【Viên Thế Vân: “Chỉ là đang chờ đợi biết đâu có một ngày sáng sớm thức dậy, có thể thuyết phục chính mình, không suy nghĩ đến một thứ đã từng cố chấp, sau đó làm một người phụ nữ hạnh phúc bình thường, tựa như vừa rồi cô đã nói, tìm một người đàn ông yêu mình kết hôn, sinh con, nuôi nấng đứa con trưởng thành, trải qua cuộc sống bình thản.
Có lẽ mọi người đều đang chờ đợi ngày này… nhưng trước đó, chúng ta vẫn vô tình kiên trì với một số cố chấp trong lòng mình, cho đến ngày nào đó tới rồi mới thôi.”
Tưởng Bách Liệt: “Cô đã nói hai người là Michael và Lucifer. Có lẽ hai người không phải vậy. Có lẽ hai người đều là Michael. Chẳng qua là hai mặt của Michael.”】
8.1Edit: Spring13Beta: SamMột loạt đèn chùm xếp ngay ngắn phát ra ánh sáng vàng, Thế Vân hơi chóng mặt, cô không khỏi suy nghĩ, thủy tinh chẳng phải nên chiết xạ ra tia sáng trắng hay sao, tại sao là màu vàng…
Cô nhìn Viên Tổ Vân ở bên cạnh, từ khi buổi tiệc bắt đầu anh đã uống rất nhiều rượu, người không biết còn tưởng rằng anh đang trình diễn vở kịch “Cô dâu kết hôn, chú rể không phải là tôi”. Xem ra, anh không chỉ nghiện thuốc lá mà còn nghiện uống rượu.
“Đừng uống nữa.” Cô ngăn lại.
Nhưng anh chỉ lẳng lặng nhìn cô một cái, ánh mắt hơi trống rỗng, không biết suy nghĩ cái gì, nhưng bàn tay vẫn nâng ly uống vào bụng.
Đèn bỗng nhiên mờ dần, cô dâu chú rể lại lên sân khấu, người điều khiển chương trình nói nghi thức thắp nến sắp bắt đầu. Trong bóng tối, Thế Vân vươn tay ra, lặng lẽ đoạt lấy ly rượu của Viên Tổ Vân, cô thấp giọng kề sát tai anh nói: “Uống nữa anh sẽ say đấy.”
Anh thả tay xuống, không giành lại ly rượu, trong bóng tối không biết anh suy nghĩ gì. Một lát sau, anh đến gần tai cô, nói: “Có lẽ tôi chỉ muốn uống rượu…”
Thế Vân ngửi được mùi rượu, cô bất giác nhíu mày: “Anh say rồi tôi không thèm để ý tới anh đâu.”
Anh trầm mặc, trầm mặc thật lâu, cho đến khi cô nghi hoặc quay đầu nhìn anh. Vô tình tia sáng lướt qua bọn họ, chỉ có hai giây ngắn ngủi, nhưng cô thấy được khuôn mặt lướt qua của anh —— khiến người ta kinh ngạc là, khuôn mặt đó mang theo nụ cười, như là trầm mê bên trong con người hoặc sự vật nào đó, khác hẳn với Viên Tổ Vân của ngày thường, giờ phút này anh giống như một cậu thiếu niên mười mấy tuổi, thỏa mãn với hạnh phúc nho nhỏ của mình, cho dù so sánh với hạnh phúc trăm năm của cô dâu chú rể trước mắt, cũng không dao động nụ cười trên mặt anh.
Thế Vân giơ lên ly rượu của anh, không khỏi nghi ngờ bên trong là gì, nhưng cô có thể khẳng định một điểm —— Viên Tổ Vân say rồi, anh thật sự say rồi.
“Tôi đi toilet.” Viên Tổ Vân bỗng nhiên đứng lên, trong bóng tối, bước chân anh hơi lảo đảo. Thế Vân do dự vài giây, vẫn là đi theo anh.
Anh rất lịch sự hỏi người phục vụ vị trí của toilet, rồi bước nhanh vào đó. Thế Vân đi theo anh tới cửa, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nôn mửa rất rõ rệt, cô không khỏi nhíu mày.
Một lát sau, bên trong tĩnh lặng, cô lưỡng lự, rốt cuộc nhịn không được mà hô lên: “Này, anh không sao chứ?”
Anh không trả lời, như là vô cớ biến mất, nhưng cô nghi ngờ rằng anh đang ngủ.
“Viên Tổ Vân?” Cô lúng túng đứng tại cửa, không biết có nên vào hay không.
“Tôi vẫn còn sống…” Anh mở vòi nước bồn rửa tay, tẩy rửa cái thành bồn cùng với bàn tay và khuôn mặt của mình.
“Ờ…” Cô không biết vì sao mình trả lời vụng về như vậy, nhưng ngoài chữ “ờ” cô không biết nên nói gì khác.
“Tôi say rồi.” Anh đóng vòi nước, dùng khăn giấy lau tay và mặt, bình tĩnh nói.
“Ừm…”
“Còn nhớ lần trước tôi đã nói với em không?” Anh quay đầu, nhìn bóng lưng của cô.
“…” Cô cứng nhắc di chuyển bước chân, “Không nhớ, đi thôi, tôi đưa anh về nhà.”
Bước chân của Viên Tổ Vân vẫn hơi lảo đảo, nhưng khuôn mặt lại mỉm cười.
Thế Vân tìm được Lương Kiến Phi, nhờ cô ấy chào cô dâu một tiếng, hàn huyên mấy câu rồi ra khỏi hội trường.
Viên Tổ Vân đang dựa vào lan can bằng kim loại nằm cạnh thang cuốn tự động, anh nghiêng đầu, không biết nhìn chỗ nào, mắt kính đã tháo xuống đặt trong túi áo, anh lấy ra gói thuốc, ngậm một điếu trong miệng, tay kia thì chuẩn bị ấn bật lửa.
“Đừng hút.” Thế Vân đi qua giành lấy điếu thuốc, ném vào trong thùng rác.
Bật lửa trong tay anh đã nhóm lửa lên, miệng còn kinh ngạc mang theo hình dạng ngậm thuốc, có lẽ anh say thật rồi, cho nên cả người trông hơi chậm chạp.
“Đi thôi.” Cô đút hai tay vào túi, đi lên thang cuốn tự động. Cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau mình đi theo tới, cô không quay đầu nhìn, cô rất sợ nhìn thấy ánh mắt anh, loại ánh mắt trần trụi sau khi không còn mắt kính che lấp.
“Này,” Viên Tổ Vân ở đằng sau nói, “Tôi là người uống say, em có thể…đừng đi nhanh như thế không.”
Thế Vân dừng bước nghiêng người nhìn anh, muốn chờ anh đi lên, anh vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, khóe miệng cong lên nụ cười như có như không.
“Này, em có thể qua đây dìu tôi không?”
“…” Cô cắn môi, nheo mắt nhìn anh chằm chằm, không thể phân biệt anh có thật sự cần cô dìu đi không. Cuối cùng, cô đành chịu thở dài, đi qua túm lấy cánh tay anh, cố gắng coi anh như ông cụ muốn băng qua đường.
Nhưng anh lại giãy tay cô ra, sau đó rất tự nhiên đặt cánh tay lên vai cô, trọng tâm dựa về phía cô: “Thế này tốt hơn.”
Thế Vân nhíu mày, bị trọng lượng của anh ép đến lảo đảo một bước, cô không dám ngẩng đầu, bởi vì khuôn mặt anh ở ngay trên đầu cô, cô cảm nhận được từng hơi thở của anh, tựa như là sóng biển.
Bọn họ từ từ đi đến cổng khách sạn, anh chàng giữ xe đã kêu một chiếc taxi từ trước, hơn nữa rất chuyên nghiệp mở cửa xe ra, Thế Vân nhét sức nặng trên người vào trong xe, rồi ngồi theo vào trong. Viên Tổ Vân tỉnh táo nói địa chỉ nhà mình cho tài xế, sau đó nhắm mắt lại, như là đang dùng hết sức áp chế men say kia.
Hai người không nói gì, giống như cả hai đều không tồn tại, nhưng lại bất giác tự phỏng đoán ý nghĩ của đối phương. Thế Vân lặng lẽ quay đầu, nhìn người đàn ông say sưa bên cạnh, cô chợt dâng lên nỗi sợ hãi, nỗi sợ hãi vô cớ, hình như thứ mình luôn bảo vệ sẽ bị phá tan thành từng mảnh.
Ngón tay cô đặt trên ghế ngồi khẽ run rẩy, anh nắm bàn tay đó, dùng bàn tay ấm áp mà dày rộng của anh bao lấy tay cô, hai mắt anh vẫn nhắm chặt, khóe miệng có vẻ dịu dàng nhàn nhạt: “Sao lạnh như thế…”
Cô muốn giãy khỏi tay anh, nhưng lại bị nắm thật chặt, cô nghiêng người vươn bàn tay còn lại ra đẩy anh, anh chỉ mở mắt, thấp giọng nói: “Đừng quậy nữa, bây giờ tôi đang nhức đầu…”
Lần đầu tiên Thế Vân phát hiện, ở trước mặt anh cô nhỏ bé như vậy, cho dù dùng hết sức cũng không thể nào thoát khỏi ngón tay anh, vì thế cô hờn dỗi thôi không giãy dụa nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh không để ý tới cô, càng không lo tới cô đang hờn dỗi, anh tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tới dưới lầu nhà Viên Tổ Vân, Thế Vân nhân lúc anh trả tiền mau chóng rút tay về, đút vào trong túi, xuống xe không được tự nhiên cho lắm. Nhưng cảm giác ấm áp này làm thế nào cũng không đuổi đi được, đến nỗi khi cô bất giác nắm tay kia, quả thật là lạnh cóng.
Viên Tổ Vân từ trong xe đi ra, lại tựa vào cô một cách dĩ nhiên, âm thanh quả thật mang theo men say: “Đi thôi…”
Cầu thang xoắn ốc vốn đã khiến người ta chóng mặt, lúc này đối với Thế Vân quả là một loại cực hình, cô chợt có phần hối hận đã nói muốn đưa anh về nhà, bởi vì cô bắt đầu nghi ngờ anh không có say thật.
“Em cõng tôi lên đi…” Anh nói.
“Đừng có nằm mơ…” Cô trả lời.
“Không thể nằm mơ sao…”
“Giấc mơ không thể thành hiện thực thì tốt nhất đừng mơ…”
“À, vậy được rồi…”
Bọn họ dùng 15 phút đi từ tầng một đến tầng năm, Thế Vân mệt đến thở hổn hển, bàn tay lúc đầu lạnh cóng giờ đã nóng đến đổ mồ hôi.
Động tác tìm chìa khóa của Viên Tổ Vân rõ ràng nhanh nhẹn, Thế Vân không thay giày, trước hết đỡ anh tới sofa, sau đó lau mồ hôi trên trán mình, cô cảm thấy miệng lưỡi khô khan.
“Bên cạnh tủ lạnh có nước khoáng…” Anh mở nửa mắt nói.
Cô đi qua, cầm nước khoáng mở nắp ra, vừa mới uống vào miệng, chợt nghe tiếng anh từ sofa truyền tới: “Tôi nói là bảo em mang sang đây cho tôi uống…”
“…” Cô cứng ngắc đứng hình, sau đó hậm hực đặt chai xuống, lấy một chai mới đi qua đưa cho anh.
Anh không nói cảm ơn, trực tiếp uống cạn chai nước trước mặt cô, sau đó gác chân lên tay vịn của sofa, lười biếng nói: “Giày…”
Cô cắn môi, vươn tay cởi giày của anh, đôi giày da màu đen thật lớn mau chóng nằm im lặng trên sàn nhà bên cạnh sofa.
“Khăn nóng…” Anh kéo cổ áo sơ mi ra, như là không thoải mái cho lắm, áo vét không biết đã chạy đi đâu.
Cô cắn răng đi vào phòng tắm, mở vòi nước ấm, sau đó tùy tiện rút một chiếc khăn treo trên giá tương đối sạch sẽ, bắt đầu dội rửa trong nước ấm, vì sợ chiếc khăn không kịp nóng, cô chỉnh nước ấm chạy đến mức gần như có thể gọi là nóng, chẳng để ý hai tay mình đã đỏ lên.
Cô ném khăn lên mặt anh, thấy anh không phản ứng, cô chỉ đành cắn răng chịu đựng ra tay lau giúp anh.
Cô gào thét dưới đáy lòng: Viên Thế Vân, rốt cuộc mày làm sao vậy, mày không phải là bảo mẫu của anh ta!
Nhưng hai tay cô lại không dừng được, hoặc là nói, cô không thể nhìn thấy bộ dạng khó chịu của anh mà không đi giúp anh —— đây là một Viên Thế Vân gần như xa lạ đối với cô, ngay cả chính cô cũng không nhận ra bản thân mình.
“Này…” Anh mở nửa mắt, cười như không cười nhìn cô, “Tôi muốn đi tắm…”
“Xin cứ tự nhiên.” Cô nghiêm mặt, đứng dậy muốn đi, nhưng lại bị anh giữ lấy cổ tay.
“Tôi…” Anh vẫn nhìn cô như vậy, hình như đang chuẩn bị làm gì đó.
“Tôi phải về nhà.” Cô muốn giãy khỏi tay anh, nhưng phát hiện làm sao cũng không thể thoát thân.
Bỗng dưng, anh mau chóng đứng dậy, kéo cô đi qua phòng tắm, sau đó nhoài người trước bồn rửa tay, nôn tất cả nước khoáng vừa uống vào bụng ra hết.
Thế Vân không giãy dụa nữa, mà nhẹ nhàng vỗ lưng anh, trong mắt tản ra một tia đau lòng.
Anh lại nôn thêm lúc nữa, rồi mới mở vòi nước, dùng một bàn tay khẩy nước lên mặt, nhưng bàn tay đang nắm tay cô vẫn không buông ra.
Một tay anh chống trên bồn rửa, nước theo hai má chảy xuống cằm, rồi nhỏ giọt lên áo sơ mi của anh. Bọn họ không nhìn thẳng nhau, mà là thông qua chiếc gương trên tường để nhìn mắt đối phương.
“Em biết không…” Anh dùng âm thanh từ tính mang theo men say nói, “Bây giờ tôi rất muốn hôn em…”
“…” Cô mở to hai mắt nhìn anh, nói không ra lời.
Bọn họ cứ nhìn đối phương trong gương, giống như trở về rất lâu rất lâu trước kia, hai cô cậu thiếu niên ngây ngô, tay nắm tay, mỉm cười quan sát đối phương trong gương, cỗ máy thời gian xoay quanh thần tốc, thế nhưng bọn họ thẫn thờ không phát giác, giống như bị hạ thần chú, không biết làm thế nào để thu hồi tầm mắt.
“Nhưng tôi biết,” âm thanh của anh phá tan thần chú này, “Không có cô gái nào thích được một người đàn ông vừa mới nôn mửa hôn môi, cho nên…”
“?”
“Hay là thôi đi…” Anh cười rộ lên, mang theo chút ý tứ đùa dai, hoặc như là để che giấu gì đó.
Thế Vân cảm thấy khuôn mặt mình nóng lắm, cô không dám nhìn gương nữa, chỉ nhíu chặt mày, cô muốn mắng anh, nhưng cảm thấy nếu lúc này mắng anh thì sẽ khiến anh nghĩ rằng cô đang làm nũng, vì thế cô cắn môi, không nói gì, bộ dạng trông rất tức giận.
Anh bỗng khoác cánh tay trên vai cô, âm thanh dịu dàng nói, “Tôi chóng mặt…”
“Chóng mặt thì đi ngủ đi…” Cô trả lời máy móc.
“Em có thể dìu tôi lên giường không?” Anh vừa hỏi, vừa sải bước đi về phía phòng ngủ.
Thế Vân nghiêng ngả lảo đảo, ném thân hình nặng nề của anh lên giường, trông thấy vẻ mặt mê man của anh nhìn mình, cô thậm chí có nỗi xung động muốn nhào tới bóp cổ anh.
“Tôi đi đây!” Cô giãy khỏi tay anh, thông báo có phần giận dỗi.
“Không được…không phải tôi đã nói rồi à, nếu tôi say, tốt nhất em nên ở lại cùng tôi…” Anh còn muốn với lấy tay cô, nhưng không còn mạnh mẽ như lúc đầu, hình như say thật, cũng rất mệt mỏi.
“Tôi đã đưa anh về nhà.” Cô nhắc nhở.
“Đợi tôi ngủ rồi đi,” anh như là đang thật sự năn nỉ cô, ánh mắt bất giác rã rời, “Được không…”
Thế Vân cắn môi, đã không đếm được hôm nay là lần thứ mấy cô mềm lòng, quên đi, cô nghĩ, hứa với anh lần nữa đi… Nhưng lần sau không thể lặp lại nữa.
Cô lấy tất cả chăn chồng chất lộn xộn trên giường đắp lên người anh, sau đó khoanh tay tựa vào khung cửa sổ: “Anh ngủ đi, tôi sẽ chờ anh ngủ rồi mới về.”
Viên Tổ Vân rốt cuộc lộ ra nụ cười yên tâm, sau đó nhắm hai mắt, không quá vài giây, tiếng hít thở đều đặn của anh truyền tới, cùng với một số lời lẩm nhẩm chẳng thể nghe ra.
Đầu giường anh đặt một quyển sách, mặt sau hướng lên trên, cô nhận ra đó là sách của Hạng Phong, bởi vì hình như Hạng Phong cũng đã cho cô quyển này, nhưng cô chưa từng đọc qua.
Thế Vân thở dài trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy mỏi mệt —— bất cứ ai bị anh giày vò cũng sẽ mệt mỏi thôi nhỉ?
Nhưng cô cười khổ, vì sao là mình chứ?
Sau khi xác định anh đã ngủ say, cô rón ra rón rén muốn đi ra ngoài, lúc đi ngang qua cái bàn, cô vô tình trông thấy khung ảnh kia vẫn bị úp ngược, trong lúc ngẩn ngơ, cô ma xui quỷ khiến dừng bước.
Cô nhớ lần trước lúc mình muốn lật nó lên thì Viên Tổ Vân chợt xuất hiện, lúc ấy cô không biết xấu hổ bao nhiêu, giống như kẻ trộm bị chủ nhà bắt tại trận. Nhưng lúc này, cô cảm thấy trong lòng mình dường như có tiếng cổ vũ, sau đó có một âm thanh nói: Thế Vân, hay là thôi đi…
Cô lật khung ảnh lên, nhìn người trên tấm ảnh, cô ngơ ngẩn không thốt nên lời.
Bỗng nhiên cô đặt khung ảnh xuống, vẫn là mặt sau hướng lên trên. Cô đi thẳng tới phòng khách, mặc áo khoác đeo túi xách, rồi lặng lẽ rời đi.
Thật giống như cô chưa từng lật khung ảnh kia lên.
Khi về tới nhà, cô loáng thoáng nghe được tiếng hoan hô của tầng trên và tầng dưới, cùng với tiếng pháo nổ từ đằng xa, cô nhìn đồng hồ trên tường, mười hai giờ năm phút, hóa ra…một năm mới đã tới rồi.
Cô treo áo khoác lên móc áo, sau đó đun nước, nước sôi rồi mới nhớ trong nhà có máy nước uống.
Cô cười khổ, bưng cốc nước ấm ngồi trước máy tính, mở ra trang web cô thường vào, tìm ra thư mục ghi âm, sau đó lắng nghe.
“Các bạn thính giả trước radio —— Giáng Sinh vui vẻ!” Thư Lộ dùng giọng điệu vui mừng và hân hoan nói.
Bài hát nền chính là ca khúc được trung tâm mua sắm mở đi mở lại nhiều lần: “We wish you a Merry Christmas, we wish you a Merry Christmas, we wish you a Merry Christmas. . . . . . and Happy New Year!”
“Đây là Thư Lộ của đài phát thanh tiếng Trung tại New York mang đến tiết mục này cho các bạn, chúng ta sắp phải chào đón một năm mới, không biết đối với một năm qua các bạn có tiếc nuối gì không, và có những mong đợi gì cho một năm mới? Hồi bé, ba mẹ thường nói với chúng ta, tại ngưỡng cửa sắp bắt đầu một năm mới, nếu thành kính ước nguyện với thần linh, nói không chừng có thể thực hiện được, cho nên mỗi khi sắp sang năm mới, chúng ta khi còn là những đứa trẻ luôn cung kính phác họa ra hình dáng của thần linh trong tâm trí, sau đó ước nguyện một mong muốn to lớn —— có lẽ điều này cũng giống như khi các bạn nhỏ ở phương Tây xin điều ước với ông già Noel nhỉ? Nhưng buồn cười là, đợi đến hôm sau thức dậy, chúng ta liền quên mất lời ước nguyện này, bởi vì dù sao nó cũng là hư vô, xa xăm không thể thành hiện thực, nắm chặt tiền lì xì trong tay mới là cảm xúc hạnh phúc chân thật nhất có thể chạm tới.
Được rồi, đầu tiên hãy đọc thư của một số thính giả, là về hỏi đáp của kẹo và giấy gói kẹo —— không biết các bạn trước radio có tràn đầy tò mò đối với hai vị thính giả kia giống như tôi không? Lần này ‘Vân đạm phong khinh’ gửi thư nói, muốn nhờ tôi chuyển lời cho ‘Tinh cầu cô đơn’ —— nói thật, việc chuyển lời này không biết tại sao thật sự khiến tôi rất đã nghiền đấy —— anh ấy muốn tôi chuyển lời nói rằng, ‘thật ra kẹo và giấy gói kẹo, điều này căn bản không phải là một sự lựa chọn’… Ừm, chỉ một câu vậy thôi. ‘Tinh cầu cô đơn’, bạn có nghe được không, câu trên là ‘Vân đạm phong khinh’ muốn nói với bạn.
Ưm… Tuy rằng Thư Lộ không hiểu cho lắm, nhưng những lời này muốn được nhắn gửi cho người có thể hiểu được, không phải sao? Nhưng nói trở lại, ‘Vân đạm phong khinh’ bạn cũng nói ít quá đi, thật vất vả mới gửi cho tôi một bức thư, không thể viết thêm một chút nữa sao, bạn thế này thật sự khiến mọi người chúng tôi không hiểu được ý nghĩ, ngay cả đạo diễn cũng chất vấn tôi vì sao phải ở trong tiết mục thêm vào nội dung trò chuyện không đâu vào đâu như vậy… Ha ha, nhưng tôi nghĩ, nếu tiết mục của tôi có thể giúp đỡ hai bạn một chút, thì coi như là một vinh hạnh —— vì thế, tôi sẽ dốc hết sức mình chuyển lời cho hai bạn trên sóng điện từ nhé. Tiếp theo hãy cùng lắng nghe một ca khúc…”
Kẹo và giấy gói kẹo…căn bản không phải là một sự lựa chọn?
Đó là cái gì? Chỉ là một cái cớ, hoặc là một trò đùa vớ vẩn?
Thế Vân muốn suy nghĩ, nhưng đầu óc lại trống rỗng; cô muốn thuyết phục bản thân đừng nhớ đến khuôn mặt của Viên Tổ Vân nữa, tuy nhiên cô vẫn bất giác phác họa ra hình dáng kia trong lòng. Trong cơ thể cô dường như luôn có hai nguồn lực lượng đang giao chiến, khiến cô càng ngày càng muốn tìm được con người chân thật của mình.
Cô ngơ ngác ngồi trên sofa phòng khách, không biết qua bao lâu, di động chợt vang lên, tiếng đàn dương cầm du dương kia giống như cây kim đâm vào trái tim cô.
Cô nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, nhất thời có phần lưỡng lự có nên tiếp máy hay không.
“A lô…” Cô đặt di động bên tai, qua vài giây mới ngập ngừng nói.
“Cậu…ngủ chưa?” Âm thanh Thạch Thụ Thần nghe ra có chút mệt mỏi, nhưng rất dịu dàng.
“À, chưa…”
“Vừa rồi tới nghĩ…có nên gọi điện cho cậu không, tớ nhớ nếu cậu ngủ rồi thì sẽ tắt nguồn, cho nên gọi thử…”
“Ờ…tớ còn chưa ngủ.” Cô mím môi, không biết từ khi nào giữa bọn họ trở nên dè dặt, không có gì để nói.
“Thật ra cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là…đang thu xếp một vài thứ, sau đó tớ tìm được một số ảnh của chúng ta hồi cao trung, còn có những thứ khác… bỗng nhiên tớ rất bùi ngùi, vì thế gọi điện cho cậu.”
“Ừm…” Cô đứng lên, thong thả đi đến bên cửa sổ, “Là gì thế? Kể tớ nghe với.”
Thạch Thụ Thần như nhận được sự cổ vũ, giọng nói không còn khẩn trương như lúc đầu: “À, có tấm ảnh của chúng ta chụp hồi lớp 11, không phải chụp chúng ta, mà là khi chúng ta tham gia nhóm nhiếp ảnh đã chụp để hoàn thành bài tập ấy.”
“À…” Trong đầu Thế Vân tìm kiếm hình ảnh kia, “Sau đó còn tự mình in ra…”
“Ừ,” âm thanh Thạch Thụ Thần như là mang theo ý cười, “Cậu còn nhớ chụp gì không?”
“Không nhớ lắm…chuyện lâu như vậy…”
“…”
Đầu dây bên kia trầm lặng, bỗng dưng lại truyền đến một —— nói thế nào nhỉ —— trận cười nuông chiều, dường như có phần bất đắc dĩ, nhưng lại khoan dung. Khiến cô chợt cảm thấy, cho dù mình nói gì, làm gì, anh ta ở đầu dây bên kia cũng sẽ không tức giận, chỉ là lắc đầu, khẽ thở dài mà thôi, hơn nữa trên khuôn mặt luôn nở nụ cười dịu dàng.
“Cậu đó,” anh ta nói tiếp, “Có lúc tớ rất nghi ngờ không biết có phải cậu rất ghét tớ hay không…”
“Không có,” cô vội vàng phủ nhận, nhưng lại chần chừ, “…Tại sao cậu nói vậy?”
Anh ta cười, cô thậm chí có thể tưởng tượng, giờ phút này khuôn mặt tươi cười của anh ta là vui vẻ cỡ nào —— nhưng mà anh ta thật sự vui sướng sao?
“Không có gì,” Thạch Thụ Thần dừng một chút, “Trên tấm ảnh là chim bồ câu tại Quảng trường Nhân Dân, tớ còn nhớ khi ấy cậu nói với tớ, bồ câu nơi đó vốn rất cởi mở.”
“?”
“….Nếu không chúng sẽ không thoải mái qua lại như con thoi trong đám người.”
“À…” Thế Vân cũng cười, cảm thấy ý nghĩ này rất đáng yêu.
“Sau đó cậu còn nói, hiện tại chúng nó trở nên kiêu ngạo, bởi vì con người đút cho chúng ăn ngày càng nhiều, bị chiều hư rồi.”
“Thế à…”
“Sau đó cậu thật sự nộp tấm ảnh chim bồ câu coi như bài tập, thầy còn hỏi cậu ——”
“—— đây rốt cuộc là bồ câu hay là gà mái?” Cô cướp lời, sau đó cười rộ lên, cười rất vui vẻ. Cô cũng nghe được tiếng cười của anh ta, trong thoải mái mang theo dịu dàng, giống như là cậu thiếu niên mười mấy tuổi, cười đến khi đôi mắt biến thành một đường cong.
“Cậu biết không,” anh ta nói, “Đôi khi, tớ có chút không rõ ràng.”
“?”
“Thứ mà tớ nhớ nhung, rốt cuộc là chúng ta hồi ấy, hay là…những ngày tháng vô ưu vô lự kia.”
“…”
Anh ta như là đang hỏi cô, hoặc là đang hỏi chính mình. Cô chợt nghĩ rằng, thật ra anh ta cũng tràn đầy tâm sự, như là muốn kéo mình ra khỏi mù mịt, nhưng lại trầm mê vào trong đó.
Cô cười khổ, rốt cuộc trên thế giới này có bao nhiêu người giống cô, không biết bản thân mình suy nghĩ cái gì?
“Tớ đã đặt vé máy bay rồi.” Âm thanh của anh ta bình tĩnh khác thường, như là bị đánh vỡ không gian ảo tưởng rơi vào bên trong hiện thực.
“À…”
“Là cuối tháng hai.”
“…”
“Cho nên, nếu được thì trước cuối tháng một cậu có thể cho tớ một đáp án không?”
Thế Vân chần chờ chốc lát, rồi mới nói: “Ưm…thật ra ——”
“—— cậu không cần trả lời tớ bây giờ,” anh ta ngắt lời cô, “Thật sự không cần đâu. Cho dù hiện tại cậu có đáp án hay chưa, hãy đợi tới lúc đó rồi nói cho tớ biết, được không?”
“Được…” Cô nhìn ánh đèn neon xa xăm, đã tắt từ lâu, nhưng phía dưới có ánh đèn đỏ ngầm nhấp nháy.
“Chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới…”
Thế nhưng, Thế Vân không khỏi suy nghĩ, năm mới này không nhất định sẽ vui vẻ đâu nhỉ.
Khi Thế Vân gặp lại Viên Tổ Vân thì đã cách đêm giao thừa say rượu kia năm ngày. Bởi vì cô bị cảm, hơn nữa giống như anh lần đó, đều trải qua tất cả triệu chứng, nhưng không nặng như anh.
Cô nhờ đồng nghiệp giúp cô xin nghỉ ba ngày, không dám nói mình bị bệnh, nếu không rơi vào lỗ tai của tên xấu xa kia, nói không chừng anh lại làm ra chuyện gì nữa.
Đợi đến ngày cô trở về công ty thì đã là thứ sáu, thời tiết rất tốt, mặt trời chiếu sáng đến nỗi khó mà mở mắt, cô bao bọc mình trong chiếc áo lông màu đen, quấn khăn quàng cổ rất dày, che khuất nửa khuôn mặt, lại đeo kính mát thật to, cô đứng ở một góc chờ thang máy, lén nhìn ảnh phản chiếu trên tấm kính mà quan sát chính mình —— quả là như đổi thành người khác, cách ăn mặc này, cho dù đến Alaska cũng không thành vấn đề nhỉ?
Thang máy tới, cô là người đầu tiên đi vào, sau khi ấn nút thì yên tâm tựa vào một góc. Mọi người lần lượt tiến vào, cô nhìn mũi chân mình, suy tư về lời nói của Thạch Thụ Thần. Mấy ngày nay khi nằm nghỉ ngơi trên giường, cô luôn bất giác nghĩ tới anh ta, lời nói của anh ta, cùng với những ngày tháng cô phải chờ đợi.
Có phải anh ta đã biết đáp án của cô rồi không? Vì thế không muốn đi đối mặt, tình nguyện đặt ra một ngày, chầm chậm chờ đợi, để khiến trái tim mình không đau đớn chăng?
Thế thì…nói theo điểm này, Thạch Thụ Thần có điểm giống cô.
Một đôi giày đá bóng kiểu nam đụng vào mũi chân cô, khiến cô không thể không ngẩng đầu, muốn đi ghét chủ nhân của chúng nó. Nhưng khi cô nhìn thấy rõ khuôn mặt của chủ nhân kia, bỗng nhiên chẳng biết làm sao.
Viên Tổ Vân mặt đối mặt với cô, sắc mặt hoài nghi nhìn cô, loại ánh mắt này…sẽ khiến người ta đổ mồ hôi trong mùa đông rét lạnh.
Trong không gian nhỏ hẹp anh chìa tay tháo kính mát của cô xuống, sau đó nhướng mày nhìn cô, giống như đang nói: em ăn mặc thế này là muốn làm gì?
Thế Vân trừng mắt nhìn anh, sau đó cụp mắt xuống không nhìn anh nữa. Dù sao cũng chỉ là trừng qua trừng lại thôi, chi bằng làm bộ dường như không có việc gì đừng để ý tới anh.
Nhưng anh cũng không chịu thua —— cách khăn quàng cổ rất dày che khuất nửa khuôn mặt cô, gần như không thể nhìn thấy hình dáng —— anh nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên, khiến cô phải nhìn anh.
Cô muốn trừng anh, cái mũi bất giác ngứa ngáy, cô nheo mắt, bỗng nhiên hắt xì một cái. Những gì từ trong lỗ mũi cô, vôn dĩ nên bắn lên khăn quàng cổ, giờ phút này lại hắt ra hết trên bàn tay anh đang nắm lấy cằm cô.
Thế Vân nhìn bàn tay trước mặt hơi cứng ngắc, cô chớp mắt, không dám ngẩng đầu.
Thang máy đến tầng của công ty bọn họ rồi, Viên Tổ Vân thả tay ra, xoay người đi ra ngoài. Thế Vân cúi đầu đi theo phía sau anh, khụt khịt mũi, lại có cảm giác muốn hắt hơi.
Trong văn phòng bộ môn rất im lặng, chỉ có lác đác vài đồng nghiệp ngồi tại chỗ ăn sáng, Thế Vân đi qua cửa văn phòng của Viên Tổ Vân, khi cô muốn quay về chỗ ngồi của mình, thì đã bị anh túm vào phòng.
“Này,” anh đóng cửa lại, vươn tay kéo xuống khăn quàng cổ của cô, “Xin hỏi ba ngày nay em xin nghỉ, bận rộn làm gì thế?”
“Rất nhiều chuyện.”
“Bận sinh bệnh à?” Anh hình như không vui.
“…Thỉnh thoảng.”
Anh nhìn cô, như là muốn nhìn thấu ánh mắt cô xem trong đầu cô đang nghĩ gì.
“Này,” anh cởi áo khoác treo lên, “Tôi thu lại lời nói của mình mấy hôm trước.”
“?” Nhịp tim cô tăng tốc, nhìn anh chằm chằm.
“Em không sợ tôi, tuyệt đối không, ngược lại là tôi sợ em.”
Thật sao?
Thế Vân cười khổ, anh sợ cô chỗ nào?
“Cầm lấy.” Không biết từ đâu anh lấy ra một hộp thuốc cảm, đưa tới tay cô.
Cô chần chờ nhận lấy, muốn nói “Cảm ơn” nhưng lại nghẹn ở cổ họng, nói không ra lời.
Sau hôm đó, bệnh cảm của cô mau chóng khỏe lại, cô không biết có phải là do tác dụng của hộp thuốc cảm kia không? Có lẽ phải, có lẽ không.
Cô và Viên Tổ Vân không nhắc tới đêm giao thừa kia nữa, giống như đó là một trang giấy không quan trọng trên tờ lịch, nhanh chóng bị lật qua.
Chủ nhật, Thế Vân vốn dĩ đến phòng khám của Tưởng Bách Liệt, nhưng anh ta gọi đến trước đó nói là phải đến trường coi thi, cho nên đổi lại cuối tuần sau. Cô không biết mình nên vui hay bất đắc dĩ, rõ ràng bởi vì câu hỏi của anh ta mà khẩn trương, nhưng luôn nghĩ rằng trong lòng có rất nhiều điều muốn nói với anh ta. Dạo này, cô trải qua sự mâu thuẫn không rõ ràng, tất cả mọi chuyện nhìn qua đều có hai mặt, cô không biết nên lựa chọn thế nào —— nhưng có lẽ, tựa như “Vân đạm phong khinh” đã nói, đó căn bản không phải là một sự lựa chọn.
Mặt trời trưa chủ nhật tốt lắm, Thế Vân lái xe đi siêu thị mua đồ ăn. Cô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bọn nhỏ ngồi trong xe mua hàng, còn có cặp người yêu trẻ tuổi, vợ chồng nắm tay nhau, hoặc là những cụ già dìu nhau đi, tất cả mọi thứ đều khiến cô cảm thấy ấm áp, nhưng cô cũng thấy được sự cô đơn của mình.
Cô cố gắng kiềm chế loại cảm xúc u ám này, muốn khiến mình trông có vẻ tươi tắn một chút, nhưng cái mũi lại cay xè, cô bỗng nhiên rất hy vọng có một người sẽ vỗ vai cô nói: chúng ta đi uống ly cà phê đi, tiện thể ăn chút bánh ngọt.
Đó là…một người đã rời khỏi cô, rời khỏi thế giới này từ lâu, là người thông thường làm việc vì cô, mặc dù người hay làm một mình luôn là cô ấy.
À, đúng vậy, mỗi khi cô đơn, cô sẽ nhớ tới người ấy, đặc biệt nhớ nhung…
“Này, xin chào.” Có người vỗ vai cô.
“?” Cô xoay người, không khỏi sững sờ.
“Đến mua đồ sao?” Lý Nhược Ngu đẩy xe mua hàng, bên trong chứa đầy đủ thứ.
“…”
“Ngại quá, tôi ngốc thật, mọi người đến đây là để mua đồ mà, không thể nào đến để nhìn cho đã mắt.” Lúc cô ta cười tươi trông rất ngọt ngào, khóe miệng có hai má lúm đồng tiền thật sâu.
Thế Vân cười lịch sự, cô nhìn xe mua hàng của mình, bên trong chỉ có vài thứ linh tinh, nhưng cô vẫn nói: “Ừm, đã mua xong rồi, đang định đi tính tiền.”
“Tôi cũng vậy, đi cùng nhé.”
Thanh toán xong, Thế Vân xoay người, phát hiện Lý Nhược Ngu vốn xếp đằng sau lúc này đã trả tiền ở máy thu ngân khác. Cô hơi lúng túng đứng đó đợi chờ, thật ra cô cũng không biết mình đang đợi gì, chỉ là cảm thấy không thể chẳng chào một tiếng mà đi.
“Không bằng,” Lý Nhược Ngu xách theo hai túi rất to đi tới, “Chúng ta đi uống tách cà phê đi, tiện thể ăn chút bánh ngọt.”
“…”
Trong nháy mắt, Thế Vân ngơ ngác nhìn cô gái trước mắt, cánh cửa nhớ nhung dần dần mở ra, ký ức về “người nào đó” tựa như nước lũ trào dâng mãnh liệt.
“Cô biết không,” Lý Nhược Ngu khuấy tách cà phê, như là động tác theo bản năng, “Ban đầu tôi luôn cảm thấy, Thạch Thụ Thần rất đáng thương…”
“?”
“Bởi vì anh ấy thích cô, nhưng cô hình như không hề thích anh ấy.”
Thế Vân ho nhẹ một chút, mím môi, có phần không tự nhiên nói: “Cô nói chuyện vẫn…trực tiếp vậy sao?”
“Có lẽ thế.” Cô ta mỉm cười, “Nhưng sau đó tôi lại cảm thấy thật ra anh ấy cũng không đáng thương.”
“?”
“Bởi vì tôi thích anh ấy, cho nên hiểu được tâm trạng của anh ấy.”
“…” Thế Vân nhìn bánh phô mai việt quất nho nhỏ trước mắt, không biết nên trả lời ra sao.
“Tâm trạng của một người yêu đơn phương là…” Cô ta dừng một chút, “Đương nhiên là sẽ có một chút chua xót, nhưng cũng có hạnh phúc, ít nhất khi tôi nhìn thấy anh ấy cười, tôi sẽ cảm thấy niềm hạnh phúc này vượt xa nỗi chua xót khi lẻ loi một mình.”
Thế Vân cười khổ, không biết là vì cô ta, hay là vì Thạch Thụ Thần.
“Cô nhất định đã biết, anh ấy sắp đi rồi phải không?”
“Ừm…”
“Không biết tại sao, nghe được tin tức đó tôi lại chẳng cảm thấy đau khổ, ngược lại là thở phào nhẹ nhõm…” Cô ta nhìn ngoài cửa, trong mắt lấp lóe giọt lệ.
“…”
“Bởi vì tôi nghĩ rằng, nếu anh ấy không ở bên cạnh, tôi có thể quên đi mối tình này, quên đi…mùi vị đau khổ cũng như hạnh phúc. Nói không chừng, tôi sẽ gặp được một người đàn ông rất tốt, anh ấy rất yêu tôi, tôi cũng sẽ yêu anh ấy, sau đó chúng tôi sẽ kết hôn, sinh con cái, sau đó nuôi nấng con cái trưởng thành…”
“…”
“Cô không cảm thấy một chuyện như vậy là rất hạnh phúc lắm sao?” Cô ta quay đầu nhìn Thế Vân, má lúm đồng tiền hiện lên, có chút chua xót.
Thế Vân gật đầu: “Rất hạnh phúc.”
“Trong lòng cô có thích ai không?” Cô ta đột nhiên hỏi.
“…Không có.”
“Vậy tại sao không thử tiếp nhận anh ấy chứ?”
“…” Thế Vân quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn cô ta, đối diện với ánh mắt đã từng bị tổn thương lại còn kiên định, khiến cho người ta sợ hãi.
“Xin, xin lỗi,” Lý Nhược Ngu bỗng nhiên cúi đầu, có chút không tự nhiên cắn môi, “Hỏi loại chuyện này, thật sự quá ngu xuẩn… Cái này giống như là hỏi vì sao Thạch Thụ Thần không thích tôi.”
“…”
“…”
“Không,” Thế Vân rốt cuộc mở miệng, “Không phải.”
“?”
“Tôi cũng không cảm thấy ngu xuẩn.”
“…”
“Ngược lại tôi cho rằng cô rất dũng cảm, vô cùng dũng cảm. Một người bằng lòng biểu đạt chính mình thẳng thắn như vậy, theo tôi thấy đều rất dũng cảm.”
“…”
“Tôi và Thạch Thụ Thần…có lẽ không có duyên phận, chuyện này không hề liên quan đến tôi có thích ai không,” cô cười khổ, “Chỉ là tôi luôn coi anh ấy là bạn mà thôi, tôi nghĩ nếu tôi dùng tư tưởng thử xem để chấp nhận tình cảm của anh ấy, điều đó đối với anh ấy là không công bằng, cho nên tôi thà đừng có bắt đầu.”
“Nhưng cô chưa từng thử thì làm sao biết anh ấy không thích hợp với cô chứ, hay là vì cô muốn một tình yêu hoàn mỹ?”
“Không, tôi không nghĩ vậy, ngược lại tôi nghĩ rằng trên thế giới này không có tình yêu hoàn mỹ, chưa bao giờ có.”
“Vậy thì rốt cuộc cô đang đợi cái gì?” Cô ta nhìn thẳng vào cô, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc.
Thế Vân thả chiếc thìa bạc nho nhỏ ra, tựa vào lưng ghế, mỉm cười nói: “Thế thì cô đang chờ đợi cái gì?”
“Tôi…”
“Cô đang chờ đợi mình hết hy vọng phải không.”
“…”
“Chỉ là đang chờ đợi biết đâu có một ngày sáng sớm thức dậy, có thể thuyết phục chính mình, không suy nghĩ đến một thứ đã từng cố chấp, sau đó làm một người phụ nữ hạnh phúc bình thường, tựa như vừa rồi cô đã nói, tìm một người đàn ông yêu mình kết hôn, sinh con, nuôi nấng đứa con trưởng thành, trải qua cuộc sống bình thản.”
“Như thế chẳng lẽ không được…” Lý Nhược Ngu thì thào.
“Tốt lắm, như vậy rất tốt,” Thế Vân nhìn cô ta, dường như bản thân chợt hiểu ra điều gì đó, “Tôi cũng đang chờ ngày này.”
“…”
“Có lẽ mọi người đều đang chờ đợi ngày này… nhưng trước đó, chúng ta vẫn vô tình kiên trì với một số cố chấp trong lòng mình, cho đến ngày nào đó tới rồi mới thôi.”
À, Thế Vân suy nghĩ, cô chưa bao giờ biết mình có thể nói ra như vậy, nhưng khi cô thật sự nghe chính mình nói thế mới phát hiện hóa ra mình đã hiểu đạo lý này từ lâu.
Cô cười khổ, nói không chừng, cô cũng là một người thu thập kẹo.
“Như vậy,” buổi tối của một tuần sau, Tưởng Bách Liệt vừa uống bia vừa nói, “Cô định cho…vị tiên sinh họ Thạch kia một đáp án như thế nào?”
Trong phòng chỉ bật đèn bàn nho nhỏ, phát ra ánh sáng êm dịu, máy điều hòa treo trên vách tường thổi từng đợi gió nóng, có lẽ là vì sử dụng quá lâu rồi, âm thanh máy móc hoạt động có hơi lớn.
Thế Vân nằm trên ghế da, một tay chống đầu: “Anh không phải đã sớm biết rồi sao?”
“À không,” Tưởng Bách Liệt nhún vai theo kiểu trong phim truyền hình rất đẹp, “Con người là sinh vật cực kỳ phức tạp, trong tình huống bản thân người đó không bày tỏ thái độ gì, tôi tuyệt đối sẽ không phỏng đoán bừa bãi ý tứ của họ.”
“…”
“Thật ra tôi rất thích cách nói kia của cô.” Ngón tay anh ta nhẹ nhàng vuốt chai bia, phát ra âm thanh có tiết tấu.
“?”
“Chính là câu cô đã nói với cô gái kia, ‘trong lòng mỗi người chúng ta đều sẽ có một loại cố chấp, trước khi tới ngày mà sự cố chấp đó biến mất, chúng ta đều vẫn lặng lẽ chờ đợi’.”
“Anh cũng đồng ý ư?”
“Đồng ý, đương nhiên đồng ý,” anh ta giơ hai cánh tay lên, “Tôi cảm thấy rất nhiều người đều như vậy.”
“…”
“Điều này khiến tôi nhớ đến một bộ phim điện ảnh.”
“Phim gì?”
“Cô đoán xem?” Anh ta lại bắt đầu khiến cô nổi lên hứng thú.
“The Legend of 1900.”
“Không.”
“Forrest Gump.”
“Không.”
“…Spider Man.” Cô không khẳng định, cười cười nhìn anh ta.
“Không phải.”
“Vậy là phim gì?”
Tưởng Bách Liệt gác chân lên bàn, vẻ mặt tươi cười nói: “Brokeback Mountain…”
“…” Nụ cười của Thế Vân đông cứng lại.
“Cô không thấy rất chuẩn xác sao? Khi cô nói, ‘trong lòng mỗi người chúng ta đều sẽ có một loại cố chấp’ ——”
“—— khoan đã, tôi chưa từng nói qua những lời này.”
“Có quan hệ gì chứ, đại khái chính là ý tứ như vậy, tóm lại khi tôi nghe cô nói thế, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một câu —— trong lòng mỗi người đều có một ngọn núi Brokeback.”
“Quy tắc của bác sĩ tâm lý chính là, khi bệnh nhân muốn anh ta im miệng thì anh ta càng nói trắng ra, mà khi bệnh nhân muốn anh ta nói ra ý tưởng trong đầu, anh ta lại ngoan cố bắt đầu thừa nước đục thả câu hay sao?” Cô đành chịu.
Tưởng Bách Liệt nghiêng đầu suy nghĩ, gật đầu nói: “Trên cơ bản, có thể nói vậy —— nhưng đây chỉ là một trong những quy tắc.”
“Còn có điều hai, điều ba sao?”
“Rất nhiều, trên thực tế có rất nhiều,” anh ta mỉm cười gật đầu, có lẽ vì đã uống bia, âm thanh hơi lười nhác, “Tóm lại, chúng tôi lấy việc ép bệnh nhân phát điên làm quy tắc cao nhất.”
Thế Vân cười ha ha, cảm thấy cách nói của anh ta rất thú vị.
“Như vậy,” anh ta còn nói, “Hiện tại tôi có thể nói trắng ra hay không?”
Thế Vân cào tóc, như là học sinh rốt cuộc gặp phải cuộc thi giữa kỳ, cô khẩn trương gật đầu.
“Lần trước tôi có hỏi cô,” anh ta dừng một chút, như là đang suy nghĩ nói tiếp thế nào, “Cô và chị cô có thể yêu cùng một người đàn ông không, đáp án của cô là phủ định.”
“Ừm…”
“Thế thì tôi lại đổi câu hỏi khác.”
“?”
“Nếu chị cô yêu một người nào đó, cô sẽ có thiện cảm với anh ta không, hay là cảm thấy rất ghét anh ta?”
Thế Vân mím môi: “Ghét…thường thì không.”
“Nhưng không phải cô đã nói hai cô không thích cùng một loại người sao?”
“Nhưng nó không hề đại diện cho việc chúng tôi sẽ ghét loại người mà đối phương thích.”
“À…được rồi,” Tưởng Bách Liệt tựa vào lưng ghế dụi mắt, như là thừa nhận sai lầm của mình, “Thế thì sẽ có thiện cảm ư?”
“Tôi thấy cũng chưa tới thiện cảm, chỉ là coi như bạn bè thôi,” cô suy nghĩ một lúc rồi nói thêm, “Có lẽ sẽ là bạn bè thân thiết, dù sao cũng là người mà chị em mình thích.”
“Nhưng vẫn sẽ duy trì một khoảng cách nhất định.”
“Phải,” cô gật đầu, “Sẽ duy trì khoảng cách mà không cần nghĩ ngợi.”
“Nhưng cô có từng nghĩ tới hay không…”
“?”
“Có lẽ đối với hai cô mà nói, đó chỉ là một người thích chị em của mình, nhưng đối với người kia mà nói, hai cô không hề bình thường.”
“Không bình thường?” Cô nhìn anh ta, như là còn chưa hiểu ra.
“Đúng vậy,” anh ta chìa hai tay ra, “Bởi vì hai cô là chị em song sinh mà, nếu anh ta thích một trong hai người, nói không chừng cũng sẽ cảm thấy hứng thú với người còn lại —— đương nhiên không phải là loại hứng thú mà tôi muốn nói, mà là hiếu kỳ như chúng ta thường nói. Chẳng lẽ cô không tò mò sao, nếu trên thế giới này còn có một người thích cô trong khi người giống hệt cô cũng tồn tại?”
“…” Thế Vân há hốc mồm, muốn nói gì đó, nhưng đến bên miệng rồi thì lại không còn dũng khí.
Tựa như một vị thính giả thích gọi điện thoại đến tiết mục radio, rốt cuộc trong khoảnh khắc được nối máy, tay chân lại lạnh ngắt mà cúp điện thoại.
Tháng một năm nay chỉ rơi tượng trưng một chút tuyết, những bông tuyết thật nhỏ rơi xuống trên mặt đất liền tan thành nước, cho dù làm sao cũng không đọng lại được.
Thế Vân đứng trước cửa sổ văn phòng, đang cầm một tách cà phê nóng, nghĩ rằng Thượng Hải không thích hợp để tuyết rơi, cơn lạnh vốn lạnh lẽo đến trong xương cốt nếu pha lẫn với tuyết sẽ khiến người ta cảm thấy toàn thân như bị đóng băng.
Viên Tổ Vân không biết đi công tác ở đâu, bởi thế trên bàn làm việc của cô đã xếp một chồng văn kiện thật cao, nhưng cô vẫn còn có thể đứng nhàn nhã bên cửa sổ mà lơ đãng.
Khi sắp đến giờ tan tầm, Thạch Thụ Thần bỗng nhiên gọi điện hẹn cô ăn cơm, cô không hề lưỡng lự, mà rất quyết đoán đồng ý. Từ sau hôm uống trà chiều cùng Lý Nhược Ngu, cô chợt hiểu được rất nhiều, về bản thân cô, về Thạch Thụ Thần, về bọn họ.
Cô như là đã hiểu được, có một số việc, cô không thể không làm.
Cô đặc biệt hẹn tám giờ, bởi cô muốn có thời gian về nhà một chuyến, lấy một số thứ cô muốn giao cho anh ta.
Tám giờ kém năm, cô bước vào cửa nhà hàng, không ngoài dự đoán đã thấy Thạch Thụ Thần đến đó đợi từ sớm.
“Trước khi chính thức gọi món, tớ cảm thấy tớ có việc cần thiết phải nói với cậu,” Thạch Thụ Thần đưa thực đơn cho cô, rất lịch thiệp nói, “Vừa rồi tớ không nhịn được đã gọi một phần khoai lang nướng trước, hơn nữa đã ăn hết rồi.”
“Ý cậu nói là vừa rồi ở ven đường mua một củ khoai lang nướng sau đó ăn hết rồi ư?”
“Phải rồi, là ý này.”
Hai người nhìn nhau cười, bỗng nhiên Thế Vân cảm thấy khoảng cách trước đó giữa bọn họ hình như đã tan biến. Họ không hề dè dặt với nhau, ngược lại thoải mái hơn.
Gọi món xong, Thế Vân cầm túi giấy đưa cho Thạch Thụ Thần: “Bên trong là áo vét của cậu, bỏ quên tại nhà tớ, còn một số thứ cũng quên cậu lấy lại hết đi.”
Thạch Thụ Thần ngẩn người, sau đó mỉm cười nhận lấy, nhưng bên trong nụ cười này như là còn kèm theo gì đó.
Bọn họ có thể nói chuyện tràng giang đại hải, mặc dù chẳng còn không gì để nói như lúc trước, nhưng cũng đắn đo ít nhiều chuyện không cần thiết. Bọn họ hồi tưởng rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện đã làm cùng nhau thời niên thiếu, buồn cười cũng được, đáng tiếc cũng được, đối với họ mà nói, đều là những ký ức rất trân quý, cho dù chỉ là một việc nhỏ bình thường, khi kể ra có thể nhận được sự đồng tình, cô cảm thấy đó chính là một loại hạnh phúc, hạnh phúc ăn ý nhất.
Thế Vân đặc biệt không lái xe, là vì khi bữa cơm kết thúc, Thạch Thụ Thần có thể đưa cô về, nhưng anh ta lại thảng thốt đút tay vào túi, nói rằng mình cũng không lái xe, mà định ngồi xe của cô.
Họ đứng ở cửa nhà hàng trong cơn mưa phùn, nhìn xe taxi đầy người chạy trên đường, không khỏi nhìn nhau cười lần nữa, nhưng lúc này là cười khổ.
“Đi thôi, nhà tớ cách đây không xa lắm,” Thạch Thụ Thần kéo nón nằm liền trên áo khoác của Thế Vân lên, che khuất đầu cô, “Tớ về lấy xe rồi đưa cậu về.”
“Được.” Mũi cô lạnh ngắt đến đỏ lên, nhưng cô không hề để ý.
Hai người chậm rãi đi trên đường, ánh sáng đèn đường rọi xuống làm cho những giọt mưa có chút lóng lánh, tia sáng u ám.
“Về vấn đề lần trước tớ hỏi cậu,” Thạch Thụ Thần nói, “Tớ đã biết đáp án của cậu rồi.”
“?”
“Vì vậy,” anh ta giơ lên cái túi đựng áo vét, “Nếu cậu bằng lòng đi theo tớ, nhất định sẽ bỏ nó trong hành lý của mình, mà không phải trả lại cho tớ.”
“…Ừm.” Thế Vân cúi đầu, nhìn con đường dưới chân rơi đầy giọt mưa.
“Nhưng có lẽ tớ đã biết đáp án còn sớm hơn nữa,” anh ta ngẩng đầu, nhìn bầu trời phía trên, “Trước khi tớ đưa ra câu hỏi.”
Cô dừng bước nhìn anh ta, như là đang nói: vậy tại sao còn hỏi chứ?
“Nhưng con người có đôi khi ngu ngốc như vậy,” anh ta cúi đầu, cũng nhìn cô, ánh mắt rất dịu dàng, “Rõ ràng đã có đáp án, nhưng vẫn muốn tìm đáp án khác —— có lẽ có thể gọi là chưa từ bỏ ý định.”
“…”
“Cậu có thấy tớ khờ không?”
“Không, chưa từng có.” Cô nhìn anh ta, nghiêm túc trả lời.
Ánh mắt anh ta lấp lóe, như là đang nói gì, nhưng cô không hiểu.
“Đồ ngốc.” Anh ta cười, vươn tay ra đè đầu cô.
“Đúng rồi, tớ có vật này cho cậu.” Từ trong túi xách Thế Vân lấy ra một cái hộp, đưa tới trước mặt Thạch Thụ Thần.
Anh ta nhận lấy, dùng ánh mắt hỏi cô.
“Là một chiếc đồng hồ.” Cô trả lời.
“Tại sao muốn tặng tớ thứ này?”
“Không có gì…” Cô dừng một chút, “Chỉ là nghĩ rằng, hy vọng cậu có thể quên đi thời gian không thoải mái trong quá khứ, dùng nó để trải qua thời gian mới hạnh phúc.”
Anh ta nhìn cô, không mở hộp ra, chỉ là mỉm cười nhìn cô: “Thời gian hạnh phúc trong quá khứ thì sao, cũng muốn quên mất ư?”
Cô mím môi, cố gắng cầm nước mắt: “Thỉnh thoảng…hãy quên đi, đó là vì cho cậu có nhiều không gian hơn để ghi nhớ thời gian mới…”
Anh ta vẫn nhìn cô, nhưng bỗng nhiên như là…một người anh trai nhìn em gái của mình.
“Nếu đi đưa tiễn cậu có khóc không?” Anh ta hỏi.
“Không biết…” Cô nhìn bầu trời, không cho nước mắt chảy ra.
“Vậy thì cậu đừng đến.”
“?”
“Bởi vì lúc đưa tiễn cậu tớ không có khóc.”
Thế Vân bỗng nhiên cười rộ lên: “Cậu hoàn toàn không tới đưa tiễn.”
“Có chứ,” vẻ mặt anh ta bình tĩnh, ngữ khí cũng rất kiên định, “Chỉ là cậu không để ý mà thôi…”
“Đáng ghét,” cô cào tóc, “Cậu nói thế làm chi, tớ rất vất vả mới làm cho nước mắt không rơi xuống.”
“Được rồi,” Thạch Thụ Thần lộ ra biểu tình dịu dàng như mọi khi, “Vậy đã định rồi đấy, cậu đừng đến đưa tiễn.”
“Ờ…”
Anh ta không nói nữa, chỉ là lặng lẽ đi về phía trước. Cô nhìn bóng lưng anh ta, chợt cảm thấy…anh ta thay đổi rồi, tựa như Tưởng Bách Liệt từng nói có thể cảm nhận được sự thay đổi của cô, cô cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi của anh ta một cách chân thật, hơn nữa đó là sự thay đổi tốt.
Anh ta lấy xe ở dưới lầu nhà mình, đưa cô trở về, dọc đường hai người lắng nghe tiết mục radio, không ai nói gì, nhưng bầu không khí tuyệt đối không lạnh nhạt.
“Này!”
Thế Vân mở cửa xe muốn đi xuống, nhưng bị Thạch Thụ Thần gọi lại. Cô nhíu mày, không biết bắt đầu từ khi nào, Thạch Thụ Thần giống như Viên Tổ Vân, dùng “Này” thay cho tên cô.
“?”
Anh ta nhìn cô: “Ngày đưa tiễn thật sự đừng tới, ngay cả ba mẹ tớ cũng bảo đừng tới. Nhưng trước khi đi tớ sẽ gọi điện cho cậu.”
“À…” Cô ngơ ngác gật đầu.
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Cô xoay người xuống xe, vẫy tay, không muốn nhắc nhở chính mình có lẽ đây là lần gặp cuối cùng trước khi anh ta đi.
“Này!” Anh ta lại gọi cô.
“?”
“Ưm…” Anh ta do dự một lúc, cuối cùng nói, “Lần trước tớ nói, người Viên Tổ Vân thích không phải là cậu…cậu coi như tớ chưa từng nói nhé.”
“…”
“Được không?” Anh ta hơi cúi đầu, bởi vì muốn nhìn cô thông qua cửa sổ xe, sắc mặt nghiêm túc như là trước đây chưa từng có.
“Được…” Cô cười cười, là nụ cười mà cô cho là rạng rỡ nhất, “Tạm biệt!”
Thạch Thụ Thần lái xe biến mất trong cơn mưa phùn, Thế Vân đứng sau cửa lớn bằng kính dưới lầu khu chung cư, lặng lẽ vẫy tay với anh ta, coi như là đang đưa tiễn anh ta.
Cô xoay người đi vào thang máy, ấn nút “31”, sau đó tựa vào vách tường bằng kính, nhìn con số trên màn hình điện tử nhảy lên từng chút một.
Cô nhớ tới mùa thu vào năm 2006. Một mình cô đi New York, không nói cho bất cứ ai biết.
Ngày đó cô tới nơi bầu trời quang đãng, ánh sáng mặt trời chiếu lên chiếc mũ lưỡi trai màu xám của cô, khiến cô không khỏi nheo mắt. Nhưng ngày hôm sau, bầu trời trong xanh không còn nữa, thay vào đó là màu xám tro trên đầu cô, cùng màu xám với chiếc mũ, không trung lềnh bềnh chút ẩm ướt, khiến tâm trạng người ta giảm sút.
Cô theo tàu điện ngầm đi tới, hô hấp dần trở nên trầm trọng, một cô gái tóc vàng đang cầm tấm ảnh băng ngang người cô, khuôn mặt mang theo nụ cười. Cô hơi hốt hoảng, như là không biết mình đang ở đâu, lại vì sao tới đây. Bên cạnh không ngừng có người đi qua, khắp nơi đều là ảnh chụp và hoa, nhưng kỳ lạ là, trên khuôn mặt những người này đều lộ ra nụ cười mà cô không hiểu được.
Đó là lần đầu tiên cô biết được, khi hoài niệm về một người nào đó, ngoài bi thương ra thì còn có những biểu cảm khác.
Cô đi tới, chìm ngập trong đám đông, cô nhìn thấy Tào Thư Lộ, cô ấy gọi cô “Thế Phân”, cô ngỡ ngàng lắc đầu, nói tên mình là “Thế Vân”.
Cô đi tiếp, trông thấy mọi người thay phiên nhau lên bục đọc tên của bạn bè thân thích đã qua đời, cô luôn có một loại ảo giác, hình như người tiếp theo đi lên sẽ đọc ra ba chữ kia —— Viên Thế Phân —— cái tên mà cô quen thuộc lại xa lạ.
Cô lại đi tiếp, cô muốn mình rời xa nơi này, rời xa chỗ đáng sợ này… Nhưng cô chợt dừng bước, bởi vì cô nhìn thấy một người, sắc mặt anh đau buồn, đứng từ xa, không cần bất cứ ai thông hiểu, cũng không cần bất cứ ai an ủi. Cô hé miệng muốn gọi tên anh, nhưng trong đầu lại trống rỗng, làm thế nào cũng không nhớ được cái tên kia.
Thang máy phát ra tiếng “đinh”, Thế Vân theo bản năng đi ra ngoài, lấy chìa khóa mở cửa.
Trong phòng tối đen một mảnh, nhưng cô như là đã sớm thành thói quen, không bật đèn, đi thẳng vào rót nước, đứng trước tủ lạnh uống ngay.
Cô lại nhớ đến đêm giao thừa kia, khi cô cầm lấy khung ảnh, nhờ ánh đèn lờ mờ, cô nhìn thấy hai người. Đó chắc là một bức ảnh chụp chung từ rất lâu trước kia, cô gái trong bức ảnh cười rất ngọt ngào, cô gần như đã quên đi nụ cười ấy, từ khi Thế Phân đi rồi, cô chưa từng thấy qua nụ cười này —— đúng vậy, đó là nụ cười riêng biệt của Thế Phân.
Vì thế, cô thấy mình may mắn, vào ngày 11 tháng 9 năm 2006 đó, không gọi ra tên của người đàn ông kia, mặc dù khi cô xoay người rời khỏi thì đã nhớ được anh tên là Viên Tổ Vân.
Có lẽ mọi người đều đang chờ đợi ngày này… nhưng trước đó, chúng ta vẫn vô tình kiên trì với một số cố chấp trong lòng mình, cho đến ngày nào đó tới rồi mới thôi.”
Tưởng Bách Liệt: “Cô đã nói hai người là Michael và Lucifer. Có lẽ hai người không phải vậy. Có lẽ hai người đều là Michael. Chẳng qua là hai mặt của Michael.”】
8.1Edit: Spring13Beta: SamMột loạt đèn chùm xếp ngay ngắn phát ra ánh sáng vàng, Thế Vân hơi chóng mặt, cô không khỏi suy nghĩ, thủy tinh chẳng phải nên chiết xạ ra tia sáng trắng hay sao, tại sao là màu vàng…
Cô nhìn Viên Tổ Vân ở bên cạnh, từ khi buổi tiệc bắt đầu anh đã uống rất nhiều rượu, người không biết còn tưởng rằng anh đang trình diễn vở kịch “Cô dâu kết hôn, chú rể không phải là tôi”. Xem ra, anh không chỉ nghiện thuốc lá mà còn nghiện uống rượu.
“Đừng uống nữa.” Cô ngăn lại.
Nhưng anh chỉ lẳng lặng nhìn cô một cái, ánh mắt hơi trống rỗng, không biết suy nghĩ cái gì, nhưng bàn tay vẫn nâng ly uống vào bụng.
Đèn bỗng nhiên mờ dần, cô dâu chú rể lại lên sân khấu, người điều khiển chương trình nói nghi thức thắp nến sắp bắt đầu. Trong bóng tối, Thế Vân vươn tay ra, lặng lẽ đoạt lấy ly rượu của Viên Tổ Vân, cô thấp giọng kề sát tai anh nói: “Uống nữa anh sẽ say đấy.”
Anh thả tay xuống, không giành lại ly rượu, trong bóng tối không biết anh suy nghĩ gì. Một lát sau, anh đến gần tai cô, nói: “Có lẽ tôi chỉ muốn uống rượu…”
Thế Vân ngửi được mùi rượu, cô bất giác nhíu mày: “Anh say rồi tôi không thèm để ý tới anh đâu.”
Anh trầm mặc, trầm mặc thật lâu, cho đến khi cô nghi hoặc quay đầu nhìn anh. Vô tình tia sáng lướt qua bọn họ, chỉ có hai giây ngắn ngủi, nhưng cô thấy được khuôn mặt lướt qua của anh —— khiến người ta kinh ngạc là, khuôn mặt đó mang theo nụ cười, như là trầm mê bên trong con người hoặc sự vật nào đó, khác hẳn với Viên Tổ Vân của ngày thường, giờ phút này anh giống như một cậu thiếu niên mười mấy tuổi, thỏa mãn với hạnh phúc nho nhỏ của mình, cho dù so sánh với hạnh phúc trăm năm của cô dâu chú rể trước mắt, cũng không dao động nụ cười trên mặt anh.
Thế Vân giơ lên ly rượu của anh, không khỏi nghi ngờ bên trong là gì, nhưng cô có thể khẳng định một điểm —— Viên Tổ Vân say rồi, anh thật sự say rồi.
“Tôi đi toilet.” Viên Tổ Vân bỗng nhiên đứng lên, trong bóng tối, bước chân anh hơi lảo đảo. Thế Vân do dự vài giây, vẫn là đi theo anh.
Anh rất lịch sự hỏi người phục vụ vị trí của toilet, rồi bước nhanh vào đó. Thế Vân đi theo anh tới cửa, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nôn mửa rất rõ rệt, cô không khỏi nhíu mày.
Một lát sau, bên trong tĩnh lặng, cô lưỡng lự, rốt cuộc nhịn không được mà hô lên: “Này, anh không sao chứ?”
Anh không trả lời, như là vô cớ biến mất, nhưng cô nghi ngờ rằng anh đang ngủ.
“Viên Tổ Vân?” Cô lúng túng đứng tại cửa, không biết có nên vào hay không.
“Tôi vẫn còn sống…” Anh mở vòi nước bồn rửa tay, tẩy rửa cái thành bồn cùng với bàn tay và khuôn mặt của mình.
“Ờ…” Cô không biết vì sao mình trả lời vụng về như vậy, nhưng ngoài chữ “ờ” cô không biết nên nói gì khác.
“Tôi say rồi.” Anh đóng vòi nước, dùng khăn giấy lau tay và mặt, bình tĩnh nói.
“Ừm…”
“Còn nhớ lần trước tôi đã nói với em không?” Anh quay đầu, nhìn bóng lưng của cô.
“…” Cô cứng nhắc di chuyển bước chân, “Không nhớ, đi thôi, tôi đưa anh về nhà.”
Bước chân của Viên Tổ Vân vẫn hơi lảo đảo, nhưng khuôn mặt lại mỉm cười.
Thế Vân tìm được Lương Kiến Phi, nhờ cô ấy chào cô dâu một tiếng, hàn huyên mấy câu rồi ra khỏi hội trường.
Viên Tổ Vân đang dựa vào lan can bằng kim loại nằm cạnh thang cuốn tự động, anh nghiêng đầu, không biết nhìn chỗ nào, mắt kính đã tháo xuống đặt trong túi áo, anh lấy ra gói thuốc, ngậm một điếu trong miệng, tay kia thì chuẩn bị ấn bật lửa.
“Đừng hút.” Thế Vân đi qua giành lấy điếu thuốc, ném vào trong thùng rác.
Bật lửa trong tay anh đã nhóm lửa lên, miệng còn kinh ngạc mang theo hình dạng ngậm thuốc, có lẽ anh say thật rồi, cho nên cả người trông hơi chậm chạp.
“Đi thôi.” Cô đút hai tay vào túi, đi lên thang cuốn tự động. Cô nghe thấy tiếng bước chân phía sau mình đi theo tới, cô không quay đầu nhìn, cô rất sợ nhìn thấy ánh mắt anh, loại ánh mắt trần trụi sau khi không còn mắt kính che lấp.
“Này,” Viên Tổ Vân ở đằng sau nói, “Tôi là người uống say, em có thể…đừng đi nhanh như thế không.”
Thế Vân dừng bước nghiêng người nhìn anh, muốn chờ anh đi lên, anh vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, khóe miệng cong lên nụ cười như có như không.
“Này, em có thể qua đây dìu tôi không?”
“…” Cô cắn môi, nheo mắt nhìn anh chằm chằm, không thể phân biệt anh có thật sự cần cô dìu đi không. Cuối cùng, cô đành chịu thở dài, đi qua túm lấy cánh tay anh, cố gắng coi anh như ông cụ muốn băng qua đường.
Nhưng anh lại giãy tay cô ra, sau đó rất tự nhiên đặt cánh tay lên vai cô, trọng tâm dựa về phía cô: “Thế này tốt hơn.”
Thế Vân nhíu mày, bị trọng lượng của anh ép đến lảo đảo một bước, cô không dám ngẩng đầu, bởi vì khuôn mặt anh ở ngay trên đầu cô, cô cảm nhận được từng hơi thở của anh, tựa như là sóng biển.
Bọn họ từ từ đi đến cổng khách sạn, anh chàng giữ xe đã kêu một chiếc taxi từ trước, hơn nữa rất chuyên nghiệp mở cửa xe ra, Thế Vân nhét sức nặng trên người vào trong xe, rồi ngồi theo vào trong. Viên Tổ Vân tỉnh táo nói địa chỉ nhà mình cho tài xế, sau đó nhắm mắt lại, như là đang dùng hết sức áp chế men say kia.
Hai người không nói gì, giống như cả hai đều không tồn tại, nhưng lại bất giác tự phỏng đoán ý nghĩ của đối phương. Thế Vân lặng lẽ quay đầu, nhìn người đàn ông say sưa bên cạnh, cô chợt dâng lên nỗi sợ hãi, nỗi sợ hãi vô cớ, hình như thứ mình luôn bảo vệ sẽ bị phá tan thành từng mảnh.
Ngón tay cô đặt trên ghế ngồi khẽ run rẩy, anh nắm bàn tay đó, dùng bàn tay ấm áp mà dày rộng của anh bao lấy tay cô, hai mắt anh vẫn nhắm chặt, khóe miệng có vẻ dịu dàng nhàn nhạt: “Sao lạnh như thế…”
Cô muốn giãy khỏi tay anh, nhưng lại bị nắm thật chặt, cô nghiêng người vươn bàn tay còn lại ra đẩy anh, anh chỉ mở mắt, thấp giọng nói: “Đừng quậy nữa, bây giờ tôi đang nhức đầu…”
Lần đầu tiên Thế Vân phát hiện, ở trước mặt anh cô nhỏ bé như vậy, cho dù dùng hết sức cũng không thể nào thoát khỏi ngón tay anh, vì thế cô hờn dỗi thôi không giãy dụa nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh không để ý tới cô, càng không lo tới cô đang hờn dỗi, anh tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tới dưới lầu nhà Viên Tổ Vân, Thế Vân nhân lúc anh trả tiền mau chóng rút tay về, đút vào trong túi, xuống xe không được tự nhiên cho lắm. Nhưng cảm giác ấm áp này làm thế nào cũng không đuổi đi được, đến nỗi khi cô bất giác nắm tay kia, quả thật là lạnh cóng.
Viên Tổ Vân từ trong xe đi ra, lại tựa vào cô một cách dĩ nhiên, âm thanh quả thật mang theo men say: “Đi thôi…”
Cầu thang xoắn ốc vốn đã khiến người ta chóng mặt, lúc này đối với Thế Vân quả là một loại cực hình, cô chợt có phần hối hận đã nói muốn đưa anh về nhà, bởi vì cô bắt đầu nghi ngờ anh không có say thật.
“Em cõng tôi lên đi…” Anh nói.
“Đừng có nằm mơ…” Cô trả lời.
“Không thể nằm mơ sao…”
“Giấc mơ không thể thành hiện thực thì tốt nhất đừng mơ…”
“À, vậy được rồi…”
Bọn họ dùng 15 phút đi từ tầng một đến tầng năm, Thế Vân mệt đến thở hổn hển, bàn tay lúc đầu lạnh cóng giờ đã nóng đến đổ mồ hôi.
Động tác tìm chìa khóa của Viên Tổ Vân rõ ràng nhanh nhẹn, Thế Vân không thay giày, trước hết đỡ anh tới sofa, sau đó lau mồ hôi trên trán mình, cô cảm thấy miệng lưỡi khô khan.
“Bên cạnh tủ lạnh có nước khoáng…” Anh mở nửa mắt nói.
Cô đi qua, cầm nước khoáng mở nắp ra, vừa mới uống vào miệng, chợt nghe tiếng anh từ sofa truyền tới: “Tôi nói là bảo em mang sang đây cho tôi uống…”
“…” Cô cứng ngắc đứng hình, sau đó hậm hực đặt chai xuống, lấy một chai mới đi qua đưa cho anh.
Anh không nói cảm ơn, trực tiếp uống cạn chai nước trước mặt cô, sau đó gác chân lên tay vịn của sofa, lười biếng nói: “Giày…”
Cô cắn môi, vươn tay cởi giày của anh, đôi giày da màu đen thật lớn mau chóng nằm im lặng trên sàn nhà bên cạnh sofa.
“Khăn nóng…” Anh kéo cổ áo sơ mi ra, như là không thoải mái cho lắm, áo vét không biết đã chạy đi đâu.
Cô cắn răng đi vào phòng tắm, mở vòi nước ấm, sau đó tùy tiện rút một chiếc khăn treo trên giá tương đối sạch sẽ, bắt đầu dội rửa trong nước ấm, vì sợ chiếc khăn không kịp nóng, cô chỉnh nước ấm chạy đến mức gần như có thể gọi là nóng, chẳng để ý hai tay mình đã đỏ lên.
Cô ném khăn lên mặt anh, thấy anh không phản ứng, cô chỉ đành cắn răng chịu đựng ra tay lau giúp anh.
Cô gào thét dưới đáy lòng: Viên Thế Vân, rốt cuộc mày làm sao vậy, mày không phải là bảo mẫu của anh ta!
Nhưng hai tay cô lại không dừng được, hoặc là nói, cô không thể nhìn thấy bộ dạng khó chịu của anh mà không đi giúp anh —— đây là một Viên Thế Vân gần như xa lạ đối với cô, ngay cả chính cô cũng không nhận ra bản thân mình.
“Này…” Anh mở nửa mắt, cười như không cười nhìn cô, “Tôi muốn đi tắm…”
“Xin cứ tự nhiên.” Cô nghiêm mặt, đứng dậy muốn đi, nhưng lại bị anh giữ lấy cổ tay.
“Tôi…” Anh vẫn nhìn cô như vậy, hình như đang chuẩn bị làm gì đó.
“Tôi phải về nhà.” Cô muốn giãy khỏi tay anh, nhưng phát hiện làm sao cũng không thể thoát thân.
Bỗng dưng, anh mau chóng đứng dậy, kéo cô đi qua phòng tắm, sau đó nhoài người trước bồn rửa tay, nôn tất cả nước khoáng vừa uống vào bụng ra hết.
Thế Vân không giãy dụa nữa, mà nhẹ nhàng vỗ lưng anh, trong mắt tản ra một tia đau lòng.
Anh lại nôn thêm lúc nữa, rồi mới mở vòi nước, dùng một bàn tay khẩy nước lên mặt, nhưng bàn tay đang nắm tay cô vẫn không buông ra.
Một tay anh chống trên bồn rửa, nước theo hai má chảy xuống cằm, rồi nhỏ giọt lên áo sơ mi của anh. Bọn họ không nhìn thẳng nhau, mà là thông qua chiếc gương trên tường để nhìn mắt đối phương.
“Em biết không…” Anh dùng âm thanh từ tính mang theo men say nói, “Bây giờ tôi rất muốn hôn em…”
“…” Cô mở to hai mắt nhìn anh, nói không ra lời.
Bọn họ cứ nhìn đối phương trong gương, giống như trở về rất lâu rất lâu trước kia, hai cô cậu thiếu niên ngây ngô, tay nắm tay, mỉm cười quan sát đối phương trong gương, cỗ máy thời gian xoay quanh thần tốc, thế nhưng bọn họ thẫn thờ không phát giác, giống như bị hạ thần chú, không biết làm thế nào để thu hồi tầm mắt.
“Nhưng tôi biết,” âm thanh của anh phá tan thần chú này, “Không có cô gái nào thích được một người đàn ông vừa mới nôn mửa hôn môi, cho nên…”
“?”
“Hay là thôi đi…” Anh cười rộ lên, mang theo chút ý tứ đùa dai, hoặc như là để che giấu gì đó.
Thế Vân cảm thấy khuôn mặt mình nóng lắm, cô không dám nhìn gương nữa, chỉ nhíu chặt mày, cô muốn mắng anh, nhưng cảm thấy nếu lúc này mắng anh thì sẽ khiến anh nghĩ rằng cô đang làm nũng, vì thế cô cắn môi, không nói gì, bộ dạng trông rất tức giận.
Anh bỗng khoác cánh tay trên vai cô, âm thanh dịu dàng nói, “Tôi chóng mặt…”
“Chóng mặt thì đi ngủ đi…” Cô trả lời máy móc.
“Em có thể dìu tôi lên giường không?” Anh vừa hỏi, vừa sải bước đi về phía phòng ngủ.
Thế Vân nghiêng ngả lảo đảo, ném thân hình nặng nề của anh lên giường, trông thấy vẻ mặt mê man của anh nhìn mình, cô thậm chí có nỗi xung động muốn nhào tới bóp cổ anh.
“Tôi đi đây!” Cô giãy khỏi tay anh, thông báo có phần giận dỗi.
“Không được…không phải tôi đã nói rồi à, nếu tôi say, tốt nhất em nên ở lại cùng tôi…” Anh còn muốn với lấy tay cô, nhưng không còn mạnh mẽ như lúc đầu, hình như say thật, cũng rất mệt mỏi.
“Tôi đã đưa anh về nhà.” Cô nhắc nhở.
“Đợi tôi ngủ rồi đi,” anh như là đang thật sự năn nỉ cô, ánh mắt bất giác rã rời, “Được không…”
Thế Vân cắn môi, đã không đếm được hôm nay là lần thứ mấy cô mềm lòng, quên đi, cô nghĩ, hứa với anh lần nữa đi… Nhưng lần sau không thể lặp lại nữa.
Cô lấy tất cả chăn chồng chất lộn xộn trên giường đắp lên người anh, sau đó khoanh tay tựa vào khung cửa sổ: “Anh ngủ đi, tôi sẽ chờ anh ngủ rồi mới về.”
Viên Tổ Vân rốt cuộc lộ ra nụ cười yên tâm, sau đó nhắm hai mắt, không quá vài giây, tiếng hít thở đều đặn của anh truyền tới, cùng với một số lời lẩm nhẩm chẳng thể nghe ra.
Đầu giường anh đặt một quyển sách, mặt sau hướng lên trên, cô nhận ra đó là sách của Hạng Phong, bởi vì hình như Hạng Phong cũng đã cho cô quyển này, nhưng cô chưa từng đọc qua.
Thế Vân thở dài trong lòng, bỗng nhiên cảm thấy mỏi mệt —— bất cứ ai bị anh giày vò cũng sẽ mệt mỏi thôi nhỉ?
Nhưng cô cười khổ, vì sao là mình chứ?
Sau khi xác định anh đã ngủ say, cô rón ra rón rén muốn đi ra ngoài, lúc đi ngang qua cái bàn, cô vô tình trông thấy khung ảnh kia vẫn bị úp ngược, trong lúc ngẩn ngơ, cô ma xui quỷ khiến dừng bước.
Cô nhớ lần trước lúc mình muốn lật nó lên thì Viên Tổ Vân chợt xuất hiện, lúc ấy cô không biết xấu hổ bao nhiêu, giống như kẻ trộm bị chủ nhà bắt tại trận. Nhưng lúc này, cô cảm thấy trong lòng mình dường như có tiếng cổ vũ, sau đó có một âm thanh nói: Thế Vân, hay là thôi đi…
Cô lật khung ảnh lên, nhìn người trên tấm ảnh, cô ngơ ngẩn không thốt nên lời.
Bỗng nhiên cô đặt khung ảnh xuống, vẫn là mặt sau hướng lên trên. Cô đi thẳng tới phòng khách, mặc áo khoác đeo túi xách, rồi lặng lẽ rời đi.
Thật giống như cô chưa từng lật khung ảnh kia lên.
Khi về tới nhà, cô loáng thoáng nghe được tiếng hoan hô của tầng trên và tầng dưới, cùng với tiếng pháo nổ từ đằng xa, cô nhìn đồng hồ trên tường, mười hai giờ năm phút, hóa ra…một năm mới đã tới rồi.
Cô treo áo khoác lên móc áo, sau đó đun nước, nước sôi rồi mới nhớ trong nhà có máy nước uống.
Cô cười khổ, bưng cốc nước ấm ngồi trước máy tính, mở ra trang web cô thường vào, tìm ra thư mục ghi âm, sau đó lắng nghe.
“Các bạn thính giả trước radio —— Giáng Sinh vui vẻ!” Thư Lộ dùng giọng điệu vui mừng và hân hoan nói.
Bài hát nền chính là ca khúc được trung tâm mua sắm mở đi mở lại nhiều lần: “We wish you a Merry Christmas, we wish you a Merry Christmas, we wish you a Merry Christmas. . . . . . and Happy New Year!”
“Đây là Thư Lộ của đài phát thanh tiếng Trung tại New York mang đến tiết mục này cho các bạn, chúng ta sắp phải chào đón một năm mới, không biết đối với một năm qua các bạn có tiếc nuối gì không, và có những mong đợi gì cho một năm mới? Hồi bé, ba mẹ thường nói với chúng ta, tại ngưỡng cửa sắp bắt đầu một năm mới, nếu thành kính ước nguyện với thần linh, nói không chừng có thể thực hiện được, cho nên mỗi khi sắp sang năm mới, chúng ta khi còn là những đứa trẻ luôn cung kính phác họa ra hình dáng của thần linh trong tâm trí, sau đó ước nguyện một mong muốn to lớn —— có lẽ điều này cũng giống như khi các bạn nhỏ ở phương Tây xin điều ước với ông già Noel nhỉ? Nhưng buồn cười là, đợi đến hôm sau thức dậy, chúng ta liền quên mất lời ước nguyện này, bởi vì dù sao nó cũng là hư vô, xa xăm không thể thành hiện thực, nắm chặt tiền lì xì trong tay mới là cảm xúc hạnh phúc chân thật nhất có thể chạm tới.
Được rồi, đầu tiên hãy đọc thư của một số thính giả, là về hỏi đáp của kẹo và giấy gói kẹo —— không biết các bạn trước radio có tràn đầy tò mò đối với hai vị thính giả kia giống như tôi không? Lần này ‘Vân đạm phong khinh’ gửi thư nói, muốn nhờ tôi chuyển lời cho ‘Tinh cầu cô đơn’ —— nói thật, việc chuyển lời này không biết tại sao thật sự khiến tôi rất đã nghiền đấy —— anh ấy muốn tôi chuyển lời nói rằng, ‘thật ra kẹo và giấy gói kẹo, điều này căn bản không phải là một sự lựa chọn’… Ừm, chỉ một câu vậy thôi. ‘Tinh cầu cô đơn’, bạn có nghe được không, câu trên là ‘Vân đạm phong khinh’ muốn nói với bạn.
Ưm… Tuy rằng Thư Lộ không hiểu cho lắm, nhưng những lời này muốn được nhắn gửi cho người có thể hiểu được, không phải sao? Nhưng nói trở lại, ‘Vân đạm phong khinh’ bạn cũng nói ít quá đi, thật vất vả mới gửi cho tôi một bức thư, không thể viết thêm một chút nữa sao, bạn thế này thật sự khiến mọi người chúng tôi không hiểu được ý nghĩ, ngay cả đạo diễn cũng chất vấn tôi vì sao phải ở trong tiết mục thêm vào nội dung trò chuyện không đâu vào đâu như vậy… Ha ha, nhưng tôi nghĩ, nếu tiết mục của tôi có thể giúp đỡ hai bạn một chút, thì coi như là một vinh hạnh —— vì thế, tôi sẽ dốc hết sức mình chuyển lời cho hai bạn trên sóng điện từ nhé. Tiếp theo hãy cùng lắng nghe một ca khúc…”
Kẹo và giấy gói kẹo…căn bản không phải là một sự lựa chọn?
Đó là cái gì? Chỉ là một cái cớ, hoặc là một trò đùa vớ vẩn?
Thế Vân muốn suy nghĩ, nhưng đầu óc lại trống rỗng; cô muốn thuyết phục bản thân đừng nhớ đến khuôn mặt của Viên Tổ Vân nữa, tuy nhiên cô vẫn bất giác phác họa ra hình dáng kia trong lòng. Trong cơ thể cô dường như luôn có hai nguồn lực lượng đang giao chiến, khiến cô càng ngày càng muốn tìm được con người chân thật của mình.
Cô ngơ ngác ngồi trên sofa phòng khách, không biết qua bao lâu, di động chợt vang lên, tiếng đàn dương cầm du dương kia giống như cây kim đâm vào trái tim cô.
Cô nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, nhất thời có phần lưỡng lự có nên tiếp máy hay không.
“A lô…” Cô đặt di động bên tai, qua vài giây mới ngập ngừng nói.
“Cậu…ngủ chưa?” Âm thanh Thạch Thụ Thần nghe ra có chút mệt mỏi, nhưng rất dịu dàng.
“À, chưa…”
“Vừa rồi tới nghĩ…có nên gọi điện cho cậu không, tớ nhớ nếu cậu ngủ rồi thì sẽ tắt nguồn, cho nên gọi thử…”
“Ờ…tớ còn chưa ngủ.” Cô mím môi, không biết từ khi nào giữa bọn họ trở nên dè dặt, không có gì để nói.
“Thật ra cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là…đang thu xếp một vài thứ, sau đó tớ tìm được một số ảnh của chúng ta hồi cao trung, còn có những thứ khác… bỗng nhiên tớ rất bùi ngùi, vì thế gọi điện cho cậu.”
“Ừm…” Cô đứng lên, thong thả đi đến bên cửa sổ, “Là gì thế? Kể tớ nghe với.”
Thạch Thụ Thần như nhận được sự cổ vũ, giọng nói không còn khẩn trương như lúc đầu: “À, có tấm ảnh của chúng ta chụp hồi lớp 11, không phải chụp chúng ta, mà là khi chúng ta tham gia nhóm nhiếp ảnh đã chụp để hoàn thành bài tập ấy.”
“À…” Trong đầu Thế Vân tìm kiếm hình ảnh kia, “Sau đó còn tự mình in ra…”
“Ừ,” âm thanh Thạch Thụ Thần như là mang theo ý cười, “Cậu còn nhớ chụp gì không?”
“Không nhớ lắm…chuyện lâu như vậy…”
“…”
Đầu dây bên kia trầm lặng, bỗng dưng lại truyền đến một —— nói thế nào nhỉ —— trận cười nuông chiều, dường như có phần bất đắc dĩ, nhưng lại khoan dung. Khiến cô chợt cảm thấy, cho dù mình nói gì, làm gì, anh ta ở đầu dây bên kia cũng sẽ không tức giận, chỉ là lắc đầu, khẽ thở dài mà thôi, hơn nữa trên khuôn mặt luôn nở nụ cười dịu dàng.
“Cậu đó,” anh ta nói tiếp, “Có lúc tớ rất nghi ngờ không biết có phải cậu rất ghét tớ hay không…”
“Không có,” cô vội vàng phủ nhận, nhưng lại chần chừ, “…Tại sao cậu nói vậy?”
Anh ta cười, cô thậm chí có thể tưởng tượng, giờ phút này khuôn mặt tươi cười của anh ta là vui vẻ cỡ nào —— nhưng mà anh ta thật sự vui sướng sao?
“Không có gì,” Thạch Thụ Thần dừng một chút, “Trên tấm ảnh là chim bồ câu tại Quảng trường Nhân Dân, tớ còn nhớ khi ấy cậu nói với tớ, bồ câu nơi đó vốn rất cởi mở.”
“?”
“….Nếu không chúng sẽ không thoải mái qua lại như con thoi trong đám người.”
“À…” Thế Vân cũng cười, cảm thấy ý nghĩ này rất đáng yêu.
“Sau đó cậu còn nói, hiện tại chúng nó trở nên kiêu ngạo, bởi vì con người đút cho chúng ăn ngày càng nhiều, bị chiều hư rồi.”
“Thế à…”
“Sau đó cậu thật sự nộp tấm ảnh chim bồ câu coi như bài tập, thầy còn hỏi cậu ——”
“—— đây rốt cuộc là bồ câu hay là gà mái?” Cô cướp lời, sau đó cười rộ lên, cười rất vui vẻ. Cô cũng nghe được tiếng cười của anh ta, trong thoải mái mang theo dịu dàng, giống như là cậu thiếu niên mười mấy tuổi, cười đến khi đôi mắt biến thành một đường cong.
“Cậu biết không,” anh ta nói, “Đôi khi, tớ có chút không rõ ràng.”
“?”
“Thứ mà tớ nhớ nhung, rốt cuộc là chúng ta hồi ấy, hay là…những ngày tháng vô ưu vô lự kia.”
“…”
Anh ta như là đang hỏi cô, hoặc là đang hỏi chính mình. Cô chợt nghĩ rằng, thật ra anh ta cũng tràn đầy tâm sự, như là muốn kéo mình ra khỏi mù mịt, nhưng lại trầm mê vào trong đó.
Cô cười khổ, rốt cuộc trên thế giới này có bao nhiêu người giống cô, không biết bản thân mình suy nghĩ cái gì?
“Tớ đã đặt vé máy bay rồi.” Âm thanh của anh ta bình tĩnh khác thường, như là bị đánh vỡ không gian ảo tưởng rơi vào bên trong hiện thực.
“À…”
“Là cuối tháng hai.”
“…”
“Cho nên, nếu được thì trước cuối tháng một cậu có thể cho tớ một đáp án không?”
Thế Vân chần chờ chốc lát, rồi mới nói: “Ưm…thật ra ——”
“—— cậu không cần trả lời tớ bây giờ,” anh ta ngắt lời cô, “Thật sự không cần đâu. Cho dù hiện tại cậu có đáp án hay chưa, hãy đợi tới lúc đó rồi nói cho tớ biết, được không?”
“Được…” Cô nhìn ánh đèn neon xa xăm, đã tắt từ lâu, nhưng phía dưới có ánh đèn đỏ ngầm nhấp nháy.
“Chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới…”
Thế nhưng, Thế Vân không khỏi suy nghĩ, năm mới này không nhất định sẽ vui vẻ đâu nhỉ.
Khi Thế Vân gặp lại Viên Tổ Vân thì đã cách đêm giao thừa say rượu kia năm ngày. Bởi vì cô bị cảm, hơn nữa giống như anh lần đó, đều trải qua tất cả triệu chứng, nhưng không nặng như anh.
Cô nhờ đồng nghiệp giúp cô xin nghỉ ba ngày, không dám nói mình bị bệnh, nếu không rơi vào lỗ tai của tên xấu xa kia, nói không chừng anh lại làm ra chuyện gì nữa.
Đợi đến ngày cô trở về công ty thì đã là thứ sáu, thời tiết rất tốt, mặt trời chiếu sáng đến nỗi khó mà mở mắt, cô bao bọc mình trong chiếc áo lông màu đen, quấn khăn quàng cổ rất dày, che khuất nửa khuôn mặt, lại đeo kính mát thật to, cô đứng ở một góc chờ thang máy, lén nhìn ảnh phản chiếu trên tấm kính mà quan sát chính mình —— quả là như đổi thành người khác, cách ăn mặc này, cho dù đến Alaska cũng không thành vấn đề nhỉ?
Thang máy tới, cô là người đầu tiên đi vào, sau khi ấn nút thì yên tâm tựa vào một góc. Mọi người lần lượt tiến vào, cô nhìn mũi chân mình, suy tư về lời nói của Thạch Thụ Thần. Mấy ngày nay khi nằm nghỉ ngơi trên giường, cô luôn bất giác nghĩ tới anh ta, lời nói của anh ta, cùng với những ngày tháng cô phải chờ đợi.
Có phải anh ta đã biết đáp án của cô rồi không? Vì thế không muốn đi đối mặt, tình nguyện đặt ra một ngày, chầm chậm chờ đợi, để khiến trái tim mình không đau đớn chăng?
Thế thì…nói theo điểm này, Thạch Thụ Thần có điểm giống cô.
Một đôi giày đá bóng kiểu nam đụng vào mũi chân cô, khiến cô không thể không ngẩng đầu, muốn đi ghét chủ nhân của chúng nó. Nhưng khi cô nhìn thấy rõ khuôn mặt của chủ nhân kia, bỗng nhiên chẳng biết làm sao.
Viên Tổ Vân mặt đối mặt với cô, sắc mặt hoài nghi nhìn cô, loại ánh mắt này…sẽ khiến người ta đổ mồ hôi trong mùa đông rét lạnh.
Trong không gian nhỏ hẹp anh chìa tay tháo kính mát của cô xuống, sau đó nhướng mày nhìn cô, giống như đang nói: em ăn mặc thế này là muốn làm gì?
Thế Vân trừng mắt nhìn anh, sau đó cụp mắt xuống không nhìn anh nữa. Dù sao cũng chỉ là trừng qua trừng lại thôi, chi bằng làm bộ dường như không có việc gì đừng để ý tới anh.
Nhưng anh cũng không chịu thua —— cách khăn quàng cổ rất dày che khuất nửa khuôn mặt cô, gần như không thể nhìn thấy hình dáng —— anh nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên, khiến cô phải nhìn anh.
Cô muốn trừng anh, cái mũi bất giác ngứa ngáy, cô nheo mắt, bỗng nhiên hắt xì một cái. Những gì từ trong lỗ mũi cô, vôn dĩ nên bắn lên khăn quàng cổ, giờ phút này lại hắt ra hết trên bàn tay anh đang nắm lấy cằm cô.
Thế Vân nhìn bàn tay trước mặt hơi cứng ngắc, cô chớp mắt, không dám ngẩng đầu.
Thang máy đến tầng của công ty bọn họ rồi, Viên Tổ Vân thả tay ra, xoay người đi ra ngoài. Thế Vân cúi đầu đi theo phía sau anh, khụt khịt mũi, lại có cảm giác muốn hắt hơi.
Trong văn phòng bộ môn rất im lặng, chỉ có lác đác vài đồng nghiệp ngồi tại chỗ ăn sáng, Thế Vân đi qua cửa văn phòng của Viên Tổ Vân, khi cô muốn quay về chỗ ngồi của mình, thì đã bị anh túm vào phòng.
“Này,” anh đóng cửa lại, vươn tay kéo xuống khăn quàng cổ của cô, “Xin hỏi ba ngày nay em xin nghỉ, bận rộn làm gì thế?”
“Rất nhiều chuyện.”
“Bận sinh bệnh à?” Anh hình như không vui.
“…Thỉnh thoảng.”
Anh nhìn cô, như là muốn nhìn thấu ánh mắt cô xem trong đầu cô đang nghĩ gì.
“Này,” anh cởi áo khoác treo lên, “Tôi thu lại lời nói của mình mấy hôm trước.”
“?” Nhịp tim cô tăng tốc, nhìn anh chằm chằm.
“Em không sợ tôi, tuyệt đối không, ngược lại là tôi sợ em.”
Thật sao?
Thế Vân cười khổ, anh sợ cô chỗ nào?
“Cầm lấy.” Không biết từ đâu anh lấy ra một hộp thuốc cảm, đưa tới tay cô.
Cô chần chờ nhận lấy, muốn nói “Cảm ơn” nhưng lại nghẹn ở cổ họng, nói không ra lời.
Sau hôm đó, bệnh cảm của cô mau chóng khỏe lại, cô không biết có phải là do tác dụng của hộp thuốc cảm kia không? Có lẽ phải, có lẽ không.
Cô và Viên Tổ Vân không nhắc tới đêm giao thừa kia nữa, giống như đó là một trang giấy không quan trọng trên tờ lịch, nhanh chóng bị lật qua.
Chủ nhật, Thế Vân vốn dĩ đến phòng khám của Tưởng Bách Liệt, nhưng anh ta gọi đến trước đó nói là phải đến trường coi thi, cho nên đổi lại cuối tuần sau. Cô không biết mình nên vui hay bất đắc dĩ, rõ ràng bởi vì câu hỏi của anh ta mà khẩn trương, nhưng luôn nghĩ rằng trong lòng có rất nhiều điều muốn nói với anh ta. Dạo này, cô trải qua sự mâu thuẫn không rõ ràng, tất cả mọi chuyện nhìn qua đều có hai mặt, cô không biết nên lựa chọn thế nào —— nhưng có lẽ, tựa như “Vân đạm phong khinh” đã nói, đó căn bản không phải là một sự lựa chọn.
Mặt trời trưa chủ nhật tốt lắm, Thế Vân lái xe đi siêu thị mua đồ ăn. Cô nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bọn nhỏ ngồi trong xe mua hàng, còn có cặp người yêu trẻ tuổi, vợ chồng nắm tay nhau, hoặc là những cụ già dìu nhau đi, tất cả mọi thứ đều khiến cô cảm thấy ấm áp, nhưng cô cũng thấy được sự cô đơn của mình.
Cô cố gắng kiềm chế loại cảm xúc u ám này, muốn khiến mình trông có vẻ tươi tắn một chút, nhưng cái mũi lại cay xè, cô bỗng nhiên rất hy vọng có một người sẽ vỗ vai cô nói: chúng ta đi uống ly cà phê đi, tiện thể ăn chút bánh ngọt.
Đó là…một người đã rời khỏi cô, rời khỏi thế giới này từ lâu, là người thông thường làm việc vì cô, mặc dù người hay làm một mình luôn là cô ấy.
À, đúng vậy, mỗi khi cô đơn, cô sẽ nhớ tới người ấy, đặc biệt nhớ nhung…
“Này, xin chào.” Có người vỗ vai cô.
“?” Cô xoay người, không khỏi sững sờ.
“Đến mua đồ sao?” Lý Nhược Ngu đẩy xe mua hàng, bên trong chứa đầy đủ thứ.
“…”
“Ngại quá, tôi ngốc thật, mọi người đến đây là để mua đồ mà, không thể nào đến để nhìn cho đã mắt.” Lúc cô ta cười tươi trông rất ngọt ngào, khóe miệng có hai má lúm đồng tiền thật sâu.
Thế Vân cười lịch sự, cô nhìn xe mua hàng của mình, bên trong chỉ có vài thứ linh tinh, nhưng cô vẫn nói: “Ừm, đã mua xong rồi, đang định đi tính tiền.”
“Tôi cũng vậy, đi cùng nhé.”
Thanh toán xong, Thế Vân xoay người, phát hiện Lý Nhược Ngu vốn xếp đằng sau lúc này đã trả tiền ở máy thu ngân khác. Cô hơi lúng túng đứng đó đợi chờ, thật ra cô cũng không biết mình đang đợi gì, chỉ là cảm thấy không thể chẳng chào một tiếng mà đi.
“Không bằng,” Lý Nhược Ngu xách theo hai túi rất to đi tới, “Chúng ta đi uống tách cà phê đi, tiện thể ăn chút bánh ngọt.”
“…”
Trong nháy mắt, Thế Vân ngơ ngác nhìn cô gái trước mắt, cánh cửa nhớ nhung dần dần mở ra, ký ức về “người nào đó” tựa như nước lũ trào dâng mãnh liệt.
“Cô biết không,” Lý Nhược Ngu khuấy tách cà phê, như là động tác theo bản năng, “Ban đầu tôi luôn cảm thấy, Thạch Thụ Thần rất đáng thương…”
“?”
“Bởi vì anh ấy thích cô, nhưng cô hình như không hề thích anh ấy.”
Thế Vân ho nhẹ một chút, mím môi, có phần không tự nhiên nói: “Cô nói chuyện vẫn…trực tiếp vậy sao?”
“Có lẽ thế.” Cô ta mỉm cười, “Nhưng sau đó tôi lại cảm thấy thật ra anh ấy cũng không đáng thương.”
“?”
“Bởi vì tôi thích anh ấy, cho nên hiểu được tâm trạng của anh ấy.”
“…” Thế Vân nhìn bánh phô mai việt quất nho nhỏ trước mắt, không biết nên trả lời ra sao.
“Tâm trạng của một người yêu đơn phương là…” Cô ta dừng một chút, “Đương nhiên là sẽ có một chút chua xót, nhưng cũng có hạnh phúc, ít nhất khi tôi nhìn thấy anh ấy cười, tôi sẽ cảm thấy niềm hạnh phúc này vượt xa nỗi chua xót khi lẻ loi một mình.”
Thế Vân cười khổ, không biết là vì cô ta, hay là vì Thạch Thụ Thần.
“Cô nhất định đã biết, anh ấy sắp đi rồi phải không?”
“Ừm…”
“Không biết tại sao, nghe được tin tức đó tôi lại chẳng cảm thấy đau khổ, ngược lại là thở phào nhẹ nhõm…” Cô ta nhìn ngoài cửa, trong mắt lấp lóe giọt lệ.
“…”
“Bởi vì tôi nghĩ rằng, nếu anh ấy không ở bên cạnh, tôi có thể quên đi mối tình này, quên đi…mùi vị đau khổ cũng như hạnh phúc. Nói không chừng, tôi sẽ gặp được một người đàn ông rất tốt, anh ấy rất yêu tôi, tôi cũng sẽ yêu anh ấy, sau đó chúng tôi sẽ kết hôn, sinh con cái, sau đó nuôi nấng con cái trưởng thành…”
“…”
“Cô không cảm thấy một chuyện như vậy là rất hạnh phúc lắm sao?” Cô ta quay đầu nhìn Thế Vân, má lúm đồng tiền hiện lên, có chút chua xót.
Thế Vân gật đầu: “Rất hạnh phúc.”
“Trong lòng cô có thích ai không?” Cô ta đột nhiên hỏi.
“…Không có.”
“Vậy tại sao không thử tiếp nhận anh ấy chứ?”
“…” Thế Vân quay mặt qua chỗ khác, không dám nhìn cô ta, đối diện với ánh mắt đã từng bị tổn thương lại còn kiên định, khiến cho người ta sợ hãi.
“Xin, xin lỗi,” Lý Nhược Ngu bỗng nhiên cúi đầu, có chút không tự nhiên cắn môi, “Hỏi loại chuyện này, thật sự quá ngu xuẩn… Cái này giống như là hỏi vì sao Thạch Thụ Thần không thích tôi.”
“…”
“…”
“Không,” Thế Vân rốt cuộc mở miệng, “Không phải.”
“?”
“Tôi cũng không cảm thấy ngu xuẩn.”
“…”
“Ngược lại tôi cho rằng cô rất dũng cảm, vô cùng dũng cảm. Một người bằng lòng biểu đạt chính mình thẳng thắn như vậy, theo tôi thấy đều rất dũng cảm.”
“…”
“Tôi và Thạch Thụ Thần…có lẽ không có duyên phận, chuyện này không hề liên quan đến tôi có thích ai không,” cô cười khổ, “Chỉ là tôi luôn coi anh ấy là bạn mà thôi, tôi nghĩ nếu tôi dùng tư tưởng thử xem để chấp nhận tình cảm của anh ấy, điều đó đối với anh ấy là không công bằng, cho nên tôi thà đừng có bắt đầu.”
“Nhưng cô chưa từng thử thì làm sao biết anh ấy không thích hợp với cô chứ, hay là vì cô muốn một tình yêu hoàn mỹ?”
“Không, tôi không nghĩ vậy, ngược lại tôi nghĩ rằng trên thế giới này không có tình yêu hoàn mỹ, chưa bao giờ có.”
“Vậy thì rốt cuộc cô đang đợi cái gì?” Cô ta nhìn thẳng vào cô, trong ánh mắt mang theo nghi hoặc.
Thế Vân thả chiếc thìa bạc nho nhỏ ra, tựa vào lưng ghế, mỉm cười nói: “Thế thì cô đang chờ đợi cái gì?”
“Tôi…”
“Cô đang chờ đợi mình hết hy vọng phải không.”
“…”
“Chỉ là đang chờ đợi biết đâu có một ngày sáng sớm thức dậy, có thể thuyết phục chính mình, không suy nghĩ đến một thứ đã từng cố chấp, sau đó làm một người phụ nữ hạnh phúc bình thường, tựa như vừa rồi cô đã nói, tìm một người đàn ông yêu mình kết hôn, sinh con, nuôi nấng đứa con trưởng thành, trải qua cuộc sống bình thản.”
“Như thế chẳng lẽ không được…” Lý Nhược Ngu thì thào.
“Tốt lắm, như vậy rất tốt,” Thế Vân nhìn cô ta, dường như bản thân chợt hiểu ra điều gì đó, “Tôi cũng đang chờ ngày này.”
“…”
“Có lẽ mọi người đều đang chờ đợi ngày này… nhưng trước đó, chúng ta vẫn vô tình kiên trì với một số cố chấp trong lòng mình, cho đến ngày nào đó tới rồi mới thôi.”
À, Thế Vân suy nghĩ, cô chưa bao giờ biết mình có thể nói ra như vậy, nhưng khi cô thật sự nghe chính mình nói thế mới phát hiện hóa ra mình đã hiểu đạo lý này từ lâu.
Cô cười khổ, nói không chừng, cô cũng là một người thu thập kẹo.
“Như vậy,” buổi tối của một tuần sau, Tưởng Bách Liệt vừa uống bia vừa nói, “Cô định cho…vị tiên sinh họ Thạch kia một đáp án như thế nào?”
Trong phòng chỉ bật đèn bàn nho nhỏ, phát ra ánh sáng êm dịu, máy điều hòa treo trên vách tường thổi từng đợi gió nóng, có lẽ là vì sử dụng quá lâu rồi, âm thanh máy móc hoạt động có hơi lớn.
Thế Vân nằm trên ghế da, một tay chống đầu: “Anh không phải đã sớm biết rồi sao?”
“À không,” Tưởng Bách Liệt nhún vai theo kiểu trong phim truyền hình rất đẹp, “Con người là sinh vật cực kỳ phức tạp, trong tình huống bản thân người đó không bày tỏ thái độ gì, tôi tuyệt đối sẽ không phỏng đoán bừa bãi ý tứ của họ.”
“…”
“Thật ra tôi rất thích cách nói kia của cô.” Ngón tay anh ta nhẹ nhàng vuốt chai bia, phát ra âm thanh có tiết tấu.
“?”
“Chính là câu cô đã nói với cô gái kia, ‘trong lòng mỗi người chúng ta đều sẽ có một loại cố chấp, trước khi tới ngày mà sự cố chấp đó biến mất, chúng ta đều vẫn lặng lẽ chờ đợi’.”
“Anh cũng đồng ý ư?”
“Đồng ý, đương nhiên đồng ý,” anh ta giơ hai cánh tay lên, “Tôi cảm thấy rất nhiều người đều như vậy.”
“…”
“Điều này khiến tôi nhớ đến một bộ phim điện ảnh.”
“Phim gì?”
“Cô đoán xem?” Anh ta lại bắt đầu khiến cô nổi lên hứng thú.
“The Legend of 1900.”
“Không.”
“Forrest Gump.”
“Không.”
“…Spider Man.” Cô không khẳng định, cười cười nhìn anh ta.
“Không phải.”
“Vậy là phim gì?”
Tưởng Bách Liệt gác chân lên bàn, vẻ mặt tươi cười nói: “Brokeback Mountain…”
“…” Nụ cười của Thế Vân đông cứng lại.
“Cô không thấy rất chuẩn xác sao? Khi cô nói, ‘trong lòng mỗi người chúng ta đều sẽ có một loại cố chấp’ ——”
“—— khoan đã, tôi chưa từng nói qua những lời này.”
“Có quan hệ gì chứ, đại khái chính là ý tứ như vậy, tóm lại khi tôi nghe cô nói thế, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một câu —— trong lòng mỗi người đều có một ngọn núi Brokeback.”
“Quy tắc của bác sĩ tâm lý chính là, khi bệnh nhân muốn anh ta im miệng thì anh ta càng nói trắng ra, mà khi bệnh nhân muốn anh ta nói ra ý tưởng trong đầu, anh ta lại ngoan cố bắt đầu thừa nước đục thả câu hay sao?” Cô đành chịu.
Tưởng Bách Liệt nghiêng đầu suy nghĩ, gật đầu nói: “Trên cơ bản, có thể nói vậy —— nhưng đây chỉ là một trong những quy tắc.”
“Còn có điều hai, điều ba sao?”
“Rất nhiều, trên thực tế có rất nhiều,” anh ta mỉm cười gật đầu, có lẽ vì đã uống bia, âm thanh hơi lười nhác, “Tóm lại, chúng tôi lấy việc ép bệnh nhân phát điên làm quy tắc cao nhất.”
Thế Vân cười ha ha, cảm thấy cách nói của anh ta rất thú vị.
“Như vậy,” anh ta còn nói, “Hiện tại tôi có thể nói trắng ra hay không?”
Thế Vân cào tóc, như là học sinh rốt cuộc gặp phải cuộc thi giữa kỳ, cô khẩn trương gật đầu.
“Lần trước tôi có hỏi cô,” anh ta dừng một chút, như là đang suy nghĩ nói tiếp thế nào, “Cô và chị cô có thể yêu cùng một người đàn ông không, đáp án của cô là phủ định.”
“Ừm…”
“Thế thì tôi lại đổi câu hỏi khác.”
“?”
“Nếu chị cô yêu một người nào đó, cô sẽ có thiện cảm với anh ta không, hay là cảm thấy rất ghét anh ta?”
Thế Vân mím môi: “Ghét…thường thì không.”
“Nhưng không phải cô đã nói hai cô không thích cùng một loại người sao?”
“Nhưng nó không hề đại diện cho việc chúng tôi sẽ ghét loại người mà đối phương thích.”
“À…được rồi,” Tưởng Bách Liệt tựa vào lưng ghế dụi mắt, như là thừa nhận sai lầm của mình, “Thế thì sẽ có thiện cảm ư?”
“Tôi thấy cũng chưa tới thiện cảm, chỉ là coi như bạn bè thôi,” cô suy nghĩ một lúc rồi nói thêm, “Có lẽ sẽ là bạn bè thân thiết, dù sao cũng là người mà chị em mình thích.”
“Nhưng vẫn sẽ duy trì một khoảng cách nhất định.”
“Phải,” cô gật đầu, “Sẽ duy trì khoảng cách mà không cần nghĩ ngợi.”
“Nhưng cô có từng nghĩ tới hay không…”
“?”
“Có lẽ đối với hai cô mà nói, đó chỉ là một người thích chị em của mình, nhưng đối với người kia mà nói, hai cô không hề bình thường.”
“Không bình thường?” Cô nhìn anh ta, như là còn chưa hiểu ra.
“Đúng vậy,” anh ta chìa hai tay ra, “Bởi vì hai cô là chị em song sinh mà, nếu anh ta thích một trong hai người, nói không chừng cũng sẽ cảm thấy hứng thú với người còn lại —— đương nhiên không phải là loại hứng thú mà tôi muốn nói, mà là hiếu kỳ như chúng ta thường nói. Chẳng lẽ cô không tò mò sao, nếu trên thế giới này còn có một người thích cô trong khi người giống hệt cô cũng tồn tại?”
“…” Thế Vân há hốc mồm, muốn nói gì đó, nhưng đến bên miệng rồi thì lại không còn dũng khí.
Tựa như một vị thính giả thích gọi điện thoại đến tiết mục radio, rốt cuộc trong khoảnh khắc được nối máy, tay chân lại lạnh ngắt mà cúp điện thoại.
Tháng một năm nay chỉ rơi tượng trưng một chút tuyết, những bông tuyết thật nhỏ rơi xuống trên mặt đất liền tan thành nước, cho dù làm sao cũng không đọng lại được.
Thế Vân đứng trước cửa sổ văn phòng, đang cầm một tách cà phê nóng, nghĩ rằng Thượng Hải không thích hợp để tuyết rơi, cơn lạnh vốn lạnh lẽo đến trong xương cốt nếu pha lẫn với tuyết sẽ khiến người ta cảm thấy toàn thân như bị đóng băng.
Viên Tổ Vân không biết đi công tác ở đâu, bởi thế trên bàn làm việc của cô đã xếp một chồng văn kiện thật cao, nhưng cô vẫn còn có thể đứng nhàn nhã bên cửa sổ mà lơ đãng.
Khi sắp đến giờ tan tầm, Thạch Thụ Thần bỗng nhiên gọi điện hẹn cô ăn cơm, cô không hề lưỡng lự, mà rất quyết đoán đồng ý. Từ sau hôm uống trà chiều cùng Lý Nhược Ngu, cô chợt hiểu được rất nhiều, về bản thân cô, về Thạch Thụ Thần, về bọn họ.
Cô như là đã hiểu được, có một số việc, cô không thể không làm.
Cô đặc biệt hẹn tám giờ, bởi cô muốn có thời gian về nhà một chuyến, lấy một số thứ cô muốn giao cho anh ta.
Tám giờ kém năm, cô bước vào cửa nhà hàng, không ngoài dự đoán đã thấy Thạch Thụ Thần đến đó đợi từ sớm.
“Trước khi chính thức gọi món, tớ cảm thấy tớ có việc cần thiết phải nói với cậu,” Thạch Thụ Thần đưa thực đơn cho cô, rất lịch thiệp nói, “Vừa rồi tớ không nhịn được đã gọi một phần khoai lang nướng trước, hơn nữa đã ăn hết rồi.”
“Ý cậu nói là vừa rồi ở ven đường mua một củ khoai lang nướng sau đó ăn hết rồi ư?”
“Phải rồi, là ý này.”
Hai người nhìn nhau cười, bỗng nhiên Thế Vân cảm thấy khoảng cách trước đó giữa bọn họ hình như đã tan biến. Họ không hề dè dặt với nhau, ngược lại thoải mái hơn.
Gọi món xong, Thế Vân cầm túi giấy đưa cho Thạch Thụ Thần: “Bên trong là áo vét của cậu, bỏ quên tại nhà tớ, còn một số thứ cũng quên cậu lấy lại hết đi.”
Thạch Thụ Thần ngẩn người, sau đó mỉm cười nhận lấy, nhưng bên trong nụ cười này như là còn kèm theo gì đó.
Bọn họ có thể nói chuyện tràng giang đại hải, mặc dù chẳng còn không gì để nói như lúc trước, nhưng cũng đắn đo ít nhiều chuyện không cần thiết. Bọn họ hồi tưởng rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện đã làm cùng nhau thời niên thiếu, buồn cười cũng được, đáng tiếc cũng được, đối với họ mà nói, đều là những ký ức rất trân quý, cho dù chỉ là một việc nhỏ bình thường, khi kể ra có thể nhận được sự đồng tình, cô cảm thấy đó chính là một loại hạnh phúc, hạnh phúc ăn ý nhất.
Thế Vân đặc biệt không lái xe, là vì khi bữa cơm kết thúc, Thạch Thụ Thần có thể đưa cô về, nhưng anh ta lại thảng thốt đút tay vào túi, nói rằng mình cũng không lái xe, mà định ngồi xe của cô.
Họ đứng ở cửa nhà hàng trong cơn mưa phùn, nhìn xe taxi đầy người chạy trên đường, không khỏi nhìn nhau cười lần nữa, nhưng lúc này là cười khổ.
“Đi thôi, nhà tớ cách đây không xa lắm,” Thạch Thụ Thần kéo nón nằm liền trên áo khoác của Thế Vân lên, che khuất đầu cô, “Tớ về lấy xe rồi đưa cậu về.”
“Được.” Mũi cô lạnh ngắt đến đỏ lên, nhưng cô không hề để ý.
Hai người chậm rãi đi trên đường, ánh sáng đèn đường rọi xuống làm cho những giọt mưa có chút lóng lánh, tia sáng u ám.
“Về vấn đề lần trước tớ hỏi cậu,” Thạch Thụ Thần nói, “Tớ đã biết đáp án của cậu rồi.”
“?”
“Vì vậy,” anh ta giơ lên cái túi đựng áo vét, “Nếu cậu bằng lòng đi theo tớ, nhất định sẽ bỏ nó trong hành lý của mình, mà không phải trả lại cho tớ.”
“…Ừm.” Thế Vân cúi đầu, nhìn con đường dưới chân rơi đầy giọt mưa.
“Nhưng có lẽ tớ đã biết đáp án còn sớm hơn nữa,” anh ta ngẩng đầu, nhìn bầu trời phía trên, “Trước khi tớ đưa ra câu hỏi.”
Cô dừng bước nhìn anh ta, như là đang nói: vậy tại sao còn hỏi chứ?
“Nhưng con người có đôi khi ngu ngốc như vậy,” anh ta cúi đầu, cũng nhìn cô, ánh mắt rất dịu dàng, “Rõ ràng đã có đáp án, nhưng vẫn muốn tìm đáp án khác —— có lẽ có thể gọi là chưa từ bỏ ý định.”
“…”
“Cậu có thấy tớ khờ không?”
“Không, chưa từng có.” Cô nhìn anh ta, nghiêm túc trả lời.
Ánh mắt anh ta lấp lóe, như là đang nói gì, nhưng cô không hiểu.
“Đồ ngốc.” Anh ta cười, vươn tay ra đè đầu cô.
“Đúng rồi, tớ có vật này cho cậu.” Từ trong túi xách Thế Vân lấy ra một cái hộp, đưa tới trước mặt Thạch Thụ Thần.
Anh ta nhận lấy, dùng ánh mắt hỏi cô.
“Là một chiếc đồng hồ.” Cô trả lời.
“Tại sao muốn tặng tớ thứ này?”
“Không có gì…” Cô dừng một chút, “Chỉ là nghĩ rằng, hy vọng cậu có thể quên đi thời gian không thoải mái trong quá khứ, dùng nó để trải qua thời gian mới hạnh phúc.”
Anh ta nhìn cô, không mở hộp ra, chỉ là mỉm cười nhìn cô: “Thời gian hạnh phúc trong quá khứ thì sao, cũng muốn quên mất ư?”
Cô mím môi, cố gắng cầm nước mắt: “Thỉnh thoảng…hãy quên đi, đó là vì cho cậu có nhiều không gian hơn để ghi nhớ thời gian mới…”
Anh ta vẫn nhìn cô, nhưng bỗng nhiên như là…một người anh trai nhìn em gái của mình.
“Nếu đi đưa tiễn cậu có khóc không?” Anh ta hỏi.
“Không biết…” Cô nhìn bầu trời, không cho nước mắt chảy ra.
“Vậy thì cậu đừng đến.”
“?”
“Bởi vì lúc đưa tiễn cậu tớ không có khóc.”
Thế Vân bỗng nhiên cười rộ lên: “Cậu hoàn toàn không tới đưa tiễn.”
“Có chứ,” vẻ mặt anh ta bình tĩnh, ngữ khí cũng rất kiên định, “Chỉ là cậu không để ý mà thôi…”
“Đáng ghét,” cô cào tóc, “Cậu nói thế làm chi, tớ rất vất vả mới làm cho nước mắt không rơi xuống.”
“Được rồi,” Thạch Thụ Thần lộ ra biểu tình dịu dàng như mọi khi, “Vậy đã định rồi đấy, cậu đừng đến đưa tiễn.”
“Ờ…”
Anh ta không nói nữa, chỉ là lặng lẽ đi về phía trước. Cô nhìn bóng lưng anh ta, chợt cảm thấy…anh ta thay đổi rồi, tựa như Tưởng Bách Liệt từng nói có thể cảm nhận được sự thay đổi của cô, cô cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi của anh ta một cách chân thật, hơn nữa đó là sự thay đổi tốt.
Anh ta lấy xe ở dưới lầu nhà mình, đưa cô trở về, dọc đường hai người lắng nghe tiết mục radio, không ai nói gì, nhưng bầu không khí tuyệt đối không lạnh nhạt.
“Này!”
Thế Vân mở cửa xe muốn đi xuống, nhưng bị Thạch Thụ Thần gọi lại. Cô nhíu mày, không biết bắt đầu từ khi nào, Thạch Thụ Thần giống như Viên Tổ Vân, dùng “Này” thay cho tên cô.
“?”
Anh ta nhìn cô: “Ngày đưa tiễn thật sự đừng tới, ngay cả ba mẹ tớ cũng bảo đừng tới. Nhưng trước khi đi tớ sẽ gọi điện cho cậu.”
“À…” Cô ngơ ngác gật đầu.
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Cô xoay người xuống xe, vẫy tay, không muốn nhắc nhở chính mình có lẽ đây là lần gặp cuối cùng trước khi anh ta đi.
“Này!” Anh ta lại gọi cô.
“?”
“Ưm…” Anh ta do dự một lúc, cuối cùng nói, “Lần trước tớ nói, người Viên Tổ Vân thích không phải là cậu…cậu coi như tớ chưa từng nói nhé.”
“…”
“Được không?” Anh ta hơi cúi đầu, bởi vì muốn nhìn cô thông qua cửa sổ xe, sắc mặt nghiêm túc như là trước đây chưa từng có.
“Được…” Cô cười cười, là nụ cười mà cô cho là rạng rỡ nhất, “Tạm biệt!”
Thạch Thụ Thần lái xe biến mất trong cơn mưa phùn, Thế Vân đứng sau cửa lớn bằng kính dưới lầu khu chung cư, lặng lẽ vẫy tay với anh ta, coi như là đang đưa tiễn anh ta.
Cô xoay người đi vào thang máy, ấn nút “31”, sau đó tựa vào vách tường bằng kính, nhìn con số trên màn hình điện tử nhảy lên từng chút một.
Cô nhớ tới mùa thu vào năm 2006. Một mình cô đi New York, không nói cho bất cứ ai biết.
Ngày đó cô tới nơi bầu trời quang đãng, ánh sáng mặt trời chiếu lên chiếc mũ lưỡi trai màu xám của cô, khiến cô không khỏi nheo mắt. Nhưng ngày hôm sau, bầu trời trong xanh không còn nữa, thay vào đó là màu xám tro trên đầu cô, cùng màu xám với chiếc mũ, không trung lềnh bềnh chút ẩm ướt, khiến tâm trạng người ta giảm sút.
Cô theo tàu điện ngầm đi tới, hô hấp dần trở nên trầm trọng, một cô gái tóc vàng đang cầm tấm ảnh băng ngang người cô, khuôn mặt mang theo nụ cười. Cô hơi hốt hoảng, như là không biết mình đang ở đâu, lại vì sao tới đây. Bên cạnh không ngừng có người đi qua, khắp nơi đều là ảnh chụp và hoa, nhưng kỳ lạ là, trên khuôn mặt những người này đều lộ ra nụ cười mà cô không hiểu được.
Đó là lần đầu tiên cô biết được, khi hoài niệm về một người nào đó, ngoài bi thương ra thì còn có những biểu cảm khác.
Cô đi tới, chìm ngập trong đám đông, cô nhìn thấy Tào Thư Lộ, cô ấy gọi cô “Thế Phân”, cô ngỡ ngàng lắc đầu, nói tên mình là “Thế Vân”.
Cô đi tiếp, trông thấy mọi người thay phiên nhau lên bục đọc tên của bạn bè thân thích đã qua đời, cô luôn có một loại ảo giác, hình như người tiếp theo đi lên sẽ đọc ra ba chữ kia —— Viên Thế Phân —— cái tên mà cô quen thuộc lại xa lạ.
Cô lại đi tiếp, cô muốn mình rời xa nơi này, rời xa chỗ đáng sợ này… Nhưng cô chợt dừng bước, bởi vì cô nhìn thấy một người, sắc mặt anh đau buồn, đứng từ xa, không cần bất cứ ai thông hiểu, cũng không cần bất cứ ai an ủi. Cô hé miệng muốn gọi tên anh, nhưng trong đầu lại trống rỗng, làm thế nào cũng không nhớ được cái tên kia.
Thang máy phát ra tiếng “đinh”, Thế Vân theo bản năng đi ra ngoài, lấy chìa khóa mở cửa.
Trong phòng tối đen một mảnh, nhưng cô như là đã sớm thành thói quen, không bật đèn, đi thẳng vào rót nước, đứng trước tủ lạnh uống ngay.
Cô lại nhớ đến đêm giao thừa kia, khi cô cầm lấy khung ảnh, nhờ ánh đèn lờ mờ, cô nhìn thấy hai người. Đó chắc là một bức ảnh chụp chung từ rất lâu trước kia, cô gái trong bức ảnh cười rất ngọt ngào, cô gần như đã quên đi nụ cười ấy, từ khi Thế Phân đi rồi, cô chưa từng thấy qua nụ cười này —— đúng vậy, đó là nụ cười riêng biệt của Thế Phân.
Vì thế, cô thấy mình may mắn, vào ngày 11 tháng 9 năm 2006 đó, không gọi ra tên của người đàn ông kia, mặc dù khi cô xoay người rời khỏi thì đã nhớ được anh tên là Viên Tổ Vân.
/14
|