Chương 3.2:
Editor: bangthan87
Hà Vĩnh Kính đứng cách đó không xa nghe thấy thế, chẳng hiểu sao đột nhiên lại sinh ra một dự cảm quái lại.
Chủ tử sẽ không đội hắc sa lạp nữa chứ.
Nhưng, dự cảm là dự cảm, thực tế lại là thực tế, chủ tử thật sự sẽ vì cô gái kia mà làm việc không giống như người bình thường sao?
“Nhưng, ta cảm thấy đàn ông búi tóc càng buồn cười hơn!” Không phải nàng cố ý soi mói, nhưng thật sự đàn ông ở thế kỷ thứ hai mươi mốt không có kiểu đầu như thế, chính là không có người búi tóc nên nhìn không quen mắt thành ra cảm thấy buồn cười, điều này cũng không thể trách nàng. “Ngươi như vậy nhìn cũng rất tốt.” Nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới. “Rất ngầu, rất đẹp trai!”
“Ngầu? Đẹp trai?”
Hàn Thiên Thảo nhún vai. “Không hiểu thì thôi.”
Phác Hiếu Ninh nhìn nàng một lát.
“Không phải lúc nào ta cũng như thế này, chỉ khi ở trong phủ, lúc luyện võ, ở nơi này, cả những trường hợp không có người ngoài, ta mới có thể tùy tiện như vậy, một khi xuất môn vẫn phải cột búi tóc.”
“Như vậy...” Hàn Thiên Thảo nghiêng đầu nhìn thẳng hắn, cố gắng tưởng tượng trong đầu khi hắn búi tóc lên sẽ thành bộ dáng gì, bỗng dưng một lát sau hai hàng lông mày của nàng nhăn lại lắc lắc đầu. “Buồn cười! May mắn ta không cần phải trông thấy bộ dáng của ngươi, nếu không ta nhất định sẽ cười bò.”
“... Cười bò?”
Hàn Thiên Thảo tinh nghịch le lưỡi với hắn. “Cười nhạo ngươi!”
Phác Hiếu Ninh nhướng mày. “Ngươi dám cười nhạo ta?”
“Tại sao không dám?” Hàn Thiên Thảo cảm thấy kỳ quái, hỏi ngược lại. “Không muốn người khác cười nhạo thì đừng làm chuyện buồn cười!”
Ánh mắt Phác Hiếu Ninh rất kỳ quái, sau đó lại yên lặng nhìn thẳng nàng, đột nhiên hỏi: “Phải về sao?”
“À, đúng rồi!” Một khi nhắc nhở, Hàn Thiên Thảo vội vàng nhìn sắc trời, “Cũng sắp rồi” sau đó bắt đầu thu xếp đồ đạc. “Ta phải xử lý bọn côn trùng này thật tốt.”
Phác Hiếu Ninh vẫy tay gọi Hà Vĩnh Kính, đưa toàn đồ đạc cho hắn cầm.
“Làm cái gì?”
Không chú ý nghe câu hỏi của y, Hàn Thiên Thảo tò mò nhìn Hà Vĩnh Kính. “Hắn là ai?”
“Hà Vĩnh Kính, tùy tùng của ta.” Phác Hiếu Ninh trả lời. “Vừa rồi ngươi nói muốn làm gì?”
“Tùy tùng...” Hàn Thiên Thảo dí dỏm nhăn mũi lại. “Ta cũng có tỳ nữ hầu hạ, nhưng mà ngoại trừ dọn dẹp phòng ốc, ta đều bảo các nàng ấy cách xa ta một chút, tránh ảnh hưởng đến công việc của ta.” Nhà nàng cũng có người hầu, nhưng không có theo đuôi bám gót, lởn vởn truớc mặt, đi chậm một chút còn có thể bị người phía sau dẫm lên chân, xoay người quá mạnh cũng sẽ đánh lên mặt người đối diện, phiền chết đi được!
“... Vừa rồi ngươi nói muốn cầm những con côn trùng kia làm gì?”
Nhưng thời đại này các đại gia không có người hầu đi theo sau thì thật mất mặt, huống chi...
“Ngươi chỉ có một tùy tùng hầu hạ, đủ rồi sao?” Hắn không phải là võ quan nhị phẩm sao? Chỉ có một người hầu, làm sao đủ phô trương.
“Đủ rồi.” Phác Hiếu Ninh rất kiên nhẫn trả lời nàng, sau đó ngăn cản nàng hỏi những vấn đề nhàm chán, lần thứ tư hỏi cùng một vấn đề -- nội dung giống nhau chỉ là nhiều từ hơn mà thôi. “Xin hỏi, vừa rồi ngươi nói muốn mang những con côn trùng kia làm cái gì?”
Giọng điệu của hắn không có sự tức giận, nhưng tuyệt đối là lớn tiếng hơn trước rất nhiều, cuối cùng đã thành công kéo sự chú ý của Hàn Thiên Thủy.
“Hả? Mới vừa rồi?” Hàn Thiên Thảo nghiêng đầu suy ngẫm lại, “A, làm tiêu bản sao!”
“Tiêu bản là cái gì?”
“Đúng đấy...” Lúc này ở Chosun không có thuật ngữ “tiêu bản”, Phác Hiếu Ninh nghe không hiểu cũng không kỳ quái, nhưng mà... nàng nên giải thích “tiêu bản” thế nào đây?
“... Ta đổi cách hỏi rồi, ngươi muốn xử lý những con côn trùng kia như thế nào?”
“... Đem chúng nó làm thành tiêu bản.”
“...”
Muốn hiểu rốt cuộc tiêu bản là gì, tốt nhất tự xem một cách rõ ràng, cho nên Phác Hiểu Ninh tự mình đi xem cuối cùng Hàn Thiên Thảo làm những con côn trùng kia như thế nào, không ngờ lại bị Hàn Thiên Thảo chợp tay kéo đến làm trợ thủ, chẳng những phải giúp nàng mô phỏng tiêu bản, còn phải giúp nàng tóm côn trùng, lại bị mắng...
“A, ta van ngươi, nói bao nhiêu lần với ngươi rồi, nhẹ một chút! Ngu ngốc, không được bóp nát bọn chúng!”
“Đần độn, cánh lại bị rách!”
“Đực, đực, ta muốn đực, sao ngươi lại tóm con mái, đầu heo!”
Ngu ngốc? Đần độn? Đầu heo?
Hà Vĩnh Kính nhìn chủ tử dở khóc dở cười bỏ con bướm trên tay xuống, không khỏi âm thầm kêu oan thay chủ tử.
Làm sao đại nhân biết được con nào là đực, con nào là cái, kể cả trong mắt hắn và những người khác, ngoại trừ Hàn Thiên Thảo ra, thì giống mỗi con côn trùng đều giống nhau!
Hắn chỉ xác định mình là “Đực”.
Nhưng cũng thật ngạc nhiên, cho dù phải làm cái chuyện tóm con côn trùng ngây thơ nhàm chán này, cho dù sẽ bị mắng, chủ tử luôn nóng nảy lại để mặc nàng sai bảo, tùy nàng tức giận quát mắng, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ không biết mệt, khiến cho hắn chịu hết nổi bắt đầu hoài nghi chủ tử có phải là bị cuồng ngược đãi không?
Bất quá, sau nửa tháng, cuối cùng chủ tử cũng học được cách tóm chính xác con côn trùng mình cần, làm thế nào để cẩn thận đưa ra tiêu bản, ngài ấy muốn nữ nhân kia không còn gì để nói sao?
Nhưng không ngờ chủ tử cứ tiếp tục bị mắng, bởi vì ngài ấy vẫn không phân rõ trống mái.
Loại chuyện đó ai biết được chứ!
“Đại nhân, hôm nay trời oi bức, ngài nên nghỉ ngơi một chút đi!” Đừng cứ mãi ngoan ngoãn để nữ nhân kia tùy ý sai bảo nữa!
Nhưng mà Phác Hiểu Ninh căn bản không thèm để ý đến sự săn sóc của hắn, đem sự quan tâm của người hầu làm lòng lang dạ thú, còn Hàn Thiên Thảo thì lại tràn đầy đồng cảm mà trả lời.
“Đúng đó! Sao mấy ngày nay lại nóng bức đến vậy?” Vung mồ hôi, nàng thì thào lẩm bẩm.
“Là do sắp có bão!” Phác Hiếu Ninh cầm ống tay áo lau trán, bạch y của hắn đã sớm trở thành vải bông rồi. “Khát rồi sao?” Hắn hỏi, thuận tay đưa cho nàng chén nước mà Hà Vĩnh Kính vừa mang đến.
Hàn Thiên Thảo uống một hớp lớn, sau đó tìm một nơi tránh gió, ngồi xuống ngay tại chỗ, lại uống vài hớp rồi trả lại cho Phác Hiếu Ninh, hắn cũng ngồi xếp bằng xuống trên bãi cỏ, không chê bẩn, cũng không ham mê sự thoải mái, bộ dáng tự tại giống như nàng, nhìn về phía trên thật sự rất tiêu sái.
“Đại nhân, thuộc hạ có mang theo một chút bánh tùng ngài có muốn ăn một chút hay không?”
“Không cần.”
“Mứt hoa quả đường phèn?”
“Ngọt như vậy, càng ăn càng khát, tự ngươi thưởng thức đi!”
Hai cánh tay vòng ở hai bên đầu gối, cái cằm đặt ở trên đầu gối, Hàn Thiên Thảo vô ý thức nhìn chằm chằm vào cánh môi đánh mấp máy kia, bất tri bất giác lại hơi giật mình ngây ngốc.
Bắt đầu từ lần đầu gặp mặt, nàng đã thường xuyên không tự chủ nhìn hắn mà ngẩn ngơ như vậy. Hơn nữa mỗi một lần đều sẽ cảm giác được hắn càng đẹp hơn lần trước, bất luận là khung xương, tỉ lệ thân thể hay ngũ quan khuôn mặt, thậm chí mỗi một động tác cử chỉ, toàn bộ đều cảm thấy rất đẹp.
Người đàn ông này khẳng định có rất nhiều người thầm yêu, trộm nhớ, ngưỡng mộ hắn, chỉ cần ánh mắt hắn tùy tiện nheo lại, bảo đảm sẽ có một đám mỹ nữ xúm lại, thậm chí có thể đè chết hắn.
Nhất là tính tình của hắn tốt ngoài cả mong đợi... Không, hắn căn bản là không cáu kỉnh, lại rất săn sóc, lời nói hài hước thú vị, nếu như cha nàng cũng là người đàn ông Hàn Quốc giống hắn, nhất định mẹ không nỡ ly hôn với cha, đáng tiếc ông ấy là con heo đất điển hình, ưu điểm của hắn cha nàng đều không có, thực không thể hiểu được lúc trước sao mẹ lại yêu cha.
Hoặc là trước kia ông ấy cũng có, nhưng sau khi kết hôn thì khóa vào trong hòm sắt, không nỡ lấy ra ngoài?
Nói đi nói lại, có phu quân xuất sắc như vậy, sao nương tử hắn lại không yêu hắn, ngược lại đi tìm nam nhân khác?
Có phải là cũng giống như mẹ của nàng, cha ở bên ngoài chơi một lần, cho nên mẹ cũng phải tìm người đàn ông đùa một trận; hắn cưới thiếp, cho nên nương tử hắn cũng phải tìm một tình nhân?
Không đúng, hắn nói nương tử hắn trước khi thành thân thì đã từng có thai rồi, bởi vậy loại giải thích này cũng không phù hợp sự thật.
Chẳng lẽ lại là nương tử của hắn trời sinh không biết tự trọng?
Hay là trước khi thành thân đã yêu người khác, bởi vì không cách nào vong tình, cho nên sau hôn nhân tiếp tục vụng trộm lui tới?
Hoặc là...
“Mặt của ta dính gì sao?”
“Hả?”
Sức tưởng tượng của nàng đang tận tình phát huy như ngựa thần lướt gió tung mây, không ngờ bỗng nhiên trên đường lại nhảy ra một vấn đề quái lạ, không có lễ phép cắt đứt sự sáng tạo của nàng, Hàn Thiên Thảo cực kỳ khó chịu đang muốn gây một trận bão biểu hiện một chút khí phách của nàng, ai ngờ vừa mới hung dữ trừng con ngươi lên, đập vào mắt chính là bờ môi đang cười của Phác Hiếu Ninh, chế nhạo, trêu tức, bất giác mặt nàng lại nóng lên, lập tức lúng túng mở to mắt.
“Ờ thì, không có... Không có.” Thực mất mặt, lại bị hắn bắt được nàng đang nhìn hắn.
Thấy hai má nàng đỏ ửng đến mê người, nụ cười của Phác Hiếu Ninh càng sâu, “Không có sao?” Ánh mắt nhìn gương mặt lặng lẽ cuối xuống của nàng càng lúc càng mờ ám. “Nhưng nàng có.”
“Hở? Thật sao? Ở đâu?” Hàn Thiên Thảo vô thức lau loạn trên mặt mình.
Môi của hắn dừng ở bên tai nàng. “Miệng.”
“Hả?” Chưa đoán được ý đồ của hắn, Hàn Thiên Thảo đã bị đẩy ngã ở trên thảm cỏ, ngay sau đó thân hình mạnh mẽ như núi băng kia đè lên người nàng làm nàng giật mình hít một hơi, bánh răng của não bộ vừa mới bắt đầu vận hành. “Ngươi...” Miệng cũng bị ngăn chặn.
Tại cái nơi hoang vu thôn dã này, nàng lại bị cưỡng chế áp ngã xuống đất, có phải nên kêu một tiếng “Cường bạo” cho hợp với tình cảnh này không?
Nhưng, đối diện với tình huống này thì người có cảm giác phức tạp nhất không phải là Hàn Thiên Thảo, mà là Hà Vĩnh Kính, hắn há to miệng đớ lưỡi nhìn chủ tử giữa ban ngày ban mặt đặt ở trên người nữ nhân kia, một tay thì vội vàng kéo xiêm y nữ nhân kia ra, còn tay kia thì đưa ra sau huơ huơ với hắn -- nếu như không phải đã theo chủ tử 13 năm thì ai có thể hểu được hả!
Không phải chứ? Chủ nhân muốn ở chỗ này...
Còn muốn hắn bảo vệ?
Hà Vĩnh Kính quan sát bốn phía, dở khóc dở cười.
Canh giữ ở đâu? Cả bốn phương tám hướng, lúc nào cũng đều có thể có người xông vào, muốn hắn giữ thế nào đây?
Có phải chủ tử đã quên hắn chỉ có một người rồi không?
Nhưng chủ tử ra lệnh thì không thể không vâng theo, cho nên Hà Vĩnh Kính đành phải ôm đầu hao tâm tổn trí, suy nghĩ nên làm sao chia mình thành mười hai mảnh, đột nhiên có hòn đá nhỏ bay tới nện vào mông hắn, không cần hỏi, người nào đó đang cảnh cáo hắn, hắn cuống quít co cẳng chạy.
Dạ dạ dạ, hắn giữ! Hắn giữ
Nhưng...
Rốt cuộc muốn hắn giữ ở chỗ nào đây!
Hết chương 3.
Editor: bangthan87
Hà Vĩnh Kính đứng cách đó không xa nghe thấy thế, chẳng hiểu sao đột nhiên lại sinh ra một dự cảm quái lại.
Chủ tử sẽ không đội hắc sa lạp nữa chứ.
Nhưng, dự cảm là dự cảm, thực tế lại là thực tế, chủ tử thật sự sẽ vì cô gái kia mà làm việc không giống như người bình thường sao?
“Nhưng, ta cảm thấy đàn ông búi tóc càng buồn cười hơn!” Không phải nàng cố ý soi mói, nhưng thật sự đàn ông ở thế kỷ thứ hai mươi mốt không có kiểu đầu như thế, chính là không có người búi tóc nên nhìn không quen mắt thành ra cảm thấy buồn cười, điều này cũng không thể trách nàng. “Ngươi như vậy nhìn cũng rất tốt.” Nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới. “Rất ngầu, rất đẹp trai!”
“Ngầu? Đẹp trai?”
Hàn Thiên Thảo nhún vai. “Không hiểu thì thôi.”
Phác Hiếu Ninh nhìn nàng một lát.
“Không phải lúc nào ta cũng như thế này, chỉ khi ở trong phủ, lúc luyện võ, ở nơi này, cả những trường hợp không có người ngoài, ta mới có thể tùy tiện như vậy, một khi xuất môn vẫn phải cột búi tóc.”
“Như vậy...” Hàn Thiên Thảo nghiêng đầu nhìn thẳng hắn, cố gắng tưởng tượng trong đầu khi hắn búi tóc lên sẽ thành bộ dáng gì, bỗng dưng một lát sau hai hàng lông mày của nàng nhăn lại lắc lắc đầu. “Buồn cười! May mắn ta không cần phải trông thấy bộ dáng của ngươi, nếu không ta nhất định sẽ cười bò.”
“... Cười bò?”
Hàn Thiên Thảo tinh nghịch le lưỡi với hắn. “Cười nhạo ngươi!”
Phác Hiếu Ninh nhướng mày. “Ngươi dám cười nhạo ta?”
“Tại sao không dám?” Hàn Thiên Thảo cảm thấy kỳ quái, hỏi ngược lại. “Không muốn người khác cười nhạo thì đừng làm chuyện buồn cười!”
Ánh mắt Phác Hiếu Ninh rất kỳ quái, sau đó lại yên lặng nhìn thẳng nàng, đột nhiên hỏi: “Phải về sao?”
“À, đúng rồi!” Một khi nhắc nhở, Hàn Thiên Thảo vội vàng nhìn sắc trời, “Cũng sắp rồi” sau đó bắt đầu thu xếp đồ đạc. “Ta phải xử lý bọn côn trùng này thật tốt.”
Phác Hiếu Ninh vẫy tay gọi Hà Vĩnh Kính, đưa toàn đồ đạc cho hắn cầm.
“Làm cái gì?”
Không chú ý nghe câu hỏi của y, Hàn Thiên Thảo tò mò nhìn Hà Vĩnh Kính. “Hắn là ai?”
“Hà Vĩnh Kính, tùy tùng của ta.” Phác Hiếu Ninh trả lời. “Vừa rồi ngươi nói muốn làm gì?”
“Tùy tùng...” Hàn Thiên Thảo dí dỏm nhăn mũi lại. “Ta cũng có tỳ nữ hầu hạ, nhưng mà ngoại trừ dọn dẹp phòng ốc, ta đều bảo các nàng ấy cách xa ta một chút, tránh ảnh hưởng đến công việc của ta.” Nhà nàng cũng có người hầu, nhưng không có theo đuôi bám gót, lởn vởn truớc mặt, đi chậm một chút còn có thể bị người phía sau dẫm lên chân, xoay người quá mạnh cũng sẽ đánh lên mặt người đối diện, phiền chết đi được!
“... Vừa rồi ngươi nói muốn cầm những con côn trùng kia làm gì?”
Nhưng thời đại này các đại gia không có người hầu đi theo sau thì thật mất mặt, huống chi...
“Ngươi chỉ có một tùy tùng hầu hạ, đủ rồi sao?” Hắn không phải là võ quan nhị phẩm sao? Chỉ có một người hầu, làm sao đủ phô trương.
“Đủ rồi.” Phác Hiếu Ninh rất kiên nhẫn trả lời nàng, sau đó ngăn cản nàng hỏi những vấn đề nhàm chán, lần thứ tư hỏi cùng một vấn đề -- nội dung giống nhau chỉ là nhiều từ hơn mà thôi. “Xin hỏi, vừa rồi ngươi nói muốn mang những con côn trùng kia làm cái gì?”
Giọng điệu của hắn không có sự tức giận, nhưng tuyệt đối là lớn tiếng hơn trước rất nhiều, cuối cùng đã thành công kéo sự chú ý của Hàn Thiên Thủy.
“Hả? Mới vừa rồi?” Hàn Thiên Thảo nghiêng đầu suy ngẫm lại, “A, làm tiêu bản sao!”
“Tiêu bản là cái gì?”
“Đúng đấy...” Lúc này ở Chosun không có thuật ngữ “tiêu bản”, Phác Hiếu Ninh nghe không hiểu cũng không kỳ quái, nhưng mà... nàng nên giải thích “tiêu bản” thế nào đây?
“... Ta đổi cách hỏi rồi, ngươi muốn xử lý những con côn trùng kia như thế nào?”
“... Đem chúng nó làm thành tiêu bản.”
“...”
Muốn hiểu rốt cuộc tiêu bản là gì, tốt nhất tự xem một cách rõ ràng, cho nên Phác Hiểu Ninh tự mình đi xem cuối cùng Hàn Thiên Thảo làm những con côn trùng kia như thế nào, không ngờ lại bị Hàn Thiên Thảo chợp tay kéo đến làm trợ thủ, chẳng những phải giúp nàng mô phỏng tiêu bản, còn phải giúp nàng tóm côn trùng, lại bị mắng...
“A, ta van ngươi, nói bao nhiêu lần với ngươi rồi, nhẹ một chút! Ngu ngốc, không được bóp nát bọn chúng!”
“Đần độn, cánh lại bị rách!”
“Đực, đực, ta muốn đực, sao ngươi lại tóm con mái, đầu heo!”
Ngu ngốc? Đần độn? Đầu heo?
Hà Vĩnh Kính nhìn chủ tử dở khóc dở cười bỏ con bướm trên tay xuống, không khỏi âm thầm kêu oan thay chủ tử.
Làm sao đại nhân biết được con nào là đực, con nào là cái, kể cả trong mắt hắn và những người khác, ngoại trừ Hàn Thiên Thảo ra, thì giống mỗi con côn trùng đều giống nhau!
Hắn chỉ xác định mình là “Đực”.
Nhưng cũng thật ngạc nhiên, cho dù phải làm cái chuyện tóm con côn trùng ngây thơ nhàm chán này, cho dù sẽ bị mắng, chủ tử luôn nóng nảy lại để mặc nàng sai bảo, tùy nàng tức giận quát mắng, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ không biết mệt, khiến cho hắn chịu hết nổi bắt đầu hoài nghi chủ tử có phải là bị cuồng ngược đãi không?
Bất quá, sau nửa tháng, cuối cùng chủ tử cũng học được cách tóm chính xác con côn trùng mình cần, làm thế nào để cẩn thận đưa ra tiêu bản, ngài ấy muốn nữ nhân kia không còn gì để nói sao?
Nhưng không ngờ chủ tử cứ tiếp tục bị mắng, bởi vì ngài ấy vẫn không phân rõ trống mái.
Loại chuyện đó ai biết được chứ!
“Đại nhân, hôm nay trời oi bức, ngài nên nghỉ ngơi một chút đi!” Đừng cứ mãi ngoan ngoãn để nữ nhân kia tùy ý sai bảo nữa!
Nhưng mà Phác Hiểu Ninh căn bản không thèm để ý đến sự săn sóc của hắn, đem sự quan tâm của người hầu làm lòng lang dạ thú, còn Hàn Thiên Thảo thì lại tràn đầy đồng cảm mà trả lời.
“Đúng đó! Sao mấy ngày nay lại nóng bức đến vậy?” Vung mồ hôi, nàng thì thào lẩm bẩm.
“Là do sắp có bão!” Phác Hiếu Ninh cầm ống tay áo lau trán, bạch y của hắn đã sớm trở thành vải bông rồi. “Khát rồi sao?” Hắn hỏi, thuận tay đưa cho nàng chén nước mà Hà Vĩnh Kính vừa mang đến.
Hàn Thiên Thảo uống một hớp lớn, sau đó tìm một nơi tránh gió, ngồi xuống ngay tại chỗ, lại uống vài hớp rồi trả lại cho Phác Hiếu Ninh, hắn cũng ngồi xếp bằng xuống trên bãi cỏ, không chê bẩn, cũng không ham mê sự thoải mái, bộ dáng tự tại giống như nàng, nhìn về phía trên thật sự rất tiêu sái.
“Đại nhân, thuộc hạ có mang theo một chút bánh tùng ngài có muốn ăn một chút hay không?”
“Không cần.”
“Mứt hoa quả đường phèn?”
“Ngọt như vậy, càng ăn càng khát, tự ngươi thưởng thức đi!”
Hai cánh tay vòng ở hai bên đầu gối, cái cằm đặt ở trên đầu gối, Hàn Thiên Thảo vô ý thức nhìn chằm chằm vào cánh môi đánh mấp máy kia, bất tri bất giác lại hơi giật mình ngây ngốc.
Bắt đầu từ lần đầu gặp mặt, nàng đã thường xuyên không tự chủ nhìn hắn mà ngẩn ngơ như vậy. Hơn nữa mỗi một lần đều sẽ cảm giác được hắn càng đẹp hơn lần trước, bất luận là khung xương, tỉ lệ thân thể hay ngũ quan khuôn mặt, thậm chí mỗi một động tác cử chỉ, toàn bộ đều cảm thấy rất đẹp.
Người đàn ông này khẳng định có rất nhiều người thầm yêu, trộm nhớ, ngưỡng mộ hắn, chỉ cần ánh mắt hắn tùy tiện nheo lại, bảo đảm sẽ có một đám mỹ nữ xúm lại, thậm chí có thể đè chết hắn.
Nhất là tính tình của hắn tốt ngoài cả mong đợi... Không, hắn căn bản là không cáu kỉnh, lại rất săn sóc, lời nói hài hước thú vị, nếu như cha nàng cũng là người đàn ông Hàn Quốc giống hắn, nhất định mẹ không nỡ ly hôn với cha, đáng tiếc ông ấy là con heo đất điển hình, ưu điểm của hắn cha nàng đều không có, thực không thể hiểu được lúc trước sao mẹ lại yêu cha.
Hoặc là trước kia ông ấy cũng có, nhưng sau khi kết hôn thì khóa vào trong hòm sắt, không nỡ lấy ra ngoài?
Nói đi nói lại, có phu quân xuất sắc như vậy, sao nương tử hắn lại không yêu hắn, ngược lại đi tìm nam nhân khác?
Có phải là cũng giống như mẹ của nàng, cha ở bên ngoài chơi một lần, cho nên mẹ cũng phải tìm người đàn ông đùa một trận; hắn cưới thiếp, cho nên nương tử hắn cũng phải tìm một tình nhân?
Không đúng, hắn nói nương tử hắn trước khi thành thân thì đã từng có thai rồi, bởi vậy loại giải thích này cũng không phù hợp sự thật.
Chẳng lẽ lại là nương tử của hắn trời sinh không biết tự trọng?
Hay là trước khi thành thân đã yêu người khác, bởi vì không cách nào vong tình, cho nên sau hôn nhân tiếp tục vụng trộm lui tới?
Hoặc là...
“Mặt của ta dính gì sao?”
“Hả?”
Sức tưởng tượng của nàng đang tận tình phát huy như ngựa thần lướt gió tung mây, không ngờ bỗng nhiên trên đường lại nhảy ra một vấn đề quái lạ, không có lễ phép cắt đứt sự sáng tạo của nàng, Hàn Thiên Thảo cực kỳ khó chịu đang muốn gây một trận bão biểu hiện một chút khí phách của nàng, ai ngờ vừa mới hung dữ trừng con ngươi lên, đập vào mắt chính là bờ môi đang cười của Phác Hiếu Ninh, chế nhạo, trêu tức, bất giác mặt nàng lại nóng lên, lập tức lúng túng mở to mắt.
“Ờ thì, không có... Không có.” Thực mất mặt, lại bị hắn bắt được nàng đang nhìn hắn.
Thấy hai má nàng đỏ ửng đến mê người, nụ cười của Phác Hiếu Ninh càng sâu, “Không có sao?” Ánh mắt nhìn gương mặt lặng lẽ cuối xuống của nàng càng lúc càng mờ ám. “Nhưng nàng có.”
“Hở? Thật sao? Ở đâu?” Hàn Thiên Thảo vô thức lau loạn trên mặt mình.
Môi của hắn dừng ở bên tai nàng. “Miệng.”
“Hả?” Chưa đoán được ý đồ của hắn, Hàn Thiên Thảo đã bị đẩy ngã ở trên thảm cỏ, ngay sau đó thân hình mạnh mẽ như núi băng kia đè lên người nàng làm nàng giật mình hít một hơi, bánh răng của não bộ vừa mới bắt đầu vận hành. “Ngươi...” Miệng cũng bị ngăn chặn.
Tại cái nơi hoang vu thôn dã này, nàng lại bị cưỡng chế áp ngã xuống đất, có phải nên kêu một tiếng “Cường bạo” cho hợp với tình cảnh này không?
Nhưng, đối diện với tình huống này thì người có cảm giác phức tạp nhất không phải là Hàn Thiên Thảo, mà là Hà Vĩnh Kính, hắn há to miệng đớ lưỡi nhìn chủ tử giữa ban ngày ban mặt đặt ở trên người nữ nhân kia, một tay thì vội vàng kéo xiêm y nữ nhân kia ra, còn tay kia thì đưa ra sau huơ huơ với hắn -- nếu như không phải đã theo chủ tử 13 năm thì ai có thể hểu được hả!
Không phải chứ? Chủ nhân muốn ở chỗ này...
Còn muốn hắn bảo vệ?
Hà Vĩnh Kính quan sát bốn phía, dở khóc dở cười.
Canh giữ ở đâu? Cả bốn phương tám hướng, lúc nào cũng đều có thể có người xông vào, muốn hắn giữ thế nào đây?
Có phải chủ tử đã quên hắn chỉ có một người rồi không?
Nhưng chủ tử ra lệnh thì không thể không vâng theo, cho nên Hà Vĩnh Kính đành phải ôm đầu hao tâm tổn trí, suy nghĩ nên làm sao chia mình thành mười hai mảnh, đột nhiên có hòn đá nhỏ bay tới nện vào mông hắn, không cần hỏi, người nào đó đang cảnh cáo hắn, hắn cuống quít co cẳng chạy.
Dạ dạ dạ, hắn giữ! Hắn giữ
Nhưng...
Rốt cuộc muốn hắn giữ ở chỗ nào đây!
Hết chương 3.
/13
|