Editor: Gà
Chuyện hoàng hậu nương nương có bầu, rất nhanh đã từ hậu cung truyền đến tiền triều, ngày thứ hai có không ít mệnh phụ trình thiếp chúc mừng vào hậu điện cung Thiên Khải, bày tỏ nỗi vui sướng khi hoàng hậu có thai.
Tiện tay mở một thiếp chúc mừng ra, đại khái là cả nhà nghe nói hoàng hậu có thai, mừng khôn tả xiết, cơm nuốt không trôi, ngủ không yên giấc, đành phải trình thiếp chúc mừng lên biểu đạt sự vui sướng, còn nói một đống lời chúc phúc, cuối cùng lễ bái thái hậu hoàng đế hoàng hậu vân vân.
Mặc dù nội dung bái thiếp không giống nhau, nhưng ý biểu đạt thì lại giống hệt, đó chính là người dân chúng tôi, hôm nay rất vui mừng.
Trong lòng Khúc Khinh Cư hiểu rõ những người này đều nhìn chằm chằm vào bụng của mình, nếu nàng sinh hoàng tử, thì sẽ là trưởng tử, sau này cho dù phi tần khác sinh con, cũng sẽ không lay động được địa vị trưởng tử.
Nghĩ đến thân thể này chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, đã mang thai một sinh mệnh nhỏ, nàng chợt cảm thấy tâm trạng hơi phức tạp, sau đó không nhịn được ăn nhiều hơn một chén cơm.
Hoàng thái hậu hai cung đã cho người thưởng một đống lớn gì đó có thể dùng hoặc không thể dùng xuống, đặc biệt là Vi Thái hậu, như hận không thể nhồi hết vào hậu điện cung Thiên Khải, thưởng một đống rồi thêm một đống gì đó xuống. Điều này làm Khúc Khinh Cư bắt đầu hoài nghi trong tư khố của Vi Thái hậu, không còn thừa lại gì cả.
Hoàng hậu nương nương, Tấn An trưởng công chúa cho người trình hạ lễ tiến cung. Hoàng Dương cầm danh sách lễ vật tiến vào, trình đến tay Khúc Khinh Cư: Trưởng công chúa điện hạ còn nói, đợi đến thưởng hoa yến ngày mai, sẽ cùng ngài tâm sự.
Khúc Khinh Cư lật chuyển danh sách lễ vật, mặt trước đều cố tránh những thứ phiền toái, có thể thấy được Tấn An trưởng công chúa đã cố ý thân cận, lại lo lắng sẽ gây phiền phức. Để danh mục quà tặng qua một bên, Khúc Khinh Cư khẽ cười: Ngươi hồi đáp với người truyền lời, nói bản cung đã nhớ kỹ, nhờ Tấn An công chúa ngày mai đến sớm.
Tấn An trưởng công chúa và nàng, vốn là năm phần tình nghĩa năm phần cùng có lợi, hiện giờ phương thức ở chung thế này, là chọn lựa đầu tiên. Tuy Tấn An trưởng công chúa là nữ tử, nhưng Khúc Khinh Cư lại cảm thấy người này làm việc vô cùng quyết đoán. Lúc trước hòa cách với Bắc Lộc Bá, nàng ấy hầu như đã chém đinh chặt sắt, không hề có thái độ nhu nhược, sau này ngược lại bảo vệ thanh danh công chúa hoàng gia, lại giúp con cái đoạt được tước vị, thật ra nếu trưởng công chúa và Bắc Lộc Bá không xa rời nhau, chưa chắc con cái của nàng ấy sẽ có tước vị cao như hiện tại vậy.
Sau đó, Tấn An công chúa cố ý nghiêng về phía Hạ Hành, thẳng thắn xa cách nhà lão đại lão tam, hành động lần này trông như lỗ mãng, nhưng thật ra mới càng lấy được hảo cảm của Hạ Hành, dù là ai cũng không thích kẻ hai mặt. Đến cuối cùng, nước cờ này của Tấn An công chúa đã đi đúng rồi, hiện giờ trong số nữ nhi của Tiên đế nàng ấy đã trở thành trưởng công chúa được Tân đế xem trọng nhất, mặc dù hiện tại nàng ấy không có Phò mã, nhưng trong Kinh thành ai dám khinh thường nàng?
Nữ nhân có năng lực như vậy, khó trách ngay cả Khánh Đức đế là một Đế Vương bất công như vậy, cũng có thể bị nàng dỗ đến mức không để ý tổ chế, dám phong nàng làm trưởng công chúa, ngay cả bản thân Khúc Khinh Cư, cũng không dám xác định mình có thể làm tốt như nàng ấy không.
Hoàng hậu nương nương, Thành vương phi trình hạ lễ đến.
Hoàng hậu nương nương, phu nhân Trung Nghĩa công trình hạ lễ đến.
Vẻn vẹn cả buổi sáng, trong lúc Khúc Khinh Cư đang xem các loại danh sách lễ vật, nàng thở dài, nghi lễ chúc mừng do những mệnh phụ có tư cách đưa đến cung Thiên Khải cho nàng đã không ít, không biết còn có bao nhiêu lễ mừng trực tiếp đưa đến khố phòng đây.
Hoàng hậu nương nương, Thụy vương phi trình hạ lễ đến.
Lễ phủ Thụy vương đưa đến tương đối trễ, Khúc Khinh Cư đang chuẩn bị dùng cơm trưa thì người tặng mới tiến vào, nàng tiện tay mở ra vừa thấy, thì hơi giật mình, mấy thứ này thật sự do Tần Bạch Lộ chuẩn bị cho mình sao? Cái gì Nhân sâm ngàn năm, Thiên Sơn tuyết liên, Thủ Ô trăm năm, còn có vòng tay dưỡng thân gì đó, giá trị càng xa xỉ không ít. Xem xong, Khúc Khinh Cư cảm thấy Tần Bạch Lộ sẽ không đối tốt với nàng như vậy, nhất định có chỗ nào không đúng.
Danh sách lễ vật này do ai đưa đến? Khúc Khinh Cư khép tờ danh sách trong tay lại, nhíu mày nói: Xưa nay bản cung và Tần Bạch Lộ không hợp nhau, khi nào thì nàng ta tốt bụng như vậy?
Hoàng hậu nương nương, hiện giờ ngài là hoàng hậu, sao Thụy vương phi còn dám tranh hào quang với ngài? Hoàng Dương cười nói: Danh sách lễ vật này là từ quản gia phủ Thụy vương Hà Phúc Nhi tự mình đưa đến, như vậy chắc không có gì sai.
Hiện giờ hoàng thượng đã phái người tra lại bản án Giang Nam, Thụy vương đưa nhiều đồ đến như vậy, chắc hẳn có dụng tâm rồi. Khúc Khinh Cư mới nhớ đến hiện giờ trên triều đình đang tra vụ án Giang Nam, phủ Thụy vương tặng nhiều đồ cho nàng như vậy, là muốn, nhờ nàng thổi gió bên gối à?
Thật buồn cười, nàng là một hoàng hậu được Hoàng đế xem trọng chẳng lẽ sẽ vì thế mà chỉ đông chỉ tây, ngây ngốc đi giúp cả nhà Thụy vương cầu tình, đây không phải làm lão thọ tinh thắt cổ [1], chán sống rồi sao?
[1] lão thọ tinh thắt cổ: ý chỉ việc thiếu kiên nhẫn, không muốn sống nữa.
Sự tình liên quan đến tiền triều, người hầu hạ bên cạnh Khúc Khinh Cư thức thời không nói tiếp, đây cũng là điểm Khúc Khinh Cư vừa lòng với bọn họ, trên thế gian này không có ai thích có người ở bên tai mình nói chuyện không nên nói.
Trong Ngự Thư phòng cung Thiên Khải, Hạ Hành xem xong tấu chương về vụ án Giang Nam, sắc mặt hơi trầm xuống dùng ngón tay khẽ gõ lên bàn, im lặng thật lâu sau mới nói: Tuyên Trung Nghĩa công yết kiến.
Khi Điền Tấn Kha đến cung Thiên Khải, Hạ Hành đã xem xong tấu chương trên ngự án, nhìn thấy ông tiến vào thì nói ngay: Điền ái khanh không cần đa lễ, hôm nay trẫm gọi ngươi đến, là vì thương nghị chuyện của Thụy vương.
Điền Tấn Kha do dự một chút nói: Vụ án Giang Nam đã có chứng cứ vô cùng xác thực, vi thần không biết lời ấy của hoàng thượng là có ý gì.
Khi còn sống Tiên đế yêu thích Tam đệ của trẫm nhất, cho nên trẫm không muốn tính mạng của hắn, nhưng vụ án bày ra trước mắt, thật sự nhìn thấy mà phát hoảng, trẫm thân là Thiên tử, sao có thể dung túng cho sự việc thế này xảy ra. Hắn thở dài một hơi: Trung nghĩa đều khó cả đôi đường.
Nghe hoàng thượng đã nói đến nước này, sao Điền Tấn Kha còn không rõ dụng ý của hắn, lập tức nói: Tuy tội của Thụy vương khó tha, nhưng trong vụ án này do có nhiều thủ hạ không thu liễm mà tạo thành, không có liên quan trực tiếp đến Thụy vương. Vi thần cho rằng, Thụy vương có tội, nhưng tội không đáng chết.
Vậy ngươi nói xem, trẫm nên định tội Thụy vương thế nào? Hạ Hành nhìn Điền Tấn Kha phía dưới, cười như không cười nói: Tốt xấu gì hắn cũng là huynh đệ của trẫm, trẫm thật sự không đành lòng để nửa đời sau của hắn quá mức thê lương.
Trái tim Điền Tấn Kha đập mạnh, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, tân đế mới có nhiêu đây tuổi, đã có uy hiếp như vậy, thật sự làm người ta khiếp sợ: Vi thần không biết.
Thôi, trẫm cũng không làm khó dễ ngươi. Hạ Hành cũng không kiên trì đề tài này, giọng điệu của hắn đột nhiên trở nên thoải mái hẳn: Hiện giờ hoàng hậu có thai, nàng luôn có tình cảm thâm hậu với tôn phu nhân, sau này nếu tôn phu nhân là không đại sự gì, thì cứ thường xuyên đến cung bồi hoàng hậu.
Điền Tấn Kha nghe hoàng thượng nói, đương nhiên vui vẻ đồng ý, dù sao bây giờ cháu ngoại gái còn nhỏ tuổi, ông làm trưởng bối đương nhiên rất vui vẻ vì nàng mang thai thì hậu vị sẽ càng ổn định, lại lo lắng sợ nàng có thai sẽ suy nghĩ miên man lo lắng hãi hùng.
Một khi đã như vậy, trẫm không có gì có thể phân phó nữa, lui ra đi. Hạ Hành cười nhạt nói.
Điền Tấn Kha thấy sắc mặt hoàng thượng ôn hòa, hình như cũng không bị ảnh hưởng vì vụ án Giang Nam, nên yên tâm lui ra ngoài, đợi khi ra đến cửa lớn cung Thiên Khải, ông hơi khó hiểu nghĩ, chẳng lẽ hoàng thượng thật sự triệu ông đến để hỏi về vụ việc của Thụy vương à?
Nhưng mà, sao lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhỉ?
Trong phủ Thụy vương, Hạ Uyên bưng ly rượu khẽ nhấp, hắn ta lười biếng nhìn vẻ mặt khổ sở của Cao Đạc bên cạnh, cười nói: Thế nào, bổn vương không lo lắng, ngược lại sao ngươi còn bất an hơn bổn vương vậy?
Vương gia, hiện tại chứng cứ của vụ án Giang Nam đã được trình lên hoàng thượng rồi, nếu vì thế mà hoàng thượng muốn tính mạng của ngài, ngài cũng không còn cách nào đâu. Cao Đạc thở dài nói: Không bằng chúng ta suy nghĩ biện pháp.
Nghĩ biện pháp gì? Hạ Uyên cười nhạo một tiếng: Hắn muốn giết cứ giết, người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, hiện tại hắn là Hoàng đế, đừng nói có được chứng cứ của vụ án Giang Nam, ngay cả không có gì hết, muốn thanh toán ta cũng dễ dàng thôi.
Nhưng Vương gia có từng nghĩ đến già trẻ trong phủ, còn có Thục quý thái phi bây giờ vẫn còn ở trong cung chờ ngài đón bà ấy xuất cung, nếu ngài xảy ra chuyện, bọn họ nên làm gì bây giờ? Cao Đạc thở dài nói.
Yên tâm đi, tuy Hạ Hành có lòng thanh toán ta, nhưng hắn là ngụy quân tử nên sẽ không thể lưu lại thanh danh không tốt, tính mạng mọi người trong phủ này có thể giữ lại được. Hạ Uyên rũ mí mắt xuống, ngửa đầu uống cạn ly rượu: Huống chi hiện giờ hoàng hậu đang có bầu, sao hắn có thể đại khai sát giới chứ.
Việc này sao lại liên lụy đến hoàng hậu rồi, Cao Đạc có chút không hiểu liếc mắt nhìn Hạ Uyên, thấy sắc mặc hắn ta không tốt, không dám gọi thẳng tên hoàng thượng như hắn ta, nhân tiện nói: Một khi đã như vậy, sao Vương gia ngài không nhân cơ hội này, bảo vệ chính mình.
Trốn được mùng 1, không tránh khỏi 15. Hạ Uyên không để ý lắm ném cái cốc trong tay đi: Ngươi không cần hao tâm tốn sức thay bổn vương nữa, trong lòng bổn vương rõ ràng, ngươi lui ra đi.
Cao Đạc nhìn ly rượu lăn lóc trên mặt đất, bất đắc dĩ lui xuống, đợi khi ra khỏi cửa lớn chủ viện, chỉ thấy Thụy vương phi đang đứng ở cửa, gã nhanh chóng cúi đầu hành lễ.
Tần Bạch Lộ không hề quan tâm gã, chỉ nhìn chủ viện phía sau cửa lớn, dường như người trong viện và nàng ta có cừu oán vậy.
Vương phi? Như Họa thấy sắc mặt vương phi không tốt, lập tức cẩn thận khuyên nhủ: Ngày thu mát mẻ, không bằng chúng ta trở về viện thôi.
Hiện giờ cả chuyện hậu viện hắn cũng không cho ta nhúng tay vào. Tần Bạch Lộ cười khổ nói xong câu đó, sắc mặt lập tức có chút dữ tợn: Lễ vật chúc mừng hoàng hậu có thai, đúng là không thèm hỏi vương phi ta mà đã tặng ra ngoài, làm vương phi như ta còn có ý nghĩa gì nữa?!
Chủ tử, ngài đừng buồn, chúng ta trở về đi. Như Họa vội vươn tay kéo Tần Bạch Lộ, ở đây là cửa lớn chủ viện, nếu để Vương gia nghe thấy thì phải làm thế nào mới tốt đây?
Hừ. Tần Bạch Lộ hừ một tiếng, không cam lòng vịn tay Như Họa rời đi, không đi thì có thể thế nào, hiện giờ Vương gia hoàn toàn không thèm đến sân viện của nàng ta, cũng không cho nàng ta vào viện của hắn ta.
Chuyện hoàng hậu nương nương có bầu, rất nhanh đã từ hậu cung truyền đến tiền triều, ngày thứ hai có không ít mệnh phụ trình thiếp chúc mừng vào hậu điện cung Thiên Khải, bày tỏ nỗi vui sướng khi hoàng hậu có thai.
Tiện tay mở một thiếp chúc mừng ra, đại khái là cả nhà nghe nói hoàng hậu có thai, mừng khôn tả xiết, cơm nuốt không trôi, ngủ không yên giấc, đành phải trình thiếp chúc mừng lên biểu đạt sự vui sướng, còn nói một đống lời chúc phúc, cuối cùng lễ bái thái hậu hoàng đế hoàng hậu vân vân.
Mặc dù nội dung bái thiếp không giống nhau, nhưng ý biểu đạt thì lại giống hệt, đó chính là người dân chúng tôi, hôm nay rất vui mừng.
Trong lòng Khúc Khinh Cư hiểu rõ những người này đều nhìn chằm chằm vào bụng của mình, nếu nàng sinh hoàng tử, thì sẽ là trưởng tử, sau này cho dù phi tần khác sinh con, cũng sẽ không lay động được địa vị trưởng tử.
Nghĩ đến thân thể này chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, đã mang thai một sinh mệnh nhỏ, nàng chợt cảm thấy tâm trạng hơi phức tạp, sau đó không nhịn được ăn nhiều hơn một chén cơm.
Hoàng thái hậu hai cung đã cho người thưởng một đống lớn gì đó có thể dùng hoặc không thể dùng xuống, đặc biệt là Vi Thái hậu, như hận không thể nhồi hết vào hậu điện cung Thiên Khải, thưởng một đống rồi thêm một đống gì đó xuống. Điều này làm Khúc Khinh Cư bắt đầu hoài nghi trong tư khố của Vi Thái hậu, không còn thừa lại gì cả.
Hoàng hậu nương nương, Tấn An trưởng công chúa cho người trình hạ lễ tiến cung. Hoàng Dương cầm danh sách lễ vật tiến vào, trình đến tay Khúc Khinh Cư: Trưởng công chúa điện hạ còn nói, đợi đến thưởng hoa yến ngày mai, sẽ cùng ngài tâm sự.
Khúc Khinh Cư lật chuyển danh sách lễ vật, mặt trước đều cố tránh những thứ phiền toái, có thể thấy được Tấn An trưởng công chúa đã cố ý thân cận, lại lo lắng sẽ gây phiền phức. Để danh mục quà tặng qua một bên, Khúc Khinh Cư khẽ cười: Ngươi hồi đáp với người truyền lời, nói bản cung đã nhớ kỹ, nhờ Tấn An công chúa ngày mai đến sớm.
Tấn An trưởng công chúa và nàng, vốn là năm phần tình nghĩa năm phần cùng có lợi, hiện giờ phương thức ở chung thế này, là chọn lựa đầu tiên. Tuy Tấn An trưởng công chúa là nữ tử, nhưng Khúc Khinh Cư lại cảm thấy người này làm việc vô cùng quyết đoán. Lúc trước hòa cách với Bắc Lộc Bá, nàng ấy hầu như đã chém đinh chặt sắt, không hề có thái độ nhu nhược, sau này ngược lại bảo vệ thanh danh công chúa hoàng gia, lại giúp con cái đoạt được tước vị, thật ra nếu trưởng công chúa và Bắc Lộc Bá không xa rời nhau, chưa chắc con cái của nàng ấy sẽ có tước vị cao như hiện tại vậy.
Sau đó, Tấn An công chúa cố ý nghiêng về phía Hạ Hành, thẳng thắn xa cách nhà lão đại lão tam, hành động lần này trông như lỗ mãng, nhưng thật ra mới càng lấy được hảo cảm của Hạ Hành, dù là ai cũng không thích kẻ hai mặt. Đến cuối cùng, nước cờ này của Tấn An công chúa đã đi đúng rồi, hiện giờ trong số nữ nhi của Tiên đế nàng ấy đã trở thành trưởng công chúa được Tân đế xem trọng nhất, mặc dù hiện tại nàng ấy không có Phò mã, nhưng trong Kinh thành ai dám khinh thường nàng?
Nữ nhân có năng lực như vậy, khó trách ngay cả Khánh Đức đế là một Đế Vương bất công như vậy, cũng có thể bị nàng dỗ đến mức không để ý tổ chế, dám phong nàng làm trưởng công chúa, ngay cả bản thân Khúc Khinh Cư, cũng không dám xác định mình có thể làm tốt như nàng ấy không.
Hoàng hậu nương nương, Thành vương phi trình hạ lễ đến.
Hoàng hậu nương nương, phu nhân Trung Nghĩa công trình hạ lễ đến.
Vẻn vẹn cả buổi sáng, trong lúc Khúc Khinh Cư đang xem các loại danh sách lễ vật, nàng thở dài, nghi lễ chúc mừng do những mệnh phụ có tư cách đưa đến cung Thiên Khải cho nàng đã không ít, không biết còn có bao nhiêu lễ mừng trực tiếp đưa đến khố phòng đây.
Hoàng hậu nương nương, Thụy vương phi trình hạ lễ đến.
Lễ phủ Thụy vương đưa đến tương đối trễ, Khúc Khinh Cư đang chuẩn bị dùng cơm trưa thì người tặng mới tiến vào, nàng tiện tay mở ra vừa thấy, thì hơi giật mình, mấy thứ này thật sự do Tần Bạch Lộ chuẩn bị cho mình sao? Cái gì Nhân sâm ngàn năm, Thiên Sơn tuyết liên, Thủ Ô trăm năm, còn có vòng tay dưỡng thân gì đó, giá trị càng xa xỉ không ít. Xem xong, Khúc Khinh Cư cảm thấy Tần Bạch Lộ sẽ không đối tốt với nàng như vậy, nhất định có chỗ nào không đúng.
Danh sách lễ vật này do ai đưa đến? Khúc Khinh Cư khép tờ danh sách trong tay lại, nhíu mày nói: Xưa nay bản cung và Tần Bạch Lộ không hợp nhau, khi nào thì nàng ta tốt bụng như vậy?
Hoàng hậu nương nương, hiện giờ ngài là hoàng hậu, sao Thụy vương phi còn dám tranh hào quang với ngài? Hoàng Dương cười nói: Danh sách lễ vật này là từ quản gia phủ Thụy vương Hà Phúc Nhi tự mình đưa đến, như vậy chắc không có gì sai.
Hiện giờ hoàng thượng đã phái người tra lại bản án Giang Nam, Thụy vương đưa nhiều đồ đến như vậy, chắc hẳn có dụng tâm rồi. Khúc Khinh Cư mới nhớ đến hiện giờ trên triều đình đang tra vụ án Giang Nam, phủ Thụy vương tặng nhiều đồ cho nàng như vậy, là muốn, nhờ nàng thổi gió bên gối à?
Thật buồn cười, nàng là một hoàng hậu được Hoàng đế xem trọng chẳng lẽ sẽ vì thế mà chỉ đông chỉ tây, ngây ngốc đi giúp cả nhà Thụy vương cầu tình, đây không phải làm lão thọ tinh thắt cổ [1], chán sống rồi sao?
[1] lão thọ tinh thắt cổ: ý chỉ việc thiếu kiên nhẫn, không muốn sống nữa.
Sự tình liên quan đến tiền triều, người hầu hạ bên cạnh Khúc Khinh Cư thức thời không nói tiếp, đây cũng là điểm Khúc Khinh Cư vừa lòng với bọn họ, trên thế gian này không có ai thích có người ở bên tai mình nói chuyện không nên nói.
Trong Ngự Thư phòng cung Thiên Khải, Hạ Hành xem xong tấu chương về vụ án Giang Nam, sắc mặt hơi trầm xuống dùng ngón tay khẽ gõ lên bàn, im lặng thật lâu sau mới nói: Tuyên Trung Nghĩa công yết kiến.
Khi Điền Tấn Kha đến cung Thiên Khải, Hạ Hành đã xem xong tấu chương trên ngự án, nhìn thấy ông tiến vào thì nói ngay: Điền ái khanh không cần đa lễ, hôm nay trẫm gọi ngươi đến, là vì thương nghị chuyện của Thụy vương.
Điền Tấn Kha do dự một chút nói: Vụ án Giang Nam đã có chứng cứ vô cùng xác thực, vi thần không biết lời ấy của hoàng thượng là có ý gì.
Khi còn sống Tiên đế yêu thích Tam đệ của trẫm nhất, cho nên trẫm không muốn tính mạng của hắn, nhưng vụ án bày ra trước mắt, thật sự nhìn thấy mà phát hoảng, trẫm thân là Thiên tử, sao có thể dung túng cho sự việc thế này xảy ra. Hắn thở dài một hơi: Trung nghĩa đều khó cả đôi đường.
Nghe hoàng thượng đã nói đến nước này, sao Điền Tấn Kha còn không rõ dụng ý của hắn, lập tức nói: Tuy tội của Thụy vương khó tha, nhưng trong vụ án này do có nhiều thủ hạ không thu liễm mà tạo thành, không có liên quan trực tiếp đến Thụy vương. Vi thần cho rằng, Thụy vương có tội, nhưng tội không đáng chết.
Vậy ngươi nói xem, trẫm nên định tội Thụy vương thế nào? Hạ Hành nhìn Điền Tấn Kha phía dưới, cười như không cười nói: Tốt xấu gì hắn cũng là huynh đệ của trẫm, trẫm thật sự không đành lòng để nửa đời sau của hắn quá mức thê lương.
Trái tim Điền Tấn Kha đập mạnh, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, tân đế mới có nhiêu đây tuổi, đã có uy hiếp như vậy, thật sự làm người ta khiếp sợ: Vi thần không biết.
Thôi, trẫm cũng không làm khó dễ ngươi. Hạ Hành cũng không kiên trì đề tài này, giọng điệu của hắn đột nhiên trở nên thoải mái hẳn: Hiện giờ hoàng hậu có thai, nàng luôn có tình cảm thâm hậu với tôn phu nhân, sau này nếu tôn phu nhân là không đại sự gì, thì cứ thường xuyên đến cung bồi hoàng hậu.
Điền Tấn Kha nghe hoàng thượng nói, đương nhiên vui vẻ đồng ý, dù sao bây giờ cháu ngoại gái còn nhỏ tuổi, ông làm trưởng bối đương nhiên rất vui vẻ vì nàng mang thai thì hậu vị sẽ càng ổn định, lại lo lắng sợ nàng có thai sẽ suy nghĩ miên man lo lắng hãi hùng.
Một khi đã như vậy, trẫm không có gì có thể phân phó nữa, lui ra đi. Hạ Hành cười nhạt nói.
Điền Tấn Kha thấy sắc mặt hoàng thượng ôn hòa, hình như cũng không bị ảnh hưởng vì vụ án Giang Nam, nên yên tâm lui ra ngoài, đợi khi ra đến cửa lớn cung Thiên Khải, ông hơi khó hiểu nghĩ, chẳng lẽ hoàng thượng thật sự triệu ông đến để hỏi về vụ việc của Thụy vương à?
Nhưng mà, sao lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nhỉ?
Trong phủ Thụy vương, Hạ Uyên bưng ly rượu khẽ nhấp, hắn ta lười biếng nhìn vẻ mặt khổ sở của Cao Đạc bên cạnh, cười nói: Thế nào, bổn vương không lo lắng, ngược lại sao ngươi còn bất an hơn bổn vương vậy?
Vương gia, hiện tại chứng cứ của vụ án Giang Nam đã được trình lên hoàng thượng rồi, nếu vì thế mà hoàng thượng muốn tính mạng của ngài, ngài cũng không còn cách nào đâu. Cao Đạc thở dài nói: Không bằng chúng ta suy nghĩ biện pháp.
Nghĩ biện pháp gì? Hạ Uyên cười nhạo một tiếng: Hắn muốn giết cứ giết, người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, hiện tại hắn là Hoàng đế, đừng nói có được chứng cứ của vụ án Giang Nam, ngay cả không có gì hết, muốn thanh toán ta cũng dễ dàng thôi.
Nhưng Vương gia có từng nghĩ đến già trẻ trong phủ, còn có Thục quý thái phi bây giờ vẫn còn ở trong cung chờ ngài đón bà ấy xuất cung, nếu ngài xảy ra chuyện, bọn họ nên làm gì bây giờ? Cao Đạc thở dài nói.
Yên tâm đi, tuy Hạ Hành có lòng thanh toán ta, nhưng hắn là ngụy quân tử nên sẽ không thể lưu lại thanh danh không tốt, tính mạng mọi người trong phủ này có thể giữ lại được. Hạ Uyên rũ mí mắt xuống, ngửa đầu uống cạn ly rượu: Huống chi hiện giờ hoàng hậu đang có bầu, sao hắn có thể đại khai sát giới chứ.
Việc này sao lại liên lụy đến hoàng hậu rồi, Cao Đạc có chút không hiểu liếc mắt nhìn Hạ Uyên, thấy sắc mặc hắn ta không tốt, không dám gọi thẳng tên hoàng thượng như hắn ta, nhân tiện nói: Một khi đã như vậy, sao Vương gia ngài không nhân cơ hội này, bảo vệ chính mình.
Trốn được mùng 1, không tránh khỏi 15. Hạ Uyên không để ý lắm ném cái cốc trong tay đi: Ngươi không cần hao tâm tốn sức thay bổn vương nữa, trong lòng bổn vương rõ ràng, ngươi lui ra đi.
Cao Đạc nhìn ly rượu lăn lóc trên mặt đất, bất đắc dĩ lui xuống, đợi khi ra khỏi cửa lớn chủ viện, chỉ thấy Thụy vương phi đang đứng ở cửa, gã nhanh chóng cúi đầu hành lễ.
Tần Bạch Lộ không hề quan tâm gã, chỉ nhìn chủ viện phía sau cửa lớn, dường như người trong viện và nàng ta có cừu oán vậy.
Vương phi? Như Họa thấy sắc mặt vương phi không tốt, lập tức cẩn thận khuyên nhủ: Ngày thu mát mẻ, không bằng chúng ta trở về viện thôi.
Hiện giờ cả chuyện hậu viện hắn cũng không cho ta nhúng tay vào. Tần Bạch Lộ cười khổ nói xong câu đó, sắc mặt lập tức có chút dữ tợn: Lễ vật chúc mừng hoàng hậu có thai, đúng là không thèm hỏi vương phi ta mà đã tặng ra ngoài, làm vương phi như ta còn có ý nghĩa gì nữa?!
Chủ tử, ngài đừng buồn, chúng ta trở về đi. Như Họa vội vươn tay kéo Tần Bạch Lộ, ở đây là cửa lớn chủ viện, nếu để Vương gia nghe thấy thì phải làm thế nào mới tốt đây?
Hừ. Tần Bạch Lộ hừ một tiếng, không cam lòng vịn tay Như Họa rời đi, không đi thì có thể thế nào, hiện giờ Vương gia hoàn toàn không thèm đến sân viện của nàng ta, cũng không cho nàng ta vào viện của hắn ta.
/123
|