Khi tiếng sấm thứ nhất vang lên, Khúc Khinh Cư đang ngồi trước bàn dùng bữa tối, bởi vì xế chiều đi tham quan một vòng cung Khôi Nguyên, sau đó nàng trở về nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, đợi sau khi tỉnh lại, dùng bữa tối thì đã muộn.
Nấm hương kẹp trên chiếc đũa suýt nữa rớt lên bàn, nàng nghe tiếng gió bên ngoài thổi vù vù, đặt chiếc đũa trong tay xuống, cau mày nói: Sắp mưa rồi hả?
Chắc vậy ạ. Mộc Cận mang theo vài cung nữ đóng hết cửa sổ trong điện, đi đến bên cạnh Khúc Khinh Cư nhẹ nhàng phe phẩy quạt cho nàng: Hôm nay mặc dù không có mặt trời, nhưng vẫn hơi oi bức, lúc này sét đánh cũng không có gì ngạc nhiên.
Khúc Khinh Cư gật đầu, dân chúng thích dùng trời tháng sáu để hình dung vẻ mặt của trẻ con, có thể thấy được thời tiết mùa hạ biến hóa rất nhanh, một khắc đang mưa, ngay sau đó bỗng có mặt trời ló dạng.
Nàng cầm lấy chiếc đũa một lần nữa, chiếc đũa vừa kẹp một miếng đậu hủ trắng, lại là một tiếng sấm vang lên, nhưng năng lực thích ứng của nàng rất tốt, lạnh nhạt bỏ đậu hủ vào trong miệng mình. Không lâu sau, nàng chợt nghe tiếng mưa rơi xuống, nghe tiếng vang này hình như là mưa rất to, nếu lúc này ai đi ngoài hành lang, mưa gió như vậy, chắc chắn sẽ trở nên ướt sũng.
Tay Mộc Cận phe phẩy cây quạt ngừng lại, nàng kinh ngạc nhìn hoàng thượng một thân ướt sũng xuất hiện ở cửa, thối lui đến một bên cùng những người khác quỳ xuống.
Hoàng thượng? Khúc Khinh Cư thả chiếc đũa trong tay xuống, bước nhanh đi đến bên cạnh Hạ Hành, vuốt y phục ướt đẫm của hắn, xoay người nhận vải bông từ trong tay Kim Trản, một bên đưa hắn vào nội thất: Mưa lớn như vậy, từ tiền điện đi đến phải đi một vòng tròn, bây giờ chàng đến làm gì?!
Nàng vừa kể lể, vừa tự tay lấy kim quan rồng ngậm châu buộc tóc của Hạ Hành xuống, sau khi phũ áo choàng sạch sẽ, mới cởi đai lưng cho đối phương.
Hạ Hành nhìn cung nữ thái giám theo vào, dùng ánh mắt ý bảo những người này lui ra, ngược lại cười nói: Vừa nghe được tiếng sấm, lo nàng hoảng sợ, nên muốn đến xem, không ngờ nửa đường đã gặp phải mưa.
Trời hôm nay nói mưa là mưa, nhiều cung nhân ở cùng như vậy, sao ta có thể hoảng sợ, chàng chạy đến như vậy, không phải làm người ta lo lắng sao. Khúc Khinh Cư cào y phục hắn, chọc chọc bắp thịt trong lòng hắn: Hạ nhân hầu hạ thế nào vậy, không biết mang theo ô cho chàng che mưa.
Hạ Hành chỉ cười, không nói vì bản thân đi gấp, hạ nhân không kịp chuẩn bị, hắn ôm người vào ngực, cảm nhận được hô hấp ấm áp của nàng: Chẳng qua chỉ dính vài giọt mưa, sao có thể có chuyện gì.
Khúc Khinh Cư liếc nhìn hắn, nhéo một trên eo hắn: Thay y phục trước đi.
Bất đắc dĩ buông lỏng người trong lòng ra, Hạ Hành thoát y sạch sẽ trước mặt Khúc Khinh Cư, thấy nàng tỏ vẻ giễu cợt trên dưới đánh giá mình, nhân tiện nói: Thế nào?
Khúc Khinh Cư vuốt cằm, sau đó tiến lên xoa cơ bụng hắn: Mỹ nhân rất tuấn tú, không bằng để ta thơm một, đi theo ta thì một bước lên trời. Nói xong, đi khập khiễng hôn một ngụm lên cằm Hạ Hành, sau đó vội vàng lui về, nàng chợt nhìn thấy tiểu huynh đệ Hạ Hành lên tinh thần rồi.
Dễ dàng đứng lên vậy à? Khúc Khinh Cư nhíu mày, cười tủm tỉm tiếp tục lui một bước, có chút tiếc nuối nói: Hiện giờ đang trong hiếu kỳ, ta không thể hầu hạ hoàng thượng, thật sự rất tiếc nuối. Nói xong, còn giả vờ lau nước mắt.
Hạ Hành nhanh chóng bước lên, ôm người vào lòng, ngược lại nằm vật xuống giường, đè Khúc Khinh Cư mạnh mẽ hôn vài cái, mới thở gấp nói: Người đời nói yêu nữ mê hoặc người, ta không biết như thế nào mới là yêu nữ, hôm nay mới biết Khinh Cư quyến rũ người như vậy đó mới là yêu nữ. Nói xong, tay còn nhẹ nhàng xoa ngực Khúc Khinh Cư, cười nói: Không biết ta hầu hạ mỹ nhân có thích không?
Khúc Khinh Cư đưa tay lướt qua phần eo của Hạ Hành, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm khóe môi: Hà tất mỹ nhân phải chủ động như thế, trần trụi ngã vào lòng, làm ta thật sự hơi thẹn thùng đó.
Bị động tác của Khúc Khinh Cư quyến rũ khiến toàn thân nổi lên dục hỏa, bàn tay to của Hạ Hành cởi bỏ hết xuống, ép buộc trên người nàng một trận, mới đè nén nói: Đợi qua ba tháng này, xem ta thu thập nàng thế nào. Nói xong, kéo tay nàng chậm rãi dời xuống.
Cuối cùng Hạ Hành nhờ sự trợ giúp dập lửa của Khúc Khinh Cư, hắn kéo chăn quấn quanh cơ thể trần trụi của hai người, dùng chóp mũi cọ xát đầu vai thơm ngát trơn bóng của Khúc Khinh Cư, nghe tiếng mưa sấm bên ngoài, cảm khái nói: Có Khinh Cư, ta mới thấy được nữ tử thiên hạ không có gì hơn thế, muôn vạn đều không bì kịp với một Khinh Cư.
Khúc Khinh Cư cười đưa tay ôm cổ hắn, để mặc hắn làm loạn trước ngực mình, nhưng không nói gì. Sau khi Hạ Hành đăng cơ, trừ trước mặt người bên ngoài ra, lúc ở riêng với mặt nàng chưa bao giờ xưng ‘Trẫm’, thái độ hắn đối với nàng vẫn như ở phủ Đoan Vương, thậm chí càng ngày càng thân cận.
Nàng không phải người bi quan, cho nên cũng sẽ không vì thái độ Hạ Hành như vậy mà sợ hãi lùi bước, theo góc độ nào đó mà nói, nàng rất hưởng thụ Hạ Hành đối tốt với mình, mà nàng cũng sẽ hồi đáp Hạ Hành như vậy. Nếu Hạ Hành thật sự có tình với nàng, nàng sẽ vui. Nếu Hạ Hành không có cảm tình với nàng, nàng cũng sẽ không thương tâm muốn chết, hơn nữa nàng tin tưởng bản thân sẽ sảng khoái chết trước, gài Hạ Hành một phen.
Tình yêu không phải nhu yếu phẩm cho cuộc sống, nhưng nếu có tình yêu làm cuộc sống của nàng thêm hài hòa, nàng cũng sẽ không chống cự không hưởng thụ.
Trong thoại bản hầu hết nữ nhân đều vì tình yêu muốn chết muốn sống, nhưng nàng không phải nữ chính, không cần phải đi con đường giống nữ chính. Ngay cả chết nàng còn không sợ, chẳng lẽ còn sợ trò chơi này?
Khúc Khinh Cư cười đến mị nhãn như tơ, tay phải vuốt ve phía sau lưng hắn, lúc Hạ Hành thần hồn điên đảo, một cước đá văng Hạ Hành, tiện tay nắm áo choàng Hạ Hành lên khoác vào người mình, xoay người xuống giường. Nàng đứng bên giường, từ trên cao nhìn xuống Hạ Hành: Hoàng thượng nói ra lời này, có thể thấy được là thiên phàm quá tẫn [1], đáng tiếc thiếp chỉ có một người nam nhân là hoàng thượng, không biết nam nhân khác tốt thế nào, thật có lỗi với hoàng thượng rồi.
[1] thiên phàm quá tẫn: ngàn cánh buồm lướt qua; ý nói đã trải qua nhiều thứ, kinh qua đủ mọi chuyện.
Hạ Hành bị Khúc Khinh Cư đạp một cước, nhưng không hề tức giận cũng không đứng dậy phát tác, hắn dựa vào đầu giường ngồi dậy, nhìn Khúc Khinh Cư hất cằm mắt phượng híp lại, cười thành tiếng.
Vì sao rõ ràng Khinh Cư khoác áo choàng của hắn lên người, hắn vẫn cảm thấy có sự hấp dẫn không nói nên lời chứ?
Hạ Hành không biết, loại khiến hắn cảm thấy có sức quyến rũ này, có một danh từ chuyên nghiệp, gọi là khuôn cách nữ vương.
Nhóm cung nhân giữ ở bên ngoài nghe được nội thất truyền đến tiếng cười của hoàng thượng, sắc mặt bình tĩnh, dù sao bọn họ chưa từng nhìn thấy sau khi hoàng thượng đến đây thì sẽ có tâm tình không tốt.
Ban đêm vào lúc canh ba, tiếng sấm bên ngoài đã ngừng, nhưng vẫn còn mưa rơi tí tách, Hạ Hành nương theo ánh sáng dạ minh châu nhìn Khúc Khinh Cư ngủ say bên cạnh, nhẹ tay nhẹ chân từ trên giường đứng lên, sau đó mặc áo choàng vào, trong đống y phục tìm ra hầu bao Khúc Khinh Cư thêu cho hắn rồi đeo lên, ngay cả mũ cũng không buộc, lặng lẽ ra khỏi nội thất.
Minh Hòa đợi ở bên ngoài thấy trong tay hoàng thượng mang theo vớ giày, chân trần bước ra, vội quỳ đến trước mặt hoàng thượng hầu hạ hắn mang hài, rồi mới nhỏ giọng nói: Hoàng thượng, lúc này hồi tẩm cung ạ? Hiện giờ đang là hiếu kỳ, nếu hoàng thượng ở chỗ hoàng hậu nương nương cả đêm, dù người khác không dám nói gì, nhưng vẻ mặt cũng không dễ nhìn.
Ừm. Hạ Hành gật đầu, nhìn phía sau, mang theo hạ nhân rời đi.
Trong phòng, Khúc Khinh Cư đang ngủ say.
Xong chuyện thị thiếp phủ Đoan Vương, cuối cùng Khúc Khinh Cư đã có thời gian đến hai cung Thái hậu ngồi một chút, trước đó vài ngày chỉ vội vàng chào rồi rời đi, hiện tại danh phận nàng đã định, sự tình hậu cung cũng xử lý không tệ lắm, nên liên lạc với hai vị bà bà lấy một chút cảm tình rồi.
Mẫu hậu Hoàng thái hậu cũng không nói nhiều, nói một lát với Khúc Khinh Cư thì bảo Khúc Khinh Cư trở về nghỉ ngơi. Đến ngày thứ hai, Khúc Khinh Cư lại chạy đến chỗ Thánh mẫu Hoàng thái hậu.
Hậu cung cung Phúc Thọ của Vi Thái hậu nằm ở phía tây, Khúc Khinh Cư ngồi phượng liễn một hồi lâu mới đến cửa cung Phúc Thọ. Từ tên hai cung điện Thái hậu ở có thể nhìn ra tâm ý của Hoàng đế, mẫu hậu Hoàng thái hậu là hai từ Trường Ninh, đến thánh mẫu Hoàng thái hậu, thì vừa có phúc vừa có thọ rồi.
Bởi vậy có thể thấy được, nữ nhân vẫn nên sinh một đứa con mới tốt.
Vừa vào cung Phúc Thọ, Vi Thái hậu đã bảo Khúc Khinh Cư ngồi xuống, thái độ bà đối với Khúc Khinh Cư không khác gì trước kia, ngay cả nhắc đến Hạ Hành và chiếu thư phong hậu như thư tình kia, Vi Thái hậu cũng không hề mất hứng, ngược lại cười nói: Sau khi ai gia nghe nói đạo thánh chỉ này, thì buồn cười một hồi, hoàng thượng có thể quan tâm con, đó là chuyện tốt. Bà than một tiếng: Con cũng không cần nghĩ nhiều, ai gia biết con là đứa bé ngoan, trong hậu cung này nếu có chút không vừa mắt, con là người đứng đầu hậu cung, cứ việc nghiêm trị.
Đây rõ ràng nói với Khúc Khinh Cư, bà sẽ không dính vào sự vụ hậu cung rồi.
Điều này một lần nữa làm Khúc Khinh Cư nhận thức vị bà bà này của mình, đi trên một con đường riêng, một nữ nhân thật vất vả mẫu bằng tử quý trở thành Thái hậu, thế nào cũng sẽ muốn hưởng thụ một chút tư vị cao cao tại thượng, nhưng dường như bà bà này của nàng ngược lại lo lắng nàng không nắm chắc quyền lợi hậu cung.
Mẫu hậu ngài yên tâm, nhi tức biết rồi ạ. Nàng nhìn bốn phía, phát hiện tuy toàn bộ đồ trang trí bên trong vì hiếu kỳ nên đều tránh màu tươi sáng, nhưng vẫn có thể nhìn ra, quý trọng hơn cung Chung Cảnh nhiều: Không biết mẫu hậu có gì cần mua thêm không, nhi tức lập tức cho người đi làm.
Có con và hoàng thượng trấn thủ, ai gia có thể thiếu cái gì, điện Trung Tỉnh có thứ tốt gì, con và hoàng thượng đã lập tức sai người đưa đến chỗ ai gia trước rồi, con lại cho người đưa nữa, trong cung này sẽ chứa không nổi đấy. Vi Thái hậu cười khẽ vỗ tay nàng: Sau này nếu con rảnh rỗi, đến chỗ ai gia ngồi nhiều chút là được, những vật khác chỉ sợ ai gia còn nhiều hơn so với con đấy.
Vi Thái hậu nói cũng là thật, hiện giờ bà là thân mẫu của Hoàng đế, Hoàng đế đối với bà rất hiếu thuận, nhi tức hoàng hậu cũng không đối nghịch với bà, hiện giờ mỗi ngày bà được vài thái phi tâng bốc, ngẫu nhiên còn triệu Thục quý thái phi đến tâm sự nhân sinh cảm ngộ, không có việc gì lại tuyên nghệ phủ trong cung đến giảng một ít sách, cuộc sống rất thoải mái.
Điều bà muốn đã được thực hiện, nhi tử trở thành Hoàng đế, tình cảm với nhi tức thâm hậu, bà lại không muốn làm nữ hoàng đế, bày đặt này nọ, chạy đến tranh quyền lợi hậu cung với nhi tức, ăn no rửng mỡ à?
Huống chi hiện giờ có hai vị Thái hậu trong cung, nếu bà nhúng tay vào việc hậu cung, một Thái hậu khác đương nhiên cũng có quyền lợi nhúng tay vào. Hậu viện của nhi tử bà, sao để người khác nhúng tay được chứ?
Cho nên Vi Thái hậu cảm thấy bây giờ rất tốt, hoàn toàn không cần phải thay đổi.
Khúc Khinh Cư ăn bữa trưa ở chỗ Vi Thái hậu, bà tức còn trao đổi một chút chuyện vui khi Hạ Hành còn bé, mới cảm thấy thỏa mãn tách ra.
Sau khi ra khỏi cửa lớn cung Phúc Thọ, Khúc Khinh Cư nói với Mộc Cận: Mẫu hậu đại khái là nữ nhân ta bội phục nhất rồi. Nữ nhân như vậy, dù ở đâu, cũng đều đáng được người tôn kính, duy nhất đáng tiếc chính là không gặp được một nam nhân tốt.
Mộc Cận biết mẫu hậu hoàng hậu nương nương nhắc đến là thánh mẫu Hoàng thái hậu, là cung nữ nàng không thể tiếp lời, nhưng trong lòng cũng đồng ý, hơn nữa còn cảm thấy may mắn, nếu là thánh mẫu Hoàng thái hậu thích quản mọi việc hậu cung, thì rất đáng lo.
Lúc phượng liễn đi qua Ngự Hoa Viên, Khúc Khinh Cư bất ngờ phát hiện Hạ Hành đang đứng bên hồ sen, trước mặt hắn còn có một thiếu nữ khoác áo xanh lục đang quỳ.
Cau mày, Khúc Khinh Cư bảo phượng liễn ngừng lại.
Mộc Cận vừa thấy bên hồ sen, mày cũng nhíu lại, đây không phải là tú nữ tiên đế bỏ lại sao?
Lúc trước cả nước các nơi tuyển chọn mấy trăm tú nữ tiến cung, cuối cùng chỉ để lại hơn hai mươi người, nhưng sau khi tiên đế băng hà, tú nữ ở trong điện Đoàn Phương không thể tùy ý đi lại, lúc này sao lại chạy đến Ngự Hoa Viên, quá không có quy củ rồi!
Khúc Khinh Cư xuống bộ liễn, cười nói: Mộc Cận, chúng ta đi xem một.
Vâng. Mộc Cận cẩn thận đỡ tay hoàng hậu nương nương, cung nữ thái giám phía sau đều đi theo.
Mặt Hạ Hành trầm đến nỗi có thể nhéo ra nước, hắn muốn mở miệng, thì thấy Khúc Khinh Cư đang đi về phía bên này, sắc mặt hơi đổi, lui về sau một bước, cách tú nữ đang quỳ ra xa một chút.
Tiền Thường Tín nhỏ giọng nói: Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đến rồi.
Trẫm biết rồi. Hạ Hành trợn mắt nhìn hắn ta: Nhiều chuyện!
Tiền Thường Tín yên lặng cúi đầu, bắt đầu nghiên cứu hoa văn hình rồng trên hài của hoàng thượng.
Nhưng thiếu nữ quỳ trên mặt đất khẽ biến sắc, vùi đầu càng thấp.
/123
|