng hậu nương nương.
[1] vót đầu cho nhọn: ý nói về bản chất con người, sử dụng mọi phương pháp để có được cuộc sống vinh hoa.
Ngừng lại! Giọng nói dài mảnh của thái giám vang lên ngoài xe ngựa, mấy chiếc xe ngựa đồng thời ngừng lại, thái giám hạ lệnh nhìn phía sau xe ngựa, cao giọng nói: Mời chư vị chủ tử xuống xe, lên bộ liễn.
Giang Vịnh Nhứ vịn tay Ngải Lục xuống xe ngựa, thấy cách đó không xa đặt bốn bộ liễn, trong đó có một tinh xảo hơn ba bộ kia nhiều, nàng còn chưa phản ứng kịp, thái giám hạ lệnh kia đã đi đến trước mặt nàng, cười nói: Bái kiến nương nương, nô tài là Hà Thọ, tổng quản sự cung Ngọc Bình, mời ngài đi bên này. Tự mình dẫn Giang Vịnh Nhứ đến bộ liễn tinh xảo nhất kia.
Ngải Lục đỡ Giang Vịnh Nhứ vui vẻ trong lòng, gã thái giám này gọi chủ tử của nàng ta là nương nương, có phải đã nói hoàng thượng phong cho chủ tử một địa vị cao không?
Đợi Giang Vịnh Nhứ ngồi yên trên bộ liễn, thái giám nâng tay: Lên. Nói xong, cũng không quản ba người khác, đi theo Giang Vịnh Nhứ rồi.
Đợi bộ liễn Giang Vịnh Nhứ khởi bước, mới có thái giám tiến lên nói dẫn ba người chủ tử lên bộ liễn, đi theo phía sau Giang Vịnh Nhứ.
Thị thiếp tiến cung thì trước tiên phải bái kiến hoàng hậu, đoàn người đi một đoạn, đến gần hậu điện cung Thiên Khải, thì thả bộ liễn xuống, bốn người đi bộ vào.
Hà Thọ đi đến sau cửa đại điện, nói với thái giám giữ cửa: Chư vị chủ tử phủ Đoan Vương tiến cung đến đây, xin công công thông báo một tiếng.
Mặc dù cấp bậc của thái giám giữ cửa không bằng Hà Thọ, nhưng lại đang trực ở cung Thiên Khải, gã thấy Hà Thọ vô cùng lễ phép, đương nhiên sẽ không thể lên mặt, gã chắp tay với Hà Thọ: Hóa ra là Hà công công, xin chờ, tiểu nhân đi vào hỏi một chút.
Làm phiền, làm phiền! Hà Thọ cười càng thêm nhiệt tình, thấy sau khi đối phương đi vào hỏi, mới đi đến bên cạnh Giang Vịnh Nhứ, nhỏ giọng nói: Nương nương, bởi vì cung Khôi Nguyên đang được tu sửa, cho nên hiện giờ hoàng hậu nương nương tạm ở hậu điện cung Thiên Khải, ngài ở cung Ngọc Bình cách cung Khôi Nguyên cũng không xa, sau này thỉnh an hoàng hậu nương nương sẽ vô cùng tiện lợi.
Giang Vịnh Nhứ tức thời hiểu rõ Hà Thọ chính là thái giám tổng quan trong cung mình, nàng cao thấp liếc mắt đánh giá gã, thấy gã làm việc có chừng mực, không phải người hồ đồ, thì gật đầu: Thân phận hoàng hậu nương nương quý trọng, nơi ở đương nhiên phải tốn chút công sức để tu sửa cẩn thận.
Hà Thọ lập tức cả cười, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, vốn còn lo lắng phải hầu hạ một chủ tử không rõ ra sao, hiện giờ nhìn thấy, vị này là người thông minh. Nghĩ đến, trong bốn thị thiếp chỉ có một mình nàng được phong phi, cung Ngọc Bình cũng tương đối gần cung Khôi Nguyên, ít nhất đã giải thích hoàng hậu nương nương có ý thân cận với nàng.
Dù Hoàng thượng không yêu thương cũng không sao cả, nếu cả hoàng hậu cũng không thích, cuộc sống sau này có thể qua được sao?
Phùng Tử Căng đứng phía sau Giang Vịnh Nhứ, sắc mặt hơi khó nhìn, từ lúc tiến cung đến bây giờ, những người này dù sáng dù tối đều nâng đỡ Giang Vịnh Nhứ, chẳng lẽ sau này nàng ấy sẽ có thân phận cao nhất trong bốn người các nàng sao?
Trong bốn người nàng ta là người có xuất thân tốt nhất, sao thân phận cao nhất lại thuộc về Giang Vịnh Nhứ chứ?
La Ngâm Tụ và Hàn Thanh Hà chỉ ngoan ngoãn đứng đó, thậm chí các nàng không dám ngẩng đầu nhìn cửa lớn hậu điện, chỉ chờ hoàng hậu tuyên triệu.
Bốn người đứng một lát, thái giám giữ cửa đi ra, vẻ mặt gã mang ý cười nói: Hoàng hậu nương nương mời chư vị chủ tử vào, mời. Nói hết lời, Kim Trản từ bên trong đi ra, nàng phúc thân với bốn người: Chư vị quý chủ nhân, mời theo nô tì.
Làm phiền Kim Trản cô nương. Giang Vịnh Nhứ cười với nàng, nhấc chân đi vào bên trong.
Không dám. Kim Trản lui sang bên cạnh, làm ra tư thế mời, dẫn bốn người vào nội điện.
Nương nương, các vị quý chủ nhân đã vào. Hoàng Dương nhỏ giọng nói. Hiện giờ nơi khác trong hậu cung đã đổi xưng hô với Khúc Khinh Cư thành hoàng hậu nương nương, nhưng người thân cận bên cạnh Khúc Khinh Cư chỉ gọi ‘nương nương’, dù sao còn chưa chính thức công bố, gọi hoàng hậu còn có chút không thích hợp.
Khúc Khinh Cư mở mắt, quả nhiên thấy bốn người đi đến, đồng loạt quỳ xuống, hành đại lễ tam bái cửu khấu [2].
[2] tam bái cửu khấu: ba quỳ chín lạy
Bị bốn người hành lễ lớn như vậy, Khúc Khinh Cư nghiêm mặt lại, đợi bốn người cúi đầu xong, nàng lập tức ban tọa cho bốn người. Đánh giá bốn người, ăn mặc đều rất đúng mực, xem ra vì tiến cung cũng chăm chút một phen.
Mấy ngày không gặp, chư vị vẫn khỏe chứ? Khúc Khinh Cư nâng trà lên uống một ngụm, chậm rãi phe phẩy cây quạt: Rất muốn nghênh đón các ngươi tiến cung sớm, chỉ vì nhiều nguyên nhân, nên phải mất chút thời gian. Một là chỗ ở còn chưa sắp xếp xong, hai là đại sự tiên đế cách đây không lâu, cứ kéo dài, vậy mà đã kéo hơn một tháng rồi.
Để nương nương thắp thỏm rồi, tần thiếp rất tốt. Giang Vịnh Nhứ đáp: Nhưng nhóm tần thiếp vô cùng lo lắng sợ nương nương quản lý hậu cung sẽ mệt mỏi, cho nên cũng không dám cho người truyền thư tín vấn an ngài, hôm nay nhìn thấy, quả thật hoàng hậu nương nương hao gầy không ít.
Nói Khúc Khinh Cư gầy là nói dối, nhưng nàng nhìn một thân bạch y quả thật có cảm giác yếu đuối hơn so với ngày xưa ở trong phủ.
Giang Vịnh Nhứ âm thầm đánh giá đối phương, không biết có phải ảo giác hay không, nàng cảm thấy dung mạo hoàng hậu nương nương hơi khác so với khi vừa gả vào phủ. Nghĩ đến lúc hoàng hậu vừa mới tiến phủ thì trầm mặc ít lời, nhưng nàng lại cảm thấy là vì trang điểm không giống nhau.
Cái gọi là tướng do tâm sinh, bên trong thay đổi, dung mạo thế nào cũng sẽ có chút biến hóa, Khúc Khinh Cư tự mình soi gương, thật sự không thấy có bao nhiêu thay đổi. Nàng cười nói: Chắc vì mùa hè nóng bức chảy mồ hôi nhiều, nên mới gầy đi.
Đúng vậy, trời nóng thế này dễ chịu tội nhất. Hàn Thanh Hà cẩn thận tiếp nhận đề tài: Nương nương phải quản lý nhiều chuyện hậu cung như vậy, sao có thể không gầy?
Mấy người ngồi không bao lâu, chỉ thấy Hạ Hành mặc một áo choàng tơ lụa mỏng có vẽ hoa văn ám long đến, hắn đi rất nhanh, cũng không thèm nhìn đám thị thiếp ngồi một bên, bưng chén trà Khúc Khinh Cư vừa uống lên uống liền một ngụm, sau đó ngồi vào một ghế tựa ở trên cao khác: Hôm nay càng nóng hơn, từ trước điện vòng lại đây, thật sự phải chịu tội.
Tham kiến hoàng thượng. Đám người Giang Vịnh Nhứ vội vàng đứng dậy hành lễ, Hạ Hành chẳng muốn động đậy.
À, hôm nay các ngươi đã tiến cung rồi hả? Hạ Hành tùy ý nhìn bốn người, khẽ nhíu mày nói: Nếu đã bái kiến xong, thì trở về chỗ ở của mình đi. Hắn vẫy tay, hiển nhiên không muốn quá nhiều người ở đây.
Thiếp cáo lui. Đám người Giang Vịnh Nhứ hành lễ lui ra, đợi sau khi ra cửa lớn hậu điện, mấy người đã nhìn thấy một số thái giám cầm mấy cây trúc thật dài quơ quơ trên tàng cây, không khỏi nói: Bọn họ đang làm gì thế?
Vừa rồi Hà Thọ ở bên ngoài vội trả lời: Mới vừa rồi hoàng thượng đến, nghe có tiếng ve kêu, nói đã nhiều ngày hoàng hậu nương nương không được nghỉ ngơi tốt, bảo hạ nhân đuổi ve đi, để hoàng hậu nương nương được ngủ trưa thật ngon.
Giang Vịnh Nhứ thấy ve bay khắp bốn phía, khó trách vừa rồi hoàng thượng vội vã đuổi các nàng đi, hóa ra ngại các nàng trì hoãn giờ nghỉ trưa của hoàng hậu nương nương.
Phùng Tử Căng đi ở phía sau bĩu môi, không dám nói gì, nàng ta ngầm cảm thấy, hoàng thượng đối xử quá tốt với Khúc Khinh Cư rồi.
Ngày thứ hai nhóm thị thiếp tiến cung, Hạ Hành đã hạ ý chỉ tấn phong hậu cung.
Hoàng hậu của Tiên đế tôn phong Mẫu hậu Hoàng thái hậu, ở phía đông cung Trường Ninh, thân mẫu Kính quý phi của Hạ Hành tôn phong Thánh mẫu Hoàng thái hậu, ở phía tây cung Phúc Thọ. An quý tần tấn thành Quý thái phi, Thục quý phi tấn thành Quý thái phi, theo lệ cũ, nhi tử có thể đón hai người xuất cung để phụng dưỡng. Phi tần của tiên đế khác đều có tấn phong, nhưng một số phải dọn đến hành cung, một số ở lại trong cung.
Kết tóc thê của trẫm Khúc thị, Tiên đế từng tán thưởng phúc trạch thâm hậu, đặc biệt tứ hôn cho trẫm, Khúc thị năm 15 nhập phủ, mềm mỏng có độ, dịu dàng hiền đức, chung linh dục tú [3], thông tuệ vô song, thiên hạ hiếm có, tứ trẫm sự tất cung thân [4], quả thật là ấm gương của nữ tử, xứng đáng với bậc mẫu nghi thiên hạ, thê này của trẫm, quả thật trời xanh ưu ái, hôm nay đặc lập chỉ chiêu cáo thiên hạ, lập thành chi mẫu thiên hạ, khâm thử.
[3] chung linh dục tú: đại khái là hào quang giữa trời và đất, ca ngợi cảnh đẹp sông núi sản sinh ra nhân tài.
[4] tứ trẫm sự tất cung thân: tứ là hầu hạ, sự tất cung thân là việc gì cũng tự làm lấy.
Ý chỉ được đọc trước mặt quần thần này được đời sau cho rằng là mảnh thâm tình của Hạ Hành, sau khi ở trong triều đọc một lần, còn phải đến trước mặt hoàng hậu đọc lại một lần nữa, đợi Khâm thiên giám chọn ngày, làm đại lễ sắc phong, nhận Kim ấn Kim sách xong thì mới tính là đại công cáo thành.
Khúc Khinh Cư ở hậu điện cung Thiên Khải nghe được nữ quan nhất đẳng đọc thánh chỉ phong Hậu xong, quả thực có chút hoài nghi đây không phải là chiếu thư phong hậu, mà là thư tình Hạ Hành viết cho nàng trước mặt người trong thiên hạ, cái gì mà chung linh dục tú, thông tuệ vô song, thiên hạ hiếm có? Còn có gì mà thê này của trẫm, quả thật trời xanh ưu ái?
Chẳng lẽ hắn chưa từng nghe qua câu, khoe ân ái, sẽ nhanh chết lắm sao?
Chúc mừng hoàng hậu nương nương, chúc mừng hoàng hậu nương nương. Cung nhân trong phòng đồng loạt chúc mừng, ý cười trên mặt còn rõ hơn Khúc Khinh Cư.
Sau khi hai tay nhận thánh chỉ từ tay nữ quan, Khúc Khinh Cư mới đứng lên, nàng bắt đầu xem đạo thánh chỉ này, chữ Hạ Hành nàng biết, chữ trên thánh chỉ này do chính tay Hạ Hành viết, mà không phải đọc cho người hầu ngự tiền viết thay.
Chúc mừng hoàng hậu nương nương. Nữ quan hành đại lễ với Khúc Khinh Cư.
Khúc Khinh Cư bảo người thưởng cho nữ quan, đợi sau khi nữ quan lui ra, nàng thấy người hầu hạ trong phòng đều vui vẻ ra mặt, nhân tiện nói: Sao các ngươi còn vui vẻ hơn cả ta nữa thế?
Mộc Cận quỳ gối nói: Việc vui của hoàng hậu nương nương, đó là việc vui của nhóm nô tì, sao nhóm nô tì có thể mất hứng được?
Khúc Khinh Cư cười lắc đầu, lại thưởng cho người hầu trong hậu điện, sau khi bảo những người không liên quan lui ra, mới nhìn lại thánh chỉ trong tay một lần, thật lâu sau nàng thở dài: Mộc Cận, cất nó rồi khóa lại đi.
Trong Tả Tĩnh Trai, Phùng Tử Căng không dám tin nhìn thánh chỉ trong tay, thế nào cũng không thể tin hoàng thượng chỉ phong cho nàng ta làm một Tài tử thất phẩm nho nhỏ.
Phụng Thiên Thừa Vận Hoàng đế, chiếu viết: Phùng thị nữ đã hầu hạ trẫm từ lâu, nay phong làm Tài tử, đặc tứ phong hào Bình. Nhẹ giọng đọc đạo thánh chỉ này một lần, tay Phùng Tử Căng dùng sức nắm chặt thánh chỉ đến phát đau, đạo thánh chỉ này không hề có một câu khen ngợi, cứ như nếu nàng ta không phải là lão nhân trong vương phủ, thì hoàn toàn sẽ không tấn phong nàng ta.
Bình, đây là cái phong hào gì thế?
Qua nửa canh giờ, Xuân Vũ đi ra ngoài hỏi thăm tin tức đã trở lại, Phùng Tử Căng buông thánh chỉ trong tay, hỏi: Tin tức nghe được chưa, những người khác có cấp bậc thế nào?
Xuân Vũ nơm nớp lo sợ rụt vai nói: Bẩm chủ tử, nô tì... Nô tì nghe được, Giang trắc phi tấn phong làm Hiền phi, La di nương được tấn phong thành Quý tần, Hàn di nương... được tấn phong là Lương đệ.
Thậm chí ngay cả Hàn Thanh Hà cũng được phong làm ngũ phẩm Lương đệ? Sắc mặt Phùng Tử Căng trắng bệch, đùng một tiếng ngồi xuống ghế, nàng ta thất thần nhìn thánh chỉ trên bàn, hoàng thượng đã chán ghét nàng ta đến như vậy rồi sao?
/123
|